Chương 294: Tam sinh tam thế, điên cuồng chi quyền! | Vạn Cổ Đệ Nhất Thần
Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Cập nhật ngày 22/03/2025
Sau khi trở về Tùy Duyên phong, ta cùng Khinh Ngữ nói chuyện về Khương Phi Linh. Nàng ấy nghe xong vừa cảm động, vừa xót xa, bảo rằng đợi Linh nhi tỉnh lại nhất định sẽ cảm tạ nàng thật chu đáo.
Tạm biệt Khinh Ngữ, ta dồn hết tâm trí chuẩn bị cho trận chiến Cảnh Vực sắp tới!
Trận chiến Cảnh Vực sẽ diễn ra sau nửa tháng nữa.
Vậy nên, ta sẽ nghỉ ngơi ở Đông Hoàng Tông thêm chừng mười ngày rồi lên đường.
Đến lúc đó, sẽ có mười lăm vị tông lão hộ tống. Mười vị tông lão còn lại sẽ ở lại Đông Hoàng Tông, lo liệu việc lớn của tông môn, tiện thể bảo vệ Khinh Ngữ.
Việc Khinh Ngữ gặp mệnh kiếp vào tháng năm chỉ có hai mươi lăm vị tông lão và Diệp Vũ Hề biết. Nếu có ai khác biết được, chứng tỏ trong hàng ngũ tông lão có nội gián.
Trước ngày lên đường, ta dốc toàn lực tăng tốc tu hành.
Khổ nhất là Miêu Miêu.
Vừa đánh xong một trận, thân thể còn chưa hồi phục, đã phải tu luyện chuẩn bị cho trận chiến Cảnh Vực.
“Lão đại, rời Đông Hoàng Tông rồi, chúng ta về Chu Tước Quốc tu luyện đi. Không cần đánh nhau nữa, có thời gian bồi đắp tình cảm sâu đậm meo.”
“Ngươi nói cái gì đấy? Quên chúng ta chỉ còn sống được mấy năm nữa à? Không tu hành, không đánh nhau là chết đấy!” Huỳnh Hỏa gắt gỏng nói.
“Trời ơi đất hỡi, cảm giác ông trời đang nhắm vào ta! Oa!” Miêu Miêu lăn lộn thống khổ, than thở.
Vạn Cổ Thập Phương Thiên Mệnh Kiếp, chính là tử thù của nó.
“Được tiện nghi còn khoe mẽ, đồ tốt đến đây!”
Trong Lý thị tổ địa, tâm tình ta vô cùng sảng khoái.
Trước mắt bày la liệt bảo bối, hoặc là Thiên cấp Thần Nguyên, hoặc là Thánh Thú Chiến Hồn.
“Má ơi, xa xỉ vậy sao?” Nhìn đống bảo bối, Huỳnh Hỏa cũng ngây người.
Cứ như cho không thế này à?
“Mấy lão già, lão bà kia phát điên hết rồi à? Bảo bối cứ dúi hết vào người ngươi vậy?” Huỳnh Hỏa nhảy nhót tưng bừng, mừng rỡ khôn xiết.
“Đừng lề mề nữa, mau tiến hóa cho ta.” Ta bảo.
Thật tình mà nói, cầm nhiều đồ như vậy, tay ta cũng run lên.
Ta không khỏi cảm thán một câu, có hai mươi lăm vị tông lão che chở Thiếu tông chủ, làm ánh sáng hy vọng tương lai của Đông Hoàng Tông, thật là sướng quá đi!
Còn tham gia cái gì Thái Nhất Tháp tranh phong, bảo bối này trực tiếp dâng đến tận mặt rồi.
Đệ tử Thái Nhất, đều không có đãi ngộ này.
Đây chính là đãi ngộ của tông chủ tương lai, cả tông môn đều là của mình.
Dù sao, Đông Hoàng Tông trước kia cũng là tông môn cha truyền con nối của Lý thị Thánh tộc, Thiếu tông chủ tương đương với thái tử gia của Hoàng Triều.
Cầm chút bảo bối trong ‘quốc khố’, đều là các đại thần tự nguyện dâng lên, có quá đáng không?
“Miêu Miêu, đây là Độc Ma Huyết Trảo của ngươi. Ngươi phải nhớ kỹ, sau khi tiến hóa tuyệt đối đừng cào ta. Cái thứ này có Huyết Ma độc, ngươi đừng cào ta chết đấy.” Ta dặn dò.
“Ngươi không bóp trứng nó là xong chứ gì.” Huỳnh Hỏa trợn mắt nói.
