Chương 17: Lam Vĩ Độc Hạt | Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Cập nhật ngày 20/03/2025

Nàng, thiếu nữ ấy, được gọi là “Thanh Nhi”, khoác lên mình bộ thanh y nhã nhặn. Dáng người nàng thon thả mà uyển chuyển, da thịt trắng ngần như ngọc, đôi mày lá liễu khẽ cong, đôi mắt trong veo như nước, đảo quanh linh động tự nhiên.

Đừng thấy cô nương này tuổi còn nhỏ, nhưng tư thái đã vô cùng quyến rũ. Dưới lớp váy dài xanh biếc, dáng người nàng hiện lên những đường cong tinh tế, vòng eo thon gọn đầy sức sống, mang đậm vẻ hoang dại. So với Liễu Khanh vạn người mê kia, những nơi cần đầy đặn của nàng chẳng hề kém cạnh.

Hai nàng đứng cạnh nhau, một người tựa tiên tử hạ phàm, thoát tục khỏi khói bụi trần gian; một người như công chúa thế tục, mang bảy phần kiêu ngạo, hai phần đáng yêu, một phần yêu kiều.

Nếu Khương Phi Linh tỏa sáng như ánh huỳnh quang, toát lên vẻ thoát tục, thì Thanh Nhi, với dáng người uyển chuyển hoang dại, cũng sở hữu dung mạo phi phàm.

Lý Thiên Mệnh thực sự không ngờ, giữa chốn rừng hoang núi dại này lại gặp gỡ hai nữ tử. Dung mạo của Thanh Nhi dường như chẳng hề thua kém Mộc Tình Tình, thậm chí còn có phần hơn về khí chất.

Hắn vốn tưởng Thanh Nhi là nha hoàn, nhưng giờ xem ra không phải vậy.

Thanh Nhi có khí chất xuất chúng, cử chỉ toát lên khí tràng kinh người. Nàng mang theo một loại hơi thở vô cùng đáng sợ, thứ khí tức đến từ những thiên tài tuyệt đỉnh và uy nghiêm tột bậc. Người trẻ tuổi như vậy, dù ở Diễm Đô, hẳn cũng là nhân vật quyền cao chức trọng.

“Thanh Nhi, muội đừng dọa hắn. Hắn không phải người xấu. Lúc nãy ta bị hung thú đuổi theo, chính hắn đã cứu ta đấy.” Thấy Thanh Nhi cảnh giác nhìn chằm chằm Lý Thiên Mệnh, Khương Phi Linh vội kéo tay nàng nói.

“Thật sao?” Thanh Nhi cuối cùng cũng bớt cảnh giác, đánh giá Lý Thiên Mệnh từ trên xuống dưới, rồi nói: “Bộ dạng thì được đấy, nhưng đừng mơ tưởng gì đến Linh Nhi, đi nhanh đi.”

Xem ra gia hỏa này chẳng hề thân thiện. Thân phận của nàng hẳn rất cao, nên quen thói khinh miệt người khác.

“Mặt mũi xinh đẹp, mà chút lễ phép cũng không có.” Lý Thiên Mệnh vừa mới còn có chút hảo cảm với Thanh Nhi, dù sao mỹ nữ luôn được ưu ái.

Nhưng sau khi biết hắn không có ác ý mà nàng vẫn không mấy khách khí, hắn dĩ nhiên chẳng việc gì phải nể nang.

“Ngươi nói cái gì? Có tin ta tát cho ngươi một cái không?” Thanh Nhi trợn mắt.

Khi nàng nổi giận, Thú Nguyên khủng bố trên người nàng lưu chuyển, thứ khí tức vượt xa Thú Mạch cảnh, chứng minh nàng rất có thể là cường giả Linh Nguyên cảnh. Với tuổi này mà đạt tới Linh Nguyên cảnh, ở Diễm Đô hẳn phải là nhân vật nổi tiếng.

“Thanh Nhi, muội đừng bắt nạt ca ca. Linh Nhi sẽ cho muội một kinh hỉ.”

“Ca ca? Ta nhổ vào.” Thanh Nhi lại trừng mắt liếc Lý Thiên Mệnh. Hắn dở khóc dở cười, hẳn nàng xem hắn là loại người xấu chuyên dụ dỗ thiếu nữ ngây thơ.

“Muội có muốn nghe không?” Khương Phi Linh bĩu môi.

“Được rồi, muội nói đi.” Thanh Nhi bất đắc dĩ nói, xem ra quan hệ giữa hai nàng vô cùng tốt.

