Chương 175: Mạnh mẽ Tô Vũ! | Vạn Tộc Chi Kiếp

Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 20/03/2025

Sớm tinh mơ tại học phủ, vắng vẻ lạ thường, không khí lại vô cùng trong lành.

Dạo bước dưới tán cây xanh mát dọc con đường lớn, Tô Vũ không những chẳng thấy tâm tình thư thái, mà còn có chút bực dọc.

Hắn tự hỏi, Vạn Thiên Thánh rốt cuộc đang toan tính điều gì?

Thần Văn hệ giờ đây đã đấu đá đến mức này, không còn đơn thuần là chuyện cạnh tranh nữa, thậm chí còn liên lụy đến cả sinh tử. Vạn Thiên Thánh, thân là phủ trưởng, lại làm ngơ trước tất cả sao?

Chẳng lẽ hắn chỉ chăm chăm vào cái mảnh đất ba sào của mình, mặc kệ người khác làm mưa làm gió bên ngoài học phủ?

Thậm chí, có cả những kẻ ngoại lai trà trộn vào, Vạn Thiên Thánh cũng chẳng buồn để tâm tới?

Cứ tiếp diễn thế này, Đại Hạ Văn Minh học phủ còn giữ được bao nhiêu uy nghiêm?

Tô Vũ ngẫm nghĩ, nếu hắn là Vạn Thiên Thánh, đứng ở vị trí của hắn, sẽ làm gì, nên làm như thế nào?

Nghĩ mãi một hồi, Tô Vũ khẽ thở dài trong lòng. Có lẽ địa vị khác biệt, cách suy nghĩ cũng khác. Ở Đại Hạ Văn Minh học phủ này, hắn khó hiểu nhất chính là Vạn Thiên Thánh. Trước kia người ta vẫn nói, Vạn Thiên Thánh là lãnh tụ của Văn Minh sư Đại Hạ phủ, chứ không chỉ riêng của Đại Hạ Văn Minh học phủ.

Vậy mà giờ đây, hắn lại chẳng thấy được chút uy nghiêm nào của một vị lãnh tụ.

Phải chăng là do thực lực?

Chưa đạt tới Nhật Nguyệt cảnh giới?

Mải mê suy nghĩ, Tô Vũ đã đặt chân tới Tàng Thư Các.

Ở Tàng Thư Các cũng có vài học viên và nghiên cứu viên ra vào. Có người thấy Tô Vũ thì nhiệt tình chào hỏi, có người lại lạnh nhạt làm ngơ.

Tô Vũ chẳng mấy bận tâm, cứ ai chào thì hắn đáp lại, kèm theo một nụ cười.

Còn những kẻ lạnh nhạt, hắn cũng chẳng rảnh mà để ý tới.

Hắn đâu phải điểm công lao, làm sao có thể khiến ai ai cũng yêu mến. Vậy nên, cách tốt nhất là lôi kéo đa số, đả kích thiểu số.

Khiến kẻ địch e ngại, bạn bè yêu thích, người trung lập không ngả về phía kẻ địch.

Điểm này, hắn học được từ phụ thân của Trần Hạo.

Khi Trần Khánh Hòa còn là phó trưởng phòng ở chỗ Giám sát giao thông, đối tượng mà ông xử lý không chỉ là vị trí phó trưởng phòng của mình. Có một gã phó trưởng phòng đối đầu gay gắt với ông. Trần Khánh Hòa ngấm ngầm lôi kéo những phó trưởng phòng khác, đối đãi hòa ái với cấp dưới, thể hiện năng lực trước cấp trên, đáp lại thiện ý của những phó trưởng phòng khác, chỉ riêng đối với gã phó trưởng phòng đối nghịch kia thì luôn nhằm vào.

Hai người cãi vã ầm ĩ, ai nấy đều chê bai một người trong số họ. “Miệng người xói chảy vàng”, dù rõ ràng là Trần Khánh Hòa sai, cuối cùng mọi lỗi lầm đều đổ lên đầu kẻ kia.

Cuối cùng, gã kia không chịu nổi sự nhằm vào của toàn bộ Giám đốc sở, phẫn nộ mà từ chức.

Vậy nên, ở học phủ này, Tô Vũ phải khiến mọi người hiểu rằng, phe Đơn Thần Văn mới là kẻ sai.

Chỉ cần có đấu đá, bất kể là Tô Vũ chủ động gây chuyện hay không, đều là do phe Đơn Thần Văn ức hiếp người, đều là lỗi của bọn chúng. Dù cho Tô Vũ ra tay tàn nhẫn đến đâu, cũng chỉ là tự vệ, là phản kích mà thôi.

Có lẽ bọn kia sẽ chẳng giúp được gì cho hắn, nhưng thanh danh của Tô Vũ lại vang dội.

Thời đại này… thực lực và thanh danh phải song hành.

Thanh danh mà xấu, làm việc gì cũng khó thành.

Bọn thủ vệ thấy Tô Vũ, vội cười nhường đường, hắn cũng mỉm cười đáp lại, khẽ khom người rồi cất bước vào Tàng Thư Các.

Lầu mười.

Lần này Tô Vũ không tìm Trần Vĩnh, mà là sư tỷ Ngô Gia của hắn.

Hắn chỉ chào hỏi Trần Vĩnh vài câu, rồi cùng Ngô Gia nhiệt tình rời đi, bỏ lại ánh mắt kinh ngạc của Trần Vĩnh phía sau.

“Sư đệ, đệ tìm ta có việc gì vậy?”

Ngô Gia vừa nhảy chân sáo theo Tô Vũ xuống lầu, vừa tò mò hỏi.

Sáng sớm ra, sư đệ đã tìm mình, chắc chắn có việc cần giúp đỡ rồi!

“Sư tỷ, giờ đã là tháng mười rồi.”

“Thì sao?”

“Tháng mười hai tới nhanh lắm, nếu tỷ vẫn chưa lọt vào Bách Cường bảng, học phủ sẽ tổ chức khảo sát lần hai, dù sư bá có bổ túc cho tỷ chút ít, cũng vô dụng thôi, vì khi đó không chỉ là khảo sát đơn thuần, mà là chư vị Các lão liên hợp khảo sát đó.”

