Chương 2471: Tiểu nữ thần | Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Cập nhật ngày 03/04/2025

“Ngọa tào!”

Vừa tới quý địa, người còn chưa kịp đứng vững, một cái nồi đã từ trên trời giáng xuống.

Lý Thiên Mệnh nhất thời mê muội.

“Đánh rắm!”

“Tuổi còn nhỏ, đặt chân đến địa bàn của chúng ta mà dám khẩu xuất cuồng ngôn? Để ta xem không đánh cho hắn thất khiếu chảy cứt.”

“Từ Ám Tinh tới, liền có thể dùng lỗ mũi nhìn người sao?”

“Ta thấy hắn vẫn rất có lễ phép, lời này không chừng là do Thiên Quân nhà mình nói…”

“Nói bậy? Thiên Quân nhà mình là loại người đó sao?”

“Đúng thế.”

“?”

Đủ loại tiếng tranh luận vang lên như núi kêu biển gầm, bao phủ lấy Lý Thiên Mệnh.

“Trong mắt không có người, để ta lên giáo huấn hắn!”

“Là người! Không phải bạc, phát âm cho chuẩn một chút được không?”

“Ca ngươi đã hai nghìn tuổi, còn đi đánh một tiểu hài tử trăm tuổi sao? Không thấy xấu hổ à?”

“Ngươi biết cái gì, hai nghìn tuổi thì không phải người chắc? Ngươi mau về nhà rèn kiếm đi, chỉ tiêu năm nay hoàn thành chưa? Cưới vợ ‘Ảo tưởng bạc’ kiếm lời đủ chưa?”

Đối diện với cảnh tượng nhao nhao nháo lật trời này, Lâm Tiểu Đạo uống một ngụm rượu, rồi phun lên trời!

Thứ mỹ tửu thần kỳ không biết tên kia, rõ ràng chỉ một ngụm, lại hóa thành mưa như trút nước rơi xuống.

Trong khoảnh khắc, tửu hương thơm nồng lan tỏa khắp nơi.

“Chạy mau, hắn lại muốn phun nước miếng!”

Ào ào ào!

Vô số người tránh né không kịp, đều bị dính một thân.

Vốn dĩ hỗn loạn, nhưng một ngụm rượu này của Lâm Tiểu Đạo, lại khiến mọi thứ yên tĩnh trở lại.

Trong khoảnh khắc vạn chúng chú mục, Lâm Tiểu Đạo trừng mắt nhìn Lý Thiên Mệnh, nói: “Lâm Phong! Ta trăm cay nghìn đắng đưa ngươi đến Kiếm Thần Tinh, không ngờ ngươi lại là loại người này, thúc thúc có thể nhẫn nhưng thẩm thẩm không thể nhẫn, hôm nay đệ tử thiên tài Kiếm Thần Tinh ta, nhất định cho ngươi đẹp mặt!”

“Cái gì cẩu thí đệ nhất thiên tài Ám Tinh, hôm nay đã định trước thất bại chìm vào cát bụi tại Kiếm Thần Tinh ta!”

“… !”

Hắn meo, hí tinh.

“Ngươi an bài đấy à.”

Theo tiết tấu của Lâm Tiểu Đạo, Lý Thiên Mệnh lộ ra vẻ khinh miệt, quét mắt qua bảy vạn tinh thần phía trước, chắp tay sau lưng, ngạo nghễ nói ra câu này.

“Đáng giận!”

Người Kiếm Thần Tinh nghiến răng nghiến lợi.

“Được! Vậy ta sẽ để thiên tài vô địch cùng tuổi trên Kiếm Thần Tinh so tài với ngươi! Xem Vô Lượng Kiếm Hải của ngươi mạnh, hay Thông Thiên Lâm thị ta trâu! Cùng tuổi, lại còn là nữ, không chiếm tiện nghi của ngươi chứ? !” Lâm Tiểu Đạo hỏi.

“Cắt! Ta đã đánh khắp Vô Lượng giới vực vô địch thủ, cái ngôi sao Kiếm Thần nhỏ bé này, có ai địch nổi ta một chiêu?”

