Chương 2230: Sinh Linh Giới Thạch | Vạn Cổ Đệ Nhất Thần
Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Cập nhật ngày 02/04/2025
Trên người bọn hắn đều có Ám tộc tử đệ bài, ở vị trí bên trái mặt!
Bất quá, bọn họ không phân giới tính, tử đệ bài đều màu đen, giản lược ghi chép tin tức của bọn hắn.
Kẻ vừa lên tiếng kia là nam, nom có vẻ trẻ tuổi, áng chừng tuổi đời chưa đến bảy mươi, thuộc hàng ít tuổi trong đám người tham chiến.
Thường thường hạng người như vậy, thiên tư đều tương đối cao, tỉ như Lâm Tu Trúc.
Đừng thấy Lâm Tu Trúc thua Lý Thiên Mệnh, hắn song lục thiên phú, chẳng những là đỉnh cấp của Kiếm Thần Lâm thị, mà còn là thiên phú đỉnh cấp trên toàn bộ Ám Tinh.
“Thích Hồng Trinh, Ám tộc Thích thị, Tiểu Thiên Tinh Cảnh cấp chín.”
Lý Thiên Mệnh lược nhìn qua tư liệu người này.
Bên cạnh hắn, một Ám tộc khác là nữ tử.
Thân thể mềm mại của nàng giấu trong trường bào rộng lớn, không thấy đường cong, đôi mắt đen như mực, khó cảm nhận được vẻ đẹp.
Khí chất vũ trụ u.
Nàng tên ‘Thích Kỳ Lăng’, Tiểu Thiên Tinh Cảnh mười hai cấp.
Chắc hẳn nàng sắp đột phá Trật Tự chi cảnh.
Chưa đến trăm tuổi, cảnh giới tương đương ‘Thiên Đạo Tam Tôn’!
Chuyện này nếu đặt ở Đạo Huyền tinh vực, thực sự khoa trương, chỉ có tại Ám Tinh, nàng mới là một viên tương đối bình thường trong Ám tộc.
Đương nhiên, luận thực lực, Lý Thiên Mệnh không quá sợ ‘Thích Hồng Trinh’, nhưng đối mặt Thích Kỳ Lăng cao hơn hắn mười cảnh giới, hắn tuyệt không có phần thắng.
Tinh Luân nguyên lực và Tiểu Thiên Tinh Đồ của đối phương đã tu đến đại viên mãn.
Tiểu Thiên Tinh Cảnh mười hai cấp, kỳ thật cũng là ‘Thượng thần đại viên mãn’ trong truyền thuyết!
So sánh một chút, bên Lý Thiên Mệnh có Lâm Nhạc Nhạc Trật Tự chi cảnh, nên tâm tình hắn lập tức buông lỏng.
Hắn cùng hai Ám tộc này liếc nhau, rồi nói với Lâm Nhạc Nhạc: “Nhạc tỷ, đi thôi.”
“Ừm.”
Quan hệ giữa Kiếm Thần Lâm thị và Ám tộc có chút mẫn cảm.
Loại mẫn cảm này, các đệ tử hạch tâm có thể tham chiến, cơ bản đều nắm rõ.
Trước mắt, Kiếm Thần Lâm thị chưa hẳn đã thật sự phụng Ám tộc làm chủ, nhưng nghe đồn ‘Khô’ đã chết, nên các đệ tử Ám tộc, tâm tính cũng gần như ‘vào chỗ’.
Trưởng bối đã thông báo, muốn coi Kiếm Thần Lâm thị là ‘bằng hữu’, thậm chí là ‘chiến hữu’!
Chỉ là, Ám tộc không quen có chiến hữu, nên khi thực hành cụ thể, ắt sẽ có khác biệt.
“Ngươi vừa thu lại thứ gì vậy? Lâm Phong.”
Thiếu niên ‘Thích Hồng Trinh’ hỏi.
“Liên quan gì đến ngươi?”
Lý Thiên Mệnh nhàn nhạt hỏi lại.
Đối diện Ám tộc, tâm tình hắn khác biệt với đại đa số đệ tử Kiếm Thần Lâm thị.
Bị Lý Thiên Mệnh phản sặc, Thích Hồng Trinh ngơ ngác một chút.