Ngô Gia biến sắc, nàng dĩ nhiên biết điều đó, có chút ỉu xìu nói: “Ta biết chứ, nhưng… sư đệ, ta sẽ cố gắng leo lên Bách Cường bảng vào tháng mười hai!”

Tô Vũ cười: “Sư tỷ, tới tháng mười hai… biến số nhiều lắm.”

“Vậy…”

Tô Vũ chậm rãi nói: “Đa Thần Văn nhất hệ bị người ta nhằm vào, cớ gì chúng ta không phản kích lại bọn chúng? Sư bá sẽ bị khảo sát, vậy những người khác thì sao? Tỷ không vào được Bách Cường bảng, sư bá bị cho là dạy dỗ không tốt, vậy những kẻ Đơn Thần Văn nhất hệ không vào được Bách Cường bảng, sư phụ của bọn chúng có bị khảo sát lần hai không, có bị tra ra vấn đề gì không?”

Ngô Gia kinh ngạc nhìn hắn: “Sư đệ, ý đệ là?”

“Phản kích!”

Tô Vũ cười nói: “Sư tỷ, phản kích mới là phòng thủ tốt nhất, không thể cứ ngồi chờ chết được!”

“Nhưng lần trước ta đối phó Hoàng Khải Phong còn dễ nói, ra tay ác độc cũng không sao, nhưng nếu cứ tùy tiện ra tay với người khác, người ta sẽ nghĩ Đa Thần Văn nhất hệ chúng ta quá tàn bạo, bá đạo mất.”

“Bọn Đơn Thần Văn nhất hệ không quan tâm, nhưng chúng ta phải quan tâm!”

Tô Vũ khẽ giọng, “Bởi vì ta và tỷ ít người, thực lực lại còn yếu, nên vẫn phải để ý đến thanh danh. Chứ nếu không, chẳng phải tự đẩy mình, vốn đã yếu thế, vào thế đối đầu với cả đám người sao?”

Ngô Gia ngẫm nghĩ, gật đầu lia lịa, ánh mắt đầy tò mò nhìn sư đệ của mình.

Sư đệ này của ta, suy nghĩ cũng thật chu đáo!

“Sư đệ, vậy theo ý đệ, ta nên làm thế nào?”

“Sư tỷ, tỷ hãy đi khiêu chiến đám học viên Bách Cường bảng!”

Tô Vũ từ tốn nói, “Khiêu chiến nhất hệ Đơn Thần Văn… Không, phải để bọn chúng đến khiêu chiến tỷ mới đúng. Nhất hệ Đơn Thần Văn hiện tại không làm gì được ta, nhưng với tỷ thì vẫn chưa từ bỏ ý định đâu.”

Tô Vũ suy tư một chút, hỏi, “Dạo gần đây có ai khiêu chiến sư tỷ không?”

“Có chứ!”

Ngô Gia bực bội đáp, “Nhiều là đằng khác! Một lũ khốn nạn không lọt nổi vào Bách Cường bảng, ngày ngày đòi khiêu chiến ta. Nếu không phải sư phụ ngăn cản, ta đã sớm tìm bọn chúng tính sổ rồi! Khinh người quá đáng, nếu ta không bị thương, bọn khốn kiếp đó làm sao dám hó hé khiêu chiến ta!”

“Vậy thì tốt quá.”

Tô Vũ cười nói, “Sư tỷ, ứng chiến đi! Đừng tìm nữ nhân, cứ nhằm vào đám nam nhân mà đánh! Đừng dùng đến ý chí lực, cứ để bị thương đi, nôn nhiều máu một chút, cho bọn chúng mở mang kiến thức thế nào là phong thái hiên ngang, dù có thương tích đầy mình, sư tỷ ta cũng không hề e sợ!”

“Tốt nhất là có thể thắng, thắng rồi tỷ hãy đi khiêu chiến đám học viên Bách Cường bảng. Thua cũng không sao, bởi vì tỷ đang bị thương, chỉ là tức nước vỡ bờ, mới đi khiêu chiến đối phương, để rồi bị chúng nó thừa cơ lạt thủ tồi hoa…”

Ngô Gia kinh ngạc nhìn hắn, mơ hồ đoán ra ý tứ.

“Sư đệ… Ý của đệ là, bảo ta bán thảm?”

“Không, là thật thảm!”

Tô Vũ cười khẽ, “Phải cho cả học phủ này thấy, nhất hệ Đơn Thần Văn đến tột cùng là cường thế đến mức nào! Một nữ học viên đang bị thương mà bọn chúng ngày ngày đến gây sự, ngày ngày đến khi dễ người, cưỡi lên đầu người ta mà ị rồi!”

“Sư đệ… Thật là buồn nôn, đừng nói như vậy!”

Ngô Gia mặt mày nhăn nhó, sao lại nói chuyện kiểu này chứ.

Tô Vũ có chút cạn lời, Ngô Gia bỗng nhiên cười hì hì, “Sư đệ, đệ thật là có dáng vẻ âm hiểm nha, là chuẩn bị động thủ với bọn chúng sao?”

“… ”

Tô Vũ hơi sững sờ, cười ngây ngô, “Sư tỷ, không phải ta âm hiểm, ta là…”

“Đừng có mà giải thích!”

Ngô Gia chẳng thèm để ý, hì hì cười nói, “Ta thích nhất cái vẻ âm hiểm nhỏ nhen của sư đệ đó, đặc biệt đáng yêu!”

“… ”

Tô Vũ hừ lạnh một tiếng, “Ta đây đường đường là hảo hán, không phải hạng tiểu nhân âm hiểm, một dạ xoa nói ta là dạ xoa!”

Sư tỷ của ta, quả thật có bệnh, lại đi vu oan ta!

“Được, ta đã hiểu!”

Ngô Gia dù sao cũng không ngốc, đám Văn Minh sư này, kẻ ngốc thì ít, chỉ có vài người đơn thuần chút thôi, chứ IQ vẫn phải có.

“Sư đệ… Với thực lực của ta, lọt vào top cuối của Bách Cường bảng thì vẫn còn chút hy vọng. Ta lo lắng là có người cố ý khiêu chiến để hạ bệ ta…”

Tô Vũ mắt sáng lên, “Sư tỷ có thể thắng được không?”

“Cũng có hy vọng.”

