Chương 454: Đông Dương Phần! | Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Cập nhật ngày 22/03/2025

Thập Phương Thiên Địa Bảng ngày quyết chiến đã được điều chỉnh, khiến cho Thần Đô xôn xao bàn tán không ngớt.

Dù có kẻ kháng nghị, nhưng dù sao đây cũng là quyết định của Thập Phương Cung chủ, Thập đại Điện Vương còn chẳng ý kiến gì, đâu đến lượt hạng người tầm thường dám mở miệng?

Năm ngày thoáng chốc trôi qua!

Người đời còn chưa kịp hoàn hồn, ngày quyết chiến đã lặng lẽ điểm.

Ngày này— —

Thập Phương Đạo Thiên chiến trường biển người mênh mông, tiếng người ồn ào náo nhiệt.

Đây là chiến trường lớn nhất của Đạo Cung, chứa đến cả triệu chỗ ngồi.

Từ xưa đến nay, nơi đây vẫn luôn là thánh địa, nơi các thiên tài xưng hùng, cường giả xuất thế kinh thiên động địa!

Không chỉ đệ tử Đạo Cung, mà cả Thần Đô, hễ có tranh phong luận bàn, đều mượn dùng nơi này.

Phóng tầm mắt ra xa, chiến trường tựa như một thảo nguyên bát ngát, có núi có sông, dồn vào mấy triệu người cũng chẳng hề hấn gì.

Bốn phía chiến trường, đài cao sừng sững, xếp thành vòng vây, chỗ ngồi tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, bảo đảm mọi vị trí đều có thể thấy rõ ràng cuộc chiến.

Tranh đoạt Địa bảng kéo dài mười lăm ngày.

Bởi vậy, người xem đến đây hôm nay, đã chuẩn bị tinh thần quan chiến suốt nửa tháng.

Số người hiện tại chưa tính là đông, ước chừng hai trăm ngàn, nhưng vẫn có người lũ lượt kéo đến, cuối cùng ắt sẽ chật ních.

Đạo Cung chẳng hề hạn chế người ngoài quan chiến, Cổ Chi Thần Quốc rộng lớn như vậy, chỉ riêng Thần Đô thôi cũng đã có vô số người hứng thú với trận tranh phong này.

Nội bộ Đạo Cung biến động, ai ai cũng đã nghe phong thanh.

Thực hư ra sao, hôm nay sẽ tường tận rõ ràng!

Lúc này, Địa bảng quyết đấu còn chưa bắt đầu, Thập Phương Đạo Thiên chiến trường đâu đâu cũng thấy đầu người san sát, người quen tụ tập bàn tán xôn xao.

Họ luận bàn chẳng gì ngoài thân phận tội tử của Lý Thiên Mệnh, Đạo Cung coi trọng che chở hắn ra sao.

Kế đó, là bàn về vấn đề mặt mũi của Thượng Cổ Hoàng tộc.

Trong đó dính đến đấu đá phe phái Thần Đô, thậm chí là “động tác” của Thập Phương Cung chủ, nên họ trò chuyện khá cẩn trọng.

“Trước mắt, trăm người đứng đầu Địa bảng đều đã tề tựu tại đây.”

“Trấn Ma đạo tràng bên kia, vẫn còn kẻ cố sức khiêu chiến, mong ngóng chen chân vào top trăm, đến nơi này.”

“Chỉ còn nửa tháng, hy vọng của bọn họ mong manh lắm. Đã gần một năm rồi, nếu có thể tiến vào top trăm, ắt đã sớm vào.”

“Ta nghe nói những ngày này, Lục đại Phương điện lôi kéo đệ tử Đạo Cung không thế lực không bối cảnh sang, việc Đạo Cung quyết chiến sớm, ngược lại giúp họ xoa dịu áp lực.”

“Nghe nói là chủ ý của Tử Linh Điện Vương ‘Khương Ám’. Thật tàn độc, dạy cho Thập Phương Cung chủ một bài học.”

“Thú vị.”

Đúng lúc này— —

Chủ trì Địa bảng quyết chiến lần này, Điện Quân Vị Lai điện “Bạch Tử Phong”, tuyên bố bắt đầu quyết chiến.

Rõ ràng, gã không giới thiệu các quý khách của Thần Đô thế lực.

Trước kia đều có, nhưng lần này thì không, có lẽ vì chẳng có nhân vật lớn nào đến, hoặc cũng có thể vì Đạo Cung chẳng muốn giới thiệu.