“Tỷ, các trưởng bối chẳng phải đã nói Lâm thị đã…”
Phản ứng của Thích Hồng Trinh rõ ràng là vô ý thức cho rằng, Kiếm Thần Lâm thị đã răm rắp nghe theo Ám tộc.
“Suỵt.”
Thích Kỳ Lăng cúi đầu liếc Lý Thiên Mệnh một cái, nói với Thích Hồng Trinh: “Không phát hiện ra sao? Màu tóc của hắn.”
“Màu trắng?…! Ta hiểu rồi, con của Lâm Mộ.”
Ánh mắt Thích Hồng Trinh bỗng thay đổi.
Hắn hơi rụt mắt, khóe miệng nở nụ cười kỳ quái, nói với Lý Thiên Mệnh: “Thì ra là nhân vật nổi danh, trách sao có khí phách như vậy.”
Việc liên kết giữa hai Đại Giới Vương tộc là đại sự, không tới phiên đám đệ tử này quản.
Trưởng bối tuy đã thông báo, không cần thiết gây hấn với đệ tử Kiếm Thần Lâm thị… Bất quá, vẫn có thể có ngoại lệ.
Lý Thiên Mệnh không muốn phản ứng hai người này, nhưng bọn họ lại chắn lối ra.
“Bớt lời vô ích, có nhường đường không?” Lý Thiên Mệnh hỏi.
“Đem thứ ngươi vừa thu lại lấy ra xem, chúng ta rồi quyết định có cho qua hay không.” Thích Hồng Trinh nói.
Thái độ hắn nói chuyện không tính kiêu ngạo, phách lối, nhưng ánh mắt tĩnh mịch vẫn có áp bách lực.
“Lấy đâu ra gan vậy? Nhạc tỷ ta xả một hơi cũng đủ đóng băng hai ngươi.”
Lý Thiên Mệnh nhìn sang Lâm Nhạc Nhạc.
Lâm Nhạc Nhạc cúi đầu: “Lão đệ, bọn họ chưa hẳn dễ đối phó, chiến đấu lực của Ám tộc một phần dựa vào Hằng Tinh Nguyên Hung thú mà bọn khống chế, ta có biết chút ít về ‘Thích Kỳ Lăng’ này, nàng tuy chưa tới Trật Tự chi cảnh, nhưng linh hồn đã thành Tinh Thần, nghe nói khống chế một đầu Hằng Tinh Nguyên Hung thú ‘Tiểu Thánh Vực cấp’. Ta chưa chắc đã hạ được…”
“Đậu phộng!”
Tiểu Thánh Vực cấp?
Lần trước Lý Thiên Mệnh từng đánh một con Huyết Mạch Phát Yêu ‘Trung Thần Khư cấp’, chiến đấu lực của nó ước chừng tương đương ‘Ngự Thú Sư cùng Cộng Sinh Thú’ Tiểu Thiên Tinh Cảnh năm đến bát giai.
Theo quy luật này, Thánh Vực cấp là cấp thứ tư, có thể sánh ngang Tinh Thần!
Dù là tiểu Thánh Vực cấp, Lâm Nhạc Nhạc muốn bắt lại đối thủ như vậy, cũng phải tốn không ít công sức.
Nói thật, đây chính là ‘vô hạn khả năng’ của Ngự Thú Sư vô hạn như Ám tộc!
Vượt cấp?
Chỉ cần nắm trong tay Hằng Tinh Nguyên Hung thú siêu cường, bọn họ cũng tùy tiện có thể vượt!
“Biết tỷ ta lợi hại là tốt. Lấy đồ vật ra đi, ta xem chút. Nếu không vừa mắt, các ngươi cũng có thể đi.”
“Chúng ta không thích làm khó đệ tử Kiếm Thần Lâm thị, dù sao coi như ngươi là con của Lâm Mộ, cũng là bằng hữu của chúng ta.”
Thích Hồng Trinh vui vẻ nói.
Vì khúc xương xanh biếc kia, vừa đến đã đụng phải đối thủ khó dây dưa thế này, làm không khéo sẽ liên lụy Lâm Nhạc Nhạc… Điều này khiến Lý Thiên Mệnh hơi phiền lòng.
