Chương 79: Bắc Lương thêm thương | Tuyết Trung

Tuyết Trung - Cập nhật ngày 21/02/2025

Tửu quán [1] ngày càng khấm khá, mấy chiếc bàn đều chật kín khách, khiến bà chủ tươi cười rạng rỡ. Cảnh tượng này ngày thường hiếm thấy, bà vừa lớn tiếng chào mời, vừa bưng rượu thịt, trong lòng tính toán nhỏ nhặt. Hôm nay kiếm được mấy đồng bạc vụn, mấy xâu tiền đồng, nghĩ tới đứa con út đang học ở tư thục [2], cứ đòi mua bút mực. Nào dám tiêu xài phung phí, nếu không, phụ nữ nhà lành ai lại ra ngoài拋 đầu lộ diện [3]? Chẳng phải đều cam chịu mặt hướng đất vàng, lưng hướng trời hay sao? Giờ cuối cùng cũng có thể cho thằng bé toại nguyện rồi.

Bàn đã kín người, phía sau vẫn không ngừng có người đến đòi uống rượu, mà lại đều không có ý rời đi ngay. Bà chủ đành phải kê thêm mấy chiếc ghế, may mà mấy gã hán tử kia cũng không khó coi, cứ uống rượu lớn, ăn thịt lớn. Nếu là ngày trước, đám hán tử ở tửu quán thường hay dò xét bà chủ, trêu ghẹo vài câu. Nữ tử Bắc Lương vốn phóng khoáng, cương liệt, kiêu ngạo hơn nam tử, bà chủ chỉ cần đám hán tử kia không quá phận, đưa rượu nước mà bị sờ mó chút đỉnh, cũng không trở mặt. Bất quá hôm nay, đám khách uống rượu kia đều đồng loạt liếc nhìn về phía dịch lộ [4] phía đông, giống như đang chờ đợi người nào.

Chẳng bao lâu, nơi này đã tụ tập không dưới hai mươi người. Thành ra, vị tuấn ca nhi [5] độc chiếm một bàn kia lại càng thêm chói mắt. Ban đầu không phải không có người muốn ghép bàn, chỉ là chẳng biết tại sao, nhìn dáng vẻ, khí thái của vị công tử trẻ tuổi kia, liền đều vô thức né tránh.

Lúc này, bà chủ thấy càng ngày càng nhiều khách ùa tới, còn có cả mấy kẻ mặc lụa là, nhà giàu sang, nàng liền có chút lo lắng cho nam tử trẻ tuổi kia. Bắc Lương là nơi nào chứ? Nơi khác có câu “một lời không hợp, quyền cước đối mặt”, ở đây, ai ai cũng là bị cát bụi, dao nhỏ hun đúc ra tính tình táo bạo. Nói không chừng, nhìn ngứa mắt ai liền vung tay. Bà chủ không phải tính toán để người trẻ tuổi kia giúp mình kiếm ít rượu thịt, mà là sợ hắn gây chuyện, chuốc lấy thiệt thòi. Tuấn ca nhi đẹp mắt như vậy, nếu bị người ta đánh cho sưng vù mặt mày, nàng cũng nhìn không đành.

Bà chủ đang định tươi cười, mở lời với người trẻ tuổi kia, ai ngờ sợ gì gặp nấy. Một đám tráng hán lưng đeo đao hùng hổ, nhìn chằm chằm vào chiếc bàn chỉ có ba chỗ ngồi kia. Bà thực sự lo sợ người trẻ tuổi kia không hiểu giang hồ hiểm ác, sợ hắn mất mặt mà ra tay đả thương người. Đến lúc đó đao kiếm vô tình, cho dù có chút gia thế, ỷ vào thế nào đi nữa, ở Bắc Lương bao năm nay, năm nào chẳng nghe có mấy kẻ đọc sách bị đánh gần chết?

Ở Bắc Lương không giống những nơi khác của Ly Dương, mặc áo nho sinh chẳng có tác dụng gì, chỉ có đám thanh niên đeo lương đao [6] mới chấn nhiếp được người giang hồ. Chỉ có điều, bà chủ cũng nghe nói, hình như vị Bắc Lương Vương trẻ tuổi của chúng ta đã hạ một đạo “thánh chỉ”, bây giờ ngay cả con cái tướng quân cũng không dám tùy tiện đeo lương đao, thậm chí còn hiếm thấy kẻ nào nghênh ngang cưỡi ngựa trên phố xá. Bà chủ không hiểu gì là lo nước thương dân, chỉ thấy thế đạo Bắc Lương, quả thực đã tốt hơn đôi chút.

Bà chủ khẽ thở phào, bởi vì vị công tử trẻ tuổi kia tuy tuổi tác không lớn, nhưng kinh nghiệm giang hồ cũng không cạn. Chàng chủ động trò chuyện với mấy gã hán tử hung thần ác sát kia vài câu, sau đó cười, gọi thêm mười cân rượu Lục Nghĩ [7]. Năm gã trung niên hán tử kia, không giống làm nghề chính đáng, thấy người trẻ tuổi thức thời, hiểu chuyện, cũng thêm vài phần tươi cười.

Ra ngoài, chỉ cần không phải đám con cháu tướng chủng [8], thì ai dám ở trong địa phận Bắc Lương rút đao gây sự? Huống chi, con cháu tướng chủng cũng chia ba bảy loại. Cha chú làm quan to cỡ nào, lĩnh binh bao nhiêu, sẽ quyết định chúng là hoành hành ngang ngược ở một huyện, hay diễu võ dương oai ở một châu.