“Vậy thì tốt rồi! Tốt nhất là để bọn chúng giảm thứ hạng, rồi đến khiêu chiến sư tỷ, hoặc là cứ liên tục phái người khiêu chiến tỷ ấy!”

Tô Vũ càng nói càng hăng: “Cứ như vậy, sư tỷ nhớ phải diễn cho thật thảm vào, nhớ kỹ đừng tổn thương đến Ý Chí Hải là được. Sư tỷ cứ đánh trận đầu, còn lại cứ giao cho sư đệ ta lo!”

Ngô Gia gật đầu.

Tô Vũ nhìn nàng một lượt, suy nghĩ một chút rồi nói: “Sư tỷ, tỷ phải ăn mặc thật đẹp vào, càng lộng lẫy càng tốt, lúc thổ huyết thì diễn cho thật thảm, phải quật cường, không cam lòng, phẫn nộ… Tốt nhất chỉ nên bị thương ngoài da thôi. Ta sẽ mua cho tỷ ít đan dược trị sẹo, không thành vấn đề.”

“Sư tỷ có chịu khổ được không?”

Ngô Gia nghe vậy, có chút nổi nóng, liền giơ tay xoa xoa đầu Tô Vũ, “Ngươi khinh thường ai đấy? Sư tỷ ta trước khi ngươi đến đây, đã từng tung hoành Bách Cường bảng rồi đấy! Đều là thật đao thật kiếm mà đoạt lấy, bị thương là chuyện cơm bữa!”

Quả thật đáng giận!

Tiểu sư đệ này lại dám khinh thường nàng!

Ngô Gia tức giận vò tóc hắn thành một đống rối bời, lúc này mới vừa lòng nói: “Yên tâm đi! Chuyện nhỏ thôi mà, bất quá… Sư đệ, ngươi có chắc chắn không?”

“Trong Bách Cường bảng, chỉ có Địch Phong là hơi khó đối phó, còn lại… không thành vấn đề!”

Tô Vũ cười nói: “Không phải người nhất hệ Đơn Thần Văn, chắc chắn sẽ không chủ động giảm thứ hạng để tìm ta gây sự. Ta tối đa cũng chỉ phải đối đầu với Địch Phong xếp thứ chín thôi.”

Nói xong, Tô Vũ lại nói: “Đối phó Địch Phong, ta bây giờ còn chưa chắc chắn. Dù cho có thể chiến thắng, cũng không thể trọng thương hắn, vậy thì không cần thiết phải giao chiến.”

Ngô Gia gật gật đầu, “Ta hiểu rồi!”

“Sư đệ, vậy khi nào thì bắt đầu?”

“Ngay hôm nay!”

Tô Vũ khẽ cười, “Sư tỷ cứ ứng chiến trước đi, ta đi tìm người tạo thanh thế, để càng nhiều người đến xem náo nhiệt! Phải cho thiên hạ biết, không phải chúng ta rảnh rỗi sinh sự, mà là đám người Đơn Thần Văn nhất hệ… quá đáng khi dễ người!”

“Bốp!”

Ngô Gia vỗ nhẹ vào tay hắn, không vui nói, “Sư đệ, cấm có chửi bậy!”

“…”

Tô Vũ bất đắc dĩ, Ngô Gia lại cười hì hì, “Cười tươi lên chút đi, đệ tử cười rộ lên trông rất đẹp mắt. Yên tâm, tỷ biết rồi, tỷ ra ngoài dạo một vòng, mấy tên khốn kiếp kia thấy tỷ, không cần tỷ khiêu khích, cũng sẽ chủ động tới gây chuyện!”

“Ừm.”

Tô Vũ gật đầu, “Sư tỷ, vậy đệ đi trước đây, tỷ cùng đối phương luận bàn, có lẽ đệ sẽ không có mặt tại hiện trường, chờ tỷ đánh xong đệ sẽ qua. Sư tỷ tự mình cẩn thận, đừng cố quá sức, đánh không lại thì nhận thua… hoặc là thổ huyết ngã xuống đất cũng được…”

“Biết rồi, biết rồi!”

Ngô Gia không nhịn được nói, “Sao đệ nói nhiều như sư phụ vậy!”

Tô Vũ cười, không nói thêm gì nữa, nhanh chóng rời đi.

Nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần, Ngô Gia thở dài một hơi.

Có chút tủi thân!

Ta quá yếu!

Đến sư đệ cũng đánh không lại, thật mất mặt.

Vẫn phải dựa vào sư đệ giúp ta hả giận mới được!

Bước lên lầu, vào phòng thay một bộ xiêm y lộng lẫy, Ngô Gia bước ra khỏi phòng.

Trong đại sảnh, Trần Vĩnh đang đọc sách, thấy Ngô Gia đi xuống, kinh ngạc hỏi, “Ra ngoài?”

“Ừm.”

“Cẩn thận một chút, ngoài học phủ, nếu có kẻ nào khiêu khích, muội không cần để ý.”

“Ừm.”

Ngô Gia ngoan ngoãn gật đầu.

Không cần để ý… trực tiếp đánh!

Trong học phủ, Tô Vũ không tìm ai khác, chỉ gọi Hạ Hổ Vưu đến, đơn giản an bài vài việc.

Tiếp đó, hắn trở lại giảng đường, tiếp tục chương trình học hôm nay.

Hôm nay, học viên lớp cao cấp đến không nhiều.

Mấy tên như Vạn Minh Trạch đều vắng mặt, không biết là đang bế quan tu luyện hay là vùi đầu vào bảng xếp hạng.

Tô Vũ chuyên tâm nghe giảng, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng tâm tư lại phiêu diêu tận đâu.

Sư tỷ bên kia… thế nào rồi?

Dần dà, một vài học viên trong lớp bắt đầu cúi đầu nhắn tin, có không ít người nhận được tin tức.

Trên bục giảng, lão chấp giáo vẫn thao thao bất tuyệt.

Đúng lúc này, ngoài giảng đường bỗng có người hốt hoảng gõ cửa sổ, chẳng kịp để ý đến lão chấp giáo, vội vã nói: “Lớp trưởng, nhất hệ Đơn Thần Văn đang khiêu chiến Ngô Gia sư tỷ, sư tỷ sắp bị đánh chết rồi!”

