Chương 2758: Ta muốn yên tĩnh | Vạn Cổ Đệ Nhất Thần
Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Cập nhật ngày 06/04/2025
Hắn sợ hai người Lý Thiên Mệnh không tin, bèn bổ sung: “Không còn cách nào khác, con đường này mà truyền ra ngoài, để người Tân Thần Điện biết được, mạng nhỏ của ta khó mà giữ được.”
“Vậy ta ra ngoài trước.” Lý Thiên Mệnh dứt khoát nói rồi đi ra ngoài.
Khắp nơi đều là Ngân Trần của hắn, hắn cái gì cũng có thể nghe thấy.
Chờ hắn vừa đi, Tử Chân liền hỏi: “Biện pháp gì?”
Cố Xuân Hàn gãi đầu, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt nồng đậm nhìn Tử Chân, nói: “Kỳ thật cũng không có biện pháp nào khác, các ngươi thiếu hai ngàn vạn hồn thạch, Tân Thần Điện không thể nào đáp ứng, trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?”
“Trừ phi, ta tự bỏ ra hai ngàn vạn hồn thạch, giúp các ngươi.” Cố Xuân Hàn hào phóng nói.
“Vậy… phải báo đáp ngươi thế nào đây?” Tử Chân ngẩng đầu hỏi.
“Quả nhiên là Tử Chân muội muội, vẫn luôn trực tiếp như vậy a!” Cố Xuân Hàn cười hắc hắc, tiến lên hai bước, đến trước mặt Tử Chân, nói: “Hai ngàn vạn hồn thạch a, đâu phải con số nhỏ! Ca ca vì ngươi bỏ ra nhiều như vậy, muội muội nỡ để ca ca tổn thất sao? Chỉ cần Tử Chân muội muội buông lỏng một chút, bồi ca ca chơi một tháng, ta liền giúp các ngươi!”
“Một tháng?” Tử Chân hớn hở.
“Muội muội, hai ngàn vạn hồn thạch đâu phải là số lượng nhỏ, hơn nữa, dị độ suy kiệt trên người ngươi, luôn có chút hối hận, ca ca cũng thực sự muốn giúp ngươi một tay, mới cắn răng đáp ứng.” Cố Xuân Hàn nói.
“Ngươi ỷ ta dị độ suy kiệt, không phát huy được thực lực, nhưng lại không có nắm chắc tuyệt đối để thu phục ta, cho nên mới muốn chiếm tiện nghi trước, để ta ngoan ngoãn nghe theo….Chờ ngươi đạt được rồi, đừng nói hai ngàn vạn hồn thạch, ngay cả hai cái mạng chúng ta, còn có sáu mươi triệu hồn thạch trên người chúng ta, ngươi đều muốn. Đáng tiếc ngươi tính sai rồi, từ ban đầu, chúng ta đã không có sáu mươi triệu hồn thạch, ngươi cũng chưa từng nghĩ muốn giúp chúng ta.”
Tròng mắt màu tím của Tử Chân nhìn chằm chằm hắn, nàng mỗi nói một câu, sắc mặt Cố Xuân Hàn lại đen thêm một chút, rất hiển nhiên, nàng nói hoàn toàn đúng.
“Không có sáu mươi triệu hồn thạch, ngươi cái thứ suy yếu này đến trêu đùa lão tử đấy à? Ngươi có bệnh nặng phải không? A đúng, ngươi vốn dĩ có bệnh nặng! Ngươi có cái bệnh nặng này, lão tử còn muốn làm ngươi, đó là vinh hạnh của ngươi, ngươi lại ở đây giở trò à? Thật coi ngươi trân quý lắm chắc?” Cố Xuân Hàn trở mặt, thanh âm thô bạo, nước bọt bắn cả vào người Tử Chân.
“Ta không trân quý, nhưng ngươi cũng chẳng phải thứ gì tốt.” Tử Chân ngẩng đầu lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Hắn nói, hỏi ngươi nhiều như vậy, là cho ngươi một cơ hội, đáng tiếc ngươi không nắm bắt được cơ hội này, vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí.”
“Buồn cười! Ngươi cái thứ bệnh lao này còn uy hiếp ta? Xem hôm nay ta không chơi chết ngươi!” Cố Xuân Hàn nhịn không được cười lên, tiếng nói còn chưa dứt, trước mắt thiếu nữ tóc tím đột nhiên lóe lên, một quyền nhìn như nhu nhược đánh về phía Cố Xuân Hàn nhanh như sét đánh.
“Muốn chết!”
Cố Xuân Hàn nổi giận gầm lên một tiếng, dùng cánh tay to lớn ngăn cản, nhưng thân thể to lớn của hắn vẫn bị một quyền của Tử Chân đánh bay ra ngoài, hai cánh tay trực tiếp nổ nát vụn thành thịt băm, cả người như mũi tên đập vào vách núi đá.
“Mả cha nó!”
Ba tấm Vũ Trụ Hoành Đồ của Cố Xuân Hàn ngưng kết, cánh tay khôi phục nhanh chóng, hắn nổi giận gầm lên, cả người như hung thú Hoang Cổ đứng lên, hai mắt toát ra hắc khí dữ tợn, gắt gao nhìn chằm chằm Tử Chân!
“Ngươi dùng hồi quang phản chiếu để đối phó ta đúng không? Rất tốt, xem ra ngươi xác thực không dễ thu thập, nhưng đừng quên, nơi này là địa bàn của lão tử, huynh đệ của lão tử rất nhiều, Hắc Ám Kỳ chúng ta lẫn nhau phòng bị, ngươi đến nhà của ta động thủ? Chắc là não có vấn đề!”