“Vừa nãy ta phụ linh lên người ca ca, muội đoán xem trình độ phụ linh đạt tới cấp bậc gì?” Khương Phi Linh nháy mắt mấy cái nói.

“Phụ linh? Không phải ta đã bảo muội đừng tùy tiện bám vào người khác sao!” Thanh Nhi nhức đầu nói.

“Hung thú đuổi ta, ta cũng có cách nào đâu. Muội đoán nhanh đi!”

“Cái tên nam nhân rách nát ở vùng biên giới này, nhiều lắm là cấp hai thôi, không thể hơn được.” Thanh Nhi khinh bỉ liếc Lý Thiên Mệnh.

“Sai rồi, muội chắc chắn không tin đâu, đạt tới max cấp đấy, không tin muội xem này.”

Ngay trước mắt Thanh Nhi, Khương Phi Linh lại phụ linh lên người Lý Thiên Mệnh. Cảm giác lực lượng hung mãnh tăng vọt, bùng nổ lại ùa về!

“Ta lạy hồn!” Thanh Nhi nhìn Lý Thiên Mệnh đang bị phụ linh trước mắt, vẻ mặt kinh hãi, một câu thô tục buột miệng thốt ra. Đôi mắt đẹp trong veo của nàng tràn đầy vẻ khó tin.

“Thấy chưa? Max cấp đó, từ xưa đến nay chưa từng có ai đạt được max cấp đâu, mà ta cảm thấy như đã quen biết ca ca Thiên Mệnh từ trước rồi ấy.” Khương Phi Linh cười tươi ngưng tụ thân thể, hài lòng nhìn Lý Thiên Mệnh, mắt híp lại thành hình vành trăng khuyết.

Thanh Nhi nhìn hai người họ thân thiết như vậy, sau cơn chấn động thì nghiến răng nghiến lợi. Nàng vội kéo Khương Phi Linh về phía mình, nói: “Linh Nhi, muội quá ngây thơ rồi. Đừng có tin lời ngon tiếng ngọt của người khác. Lúc ta không có ở đây, hắn chắc chắn đã lừa muội rồi.”

“Không có mà, ca ca rất lễ phép.” Khương Phi Linh nói.

“Muội trúng độc rồi.” Thanh Nhi khẽ cắn môi, nói: “Ta nói cho muội biết, đàn ông chẳng có ai tốt đâu. Muội xinh đẹp như vậy, hắn đương nhiên sẽ vây quanh lấy muội. Hơn nữa, dù phụ linh max cấp thì sao? Ở cái nơi Thiên Viễn này, hắn sau này cũng chẳng thành công cụ được, chẳng có tác dụng gì cả.”

“Đại tỷ, tỷ bị bao nhiêu gã đàn ông làm tổn thương vậy, mà lại nói ra những lời này.” Lý Thiên Mệnh càng nhìn nàng càng khó chịu. Sao lại có người hạ thấp người khác như thế? Dù gì hắn cũng đã giúp Khương Phi Linh.

“Ngươi muốn chết hả?” Thanh Nhi đột ngột quay đầu, ánh mắt lạnh lùng bá đạo nhìn Lý Thiên Mệnh. Thứ khí tức của kẻ ở vị trí cao hoàn toàn bùng nổ.

“Thanh Nhi!” Ngược lại Khương Phi Linh lại tức giận trước. Lý Thiên Mệnh còn tưởng tiểu tiên nữ này sẽ không tức giận chứ. Nhưng mà, cô nương này dù tức giận, xem ra vẫn thật đáng yêu…

Hắn cảm thấy mình có chút mê muội, trong đầu toàn là hình ảnh nàng cau mày hay mỉm cười.

“Được rồi, chúng ta mặc kệ hắn. Lần này đi chơi quá lâu rồi, chúng ta phải tranh thủ thời gian về Diễm Đô thôi.” Thanh Nhi không muốn nàng giận, nên dịu giọng nói.

“Vâng.” Khương Phi Linh có chút mất mát, dường như nàng không mấy muốn về nơi đó.

“Tiểu tặc, chúng ta phải đi rồi. Ta cảm ơn ngươi lần nữa vì vừa nãy đã giúp Linh Nhi. Nhưng ngươi cũng nên dẹp bỏ những ý nghĩ khác đi. Ngươi và Linh Nhi không thuộc về cùng một thế giới đâu, đừng si tâm vọng tưởng quá nhiều, ngoan ngoãn về nhà trồng trọt đi.” Lúc nói, ánh mắt Thanh Nhi vẫn mang theo ý cảnh cáo.