Sau khi quyết chiến bắt đầu, vô số người ngước đầu, nhìn về phía sau Thập Phương Đạo Thiên chiến trường, phía kia là Trấn Ma đạo tràng. Ở hướng ấy, Thập Phương Trấn Ma Trụ sừng sững giữa trời đất, ngồi ở đây cũng có thể thấy Hoàng Kim văn tự trên cột, thấy được bảng xếp hạng!

Ánh mắt mọi người, đại thể dồn vào hai vị trí.

Hạng 1, Địa Chi Điện, Khương Ngọc!

Hạng 10, Vị Lai điện, Lý Thiên Mệnh!

Trên đỉnh Đạo Thiên chiến trường, có một tòa cung điện màu xanh thẫm.

Lúc này, trong cung điện có vô số nhân vật trọng yếu đang an tọa.

Vị trí này cao cao tại thượng, tầm mắt rõ ràng nhất, toàn bộ Đạo Thiên chiến trường thu hết vào đáy mắt.

Nơi đây bao trùm lên triệu chỗ ngồi, cao quý tôn nghiêm, biểu dương thân phận chí cao của những nhân vật hiện diện tại Đạo Cung.

Trong cung điện không nhiều người, nhìn qua cơ bản đều là trưởng bối, xấp xỉ trăm tuổi.

Trong đó, Sinh Linh Điện Vương “Tư Đồ Thanh Hòa” cao tuổi nhất.

Hắn đã gần một trăm năm mươi tuổi, lấy ba trăm năm đại hạn của Thiên Chi Thánh Cảnh mà nói, hai ba mươi năm nữa thôi, thời kỳ đỉnh cao của hắn sẽ qua, bắt đầu suy tàn.

Ngồi cạnh hắn là Bạch Mặc, Vi Sinh Vũ Mạt, Tần Cửu Phủ ba vị Điện Vương. Họ đều xuất thân từ Ám Điện.

Bốn người bọn họ ngồi sát nhau, bỏ trống hai ba chỗ, phía bên kia là năm người.

Lần lượt là— —

Tây Phương Điện Vương “Ngụy Kỵ”.

Địa Chi Điện Vương “Khương Tiễn Ảnh”.

Tử Linh Điện Vương “Khương Ám”.

Đông Phương Điện Vương “Khương Kiêu”.

Bắc Phương Điện Vương “Triệu Thần Hồng”.

Trong đó, Tử Linh Điện Vương “Khương Ám”, là con thứ mười lăm của Tiên Đế “Càn Đế”. Đông Phương Điện Vương “Khương Kiêu”, là con thứ mười tám của Càn Đế.

Dục Đế là huynh trưởng của bọn họ, trước khi hắn đăng cơ, hai vị Điện Vương chưởng khống một phương Hoàng mạch đều là người Đông Dương thị, từng là Thập ngũ hoàng tử và Thập Bát hoàng tử.

Nhưng giờ, cả hai vị Điện Vương đều phải đổi họ.

Còn Bắc Phương Điện Vương “Triệu Thần Hồng”, chính là “Thiên Võ đại nguyên soái” của Thần Quốc, thuộc về “Võ Thánh phủ”, là nhân vật đại diện cho võ tướng Thần Quốc, có ảnh hưởng lớn trong Võ Thánh phủ.

Ngoài ra còn có một “Quá Khứ Điện Vương”, đồng thời là Phó các chủ Linh Lung các, nhưng hôm nay nàng không đến.

Thần Quốc và Đạo Cung thế lực, giữa mười vị Điện Vương này, chia thành hai.

Hai bên im lặng, không một tiếng động.

Đến nước này, ai cũng biết mục đích của đối phương, đơn giản là ra chiêu phá chiêu, chẳng có gì để nói nhiều.

“Khương Kiêu, Thập Tam ca bên kia có phái người đến không?” Người nói là Tử Linh Điện Vương Khương Ám. Hắn cao lớn âm lãnh, gần trăm tuổi, như một con Liệp Ưng, mắt hẹp dài, bên trong hung hãn vô cùng.

“Ai mà biết được? Cơ mà, giờ người ta là Dục Đế bệ hạ rồi, còn gọi Thập Tam ca, muốn chặt đầu à.” Đông Phương Điện Vương Khương Kiêu cười nhạt. Người này tuổi tác không nhỏ, nhưng vẫn có cảm giác ngọc thụ lâm phong, hiển nhiên khi còn trẻ cũng là một nhân vật phong lưu.

Họ vừa dứt lời, sau lưng đã có tiếng gõ cửa, rồi người mở cửa, dẫn một người vào. Vừa hay chỗ giữa còn trống, người tới liền bước đến.

