Chương 161: Vở kịch khai mạc | Vạn Tộc Chi Kiếp
Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 20/03/2025
Ngày mùng sáu tháng mười, học phủ lại một lần nữa dậy sóng phong vân.
Sáng sớm tinh mơ, tin tức đã lan truyền khắp nơi.
“Các ngươi nghe nói chưa? Hôm nay Tô Vũ xuất quan, muốn nghênh chiến!”
“Kẻ nào dám khiêu chiến hắn vậy? Tô Vũ kia cũng không phải hạng xoàng, nhìn Hoàng Khải Phong mà xem, Vạn Thạch nhị trọng cảnh, Dưỡng Tính đỉnh phong, bị đánh cho tơi bời tả tơi, còn có kẻ nào dám xông lên?”
“Đúng vậy, chán sống rồi sao?”
“Tô Vũ kia đâu phải trái hồng mềm, tùy tiện ai cũng có thể bóp!”
Một đám người ngươi một lời ta một câu, nhỏ giọng bàn tán.
Tô Vũ, hắn tuyệt đối không phải kẻ yếu!
Hoàng Khải Phong chẳng phải rất mạnh sao?
Kết quả thì sao?
Đến giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, ý chí lực bị thương nặng, muốn hồi phục e rằng phải mất mấy tháng trời.
Thực lực thật sự của Hoàng Khải Phong hẳn phải đạt tới Vạn Thạch tứ trọng, thậm chí ngũ trọng, mà lại bị Tô Vũ đánh cho thảm hại như vậy, e rằng những học viên xếp hạng dưới năm mươi trên Bách Cường bảng, ai lên cũng chỉ có một kết cục mà thôi.
Người thực sự có thể chiến thắng Tô Vũ, có lẽ chỉ có những học viên xếp hạng ba mươi vị trí đầu.
Những học viên xếp hạng ba mươi vị trí đầu, thực lực gần như đều đạt tới Vạn Thạch hậu kỳ.
Đương nhiên, Dưỡng Tính cảnh giới này khó mà nói trước.
Nếu gặp phải thần văn khắc chế, đối phương dù yếu hơn, vẫn có thể đánh bại ngươi. Bách Cường bảng của Văn Minh học phủ không trực quan như Chiến Tranh học phủ. Có người sở hữu thần văn khắc chế, có người lại chuyên về thần phù, thậm chí có người thuần về thuần thú, thật khó mà đoán định.
Mọi người xì xào bàn tán.
Ngô Lam ủ rũ cúi đầu, lẽo đẽo theo sau tỷ tỷ, vẻ mặt ảm đạm, không còn vẻ kiêu ngạo như trước.
“Bị đả kích rồi à?”
Ngô Kỳ khẽ cười, thấy những học viên xung quanh, nàng vội vàng gật đầu chào hỏi, rồi vội vã rời đi.
Đại Ma Đầu Ngô Kỳ!
Nên tránh xa một chút thì hơn!
Ngô Lam buồn bã nói: “Không có mà tỷ, muội chỉ là thấy kỳ lạ, tại sao muội lại phác họa ra một viên thần văn ngu ngốc đến vậy.”
“Xuẩn?”
Ngô Kỳ khẽ cười, giọng điệu có chút trào phúng: “Nếu ngươi thật sự khắc ra chữ ‘Xuẩn’, thì đúng là đại ngu ngốc!”
“Vậy chẳng phải là xuẩn ngốc sao?”
Ngô Lam có vẻ ỉu xìu, thất vọng nói: “Sao lại là chữ ‘Nhược’? Ta muốn chữ ‘Cường’ cơ!”
Thật mất mặt mà!
Thần văn nào không tốt, lại khắc ra cái thần văn thế này, quá bẽ bàng.
Ngô Kỳ cảm thấy tâm can mệt mỏi, đành thản nhiên hỏi: “Đặc tính của nó là gì?”
“Làm suy yếu người khác đó!”
“Vậy còn chê xuẩn?”
“Không xuẩn sao?” Ngô Lam bực dọc nói: “Ta không muốn làm yếu người khác, như vậy thì ai cũng thành phế vật hết. Ta muốn mọi người đều cường đại, rồi ta sẽ càng thêm cường đại!”
Ngô Kỳ cạn lời với nàng.
Hắn sợ mình bị nàng chọc tức mà chết mất!
Cái chữ “Nhược” thần văn này đâu phải khiến ngươi yếu đi, mà là làm suy yếu đối thủ, giảm thực lực của kẻ địch, sao ngươi không nhận ra hả?
Thôi ngươi dẹp luôn cái ý định khắc thần văn đi cho rồi!
Mặc kệ nàng, Ngô Kỳ hướng Bách Cường Lâu mà đi. Hôm nay, chắc chắn ở đó lại có trò hay để xem.
Đơn thần văn và Đa thần văn hai hệ đang đấu đá nhau, Tô Vũ chính là một bước ngoặt, khiến cuộc đấu tranh trở nên quyết liệt và công khai hơn.
Hôm nay, e rằng không ít nghiên cứu viên sẽ đến xem kịch vui này.
Bạch Phong đả thương Hồ Văn Thăng, Hoàng Khải Phong đả thương người Ngô gia, Tô Vũ đả thương Hoàng Khải Phong…
Cuộc đấu đá giữa hai bên ngày càng gay gắt.
Nếu không có quy tắc của học phủ, thêm việc Bạch Phong và Trần Vĩnh vẫn luôn án binh bất động, e rằng đã có những cường giả Đằng Không giao chiến rồi.
Xem ra, Đa thần văn nhất hệ đang gặp bất lợi.
Hồng Đàm không có mặt ở học phủ, hy vọng Tô Vũ có thể lật ngược được tình thế hay không?
Đa thần văn nhất hệ cũng chỉ là đang dựa vào quy tắc của học phủ để tránh né một phần đả kích mà thôi.
Bách Cường lâu chật ních người xem, kẻ hiếu kỳ không đếm xuể.
Hoặc nên nói là vô cùng đông đảo! Học viên nhiều, lão sư cũng không ít.
Chấp giáo, nghiên cứu viên, học viên cũ… lũ lượt kéo đến.
Từ sau trận chiến ngày ba, Tô Vũ vẫn biệt tăm.
Đến tận hôm nay, mới có tin tức hắn sẽ nghênh chiến đám học viên khiêu chiến, không ai biết liệu có thể tái diễn kỳ tích như ngày ba năm ấy.
Đám đông đang tụ tập, bỗng có tiếng hô nhỏ vang lên: “Chiêm Hải đến rồi!”
Chiêm Hải! Đệ nhất nhân dưới Đằng Không cảnh!
Hắn xuất hiện khiến không ít học viên kinh ngạc. Lão sư đến xem náo nhiệt là lẽ thường, nhưng Chiêm Hải xuất hiện có lẽ là để đánh giá thực lực Tô Vũ, điều này chứng tỏ Tô Vũ đã khiến hắn phải coi trọng.
“Khương Mục cũng tới!”
“Ôi chao, nhiều người thật! Hơn nửa học viên Bách Cường bảng đều tề tựu, kia… kia có phải Lý Mẫn Du không?”
Từng vị học viên Bách Cường bảng xuất hiện, bầu không khí càng thêm nóng rực.
