Chương 177: Ta Tô Vũ, thua được! | Vạn Tộc Chi Kiếp

Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 20/03/2025

“Phía trên hắn sao?”

Sự nghi ngờ này, giờ phút này đang quanh quẩn trong đầu một vài học viên hệ Đơn Thần Văn.

Lưỡng lự!

Phía trên Tô Vũ, người xếp thứ 92 trên bảng trước đó của hệ Đơn Thần Văn là ai?

Giờ khắc này, bỗng nhiên rất nhiều người hướng về một người mà nhìn, mang theo chút khác thường.

Hạ Thiền!

Xếp hạng 90!

Những ngày qua, bảng danh sách có chút biến động, Vạn Minh Trạch đã leo lên vị trí thứ 86, Hồ Thu Sinh thứ 88, Trịnh Vân Huy không nhúc nhích, nhưng do những người phía trên biến động, ngược lại rớt xuống một bậc, xếp thứ 89.

Sau đó chính là Hạ Thiền!

Mà Trương Hào, người lần trước còn có tên trên bảng, hiện tại đã tụt xuống thứ 96.

Về phần Lâm Thanh… hắn vẫn lẹt đẹt ở vị trí 99, muốn lên không được, xuống cũng ngại, cứ mãi ở đó mà thôi.

Hạ Thiền, là học viên mới nhập học năm nay của Chu Minh Nhân, xem như là đệ tử bế môn.

Còn về lý do Hạ Thiền bái Chu Minh Nhân làm sư phụ, điểm này không ai hay biết, cũng không rõ ý định của Hạ Hầu gia.

Hạ Hầu gia một mặt đối nghịch với Chu Minh Nhân, một mặt lại hết lần này đến lần khác đem tôn nữ an bài vào danh nghĩa đệ tử của Chu Minh Nhân, mà Chu Minh Nhân cũng nhận Hạ Thiền, giữa bọn họ có giao dịch gì, người ngoài không thể biết được.

Trên đài, Tô Vũ đã lung lay sắp đổ, cánh tay bị đứt lìa chỉ là miễn cưỡng nối lại, muốn khôi phục, chỉ sợ không phải chuyện một sớm một chiều.

Thời khắc này, thực lực thân thể của Tô Vũ đã giảm xuống đến mức thấp nhất.

Hạ Thiền, có hy vọng thắng sao?

Trong đám người, Hạ Thiền nhìn Tô Vũ, không có bao nhiêu phẫn nộ, chỉ là có chút thất lạc.

Khoảng cách giữa nàng và Tô Vũ, không những không rút ngắn theo thời gian, ngược lại càng lúc càng lớn.

Nàng vất vả lắm mới giết tới vị trí thứ 90, giờ phút này lại càng phát giác, muốn đuổi kịp Tô Vũ lại càng khó hơn!

“Ta nhận thua!”

Hạ Thiền ngữ khí bình tĩnh, chậm rãi nói một câu.

Có người thở phào nhẹ nhõm, có người không cam lòng.

Không ai dám nói gì, Hạ Thiền, rõ ràng không phải đối thủ của Tô Vũ, nàng nhận thua, mọi người cũng không biết có nên nói nàng sợ chiến hay không.

“Còn có ai nữa không?” Tô Vũ giọng điệu bình thản, không chút gợn sóng, “Các ngươi có thể cứ nhận thua, nhận thua cho đến khi gặp Địch Phong thì thôi!”

Nhưng đáp lại hắn chỉ là sự im lặng.

Giờ phút này, đám người kia chỉ hận không thể đấm ngực giậm chân, uất ức đến cực điểm.

Nhận thua ư?

Nghênh chiến ư?

Nếu Đơn Thần Văn nhất hệ bọn hắn lại để cho Tô Vũ một đường đánh thẳng vào Bách Cường bảng, thậm chí giết tới chỗ của Địch Phong, thì bọn họ còn mặt mũi nào nhìn ai?

Bách Cường bảng kia a!

Danh sách tượng trưng cho học phủ tối cường!

Đơn Thần Văn nhất hệ luôn tự hào vì nhân số đông đảo, trong Bách Cường bảng có tới mười lăm người là người của bọn họ.

Học phủ có bao nhiêu phe phái?

Có bao nhiêu học viện?

Vậy mà Đơn Thần Văn nhất hệ của bọn họ lại có tới mười lăm người góp mặt trong bảng, đó là còn chưa tính đến việc Hoàng Khải Phong bị phế. Những người khác như Dương Sa, Trần Khải… còn đang chật vật vùng vẫy ngoài trăm hạng, chỉ chờ cơ hội để leo lên.

Thậm chí, còn có cả mấy tên đã bị Tô Vũ một cước đá phế trước đó!

“Không tiếp chiến, hay là chịu thua?”

Tô Vũ thản nhiên nói: “Nếu không tiếp chiến, thì cứ nói thẳng ra! Còn nữa, sư tỷ ta muốn có một chân trong Bách Cường bảng, các ngươi có thể khiêu chiến nàng, các ngươi khiêu chiến nàng một lần, ta sẽ cố ý thi trượt một lần, rồi lại từ đầu giết ngược trở lại!”

Lời nói bình tĩnh, nhưng lại ngạo nghễ vô cùng!

Trăm cường vị trí, sư tỷ của ta sẽ có một!

Kẻ nào đánh bại nàng, khiến nàng rơi khỏi bảng, thì ta sẽ tự mình thi trượt, rồi lại từ đầu đánh lên!

Nếu không trấn áp được Tô Vũ, thì việc đối phó với Ngô Gia, căn bản vô dụng.

“Giờ phải giải quyết thế nào?”

“Chuyện này chúng ta không xử lý nổi, Viện trưởng còn ở đó chứ?”

“Không còn ai nữa sao? Bọn chúng đều đã rút lui cả rồi!”

“Vậy… Các vị Các lão khác thì sao?”

“Bọn họ cũng đã rời đi rồi!”

“Mau đi tìm Chu Bình Thăng đến đây! Bảo hắn ra mặt chủ trì mọi việc!”

Lập tức có người đi thông báo cho Chu Bình Thăng. Những ngày qua, hắn một mực dốc sức nghiên cứu thiên phú tinh huyết, bế quan đã lâu. Giờ phút này, chỉ có thể trông cậy vào hắn mà thôi.

Chu Minh Nhân có bốn đồ đệ, Hồ Văn Thăng đang bế quan, Trịnh Ngọc Minh đã bị phế truất, Hạ Thiền chỉ là hữu danh vô thực. Kẻ chân chính có thể làm chủ, chỉ có Chu Bình Thăng mà thôi.

Tô Vũ không hề vội vàng.

Hắn thong thả chờ đợi!

