Chương 1746: Nguyên Dực tộc Tinh Hải Thần Hạm | Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Cập nhật ngày 29/03/2025

Hắn hiểu rõ lão gia hỏa này. Nói thật, Nguyên Dực tộc có thể sinh tồn tại Tử Diệu Tinh, giữa khe hở của hai thế lực lớn, dựa vào chính là sự điệu thấp, cẩn thận, hòa khí, mọi việc đều thuận lợi. Cả một đời lão nhân không dám lỗ mãng, làm sao lại vào lúc tuổi già, khi Nguyên Dực tộc không người kế tục, lại đi gây mâu thuẫn với hai vị thanh niên trai tráng Đế Tôn?

Chui vào nội địa tông môn người khác, bắt đi nhân vật trọng yếu của đối phương, đây chẳng phải là đoạt thức ăn trước miệng cọp, chọc giận Tử Tiêu Đế Cung? Hơn nữa, thu hoạch của bọn hắn cũng không lớn, có ý nghĩa gì?

Việc này trăm mối vẫn không có cách nào giải quyết.

Hai gã Nguyên Dực tộc chui vào Tử Tinh Vân, thỏ khôn có ba hang, khắp nơi chuyển di, khiến cho rất nhiều cường giả Tử Tiêu Đế Cung phải thiết lập phòng tuyến bên ngoài Tử Tinh Vân trước một bước. Lý Thiên Mệnh cũng mất dấu Kỷ Tiêu Trần trong lúc truy đuổi.

“Bên này!”

Thời khắc mấu chốt, Ngân Trần đứng dậy. Gia hỏa này thông minh, khi Kỷ Tiêu Trần xuất hiện, nó đã có vài con gián nhỏ bám trên váy Khương Phi Linh, nhờ vậy mới có thể chỉ đường cho Lý Thiên Mệnh.

“Ngăn hắn lại!”

Bên trong Tử Tinh Vân, tinh vân màu tím cuồn cuộn, một đám người bôn tẩu trong đó, nhất thời long trời lở đất.

Ầm ầm ầm!

Bỗng nhiên, Lý Thiên Mệnh nghe thấy âm thanh chấn động tương tự như Tinh Hải Thần Hạm vận chuyển. Âm thanh này không giống Thiên Tinh Đế Thành, cũng không phải Cửu Long Đế Tôn.

“Nguyên Dực tộc có Tinh Hải Thần Hạm sao?!”

Lý Thiên Mệnh quay đầu hỏi Mộ Tử Yên.

Hắn tưởng rằng là không có!

“Không xác định, từ khi Nguyên Nguyên Tinh Động gặp lại Tử Diệu Tinh, bọn họ liền không dùng qua…” Mộ Tử Yên nói.

Chưa từng dùng qua, không có nghĩa là thật sự không có.

Oanh động đến từ phía trên đỉnh đầu, vậy thì không thể nào là Thiên Tinh Đế Thành.

Một chiếc Tinh Hải Thần Hạm có thể mang đi Khương Phi Linh, đang từ trên trời giáng xuống!

Đến ‘Tinh Hải Thần Hạm’ chưa từng sử dụng tới, bọn chúng cũng vận dụng, có thể thấy quyết tâm bắt đi Khương Phi Linh của bọn chúng.

Chậm thêm một chút nữa, sẽ mất nàng!

Lý Thiên Mệnh rất lâu rồi chưa từng nổi giận như vậy. Thiên Tinh Luân Chi Thể của hắn điên cuồng hấp thu lực lượng từ 2 tỷ chúng sinh, 1 triệu Thức Thần trường kiếm kết thành một chiếc kiếm thuyền. Hắn ngự kiếm xông vào, ép ra Tử Tinh Vân cuồn cuộn, bắn đi theo phương hướng Ngân Trần chỉ.

Ầm ầm ầm!

Tinh vân mù sao kia bị Lý Thiên Mệnh trực tiếp đánh ra một vết nứt kinh thiên.

Cuối vết nứt chính là Kỷ Tiêu Trần vừa rồi còn ẩn núp!