“Ngươi biết cái đếch gì. Ngươi nuôi mèo bao giờ chưa? Trên trời đánh cái rắm thôi, con meo này cũng có thể lưu năm đường vết máu trên người ta.” Ta nhớ lại mà thấy hãi.
Vừa muốn cho Miêu Miêu mạnh lên, vừa phải đề phòng nó cào mình chết, đau đầu thật.
“Không ăn, xấu.”
Miêu Miêu cảnh giác lượn quanh cái Độc Ma Huyết Trảo mấy vòng rồi ngạo kiều nói một câu.
“Ngươi cho lão tử ăn!”
Ta lười nói nhảm với nó, nhặt Độc Ma Huyết Trảo lên nhét vào mồm nó.
“Lăn qua một bên tiến hóa đi.”
“Meo, ta không phục! Ngươi ngược đãi trẻ em!” Miêu Miêu quật cường nói.
“Tin ta búng ngươi lên trời không?” Ta cười hắc hắc.
Con hàng này giật mình, ngậm Độc Ma Huyết Trảo chạy mất dạng trong nháy mắt.
“Huỳnh Hỏa, đến lượt ngươi. Hạ phẩm Thiên cấp Thần Nguyên ‘Kim Diễm Kiếm Linh’, là Thần Nguyên ta chọn lựa thích hợp ngươi nhất, đủ để cho điểm sao của ngươi tăng vọt lên 49.”
Ta mở một Thần Nguyên cầu, bên trong trưng bày một thanh kiếm lông vũ màu vàng!
Thanh kiếm lông vũ kia sắc bén mà bá đạo, kiếm khí trên đó mãnh liệt. Trông nó không giống Thần Nguyên mà giống Thần binh hơn! Nắm trong tay, cảm giác có thể cầm đi chiến đấu ngay.
Thần Nguyên mà tự mang kiếm khí, quả thật hiếm thấy.
“Bảo bối ngươi lấy được ở tầng thứ nhất, không phải là thượng phẩm Địa cấp Thần Nguyên sao? Sao đổi được thành Thiên cấp Thần Nguyên rồi?” Huỳnh Hỏa kinh ngạc hỏi.
“Ngây thơ, không nhìn xem ca hiện tại là thân phận gì à? Cộng Sinh Thú của ca mà còn chưa tới cấp bốn Thánh Thú thì mất mặt lắm.” Ta nói.
“…”
Huỳnh Hỏa cạn lời.
Nó chỉ có thể nói, có chút sướng…
Tiến hóa thế này, nó còn nhiều hơn Miêu Miêu hai điểm sao ấy chứ.
Cái Kim Diễm Kiếm Linh này là hạ phẩm Thiên cấp Thần Nguyên tốt nhất của Đông Hoàng Tông hiện tại! Bốn mươi chín ngôi sao cấp bốn Thánh Thú, thiếu một điểm sao nữa thôi là thành cấp năm Thánh Thú rồi.
Ta rất mong chờ, Huỳnh Hỏa tiến hóa bằng Kim Diễm Kiếm Linh, Miêu Miêu tiến hóa bằng Độc Ma Huyết Trảo, sau khi thành công, chúng sẽ khai phá được bao nhiêu gông xiềng huyết mạch, cường hãn đến mức nào!
Và những điều đó đều có thể tạo phúc cho ta!
Ít nhất, Luyện Ngục Chi Nguyên và Hỗn Độn Lôi Nguyên chắc chắn sẽ mở rộng điên cuồng. Ta ăn Thú Nguyên thua thiệt bấy lâu nay, hẳn là có thể đền bù sự chênh lệch này ở mức độ lớn nhất.
Ngoài hai đại Thiên cấp Thần Nguyên này, ta còn có bốn Thánh Thú Chiến Hồn!
Không sai, là bốn cái!
Đây đều là do các trưởng thượng liên hợp quyết định, chọn ra từ kho Thánh Thú Chiến Hồn của Đông Hoàng Tông cho ta.
Thánh Thú Chiến Hồn cũng là một loại Thú Hồn, cũng có rủi ro luyện hóa thất bại. Nhất là đối với Thái Cổ Hỗn Độn Cự Thú, chúng cần Thú Hồn có thể kích thích gông xiềng huyết mạch của chúng, hình thành thần thông hoàn toàn mới.
Cho nên, ta đòi luôn bốn cái.
Huỳnh Hỏa và Miêu Miêu mỗi đứa một cái. Như vậy, ít nhất có thể đảm bảo chúng đều có thể tăng thêm một loại thần thông trong trận chiến Cảnh Vực.
Nhìn bốn loại Thánh Thú Chiến Hồn trong tay, ta lại muốn cảm thán một câu.