Người đến là một học viên lớp trung cấp, Tô Vũ có biết mặt, nhưng không thân quen.

Giờ khắc này, Tô Vũ đột ngột đứng phắt dậy, sát khí bùng nổ!

Hắn hơi khom người với lão chấp giáo, cố nén lửa giận nói: “Lão sư, ta xin phép nghỉ!”

Lão chấp giáo thở dài một tiếng!

Lại là đám người nhất hệ Đơn Thần Văn!

Thật phiền toái!

Ngô Gia… Ngô Gia lần trước đã bị trọng thương, ý chí hải bị tổn hại đến giờ vẫn chưa lành, sao chúng lại tìm đến nàng ta nữa?

Thầm nghĩ vậy, lão gật đầu, vội nói: “Ngươi đi xem sao đi, Tô Vũ, đừng nóng giận, học phủ không cho phép học sinh luận bàn đến chết…”

“Đa tạ lão sư!”

Tô Vũ gật đầu, nhanh chóng rời khỏi giảng đường.

Lúc này, người ngoài giảng đường càng lúc càng đông.

Không ít người thấy hắn đi ra, vội vã nói: “Lớp trưởng, Ngô sư tỷ sắp bị đánh chết rồi, lũ khốn kiếp kia quá vô nhân tính…”

Tô Vũ bạo phát nguyên khí, tốc độ tăng vọt.

Dù là hắn bảo Ngô Gia diễn kịch, nhưng sư tỷ của hắn… thật sự có thể buông bỏ mặt mũi, dễ dàng nhận thua như vậy sao?

Khó nói a!

Tô Vũ vừa đáp xuống từ lầu dạy học, thì thấy vô số người đang đổ xô về phía khu lôi đài.

Kẻ thấy hắn, liền vội hô lớn: “Tô học đệ, mau đi khuyên Ngô Gia nhận thua đi! Không nhận thua nữa, nàng sẽ phế đó!”

Tô Vũ không đáp lời, chỉ khẽ nhún chân, lao nhanh về phía nơi bão tố đang nổi lên.

Đám người kia tranh nhau chạy trước, kẻ chưa rõ sự tình vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Còn sao nữa! Đám người hệ Đơn Thần Văn ở chỗ Tô Vũ chịu thiệt lớn, sáng sớm Ngô Gia định đến chỗ đổi chác mua dược trị thương, ai ngờ nửa đường bị chặn lại, [mới bút thú các www.xsbiquge.i nfo] một lũ người khiêu khích, muốn thách đấu nàng…”

“Tính tình Ngô Gia thế nào, các ngươi còn lạ gì? Giận quá, mang thương ra nghênh chiến, đánh bại được vài tên, nhưng bản thân lại càng thêm trọng thương!”

“Đám Đơn Thần Văn kia thật vô sỉ, cả đám nam nhân luân phiên chiến đấu, y phục Ngô Gia đã nhuộm đỏ máu tươi, kết quả thắng vài trận, tên Chu Hoành xếp hạng 98 kia còn cố tình khích tướng, Ngô Gia lại dại dột, đòi khiêu chiến cả hắn… Giờ còn đang giao thủ đấy, lúc ta đi thì nàng sắp không trụ nổi rồi…”

“Mẹ kiếp, hệ Đơn Thần Văn càng ngày càng quá đáng!”

“Đúng đấy, lần trước nhằm vào Tô Vũ, thua nhiều ý chí chi văn như vậy mà không trả, mấy ngàn điểm công lao, dùng khóa công khai đuổi chúng ta, giờ lại thế này!”

“Thật khiến người buồn nôn!”

“Phủ trưởng không quản sao?”

“Càng ngày càng vô sỉ!”

“Trước kia chỉ thấy Hoàng Khải Phong bọn chúng vô sỉ, giờ xem ra, cả hệ Đơn Thần Văn đều một giuộc, còn phủ trưởng thì kệ mẹ hết mọi sự…”

“Đừng nói bậy!”

“…”

Đám người lòng đầy căm phẫn, lũ lượt kéo nhau chạy về phía kia. Kẻ vừa loan tin, lại vội vàng chạy đi nơi khác tiếp tục loan tin tức.

Để càng nhiều người biết!

Đi càng đông người càng tốt!

Có tiền kiếm a!

Khu lôi đài.

Giờ phút này đã chật kín học viên vây quanh. Trên đài, Ngô Gia toàn thân tắm máu, đối diện, Chu Hoành cau mày, còn không chịu nhận thua sao?

“Lại đánh nữa, thật sự là muốn đánh chết Ngô Gia rồi!”

“Đánh chết Ngô Gia, vậy thì thành đại sự mất, còn liên lụy đến cả trọng tài nữa… Hôm nay, trọng tài vẫn là Triệu Minh kia, mà hắn ta thì cứ như đang xem kịch hay, chẳng có ý định ngăn cản gì cả!”

Ngô Gia thổ huyết, tay nắm chặt thanh trường kiếm, sắc mặt trắng bệch, loạng choạng đứng dậy, “Chu Hoành, ngươi thật là phế vật! Ta mà không dùng ý chí lực cùng thần văn, thì ngươi, cái thứ phế vật này, chỉ được thế thôi!”

“Hừ!”

Chu Hoành hừ lạnh một tiếng, cũng dùng kiếm, vung một kiếm đâm thẳng về phía Ngô Gia!

“Keng!” Một tiếng vang giòn!

Ngô Gia vội vã vung kiếm đón đỡ, bàn tay tê dại, ý chí lực của đối phương áp chế đến, khiến nàng khó thở. Nàng khẽ quát một tiếng, trường kiếm quấn lấy kiếm của Chu Hoành, cấp tốc áp sát, bàn tay trái hóa quyền, tung ra một quyền!

Ánh mắt Chu Hoành lạnh lẽo, không hề để ý, thần văn bùng nổ, một cỗ khí sắc bén từ trên người hắn bạo phát ra, “Phốc phốc phốc…” Tựa như vạn kiếm xuyên tim, y phục Ngô Gia rách nát, trên người lại có thêm vô số vết thương.

“Ngô Gia, nhận thua đi!”

Dưới đài, có người hô lớn: “Ngươi không thể dùng ý chí lực, đừng đấu với hắn nữa! Ngô Gia, đừng ngốc, có người đi tìm Tô Vũ rồi, mau nhận thua đi!”