Lý Thiên Mệnh trợn trắng mắt.

“Cuồng vọng!”

Lâm Tiểu Đạo quét mắt qua đám người, chỉ một ngón tay, kích tình nói: “Cháu gái nhỏ ta thương yêu nhất, khoảnh khắc vinh diệu của con sắp đến, đã đến lúc để đám người Vô Lượng Kiếm Hải mũi vểnh lên trời kia mở mang kiến thức phong thái Thông Thiên Lâm thị ta rồi, ra hàng đi, Lâm hút thuốc.”

Đoạn văn của Lâm Tiểu Đạo, phía trước còn khiến người kích tình bành trướng, đại bá của hắn là Lâm Trung Thiên nghe còn dễ chịu.

Kết quả, ba chữ cuối vừa thốt ra, Lâm Trung Thiên suýt chút nữa chảy máu não.

“Lâm hút thuốc?” Hắn tức giận rống lên, “Lâm Tiểu Đạo, cháu gái con yêu quý nhất, tên là ‘Lâm Vi Yên’!”

Đến tên cũng gọi sai, còn yêu quý nhất cái gì? ?

“Dát?”

Lâm Tiểu Đạo ngớ người.

Hắn vội vàng ngượng ngùng cười nói: “Đại bá, tai bác lãng rồi, ta vừa mới kêu, cũng là Lâm Vi Yên.”

“… !”

Bất kể thế nào, dưới sự ủng hộ nhiệt tình của ‘Thông Thiên Lâm thị’, một thiếu nữ cao gầy váy trắng tung bay, bước đến trước mặt Lý Thiên Mệnh.

Cô nương này mi thanh mục tú, rất có khí chất.

Có lẽ do tu kiếm lâu ngày, giữa đôi mày của nàng, có một cỗ khí khái hào hùng thanh tịnh, có chút giống Lâm Hồng Trần phiên bản nữ, cho người ta một loại cảm giác chính trực, dũng cảm quân tử vô cùng.

Lý Thiên Mệnh liếc nhìn bài vị con cháu Lâm thị của nàng.

“Thứ ba Tinh cảnh? Ngang với Lâm Hồng Trần, sao lại không đi tham gia Tiểu Giới Vương bảng tranh bá?”

Lý Thiên Mệnh hỏi Lâm Tiểu Đạo bên cạnh.

“Nói nhảm! Người Kiếm Thần Tinh chúng ta, sao phải lặn lội đường xa đi tham gia thi đấu ở Ám Tinh?” Lâm Tiểu Đạo khó chịu nói.

“Đừng nói nhảm, tôn nữ của ta quá tuổi rồi.”

Lâm Trung Thiên ho khan nói.

“A! Ra là cháu gái ngài, thất kính thất kính.” Lý Thiên Mệnh nói.

“Sao? Nhìn tướng mạo ngươi không nhận ra được sao? Ông cháu chúng ta không có điểm nào tương tự?”

Lâm Trung Thiên trừng mắt hỏi.

Lý Thiên Mệnh liếc nhìn Lâm Vi Yên mang dáng vẻ ngọc nữ kiếm khách, nhìn lại cái lão nhân như thây khô này.

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Ta sai rồi, các ngươi quả thực có điểm tương tự!”

“Chỗ nào?” Lâm Trung Thiên mong chờ hỏi.

“Một người là mỹ nhân, một người là người.”

“?”

Phốc!

Lâm Tiểu Đạo phun một ngụm rượu ra, lại là một trận mưa rào tầm tã, ào ào ào rơi xuống, khiến hiện trường lại thêm không ít rượu hương nồng úc ướt sũng.

Đương nhiên, lần này là cười phun.

Trong lúc Lâm Trung Thiên tối sầm mặt mày, Lâm Tiểu Đạo bóp cánh tay Lý Thiên Mệnh, nói: “Đi thôi, biểu hiện cho tốt, sư tôn đối với ngươi tốt quá rồi, chẳng những cho ngươi cơ hội trang bức, còn cho ngươi dắt sẵn bốn phòng tuyến.”

