Chương 474: Luân Hồi Kính Hồ, Yên Hỏa thịnh yến! ! | Vạn Cổ Đệ Nhất Thần
Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Cập nhật ngày 23/03/2025
Hoàng thành, bên Luân Hồi Kính Hồ.
Nơi này là một mặt hồ nước hình tròn, rộng lớn tựa biển cả, nước hồ trong vắt đến lạ.
Khi ánh trăng buông xuống, mặt hồ từ xa nhìn lại, hệt như một chiếc gương khổng lồ. Bởi vậy, tổ tiên Thượng Cổ Hoàng tộc đã đặt cho nó cái tên “Luân Hồi Kính Hồ”.
Cũng bởi vì cái tên tương tự với “Luân Hồi Kính Diện”, Luân Hồi Kính Hồ nghiễm nhiên trở thành Thánh Địa của Hoàng thành.
Xung quanh Luân Hồi Kính Hồ, vô số cung điện lầu các nguy nga tráng lệ được xây dựng, năm bước một lầu, mười bước một các, phồn hoa tựa gấm thêu, ánh đèn rực rỡ như tinh hỏa, kéo dài vạn mét không dứt.
Tối nay, “Yến Hỏa Thịnh Yến” được tổ chức ngay bên bờ Luân Hồi Kính Hồ này.
Giờ khắc này đây…
Dục Đế còn chưa giá lâm, Hoàng tộc đã rộn ràng đón tiếp khách mời.
Những người có vinh dự tham gia Yến Hỏa Thịnh Yến, cơ bản đều là những nhân vật quyền quý, giàu có bậc nhất, tinh anh của toàn bộ Thần Quốc.
Các phương thị tộc, các cảnh vực chấp chưởng giả, văn thần võ tướng, hoàng thân quốc thích… tóm lại, những kẻ quyền lực nhất, cường giả mạnh nhất của cả nước, hôm nay đều tề tựu về đây, diện kiến Dục Đế.
Đây là lần đầu tiên Dục Đế tổ chức Yến Hỏa Thịnh Yến sau khi đăng cơ, nên sự kiện này được chuẩn bị vô cùng long trọng.
Toàn bộ Thần Quốc, vì vậy mà sục sôi.
Những kẻ tuổi trẻ như Lý Thiên Mệnh bọn hắn, thật ra không phải nhân vật chính của yến hội, nhiều lắm chỉ là những “con cá” đến góp vui, để các bậc trưởng bối tiêu khiển mà thôi.
Sự kiện trọng đại này, không nằm ở bản thân yến hội, mà ở chỗ Tân Đế đăng cơ, mở tiệc chiêu đãi thiên hạ!
Bên Luân Hồi Kính Hồ, trong một tòa “Lâm Hồ Lâu”…
Một đám thanh niên mặc cẩm y lộng lẫy, toàn thân châu báu, quý khí bức người của Đông Dương Hoàng tộc, Khương thị Hoàng tộc, Cổ Thị tộc… đã tề tựu tại nơi này.
Bọn hắn ngồi xếp bằng, trên bàn trước mặt bày la liệt mỹ vị sơn hào hải vị.
Trong điện còn có những mỹ nữ tuyệt sắc, thân hình uyển chuyển như rắn, đang nhẹ nhàng uyển chuyển trong tiếng nhạc du dương.
Trên chủ vị, một nam tử mặc hắc kim sắc trường bào, uy nghiêm và bá khí ngút trời ngồi đó. Nửa bên mặt hắn mang màu đen, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ tuấn tú, càng không ảnh hưởng đến khí thế hào hùng, ngược lại tăng thêm vài phần lạnh lùng, vài phần uy nghiêm, đủ để khiến người ta kính sợ.
Đây chính là đương triều Thái Tử – Đông Dương Phong Trần!
Hai bên, ít nhất mấy chục thanh niên, phân loại thành hai hàng.
Gần hắn nhất, tự nhiên là người trẻ tuổi của Đông Dương Hoàng tộc, tiếp đến là Khương thị Hoàng tộc, Cổ Thị tộc…
Mọi người nâng chén kính rượu, xu nịnh lấy lòng, Đông Dương Phong Trần hiển nhiên là Đế Vương trong đám tiểu bối!
Hắn hỉ nộ vô thường, tâm tư khó đoán, trong trường hợp này, những kẻ thân phận không đủ, khó tránh khỏi phải câm như hến.
Lúc này, ca múa đang đến hồi cao trào.
Đông Dương Phong Trần trầm mặc không nói, ánh mắt dán chặt vào Vũ Cơ dẫn đầu.