Được làm Thiếu tông chủ thật sự sướng!
“Trông thì phong cảnh, kỳ thật con đường trưởng thành, nguy cơ tứ phía.”
“Những trưởng thượng này, hôm nay có thể kiên định đứng về phía ta, ngày mai ta thể hiện không tốt, họ có thể lập tức rời đi.”
“Chỉ có sư tôn của ta mới thật sự là người sẽ bảo vệ ta.”
“Cho nên, không thể vì những bảo vật này mà đắc ý vong hình, quên hết tất cả.”
“Từng bước một, phát huy thiên phú đến cực hạn, dùng não suy xét thời thế, mới là việc ta cần làm.”
Trên vai ta gánh vác sinh tử và tương lai của ta, Khương Phi Linh, Huỳnh Hỏa và Miêu Miêu. Với tư cách là lão đại của đội ngũ này, mỗi quyết định của ta đều cần phải chịu trách nhiệm.
Dù không ai muốn ta chịu trách nhiệm, ta vẫn phải có trách nhiệm, cẩn thận đi tốt từng bước.
“Vũ Văn Thái Cực, ta không tin hắn không làm gì cả.”
Vấn đề này, ta đang suy nghĩ, Diệp Thiếu Khanh và những người khác cũng vậy.
“Trước chuẩn bị cho trận chiến Cảnh Vực.”
Đây là cơ hội duy nhất để đoạt lại Đông Hoàng Kiếm từ Thánh Thiên Phủ. Bỏ lỡ thì phải đợi mười năm, nhưng mười năm sau, ta sẽ không có tư cách tham chiến nữa.
Dù thế nào đi nữa, quyết định đoạt lại Đông Hoàng Kiếm của ta không thay đổi.
Trong thời gian chúng tiến hóa, ta chỉ có thể tu luyện Chiến Quyết.
“Hiện tại Sống Chết Roi Pháp đã đại thành, Nghịch Thần Kiếm Ý còn thiếu một kiếm cuối cùng Vạn Kiếm Độc Tôn. Trong trận chiến Cảnh Vực, ta có lẽ phải chuẩn bị thêm một môn thủ đoạn.”
Ta vừa nghĩ vậy thì Lý Vô Địch đến.
“Ha ha, Thiên Mệnh con ta, bồi cha uống rượu. Hôm nay không hiểu sao hứng lên, Tùy Duyên phong của ta lão náo nhiệt. Cha ngươi có mặt mũi quá, xin được không ít hảo tửu của mấy lão đầu kia, hắc hắc!”
“Không rảnh.” Ta nói.
“Ồ, chăm chỉ ghê, có phong phạm của lão tử năm đó. Tốt, đáng khen! Muốn gì cứ nói thẳng với lão tử, trừ rượu ra.” Lý Vô Địch bá khí nói.
“Ngươi có gì?” Ta cười hỏi.
“Thiên tài địa bảo gì, nhật nguyệt tinh thần gì, đều có thể cho ngươi đoạt được. Ngươi cứ đến gặp Hoàng Phủ Phong Vân mà xin, báo tên ta là được.”
“Ha ha.” Ta biết, lão lại chém gió rồi.
“Nghĩa phụ, cho ta gặp lại một vị tổ tiên đi. Ta muốn học một môn quyền pháp, tăng thêm chút thủ đoạn tham gia trận chiến Cảnh Vực.” Ta nói.
Thật tình mà nói, trận chiến với Vũ Văn Thần Đô vừa rồi, ta dùng Hắc Ám Cánh Tay đỡ Tử Linh Ma Đao của đối thủ, thậm chí còn làm sập một cái lỗ hổng, việc này khiến ta hoàn toàn ý thức được cái cánh tay bóng tối này cứng rắn đến mức nào!
Thậm chí, có thể còn có uy lực khác của nó mà ta chưa khai quật ra.
Ít nhất, tất cả binh khí ta thấy đều không làm tổn thương được cánh tay này.
Dạo gần đây ta vẫn luôn tu luyện kiếm pháp, cho nên ta muốn xem thử, nếu tu luyện đỉnh cấp quyền pháp, thậm chí lẫn vào thiên ý nhất quyền, sẽ có uy lực gì.
“Quyền pháp à? Đến, ta dẫn ngươi gặp thập tổ, người xưng ‘Tam Sinh Quyền Hoàng’ Lý Hiêu Trương.”
“Lý Hiêu Trương? Chắc chắn đây là tên người đấy chứ?” Ta dở khóc dở cười.
“Cá tính chút không được à? Không thì kêu cái gì? Vương Thần? Lâm Phong? Diệp Trần?”