“Bốn phòng nào?”

“Vợ lớn vợ bé tam phòng tứ phòng chứ gì?” Lâm Tiểu Đạo nói.

“Ta khi nào nói muốn cưới bốn phòng rồi?”

Lý Thiên Mệnh kinh ngạc nói.

“Không phải gương mặt ngươi viết đầy à?” Lâm Tiểu Đạo nghi hoặc hỏi.

“Viết gì?”

Lý Thiên Mệnh nghi hoặc sờ mặt.

“Ngựa giống.”

“Móa!”

Lâm Tiểu Đạo hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng được tiện nghi còn khoe mẽ, đây chính là cô nương được theo đuổi nhiều nhất Kiếm Thần Tinh ta trăm năm qua, người ta còn có ngoại hiệu ‘Tiểu nữ thần’ đấy! Người muốn hẹn hò với nàng trên Kiếm Thần Tinh này, xếp hàng dài đến tận Ám Tinh.”

“Ta đi? Xếp hàng xa vậy, vậy chắc đều là hàng khủng cả nhỉ? Đều là Hằng Tinh Nguyên Hung thú?”

“Ngươi đi chết đi!”

Hắn meo, còn đậu xanh rau muống lên.

“Lên!”

Lâm Tiểu Đạo hung hăng đá vào lưng Lý Thiên Mệnh, trên mặt nở nụ cười cưng chiều.

“Ta quả nhiên có thiên phú làm mai mối, một cước này đi xuống, đến tên con của bọn nó ta cũng nghĩ xong rồi. Gọi Lâm Rút Phong!”

Trong vạn chúng xúc động phẫn nộ, Lý Thiên Mệnh đối mặt với tiểu nữ thần Kiếm Thần Tinh.

Đối phương vẫn rất ngạo kiều.

“Lâm Phong, ngươi tự cao tự đại, tố dưỡng như vậy, căn bản không xứng với thân phận đệ nhất Tiểu Giới Vương bảng của ngươi.” Lâm Vi Yên nói.

“Vậy như thế nào mới gọi là xứng?” Lý Thiên Mệnh hỏi.

“Ngươi sao cũng không xứng.” Lâm Vi Yên nói.

“Ta nhổ vào!”

Lý Thiên Mệnh im lặng.

Lâm Vi Yên nhíu mày, nói: “Đã ngươi dám kiêu căng tự mãn ở địa bàn của chúng ta, khiêu khích chúng ta, vậy ta muốn hỏi ngươi, có dám, cùng ta đánh cược không.”

“Có thì sao? Không có thì sao?” Lý Thiên Mệnh nói.

“Nếu không có, ngươi chính là thứ hèn nhát ngoài mạnh trong yếu, cút về Ám Tinh đi, đừng ở đây làm người ta coi thường!” Lâm Vi Yên nói.

Lý Thiên Mệnh hiểu, Lâm Tiểu Đạo cưỡng ép an bài cho mình một cơ hội, thực chất cũng muốn mình phục chúng.

Tại Vô Lượng giới vực, thực lực vĩnh viễn là thứ quan trọng nhất của một người.

Bảy vạn tinh thần này, chắc chắn sẽ có người ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng nghi ngờ, phỉ báng hắn.

“Đúng!”

“Nói rất có lý!”

“Đối chiến phải có phần thưởng, như vậy mới thú vị.”

Trong khoảnh khắc, mọi người ồn ào.

Lý Thiên Mệnh bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: “Được thôi, vậy ngươi nói đánh cược cái gì?”

Quay lại truyện Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Bảng Xếp Hạng

Chương 341: Vong ân bội nghĩa

Lục Địa Kiện Tiên - Tháng 4 10, 2025

Chương 3504: Nhân lúc hắn bệnh, đòi mạng hắn!

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 4 10, 2025

Chương 3503: Lịch sử từ người thắng lợi viết

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 4 10, 2025