Vũ Cơ kia khoác trên mình tấm lụa mỏng manh, da thịt trắng như tuyết, dáng người mềm mại, vũ điệu rung động lòng người, dung mạo cũng là quốc sắc thiên hương, khiến người ta nhìn một lần là khó quên cả đời.
Nhất là đôi mắt kia, tựa như biết nói chuyện, đảo quanh một lượt, câu hồn đoạt phách.
Đương nhiên, tất cả ánh mắt của nàng, đều hướng về phía Đông Dương Phong Trần.
Ánh mắt biến hóa, hòa quyện vào nhạc khúc và vũ đạo, tựa hồ chất chứa vô vàn tâm sự.
Ngoài Đông Dương Phong Trần ra, không ai dám liếc nhìn nàng dù chỉ một cái.
Thật lâu sau, vũ điệu kết thúc.
Vũ Cơ kia bước nhẹ về phía trước, đến bên cạnh Đông Dương Phong Trần, cong gối ngồi xuống, đường cong uyển chuyển.
Nàng rót rượu cho Đông Dương Phong Trần, lại hầu hạ hắn uống, vô cùng thuần thục, ánh mắt thủy chung đặt trên người nam nhân này, thâm tình dịu dàng.
Lúc này, có người tiến vào báo cáo: “Khởi bẩm điện hạ, Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong đã đến.”
Đến giờ khắc này, Đông Dương Phong Trần mới khẽ nhếch môi cười.
Bầu không khí căng thẳng trước đó, nhanh chóng được nới lỏng.
“Thật to gan.”
“Lần này, thú vị rồi.”
Những người trẻ tuổi kia đều cười.
Đông Dương Phong Trần đưa tay, ôm lấy eo nhỏ của Vũ Cơ, hỏi: “Tình Tình, nàng đã nói rõ với các chủ của các nàng chưa?”
“Điện hạ, đã nói rõ. Chỉ cần bọn hắn đến, sẽ có người an bài đối thủ cho bọn hắn.” Vũ Cơ dịu dàng đáp.
“Rất tốt. An bài ai?”
“Theo phân phó của điện hạ, an bài bốn Thánh cảnh tầng thứ tám, đó đã là bốn kẻ yếu nhất có thể lựa chọn.” Vũ Cơ nói.
“Ừm, ai bốn người đó? Đứng ra.” Đông Dương Phong Trần nói.
Trong cung điện, bốn nam nữ trẻ tuổi bước ra, cúi đầu đứng trước mặt Đông Dương Phong Trần.
“Biết phải làm gì không?” Đông Dương Phong Trần hỏi.
“Bẩm điện hạ, chúng ta biết, đến lúc đó, chúng ta đều sẽ trải qua một trận ‘khổ chiến’, sau đó thua dưới tay Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong, đưa bọn hắn vào Thần Táng. Chúng ta nhất định sẽ diễn thật tốt, để các trưởng bối không nhìn ra sơ hở.” Một gã đệ tử Đông Dương Hoàng tộc bước ra trả lời.
“Rất tốt, nếu diễn không tốt, làm hỏng chuyện, ta sẽ tìm các ngươi tính sổ.” Đông Dương Phong Trần nói.
“Vâng!”
“Lui ra.”
“Vâng!”
“Cửu ca, ta có chút nghi hoặc…” Người nói chuyện là một thanh niên Đông Dương Hoàng tộc ngồi gần Đông Dương Phong Trần nhất. Hắn dáng người cao gầy, như một cây trường tiêu, khí độ xuất chúng, thiếu vài phần bá khí, lại thêm vài phần tiêu sái.
“Ừm?” Đông Dương Phong Trần có chút không vui.
“Điện hạ! Ta sai rồi…” Thanh niên toát mồ hôi lạnh.
Hắn biết, dù hắn cũng là con trai của Dục Đế, cùng Đông Dương Phong Trần là anh em ruột, nhưng hiện tại cũng không được phép gọi hắn là Cửu ca.
Hắn, chính là Thập Tứ hoàng tử của Dục Đế, Đông Dương Phong Tiêu, năm nay 28 tuổi.
Hắn và Đông Dương Phong Trần có cùng một mẫu thân, chính là đương triều Hoàng hậu, sinh ra huynh đệ bọn hắn.
“Nói nghi hoặc của ngươi.” Đông Dương Phong Trần nói.
“Lý Thiên Mệnh súc sinh này, giết con trai của đại ca là Đông Dương Chước, còn lớn lối như vậy. Lần này Yến Hỏa Thịnh Yến, mời hắn đến, không phải là để hung hăng trả thù hắn sao, vì sao còn phải đặc biệt chọn người yếu, tặng hắn hai trận liên thắng?” Đông Dương Phong Tiêu hỏi.