Giờ phút này, hắn một mình đứng trên lôi đài, nhưng lại khiến cho toàn bộ học viên Nhất hệ Đơn Thần văn không thể thở nổi.

Khoảng bảy tám phút sau, Chu Bình Thăng vội vã chạy đến.

Hắn đã nghe ngóng được mọi chuyện trên đường đi.

Vừa đến nơi, hắn liền nhìn về phía Tô Vũ trên đài, ánh mắt lạnh lùng. Tiểu tử hỗn trướng này, tư liệu mà hắn đưa cho mình là thật hay giả đây?

“Địch Phong!”

“Sư phụ!”

Địch Phong vội vã chạy tới, hắn là đồ đệ thân truyền của Chu Bình Thăng. Ngoài ra còn có Khâu Vân, xếp thứ 24.

“Khâu Vân!”

“Sư phụ!”

Hai người vội vàng chạy đến, nhìn về phía Chu Bình Thăng.

“Quách Thánh Tuyền đâu?”

Chu Bình Thăng đảo mắt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng hắn. Hắn là đại đồ đệ của Hồ Văn Thăng, sư huynh của Trần Khải, cũng là học viên có thực lực gần top đầu của Nhất hệ Đơn Thần văn, hiện đang xếp thứ 35 trên Bách Cường bảng.

Địch Phong thấp giọng nói: “Quách sư đệ không có đến. Hắn hiện tại một lòng tu luyện, suốt ngày chỉ ở bí cảnh hoặc bế quan, đôi khi còn ra ngoài rèn luyện, đã nhiều ngày không thấy bóng dáng hắn.”

“Hừ!”

Chu Bình Thăng trong lòng có chút bất mãn, chuyện lớn như vậy, Quách Thánh Tuyền lại không dám lộ diện.

Có người nói, hắn đã gia nhập cái gọi là phe thứ ba, thật sự là…

Nhìn hai vị đệ tử của mình, Chu Bình Thăng liếc mắt nhìn Tô Vũ trên đài, truyền âm nói: “Không thể không đánh! Không chỉ phải chiến, mà còn phải thắng! Phế bỏ Tô Vũ! Khâu Vân, ngươi lên trước đi, ý chí lực của Tô Vũ chưa dùng đến đâu, ngươi hao tổn ý chí lực của hắn, đừng nghĩ đến chuyện thắng, chủ yếu là hao tổn, sau đó nhận thua! Địch Phong, mục tiêu của ngươi là phế hắn, dù không giết được, cũng phải khiến hắn giống như Hoàng sư đệ của ngươi, năm ba tháng không thể tu luyện!”

Khâu Vân lộ vẻ khó xử.

Nàng có chút lo lắng.

Nàng… nàng lo sợ mình sẽ đi theo vết xe đổ của những người khác, cái tên Chu Hạo kia, rất mạnh, rất mạnh!

Khâu Vân cảm thấy, nếu đối đầu với Chu Hạo, nàng chưa chắc đã thắng, thậm chí khả năng bại còn rất cao!

Chu Hạo chỉ là Thiên Quân cửu trọng, nhưng hắn khai mở 144 khiếu huyệt, chưa chắc đã kém hơn những Vạn Thạch ngũ lục trọng kia, mấu chốt là, sát khí của Chu Hạo quá nặng, chiến đấu quá điên cuồng, loại người này dù yếu hơn một chút, kẻ mạnh hơn hắn cũng chưa chắc dám nói thắng.

Kết quả, Chu Hạo suýt chút nữa bị Tô Vũ đánh chết tươi!

Nhận ra sự lo lắng của đồ đệ, Chu Bình Thăng có chút tức giận, nhưng suy nghĩ một chút, không trách cứ, vội vàng nói: “Tôn sư huynh, Lý sư huynh, trong số các vị Các lão đều có môn nhân trên bảng, năm mươi vị trí đầu trở xuống, toàn bộ nhận thua! 50 trở lên, lên đài, một mục đích duy nhất, hao tổn!”

“Dù mất mặt, dù thật sự mất mặt, chỉ cần phế được Tô Vũ, mọi chuyện đều không thành vấn đề!”

Giờ phút này, Chu Bình Thăng đã quyết định.

Dù hiện tại mất thể diện, dù thắng không được quang minh chính đại, cũng không thể để Tô Vũ cứ vậy mà xuống lôi đài.

Hôm nay, nếu Tô Vũ cứ vậy xuống đài, Đơn Thần Văn nhất hệ sẽ thật sự tan rã.

Một học viên cũng không giải quyết được!

Vậy còn có thể đấu với ai?

Còn có thể tranh giành với ai?

Bài danh năm mươi vị trí đầu trở xuống, lên đài cũng vô dụng, chỉ có thể làm mồi cho Tô Vũ, chỉ có năm mươi vị trí đầu, dù không địch lại Tô Vũ, cũng có thể cầm chân hắn, không cho hắn khôi phục, không cho hắn chữa thương!

Hao tổn ý chí lực của hắn!

Trên đài.

Tô Vũ thấy Chu Bình Thăng, cũng thấy hắn đang nói nhỏ với những người xung quanh, lặng lẽ không lên tiếng, tiếp tục chờ đợi.

Hôm nay, nếu đã đạp bọn chúng, vậy thì phải đạp đến cùng!

Rất nhanh, một gã học viên của Đơn Thần Văn nhất hệ lên tiếng: “Ta nhận thua!”

Hắn xếp hạng thứ 84.

“Nhận thua!”

Người này xếp hạng thứ 73.

“Nhận thua!”

“… ”

Liên tiếp những tiếng nhận thua vang lên, học viên từ bốn phương tám hướng chen chúc tới, chứng kiến một màn kinh người này.

Một gã học viên, ép cả nhất hệ phải nhận thua!

Mà bọn hắn đều là những kẻ nằm trong Bách Cường bảng, thật là sống lâu mới thấy!

Không phải do Tô Vũ thật sự mạnh đến vô địch, mà là những học viên xếp hạng cao hơn đều từng bước một đi lên, nào giống như hắn, trước đó đã đánh bại người xếp thứ 38 rồi, giờ phút này, đám người xếp sau 50 tên căn bản không làm gì được hắn!

Hơn nữa, những học viên hệ khác cũng không cần thiết phải bức bách người của hệ khác như vậy. Trong học phủ, trừ Thần Văn hệ tranh đấu nội bộ lợi hại, những phái hệ khác vẫn tính là hòa bình.

Cứ thế, đến khi Tô Vũ trực tiếp tiến vào top 61, vậy mà không một ai dám lên đài nghênh chiến.

Nhưng giờ phút này, hắn đã bị cầm chân.

Đơn Thần Văn nhất hệ, không có học viên nào xếp hạng từ 50 đến 60 cả!