Đối với người giang hồ Bắc Lương, gần như ai ai cũng nếm qua khổ sở của đám con cháu tướng chủng kia. Thậm chí thường có kẻ vô duyên vô cớ bị để ý, kiếm cớ làm thịt. Sau đó, báo cáo quan phủ, đơn giản chỉ là “kẻ hèn mọn hành hung, thân là hậu đại của tướng tá thiết kỵ Bắc Lương, sao có thể bôi nhọ gia phong, giữa đường thấy chuyện bất bình, rút đao tương trợ”. Quan bức dân phản, dân không thể không phản, nhưng phản, chính là chết.

Năm đó, dưới sự cai trị của nhân đồ [9], ba châu Bắc Lương, trừ Võ Đương Sơn, nơi tu đạo của các thần tiên chân nhân [10], còn có chút danh tiếng với triều đình, được coi là môn phái lớn trong võ lâm, thì không còn ai có thể tự xưng là giang hồ đại tông nữa. Sở dĩ như vậy, chẳng phải đều do vô số tướng chủng môn đình gây họa hay sao?

Thật sự có cao thủ giang hồ võ nghệ cao cường, đều bị thuê đi làm chó giữ nhà, trái lại tiếp tay cho giặc, chèn ép đám tán nhân giang hồ không có thân phận, chỗ dựa. U Châu có Tôn gia, cùng quê với Thương Tiên Vương Tú, con cháu trong tộc đều luyện thương giỏi. Coi như là do không muốn đầu nhập vào quan phủ và tướng chủng môn hộ, đợi đến gia chủ, cây cột chống trời vừa chết, liền bị cừu gia của một vị tướng quân mang binh diệt sát. Nghe nói cả nhà trên dưới hơn bốn mươi nhân khẩu, chỉ chạy thoát được hai, ba người.

Thấy nhiều khách khứa lui tới, bà chủ thi thoảng cũng nghĩ, như bà bán rượu kiếm tiền đã không dễ, đám lăn lộn giang hồ kia, ngày thường nhìn hào khí ngất trời, kỳ thực có lẽ càng không dễ dàng.

Hướng về phía đông, phía U Châu đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy cuối dịch lộ bụi đất tung bay. Bà chủ liếc mắt, dịch lộ trên thường có kỵ quân Bắc Lương qua lại, nàng sớm đã nhìn ra mánh khóe. Xem ra, cũng chỉ hơn trăm kỵ, ở Bắc Lương, nơi nổi tiếng với thiết kỵ và ngựa tốt, thì chẳng có gì to tát.

Bà chủ thấy trong ngoài tửu quán, mặc kệ là ghế hay sạp, đều như lửa đốt mông, tất cả đều đứng dậy, ánh mắt nóng bỏng, còn hơn cả nhìn thấy nữ tử lõa thể, khiến bà có chút bực bội. Lẽ nào là đại nhân vật nào giá lâm? Nàng chỉ là thôn phụ nơi thôn dã, chỉ bán nổi rượu Lục Nghĩ, giang hồ hay triều đình, nhiều thứ nghe vào tai, nhưng trước giờ không để tâm. Một phụ nữ mỗi ngày đếm đống tiền đồng nhỏ nhoi đã thỏa mãn, lẽ nào còn muốn thay Bắc Lương Vương lo lắng quân quốc đại nghiệp hay sao?

Gần đây, nghe nhiều khách khứa lải nhải về Ngô gia kiếm trủng [11], nàng cũng chỉ gió thoảng bên tai. Nàng hung hăng nhìn chằm chằm đám khách bỏ vị trí, sợ bọn họ thừa cơ chuồn mất, trốn tiền rượu. Bà chủ bận rộn nãy giờ, cuối cùng cũng có thể nghỉ một lát, lại có tâm tư dò xét vị công tử trẻ tuổi đã gọi rượu Lục Nghĩ ngon kia. Nàng mím môi cười, ai nói chỉ có nam tử ngắm mỹ nhân, nữ tử cũng thích ngắm nam nhân anh tuấn. Lúc này, người kia cũng đứng dậy, đứng ở bên bàn rượu cạnh dịch lộ, dưới gốc cây hòe lớn, hai tay che ống tay áo. Nàng nhìn gò má hắn, ngưỡng mộ đôi mắt câu hồn của hắn. Mà lại, hắn nhìn nàng không có cái ánh mắt thèm thuồng như đám hán tử bình thường, sạch sẽ, tựa như giếng nước lâu năm trong thôn, nước giếng múc lên trong vắt, lấy một bầu giải khát cũng tốt, mà cất rượu còn ngon hơn. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng bất giác bật cười, cảm thấy không biết nhà ai có phúc, mỗi ngày được tiểu ca nhi tuấn tú này ngắm nhìn. Nếu là nàng, thà bớt ăn chút cơm canh, tích cóp tiền mua son phấn chưa từng dùng qua, thoa lên mặt.

Bà chủ đoán không sai, quả thực là một trăm kỵ từ nơi này hướng về phía Lương Châu. Chỉ có điều, ngay cả nàng, người trước giờ không biết giang hồ là gì, cũng nhìn ra một trăm kỵ kia không tầm thường. Kỵ sĩ đều là kiếm khách, không giống kỵ quân Bắc Lương mặc giáp, đeo nỏ, cũng không giống tùy tùng của nhân vật lớn quần áo sáng sủa. Ai nấy sắc mặt đều như đá tảng, nhiều kiếm sĩ nhìn đã bảy, tám mươi tuổi, nhưng khi cưỡi ngựa, eo lưng thẳng tắp như cán thương, tinh thần, khí thế kia, người già trong thôn không thể có được. Đặc biệt là khi một trăm kỵ kia gần như đồng thời nhìn về phía tửu quán, không riêng gì bà chủ sợ hãi lùi lại, mà gần như tất cả mọi người đều lùi.