Cuối cùng cũng có người không thể chịu đựng được nữa!

Quá mức khi dễ người!

Ngô Gia vốn dĩ không thể động dụng ý chí lực, trước đó còn phải liên tục chiến đấu với bốn học viên nhất hệ Đơn thần văn không có tên trên bảng, liên tục đánh bại cả bốn người, lúc này mới khiêu chiến Chu Hoành!

Chu Hoành kia lại không biết xấu hổ mà tiếp chiến?

Còn không biết xấu hổ khi dễ một Ngô Gia ý chí lực còn chưa khôi phục!

Phía dưới, đám nữ sinh càng thêm giận dữ!

Nhìn Ngô Gia máu nhuộm cả người, có người nắm chặt nắm đấm, tức giận mắng: “Học viên Bách Cường bảng là đi lên bằng cách này sao? Chẳng lẽ đều chỉ biết nhìn Chu Hoành kia khi dễ một nữ sinh bị thương?”

“Có bản lĩnh thì đi khiêu chiến Tô Vũ đi, bắt nạt một Ngô Gia bị trọng thương thì có gì tài ba!”

“Bọn hắn nhất hệ kia chẳng phải vẫn luôn như vậy sao? Chỉ dám khi dễ kẻ yếu, nào dám rút kiếm với cường giả? Bên phía Tô Vũ kia, sao không thấy ai trong số bọn họ đến gây phiền toái!”

“Địch Phong kia càng vô sỉ, bài danh thứ chín, không dám giao thủ với tám người đứng đầu, chỉ biết cùng Tô Vũ mới nhập học hơn hai tháng giao thủ, còn không biết xấu hổ mà xưng là thiên tài, ta nhổ vào!”

Đám nữ sinh này, giờ phút này chẳng còn kiêng kỵ gì nữa.

Quá mức khi dễ người, cũng quá thảm rồi!

Dù cho Ngô Gia và các nàng không thân quen, nhưng nhìn thấy Ngô Gia bị người khi dễ như vậy, các nàng cũng cảm thấy cần phải lên tiếng!

Lúc này, Chu Hoành tự nhiên lọt vào tai những lời bàn tán xôn xao.

Trong lòng hắn giận dữ!

Ngô Gia kia không chịu nhận thua, lẽ nào bản thân hắn lại phải cúi đầu?

Trong lòng có chút ấm ức, Ngô Gia đã chẳng còn chút sức lực nào, vậy mà vẫn cố chấp chống cự, trọng tài lại chẳng buồn can thiệp, bảo hắn phải làm sao đây?

Đã mấy lần hắn muốn đem ả ta đá khỏi lôi đài, nhưng đều bị Ngô Gia kia né tránh.

“Vậy thì giết ngươi, ta không tin trọng tài kia không ra tay!”

Hắn cũng không muốn dây dưa thêm nữa, thương thế của Ngô Gia càng lúc càng nặng, lỡ như thật sự đánh chết ả, trọng tài khó xử, hắn còn phiền phức hơn.

Cái tên Triệu Minh này rốt cuộc làm cái gì vậy? Ngô Gia kia rõ ràng đã không còn sức chiến đấu, còn không tuyên bố kết quả?

Bên kia, Triệu Minh vẫn im lặng không nói.

Tuyên bố kết quả?

Có ích gì chứ!

Ngô Gia rõ ràng là muốn chiến đấu đến cùng, thậm chí là đến chết mới thôi… Dù sao hắn cũng sẽ không để ả chết thật, nhưng cứ nhìn ả ta thảm hại thêm chút nữa cũng tốt, đợi thêm chút nữa… biết đâu còn có kịch hay để xem!

Ánh mắt hắn liếc về phía xa, một bóng người đã đạp đất mà lên, không ngừng lướt đi, từ trên cao đáp xuống.

Tốc độ cực nhanh!

Chính chủ đã đến rồi!

“Kịch hay bắt đầu!”

Triệu Minh thầm nhủ trong lòng, ngay sau đó, đột nhiên ra tay, nắm lấy trường kiếm của Chu Hoành, khẽ nhíu mày nói: “Được rồi! Chu Hoành thắng, đá xuống lôi đài là được rồi, thật sự là muốn hạ độc thủ a!”

Chu Hoành nhíu mày nhìn hắn, không nói một lời.

Vớ vẩn!

Nếu ta có thể đá ả xuống, còn cần ngươi dạy sao? Ngô Gia dù sao cũng là Thiên Quân cửu trọng, chỉ là ý chí lực quá mạnh mà thôi.

Trên đài, Ngô Gia giờ phút này đã vô cùng thê thảm.

Máu chảy quá nhiều!

Triệu Minh vung tay, một đạo bạch quang bao phủ, vết thương của ả dần dần khép lại.

Một khắc sau, một bóng người đạp gió mà đến!

Ầm một tiếng vang dội, hắn đáp xuống lôi đài.

Tô Vũ vội vàng đỡ lấy Ngô Gia, cởi áo bào trắng khoác lên người nàng. Hắn ngẩng đầu nhìn Chu Hoành, giọng trầm xuống: “Các ngươi… tốt lắm! Đơn Thần Văn nhất hệ các ngươi thật sự rất tốt! Ỷ mạnh hiếp yếu, hết lần này đến lần khác ức hiếp một vị sư tỷ đã trọng thương, không ngừng khiêu khích, không ngừng khích bác…”

Tô Vũ ôm Ngô Gia, nhìn xuống đám người phía dưới, mặt không chút biểu cảm nói: “Hết lần này đến lần khác! Chúng ta đến đây là để học tập, không phải để các ngươi hết lần này đến lần khác đến đây tàn nhẫn tranh đấu! Dù cho muốn tàn nhẫn tranh đấu, thì tìm kẻ mạnh hơn bản thân mà luận bàn giao đấu, cớ sao cứ phải nhằm vào một nữ sinh đang bị thương?”

“Đơn Thần Văn nhất hệ, đã suy đồi đến mức này rồi sao?”

“Chỉ biết làm những chuyện dơ bẩn vô sỉ này thôi sao?”

“Sư phụ ta, khiêu chiến chỉ khiêu chiến những kẻ mạnh hơn hắn, từ trước đến nay không hề ức hiếp kẻ yếu!”