Những người xếp đầu mười, lần này cũng đến không ít.
Bọn này bình thường thần long kiến thủ bất kiến vĩ, khó gặp hơn cả nghiên cứu viên, giờ phút này lại tề tựu đông đủ.
Bên ngoài đám đông vây kín, Ngô Gia theo Trần Vĩnh tiến vào, lo lắng nhìn quanh: “Lão sư, sư đệ thật sự tới sao? Đệ nghe nói, lần này có học viên vô sỉ hạ thấp thứ hạng để giao thủ với sư đệ, học phủ vậy mà làm ngơ, sơ hở lớn quá!”
Trần Vĩnh bất đắc dĩ nói: “Chuyện này sao quản được? Học viên tự nguyện hạ thứ hạng, bao năm nay mới có một lần, không quản được.”
Bảng Bách Cường lập ra để khuyến khích tranh đấu!
Chứ không phải để suy yếu bản thân!
Bất quá lần này cũng vừa vặn, thứ hạng của Tô Vũ khiến nhiều người không đủ tư cách khiêu chiến, chỉ có thể hạ thấp thứ hạng bản thân.
“Vậy sư đệ có thể thắng không?”
“Không biết.”
Trần Vĩnh im lặng, ta biết thế nào được!
“Hắn đến đây, tất thảy đều do tiểu tử Tô Vũ kia thông báo.”
“Nghĩ đến những lời tối qua tiểu tử kia đã nói với ta, Trần Vĩnh ta thật sự bất đắc dĩ. Nếu ta nhúng tay vào… trong mắt kẻ khác, chẳng phải hóa thành kẻ âm hiểm sao? Nhưng ta thực lòng là người thành thật mà!”
“Đã bao nhiêu năm qua, ta vùi mình trong Tàng Thư Các. Tiểu tử Tô Vũ này, nhất định muốn bôi nhọ thanh danh của ta sao!”
Đang mải suy tư, đám đông bỗng xôn xao, một lối đi được mở ra.
“Thật tuấn tú!”
Không ít nữ sinh khẽ thốt lên!
Phía sau đám đông, Tô Vũ vẫn y phục trắng như tuyết, trên môi thường trực nụ cười hiền hòa, gật đầu cảm tạ những học viên nhường đường.
Mấy ngày thức đêm khiến sắc mặt hắn có phần tái nhợt, nhưng lại càng khiến người ta cảm thấy dễ chịu, toát ra một vẻ thư quyển.
Nho nhã!
Đây mới đúng là phong thái của một Văn Minh sư a!
“Đa tạ!”
Tô Vũ cảm tạ một nữ sinh đã nhường đường cho hắn, từng bước tiến lên, không kiêu ngạo, không tự ti, ung dung tự nhiên.
Hắn tiến thẳng lên lôi đài Bách Cường!
Đặt chân lên đài, Tô Vũ nhìn xuống đám đông, mỉm cười nói: “Thật xin lỗi, ta mới gia nhập Bách Cường bảng, chưa rõ quy tắc. Mấy ngày nay lại bận rộn cùng lão sư nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, không để ý đến những việc khác.”
“Đêm qua rời phòng nghiên cứu, ta mới biết có học trưởng muốn khiêu chiến ta. Theo quy củ học phủ, ta hẳn là phải nghênh chiến.”
Tô Vũ tạ lỗi: “Trước khi chấp nhận khiêu chiến, ta có vài lời muốn nói rõ! Đây là ân oán giữa ta và một số người. Những kẻ khác, chẳng qua vì một chữ ‘lợi’, không cần thiết làm tổn hại hòa khí. Nếu là khiêu chiến luận bàn theo quy củ, ta không có ý kiến.”
Dứt lời, hắn tiếp lời: “Nhưng nếu có kẻ không tuân thủ quy tắc, muốn thừa cơ nịnh bợ vài người, dùng Tô Vũ ta làm bước đệm… thật xin lỗi, ta đối với địch nhân sẽ không hạ thủ lưu tình. Chư vị hãy suy nghĩ kỹ, suy nghĩ lại xem có nên lên đài hay không!”
Dưới đài im lặng như tờ.
Một khắc sau, có người hô lớn: “Nói hay lắm! Tô Vũ sư đệ, cố gắng lên, cho bọn chúng thấy sự lợi hại của đệ!”
Kẻ hô hào như vậy, phần lớn là những nữ học viên.
Tuổi tác không nhỏ, lại không có thành tựu gì đáng kể, thật ra cũng không quá quan tâm đến việc có khiến người khác căm ghét hay không.
Không có nhiều người phụ họa.
Nơi này, dù sao vẫn là Đơn Thần Văn nhất hệ vi tôn, cường giả như mây, giờ phút này mở miệng, dễ dàng đắc tội với người khác.
Không ít cường giả trẻ tuổi cũng có mặt, ai nấy đều nhăm nhe cơ hội kiếm chác.
Trọng tài vẫn là Triệu Minh quen thuộc.
Nhưng hôm nay có đến hai vị trọng tài!
Vị còn lại, chính là người thanh niên hôm trước đã khuyên nhủ đám người kia. Tô Vũ chưa từng hỏi Trần Vĩnh về người này, chỉ nhớ mang máng hắn có vẻ thiện ý với mình.
Triệu Minh nhìn Tô Vũ, cười ha hả: “Tô Vũ, người muốn khiêu chiến ngươi nhiều vô kể, chọn một đi!”
Tô Vũ cười đáp: “Lão sư, thắng ta có thật sự được mười điểm công huân không?”
“Đương nhiên!”
“Lão sư, trong đám người khiêu chiến ta có ai xếp hạng 30 đến 70 không?”
“Để ta xem nào…”
Triệu Minh cầm lấy Tiểu Ngọc phù, liếc qua rồi cười nói: “Có chứ, còn không chỉ một! Vương Hạc, trước kia xếp 38, hai ngày nay tụt xuống 75.”
“Hồ Vũ, trước kia 44, giờ rớt xuống 77.”
“Hoàng Vân, trước kia 48, giờ xếp 81.”
Cả ba đều từng nằm trong top 50!
Hai ngày nay cố ý rớt hạng, mục đích quá rõ ràng.
Dưới đài, một tràng xì xào bàn tán nổi lên.
Trong đám đông, vài người biến sắc, nhưng không ai lên tiếng.
Ý chí chi văn Sơn Hải đỉnh phong!
Nếu kẻ khác còn nể mặt, thì bọn họ sẽ là người thử đầu tiên!
Những ai xếp dưới 50 thì không buồn rớt hạng, vô nghĩa, chưa chắc đã là đối thủ của Tô Vũ. Chỉ có top 50 mới tự tin có chút phần thắng.
Những kẻ xếp 30-50, thường có thể giao đấu ngang ngửa với Vạn Thạch ngũ lục trọng.
Mà Tô Vũ, trước đó đánh bại Hoàng Khải Phong, thể hiện thực lực khoảng Vạn Thạch ngũ trọng, tốc độ quá nhanh, Hoàng Khải Phong cũng chưa kịp bộc lộ hết khả năng.
