Chương 954: Địa Ngục Luân Hồi Kiếm! ! | Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Cập nhật ngày 25/03/2025

“Đậu phộng!”

Lý Thiên Mệnh mồ hôi lạnh ứa ra.

“Kiếm Thần tiền bối, ta là nam nhân a!”

“Nam hay nữ có đáng gì đâu, mau cởi!” Lục Đạo Kiếm Thần cười hì hì đáp.

Lý Thiên Mệnh quỳ xuống.

Cảm tình cái tình cảm Phong Thanh Ngục cùng Kiếm Vô Ý sống chết có nhau, lại đến từ chân truyền của lão nhân gia người a?

“Không!” Lý Thiên Mệnh kiên quyết cự tuyệt.

Cái Lục Đạo Kiếm Thần này, cũng chỉ là một trọng kiếm chướng, một loại kết giới do hắn mặc niệm theo những gì Lục Đạo Kiếm Thần lưu lại mà thôi.

“Oa! “Cái kia” dài đến thật thanh tú, ta thích cái loại kích thước này của ngươi!”

Quả nhiên không ngoài sở liệu, Lục Đạo Kiếm Thần kinh hãi than nói.

Lý Thiên Mệnh mặt tối sầm, hắn hoàn toàn chưa cởi y phục a!

Lục Đạo Kiếm Thần trực tiếp tiếp tục đọc lời kịch: “Xem ra ngươi để cho ta nhìn một lần thỏa thích như vậy, hôm nay ta sẽ dạy ngươi Địa Ngục đạo, Vãng Sinh kiếm ý!”

Cuối cùng cũng bắt đầu.

Lý Thiên Mệnh bị lão gia hỏa này dọa cho hãi hùng khiếp vía.

Chết đi nhiều năm, còn kiên trì cái sở thích kia, thật khiến người kính nể!

“Một kiếm này, chính là Thần cấp kiếm ý chân chính, đỉnh phong chi kiếm!”

“Tương truyền, mệnh hồn người chết khi vào luân hồi, sẽ đến mười tám tầng Địa Ngục, phân biệt là A Tị Địa Ngục, Hàn Băng Địa Ngục, Hỏa Sơn Địa Ngục, Lôi Uyên Địa Ngục, vân vân…”

Cửu Trọng Địa Ngục của Quỷ Thần nhất tộc, chỉ là tên một ngôi sao mà thôi.

Địa Ngục thật sự trong lời đồn nhân gian rốt cuộc ở nơi nào, tự nhiên không ai biết, có lẽ chỉ là truyền thuyết không có căn cứ.

Nhưng Lục Đạo Kiếm Thần lại căn cứ khái niệm Lục Đạo, lấy ‘Địa Ngục đạo’ mà sáng chế ra một kiếm!

“Trong Lục Đạo Luân Hồi, Thiên Đạo là chí tôn của Thượng Tam Giới, còn Địa Ngục đạo là chí tôn của Hạ Tam Giới, đứng trên súc sinh, quỷ đói!”

“Kiếm này, thu nạp kiếm trận, dung hội vào một kiếm, mười tám tầng Địa Ngục hội tụ, có thể giúp ngươi cảm ngộ lực lượng thiên địa vũ trụ, từ đó dễ dàng hơn trong việc lý giải tinh túy của Đạp Thiên Chi Cảnh.”

“Lĩnh ngộ thương thiên, mới có thể dẫm lên trời!”

“Mười tám trọng kiếm ý hợp nhất, một kiếm này ra, sinh linh vãng sinh, cho nên kiếm này tên là ‘Địa Ngục Luân Hồi Kiếm’!”

“Học thành kiếm này, rồi học kiếm cuối cùng ‘Thiên Đạo Luân Hồi Kiếm’, hai kiếm có thể cộng đồng sử dụng, nhất thiên nhất địa, một âm một dương, Thái Cực Luân Hồi, phá âm dương, cắt tối tăm, đại mộng thiên thu vậy!”

Lục Đạo Kiếm Thần sống rất lâu, sau khi thành thần, hắn đem một thân tạo hóa đều dung hội vào song kiếm này.

“Cô độc a!”

Hắn bỗng nhiên gào lên một tiếng.

“Song kiếm hợp bích, có một không hai, thế mà cái cõi nhân gian đằng đẵng này, vậy mà không một ai đối kiếm!”