Hắn nghĩ ngợi, nhìn chằm chằm Thích Hồng Trinh nói: “Tuy không phải vật gì tốt, bất quá, ta đã nắm vào tay, liền không có thói quen đem ra khoe khoang. Ngươi tên Thích Hồng Trinh đúng không? Nếu là nam nhân, có tranh chấp với ta, vậy thì đơn giản dứt khoát một chút, chúng ta phân thắng bại, đừng làm phiền các tỷ tỷ ra tay đánh nhau.”
“Cho nên, ngươi coi ta là quả hồng mềm hả?”
Ánh mắt Thích Hồng Trinh co rụt lại, u quang trong mắt phun trào.
“Cũng không phải, dù sao ngươi còn cao hơn ta một cảnh giới mà.”
Lý Thiên Mệnh nhún vai, nói tiếp: “Còn chưa hạ được ta, đã muốn cướp đồ, không có chuyện tốt như vậy.”
Ngân Trần vừa cam đoan, khu vực xung quanh rất rộng rãi, không có ai khác, Lý Thiên Mệnh có thể yên tâm thi triển.
“Lão đệ, người Ám tộc, cũng không dễ đánh đâu… Đừng thấy bọn họ đơn độc một mình, ngươi không đoán được sau lưng bọn họ có bao nhiêu ‘Chiến thú’.” Lâm Nhạc Nhạc nói.
“Nhìn chuỗi ‘Sinh Linh Giới Thạch’ trên cổ hắn kìa, sợ là mười mấy đầu.” Lý Thiên Mệnh thản nhiên nói.
“Ít nhất là có.” Lâm Nhạc Nhạc nói.
Ngự Thú Sư có Cộng Sinh Không Gian, có thể mang theo Cộng Sinh Thú bên mình, còn có thể cộng sinh tu luyện.
Ám tộc lại không có Cộng Sinh Không Gian!
Vậy, bọn họ mang theo ‘Chiến thú’ bằng cách nào?
Ai cũng biết, Tu Di giới chỉ không thể chứa đựng sinh mệnh, hoặc không gian nứt vỡ, hoặc sinh linh chết.
Đáp án của Ám tộc để mang theo ‘Chiến thú’ là Sinh Linh Giới Thạch.
Đây là một loại khoáng thạch đặc thù không gian phẩm chất cực cao, bên trong ẩn chứa không gian, không gian có lớn có nhỏ.
Loại khoáng thạch kỳ lạ này có khả năng khiến Hằng Tinh Nguyên Hung thú ngủ say, ngủ đông, Hằng Tinh Nguyên Hung thú vào bên trong, có thể ẩn mình trong đó bằng hình thức ngủ đông, giảm thiểu tiêu hao và dao động sinh mệnh.
Loại Sinh Linh Giới Thạch này sản xuất không nhiều, toàn bộ Sinh Linh Giới Thạch của Vô Lượng giới vực đều bị Ám tộc nắm giữ!
Trên thực tế, trước khi Sinh Linh Giới Thạch xuất hiện, Hằng Tinh Nguyên Hung thú ‘Chiến thú’ của Ám tộc đều như hình với bóng, gây ra rất nhiều phiền phức, hạn chế chiến đấu lực của Ám tộc.
Đến nay, việc nghiên cứu, sản xuất, nâng cấp Sinh Linh Giới Thạch của Ám tộc đã đạt đến trình độ đăng phong tạo cực, mang lại vô cùng nhiều tiện lợi cho bọn họ khi mang theo chiến thú.
Bất quá, Sinh Linh Giới Thạch vẫn không thể so sánh với Cộng Sinh Không Gian.
Ít nhất Sinh Linh Giới Thạch phải mang theo bên mình, cơ bản là đeo trên cổ, trông hết sức rõ ràng.
Mà lại, dù Ám tộc sử dụng các thủ đoạn kết giới tiểu hình để triệt tiêu trọng lượng Hằng Tinh Nguyên Hung thú bên trong Sinh Linh Giới Thạch, loại đá này vẫn nặng hơn nhiều so với Tu Di giới chỉ thông thường.