Nhưng chẳng biết tại sao, hơn trăm kiếm khách, sau khi kỵ sĩ dẫn đầu thúc ngựa chạy, đều không dừng lại. Bà chủ như trút được gánh nặng, không dừng lại mới tốt, nếu không nàng thực sự không dám thu tiền rượu của bọn họ.

Vị phiên vương trẻ tuổi cố ý nương tay cho một trăm kỵ của Ngô gia buông tay áo xuống, cuối cùng vẫn không lên tiếng, khó tránh khỏi có chút xấu hổ.

Hắn, Từ Phượng Niên, đương nhiên biết rõ hơn mọi người ở đây. Kỵ sĩ dẫn đầu, Ngô Lục Đỉnh, đã cố tình làm ngơ, các kiếm nô phía sau cũng chỉ có thể theo vị kiếm quan này tiếp tục tiến lên. Từ Phượng Niên ngược lại không có gì tức giận, ngồi xuống, gọi thêm nửa cân rượu Lục Nghĩ. Dù sao, tâm ý của mình đã tới, Ngô gia trăm kỵ có lĩnh tình hay không không quan trọng, chẳng lẽ lại để mình nhiệt tình mà bị lạnh nhạt? Nếu không phải nể mặt vị Ngô gia Thái Mỗ gia mới gặp một lần kia, hắn cũng sẽ không đến biên cảnh Lương Châu chờ đợi. Đã Ngô Lục Đỉnh tiểu tử này muốn tự cao tự đại, thì cứ để hắn bày trò, Từ Phượng Niên cũng không đến mức chấp nhặt với hắn.

Từ Phượng Niên sắc mặt bình tĩnh uống rượu, trong lòng suy tính chiến lực của Ngô gia trăm kỵ kia. Ngô Lục Đỉnh và kỵ sĩ thứ hai, Thúy Hoa, phía sau sáu, bảy vị, đều xứng danh là cao thủ nhập phẩm hàng đầu. Nếu ở thời khắc mấu chốt, chiến sự giằng co, thắng bại chỉ trong gang tấc, cho một trăm kỵ, một trăm kiếm này một con đường bằng phẳng xuyên thẳng đến đại tướng địch, ai có thể cản nổi?

Thác Bạt Bồ Tát không cần cân nhắc, vị võ thần Bắc Mãng này, chỉ cần ở trên chiến trường, căn bản không cần ai hộ giá. Hồng Kính Nham hẳn là cũng có thể ứng phó, Mộ Dung Bảo Đỉnh có lẽ cũng không dễ chịu. Bất quá, hai quân đối chọi, loại truyền thuyết lấy thủ cấp thượng tướng trong vạn quân, ở thời Xuân Thu đã hiếm thấy. Đặc biệt là, theo sự xuất hiện của mấy loại đại nỏ [12] dễ lắp ráp, uy lực kinh người, hiếm có ai có thể như trong diễn nghĩa, tiểu thuyết làm được chuyện giết xuyên chiến trận, thậm chí mấy lần vào ra. Nên biết, một cây nỏ Cá Phù [13] do mấy tên duệ sĩ hợp lực đạp, uy lực to lớn, được giang hồ gọi là “năm mươi phi kiếm”. Vậy chính là, trong tầm bắn năm mươi trượng, khi thế đi của nỏ Cá Phù chưa yếu, một cây nỏ Cá Phù chính là một thanh phi kiếm của kiếm tiên! Khó mà tránh né, chứ đừng nói là chống lại.

Nếu không phải bị Vương Tiên Chi phá vỡ thể phách của Cao Thụ Lộ… Từ Phượng Niên nghĩ tới đây, tự giễu cười một tiếng, trên đời không có “nếu như”.

Từ Phượng Niên thở ra một hơi, đám người tới đây tìm vận may, sau khi thỏa mãn nhìn ngắm, đều hứng chí mà đến, hứng chí mà đi. Nhiều người lúc trả tiền, còn móc thêm chút tiền rượu cho bà chủ. Chẳng mấy chốc, tửu quán liền vắng tanh. Mấy gã hán tử đeo đao kia, trước khi đi, không quên ôm quyền cáo từ Từ Phượng Niên, người đã mời khách uống rượu.

Từ Phượng Niên vẫn ngồi uống rượu, tuy nói thi thoảng tán gẫu với bà chủ vài câu chuyện vụn vặt về mùa màng, nhưng tự nhiên không phải có ý đồ xấu gì với bà chủ. Người phụ nữ phong vận vẫn còn kia cũng không ngây thơ đến mức cho rằng người trẻ tuổi kia có ý gì, dựa vào câu chuyện, lại không có việc gì cần làm, nàng liền ngồi xuống đối diện, xách vò rượu Lục Nghĩ và mấy đĩa đồ nhắm tự làm, nói là mời hắn uống, dù sao cũng không đáng mấy đồng tiền.

Hai người đang nói chuyện, lại có ba vị khách tới, một già, hai trẻ, đều mang theo hành lý, xách gậy gỗ. Ngồi xuống sát vách bàn Từ Phượng Niên, không phải nhà có tiền, lão nhân chỉ gọi nửa cân rượu Lục Nghĩ, hai thiếu niên chỉ có thể ngửi mùi rượu, thèm thuồng nhìn trưởng bối trong nhà nhắm mắt say sưa uống rượu.

Một thiếu niên tráng kiện, dưới cằm lún phún râu, thấp giọng hỏi: “Gia gia, đám kiếm sĩ chúng ta vừa thấy, có thật là kiếm khách của Ngô gia kiếm trủng không?”

Lão nhân gật đầu.