Tiếng kêu này, lộ ra sự bất đắc dĩ, rất thê lương.

“Địa Ngục, mười tám trọng Luân Hồi, ngươi hãy nhìn đây — — ”

Hắn dùng ngón giữa làm kiếm, chỉ thẳng vào Lý Thiên Mệnh, bắt đầu thi triển.

Ong ong ong!

Một khắc này, như thiên địa sơ khai, một kiếm giết ra, bao hàm một thế giới âm trầm, mười tám luân hồi hiện lên, như phong bạo gào thét, cuốn đi trên người Lý Thiên Mệnh.

“Mạnh!”

Lý Thiên Mệnh cảm nhận được.

“Viêm Hoàng đại lục bây giờ, chính là Địa Ngục, tộc nhân của ta, sinh tử trong gang tấc!”

“Ngộ thành kiếm này, nhất định phải kéo người khác vào Địa Ngục!”

Hắn ban ngày ở Lục Đạo kiếm cung luyện kiếm, buổi tối thì ở Trạm Tinh cổ lộ tu luyện cảnh giới.

Những ngày qua, Khương Phi Linh vẫn luôn chưa hề xuất hiện.

Huy Dạ Thi không biết đi đâu, cũng không còn đến quấy rầy hắn nữa.

Một ngày này — —

Lý Thiên Mệnh cùng Lâm Tiêu Tiêu, đồng thời có tin tức tốt.

Hắn dựa vào nỗ lực thời gian qua, dưới sự chỉ dẫn của Hiên Viên Đại Đế và Thượng Thiên Quỷ Thần thiên hồn, rốt cục bước vào cảnh giới ‘Mười tầng Sinh Kiếp’.

Vạn Cổ Thập Phương Thiên Mệnh Kiếp dung nhập Sinh Chi Kiếp Hoàn, Lý Thiên Mệnh cảm giác rõ ràng, cái Sinh Chi Kiếp Hoàn này bành trướng, càng ngày càng mạnh.

Điều này khiến cho lực lượng của hắn bây giờ, phát sinh biến đổi.

So với các loại cảnh giới khác, hùng hậu hơn rất nhiều.

Từ Tử Kiếp đến Sinh Kiếp, khiến thực lực Lý Thiên Mệnh thuế biến rất lớn!

Về phần Lâm Tiêu Tiêu, nàng và Thái Cổ Tà Ma cùng nhau, đến tầng mười hai Tử Kiếp, chỉ thiếu chút nữa là thành thần.

Ngay cả như vậy, nàng bây giờ, đụng phải Lý Thiên Mệnh mười tầng Sinh Kiếp, vẫn là không có chút lực phản kháng nào.

Lần đột phá này, đến thật kịp thời.

Bất quá, đây cũng là kết quả của việc Lý Thiên Mệnh giận dữ khổ tu dưới áp lực lớn.

Lần này, hắn đã vượt qua.

Thời gian này, hắn gần như xem lại cả đời Hiên Viên Đại Đế, ngộ ra cách hắn thành tựu Đạp Thiên Chi Cảnh.

Về sau, cái Hiên Viên thiên hồn và Quỷ Thần thiên hồn này, sẽ có tác dụng rất nhỏ với Lý Thiên Mệnh.

“Mười tầng Sinh Kiếp, có thể thay đổi được gì?”

Ánh mắt Lý Thiên Mệnh lạnh lẽo, nhớ lại những nhục nhã mà bọn họ đã phải chịu mấy ngày trước.

“Huy Nguyệt Dận dạo này không ra ngoài tác oai tác quái, là vì đang hấp thu ‘Tam Nguyệt Nguyên Linh’ của muội muội hắn sao?”

Đúng lúc này — —

“Thiên Mệnh, bên Tôn Thần hình như có động tĩnh, ngươi có muốn đến xem không?” Hiên Viên Đạo vội vàng đến hỏi.

“Ừm!”

Lý Thiên Mệnh vội vàng đi về phía Nhiên Linh cung.

Đêm khuya, Băng Tuyết hoang nguyên.

“Uy, cuối cùng cũng tìm được ngươi!”

Huy Dạ Thi ngự không mà đến, đáp xuống trên Băng Tuyết hoang nguyên.

Ở cánh đồng hoang vu này, có một nam tử khoanh chân trên mặt băng, trên người hắn có năm tôn ‘Khuyển Minh Thần’, vây quanh hắn, khói bụi cuồn cuộn, hơi nước bốc lên.