Như vậy, không có cách nào thực hiện chiến lược hao tổn sức lực của Tô Vũ.

Lẽ nào cuộc khiêu chiến này sẽ dừng lại ở đây?

Tô Vũ rõ ràng không có ý định khiêu chiến người khác, lúc này cứ thế lặng lẽ chờ đợi, quan sát!

Dưới đài, sắc mặt Chu Bình Thăng biến đổi liên tục.

Hắn nhìn lên Tô Vũ trên đài, quát lớn: “Tô Vũ, chẳng phải ngươi muốn khiêu chiến Địch Phong sao? Sao không tiếp tục chiến?”

Tô Vũ trấn định đáp: “Ta đang đợi!”

“Chờ cái gì?”

Chu Bình Thăng nhíu mày, Tô Vũ bình tĩnh nói: “Chờ Hạ Ngọc Văn đem 10 điểm công huân đưa tới cho ta. Ta không có tiền nộp phí khiêu chiến. Các ngươi người nhà, không cần trả tiền cũng có thể khiêu chiến. Còn đám học trưởng khác, ta phải đưa tiền trước mới được!”

“Ngươi!”

Chu Bình Thăng giận tím mặt!

Tô Vũ vẫn thản nhiên, cất giọng: “Chư vị còn chờ gì nữa? Mau thúc giục Hạ lão sư kia đi! Nhanh chóng đưa tiền đây, bằng không, hôm nay tỷ thí đến đây là kết thúc, ngày mai lại tiếp tục!”

Ngày mai?

Chu Bình Thăng tức đến nổ phổi!

Thằng nhãi này Tô Vũ, rõ ràng là cố ý!

Mấy tên học viên đều nhìn ra, Tô Vũ kia chính là cố tình chọc tức người, làm cho Hạ Ngọc Văn kia phải nghẹn khuất, làm cho đám người thuộc hệ Đơn Thần Văn kia phải khó chịu!

Tô Vũ ung dung nói: “Hạ lão sư kia mở miệng là quy củ, ngậm miệng là bố cục, luôn mồm quân pháp, lẽ nào không biết thua thì phải chịu? Thua mà không trả tiền, loại người này cũng xứng làm lão sư sao? Loại người này, dám nói ta bất kính sư trưởng? Hắn học sinh mới nhập học, ta nghĩ chắc là không có tiền, chẳng lẽ không nên hắn, thân là lão sư, bỏ tiền ra sao?”

“Nói quy củ, ai cũng nói, bằng không, phạt ta công huân, phạt lão sư của ta công huân, hắn lấy tư cách gì? Chẳng lẽ chỉ vì… nơi này là Đại Hạ phủ?”

Tô Vũ đột nhiên lớn tiếng!

“Đại Hạ phủ, là có thể không có quy củ sao?”

“Đại Hạ phủ, người của Hạ gia liền có thể muốn làm gì thì làm sao?”

“Đại Hạ Vương, Hạ Phủ Chủ đều phải tuân thủ quy củ, Hạ Hầu gia buôn bán còn phải nộp thuế, hắn Hạ Ngọc Văn, lẽ nào lại có thể ngang ngược càn rỡ?”

“… ”

Vì mười điểm công huân, Tô Vũ thiếu chút nữa là nói thẳng Hạ Ngọc Văn kia đến làm người cũng không xứng!

Chu Bình Thăng không nhịn được nữa, quát lớn: “Ta trả cho ngươi!”

“Ngươi?”

“Chu quán trưởng, ngươi là cha của Hạ Ngọc Văn kia? Hay là con của hắn?”

“… Hèn hạ!”

Chu Bình Thăng bỗng nhiên nổi trận lôi đình!

Tô Vũ lạnh nhạt nói: “Nếu không phải người thân, vậy chính là thầy trò có quan hệ mờ ám? Bằng không, ngươi dựa vào cái gì mà trả nợ cho hắn? Ngươi nếu nhất định muốn trả, vậy coi như ngươi tặng cho ta, Chu quán trưởng nguyện ý tặng ta, ta cũng vui lòng nhận cho!”

Bốc hỏa!

Phẫn nộ ngút trời!

Tô Vũ này, tay chân thì lợi hại khỏi bàn, mồm mép cũng chẳng kém ai.

“Chẳng lẽ hắn muốn ép ta, Hạ Ngọc Văn này, phải tự mình đến dâng công huân, hắn mới chịu bỏ qua hay sao?”

Đúng vào lúc này, một hộp ngọc bỗng từ xa bay tới, xé gió lao thẳng đến võ đài!

“Bịch!” Hộp ngọc găm thẳng vào mặt đài!

“Cho ngươi!”

Thanh âm Hạ Ngọc Văn bình tĩnh vang vọng, từ xa vọng lại: “Mười giọt Nguyên Khí Dịch, đã đủ chưa?”

Hộp ngọc vẫn cắm sâu trên mặt đất.

Đồng tử Tô Vũ khẽ co lại!

Cái lôi đài này, hắn cùng Chu Hạo giao đấu kịch liệt như vậy, cũng chỉ để lại vài dấu vết mờ nhạt. Hạ Ngọc Văn cách không ném đến một hộp ngọc, lại có thể trực tiếp xuyên thủng mặt đất!

Thật mạnh!

Một khắc sau, Tô Vũ cười nói: “Đã đủ! Bất quá, học phủ có quy củ, người không phải học viên khiêu chiến, cố ý phá hoại lôi đài, phải phạt! Một trăm điểm công huân, hình như là như vậy, Hạ lão sư, còn mời nộp phạt!”

Hắn nhìn về phía Lưu Hồng, cười nói: “Lưu lão sư, ngài làm trọng tài, chẳng lẽ đến quy củ cũng không hiểu? Như vậy mà cũng làm được trọng tài sao? Học phủ quy củ, chẳng lẽ là để những kẻ không tuân thủ, không hiểu quy củ phá hoại hay sao!”

Lưu Hồng nhịn không được bật cười, chậm rãi nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta lần đầu làm trọng tài, không rõ lắm! Hạ huynh, vậy thì nộp phạt một trăm điểm công huân đi, đừng phá hoại quy củ, ta khó ăn nói với học phủ.”

“…”

Trên đài dưới đài, đều có chút xấu hổ.

Hạ Ngọc Văn phóng hộp ngọc, trực tiếp găm xuống đất, rõ ràng là muốn nhục nhã chấn nhiếp Tô Vũ, kết quả… lại thành ra lúng túng!

Phá hoại mặt đất lôi đài, tiền phạt một trăm điểm công huân!

Học viên giao chiến phá hoại thì không tính, mà thực tế cũng khó mà phá hoại được, quy củ này đã nhiều năm không ai dùng đến!