Vị Nguyên Dực tộc người kế nhiệm này không ngờ được Lý Thiên Mệnh lại lợi hại đến mức này. Quay đầu nhìn lại, hắn thấy thiếu niên được bao phủ trong sương mù kim hắc sắc dày đặc, mang theo thần uy của Đế Quân. Quanh thân 1 triệu trường kiếm quấn quanh, như bão táp kiếm cuộn tới!

“Kỷ Tiêu Trần! Buông nàng xuống, ta có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra!”

Ầm ầm ầm!

Như tiếng của 2 tỷ người hội tụ vào một chỗ, tạo thành oanh minh bên trong Tử Tinh Vân.

Kỷ Tiêu Trần nhíu mày, trên trời truyền đến oanh minh của Tinh Hải Thần Hạm, thắng lợi trong tầm mắt, hắn không do dự tiếp tục ngẩng đầu nhìn lên.

Oanh —

Lý Thiên Mệnh cũng không nói hai lời, 1 triệu trường kiếm bạo bắn xuyên qua, được chúng sinh thần niệm lực lượng tăng phúc, chín đại Kỷ Nguyên Thần Kiếm trùng kích mà ra, đuổi kịp Kỷ Tiêu Trần.

“Thật mạnh!”

Kỷ Tiêu Trần biến sắc, hắc ám nguyên dực phân ra phần lớn che chắn phía sau lưng, nhưng vẫn bị Lý Thiên Mệnh xé rách, xuyên thủng.

“Buông nàng ra, cái gì cũng tốt thương lượng. Nàng đối với ta mà nói, còn quan trọng hơn cả mệnh ta. Nếu nàng bị tổn thương gì, cả đời này ta sống cũng chỉ để giết Nguyên Dực tộc các ngươi! Bất kể vô tội hay không, đều phải chết tuyệt! Ngươi phải tin ta làm được, ta hai mươi mấy tuổi, đã có thể truy sát ngươi, ngươi tốt nhất suy tính cho rõ.”

Hắn nói từng chữ đều khàn cả giọng, ẩn chứa thần uy của 2 tỷ quân vương, chấn động lên Kỷ Tiêu Trần, khiến hắn sắc mặt tái nhợt, hành động có chút run rẩy.

Hai mươi mấy tuổi đã có thể truy sát chính mình, xác thực quá kinh khủng.

Thế mà, Kỷ Tiêu Trần không biết đang kiên trì điều gì, hắn vẫn cắn răng, không để ý lời uy hiếp của Lý Thiên Mệnh, tiếp tục đào vong.

Sưu sưu sưu!

Lý Thiên Mệnh cấp tốc tới gần hắn, kim hắc sắc lực lượng toàn thân đã hóa thành lửa giận, trực tiếp đốt cháy lên người Kỷ Tiêu Trần. Phần lớn nguyên dực của hắn đều bị 1 triệu Thức Thần trường kiếm xé rách, cả người tràn ngập nguy hiểm.

“Sau cùng cảnh cáo ngươi một lần, không muốn chết thì buông tay!!”

Lý Thiên Mệnh đã giết tới sau lưng hắn, Đông Hoàng Kiếm trong tay lập loè vạn trượng thần quang, lực lượng đến từ chúng sinh hội tụ trong đó, Thất Long Thiên Kiếp Kiếm ngưng tụ tại chỗ, không chút dừng lại, một kiếm chém ra, trực tiếp thẳng hướng Kỷ Tiêu Trần. Khoảng cách ngàn mét trở nên rất gần, hắn nhảy lên, Đông Hoàng Kiếm lập loè chém thẳng xuống đỉnh đầu Kỷ Tiêu Trần.

“Buông nàng ra!”

Âm thanh long trời lở đất như núi sụp đổ chấn động bên tai Kỷ Tiêu Trần, khiến thất khiếu hắn tại chỗ phun máu. Lý Thiên Mệnh đã đuổi kịp hắn, chỉ cần hắn vẫn ngu xuẩn mất khôn, dưới một kiếm phẫn nộ của Đế Quân này, hắn hẳn phải chết không nghi ngờ.