Đây là một nam tử mặc hắc kim sắc trường bào, độ sáu bảy mươi tuổi, nhìn từ ngoài vào nhiều lắm là ba mươi, trẻ trung khí thịnh hơn các vị Điện Vương tại chỗ.

Song, sắc mặt hắn chẳng mấy tốt đẹp, sau khi vào cửa, hắn gọi “Thập ngũ thúc, Thập bát thúc” với Khương Ám, Khương Kiêu, rồi tự mình ngồi xuống, chẳng coi ai ra gì.

“Đông Dương Phần, phụ thân ngươi bảo ngươi đến xem trò vui à?” Khương Ám hờ hững hỏi.

“Đúng, đem việc chán chường vô nghĩa giao hết cho ta, sai bảo nhiệt tình là được.” Đông Dương Phần đáp.

Hắn vẫn giữ họ Đông Dương, cho thấy hắn là dòng chính của Dục Đế!

Hiện tại, ngoại trừ con cháu trai của Dục Đế, đều phải mang họ Khương.

“Thả lỏng đi, chúng ta cũng chẳng ngờ, hơn ba mươi đứa con của phụ thân ngươi, ông ấy sẽ lập ‘Tiểu Cửu’ làm Thái Tử. Dù sao, ngươi mới là trưởng tử của ông ấy.” Tử Linh Điện Vương Khương Ám nói.

Hiển nhiên, Đông Dương Phần này chính là con trai trưởng của Dục Đế, vị Đại hoàng tử đệ nhất.

Tiếc thay, sau khi Dục Đế đăng cơ, lại lập “Cửu đệ” của Đông Dương Phần làm Thái Tử.

Như Khương Ám, Khương Kiêu, hay Thất hoàng tử – phu quân của Khương Tiễn Ảnh, sau khi Càn Đế băng hà, Dục Đế đăng cơ, thật ra cũng sẽ không còn tính là hoàng tử nữa, mà chuyển thành thân vương.

“Thôi đừng sáo rỗng, khiến người ta chê cười. Các ngươi những lão hồ ly này, rốt cuộc là thật lòng an ủi ta, hay là âm thầm chế giễu, ai mà biết được? Cơ mà, nói trắng ra thì chuyện này cũng chẳng có gì ghê gớm, ai bảo Thái Tử thì kế thừa được hoàng vị? Gia gia của ta còn nấu chết mấy Thái Tử rồi ấy chứ? Ha ha.” Đông Dương Phần cười ha ha, nhún vai, làm ra vẻ chẳng quan trọng.

Hắn ngồi có chút lười nhác, xiêu xiêu vẹo vẹo, đúng là phong thái truyền thống của một mạch Dục Đế.

“Đông Dương Phần, phụ thân ngươi chỉ bảo ngươi đến xem à? Ông ấy chẳng có động thái gì sao?” Đông Phương Điện Vương Khương Kiêu hỏi.

“Động thái á? Ông ấy đang bận bắt kẻ phản quốc đấy, à mà, kẻ phản tặc sẽ không trốn ở chỗ các ngươi đấy chứ?” Đông Dương Phần cười nói.

“Đừng ăn nói bậy bạ.” Ba vị Điện Vương lạnh lùng nói.

“Ha ha, hai người các ngươi, tìm lúc nào đó tự mình đi nói rõ với phụ thân ta, đem vị trí cho vững. Phụ thân ta là di chỉ chính thống của Tiên Đế, Đế thú tự mình truyền chỉ, kế thừa Đế vị chính là Thiên Mệnh! Kẻ phản quốc sớm muộn cũng chết, các ngươi làm gì tĩnh quan kỳ biến?” Đông Dương Phần nói.

“Ngươi đừng có nói bậy nữa, nên sửa lại cái tính tình này đi, bao nhiêu tuổi rồi, ăn nói chẳng giữ mồm giữ miệng. Thượng Cổ Hoàng tộc chúng ta, dĩ nhiên vì Hoàng tộc Đế Vương hiệu lực, còn cần lập trường à? Đương nhiên là đứng bên bệ hạ rồi.” Khương Ám thản nhiên nói.

“À.”

Cuộc đối thoại này, Vị Lai Điện Vương bọn họ đều nghe thấy.

Rõ ràng, trọng tâm của Dục Đế bên kia vẫn đặt trên “Đông Dương Lăng”, dường như không mấy chú ý đến tình cảnh của Khương Ám bọn họ.