Tô Vũ hỗn đản này không tu luyện sao?

Hắn rảnh rỗi đến mức ngày ngày nghiên cứu học phủ quy tắc chắc?

Nơi xa, Hạ Ngọc Văn im lặng không nói, không biết là tức giận hay là không biết nên nói gì.

Một lát sau, lại có một hộp ngọc xé gió lao tới.

Không một tiếng động!

Hạ Ngọc Văn lần này không lên tiếng, Lưu Hồng cười ha hả bắt lấy hộp ngọc, cười nói: “Việc này đến đây kết thúc, Tô Vũ, ngươi còn muốn khiêu chiến nữa không?”

Tô Vũ khẽ cười, cúi người nhặt lấy hộp ngọc, tiện tay đập nát, để lộ mười giọt Nguyên Khí Dịch óng ánh bên trong.

“Ha ha!”

Hắn tùy ý nuốt một giọt, khẽ cười nói: “Quả nhiên!”

Nói xong, ánh mắt hắn liếc nhìn Bách Cường Thủy Tinh Bia, rồi lại nhìn xuống phía dưới đài, khẽ nói: “Mấy vị học trưởng bài danh trước ta, không biết vị nào có thể nể mặt Tô Vũ này chút tình mọn? Hôm nay, ta không muốn cùng người không thuộc Đơn Thần Văn hệ giao thủ nữa, mong các vị giơ cao đánh khẽ, cho ta cơ hội được lãnh giáo thực lực của những cường giả Đơn Thần Văn hệ phía trước!”

Vừa dứt lời, dưới đài vang lên tiếng cười của một thanh niên: “Để ta đi! Ta xếp hạng thứ 60, chỉ hơn ngươi một bậc, vừa hay có cơ hội khiêu chiến top 50. Ta không phải đối thủ của Tô sư đệ, nếu là ngày thường, ta cũng muốn được lãnh giáo, nhưng hôm nay coi như xong, ta nhận thua!”

“Đa tạ Giang sư huynh đã giơ cao đánh khẽ!”

Tô Vũ rất khách khí, khẽ khom người, cười nói: “Chờ ta đánh cho tàn phế mấy vị học trưởng Đơn Thần Văn hệ phía trước, sư huynh có thể tiến thêm mấy bậc, cũng không làm Liên sư huynh rớt hạng. Ít nhất ta cũng sẽ đánh tàn một vị, sư huynh cứ yên tâm!”

“… ”

Dưới đài, vị học viên họ Giang kia có chút dở khóc dở cười, lời này không thể tiếp được!

Nếu tiếp, Đơn Thần Văn nhất định sẽ hận chết hắn.

Hắn nhận thua còn tốt, dù sao cũng cho Tô Vũ cơ hội khiêu chiến, nhưng nếu nói thêm lời nào, thì không ổn rồi.

“Người tiếp theo!”

Tô Vũ không nói thêm nữa, tiếp tục điểm danh!

Trong đám người, một thanh niên tóc dài hít sâu một hơi, ánh mắt ngưng trọng, nhảy lên lôi đài!

“Tô Vũ, ta…”

“Không cần giới thiệu, ta không muốn biết! Trọng tài, có thể bắt đầu!”

“Ngươi!”

Thanh niên tóc dài giận dữ, Lưu Hồng ho nhẹ một tiếng nói: “Vậy thì tiếp tục, có thể kịp thời nhận thua! Bắt đầu!”

Vừa dứt lời, thanh niên tóc dài lập tức bóp nát một quả ngọc phù!

Ông!

Một đạo vòng bảo hộ bay lên!

Ý chí lực tiêu hao chút ít, người này cũng không dám tới gần Tô Vũ, liên tục lùi về phía sau. Tô Vũ cứ vậy yên lặng nhìn hắn, không hề ra tay.

Trong chốc lát, tràng diện lại trở nên tĩnh lặng!

Tô Vũ vẫn bất động như núi, mặc cho đối phương bóp nát hộ thân ngọc phù, cũng không hề nhúc nhích.

Có lẽ tấm hộ thân phù này, chỉ có hiệu lực trong một khoảng thời gian nhất định.

Thật là tiến thoái lưỡng nan!

Muốn điều khiển văn binh tập kích hắn, nhưng chỉ cần văn binh vừa xuất hiện, liền có nguy cơ bị Phệ Hồn Quyết của Tô Vũ ăn mòn, hóa thành tro tàn…

Không thể dùng văn binh… Vậy chỉ còn cách thân thể áp sát!

Cắn răng một cái, không thể chờ đến khi hộ thân phù mất hiệu lực, nếu không, chẳng phải là phí công vô ích? Hơn nữa, phía dưới còn có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm!

Kẻ nọ cấp tốc lao về phía Tô Vũ, chuẩn bị cận chiến!

Về phần văn binh hay ý chí lực, hắn giờ phút này không dám sử dụng, sợ bị Phệ Hồn Quyết ăn mòn đến không còn gì.

Tô Vũ vẫn như cũ đứng im!

Chỉ lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt khiến cho kẻ kia lạnh cả sống lưng, nhưng giờ phút này, tên đã lên dây, không bắn không được!

Nghiến răng, hắn cấp tốc xông lên!

Sức chiến đấu của Vạn Thạch tứ trọng!

Cũng không hề yếu!

Kẻ nọ cấp tốc vọt tới, thấy Tô Vũ vẫn bất động, hắn cũng mặc kệ, tàn nhẫn vung quyền đánh thẳng vào cánh tay phải của Tô Vũ, hắn đã thấy rõ cánh tay phải của Tô Vũ bị gãy, đó chính là nhược điểm của hắn!

Quyền vừa xuất ra, đột nhiên, trong lòng hắn kinh hãi!

Bên tai, vang lên một tiếng thở dài tiếc hận.

“Ngu xuẩn!”

Ầm!

Một tiếng nổ vang trời, khiếu huyệt nổ tung, ngay sau lưng hắn, Tô Vũ nhất kích 《Phá Thiên Sát》 thức thứ ba Toái Nguyên, trực tiếp đánh nát một khiếu huyệt của hắn, khiếu huyệt nổ tung, nguyên khí tràn lan, “Phù” một tiếng, thanh niên tóc dài phun ra một ngụm máu tươi, trọng thương ngã xuống đất!

Tô Vũ lắc đầu, thản nhiên nói: “Văn Minh Sư không dùng ý chí lực, ngay cả huyễn cảnh của ta cũng không phá được, thằng ngốc nào bày cho ngươi cái chủ ý này vậy?”

Quá ngu xuẩn!

Hộ thân phù?

Không dùng ý chí lực?

“Sau đó… Chờ chịu mê hoặc bởi huyễn cảnh của ta sao?”