Chính là Huy Nguyệt Dận.

Nghe thấy tiếng, Huy Nguyệt Dận mở mắt, năm tôn Thức Thần trên người hắn lúc này mới chậm rãi tan đi.

Hắn thấy người đến là Huy Dạ Thi, liền hơi nhếch miệng cười: “Ngươi tới chậm rồi, Tam Nguyệt Nguyên Linh ta đã cho Khuyển Minh Thần ăn, đã dung hội. Không có việc gì của ngươi.”

“Ngươi thật đúng là gấp!” Huy Dạ Thi khinh bỉ nói.

“Đó là vì cái tính vô lại quen thuộc của ngươi, nếu không tranh thủ thời gian ăn hết, ai biết ngươi có tố cáo, vu hãm ta trắng trợn cướp đoạt bảo bối của ngươi hay không.” Huy Nguyệt Dận trợn mắt nói.

“Ta thích vu hãm ngươi đấy, ai bảo ngươi dám khi dễ ta!” Huy Dạ Thi nghiến răng nghiến lợi nói.

Huy Nguyệt Dận nhìn cô muội muội này của mình, bất đắc dĩ lắc đầu: “Được rồi, ngươi tìm ta làm gì? Mất một cái Tam Nguyệt Nguyên Linh, ôm mộng trai đẹp à? Ngươi không cùng hắn tình chàng ý thiếp, tới đây làm gì? Nếu ngươi chơi chán rồi thì cứ việc nói thẳng, ta có thể ngắm cái thanh kiếm kia của hắn.”

“Ai nói ta chơi chán rồi? Không có! Đồ của hắn, ngươi không được đụng.” Huy Dạ Thi nói.

“Ta đoán, ngươi chưa chiếm được hắn.” Huy Nguyệt Dận cười khẩy.

“Ngươi đừng có nói nhảm!” Huy Dạ Thi phồng má, tức giận nói: “Đồ càng khó có được, thì càng có ý nghĩa, không phải sao?”

“Có lý.” Huy Nguyệt Dận vỗ tay: “Vậy ngươi muốn ta giúp ngươi cưỡng ép bắt hắn về Nguyệt Chi Thần Cảnh?”

“Không cần, nhưng ngươi đã lấy của ta Tam Nguyệt Nguyên Linh, muốn ta không báo cáo với các trưởng lão, ngươi phải giúp ta một chuyện.” Huy Dạ Thi nói.

“Hả? Nói đi!”

Huy Dạ Thi nghiến răng nghiến lợi: “Ca, ngươi giúp ta giết một con nhỏ, à không, ngươi ở ngay trước mặt hắn, chơi con nhỏ của hắn! Cái con nhỏ đó, ngươi thấy rồi chứ? Tướng mạo cũng tàm tạm.”

“Có chút ấn tượng.” Huy Nguyệt Dận dò xét Huy Dạ Thi từ trên xuống dưới, tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Không ngờ tiểu Bá Vương như ngươi, lại nghĩ ra cái trò kích thích như vậy?”

“Vậy ngươi có đồng ý không?” Huy Dạ Thi ôm hận nói.

Dù đã qua nhiều ngày, nhưng nàng càng nghĩ càng phẫn nộ.

Mấy ngày nay bụng nàng sắp nổ tung vì tức giận, ngay cả khi tu luyện, bên tai vẫn văng vẳng những lời mà Khương Phi Linh đã nói.

“Ta đương nhiên không đồng ý. Ta khác ngươi, ta kén ăn, ta không muốn đụng vào súc vật.” Huy Nguyệt Dận nói.

“Ngươi!”

“Nhưng ta có thể ép người khác tới, bắt vài con xấu xí, ngươi thấy sao?” Huy Nguyệt Dận cười nói.

Huy Nguyệt Thi ngơ ngác nhìn hắn.

Quả nhiên, ca ca vẫn tàn nhẫn hơn nàng.

Nếu vậy, Lý Thiên Mệnh sẽ càng ghét con nhỏ kia hơn phải không?

“Cứ làm vậy đi, nhưng ngươi không được làm tổn thương hắn!” Huy Dạ Thi nói.

“Ngươi thật thú vị, đâm nát trái tim người ta, còn không cho làm tổn thương thân thể hắn?” Huy Nguyệt Dận cười.