Một thiếu niên khác, mi thanh mục tú, không tục khí, môi đỏ răng trắng, giống như nữ tử. Nếu như trước đây, không may gặp phải đám con cháu tướng chủng thích nam phong [14], thì sống không bằng chết. Cũng may, bây giờ trong đại lao ở các châu quận Bắc Lương, còn rất nhiều con cháu ngang ngược đang ăn cơm tù, so với trước kia, Bắc Lương đã quy củ hơn nhiều. Lại nói, nhiều phú nhân đã rời khỏi Bắc Lương, nay lại có thêm một Lưu Châu Bắc Lương đạo, thật là hiếm có thái bình thế đạo.

Bà chủ gọi món cho ba vị khách đang túng quẫn kia xong, trở lại chỗ ngồi, liếc nhìn thiếu niên thanh tú kia, vô thức quay đầu nhìn công tử ca đối diện, ân, vẫn là vị trước mắt này tuấn tú hơn nhiều. Cái liếc nhìn tùy ý này, lại bị công tử ca kia bắt gặp. Bà chủ thấy hắn có chút bất lực, nàng buồn cười, cũng không có gì ngượng ngùng, đều là sắp có con dâu rồi, da mặt không mỏng đi đâu được. Bà thẳng thắn cười nói: “Công tử, dung mạo của ngài còn tuấn tú hơn khuê nữ xinh đẹp nhất trong thôn ta, cha mẹ ngài chắc hẳn cũng đẹp. Ta nhìn ngài vài lần, ngài đừng giận nhé.”

Từ Phượng Niên cười nói: “Lão bản nương, bà cứ nhìn đi, ta không quản được mắt bà. Nhưng lát nữa tính tiền, có thể bớt chút tiền lẻ được không?”

Bà chủ cười ha hả: “Được thôi, ta đã mời ngài một vò rượu Lục Nghĩ ngon nhất rồi, lát nữa tiền rượu một đồng cũng không thể thiếu. Nếu công tử ca có thể cho ta sờ mó đôi chút, ta có thể suy nghĩ lại.”

Từ Phượng Niên bất đắc dĩ: “Lão bản nương, bà buôn bán thế này, đúng là không lỗ vốn.”

Bà chủ cười lớn không che giấu, Từ Phượng Niên nhìn nụ cười của nàng, cũng cười theo. Nữ tử biên tái Tây Bắc, so với nữ tử lớn lên trong mưa khói Giang Nam, tự nhiên ít đi phần uyển chuyển, hàm xúc, nhưng lại có thêm phần anh khí chỉ có khí hậu nơi này mới có thể hun đúc nên. Từ Phượng Niên thích nụ cười của bà chủ, giống như hắn thích Bắc Lương vậy. Đối với Từ Phượng Niên lớn lên ở Bắc Lương, nguyên quán Liêu Đông, ngược lại chưa bao giờ được coi là “nhà”.

Thiếu niên thanh tú sát vách, nghe Từ Phượng Niên và bà chủ nói chuyện, hơi nhíu mày. Thiếu niên cao lớn thì trộm liếc bộ ngực “đụng” vào mép bàn của bà chủ, nuốt nước bọt. Lão nhân ngồi song song với Từ Phượng Niên thì thần sắc bình tĩnh, bưng bát rượu, mỗi lần uống một ngụm đều nhắm mắt ngửi mùi rượu. Nếu quan sát kỹ, lão nhân và hai thiếu niên, chỗ hổ khẩu [15] trên bàn tay đều có vết chai dày, hiển nhiên là do sờ mó đồ vật nhiều.

Từ Phượng Niên tự nhiên sớm đã nhìn thấy, chỉ là không muốn truy đến cùng. Nghèo học văn, giàu luyện võ, ba người này rõ ràng là người luyện thương lâu năm. Còn vì sao lại túng quẫn, đến nỗi ngay cả cán thương cũng là loại sáp ong thô nhất, nhà ai mà không có một cuốn kinh khó tụng, không muốn giở ra?

Thiếu niên thanh tú đè thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi: “Gia gia, nghe nói Tuân gia đã chuyển đến Trung Nguyên, tên ma đầu họ Hạ kia chắc chắn cũng đi theo, chúng ta phải làm sao?”

Lão nhân ánh mắt phức tạp, cúi đầu uống một ngụm rượu, ngẩng đầu, giọng lạnh nhạt: “Trước tiên luyện tốt thương thuật của mình đi, cho dù hắn có đứng trước mặt các ngươi bây giờ, để các ngươi đâm một trăm thương, các ngươi cũng không thể làm hắn tổn thương mảy may.”

Thiếu niên ngẩn người, hốc mắt ướt át.

Thiếu niên tráng kiện nhỏ giọng: “Ta nghe nói họ Hạ đã gia nhập Ngư Long Bang? Còn làm đà chủ [16] gì đó, so với lúc hắn ở Tuân gia còn khó chọc hơn.”

Lão nhân trừng mắt, thiếu niên tráng kiện lập tức im bặt. Thiếu niên thanh tú kia mắt sáng lên, lão nhân lập tức trầm giọng: “Đi Trung Nguyên cũng tốt, ở Ngư Long Bang cũng được, việc cấp bách của các ngươi là luyện thương cho giỏi. Chỉ cần gia gia còn chưa chết, kẻ nào dám trộm đi tìm hắn báo thù, ta liền đuổi khỏi gia môn!”

Thiếu niên cao lớn nhỏ giọng thì thầm: “Trăng côn, năm đao, cả đời thương, thiên phú của ta thế này, mười đời cũng không luyện tốt thương.”

Lão nhân vỗ bát rượu, giận dữ: “Nói nhảm! Năm đó Vương Tú luyện thương chưa đầy bốn mươi năm, đã cùng Lý lão kiếm thần sánh vai, là một trong bốn đại tông sư! Năm đao? Cố Kiếm Đường luyện một năm đã làm đệ nhất thiên hạ về đao rồi? Vị vương gia của chúng ta, sau Vương Tiên Chi, trèo lên ngôi vị đệ nhất thiên hạ…”

Nói đến đây, lão nhân lập tức nghẹn lời, bởi vì lão đột nhiên phát hiện vị phiên vương trẻ tuổi kia hình như thực sự không luyện đao nhiều năm.