Hắn thật sự không hiểu nổi cái logic của kẻ này!

Tô Vũ lạnh nhạt nói, phía dưới đài, không ít người sắc mặt đỏ lên.

Quên mất!

Chết tiệt!

Thân thể chiến lực của Tô Vũ quá mạnh, rất nhiều người đều quên, hắn còn là một Văn Minh sư nắm giữ thần văn nhị giai!

Còn có cả huyễn cảnh nhị giai nữa!

Gã thanh niên tóc dài kia cũng quên mất điều này, lo lắng Tô Vũ dùng Phệ Hồn Quyết, thế mà không dùng ý chí lực để chiến đấu, mà lại dùng thân thể áp sát, kết quả… là ảo giác!

Ban đầu dùng ý chí lực, còn có thể khó khăn đột phá huyễn cảnh.

Kết liễu hắn thì chưa cần, nhưng có thể nghĩ, xuống đài đã định, rất thê thảm!

Một khiếu huyệt bị Tô Vũ trực tiếp đánh nát, tuy rằng còn có thể khôi phục, nhưng khiếu huyệt này tương đối quan trọng, không có một hai tháng đừng hòng khôi phục!

Đánh nát khiếu huyệt đối phương, Tô Vũ thêm một cước đạp mạnh, không đợi đối phương mở miệng, một cước đá ra!

Ầm ầm một tiếng, hắn ngã xuống dưới lôi đài.

“Đơn thần văn nhất hệ, học viên xếp hạng năm mươi vị trí đầu, đầu óc chỉ có thế này thôi sao?”

Tô Vũ nhíu mày, như hết sức nghi hoặc, khẽ lắc đầu.

Vẻ mặt tiếc hận!

Hắn nhìn về phía Chu Bình Thăng, như đang hỏi, cái đầu óc này… thật sự có thể trở thành Văn Minh sư sao?

“Đáng chết!”

Chu Bình Thăng cùng mấy người khác đều nhíu mày!

Phiền toái rồi!

Nếu động dùng ý chí lực, vậy phải cẩn thận bị Tô Vũ ăn mòn, thiêu đốt.

Nếu không dùng, huyễn cảnh của hắn vừa ra, trừ phi ngươi giống như Chu Hạo, nguyên khí cường đại đến mức có thể trực tiếp đánh tan huyễn cảnh, loại nguyên khí đó, bình thường Vạn Thạch tứ ngũ trọng cũng không bạo phát ra được.

Đó là một vị tu luyện Thiên Quân Cửu Trọng của Thiên giai đỉnh cấp công pháp, không phải là hạng người tầm thường!

“Người tiếp theo!”

Tô Vũ thở dài, lẩm bẩm: “Có thể cho ta chút kinh hỉ được không?”

Dưới đài, một nữ đệ tử nhíu mày, liếc nhìn Chu Bình Thăng. Hắn liền truyền âm nói: “Hao tổn hắn! Phệ Hồn Quyết lợi hại, cũng chỉ là mở ra ba mươi sáu khiếu huyệt mà thôi, thực tế lực sát thương chẳng qua tương đương Thiên Quân cảnh giới…”

Nữ đệ tử im lặng.

Đồ bỏ, ta biết chứ!

Chẳng qua là… chắc chắn rất thống khổ! Không thấy đám Chu Hoành kia sao, chỉ một kích, liền đau đớn lăn lộn đầy đất!

Thứ này, thật không dễ đối phó.

Dù trong lòng không muốn, nhưng vẫn phải lên đài. Nàng không thuộc hệ Chu Minh Nhân, mà là người của Xích Các lão. Có điều giờ phút này, Các lão không có ở đây, Chu Bình Thăng nắm quyền, nàng có thể làm gì?

Nữ đệ tử nhảy lên lôi đài!

Tô Vũ thấy đối thủ là nữ, cười nói: “Ta đây, không thích khi dễ nữ nhân. Tuy là địch thủ, ta vẫn có chút kiên trì. Vị sư tỷ này, nhận thua đi xuống đi! Bằng không, liền là kẻ địch, mà kẻ địch, không phân biệt nam nữ!”

Nữ đệ tử nhíu mày, thản nhiên nói: “Tô sư đệ đang kỳ thị nữ giới?”

“Cái đó thì không.”

Tô Vũ thản nhiên nói: “Vị sư tỷ này đừng chụp mũ ta. Ta, Tô Vũ, sùng bái nữ cường giả không ít. Tỷ như Ngô Kỳ lão sư, người đã đánh giết cường giả Ma tộc. Ta luôn cảm thấy, tu giả như vậy, mới thật sự là tu giả! Thậm chí trước mặt lão sư ta, ta cũng nói như vậy. Bởi vì những người dám một mình tiến vào Chư Thiên chiến trường, đánh chết kẻ địch cường giả, đều là đối tượng ta sùng bái, không phân biệt nam nữ!

“Còn về sư tỷ… Nếu không nhận thua, vậy thì bắt đầu thôi!”

Lời Tô Vũ nói khách khí, nhưng ngay khi Lưu Hồng tuyên bố bắt đầu, hắn liền không hề chờ đợi!

Không nói hai lời, một thanh trường đao vô thanh vô tức xuất hiện, một đao bổ xuống!

Đao khí tung hoành, sát ý ngút trời, Lôi Đình lấp lánh, huyễn cảnh bùng nổ, ngọn lửa đen kịt càng bốc cháy dữ dội!

Nữ đệ tử trong lòng thầm mắng!

Còn không phải nói không ra tay với nữ nhân sao?

Ra tay còn tàn nhẫn hơn trước!

Ý chí lực bùng nổ, thần văn bùng nổ!

Một cỗ hàn băng lực lượng bao trùm toàn trường, nhiệt độ trên lôi đài trong nháy mắt giảm xuống, khiến văn binh trường đao bị đông cứng, tốc độ chậm lại. Nhưng ý chí lực vừa bùng nổ, liền bị cái cỗ hỏa diễm kia thiêu đốt.

Sắc mặt nữ đệ tử kịch biến, trắng bệch như tờ giấy!

Đau đớn tột cùng!

Nàng đau đến mức chỉ muốn lập tức nhảy khỏi võ đài!

Chết tiệt!

Cỗ lực lượng này, trừ phi phi hành trên không trung, bằng không kẻ nào có thể chịu đựng nổi thống khổ này?

Bên cạnh, Lưu Hồng cũng nhếch mép, thứ này thiêu đốt người thật quá sức chịu đựng!

Xong rồi!