“Đông Dương Phần, phụ thân ngươi thật không nói, bảo ngươi tới làm gì sao?” Khương Ám hạ giọng hỏi.

“Có chứ, bảo ta mang đến cho các ngươi một đường lui, để các ngươi đứng ở thế bất bại.”

“Đạo Cung muốn đục nước béo cò, da dẻ cũng bị họ lột sạch mất thôi.”

Đông Dương Phần trợn mắt, liếc nhìn Vị Lai Điện Vương bọn họ, vẻ mặt khinh bỉ.

Khương Ám, Khương Kiêu và Khương Tiễn Ảnh nhìn nhau.

Họ biết đại khái ý của Đông Dương Phần.

Rồi— —

Trong mắt họ càng thêm tự tin.

Địa bảng quyết chiến đã bắt đầu!

Song, hiện tại khiêu chiến, cơ bản chỉ là cạnh tranh giữa mười mấy người.

Ai nấy đều muốn trèo cao hơn, đánh nhau coi như kịch liệt.

Kẻ đứng hàng top trăm, ít nhất đều là Thánh cảnh tầng thứ hai trở lên, phần lớn đều là tầng thứ ba, đối với toàn bộ Cổ Chi Thần Quốc mà nói, họ đều là kinh thiên chi tài!

Những người này, bất kỳ ai ném tới Đông Hoàng cảnh, đều có thể cùng trưởng bối quyết đấu.

Song, người ta lại chẳng thấy Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong.

Theo quy củ, họ nhất định phải đợi tại Thập Phương Đạo Thiên chiến trường, tạm thời chưa xuất hiện, là vì chiến đấu chưa lan đến gần họ.

Dù sao, những người khác trong top mười, tạm thời cũng chưa xuất hiện.

Trong một mật thất của Đạo Thiên chiến trường— —

Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong, đang tu hành tại đây.

Gian mật thất này chất đầy Thánh tinh, linh khí thiên địa tản ra, gần như tạo thành trạng thái dịch.

Cảnh này đủ nói lên một việc: có tiền thích làm gì thì làm.

“Lần trước đánh bại Ngụy Vô Thượng, đến nay là ngày quyết chiến, giữa có hơn nửa tháng.”

“Tu hành Thánh chi cảnh giới, vẫn khó hơn nhiều so với Thiên Ý cảnh.”

“Nhưng, quyết chiến kéo dài đến mười lăm ngày, chẳng ai khiêu chiến ta, ta không cần vội vã ra ngoài.”

Lý Thiên Mệnh đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chiến đấu trên chiến trường.

Hắn đang dốc hết sức, tăng tốc cao nhất để đột phá. Vừa mới đến Thánh chi cảnh giới, phá Đông Hoàng Kiếm tầng thứ hai môn, hiện tại vàng, đen song sắc Thiên Văn cùng nhau suy ngẫm, thêm cánh tay hắc ám phân tích và phân giải những Thiên Văn kỳ diệu của Đông Hoàng Kiếm, Lý Thiên Mệnh tiến triển thần tốc!

Trong Động Tất Chi Nhãn, hai trọng môn Đông Hoàng Kiếm kim hắc cùng hội tụ, dung hợp biến hóa, dần dần tiến vào thức hải của Lý Thiên Mệnh, ngưng kết trên Đế Hoàng thiên ý.

Trong mơ hồ, hắn lại thấy Đế Hoàng cao ngàn thước kia, quay lưng về phía mình, thống ngự chúng sinh.

Lý Thiên Mệnh từ thân vị Đế Hoàng kia, suy ngẫm ý nghĩa của Đế Hoàng thiên ý.

Dù nói, tiến triển thời gian này không bằng khi ở Thiên Ý cảnh, nhưng vẫn còn thời gian, Lý Thiên Mệnh không nóng nảy.

Bồn chồn, trái lại dễ rối tung lên.

“Tiếp tục thôi.”

“Bài danh của họ đều trên ta, chỉ có thể chờ ta khiêu chiến. Nên, nửa tháng này, đánh lúc nào, chủ yếu vẫn là do ta.”

“Vậy, cứ đợi đến ngày cuối cùng rồi ra tay, là vừa đủ.”

Quay lại truyện Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Bảng Xếp Hạng

Chương 685: Mạnh nhất Cửu Cung Thần Vực!

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 3 24, 2025

Chương 843: Sợ hãi

Vạn Tộc Chi Kiếp - Tháng 3 24, 2025

Chương 684: Ngày mai khai chiến

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 3 24, 2025