Thiếu niên cao lớn cười trộm, ngay cả thiếu niên thanh tú kia cũng bị chọc cười, vẻ u ám trên mặt cũng nhạt đi mấy phần.

Lão nhân lắc đầu, tiếp tục uống rượu.

“Gia gia, lương đao của chúng ta, loan đao của Bắc Mãng, cộng thêm Yêu Đao của Yến Sắc Vương đại quân Nam Cương, đều được xưng là ba đại danh đao thiên hạ, ngài nói rõ xem nào?”

“Luyện thương của ngươi đi! Cho dù là danh đao tốt, đó cũng là của người khác. Cho dù ngươi chỉ có một cây thương gỗ, đó cũng là thứ trong tay ngươi.”

Thiếu niên cao lớn hiếu kỳ, lại mơ mộng về giang hồ Trung Nguyên, ủy khuất nói: “Nói một câu cũng không mất miếng thịt nào.”

Thiếu niên người Bắc Nam kia thì an phận hơn nhiều, chỉ hỏi: “Gia gia, lần trước ngài nói phương pháp luyện thương của quân Bắc Lương chúng ta không đúng, vì sao vậy?”

Thiếu niên cao lớn cười hắc hắc: “Gia gia đây là khoác lác thôi, trong quân Bắc Lương chúng ta có hai vị sư đệ của Thương Tiên là Từ Yển Binh và Hàn Lao Sơn, đâu đến lượt gia gia nói này nói nọ.”

Thiếu niên thanh tú nổi giận: “Gia gia của chúng ta thì sao? Lúc trước, Ngô Kim Lăng, người còn lợi hại hơn Vương Tú, khi mới luyện thương, còn thỉnh giáo gia gia chúng ta về thuật cầm thương đấy!”

Thiếu niên cao lớn làm mặt quỷ, “Có trời mới biết có phải gia gia khoác lác không cần nháp không.”

Lão nhân không giận, uống một ngụm rượu lớn, rơi vào trầm tư.

Cuối cùng, lão khoan thai hoàn hồn, nhẹ giọng cảm thán: “Không nói Ngô Kim Lăng, người có thiên phú tốt nhất toàn Bắc Lương năm đó, Thương Tiên Vương Tú và Từ Yển Binh, Hàn Lao Sơn, ba sư huynh đệ, luận về tạo nghệ thương pháp và cao thấp thương thuật, gia gia lúc trẻ đã kém bọn họ rất nhiều, về sau chênh lệch cũng chỉ càng ngày càng lớn, điều này không có gì phải ngại thừa nhận. Chỉ có điều, các ngươi phải nhớ kỹ một điều, bất kể binh khí gì trên đời, đều là do người dùng. Cao thủ có cách dùng của cao thủ, người tập võ bình thường lại có cách luyện của người bình thường. Như Ngô Kim Lăng, chín tuổi nhập võ phẩm, mười hai tuổi nhập nhị phẩm, mười bảy tuổi bước lên kim cương, thương trong tay hắn, như được trao cho thần thông, tùy tiện múa may đều có linh tính tiên thiên. Nhưng dù vậy, năm hắn mười bốn tuổi, vẫn gặp phải một cửa ải, gia gia cũng chính là lúc đó, thuận miệng nói vài câu tâm đắc về cầm thương. Sau đó, Ngô Kim Lăng liền hiểu ra, bắt đầu lại từ đầu luyện thương, đáng tiếc, trời cao đố kỵ anh tài.”

Từ Phượng Niên vẫn luôn lắng nghe, mỉm cười mở miệng: “Ngô Kim Lăng chết yểu, chưa chắc tất cả đều là do trời cao đố kỵ anh tài. Luyện võ, quá thuận buồm xuôi gió không phải là chuyện tốt. Trên giang hồ vốn có câu nói, thường thường hai người đối địch, càng có thể vững bước trên con đường võ đạo, bất kể tốc độ thế nào, nhưng thủy chung đều tiến giai, đại khái là do có đá mài đao. Thương Tiên Vương Tú nếu không đi Bắc Mãng một chuyến, cũng chưa chắc có thành tựu tông sư sau này. Hơn nữa, ta cũng nghe người ta nói, trên võ học, rất kỵ ‘thà làm đầu gà còn hơn đuôi phượng’. Luyện đao, tập kiếm hay luyện thương, đến một cảnh giới, đều không nói gì là kiếm thuật thiên hạ ba giáp đầu, hay dùng đao thứ mấy, đều là trực tiếp hướng tới đệ nhất nhân giang hồ, bằng không Vương Tiên Chi trấn thủ Võ Đế thành một giáp kia, cũng sẽ không có nhiều người đến tự rước lấy nhục.”

Lão nhân cười một tiếng, không nói gì, đạo lý này, chỉ cần là thế gia tập võ, trưởng bối nhà ai mà không nói ra rả. Theo lão nhân thấy, những “danh sư” hữu danh vô thực kia, một trăm người cũng không bằng một “minh sư”. Hơn nữa, đến tuổi này của lão nhân, tuổi nhỏ có nhiều hùng tâm tráng chí, năm tháng cũng đã mài mòn gần hết, đặc biệt là nghe đến mấy thứ hư vô phiêu miểu như đệ nhất thiên hạ, đệ nhị, thứ mấy, càng không có chút hứng thú. Bất quá, lão nhân, vì lịch sự, vẫn hướng về phía người trẻ tuổi khẩu khí không nhỏ kia, nâng bát rượu, coi như là mời rượu. Người trẻ tuổi kia cũng nâng bát, cạn một hơi.