Nếu công pháp này truyền ra ngoài, Văn Minh Sư… cũng còn tốt, dù sao chỉ mở ra ba mươi sáu khiếu, đến Đằng Không cảnh, sức mạnh của ngọn lửa kia uy hiếp không lớn lắm, nhưng nếu đối phương cũng là Đằng Không, vẫn sẽ gây ra ảnh hưởng nhất định.

Ít nhất, nó cho Chiến Giả thêm một thủ đoạn khi đối mặt với Văn Minh Sư!

Hắn còn đang suy nghĩ, một thanh chùy nhỏ đã lặng lẽ bay ra.

Bóng mờ thần văn bao trùm!

Nữ sinh kia vẫn đang cố gắng bộc phát ý chí lực để đóng băng văn binh trường đao, đối phó ngọn lửa màu đen, bỗng nhiên ý chí lực nàng chấn động!

Ầm ầm!

Trong đầu nàng vang lên tiếng nổ kinh thiên!

Mắt nàng hoa lên, ngay sau đó, văn binh trường đao đóng băng tan rã, trường đao bắn ra, “phụt” một tiếng xuyên thủng lồng ngực, đóng đinh nàng xuống dưới lôi đài!

Lưu Hồng ánh mắt quỷ dị nhìn về phía Tô Vũ!

Ngươi… chẳng phải nói không đánh nữ sinh sao?

Ngươi có biết, ngươi làm vậy còn đáng sợ hơn đánh tàn phế người ta!

Dưới đài, vô số người nhìn chằm chằm Tô Vũ.

Tô Vũ có chút không tự nhiên, khẽ nói: “Ta đã lưu thủ rồi, dù sao cũng là đối thủ, lại là nữ nhi, ta không có ý định làm tổn thương nghiêm trọng ý chí lực của nàng…”

Hắn thấy kỳ quái!

Sao lại nhìn ta như vậy?

Ta thật sự đã nương tay rồi!

Nam sinh và nữ sinh giao đấu, ít nhiều gì cũng phải cố kỵ, chủ yếu là trước đây hắn vừa thấy sư tỷ mình dùng khổ nhục kế, hắn lo lắng Đơn Thần Văn nhất hệ cũng giở trò hủy hoại người khác, kết quả… vì sao mọi người lại nhìn ta như thế?

Lúc này, người tiếp theo phải lên đài chính là Khâu Vân!

Khâu Vân sắc mặt đại biến, vội nhìn về phía sư phụ mình, ánh mắt tràn ngập vẻ cự tuyệt!

“Không!

Ta không muốn lên đài!

Tô Vũ, Tô Vũ là một tên biến thái!”

“Hắn một đao đánh xuyên ngực… Tuy không trúng chỗ hiểm, lệch đi một chút, nhưng… ta vẫn không muốn!”

Nữ sinh bị giam dưới lôi đài kia, giờ phút này cũng mặt đầy tuyệt vọng, oán hận nhìn Tô Vũ. Hắn đã thu hồi văn binh, nữ sinh kia sắc mặt ảm đạm, nhìn vết máu nhuộm đỏ ngực mình, đột nhiên giận dữ hét: “Tô Vũ, từ hôm nay trở đi, ta và ngươi không chết không thôi!”

“…”

Tô Vũ nhíu mày, khẽ nói: “Nếu sư tỷ nhất định muốn không chết không thôi, Tô mỗ cũng không ngại! Ta đã lưu thủ, sư tỷ chớ nên tự tìm đường chết!”

“Ngươi… đáng chết!”

Nữ sinh kia lảo đảo đứng lên, vẻ mặt bi phẫn, run rẩy chạy khỏi đám đông, biến mất khỏi tầm mắt.

Dưới đài.

Hạ Thiền và các nữ sinh khác đều lộ vẻ khác thường, liếc nhìn Tô Vũ, rất nhanh, có người nhỏ giọng nói: “Tô Vũ… có phải cái gì cũng không hiểu không?”

“Hắn có phải chưa từng tiếp xúc với nữ sinh?”

“…”

Bàn tán một hồi, rất nhanh, có người biết Lưu Nguyệt là bạn học của hắn ở trung đẳng học phủ, bèn hỏi thăm.

Lưu Nguyệt cũng có chút hoảng hốt, đợi người hỏi xong, mới có chút không xác định nói: “Hắn ở trung đẳng học phủ, hình như cũng không hay tiếp xúc với nữ sinh, bạn tốt nhất là một nam sinh, bình thường chỉ qua lại với người kia. Sau đó thì đến trường rồi tan học, thỉnh thoảng sẽ đến thư viện, đọc sách cả ngày. Dù ở thư viện, hắn cũng chỉ xã giao qua loa…”

Lời này vừa nói ra, có người chợt hiểu ra.

Bỗng nhiên, Lưu Nguyệt nghĩ đến điều gì, khẽ nói: “Hắn… khi còn bé đã mất mẫu thân!”

Nghe vậy, các nữ sinh dưới đài, trong nháy mắt tình mẫu tử trỗi dậy!

“Thì ra là thế!”

“Thật đúng là một tiểu đệ đệ thanh thuần, đến cả tiếp xúc với nữ sinh cũng không có!”

“Ai, đáng thương thật! Từ nhỏ đã thiếu vắng tình thương của mẫu thân!”

“Thảo nào hắn không hiểu, xuyên ngực… so với chặt tay còn khó chịu đựng gấp bội!”

“… ”

Dưới đài, đám nữ tử lòng trắc ẩn trào dâng. Lúc trước còn trách Tô Vũ quá đáng, giờ nghĩ lại, hắn từ bé đến lớn, có mấy khi trò chuyện cùng nữ nhân đâu? Loại nam hài hồn nhiên như vậy thật hiếm có!

Tô Vũ khẽ nhíu mày, chẳng buồn nghĩ nhiều.

Hắn thật sự đã nương tay!

Hắn khác với Trần Hạo, biết rõ lời đàm tiếu của thế gian đáng sợ, ra tay tàn độc với nữ nhân, chẳng hay ho gì, ảnh hưởng không tốt.

Dù là Khâu Vân, cũng không phải mục tiêu chính của hắn.

Mục tiêu của hắn là Địch Phong!

Nam nhân đấu với nam nhân, đánh chết cũng ít người thương xót, nam nhân đánh nữ nhân, đánh tàn phế thì chẳng ra gì.

Cũng chẳng biết đám người kia xì xào bàn tán mãi là có ý gì!

Ánh mắt kia… có chút khiến người ta khó chịu.

“Người kế tiếp!”

Tô Vũ quát lớn một tiếng!

Dưới đài, Khâu Vân mặt mày tràn đầy vẻ cự tuyệt. Người tiếp theo vốn là Trần Khải sư huynh, nhưng Quách Thánh Tuyền không có mặt, vậy người tiếp theo chính là nàng!