Không oán không cừu, Lý Thiên Mệnh vốn không muốn giết hắn.

Nhưng ai bảo hắn mạc danh kỳ diệu, lại muốn động vào nghịch lân của hắn, mang đi bộ dạng trân quý nhất của hắn? Vào khoảnh khắc Khương Phi Linh bị uy hiếp, Lý Thiên Mệnh đã không còn chút lý trí nào.

Tranh tranh!

Thức Thần tiểu kiếm bạo loạn vây quanh Kỷ Tiêu Trần, quét sạch lực lượng ngăn cản của hắn, Đông Hoàng Kiếm thế không thể cản nổi.

Mắt thấy một kiếm này sắp chém Kỷ Tiêu Trần thành hai khúc, một chuyện Lý Thiên Mệnh không ngờ tới đã xảy ra.

Thiếu nữ bị Kỷ Tiêu Trần trói buộc chặt, đột nhiên xuất hiện ngay trước kiếm này!

Nàng muốn ngăn cản một kiếm này!

Ban đầu, Lý Thiên Mệnh cho rằng Kỷ Tiêu Trần dùng nàng làm bia đỡ đạn, điều này càng khiến hắn thêm phẫn nộ, hành động hèn hạ như vậy, lần nữa chạm vào phòng tuyến cuối cùng của hắn.

Cho đến khi Lý Thiên Mệnh nhìn thấy đôi mắt màu xanh lam băng giá của Khương Phi Linh trong cơn bão táp.

Cô độc, lạnh lùng.

Nàng nghênh phong mà đứng, váy và tóc dài cùng nhau bay múa, không hề ngăn cản, cứ như vậy chờ Lý Thiên Mệnh giết nàng.

Nhưng nàng biết Lý Thiên Mệnh sẽ không.

Trong một sát na đối mặt, sự băng lãnh đến từ Thành chủ Vĩnh Sinh Thế Giới trực tiếp đâm vào lòng Lý Thiên Mệnh, khiến hắn đột nhiên ý thức được, muốn khiến Khương Phi Linh của tất cả ‘Kiếp trước’ tán thành mình, đến cùng khó đến mức nào.

Nếu nàng chỉ là một cô nương hai mươi mấy tuổi, nàng yêu mình gần mười năm, vậy không hề nghi ngờ gì, mình là toàn bộ của nàng.

Nhưng bây giờ, nàng là một người vĩnh sinh bất tử. Khương Phi Linh thuộc về Chu Tước Quốc hai mươi mấy tuổi, chỉ là một phần nhỏ trong sinh mệnh dài dằng dặc của nàng. Không thể phủ nhận mười năm yêu thích này, nhưng cũng không thể phủ nhận vô số năm trước đó, nàng không biết Lý Thiên Mệnh, mà lại có lẽ chưa từng yêu ai.

Lấy một cái ‘Ước định’ thì có thể khiến cho ‘Vô số năm trước đó’ của nàng biến mất, quả thật có chút ngây thơ. Nàng có lẽ chỉ là trì hoãn thời gian, không muốn Lý Thiên Mệnh đụng vào nàng trong thế giới hiện thực, nhưng hết lần này đến lần khác tiến vào Huyễn Thiên Chi Cảnh, đối với nàng mà nói, vẫn là không cách nào tiếp nhận.

Cho nên!

Sự thật rất rõ ràng.

Vì sao Nguyên Dực tộc tôn Kỷ Tiêu Trần muốn mạo hiểm mang nàng đi?

Đây hoàn toàn là hành động không để ý hậu quả, tự tìm đường chết.

Đáp án là: Nàng tự mình muốn đi.

Thành chủ Vĩnh Sinh Thế Giới, muốn đi!

Quay lại truyện Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Bảng Xếp Hạng

Chương 2107: Mỹ lệ nhân gian

Chương 1196: Mèo kiêu ngạo

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 4 1, 2025

Chương 2106: Ám tinh