Thiếu niên cao lớn là kẻ mới sinh, không sợ trời, không sợ đất, thấy gia hỏa tuổi tác không lớn này, ngay cả Ngô Kim Lăng cũng biết, một bụng nghi hoặc. Dù sao, Ngô Kim Lăng tuy ở quê nhà bọn họ được nhắc đến không ít hơn Thương Tiên Vương Tú, nhưng vì tráng niên mất sớm, lại chết say đầu đường, một cái chết không vẻ vang, cách đây mấy chục năm, ở những nơi khác của Bắc Lương, rất ít người biết đến cái tên này. Thiếu niên không nhịn được hỏi: “Ngươi làm sao biết Ngô Kim Lăng?”

Từ Phượng Niên cười nói: “Nghe bạn bè nhắc qua.”

Thiếu niên thanh tú kia, có lẽ là vừa rồi thấy gia hỏa này và bà chủ mắt đi mày lại, mười phần chán ghét, quay đầu nhìn dịch lộ, một mình ngẩn người.

Từ Phượng Niên liếc ba cây sáp ong dài ngắn không đều kia, đột nhiên thuận miệng nói: “Lão tiên sinh, hai vị vãn bối của ngài, một vị nửa năm trước nên đổi cán, dài thêm ba tấc, vị kia lập tức nên tăng thêm sáu lạng.”

Hai thiếu niên nghe mà mờ mịt, lão nhân mắt sáng lên, sau đó nhanh chóng ảm đạm, thành thật nói: “Không có tiền a.”

Từ Phượng Niên gật đầu: “Một đồng tiền làm khó anh hùng hán. Lão tiên sinh, ta ngược lại còn thừa chút tiền rượu, hay là mời ngài uống thêm hai cân rượu?”

Bà chủ đương nhiên cao hứng khi khách uống thêm mấy bát rượu, đặc biệt là vị công tử trẻ tuổi anh tuấn trước mắt này. Không đợi lão nhân kia trả lời, liền hấp tấp đi xách rượu, điều này vô hình trung lại cho lão nhân một bậc thang để xuống, đại khái là tin tưởng ánh mắt mình đã trải qua bao năm lang bạt giang hồ, tin được người dưng trẻ tuổi này, ôm quyền cười nói: “Vậy lão hủ xin đa tạ.”

Lão nhân tuy trải qua long đong, nhưng vẫn là người hào sảng, bảo thiếu niên cao lớn đổi đầu ghế dài, mời Từ Phượng Niên ngồi ở vị trí bên tay, bà chủ lại thêm chút rượu thịt. Đĩa không lớn, lượng không đủ, nhưng tốt xấu là không tốn tiền, nếu không nàng chính là đàn bà phá gia.

Lão nhân dùng tay áo lau rượu, cười nói: “Vị công tử này nhãn lực thật tinh tường. Cũng luyện thương sao? Nói thường thì, không có mười mấy, hai mươi năm thời gian, không thể nhìn ra sâu cạn của hai tôn nhi [17] của ta.”

Từ Phượng Niên lắc đầu cười: “Ta không luyện thương, bất quá bên cạnh có ít người là cao thủ về thương, nhìn lâu cũng hiểu chút da lông.”

Lão nhân nói đùa: “Nói như vậy, công tử càng là cao thủ rồi.”

Từ Phượng Niên cũng nói đùa: “Đại khái coi như là có chút ít cao.”

Thiếu niên thanh tú kia hừ lạnh một tiếng, thiếu niên cao lớn thì cố nén cười, thật sự là chưa thấy qua nhân vật không biết xấu hổ như vậy.

Lão nhân cũng không để ý lắm, ở chung với người, không sợ những kẻ đem tật xấu bày ra cho người khác thấy, chỉ sợ những kẻ tâm cơ thâm trầm. Lão nhân thở một hơi, cảm thán: “Đừng nhìn quân ngũ Ly Dương đương thời thịnh hành thương sáp ong, kỳ thực trên thương phổ, loại chất liệu này luôn là hạng bét, đánh giá cực kém, quá mềm, độ bền kia đều là giả. Người ngoài nghề múa may có vẻ đẹp mắt, nhưng những kẻ bán nghệ trên đường, cổ họng đỉnh thương nhọn, thân thương cong ra một vòng cung lớn, có cây nào không phải là thương sáp ong? Cho hắn một cây thương mâu Bắc Lương thử xem, dám không? Nói đến đây, Bắc Lương chúng ta thực sự đã bỏ ra vốn lớn, gỗ chế thương nổi tiếng thiên hạ, ưu tiên chọn gỗ gân trâu màu đỏ trắng ở Quảng Lăng Đạo, gỗ kiếm và gỗ lăng đỏ của Nam Đường cũ, còn có gỗ đàn, gỗ trà kém hơn một chút, đều là đồ tốt, không có thứ nào ở Bắc Lương chúng ta. Kết quả là, thương sáp ong hiếm có, sinh ra ở bình nguyên Dự Đông của chúng ta, ngược lại là nổi tiếng nhất ở các nơi khác, vì sao? Còn không phải vì vật liệu rẻ, binh sĩ dễ dùng, diễn võ luyện binh nhìn cũng đẹp mắt. Lão hủ nghe nói biên quân của chúng ta, không đề cập đến duệ sĩ dùng thương sắt nặng, bất luận kỵ binh hay bộ binh, đều là sắt thép, gỗ tốt, chỉ nói số tiền kia, không biết đã tốn bao nhiêu vàng ròng bạc trắng. Đặc biệt là còn phải vận chuyển từ nơi khác vào Bắc Lương mới có thể chế tạo, lại càng thêm đắt đỏ. Một cây thương tốt, bảo dưỡng, càng là chuyện tốn nhiều bạc, dù sao hàng năm, dầu cây trẩu để nuôi thương, tốn không biết bao nhiêu. Cho nên nói, thiết kỵ Bắc Lương hùng mạnh thiên hạ, không chỉ đơn giản là do dũng sĩ Bắc Lương trời sinh thể lực hơn người.”