Tô Vũ chẳng khách khí, thản nhiên nói: “Đã lên lôi đài, ắt phải phân thắng bại! Nếu mấy vị đây đã để ý ta như vậy, ta xin cảnh cáo trước, không địch lại thì nhận thua, nếu không… ta cũng chẳng khách khí gì, người ta lấn đến tận mặt rồi, ta không thể để mặc người ta muốn làm gì thì làm!”
Triệu Minh cười lớn: “Cái này ta không quản, Tô Vũ, ngươi chọn ai?”
“Vương Hạc!”
Tô Vũ cũng chẳng khách khí, thản nhiên lên tiếng: “Nghe danh sư huynh bài danh thứ 38, ta đây cũng muốn mở mang kiến thức, xem thử hạng người đứng thứ 38 trong học phủ mạnh đến cỡ nào!”
Đương nhiên, giờ hắn đã rớt xuống hạng 75 rồi.
Dưới đài, một gã thanh niên áo trắng, nghe vậy liền cười nhạt, thân hình khẽ động, nhảy lên đài cao, nói: “Tô Vũ sư đệ, chớ trách ta ỷ lớn hiếp nhỏ! Thử hỏi, nếu đổi lại là đệ, một bản Sơn Hải đỉnh phong ý chí chi văn bày ngay trước mặt, đệ có cầm lấy không?”
Tô Vũ khẽ gật đầu, cười đáp: “Dĩ nhiên là có! Bất quá, nói những lời vô nghĩa này làm gì? Nếu sư huynh muốn cầm, vậy cứ lấy bản lĩnh ra mà đoạt! Đã bước lên lôi đài, vậy thì dựa vào thực lực, tuân theo quy tắc, kẻ thắng làm vua!”
“Nói hay!”
Vương Hạc cười nói: “Ta cùng sư đệ vốn không thù không oán, vậy thì luận bàn một phen. Ta đã xem qua trận giao thủ của đệ với Hoàng Khải Phong, thực lực của sư đệ quả thật không tầm thường!”
Hắn nâng Tô Vũ lên một bậc!
Như vậy cũng tránh cho bị người nói là gây khó dễ.
Tô Vũ lười biếng nói thêm lời nào, xếp hạng thấp hơn mà còn đến khiêu chiến hắn, ý đồ của loại người này quá rõ ràng.
Triệu Minh cũng nghiêm túc hẳn lên, đợi hai người vào vị trí, liền dứt khoát hô lớn: “Bắt đầu!”
…
Lần này, Tô Vũ không còn che giấu bất cứ điều gì.
Văn binh trực tiếp hiện ra, năm đạo thần văn tức khắc nhập vào văn binh, 153 khiếu huyệt toàn thân đồng loạt khai mở, cuồng nạp nguyên khí bốn phương tám hướng!
Đao xuất!
Thân động!
Tốc độ nhanh đến kinh người!
Ông!
Tiếng xé gió rít lên, Vương Hạc có thể đạt đến hạng 38, đương nhiên không phải kẻ yếu. Nhục Thân của hắn đã đạt tới Vạn Thạch tứ trọng, dưỡng tính cũng đã đến đỉnh phong!
Khiếu huyệt trên người hắn cũng đồng loạt khai mở, một thanh văn binh trường kiếm xuất hiện.
Huyễn cảnh hiện!
Bóng mờ ra!
Lôi đình bạo!
Tô Vũ thúc giục mấy đạo thần văn đặc tính, dồn dập bộc phát ra ngoài. Vương Hạc thấy vậy, cũng không dám khinh thường, liền vận chuyển ý chí lực, kích hoạt thần văn, khiến hư không nhuộm một màu đỏ rực!
Hỏa diễm lan tràn khắp lôi đài!
Thần văn mang thuộc tính hỏa diễm!
Huyễn cảnh lung lay sắp đổ, lôi đình cũng nhanh chóng tắt ngấm, sát khí bị thiêu đốt, chiến ý cũng dần tan biến.
Ầm!
Tô Vũ tung một cước, Vương Hạc tàn ảnh vỡ tan, hóa ra hắn đã biến mất khỏi vị trí ban đầu.
“Thần văn tốc độ!”
Dưới đài, có người thốt lên một câu.
Vương Hạc, không chỉ nắm giữ một loại thần văn!
Tốc độ của hắn cực nhanh!
Dù không nhanh bằng Tô Vũ, nhưng nhờ có sự chuẩn bị, hắn đã kịp thời tránh được một cước kia.
Tô Vũ một cước tung ra, không khí nổ tung, nguyên khí cũng chấn động.
Đúng lúc này, một thanh tế kiếm từ trên trời giáng xuống!
Vương Hạc đạp không mà đứng, vung kiếm đâm thẳng!
Mục tiêu chính là huyệt Bách Hội!
Kiếm chưa đến, ý chí lực mạnh mẽ đã ập tới như sóng, khiến huyệt Bách Hội của Tô Vũ truyền đến từng cơn ớn lạnh!
Phá khiếu!
Toái Nguyên!
Quá nhanh!
Hắn nhanh, Tô Vũ còn nhanh hơn, nghiêng người, đạp mạnh lên không trung!
Chân đá tới!
Phanh phanh phanh!
Vương Hạc vội vàng phản công, quyền cước giao nhau, những tiếng va chạm chát chúa vang lên không ngớt.
Hai thanh văn binh, tại hư không kịch liệt va chạm, tiếng vang chấn động.
Tô Vũ thân ảnh như điện, một cước tiếp một cước, mượn lực giữa không trung, song cước luân phiên đá ra, “Ầm ầm” tiếng vang không ngớt, Vương Hạc bị đá đến liên tục lùi lại phía sau.
Vốn dĩ hắn không đến nỗi thảm bại như vậy, nhưng mỗi một cước của Tô Vũ đá ra, đều khiến hắn cảm giác như hư không chuyển đổi, vị trí sai lệch, vô cùng khó chịu.
Tránh không khỏi!
Dưới đài, đám nghiên cứu viên hoa mắt chóng mặt, đây quả là võ kỹ cao minh tột đỉnh!
“Thiên giai võ kỹ!”
Không ít người phán đoán ra, đây tuyệt đối là một môn Thiên giai võ kỹ thượng thừa!
Vương Hạc, Vạn Thạch tứ trọng, thực lực không yếu, hơn nữa là Vạn Thạch chân chính, hợp nhất mười khiếu làm một, tuy nói không bằng hợp nhất mười hai khiếu đỉnh cấp chiến giả, nhưng trong đám Văn Minh sư cũng thuộc hàng cường giả.
Nếu không, trước đó hắn cũng không thể chém giết đến ba mươi tám tên địch thủ.
Chỉ tiếc, khiếu huyệt hắn khai mở không nhiều bằng Tô Vũ, nguyên khí không tinh khiết bằng, võ kỹ cũng không mạnh mẽ bằng, giờ phút này, song phương giao chiến, Vương Hạc không chiếm được chút tiện nghi nào.
Hai bên liên tục giao thủ, quyền cước không ngừng tấn công!
Trên hai tay Vương Hạc, cấp tốc xuất hiện từng đạo vết rách, huyết dịch tràn lan!
Đúng lúc này, Vương Hạc nhận ra có gì đó không ổn, huyết dịch trôi qua quá nhanh, nhanh đến kinh người!