Một quyền vừa rồi, hắn biết Tử Chân rất nguy hiểm.
Cho nên vừa nói xong, hắn liền ngửa mặt lên trời thét dài, phát ra tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc.
“Đừng hô, truyền không ra đâu.”
Một thanh âm thiếu niên rõ ràng vang lên, Cố Xuân Hàn sửng sốt một chút, hắn nhìn thấy Lý Thiên Mệnh đứng ở cửa động, sau đó lại nhìn thấy trên đỉnh đầu Lý Thiên Mệnh, có một chữ ‘Tĩnh’ to lớn!
“Cái… cái gì đồ chơi đây?” Cố Xuân Hàn choáng váng.
“À, Huyễn Thần của ta vừa mới phát triển ra chữ Hán, có thể tạo ra hiệu quả yên lặng, thú vị không?”
Lý Thiên Mệnh lần nữa kinh hãi vì Đại Hạ Hán Tự Huyễn Thần.
Một chữ ‘Tĩnh’ treo trên đầu, liền khiến thanh âm trong sơn động này không truyền ra được.
Hơn nữa còn có rất nhiều chữ, đều có thể phối hợp với ‘Tĩnh’!
Sau khi Lý Thiên Mệnh đột phá cảnh giới, Huyễn Thần trong cơ thể hắn tiếp tục phát triển, bây giờ Đại Hạ Hán Tự Huyễn Thần đã có hơn hai trăm chữ, uy lực và công năng đều mạnh hơn rất nhiều so với ban đầu.
“Phệ Cốt Nghĩ không đối phó được Tinh Hải Chi Thần, nhưng nếu lượng Đế Quân Kiếm Ngục đủ để bao no, vẫn có thể khiến con lợn này ngoan ngoãn nghe lời ta, như vậy, chúng ta chỉ cần tốc chiến tốc thắng, không gây ra đại động tĩnh, đem hắn bắt là được rồi!”
Nếu để Tử Chân tự mình động thủ, sẽ có rất nhiều tình huống ngoài ý muốn, thậm chí có thể bị bằng hữu của Cố Xuân Hàn bao vây.
Cho nên, Lý Thiên Mệnh hiện tại muốn làm, là dùng Huyễn Thần của hắn, còn có Lục Biên Cấm Vực mới hình thành, tạo ra một chiến trường phong bế cho Tử Chân, vốn dĩ nàng đã có ưu thế thực lực, lại có Lý Thiên Mệnh giúp đỡ!
“Lên!”
Trên người Lý Thiên Mệnh, hơn hai trăm chữ Hán Huyễn Thần sinh ra, thuộc tính và quy tắc khác nhau lấp đầy cả sơn động, một phần dán lên vách động, hình thành chiến trường phong bế, phần còn lại tuôn về phía Cố Xuân Hàn.
“Thử Lục Biên Cấm Vực xem sao!”
Lý Thiên Mệnh vừa vặn có lục đạo tự sinh trật tự, hắn lấy lục đạo trật tự này làm sáu góc, sáu đại trật tự hình thành một Lục Biên Cấm Vực, phong tỏa trên người Cố Xuân Hàn.
Ầm ầm ầm!
Cố Xuân Hàn có ba tấm Vũ Trụ Hoành Đồ tổ ong trật tự, lúc này lại nhíu mày, toàn thân giới tử tinh thần lâm vào luyện ngục, Hỗn Độn chờ trật tự hủy diệt bên trong, những lôi hỏa chờ trật tự thần uy, thậm chí đốt tới Vũ Trụ Hoành Đồ, tạo thành áp chế lớn cho tu vi của Cố Xuân Hàn.
“Lão tử bị trật tự của Trật Tự Chi Cảnh áp chế?”
Cố Xuân Hàn trực tiếp choáng váng.
Trong lúc hắn trợn mắt, Tử Chân phủ đầu đánh tới, mạnh hơn trước kia.
Ầm ầm ầm!
“Giết heo!”
Trấn áp cường lực!
Hai bút cùng vẽ!
Không đến hai mươi hơi thở, mặt mũi Cố Xuân Hàn bầm dập, Vũ Trụ Hoành Đồ run rẩy, ngũ tạng lục phủ trong cơ thể phân mảnh, trọng thương, hắn kêu khóc quỳ trên mặt đất, bị Tử Chân đập cho gào khóc: “Nữ thần, tha ta một mạng đi! Ta sai rồi! Ta là đồ bỏ đi! Ta không xứng làm bằng hữu của ngươi!”
“Ta có thể không tin ngươi.” Tử Chân đạm mạc nói.
“Không sao, thanh kiếm này của ta tin hắn!”
Lý Thiên Mệnh để Tử Chân trấn áp Cố Xuân Hàn, còn mình thì đi tới.
Hắn chưa từng dùng Đế Quân Kiếm Ngục để đối phó với tinh thần, có lẽ cần phải phóng thích Đế Quân Kiếm Ngục vào mỗi một ngôi sao hạt nhỏ của đối phương, lấy thất tinh tạng làm chủ, thậm chí tác động đến Vũ Trụ Hoành Đồ, mới có thể diệt sát tinh thần, cho nên hắn liếc mắt, toàn bộ quá trình cần không ít thời gian.
Nhưng, để khống chế triệt để một kẻ âm hiểm xảo trá, hung ác là biện pháp duy nhất.