“Ta, Tô Vũ, cũng chỉ hướng kẻ mạnh hơn ta mà khiêu chiến, chứ không phải kẻ yếu hơn!”

“Đa Thần Văn nhất hệ chúng ta yếu, người cũng ít, nhưng đó không phải là lý do để các ngươi hết lần này đến lần khác nhục nhã, ức hiếp!”

Tô Vũ quát lạnh: “Nếu các ngươi đã không để ý thể diện, ta còn cần gì phải nể mặt các ngươi!”

“Hôm nay lại lần nữa trọng thương sư tỷ của ta, đám súc sinh các ngươi, đã triệt để chọc giận ta rồi!”

Tô Vũ đột nhiên nhìn về phía Chu Hoành, trong mắt sát khí bùng nổ: “Ngươi, phế vật này, đồ vật ỷ mạnh hiếp yếu, ta muốn khiêu chiến ngươi, ngươi dám tiếp không?”

Tô Vũ đảo mắt nhìn bốn phía, quát lớn: “Đám phế vật của Đơn Thần Văn nhất hệ, dám tiếp không?”

“Cứ việc lên đài!”

“Các ngươi không phải rất thích tàn nhẫn tranh đấu sao?”

“Không phải muốn khiêu chiến nhất hệ chúng ta sao?”

“Lên đài!”

“Hôm nay, ta lại muốn leo lên Bách Cường Bảng, phế bỏ đám phế vật, cặn bã như các ngươi!”

Dưới đài, người càng lúc càng đông!

Tô Vũ quát: “Một lũ chó má, chỉ dám ức hiếp sư tỷ của ta sao? Bởi vì nàng bị thương, các ngươi mới dám há mồm cắn người sao? Chó mãi là chó!”

Giờ khắc này, ngoại trừ người của Đơn Thần Văn nhất hệ, không ai cảm thấy hắn mắng khó nghe.

Thật hả giận!

Thật quá đáng khi dễ người rồi!

Ha ha, đám sâu kiến các ngươi chỉ dám giở trò khi dễ Ngô Gia khi tỷ ấy còn trọng thương! Lúc tỷ ấy khỏe mạnh, sao không thấy mặt mũi lũ sâu bọ các ngươi đâu?

Trên đài, Chu Hoành mặt mày tái mét!

Hắn làm sao dám nhận lời khiêu chiến của Tô Vũ? Tô Vũ đã phế cả Hoàng Khải Phong, hắn tính là cái thá gì mà đòi so tài?

Tô Vũ cười khẩy, nhìn thẳng vào Chu Hoành, “Phế vật! Rác rưởi! Ta biết ngươi không dám! Cả đám cẩu vật các ngươi chỉ giỏi đấu đá nội bộ, chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu thế. Có bản lĩnh thì bước ra đây giao thủ với ta xem nào!”

Ngay lúc đó, dưới đài có kẻ lạnh lùng lên tiếng: “Tô Vũ, nếu ngươi giỏi, sao không thử khiêu chiến ta xem sao!”

Tô Vũ liếc hắn một cái, hừ lạnh, “Địch Phong, ngươi là cái thứ gì? Ngươi muốn chết, ta sẽ cho ngươi toại nguyện không sớm thì muộn! Nhưng cũng như cái ngày ta phế Hoàng Khải Phong, đợi ta giết đến lượt ngươi, ta sẽ đến tìm cái mạng chó của ngươi mà tính sổ!”

Nói xong, hắn chẳng thèm để ý đến ai, quát lớn: “Nếu tên phế vật Chu Hoành kia không dám, thì đám phế vật vừa giao thủ với sư tỷ ta kia đâu, cùng lên hết đi! Cùng lên! Cùng tên phế vật Chu Hoành kia cùng lên đài!”

“Một đám chuột nhắt, một mình không ai dám lên đài, vậy thì cả đám cùng lên đi!”

Lời này vừa thốt ra, không ít người kinh hãi nhìn hắn.

Phải biết, đám người vừa giao thủ với Ngô Gia, dù không mạnh bằng học viên Bách Cường bảng, nhưng cũng xấp xỉ, ai dám yếu đến mức không dám đối đầu với Thiên Quân cửu trọng như Ngô Gia?

Tô Vũ… có phải quá tự đại rồi không?

Ai cũng biết hắn mạnh, nhưng dù sao Tô Vũ vẫn chưa đạt Vạn Thạch, song quyền khó địch tứ thủ, dù là Vạn Thạch, đối mặt với nhiều Thiên Quân, cũng khó tránh khỏi thất bại.

Ở Nam Nguyên, đã từng có Vạn Tộc giáo Vạn Thạch bị một đám Thiên Quân hợp sức đánh giết!

“Một đám rác rưởi, không dám sao?”

Tô Vũ gầm lên: “Chỉ dám ức hiếp kẻ yếu hèn thôi sao?”

“Đơn Thần Văn nhất hệ toàn lũ phế vật như vậy sao? Vậy thì dẹp luôn cái Đơn Thần Văn nhất hệ đi cho rồi, lên chiến trường cũng chỉ là đám quân dự bị của Vạn Tộc giáo, lũ đào binh, lũ phế vật!”

“Đại Hạ Văn Minh Học Phủ chỉ đào tạo ra lũ đồ bỏ đi này thôi sao?”

“Cả đám người mà không dám nghênh chiến một mình ta?”

“Lũ cặn bã như các ngươi, sớm muộn cũng trở thành phản đồ của nhân tộc! Lên chiến trường, chư thiên vạn tộc vừa đến, chỉ sợ sẽ dập đầu đầu hàng ngay!”

Từng lời từng chữ, như châm chích vào lòng tự trọng, khiến đám học viên Đơn Thần Văn hệ đỏ bừng mặt!

Chu Hoành cũng lộ vẻ mặt vô cùng khó coi!

Địch Phong lạnh lùng nhìn Tô Vũ, Tô Vũ cũng nhìn hắn, cười nhạo, “Địch Phong, ngươi thấy ta nói không đúng sao? Yên tâm, rất nhanh sẽ đến lượt ngươi thôi! Ta muốn từng người đánh lên, ngươi cứ đợi đấy, đừng nóng vội! Ta muốn cho Đơn Thần Văn nhất hệ các ngươi mất hết mặt mũi, không một ai dám ứng chiến, ta sẽ từng bước giết đến trước mặt ngươi, cho ngươi thấy, phế vật thì mãi mãi là phế vật!”