Vốn chỉ là vết thương nhỏ, ảnh hưởng không lớn đến hắn.
Nhưng giờ phút này, máu chảy không ngừng, trong nháy mắt khiến hắn cảm nhận được sự suy yếu.
“Đáng chết!”
Vương Hạc kinh hãi, Tô Vũ ngoại trừ khi giao thủ với Trịnh Vân Huy đã triển lộ đặc tính hấp huyết, những lúc khác đều không dùng đến, ít ai biết thần văn của hắn còn có thể hấp huyết.
Hơn nữa còn là nhị giai thần văn!
Giờ phút này, tốc độ hấp huyết nhanh đến kinh người!
Vương Hạc cảm nhận được từng đợt suy yếu, mà Tô Vũ lại càng đánh càng hăng, 153 miếng khiếu huyệt điên cuồng rút lấy nguyên khí bốn phía, tốc độ khôi phục nguyên khí của Vương Hạc căn bản không theo kịp hắn.
“Bịch” một tiếng, Vương Hạc bay ngược ra ngoài, lăn lộn mấy vòng, cấp tốc đứng dậy.
Hắn mượn cơ hội này để thoát khỏi sự dây dưa của võ kỹ Tô Vũ!
Một giọt Nguyên Khí dịch, bị hắn cấp tốc nuốt vào, vết thương trên hai tay cũng bắt đầu khép lại, tốc độ chảy máu chậm dần.
Vương Hạc sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, liếc nhìn Tô Vũ vừa ngã xuống đất, mày kiếm khẽ chau lại.
Hắn lúc này, bạch y đã lấm lem bụi đất, còn Tô Vũ, trừ vầng trán lấm tấm mồ hôi, vẫn y nguyên bạch y thắng tuyết.
Vương Hạc trong lòng dâng lên một cỗ cảnh giác!
Quả nhiên khó dây dưa!
Khó trách Đơn Thần Văn nhất hệ lại mở ra cái giá cao như vậy, hắn vốn tưởng rằng Tô Vũ dù mạnh mẽ, chân thân giao thủ, cũng không phải đối thủ của hắn, hiện tại mới phát hiện, cái tên này nhìn như Thiên Quân, trên thực tế tuyệt không thua kém bất kỳ Vạn Thạch nào!
Dù cho Chiến Tranh Học Phủ, Thiên Quân cảnh giới còn mạnh hơn Tô Vũ, đại khái cũng khó tìm được một ai, có thể so sánh về thân thể!
…
Dưới đài.
Các học viên cũng kinh ngạc, rung động.
Tô Vũ trước đó đánh bại Hoàng Khải Phong, mọi người đều biết hắn rất mạnh, có thể giờ phút này, hắn liền bài danh thứ 38 Vương Hạc đều có thể áp chế, điều này vượt quá dự liệu của rất nhiều người.
Rất nhanh, có nghiên cứu viên kỳ quái nói: “Ý chí lực của hắn so với lần trước mạnh hơn nhiều, hiện tại chỉ sợ đã có 70% chứa đầy độ, mà lại so với Vương Hạc thoạt nhìn còn cứng cỏi hơn!”
Hai bên văn binh vẫn luôn giao thủ, Tô Vũ lại không hề rơi xuống hạ phong một chút nào, hơn nữa còn có thể khiến “Huyết” tự thần văn tranh thủ hấp huyết, ý chí lực của hắn, chứa đầy độ cùng cường độ không thể xem thường.
Mà lại tiến bộ cũng quá nhanh!
Chỉ trong chớp mắt, đã đạt đến 70% chứa đầy độ.
Bọn hắn kinh ngạc, trong đám người, có mấy người càng thêm kinh ngạc.
Lưu Hồng, Ngô Kỳ những người này, trước đó đều từng nhìn Tô Vũ, thời điểm Thần Văn Giải Đấu, chứa đầy độ của hắn còn chưa đến 60%, chớp mắt một cái, đã đạt đến 70% rồi?
Cái tên này, tăng lên cũng quá nhanh đi!
…
Một góc khuất.
Triệu Lập khoanh tay đứng xem kịch, vị cường giả Đúc Binh hệ đã từng chủ trì Thần Văn Giải Đấu đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Lão sư, ngài đã truyền cho hắn Khoách Thần Quyết rồi sao?”
“Liên quan gì đến ngươi!”
Trung niên bất đắc dĩ, có chút dở khóc dở cười, mở miệng nói: “Lão sư, ngài sẽ không chuẩn bị thu hắn làm truyền nhân chứ? Hắn nhưng là người của Đa Thần Văn nhất hệ…”
“Liên quan cái rắm đến ta!”
“… ”
Trung niên kia càng thêm bất đắc dĩ, nhỏ giọng can ngăn: “Lão sư, người bớt giận, cẩn thận kẻ khác ghi hận. Hiện tại không ít kẻ đang xì xào bàn tán, nói Tô Vũ kia học được Khoách Thần Quyết của người.”
Triệu Lập hắn ở trước mặt Tô Vũ còn dễ tính, chứ ở trước mặt người khác thì tính tình thật sự là khó ưa.
Bỗng nhiên, hắn quát lớn: “Học được thì đã sao? Muốn tìm ta gây sự à? Bảo Chu Minh Nhân kia cứ đến đây thử xem! Hắn ấy à, lão tử đếch thèm để ý, ngươi quản làm gì! Lão tử đánh văn binh của ta, ai dám ý kiến? Cùng lắm thì lão tử mang theo gia sản đến Hạ gia làm khách khanh, Hạ gia nuôi lão tử, không thì lão tử đến Đại Minh phủ Chu gia, quyết không thèm bước chân vào Đại Chu phủ, ai còn quản được lão tử nữa?”
Mắng chửi vài câu, Triệu Lập bất chấp ánh mắt của những người xung quanh, khinh bỉ nói: “Lão tử có nợ học phủ cái gì đâu! Bao nhiêu năm nay, ăn uống, mặc đồ, đều là lão tử tự mình kiếm được! Bằng bản lĩnh của mình kiếm! Truyền Khoách Thần Quyết thì sao? Thích truyền thì truyền, tới phiên bọn hắn quản đến đầu lão tử à!”
Nói xong, lão Triệu hướng phía Tu Tâm Các mà đi, giơ ngón giữa lên, hùng hùng hổ hổ: “Bọn khốn kiếp, lão tử bị tức giận đuổi đi, các ngươi còn giữ nguyên khí bí cảnh của lão tử, không trả, lão tử dẫn theo vô địch đến đòi!”
“… ”
Im lặng như tờ.
Mấy vị cường giả nhất hệ Đơn Thần Văn gần đó, vội vã né tránh.
Vài vị cường giả hệ trung lập, lên tiếng hòa giải: “Triệu lão, bớt giận, ai dám nói ngài đâu, đừng chấp nhặt với bọn họ.”
Triệu Lập hừ một tiếng, chẳng thèm để ý.
“Lão tử thích làm gì thì làm!
Đến phiên các ngươi xen vào à?
Có nợ các ngươi một xu nào đâu!”
Đám học trò của hắn cũng mặt mày xám xịt, không dám hé răng nửa lời. Bọn hắn chỉ lo lắng sư phụ của mình bị liên lụy, kết quả… Thôi vậy, trung niên kia lắc đầu ngao ngán.