“Có phải đầu óc ngươi có vấn đề không đấy?” Lý Thiên Mệnh chỉ vào đầu nàng.

“Dân đen, ta…” Nàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, thịt trên người run lên vì giận. Ở Diễm Đô, có mấy người dám nói với nàng như vậy?

Nhưng chẳng còn cách nào, hễ hắn bị ức hiếp, Linh Nhi lại giận, nàng chỉ có thể nhịn.

“Linh Nhi, muội ở đâu Diễm Đô, sau này ta sẽ đến tìm muội.” Lý Thiên Mệnh nói.

“Ta ở…”

“Đừng nói cho hắn.” Thanh Nhi bịt miệng nàng lại, rồi nói với Lý Thiên Mệnh: “Đi Diễm Đô làm gì? Với cái xuất thân của ngươi, cứ an tâm ở nhà trồng trọt, sản xuất lương thực cống hiến cho Chu Tước quốc mới là việc của ngươi.”

“Đi thôi!”

Nói xong, nàng cảm thấy vô cùng thoải mái, trực tiếp kéo Khương Phi Linh chạy đi. Tốc độ của nàng quả thực rất nhanh, chớp mắt đã biến mất trong rừng, Lý Thiên Mệnh muốn đuổi theo cũng không kịp.

Nhưng hắn vẫn cười.

Hai cô nương này thật thú vị.

Tuy có một người không mấy để ý đến hắn, nhưng thực ra là nàng đang phòng bị, sợ Khương Phi Linh bị hắn lừa gạt.

Dù sao cô nương tựa tiên nữ kia, thuần khiết trắng trong như tuyết, không cho phép bất cứ ai vấy bẩn.

“Sau này, nhất định sẽ có cơ hội gặp lại.” Lý Thiên Mệnh không lo không tìm được các nàng. Với thực lực của Thanh Nhi, ở Diễm Đô chắc chắn là nhân vật tao nhã, mà Diễm Đô chính là mục tiêu tiếp theo của hắn.

Sau khi các nàng đi, Lý Thiên Mệnh liền thả tiểu hoàng kê ra.

“Lý Thiên Mệnh, ngươi giấu ta đi, có phải đã cưỡng đoạt con gái nhà người ta rồi không? Ngươi đúng là cầm thú. Là Cộng Sinh Thú của ngươi, ta, Huỳnh Hỏa đại gia cảm thấy sỉ nhục cho cả đời này.” Tiểu hoàng kê vừa ra đã líu lo không ngừng.

“Im miệng đi ngươi. Ta có phải là người vô sỉ như vậy đâu?”

“Đúng vậy. Ngươi vô sỉ đến mức không phải là người ấy chứ.”

“Ta lạy! Bóp chết ngươi!” Lý Thiên Mệnh túm lấy nó, trút hết cảm giác mất mát sau khi cô nương kia rời đi lên người nó.

“Mẹ nó, chúc ngươi sau này sinh con không có mông!”

“Ta nguyền ngươi cả đời làm gà lưu manh.”

“Ta nguyền ngươi kêu chi chít gãy thành bảy tám đoạn!”

Một người một gà trên nhảy dưới tránh, tuy cãi nhau, nhưng tốc độ tìm kiếm Thanh Linh thảo lại không hề chậm lại. Tạm thời trên tay mới có một gốc Thanh Linh thảo, hắn cần nhiều hơn nữa.

Lại qua ba ngày, Lý Thiên Mệnh đã tiến sâu vào Hỏa Lăng sơn.

Cây cối xung quanh cứng cáp đầy sức sống, bụi cây dưới đáy um tùm, khắp nơi là lá rụng ẩm ướt dày đặc, hoàn toàn không thấy nơi nào ẩn giấu độc trùng mãnh thú.

Ba ngày này Thanh Linh thảo vẫn chưa tìm thấy, ngược lại thì “Linh Túy” thu được không ít.

Những Linh Túy này đều là tài nguyên quan trọng trong địa bàn của hung thú. Cơ bản phàm là nơi có Linh Túy sinh trưởng, đều có mãnh thú chiếm cứ, độc trùng giăng đầy, chờ đợi Linh Túy thành thục.

Cơ bản phàm là Linh Túy hấp thu ánh nắng gay gắt mà ra đời, ẩn chứa linh khí hỏa diễm, đều trực tiếp bị chúng ăn. Tu luyện trong Hỏa Lăng sơn, thực tế nhanh hơn ở Ly Hỏa thành một chút.