Nàng không muốn lên đài chút nào!

Chu Bình Thăng cũng nóng nảy, kế hoạch ban đầu có chút lệch hướng, mặc dù vừa rồi ý chí lực của Tô Vũ cũng bộc phát không ít.

Khâu Vân xếp hạng 24, vẫn rất mạnh.

“Khâu Vân, lên đài!”

Chu Bình Thăng truyền âm khẽ quát một tiếng!

Đâu ra lắm cố kỵ như vậy!

Khâu Vân vùng vẫy một hồi, cắn răng, nhảy lên đài!

Tô Vũ khẽ thở ra một hơi, ánh mắt hướng về Khâu Vân mà nhìn, đây vốn là mục tiêu ban đầu của hắn hôm nay. Ai ngờ, Chu Hạo lại đột ngột xuất hiện, khiến thân thể hắn trọng thương. Xem ra, đối phó với Khâu Vân cũng cần phải tốn không ít công phu đây!

Khâu Vân, thực lực không thể xem thường!

Vạn Thạch ngũ trọng thân thể, ý chí lực dưỡng tính đỉnh phong, tổng hợp chiến lực không hề thua kém Vạn Thạch thất trọng.

Toàn lực ứng phó, với trạng thái hiện tại của Tô Vũ, chưa chắc đã có thể nắm chắc phần thắng!

Nhưng ngay từ đầu trận đấu, Khâu Vân đã có chút bó tay bó chân!

Thậm chí, có chút thái độ tiêu cực!

Tô Vũ càng đánh càng phát hiện ra điểm dị thường này, mơ hồ trong lòng hắn thậm chí nảy ra một suy nghĩ. . . Chẳng lẽ đây là nằm vùng?

Tiêu cực đối chiến!

Giao chiến chưa đầy ba phút, Tô Vũ Phệ Hồn Quyết vừa đốt cháy đối phương lần thứ hai, Khâu Vân bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, trực tiếp ngã xuống lôi đài!

“. . .”

Giả thi đấu!

Trong nháy mắt, Tô Vũ đã nảy sinh ý nghĩ như vậy. Vì sao?

Thật sự là nằm vùng?

Khâu Vân tuyệt đối chưa phát huy ra thực lực chân chính!

Đâu chỉ Tô Vũ, không ít người cũng có ánh mắt dị dạng. Khâu Vân quả thực không hề phát huy thực lực chân chính, có chút ý tứ tiêu cực đối chiến.

Chu Bình Thăng cũng đã nhìn ra!

Hắn có chút tức giận nhìn Khâu Vân một cái, Khâu Vân chỉ cúi đầu im lặng.

Nàng cũng không phải thật sự sợ Tô Vũ sẽ làm gì mình, có lẽ là. . . không cần thiết!

Trên đầu nàng còn có một sư huynh nữa mà!

Mục đích chủ yếu của nàng là hao tổn, nàng đã hao phí của Tô Vũ không ít ý chí lực. Chẳng lẽ nàng thật sự muốn giống như vị sư tỷ vừa nãy, cùng Tô Vũ tử chiến đến cùng, thậm chí biến thành bộ dạng như Chu Hạo?

Chu Bình Thăng lười biếng nói thêm gì, chỉ nhìn về phía Địch Phong!

Địch Phong giờ phút này cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm!

Tô Vũ, Bách Cường bảng xếp hạng thứ 24!

Hắn, kẻ trước kia xếp hạng thứ chín.

Giờ thì đã khác!

Trước kia, vì đối phó Tô Vũ, hắn đã bỏ qua không ít trận tranh tài. Mấy ngày nay, hắn vừa vặn chém giết mà leo lên vị trí thứ 12, vẫn chưa lọt vào top 10.

Không cần Tô Vũ mở miệng, Địch Phong đã trực tiếp nhảy lên lôi đài, ánh mắt lạnh lẽo, cười khẩy: “Tô Vũ, hy vọng hôm nay ngươi còn có thể đứng vững!”

Bốn phương tám hướng, các học viên đều vô cùng khẩn trương!

Giờ phút này, ai nấy đều dán mắt vào hai người.

Đến lượt Địch Phong!

Nếu đánh bại Địch Phong, Tô Vũ thật sự sẽ dẫn dắt nhất hệ Đơn Thần Văn chiến thắng tất cả!

Nhưng Tô Vũ hiện tại, liệu có phải là đối thủ của Địch Phong?

Địch Phong, thân thể Vạn Thạch thất trọng, Dưỡng Tính đỉnh phong, thần văn dường như cũng có một viên nhị giai. Cụ thể có hay không, hiện tại chưa thể xác định. Tổng hợp chiến lực của hắn gần như đạt tới Vạn Thạch đỉnh phong, đã từng giao thủ với Đằng Không, dù bại, nhưng quả thực đã giao thủ!

Còn Tô Vũ hiện tại, dù có phối hợp Phệ Hồn Quyết, thực lực cũng chỉ đại khái ngang với Vạn Thạch thất trọng.

Tuyệt đối không đến cửu trọng!

Thêm vào đó, hắn còn bị trọng thương. Liệu hắn có thể thắng Địch Phong?

Ngay lúc Địch Phong đang hưng phấn, Tô Vũ bỗng nhiên nhảy xuống lôi đài!

“… ”

Bốn phía, mọi người đều ngây người ra một lúc.

Địch Phong giận dữ hét lớn: “Tô Vũ, ngươi có ý gì?”

“Không đánh, hôm nay đến đây thôi!”

Tô Vũ vừa đi vừa nói: “Đánh cũng kha khá rồi, hai ngày nữa tiếp tục. Hôm nay ta muốn về chữa thương!”

“Hèn hạ, đáng chết, khốn nạn…”

Địch Phong gầm thét!

Mẹ kiếp!

Đánh đến tận bây giờ, để cho hắn có cơ hội lên đài, người của nhất hệ hắn hoặc là nhận thua, hoặc là thi đấu tiêu cực. Giờ đến lượt hắn thì lại không đánh?

“Ngươi… ngươi dám không đánh?”

“Khốn kiếp! Lúc trước chẳng phải ngươi đã lớn tiếng đòi khiêu chiến ta sao?”

“Đáng chết!”

Địch Phong giận dữ gầm thét, nguyên khí bạo phát, khí huyết冲 thiên, lửa giận ngút trời!

Tô Vũ… lại không đánh!

Một câu nói này so với việc hắn thất bại còn khó chịu gấp bội, hắn… không đánh!

“Tô Vũ, ngươi tên phế vật! Chẳng phải ngươi vẫn luôn gào thét muốn đánh tan nhất hệ Đơn Thần Văn sao?”

Địch Phong điên cuồng gào rú!