“Kệ đi!
Dù sao lão sư đi đâu cũng được chào đón, không cần phải lo lắng gì cả.”
Đúc binh đại sư thì khỏi nói, nguyên khí bí cảnh thuộc về lão sư, dù hiện tại không lấy lại được, thật sự dẫn theo vô địch đến đòi… Đại Hạ Vương chắc cũng chẳng dám hé răng, ai dám ngăn cản con trai của tứ đại phủ trưởng đòi lại đồ của tổ tiên?
Nguyên khí bí cảnh là bảo vật hiếm có, biết bao đại phủ thèm muốn cái đồ chơi này.
Tô Vũ tiến bộ nhanh chóng, ngoài sách họa ra, cũng là nhờ có nguyên khí bí cảnh.
…
Trên đài, trận chiến vẫn còn tiếp diễn.
Mà màn phát uy của lão Triệu, thì không mấy ai hay biết.
Tu Tâm Các.
Hội nghị sắp bắt đầu, trước khi hội nghị khai mạc, cũng có vài vị cường giả lặng lẽ quan sát tình hình bên ngoài, thậm chí nghe được những lời Triệu Lập vừa nói, thấy rõ từng động tác của hắn.
Không ít ánh mắt đổ dồn về phía Chu Minh Nhân, y khẽ nhíu mày, đáp: “Triệu Lập muốn truyền thụ cho ai là chuyện của hắn, chẳng liên quan gì đến ta!”
Lão gia hỏa kia, tốt nhất là đừng dây vào.
Tô Vũ dù có học được Khoách Thần Quyết, hắn cũng không có ý định dùng nó để làm nên trò trống gì, thuần túy là đồ đệ của lão Triệu tự mình đa tâm thôi.
Trong phòng họp, một vị lão giả cũng lên tiếng: “Chuyện của Triệu Lập, các ngươi đừng vô cớ lôi hắn vào! Ta không quản các ngươi tranh đấu thế nào, nhưng nếu liên lụy đến Triệu Lập, xin nhớ kỹ, tứ đại thư viện vẫn còn đó, tự mình cân nhắc hậu quả!”
Không ai dám lên tiếng.
Lão nhân lại nói: “Đa Thần Văn nhất hệ có thể suy tàn, nhưng tứ đại thư viện thì không! Đại Chu Phủ Đúc Binh Học Phủ phủ trưởng, chính là học sinh của tứ đại thư viện. Triệu Lập chỉ là lười biếng nên rời khỏi cố thổ thôi, nếu thật sự bức hắn, ta nói cho các ngươi biết, tự gánh lấy hậu quả!”
Không gian lại chìm vào tĩnh lặng.
Tứ đại phủ trưởng cũng có đệ tử, vẫn còn sống, cùng thời với Vạn Thiên Thánh, ngũ đại phủ trưởng. Chỉ là Đúc Binh Nhất Hệ của Đại Hạ Phủ không được trọng dụng, nên đối phương đã sớm đến Đại Chu Phủ vài thập niên trước, giờ đã trở thành phủ trưởng.
Chu Minh Nhân có chút đau đầu, một lúc sau mới nói: “Không ai muốn tranh đấu với Triệu Lập cả, lão Tề, đừng nói những lời vô nghĩa đó!”
Ai lại muốn đối đầu với Triệu Lập?
Lão già này, tự dưng lại nổi giận, ai đã chọc giận hắn đâu?
Lão nhân được gọi là lão Tề hừ một tiếng, rồi mới nói: “Vậy thì tốt! Hôm nay ta nhờ phủ trưởng tổ chức hội nghị này, là có liên quan đến Thần Văn nguyền rủa…”
Nói xong, y quát lớn: “Được rồi, một cuộc giao đấu của học viên mà cũng khiến các ngươi phân tâm? Không phân biệt được nặng nhẹ sao? Mau thu hồi ý chí lực của các ngươi lại cho ta, còn chần chừ, hội nghị sẽ không mở nữa, sau này họp cũng đừng gọi ta!”
Vài vị Các lão có chút xấu hổ, vội vàng thu hồi ý chí lực.
Chẳng qua là có chút hiếu kỳ thôi mà?
Lão Tề này, lại nổi nóng rồi.
Giữa đài, Vạn Thiên Thánh không nói một lời, hội nghị hôm nay không phải do hắn tổ chức, hắn cũng lười quản, nghe một chút là được.
Lão Tề nói rằng y phát hiện Thần Văn nguyền rủa… Cứ nghe xem sao.
Mình còn không phát hiện ra gì, lão Tề có thể phát hiện ra cái gì chứ?
Bất quá cũng khó nói, dù sao y cũng là lão Sơn Hải nhiều năm, có lẽ thật sự phát hiện ra điều gì đó.
Sau một khắc, Vạn Thiên Thánh cũng lười quản chuyện bên kia, nghe một chút vậy, kẻo lão Tề nổi giận, dù sao cũng đều là Sơn Hải, chọc giận lão Tề cũng không dễ.
…
Đài cao sừng sững.
Tô Vũ cùng Vương Hạc giao chiến đã qua ba bốn phút.
Vương Hạc càng đánh càng yếu, vết thương rỉ máu không ngừng. Tô Vũ cũng thở dốc liên hồi, sắc mặt có chút trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại.
Ngay lúc này, “Răng rắc!” một tiếng vang lên!
Văn binh giao chiến, phân định thắng bại!
Trường kiếm gãy nát!
“Phốc!” một ngụm máu tươi từ miệng Vương Hạc phun ra. Tô Vũ đương nhiên không nương tay!
Chính là chờ đợi khoảnh khắc này!
Chân khẽ động, hắn trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Vương Hạc. Vương Hạc kinh hãi, ý chí lực lại bị văn binh phá toái cắn trả, nhất thời hoảng loạn, chỉ mong Hoàng Khải Phong sớm tuyên bố dừng trận!
Hắn không kịp hô nhận thua!
Tô Vũ đầu gối nâng lên cao vút, một gối đánh thẳng vào ngực hắn!
“Răng rắc!”
Tiếng xương vỡ vụn vang lên!
“Bịch!” một tiếng, Vương Hạc ngã xuống lôi đài, máu tươi từ miệng trào ra không ngừng.
Tô Vũ sắc mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng thở ra.
Hắn thu hồi văn binh. Giờ phút này, văn binh vừa đánh nát một thanh văn binh trường kiếm, sát khí càng thêm nồng đậm.
“Sát” tự thần văn, chính là ở sát lục mà thành!
Đánh nát một thanh văn binh, cũng là sát lục!
Giờ phút này, văn binh đao nhỏ càng thêm u lãnh.
Dưới đài, không ít người biến sắc. Văn binh bị đánh nát, Vương Hạc lần này tổn thất lớn rồi, ý chí lực cũng bị thương. Tuy không nghiêm trọng như Hoàng Khải Phong, nhưng nếu không có mấy tháng tĩnh dưỡng, đừng mong khôi phục.
“Nửa huyền binh!”
Có người khẽ than một tiếng, mang theo vài phần hâm mộ.