Từng mất đến mấy năm mới tu luyện đến Thú Mạch cảnh tầng thứ năm, giờ thì chỉ khoảng hai mươi ngày đã hoàn thành.

Thái Cổ Hỗn Độn Cự Thú Cộng Sinh Thú, không phải hiện tại mới xuất sinh thì cường hãn đến mức nào, mà là thể hiện ở thiên phú, tạo hóa các loại các phương diện. Cho đến nay, năng lực thiên phú của Vĩnh Hằng Luyện Ngục Phượng Hoàng, bày ra chưa đến một phần vạn.

“Thanh Linh thảo!” Ngay vào một buổi chiều tà, Lý Thiên Mệnh vượt qua một ngọn núi, đi vào một vùng đất bằng phẳng.

Nơi này cây cỏ mọc um tùm, cỏ dại đông đảo, nhưng Thanh Linh thảo lại là Linh Túy, tuy lẫn trong cỏ dại, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng.

Một khóm Thanh Linh thảo rất nhiều, chừng mười mấy gốc, đối với Lý Thiên Mệnh mà nói quả thực là trọng bảo, còn quý hơn một túi bảo ngọc. Số lượng này đủ để hắn yên tâm mang mẫu thân đến Viêm Hoàng Học Cung.

Thương thiên không phụ lòng người.

Có thể tưởng tượng được, khi mang những Thanh Linh thảo này về, mẫu thân nhất định sẽ rất vui. Dù sao, bà thật không cam tâm, cả đời cứ như vậy kết thúc.

Khóa chặt mục tiêu, một người một gà cấp tốc tiến về.

“Gặp nguy hiểm!” Ngay khi đến gần, Lý Thiên Mệnh nhạy cảm phát giác được nguy cơ. Cỏ dại xung quanh quá cao, khắp nơi lít nha lít nhít, căn bản không biết nơi nào ẩn giấu hung thú dữ tợn.

Liền lúc bọn hắn đến gần, một vệt sáng xanh bỗng nhiên bắn tới. Ánh sáng màu lam này rất có thể là gai độc, một khi bị trúng thì kịch độc quấn thân, còn đáng sợ hơn đao kiếm thương thân.

Hắn và tiểu hoàng kê vội vàng né tránh, tránh được một kích trí mạng này.

Khi bọn hắn đứng vững, chợt thấy ngay cạnh khóm Thanh Linh thảo, lại tồn tại một con bọ cạp màu đen.

Con bọ cạp phi thường lớn, tựa như một cái bàn tám người nằm rạp trên mặt đất, một đôi càng giống hai thanh chuỳ sắt lớn.

Đáng sợ nhất là cái đuôi nhấc cao, đó là một cái đuôi màu xanh lam, phía trên bao trùm thiết giáp dày đặc, cuối cùng là một chiếc kim nhọn, nhiễm chất lỏng màu xanh lam rõ ràng cũng là kịch độc.

Vừa rồi tấn công bọn họ, hẳn là cái đuôi màu xanh lam này.

“Hung thú!” Lý Thiên Mệnh híp mắt. Hắn cảm nhận được con độc bò cạp này không tầm thường, nhưng nhìn kỹ, ánh mắt của Độc Hạt không hề dữ tợn tàn nhẫn, mà là lạnh lùng nhìn Lý Thiên Mệnh, giống như ánh mắt người.

“Không phải Hung thú, là Cộng Sinh Thú!” Ánh mắt thanh tỉnh, nhân tính hóa, đó là biểu tượng của Cộng Sinh Thú.

“Đây là cấp năm Cộng Sinh Thú – Lam Vĩ Độc Hạt.” Lý Thiên Mệnh nhớ ra. Hắn từng xem qua tư liệu về các loại Cộng Sinh Thú, nhận ra thân phận của Lam Vĩ Độc Hạt.

Các loại và thuộc tính của Cộng Sinh Thú, là một ngành học bao la, là môn bắt buộc của mỗi Ngự Thú Sư.

Lý Thiên Mệnh từ nhỏ đã bắt đầu học tập, nhưng cho đến hôm nay, muốn nhận rõ ràng tất cả Cộng Sinh Thú vẫn rất khó, bởi vì trong lịch sử đã xuất hiện quá nhiều loại Cộng Sinh Thú.

Cộng Sinh Thú được quy loại theo “Chủng loại” và “Thuộc tính”.

“Chủng loại” Cộng Sinh Thú, đại thể có thể chia thành mấy loại sau: Phi cầm loại, tẩu thú loại, côn trùng loại, loài cá.

Dưới bốn loại “Chủng loại” này, chia nhỏ ra vô số Cộng Sinh Thú.