“Thôi đi, giờ đứng trên Đông Hoàng Thánh Sơn, ném một hòn đá xuống, cũng trúng mười thằng Vương Thần, Lâm Phong với Diệp Trần.” Ta châm chọc nói.
“Ngây thơ, đoán chừng hai mươi thằng còn chưa hết.”
Rồi, ta theo lão băng qua núi, lội qua sông, cuối cùng leo lên một ngọn núi huyết sắc hùng vĩ.
Trên đỉnh núi, một khối bia mộ màu đen khắc mấy chữ lớn:
Tam Sinh Quyền Hoàng Chi Mộ!
Cái bia mộ này rất uy mãnh, so với bia mộ quỷ dị âm lãnh của Vô Thường Ác Quỷ, hiển nhiên thô bạo hơn nhiều.
Ta vừa nhìn đã thấy da đầu tê rần. Cái bia mộ này tự nhiên có một loại ý chí bá đạo, cực kỳ cương liệt, rất phù hợp với cái tên Tam Sinh Quyền Hoàng.
Quyền đạo, chính là cận thân chi đạo, cương mãnh chi đạo, lấy nắm đấm đối kháng binh khí, vốn đã là một cuộc mạo hiểm, cho nên cần đấu chí hung ác và tinh thần bỏ mạng hơn nữa.
“Nói thật, ngươi mà không phải con ta, ta chẳng thèm dẫn ngươi tới chỗ lão tặc này đâu. Con hàng này háu ăn lắm, không có mỹ tửu thì không no đâu.” Lý Vô Địch lẩm bẩm.
Nói xong, lão vừa xót của rót rượu, vừa gào lên với tổ tông.
“Người chết rồi, ngươi uống từ từ thôi.”
“Má ơi, quá đáng rồi đấy!”
“Lão tổ tông, để lại cho con cháu chút đi. Ta sắp bị ngài vắt kiệt rồi!”
“Thao, một giọt cũng không còn à! Rượu hết, người vong à!”
Mồ hôi lạnh trên đầu ta tuôn ra liên tục.
Nếu không thấy lão rót rượu thật, ta còn tưởng lão bị tổ tiên làm sao ấy chứ.
Lão luyên thuyên không ngừng, đến một khắc nọ, một cỗ hung hãn, như là Chiến Thần giáng thế, bộc phát từ trong Tam Sinh Quyền Hoàng chi mộ!
Ầm!
Ta cảm giác vô hình có một quyền đấm vào ngực, khiến ta khó thở.
“Tam Sinh Ma Quyền!”
Trên bia mộ, bốn chữ lớn màu đen trực tiếp lóe lên.
Rồi biến hóa!
Đệ nhất sinh, như Nhân Ma, vang trời nhất quyền!
Đệ nhị sinh, như Thiên Ma, hám thần nhất quyền!
Đệ tam sinh, như Thần Ma, diệt thế nhất quyền!
Tam Sinh Ma Quyền, Nhân Ma, Thiên Ma, Thần Ma!
Tam Sinh Quyền Hoàng, như phát cuồng, từng quyền từng quyền đánh ra trên bia mộ!
Quyền thứ nhất, oanh động thương thiên!
Quyền thứ hai, rung chuyển Thần Ma!
Quyền thứ ba, hủy diệt thế gian!
Rầm rầm rầm!
Thô bạo, quên mình, điên cuồng, thẳng tiến không lùi!
Ta cảm giác, quá tuyệt vời!
Cái Tam Sinh Ma Quyền này rất giống với Nghịch Thần Kiếm Ý, đều là làm trái tinh thần biến hóa!
So sánh mà nói, Nghịch Thần Kiếm Ý trầm ổn bên trong có bạo phát sắc bén.
Còn Tam Sinh Ma Quyền, thô bạo, mãnh liệt, điên cuồng, đấu chí dồi dào, thấy chết không sờn!
Càng điên, càng cuồng, tương đối mà nói, cũng càng bùng nổ!
Ba quyền này đánh ra, ta hoàn toàn chìm trong rung động, nhất thời có chút không kịp phản ứng.
Tuy vậy, ánh mắt ta thoáng qua vẻ cuồng nhiệt.
Quyết định rồi, sẽ dùng Hắc Ám Cánh Tay tu luyện cái Tam Sinh Ma Quyền này!
Tam sinh tam thế, điên cuồng chi quyền!
Điên, đản sinh từ nghịch, lại không xuất phát từ nghịch.
Chỉ nhìn một chút, ta đã thấu triệt bản chất của nó.
Và tất cả những điều này là bởi vì, ta là truyền nhân của hàng vạn đời tổ tiên Lý thị Thánh tộc!