Lần trước, khi tiểu tử Tô Vũ kia giao thủ với Hoàng Khải Phong, đã đánh nát văn binh của hắn. Lúc ấy mọi người còn chưa kịp để ý vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Hôm nay, bọn hắn đã hoàn toàn nhìn rõ.
Thứ kia không phải Hoàng giai văn binh tầm thường, mà là một thanh văn binh sắp tấn cấp Nửa Huyền giai!
Không ít người hướng về phía lão sư Triệu Lập mà nhìn. Chẳng cần hỏi, văn binh mạnh mẽ như vậy, trăm phần trăm là do đích thân lão sư Triệu Lập chế tạo. Quả nhiên, Triệu Lập đối với Tô Vũ, thật sự là coi như đích truyền mà dạy dỗ.
Vương Hạc đã trọng thương!
Điều này khiến vẻ mặt của những người khác cũng thay đổi.
Hai tên học viên khác vốn định lật ngược thế cờ, giờ phút này đều lộ vẻ mặt khó coi. Vương Hạc lại bại rồi!
Không chỉ bại, văn binh còn vỡ nát, ý chí lực bị thương. Như vậy chẳng khác nào mất đi một bản ý chí chi văn.
Không những không chiếm được tiện nghi, ngược lại còn thiệt hại lớn.
Văn binh đã uẩn dưỡng mấy năm cứ thế mà tan tành. Giờ phải mua sắm lại từ đầu, rồi uẩn dưỡng lại, e rằng sẽ chậm trễ thời gian tấn cấp Đằng Không. Thật là tốn công vô ích!
Tô Vũ thở dốc một hồi, rồi lại mở miệng nói: “Không cần nhìn ta như vậy. Ta đã nói rồi, người không phạm ta, ta không phạm người! Nếu các ngươi cứ nhăm nhe hạ bài danh để đối phó ta, thì ta cũng sẽ không khách khí!”
Không ai lên tiếng.
Lão sư Triệu Minh cười nói: “Tô Vũ thắng! Có muốn nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục không?”
Tô Vũ khẽ gật đầu.
Dưới đài, bỗng nhiên có người nói: “Tô Vũ, ngươi chỉ dám nhận khiêu chiến của học viên từ hạng 30 trở xuống thôi sao?”
Tô Vũ hướng về phía người vừa nói kia mà nhìn!
Lão sư Triệu Minh tươi cười giảng giải: “Ngươi không phải muốn biết học viên hạng 30-50 là ai sao? Vị này không nằm trong số đó. Hắn tên là Địch Phong…”
Tô Vũ thản nhiên nói: “Ta biết, Địch Phong hạng chín! Đệ tử của phó quán trưởng Chu Bình Thăng, không sai chứ?”
Dưới đài, Địch Phong bình tĩnh nói: “Hiện tại ta xếp hạng 72! Dựa theo quy củ, ta có thể khiêu chiến ngươi, ngươi cũng không thể từ chối, trừ phi chủ động nhận thua…”
Tô Vũ cười nói: “Ta đang có khiêu chiến trong người. Theo quy củ, ta có quyền lựa chọn. Hơn nữa, cũng theo quy củ, ta một ngày nhiều nhất chỉ đánh ba trận, có thể từ chối khiêu chiến. Ngươi có ý kiến gì không?”
Địch Phong nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ngươi sợ?”
“Ngươi muốn khích ta?”
Tô Vũ bật cười nói: “Ngươi là một kẻ tu luyện còn lâu hơn cả Hoàng Khải Phong, giờ lại đi khích ta, một học viên mới nhập học hai tháng, có ý nghĩa gì không?”
“… ”
Địch Phong trầm mặc không nói.
Lời nói vừa thốt ra, hóa ra cũng chỉ là hư ngôn sáo ngữ. Nếu Tô Vũ không chấp nhận khiêu chiến, hắn có thể làm gì được đây?
“Trừ phi, ngươi mỗi ngày đều giao đấu đủ ba trận. Bằng không, trước ngày hai mươi lăm, nếu ngươi vẫn không chấp nhận khiêu chiến của ta, ngươi liền xem như thua!”
Tô Vũ lười biếng chẳng thèm để ý đến hắn, chỉ liếc mắt xuống phía dưới, tìm kiếm bóng dáng Hạ Hổ Vưu.
Hạ Hổ Vưu khẽ gật đầu, nhỏ đến mức khó có thể nhận ra.
“Xong rồi!”
“Không thành vấn đề!”
Tô Vũ khẽ cười nhạt một tiếng, chẳng buồn quan tâm đến Địch Phong nữa, đột nhiên lên tiếng: “Hồ Vũ, Hoàng Vân… Các ngươi còn muốn khiêu chiến ta sao? Nếu nhận thua, ta chỉ thu mười điểm công huân coi như xong chuyện. Bằng không, trừ phi các ngươi tự nhận mình mạnh hơn Vương Hạc, nếu không, lát nữa bị trọng thương thì đừng trách ta!”
Dưới đài, một nam một nữ sắc mặt âm tình bất định.
Nhận thua sao?
Còn chưa giao đấu, đã phải nhận thua rồi sao?
Nhưng nghĩ đến việc Vương Hạc đã bại dưới tay Tô Vũ, tốc độ ra chân của hắn nhanh đến kinh người, bọn họ chưa chắc đã có thể toàn thân trở ra.
Cả hai người đều im lặng.
Tô Vũ cũng không vội, thong thả khôi phục nguyên khí, nuốt vài giọt Nguyên Khí Dịch. Ước chừng nửa canh giờ sau, Tô Vũ thản nhiên nói: “Vậy thì tiếp tục thôi. Hồ Vũ, ngươi lên đây đi!”
Hồ Vũ, trước đó xếp hạng thứ bốn mươi tư.
Giờ phút này, hắn có chút tiến thoái lưỡng nan.
Lên đài sao?
Suy nghĩ hồi lâu, hắn thở dài một tiếng, hạ quyết tâm phải lên!
Cho dù thua, cùng lắm thì lên đài rồi nhận thua. Nếu không lên đài mà đã nhận thua, hắn thật sự không thể nuốt trôi cục tức này.
Khoảng cách giữa hắn và Vương Hạc cũng không quá lớn, chưa chắc đã không có cơ hội thắng.
…
Trận chiến lại một lần nữa bùng nổ!
Lần này, tiểu tử Tô Vũ kia lại thay đổi hoàn toàn đấu pháp của hắn.
Quyết liệt!
Thật sự là cương mãnh vô song!
Hệt như hôm nọ đối phó Hoàng Khải Phong, hắn đến văn binh cũng chẳng buồn lấy ra, ý chí lực chỉ để cố thủ ý chí hải, chiến đấu bùng nổ liên hồi, trực tiếp là các khiếu huyệt toàn bộ khai mở, công kích điên cuồng!
Nhanh!
Tốc độ cực nhanh, chiêu thức xuất ra nhanh như chớp giật, đấu pháp cương mãnh đến cực điểm.
Giờ khắc này, chẳng ai còn nghĩ hắn là một gã Văn Minh sư, hắn chính là một tên bạo đồ đến từ Chiến Tranh học phủ!
Chưa đến một khắc đồng hồ, không ít kẻ đã kinh hô thành tiếng!