“Rất đơn giản, sự trả thù lớn nhất tại yến hội, cũng không thể để Hoàng tộc ta đòi lại mặt mũi. Chỉ khi để hắn tiến vào Thần Táng, khi đó kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, mới có thể khiến hắn… Mọi người hiểu cả, muốn kích thích, phải từ từ mà chơi.” Đông Dương Phong Trần mỉm cười nói.
Mọi người cười.
“Thế nhưng, nếu Hoàng tộc ta lại thua một lần, có phải có chút mất mặt không? Ít nhất trước khi tiến vào Thần Táng, sẽ có chút khó chịu nhỉ.” Người nói là một nữ tử mặc hắc y bó sát, trên người nàng có một điểm tương đồng đặc biệt với Đông Dương Phong Trần, đó là: nàng cũng có nửa khuôn mặt mang màu đen, nhưng màu sắc rất nhạt.
Điều này khiến nàng, vốn có tướng mạo rất xuất sắc, trông có chút khó chịu.
Tuy nhiên, tuy đã mất đi vẻ đẹp, nhưng về uy nghiêm và khí tràng lại tăng lên rất nhiều, bẩm sinh khiến người ta kính sợ.
Nàng tên là Khương Phong Nguyệt, là con gái thứ mười chín của Dục Đế, cũng là do Hoàng hậu sinh ra, nhỏ hơn Đông Dương Phong Tiêu 5 tuổi, năm nay chỉ mới 23.
Thiên phú của nàng, vượt xa Đông Dương Chước, càng vượt qua cả huynh trưởng Đông Dương Phong Tiêu.
Nếu không phải như vậy, nàng thân là nữ nhi, cũng không có tư cách lăn lộn cùng Thái Tử!
Hiển nhiên, nàng có chút không chờ đợi được.
Nàng vốn định hôm nay sẽ trút hết cơn giận này.
Ngày quyết chiến Địa bảng, nàng đã có mặt.
Tiếng “Cửu Minh nhất tộc” của Lý Thiên Mệnh, khiến nàng tức giận đến nỗi khi trở về, đã liên tục giết mấy tên thái giám và tỳ nữ, cũng không thể nuốt trôi cục tức này.
“Phong Nguyệt, Thái Tử điện hạ nghĩ, để Lý Thiên Mệnh mang theo Khương Phi Linh cùng vào Thần Táng.”
“Hôm nay, chúng ta cho Lý Thiên Mệnh kiêu ngạo một chút, đến lúc đó, hắn sẽ thê thảm lắm.”
Người trả lời Khương Phong Nguyệt, là Vũ Cơ bên cạnh Thái Tử, nàng dùng giọng nói êm ái trả lời, mới khiến mọi người biết mục đích thực sự của Đông Dương Phong Trần.
“Ta cho nàng nói sao?” Đông Dương Phong Trần liếc nhìn Vũ Cơ một cái.
Vũ Cơ cúi đầu xuống, không dám nói thêm.
Mọi người đều biết, Thái Tử thích liệp diễm.
Hắn thu thập mỹ nhân các tộc, ngay cả Khương Vũ Đồng, Khương Vũ Phi tỷ muội thuộc Khương thị Hoàng tộc cũng không tha, mười lăm mười sáu tuổi đã rơi vào tay Thái Tử.
“Nghe nói Khương Phi Linh kia, trên bảng xếp hạng mỹ nhân do người trong nghề bình chọn, đã đẩy Tình Tình tỷ xuống vị trí thứ hai…”
Nói như vậy, việc Thái Tử để mắt tới Khương Phi Linh, cũng không có gì khó hiểu.
Đông Dương Phong Trần cũng không ngoại lệ, tìm kiếm những thiếu nữ xuất sắc nhất, có thiên phú nhất, bỏ vào hậu cung, là truyền thống của Thái Tử Thượng Cổ Hoàng tộc.
Những con cháu có thiên phú kinh thiên, là át chủ bài quan trọng nhất của mỗi Hoàng tộc.
Thậm chí có người nói, nếu không phải Thái Tử Đông Dương Phong Trần nắm giữ chín loại thiên phú, hoàng vị bây giờ, rất có thể không đến lượt Dục Đế.
“Được thôi! Vậy thì để hắn kiêu ngạo thêm mấy ngày.” Khương Phong Nguyệt hậm hực nói.