Địch Phong lạnh giọng đáp: “Tô Vũ, ngươi đánh bại Vương Hạc, giờ lại đến khiêu chiến người khác…”

Tô Vũ chẳng nể nang, trực tiếp cắt ngang lời đối phương: “Xin lỗi, ta không phải học viên Bách Cường bảng! Còn chuyện ta vì sao rớt hạng, chẳng phải do đám vô sỉ các ngươi giở trò sao? Giờ còn muốn vu oan giá họa, đổ thừa ta tự hạ thấp thứ hạng?”

Ánh mắt Tô Vũ mang theo vẻ giễu cợt: “Thật nực cười! Cái gì lý lẽ cũng do một hệ Đơn Thần Văn các ngươi định đoạt! Ta lên bảng, các ngươi vô sỉ hạ mình khiêu chiến, ta rớt hạng, các ngươi lại bảo thực lực ta quá mạnh, không nên ức hiếp kẻ yếu… Thật ác tâm!”

“Thật quá ác tâm!”

Tô Vũ khinh miệt nhổ một bãi: “Ghê tởm đến buồn nôn! Mấy tên phế vật này, ta tự trói hai tay cũng đủ sức đánh cho tàn phế, chính các ngươi khiến ta ghê tởm, nếu không, ta còn khinh thường giao thủ với lũ sâu bọ! Hắn xứng sao?”

Tô Vũ chỉ thẳng mặt Chu Hoành, quát lớn: “Hắn có tư cách sao? Nếu không phải tên tiểu nhân này đả thương sư tỷ của ta, loại sâu bọ này có tư cách đứng trước mặt ta sao?”

Dù sao Chu Hoành cũng là học viên Bách Cường bảng, hơn nữa còn phải vất vả tranh đoạt mới có được vị trí này.

Mấy ngày nay, Bách Cường bảng biến động không ngừng.

Người bị loại, kẻ lọt vào, hắn vất vả lắm mới chen chân vào được trăm người mạnh nhất, hôm nay lại bị Tô Vũ làm nhục đến mức này, lập tức mặt đỏ bừng, gầm nhẹ: “Tô Vũ, đừng tưởng rằng ngươi vô địch thiên hạ!”

“Giết loại phế vật như ngươi, dễ như trở bàn tay!”

Sát khí từ người Tô Vũ bốc lên ngùn ngụt, ánh mắt hắn như muốn ăn tươi nuốt sống Chu Hoành, quát: “Đồ phế vật, các ngươi xông lên cùng lúc đi, dám không?”

Thần tâm Chu Hoành chấn động, vô thức lùi lại một bước, chỉ cảm thấy trước mắt là cảnh tượng núi thây biển máu!

Một khắc sau, hắn bừng tỉnh, chỉ cảm thấy mất mặt, xấu hổ vô cùng!

Hắn… Hắn lại bị dọa sợ!

“Xì!”

“Ha ha ha…”

“Chưa đánh đã sợ, quả nhiên là nhát gan!”

Dưới đài, đám đông ồn ào, tiếng chế nhạo vang vọng khắp nơi!

Quá mất mặt!

“Xông lên đi chứ, trước đó còn có bốn năm tên gì đó, đều có thực lực tiếp cận Bách Cường bảng, giờ lại sợ hãi, đúng là đồ phế vật!””Đúng vậy, loại người này chỉ giỏi bắt nạt kẻ bị thương, Ngô Gia còn đang trọng thương kia kìa, hệ Đơn Thần Văn càng ngày càng tệ!”

Từng học viên lớn tiếng khích bác!

Vài nghiên cứu viên đã chạy tới, có cường giả Lăng Vân nhìn về phía đám học viên đang buông lời cay đắng, kẻ e ngại, người không thèm để ý, kẻ lại khiêu khích: “Sao hả? Lăng Vân muốn đánh ta à? Cũng đúng thôi, đó là truyền thống của hệ Đơn Thần Văn mà! Lăng Vân giết Dưỡng Tính, thật là lợi hại!”

Người lên tiếng không ai khác, chính là Trịnh Vân Huy!

Trịnh Vân Huy mặt mày hớn hở, hắn ta hận không thể gào to lên, quay sang đám nghiên cứu viên kia cười lớn: “Sao hả, còn nhìn cái gì? Nhìn cái gì nữa? Ta nói sai à? Mọi người ở đây ai cũng thấy cả rồi, đám người các ngươi… đúng là gà mờ, nếu ở Chiến Tranh Học Phủ, dù không thắng nổi, cũng xông lên đánh từ lâu rồi!”

“Nhìn xem, đến cả nữ nhân cũng không bằng, Ngô Gia bị thương, Chu Hoành bị khiêu khích, dù trọng thương cũng dám xông lên nghênh chiến, thế mới là hảo hán! Đám người hệ Đơn Thần Văn các ngươi, đến cả đàn bà cũng chẳng bằng!”

Không ít nữ sinh trừng mắt nhìn hắn, nhưng lại thấy hắn nói cũng có lý.

Khinh bỉ!

Hệ Đơn Thần Văn, chẳng phải là hệ mạnh nhất học phủ sao?

Vậy mà lại như thế này ư?

Vài vị nghiên cứu viên vội vàng truyền âm cho nhau.

Nếu là người khác khiêu khích, thì không cần phản ứng, nhưng đây lại là Tô Vũ…

Nếu cứ làm ngơ, hệ Đơn Thần Văn coi như mất hết mặt mũi!

“Chu Hoành, các ngươi ứng chiến đi! Lên đài rồi, thấy không địch lại thì lập tức nhận thua!”

“Nếu hắn đòi các ngươi xông lên cùng lúc, thì cứ xông lên, một người các ngươi không phải đối thủ của hắn đâu!”

“Không thể cự chiến, nếu không… nhân tâm hệ Đơn Thần Văn sẽ dao động mất!”

Giờ phút này, vài vị nghiên cứu viên đã thấy rõ sự không ổn!

Không ít tân sinh hệ Đơn Thần Văn đã có chút lung lay, trong mắt có sự giãy giụa, có sự khinh thường ẩn giấu, có sự thất vọng!