Tô Vũ tùy tiện để một thanh tiểu đao xuyên thủng xương bả vai, tay phải chộp lấy Hồ Vũ, trước khi hắn kịp la lên nhận thua, Tô Vũ đã tung một cước đá tới, ầm ầm một tiếng, một cước này, trực tiếp đá gãy hơn mười cái xương sườn của Hồ Vũ!
Huyết dịch từ bả vai Tô Vũ không ngừng chảy xuống, nhuộm đỏ cả y phục, hắn dường như chẳng hề cảm thấy đau đớn, mặc cho con dao nhỏ kia xoay chuyển, lại rạch thêm một đường sau lưng hắn, rồi hắn lại đạp xuống một cước!
Răng rắc một tiếng, hắn đạp gãy không ít xương ngực của Hồ Vũ.
Một cước đá văng ra, bịch một tiếng, Hồ Vũ như một bao rách nát, nện xuống dưới lôi đài.
Tô Vũ tiện tay chộp lấy chuôi tiểu đao thuộc về Hồ Vũ, khẽ cười một tiếng, tùy ý ném nó xuống bên cạnh Hồ Vũ, rồi hắn hơi động đậy bả vai, cười nhạt nói: “Luận bàn học phủ, quá nhu nhược, đáng lẽ phải trực tiếp chặt đứt cánh tay của ta, đâm xuyên qua mới phải, xem thường ta, Tô Vũ, quá rồi!”
“. . .”
Không một ai dám lên tiếng!
Một vài nữ học viên lộ vẻ không đành lòng, trước kia luôn cảm thấy Tô Vũ hòa nhã, nhưng hôm nay, bọn họ lại được thấy sự cuồng bạo và tàn nhẫn của hắn.
Lần trước đối phó Hoàng Khải Phong là như vậy, hôm nay cũng vậy.
Không chỉ tàn nhẫn với kẻ địch, Tô Vũ đối với bản thân mình cũng tàn nhẫn không kém.
Một vài học viên trong top trăm người, sắc mặt hoàn toàn trở nên ngưng trọng.
Bọn hắn luôn cảm thấy Tô Vũ thiếu kinh nghiệm, mạnh lên quá nhanh, nhưng giờ khắc này, Tô Vũ cho bọn hắn biết, về độ tàn nhẫn, các ngươi không phải đối thủ của ta!
Xương bả vai bị đâm thủng, nỗi thống khổ kia lớn đến nhường nào, chỉ có những kẻ từng trải qua mới thấu hiểu.
Ấy vậy mà, Tô Vũ lại cứ như người không hề hấn gì!
. . .
Dưới đài, Trịnh Vân Huy nhếch mép khinh bỉ: “Một đám ngu xuẩn!”
Tô Vũ đâu phải tên gà mờ chưa trải sự đời! Hắn đã nắm trong tay không ít mạng người rồi. Lần trước ta đã điều tra kỹ tư liệu của hắn, dù có những thông tin được bảo mật, ta cũng biết rõ tường tận. Cái tên này còn chưa lên đến Thiên Quân mà đã xử lý không ít Vạn Tộc giáo đồ rồi.
Thật là một tên liều mạng!
Còn ai dám bảo Tô Vũ là thư sinh nho nhã nữa? Ta sẽ đấm cho hắn một trận nhừ tử!
“Hoàng Vân, ngươi nhận thua sao?”
Tô Vũ nhìn về phía nữ sinh dưới đài, cười nói: “Hôm nay ba trận đấu, ngươi là người cuối cùng, nhận thua đi?”
Hoàng Vân mặt mày cứng đờ, vẫn chưa lên tiếng.
“Vậy thì…ta đợi ngươi nửa giờ!”
Tô Vũ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy trong mắt Hoàng Vân lại lạnh lẽo đến đáng sợ.
Rõ ràng, Tô Vũ đã hoàn toàn nổi giận!
Các đối thủ xuống đài, ai nấy đều thảm hại hơn người trước!
Hoàng Vân cảm nhận được áp lực, cả sự nguy hiểm nữa. Nửa ngày sau, nàng cắn răng nói: “Ta nhận thua!”
Nàng không đủ tự tin để đấu với Tô Vũ một trận!
Nàng sợ mình sẽ đi vào vết xe đổ, bị Tô Vũ trọng thương, như vậy thì quá lỗ vốn.
Dù cho Tô Vũ cũng đã bị thương!
“Đa tạ học tỷ, đa tạ!”
Tô Vũ lạnh nhạt đáp. Nữ sinh ư?
Nữ sinh mà muốn chiếm tiện nghi của ta, ta cũng sẽ đánh cho nàng nằm liệt giường!
Lúc này, hắn sẽ không nể nang bất kỳ ai!
Hiệu quả răn đe đã đạt được rõ rệt, rất tốt!
Một vài học viên nhìn hắn với ánh mắt có chút e dè.
Đây đâu phải điều Tô Vũ mong muốn, ta là người tốt, là người thành thật, là bạn của mọi người, đừng nhìn ta như vậy!
Có uy rồi, thì phải dùng nó để mưu cầu quyền lợi cho mọi người!
Sau một khắc, Tô Vũ nở nụ cười rạng rỡ, bỗng cất giọng: “Ta biết rõ mục đích của chư vị là gì, chẳng phải vì một bản ý chí chi văn sao? Các vị nếu dễ nói chuyện, ta, Tô Vũ, cũng đâu phải kẻ khó gần!”
“Chỉ ghét mấy kẻ tâm địa bất chính, hạ thấp thứ hạng để đối nghịch với ta, hạng người này… thật đáng ghét!”
“Triệu lão sư, phàm là kẻ nào dám khiêu chiến ta, nhất định không tiếp! Ba trận chiến đã qua, giờ đây, ta không màng đến cuộc chiến trăm cường nữa!”
Phía dưới, vài người trong lòng khẽ run động.
Ý gì đây?
Tô Vũ lớn tiếng tuyên bố: “Ý chí chi văn ư? Chư vị không có? Không sao, sau ngày hôm nay, mỗi người một bản! Ta, Tô Vũ, nguyện cùng tất cả học viên không thuộc Đằng Không cảnh luận bàn! Chỉ cần chút công huân gọi là phí tổn, ta sẽ cùng các vị luận bàn đến cùng, nhất định sẽ thắng!”
“Đương nhiên, còn việc có lấy được hay không… Thực xin lỗi, ta không dám hứa hẹn. Nhưng ta tin, Sơn Hải cảnh hẳn không đến nỗi vô liêm sỉ như vậy, cuối cùng, vẫn sẽ có người có khả năng đoạt được!”
Tô Vũ cười ha hả nói: “Học viên trăm cường không được khiêu chiến các ngươi, không sao cả, từ hôm nay, ta cũng không còn là một trong số đó! Lát nữa, xin phiền học tỷ Lâm Thanh xếp hạng 100 khiêu chiến ta, đánh ta rớt khỏi Bách Cường bảng. Về sau, hết thảy học viên đều có thể khiêu chiến ta!”
Lời này vừa dứt, đám đông oanh động!