Từ Phượng Niên rất tán thành, nhấp một ngụm rượu, gật đầu: “Chính là lý này.”

Lão nhân nói đến hứng, uống rượu cũng nhanh, nói chuyện cũng không có quá nhiều cố kỵ, hơi xuất thần: “Thế nhân đều biết kỵ quân khi tấn công, trường thương mang đến lực va chạm, uy lực kinh người, lại thường xem nhẹ thuật xông thương đối với tổn thương của bản thân kỵ quân. Nếu hai quân đối đầu chỉ một lần, thì thôi, nhưng Bắc Lương chúng ta đối đầu với Bắc Mãng man tử, không phải hạng người dễ đối phó, điều này cực kỳ khảo cứu kỹ xảo cầm thương chém giết của kỵ binh, mà hỏa hầu này, lại tùy từng người mà khác nhau. Bắc Lương không thiếu tướng lĩnh kỵ chiến và cao nhân thương thuật, đối với cái này mà kê đơn thuốc, nhưng theo lão hủ thấy, tuy đã làm đủ tốt, nhưng không phải là hoàn mỹ.”

Từ Phượng Niên hỏi: “Lão tiên sinh, lời này giải thích thế nào?”

Lão nhân do dự một chút, hình như là sợ mình phạm vào điều cấm kỵ khi thân thiết với người quen, chỉ có điều nghĩ đến hai bên bèo nước gặp nhau, không cần cảnh giác như vậy? Huống chi, còn được mời rượu, liền tiếp tục: “Lão hủ từng vô tình nhìn thấy bốn, năm loại thương Bắc Lương, chất liệu, trọng lượng, dài ngắn đều khác biệt. Căn cứ vào binh chủng của binh sĩ cầm thương, chiều cao, chiều dài cánh tay, thể lực, v.v., quả thực đã tương đối chi tiết, so với quân ngũ Ly Dương, tốt hơn rất nhiều. Chỉ là, trong này vẫn còn có thứ có thể đào sâu thêm. Lấy một ví dụ, mầm trúc trường thương, biệt hiệu ‘Thục phi’, tuy đã qua xử lý, không dễ bị gãy nứt, nhưng theo lão hủ thấy, đầu thương của nó nên tăng thêm một, hai lạng. Mà bộ binh dùng đại thương ‘Sắt ve’, thân thương hai tấc vẫn chưa đủ, còn phải giảm bớt chiều dài.”

Nói đến đây, lão nhân duỗi hai ngón tay, nhẹ nhàng khoa tay múa chân.

Vốn chỉ là muốn thuận miệng nói chuyện phiếm với người khác, Từ Phượng Niên rơi vào trầm tư, không vội vàng kết luận. Đầu thương của Mầm Trúc Thương rốt cuộc nên nặng bao nhiêu, Từ Phượng Niên khó mà nói, nhưng mà, về Sắt ve thương, Từ Yển Binh đúng là đã từng nói, trước đây loại trọng thương này là nhắm vào thiết kỵ binh giáp cường thịnh của Tây Sở, đặc biệt là trong tác chiến với đại kích sĩ, lập được công lao hiển hách. Gần như mỗi lão binh Bắc Lương từng tham gia chiến dịch Cảnh Hà đều có tình cảm sâu đậm với loại thương này. Trong trận chiến gần với chiến dịch Tây Lũy tường kia, giai đoạn trung, hậu kỳ, Từ gia quân đều có thể trực tiếp dùng Sắt ve thương làm côn chùy. Từ Yển Binh sở dĩ có lời này, là bởi vì quân đội Bắc Mãng tuy cũng có trọng giáp, nhưng dù đã trải qua hơn hai mươi năm quốc cường binh thịnh, chỉ xét nội tình về chế giáp, vẫn không bằng hoàng triều Đại Sở năm đó. Bắc Mãng lại lấy khinh kỵ chiếm đa số, Sắt ve thương không cần nặng nề như vậy. Chỉ là, cải chế là một chuyện liên quan, không riêng gì lợi ích chằng chịt trong biên quân, mà còn có tình cảm, rất khó giải quyết. Nhiều lão tướng kỵ quân, trong một loạt cải chế cụ thể ở Ngô Đồng Viện, không thiếu người phản đối kịch liệt, trong đó có Sắt ve thương. Một vị lão tướng quân trực tiếp dùng lý do thô tục “Lão tử ôm quen lão tức phụ đầy đặn, làm một ả đàn bà nhẹ nhàng, linh hoạt đến, lão tử thà không cần, ai thích thì lấy đi, dù sao binh của lão tử không có ai muốn nhận” để phản bác. Lúc đó, Ngô Đồng Viện đưa một đống lớn phê văn cho Từ Phượng Niên xem, thấy đến chỗ này, Từ Phượng Niên vẫn coi là một trò cười nhỏ, nghĩ thuận theo tự nhiên là được, căn bản không có ý nghĩ cưỡng ép phổ biến.