Ngoài ra còn có một số Cộng Sinh Thú “Đặc thù loại”: Tỉ như loài bò sát (như rùa đen, cá sấu), loài sinh hoạt trong hai lĩnh vực (như ếch xanh, cá cóc), thân mềm loại (như vỏ sò, mực), phân đoạn loại (như con giun, con đỉa), ruột khoang (như con sứa, hải quỳ), vân vân.

Đừng nhìn những Cộng Sinh Thú tiểu phẩm loại này xem ra rất nhỏ yếu, nhưng kỳ thật không phải vậy. Có chút thủy mẫu, rùa đen loại hình, có thể đạt tới cấp tám chín, lực sát thương vô cùng đáng sợ.

Từng có một loại Cộng Sinh Thú, cuối cùng là một con giun, nhưng tên của nó không phải con giun, mà là “Địa Ngục Cầu Long”, Cộng Sinh Thú cấp chín. Ngự Thú Sư của nó cũng tương đương đáng sợ, là siêu cấp cường giả lừng lẫy trong lịch sử Viêm Hoàng đại lục.

Hắn cùng Địa Ngục Cầu Long đã tạo ra một thời đại huy hoàng.

Ngoài “Chủng loại” khác nhau, Cộng Sinh Thú còn có “Thuộc tính” khác nhau.

Thuộc tính cụ thể lại càng nhiều. Hiện nay biết rõ, Cộng Sinh Thú có những thuộc tính sau: Hệ kim loại, hoa mộc hệ, nước đá hệ, hệ hỏa, Thổ hệ, Lôi Điện hệ, gió bão hệ, Quang Minh hệ, Hắc Ám hệ, Kịch Độc hệ, tinh thần hệ, Âm Minh hệ, nổ tung hệ, nguyệt quang hệ, mê hồn hệ, thanh âm hệ, tịnh hóa hệ, Sinh Mệnh hệ, hệ biến hình, cuồng hóa hệ, Khống chế hệ, thiết giáp hệ, Mẫu Hoàng hệ, vân vân!

Thuộc tính cũng là đặc thù căn bản của Cộng Sinh Thú. Trong đó Kim Mộc Thủy Hỏa lôi Thổ Phong đều gọi chung là “Nguyên tố hệ”.

Số lượng Cộng Sinh Thú Nguyên tố hệ nhiều nhất, cơ bản chiếm đến hơn 99%. Nhưng một số Cộng Sinh Thú Thiên Môn hệ có lúc sẽ càng khủng bố hơn. Nói thí dụ như thưa thớt “Mẫu Hoàng hệ”, bình thường kiến chúa, Phong Hậu đều thuộc về Mẫu Hoàng hệ. Cộng Sinh Thú Mẫu Hoàng hệ tự thân có thể sản sinh đại lượng con nối dõi, tạo thành quân đoàn chiến đấu.

Nói chung, bất kỳ Cộng Sinh Thú nào cũng có thể đưa về “Chủng loại” và “Thuộc tính”. Nói thí dụ như Hỏa Linh Điểu của Lý Tuyết Kiều, là Cộng Sinh Thú “Hệ hỏa phi cầm loại”.

Thiểm Điện Báo của Liễu Thiên Dương, là Cộng Sinh Thú “Lôi Điện hệ tẩu thú loại”.

Mà Lam Vĩ Độc Hạt trước mắt, là Cộng Sinh Thú “Kịch Độc hệ côn trùng loại”!

Kịch Độc hệ tính là một trong các Thiên Môn hệ. Mặc dù không có Phong Hỏa Lôi Đình chi lực, nhưng kịch độc của nó chỉ cần nhập thể, tuyệt đối càng thêm đáng sợ.

Có Cộng Sinh Thú, thì chứng minh có Ngự Thú Sư tồn tại.

Quả nhiên, ngay trong khoảnh khắc tiếp theo, một thiếu niên gầy gò mặc trường bào xanh biếc rộng rãi chạy nhanh đến, rơi vào trước mắt Lý Thiên Mệnh, vừa vặn giẫm lên khóm Thanh Linh thảo.

Quay lại truyện Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Bảng Xếp Hạng

Chương 306: Âm Dương Song Khiếu

Vạn Tộc Chi Kiếp - Tháng 3 21, 2025

Chương 147: Lôi Tôn phủ thịnh yến!

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 3 21, 2025

Chương 305: Thiên tài đều là tùy tiện chơi đùa

Vạn Tộc Chi Kiếp - Tháng 3 21, 2025