Giờ khắc này, Trần Vĩnh bỗng bùng nổ ý chí lực, quát lớn: “Im lặng! Xếp hàng đăng ký! Theo thứ tự mà đến, nộp 1 điểm công huân, đổi lấy một bản ý chí chi văn. Có lấy được hay không, không ai dám hứa trước, đây không phải lời hứa của bọn ta!”
“Gia gia, thu phí!”
Trần Vĩnh nhìn Ngô gia còn đang ngơ ngác, quát: “Còn ngẩn người ra đó làm gì? Những người khác, mau xếp hàng báo danh, cơ hội vẫn còn, xác suất đoạt được rất cao. Dù không đến tay Sơn Hải cảnh, một bản tùy tiện cũng đáng giá hơn trăm điểm công huân! Người đông thế mạnh, còn sợ ai sao? Không cho ư, Dục Cường thự đang chờ!”
Giờ khắc này, các học viên đều ngẩn người.
Giờ khắc này, các cường giả Đơn thần văn hệ đồng loạt biến sắc!
“Trần Vĩnh, các ngươi…”
Trần Vĩnh bùng nổ ý chí lực, lạnh lùng đáp: “Sao? Các ngươi có ý kiến? Có thì ngậm miệng lại! Đây không phải bọn ta gây sự, chính các ngươi đã hứa hẹn, hy vọng các ngươi có thể hoàn thành. Bằng không… Vậy thì làm lớn chuyện lên!”
Nói xong, bỗng có người từ bên kia lao tới, lớn tiếng hỏi: “Ta báo danh, 1 điểm công huân là được sao? Tô Vũ nhất định sẽ nhận thua?”
“Nhất định!”
Trên đài, Tô Vũ cười nói: “Ta thích xem mấy người khuynh gia bại sản, hy vọng chư vị nô nức đăng ký!”
Lời này vừa dứt, người kia không nói nhiều, vội nói: “Ta lọt vào Bách Cường bảng rồi, theo lý thuyết, ngươi ta khiêu chiến không có ý nghĩa…”
“Vị kia cũng không nói nhất định phải công khai khiêu chiến. Bất quá, để phòng hắn lật lọng, ngươi chờ một lát, chờ ta rớt khỏi Bách Cường bảng đã. Học viên trăm cường xếp sau ta, có tư cách khiêu chiến ta, có ai nguyện ý lên đài không?”
Giờ phút này, một vài học viên trăm cường nhìn nhau e dè.
Trong đám người, Trương Hào đẩy người bên cạnh, người kia nhìn Trương Hào, nhỏ giọng nói: “A Hào, như vậy sẽ đắc tội…”
“
Thần Phù hệ mà lại sợ cái này sao? Sư huynh, chẳng lẽ lão sư lại dạy cho huynh sợ đám Đơn Thần Văn nhất hệ kia?”
Vừa nghe lời này, sắc mặt hắn khẽ biến, không nói lời thừa thãi, lập tức vọt lên, lớn tiếng nói: “Bách Cường bài danh thứ 88, Thần Phù học viện Cẩu Khánh, khiêu chiến!”
“Nhận thua!”
Tô Vũ dứt khoát vô cùng!
Lời còn chưa dứt, Trịnh Vân Huy đã gào lên: “Ta đây, ngươi vừa rớt xuống 88, ta có tư cách khiêu chiến! Tính ta, Tô Vũ, mau nhận thua!”
Tô Vũ bật cười, mở miệng: “Nhận thua!”
“Ha ha ha, lão tử bài danh 88 rồi!”
Bên kia, Cẩu Khánh vẫn còn ngơ ngác, chẳng lẽ ta đã bài danh 71 rồi?
Ta còn chưa đánh trận nào mà!
Thế mà tăng tận 17 hạng?
Trịnh Vân Huy vừa mở miệng, Ngô Lam vội vàng đẩy Lâm Thanh bên cạnh, Lâm Thanh mặt mày ngơ ngác, liếc nhìn lão sư nhà mình.
Ngô Kỳ trên mặt lộ ra nụ cười đầy suy tư, khẽ gật đầu.
Lâm Thanh vội vàng nói: “Bách Cường thứ 100, Lâm Thanh khiêu chiến Tô Vũ sư đệ!”
“Nhận thua!”
Lâm Thanh cũng ngơ ngác, ta bài danh 91 rồi, tăng nhanh thật!
“Còn ai nữa không? Ta đang hạng 100, tùy tiện ai lên khiêu chiến đi, ta liền rớt bảng luôn cho!”
Nói xong, Tô Vũ nhìn về phía người vừa báo danh kia, cười nói: “Vậy thì vị sư huynh này đi, huynh hiện tại là Bách Cường bảng thứ 100, ta nhận thua!”
“. . .”
Toàn trường lặng ngắt như tờ!
Một khắc sau, học viên ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai nấy đều có chút xúc động, có nên lên không?
Có lẽ không lấy được, nhưng có thể… sẽ lấy được thì sao?
Giờ phút này, mấy vị cường giả của Đơn Thần Văn nhất hệ đồng loạt biến sắc, vội vàng hướng khu vực Tu Tâm Các mà đi!
Phiền phức rồi!
”
Giờ khắc này, trên mặt Hạ Hổ Vưu nở một nụ cười quỷ dị. Ngay lập tức, trong đám đông bỗng vang lên những tiếng hô lớn: “Đúc Binh Học Viện Lưu Ba khiêu chiến!”
“Nhận thua đi, nhớ kỹ giao nộp một điểm công huân!” Tô Vũ cười đáp.
“Thần Đan Học Viện Vương Hạo khiêu chiến…”
“Nhận thua…”
“…””
“Nhận thua!”
“…””
Tiếng nhận thua vang lên liên hồi, chấn động cả học phủ!
Ngô gia ngơ ngác thu tiền, trong lòng thầm nghĩ, “Sao lại thành ra thế này?”
“Sư đệ không phải đang đánh nhau sao?”
“Khổ cực lắm mới thắng được một trận, sao bỗng nhiên lại biến thành cái dạng này?”
“Sư đệ… đã rớt khỏi Bách Cường bảng rồi!”
“Còn ta, lại ở đây thu tiền?”
“Một điểm, hai điểm…”
Không ngừng có người đến nộp tiền, càng lúc càng đông.
“Pháp bất trách chúng!”
Ban đầu, không ít người còn có chút sợ hãi, nhưng dần dà, người tham gia càng lúc càng nhiều, giờ phút này, các học viên mặt đỏ bừng vì kích động, còn sợ cái gì nữa?
“Sợ cái quỷ gì!”
“Cùng lắm thì Chu phủ trưởng quỵt nợ, cũng chẳng tốn kém bao nhiêu, mười điểm thì còn phải do dự, chứ một điểm… mất thì thôi!”
“Nếu thật phải bồi thường, thì đó là một bản Sơn Hải cảnh ý chí chi văn đó!”
“Chuyện trọng đại như vậy, không tham gia một phen, còn đáng mặt người sao?”
Ngô gia đã hoàn toàn bối rối, liếc nhìn thẻ chiến công của mình, con số trên đó đã vượt quá một ngàn điểm!
Ngô gia ta sắp khóc đến nơi rồi!
Đời ta chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy a! Hôm nay lại được chứng kiến hơn một ngàn điểm công huân, thật nhiều người tranh nhau đưa tiền cho ta!