Đây chính là hệ Đơn Thần Văn mạnh nhất ư?

Dù không thắng nổi, cũng phải xông lên chứ!

Nhìn xem người ta là Ngô Gia kìa!

Người ta còn mang thương tích đầy mình, dù không địch lại cũng phải chiến đến cùng!

Còn đám Chu Hoành này, chỉ khiến người ta cảm thấy vô cùng nhục nhã!

Lại thêm Tô Vũ khích tướng như vậy, tân sinh thì dao động, lão sinh thì thất vọng, thậm chí một vài nghiên cứu viên cũng cảm thấy uất ức và xấu hổ vô cùng, cứ tiếp tục thế này, hệ Đơn Thần Văn sẽ trở thành trò cười cho cả Đại Hạ Phủ mất!

Không thắng nổi thì còn có thể chấp nhận, nhưng đến cả ứng chiến cũng không dám, thì còn ra thể thống gì nữa!

“Ứng chiến!”

Vài vị nghiên cứu viên nhanh chóng đưa ra quyết định, truyền âm cho vài vị học viên, ứng chiến!

Qua một khắc, Chu Hoành nghiến răng, quát lớn: “Được! Tô Vũ, đã ngươi muốn khiêu chiến, lại còn tự mình nói muốn đấu với năm người bọn ta, vậy thì cùng nhau lên đi!”

Dưới đài, bốn gã học viên còn lại đồng loạt nhảy lên lôi đài!

Ai nấy đều mang theo phẫn nộ cùng cảm giác mất mặt.

Thật quá mất mặt đi!

Còn Tô Vũ, hắn chỉ khẽ cười, ôm lấy Ngô Gia, bước xuống lôi đài, nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất. Ngô Gia đã tỉnh táo lại, Tô Vũ thấp giọng nói: “Sư tỷ vất vả rồi!”

Nói xong, hắn xoay người, một lần nữa vọt lên lôi đài!

Hừ, hôm nay ta phải đánh cho bọn ngươi tàn phế!

Triệu Minh cũng thấy hứng thú, lớn tiếng hỏi: “Quy củ không cần nói nhiều, có thể bắt đầu chưa?”

“Tô Vũ, ngươi khẳng định muốn khiêu chiến cả năm người?”

“Xác định!”

“Tốt, vậy thì… bắt đầu!”

Một tiếng dứt lời, năm người Chu Hoành trong nháy mắt cảm thấy trước mắt tối sầm!

Ngay sau đó, ý chí lực bị ăn mòn, tất cả đều đau đớn kêu thành tiếng!

Đau nhức!

Quá thống khổ!

Thống khổ đến mức bọn hắn chỉ hận không thể chết đi cho xong!

Một cây chùy nhỏ, trong tình huống mà người khác không nhìn thấy, hung hăng nện vào ý chí hải của Chu Hoành. Ý chí hải kịch liệt rung chuyển, ý chí lực bị ăn mòn, trước mắt hắn hoàn toàn biến thành một màu đen kịt…

Chênh lệch quá lớn!

Trong chớp mắt, năm người bị Phệ Hồn Quyết của Tô Vũ ăn mòn, tiếng kêu rên vang vọng khắp nơi.

Chùy nhỏ oanh kích, đám người này thậm chí còn không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, đã có chút choáng váng đầu óc!

Trong mắt Tô Vũ, sát ý bùng nổ, dưới chân khẽ động, gần như cùng lúc chùy nhỏ đánh trúng, một cước quét ngang như roi quất ra!

Răng rắc răng rắc!

Chỉ một cước này, toàn thân xương cốt của Chu Hoành dường như đều đứt gãy, hắn ngã mạnh xuống đất, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, ý chí lực lại càng bị thương nặng hơn!

Bên kia, bốn kẻ kia gần như cùng lúc bị Tô Vũ đá bay, bốn cái thân thể như diều đứt cánh, đồng loạt ngã xuống đất!

Cứ như năm con rối gỗ, vừa bước lên đài đã bị hắn trong nháy mắt đánh tan tác!

Không một chút sức phản kháng!

Trường đao trong tay loé lên, Tô Vũ vung đao chém xuống vị trí năm kẻ kia vừa nằm!

Triệu Minh vừa định xuất thủ ngăn cản, Tô Vũ đã quát lớn: “Không giết người!”

Triệu Minh khựng lại, thu tay về, ngay sau đó trường đao chém xuống giữa không trung!

“A!”

Một tràng tiếng kêu thảm thiết vang lên!

Trong hư không, ý chí lực tán loạn khắp nơi, Tô Vũ dùng văn binh chém nát ý chí lực của bọn chúng!

Ầm!

Một cước rồi lại một cước, hắn đá năm người xuống lôi đài, cả năm tên đều như xác chết, chồng chất lên nhau, nằm ngay trước mặt Ngô Gia!

“Phế vật!”

“Cặn bã!”

Tô Vũ hừ lạnh một tiếng, đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt khinh miệt liếc về đám nghiên cứu viên!

Tĩnh lặng!

Ai cũng biết Tô Vũ mạnh, nhưng lần này hắn còn mạnh hơn trước gấp bội, mạnh đến mức đáng sợ. Năm vị học viên, còn có cả học viên Bách Cường bảng, hoàn toàn không có chút lực phản kích nào, đến cả tiếng nhận thua cũng không kịp thốt ra!

Bại!

Thảm bại!

Đám nghiên cứu viên cũng đồng loạt biến sắc.

Tên tiểu tử này, lại càng mạnh hơn rồi!

Càng thêm đáng sợ!

Phệ Hồn Quyết!

Ăn mòn ý chí của người khác!

Khắc tinh của nền văn minh! (Hoặc: Hắn là khắc tinh của nền văn minh!)

Quay lại truyện Vạn Tộc Chi Kiếp

Bảng Xếp Hạng

Chương 306: Âm Dương Song Khiếu

Vạn Tộc Chi Kiếp - Tháng 3 21, 2025

Chương 147: Lôi Tôn phủ thịnh yến!

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 3 21, 2025

Chương 305: Thiên tài đều là tùy tiện chơi đùa

Vạn Tộc Chi Kiếp - Tháng 3 21, 2025