“Muội muội, thanh danh vang dội trên Yến Hỏa Thịnh Yến, sẽ khiến người ta bành trướng. Muội thống hận hắn như vậy, đến lúc đó vào Thần Táng, có đầy cơ hội để xả giận. Muội yên tâm, chỉ là Lý Thiên Mệnh này, còn chưa có tư cách để điện hạ nhìn hắn thêm vài lần.” Đông Dương Phong Tiêu cười nói.
Hắn nói không sai, Đông Dương Phong Trần có rất nhiều đối thủ cạnh tranh, ví dụ như Đại hoàng tử Đông Dương Phần.
Hắn đã ba mươi tuổi, một Lý Thiên Mệnh mười mấy tuổi trong mắt hắn, giá trị duy nhất nằm ở Khương Phi Linh.
“Lần trước Lý Thiên Mệnh ra tay, thực lực ở Địa Thánh cảnh đệ thất trọng. Đáng tiếc chúng ta ở đây không tìm được đệ thất trọng nào để làm quân xanh cho hắn.”
“Hy vọng hắn có tiến bộ, không thì khó diễn lắm.”
Mọi người cười nói bàn tán.
“Các trưởng bối sắp vào chỗ, tất cả lui xuống.” Đông Dương Phong Trần đứng lên nói.
“Vâng!”
Mọi người cùng nhau lui xuống.
“Tình Tình ở lại.” Đông Dương Phong Trần nói.
Vũ Cơ bên cạnh hắn ngơ ngác một chút, đứng tại chỗ, ánh mắt u buồn.
“Sao hôm nay nàng lại ngốc vậy, việc không nên nói, cần nàng nói sao?” Đông Dương Phong Trần nói.
“Ta mang thai rồi.” Vũ Cơ nói.
“Bao lâu?”
“Hơn một tháng.”
“Phá bỏ đi….Đợi nàng qua bốn mươi tuổi rồi sinh. Hiện tại vẫn là thời khắc mấu chốt để tu hành, sinh con lãng phí thời gian của nàng, còn khiến dáng người nàng tàn tạ.” Đông Dương Phong Trần nói.
“Được.”
“Cho nên nàng cho rằng mang thai, thì có thể khống chế ta?” Đông Dương Phong Trần nheo mắt nhìn nàng.
“Không phải, chỉ muốn lại gần hơn một chút.”
“Không thể gần hơn được nữa. Bên cạnh ta không có chỗ cho nữ nhân, nếu nàng thông minh một chút, còn có thể làm người đứng đầu ‘Thiên Nguyên Cung’, nhưng nếu nàng xen vào chuyện của ta…”
“Một con đường chết?” Vũ Cơ ngơ ngác hỏi.
“Lúc nào cũng thông minh như vậy, tốt biết bao.” Đông Dương Phong Trần ánh mắt lạnh lùng nói.
…
Yến Hỏa Thịnh Yến, bắt đầu!
Lý Thiên Mệnh theo trưởng bối, đến bên Luân Hồi Kính Hồ.
Nơi này đã sớm chuẩn bị xong chỗ ngồi thịnh soạn, với tư cách cường giả Thập Phương Đạo Cung, chỗ ngồi của bọn hắn vô cùng gần, chỉ sau Đông Dương Hoàng tộc.
Xem ra, Dục Đế vô cùng nể mặt bọn hắn.
Luân Hồi Kính Hồ rất lớn, đứng ở bên hồ, có thể tận hưởng vẻ đẹp thanh tịnh, Huyễn Mộng, nhất là khi trăng lên cao, sóng nước lấp lánh, như phủ một lớp phấn huỳnh quang.
Xung quanh yến hội, đèn màu treo cao!
Dưới sự chỉ dẫn của người Hoàng tộc đón khách, các cường giả khách đến thăm, lần lượt vào chỗ, hàn huyên lẫn nhau.
Với thân phận tiểu bối, Lý Thiên Mệnh bọn hắn chỉ có thể ngồi ở góc.
Lý Thiên Mệnh nhìn lướt qua, trong số những quan lớn quyền quý, trưởng bối thị tộc, hắn không quen biết nhiều.
Về phía Thượng Cổ Hoàng tộc, có Đông Dương Phần, Khương Ám, Khương Kiêu, Khương Tiễn Ảnh…
Về phía Cổ Thị tộc, có tộc trưởng Tham Lang Cổ tộc Ngụy Kỵ, còn có người của Thao Thiết Cổ tộc, Tất Phương Cổ tộc, đây là ba đại Cổ Thị tộc mạnh nhất hiện nay.
Ngoài ra…
Kỳ Lân Cổ tộc Sùng Dương, Cảnh Nguyệt và Linh Tinh, ba vị Thái Thượng, đều có mặt!