Phía dưới, Chu Bình Thăng cũng tức đến muốn nổ tung, quát lớn: “Tô Vũ, ngươi nhận thua sao?”

Tô Vũ kinh ngạc nói: “Ta bài danh thứ 24, nhận thua cái gì? Chẳng lẽ Chu quán trưởng không biết đếm số sao? Ta không đánh lên phía trên, thì sao gọi là nhận thua? Cũng đâu có ai phía sau khiêu chiến ta! Thật kỳ quái, như vậy cũng gọi là nhận thua? Ta toàn thắng một đường tiến vào top 24, sao có thể là nhận thua được?”

“Ngươi…”

Chu Bình Thăng tức đến tím mặt!

Thằng nhãi ranh chết tiệt!

Hắn đang đùa bỡn chúng ta!

Ngay từ đầu, hắn đã không có ý định khiêu chiến Địch Phong!

“Chu quán trưởng, can thiệp vào việc luận bàn của học viên, là vi phạm quy định!”

“Chu quán trưởng kiến thức uyên bác, hẳn là không nên cố ý phạm luật chứ?”

Tô Vũ mặt mày bình tĩnh, khiến người ta tức chết mà không đền mạng.

Đùa à, ta đâu có ngốc.

Ngay cả lúc toàn thịnh, ta còn chưa chắc đã là đối thủ của Địch Phong, huống chi là hiện tại. Ta việc gì phải liều mạng đến cùng!

Bị thương nặng như vậy, phải tĩnh dưỡng mấy tháng, dù cho thắng được Địch Phong, cũng chẳng có lợi lộc gì.

Tô Vũ cười nói: “Tiếp theo, ta xin nghỉ ngơi ba ngày. Ai muốn khiêu chiến ta cứ tự nhiên, ta đều nhận thua. Nếu lại đẩy ta xuống bảng Bách Cường, ta liền tiếp tục bắt đầu lại từ đầu, hy vọng nhất hệ Đơn Thần Văn có thể giúp ta giữ vững vị trí thứ 24 này! Nếu không gánh nổi, ta sẽ lại tiếp tục cố gắng, tiếp tục đánh lên!”

“Đồ hỗn trướng!”

Chu Bình Thăng tức đến khí huyết sôi trào, hận không thể bóp chết cái nghiệt súc kia!

Đáng chết! Đáng chết!

Hắn… Hắn lại dám để đám người Đơn Thần Văn nhất hệ kia bảo hộ cho hai mươi bốn tên thuộc hạ!

Quả thực là đáng chết!

Tô Vũ ung dung cất giọng, khóe miệng nhếch lên: “Kẻ nào dám khiêu chiến ta, mong rằng Đơn Thần Văn nhất hệ hảo tâm đánh cho bọn chúng rớt khỏi bảng, không còn tư cách nghênh chiến ta. Bằng không… ta liền nhận thua! Thua tám ngàn trận cũng chẳng hề gì! Ta đây cứ lên bảng, chừng nào trên ta chỉ còn lại Địch Phong, bằng không, ta sẽ thường xuyên lui tới!”

“…”

Tĩnh lặng!

Giờ khắc này, đến cả đám học viên cùng nghiên cứu viên vây xem cũng cảm thấy khó chịu, quái dị vô cùng.

Theo lời này… chẳng lẽ Đơn Thần Văn nhất hệ thật sự phải ra sức giữ hạng cho Tô Vũ?

Bằng không, Đơn Thần Văn nhất hệ đừng hòng yên ổn!

Tô Vũ cứ liên tục lên bảng, chuyên nhắm vào người của bọn hắn mà đánh, vậy thì trừ khi chịu thua hoặc tránh chiến, bằng không, một khi giao đấu, ắt hẳn sẽ bị hành hạ thê thảm!

Trên đài, Địch Phong đã sắp phát điên rồi!

Ý chí lung lay, hắn giận dữ hét lớn: “Tô Vũ, tên tiểu nhân bỉ ổi! Ngươi chẳng phải muốn giao đấu với ta sao? Sao không bước lên đây!”

Hắn thật sự muốn phát cuồng!

Tô Vũ liếc hắn một cái, cười nhạt nói: “Ngươi xuống đây đấu với ta a!”

“…”

Địch Phong lúc này thật muốn xông lên giết hắn, thậm chí còn nghĩ đến việc liều lĩnh, hạ đài giết tên hỗn trướng này!

Nụ cười kia, quá chói mắt!

Ta… chỉ là đùa bỡn các ngươi thôi!

Đồ ngốc!

Ngu xuẩn!

Sự trào phúng vô tận kia khiến hắn thống khổ tột cùng, suýt chút nữa đã nhảy xuống lôi đài. Đúng lúc này, sắc mặt Chu Bình Thăng kịch biến, không kịp suy nghĩ nhiều, vội vươn tay ra chộp lấy Địch Phong, một tiếng ầm vang, ném hắn ra xa mấy chục mét!

Địch Phong ngã xuống đất, lúc này mới bừng tỉnh, nhìn lại Tô Vũ, nụ cười trên môi hắn vẫn như cũ, thản nhiên nói: “Kẻ nào dưới đài mà dám công kích học viên, chính là Vạn Tộc giáo chúng, giết không tha! Sư bá, lần sau đừng nương tay như vậy, đây chính là Vạn Tộc giáo chúng!”

Trần Vĩnh bên kia khẽ cười, gật đầu nhàn nhạt, “Lần sau cẩn thận chút!”

Tô Vũ liếc nhìn, trong lòng khinh bỉ ra mặt!

Hắn đảo mắt qua Chu Bình Thăng, lại nhìn Lưu Hồng một lượt, cười khẽ một tiếng rồi cất bước rời đi, “Địch Phong, ta tiến bộ rất nhanh, lần sau ta sẽ tìm đến ngươi so tài!”

Nói đoạn, Tô Vũ cười nhạt, đỡ lấy Ngô Gia, tiêu sái rời đi.

“A!”

Địch Phong điên cuồng gào thét, uất ức đến nghẹn họng, chỉ biết rống giận!

Thứ này còn thống khổ hơn cả việc hắn thất bại!

Hắn không cam tâm!

Hắn không phục!

Tô Vũ, tên hỗn đản, tên súc sinh này, dám đem bọn hắn ra đùa bỡn!

Một đám người, tất cả đều bị Tô Vũ xoay như chong chóng!

Quay lại truyện Vạn Tộc Chi Kiếp

Bảng Xếp Hạng

Chương 1459: Gương vỡ lại lành

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 3 28, 2025

Chương 547: Cảnh còn người mất

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 3 28, 2025

Chương 232:: Bắt sống nhị tướng, cuối cùng được buồng xe

Tiên Công Khai Vật - Tháng 3 28, 2025