“Ta là đang giúp hắn, chỉ cần hắn thoát khỏi cái vũng lầy này, sớm muộn gì hắn cũng sẽ cảm tạ ta, một cái bình hoa, có gì đáng quý.” Huy Dạ Thi nói.

“Kích thích, việc này ta làm.” Huy Nguyệt Dận nói: “Thanh kiếm kia của hắn thuộc về ta, biết chưa?”

“Được thôi, nhưng ngươi không được nói cho hắn biết chuyện này do ta chỉ đạo, hiểu không?” Huy Dạ Thi nói.

“Đương nhiên hiểu, sau đó ngươi ra mặt làm người tốt an ủi hắn nha, quen rồi. Bất quá, như vậy ta sẽ thành kẻ thù sống chết của hắn đấy.” Huy Nguyệt Dận nói.

“Ngươi sợ sao?”

“Sợ? Ha ha… Thú vị.”

Huy Nguyệt Dận cúi đầu nhìn thoáng qua năm cái kiếp vòng trên cánh tay.

Hắn sắp đột phá rồi.

“Thi Thi, tới đây, bồi ca ngắm trăng.”

Sau khi thương lượng xong, hai huynh muội nằm trên Băng Tuyết hoang nguyên.

“Ngắm trăng?”

Huy Dạ Thi ngước nhìn vầng trăng tròn màu bạc trên trời.

“Ở Nguyệt Chi Thần Cảnh, ta chưa từng nghĩ, nơi chúng ta ở mới là cảnh đẹp nhất, đúng không?” Huy Nguyệt Dận nói.

“Ừm ừm!” Huy Nguyệt Thi gật đầu: “Đẹp thật, Nguyệt Chi Thần Cảnh!”

“Nhưng đó là một nơi quy tắc nghiêm ngặt, đầy rẫy sự kiềm chế, các trưởng bối thậm chí kiểm soát tư tưởng của chúng ta, bắt chúng ta phải trở thành giống như họ. Nơi đó không có tự do, không có phóng túng, mọi thứ đều phải theo khuôn khổ. Thật vô vị.” Huy Nguyệt Dận nói.

“Cho nên, sau khi đến đây, chúng ta đều phóng túng. Ta cảm thấy tâm lý như thể đã tiến vào một con quỷ, thấy bọn họ đều sợ hãi ta, cái cảm giác đó thật sảng khoái.” Huy Dạ Thi nói.

“Đây chính là cảm giác của kẻ mạnh, biết không? Đời người hiếm khi đến một chuyến, đây là khu săn bắn của hai huynh muội ta, bị đè nén lâu như vậy, không thư giãn một chút, người sẽ phát điên! Cho nên ngươi đừng cứ mãi tố cáo, thật vô nghĩa, có thể chơi thì phải chơi cho thật đã. Trên người những con mồi này, thỏa thích phát tiết chính mình!”

“Trong lòng ai cũng có quỷ, nếu ngươi không tìm cơ hội phóng thích nó ra, nó sẽ bức điên ngươi.”

Huy Nguyệt Dận nói.

“A.” Huy Dạ Thi gật gù, hiểu lơ mơ.

“Ngươi có thể thỏa thích giết người, phóng hỏa, phá vỡ tín ngưỡng của người khác, nhìn bọn chúng hoảng sợ, ánh mắt kính sợ, cái cảm giác đó thật thoải mái. Cái tên Lý Thiên Mệnh đó, trên người hắn gánh vác hy vọng của quá nhiều người, ngược hắn mới sướng nhất, hiểu không?”

“A a a!” Huy Dạ Thi gật đầu.

“Cho nên, cái ý tưởng hôm nay của ngươi rất kích thích, ta rất hứng thú.”

“Vậy…”

“Ta đi đây, ngươi cứ đợi đến làm người tốt đi, ha ha!”

Huy Nguyệt Dận đứng dậy, nghênh ngang rời đi về phía Thái Cực phong hồ.

“Chơi xong rồi, trở về Nguyệt Chi Thần Cảnh, chúng ta lại biến thành những đứa trẻ ngoan.”

Quay lại truyện Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Bảng Xếp Hạng

Chương 1000: Đường đường chính chính

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 3 30, 2025

Chương 1910: Chân tướng rõ ràng

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 3 30, 2025

Chương 999: Bàn cờ

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 3 30, 2025