Lão nhân nói, lời nói không có giới hạn, cũng không quan tâm Từ Phượng Niên có hứng thú hay không, phối hợp nói: “Lão hủ năm nay, vô tình nhìn thấy tiểu nhân đồ biên soạn «Võ bị bản tóm tắt», là bản thiếu hai quyển lưu lạc dân gian, bán không đắt, mới sáu lượng bạc, chỉ là lão hủ vẫn mua không nổi, chỉ có thể mặt dày chỉ xem không mua. Trọn vẹn hơn mười vạn chữ, thật sự là tỉ mỉ, khiến người ta nhìn mà than thở. Lão hủ, một kẻ chưa từng ra chiến trường, xem qua, lại cho người ta cảm giác như mình đang đối địch với cao thủ võ bình, khí lạnh toát ra, toàn thân lạnh toát. Đường đường áo trắng binh tiên, nhân vật lớn được hoàng đế bệ hạ yêu mến, thậm chí ngay cả quy củ xây nhà xí trong quân doanh ở đâu, cũng được viết vào trong thư. Binh của hắn, gần như bất cứ chuyện gì, chỉ cần làm theo quy củ là được, cũng khó trách năm đó Binh Thánh Tây Sở Diệp Bạch Quỳ muốn nói câu kia, khi giao đấu với người này, một khi thất thế, liền không có cơ hội trở lại.”

Thiếu niên cao lớn nháy mắt, hỏi: “Gia gia, ý gì vậy?”

Lão nhân cảm thán: “Chính là nói, cùng người này giao đấu chém giết, chỉ cần bị đoạt tiên cơ, bất luận ngươi có ưu thế về binh lực hay không, sau đó cũng chỉ có thể chờ thua. Đạo lý này, kỳ thực giống với tỷ thí quyền
Có để ý, kết quả Hạ Võ Thư sau khi bị chống trả lại có qua mấy lần kỳ ngộ, một đường thăng tiến rất nhanh, trở thành thuộc hạ của biên quân tướng lĩnh Tuân Đại Ngưu, giữ chức giáo đầu hộ viện. Kẻ này tính tình trừng mắt tất báo, đối với Tôn gia càng ghi hận trong lòng. Sau khi Tôn lão gia tử qua đời, liền dựa vào bối cảnh Tuân gia cùng nhiều năm tích lũy quan hệ ở quan phủ, vu cho Tôn gia tội danh phản Lương thông đồng với địch. Hơn bốn mươi mạng già trẻ, chỉ chạy thoát sáu người, trong đó còn có hai đứa trẻ trong tã lót. Mười mấy năm qua, ba trong số những người Tôn gia đều chết dưới thương của Hạ Võ Thư, hai người tài nghệ không bằng, một kẻ bí mật bán rẻ Tôn gia, nhưng sau đó chẳng những không được vinh hoa phú quý mà còn bị Hạ Võ Thư mang thù qua sông đoạn cầu, một thương đâm chết trên vách tường.

“Tôn Thanh Thu Tôn lão gia tử, ta nói có đúng không?”

Lão nhân mặt trầm như nước, cười lạnh một tiếng, ngữ khí thê lương: “Hay cho, hay cho, hay cho cái tên ‘Hổ Đầu Thương’ Hạ Võ Thư, quả nhiên sau khi vào Ngư Long Bang ngư long hỗn tạp, liền như hổ thêm cánh, vậy mà để các ngươi truy sát đến tận đây!”

Lão nhân nói xong, ném ánh mắt cho hai thiếu niên kia, ý muốn hai đứa trẻ không cần lo cho mình mà mau chóng chạy trốn, không cho phép cự tuyệt. Nhưng thiếu niên sao có thể vào lúc này bỏ trốn, chân như mọc rễ đứng nguyên tại chỗ, không lùi một tấc, điều này khiến lão nhân không biết nên cảm thấy cao hứng hay buồn bã.

Tôn gia thương, người không chết, thương không lui.

Từ Phượng Niên vẫn bưng bát rượu, tự giễu: “Tôn lão gia tử, ta giống chó săn của Hạ Võ Thư sao? Hay là giống sát thủ truy đuổi các ngươi? Nhưng dưới gầm trời này có ai giết người mà trước đó còn mời người ta uống rượu?”

Thiếu niên cao lớn phẫn nộ quát: “Tên vương bát đản nhà ngươi chắc chắn đã hạ độc vào rượu!”

Bà chủ lập tức không vui, từ trong cuộc đối thoại bà ta đã nghe ra được một chút manh mối, nhưng bà ta không tin vị công tử ca kia là kẻ xấu, ai bảo hắn ta có tướng mạo khôi ngô tuấn tú như vậy? Bà ta vỗ bàn, nổi nóng: “Nói cái gì vậy, ta đây giống hắc điếm sao?! Rượu này đều do ta tự mình bưng lên, là rượu mới khui, ngươi nhóc con kia con mắt nào thấy công tử hạ độc vào rượu?”

Từ Phượng Niên thẳng thắn hỏi: “Lão gia tử, ngươi thật sự cho rằng ba ông cháu các ngươi là đối thủ của ta?”

Lão nhân không nói gì, không còn buông lỏng, nhưng thần sắc chán nản.

Lăn lộn giang hồ hơn nửa đời người, đặc biệt là mười mấy năm qua sống kiếp bỏ mạng, lão nhân đã luyện thành đôi mắt tinh tường và trực giác nhạy bén với nguy hiểm. Ngay khi lão vừa đưa tay nắm cán thương, người trẻ tuổi bên cạnh vốn khí cơ bình thường như người thường, thoáng chốc bộc lộ ra khí cơ kinh người, lão nhân không thể không thừa nhận mình hoàn toàn không phải đối thủ của hắn.

Từ Phượng Niên lại hỏi: “Lão gia tử, ta có một yêu cầu quá đáng, muốn ngươi đến biên quân làm tổng giáo đầu dạy thương thuật cho võ quan, nhưng ân oán giữa Tôn gia các ngươi và Hạ Võ Thư, ta sẽ không quản, chắc lão gia tử cũng không muốn người khác nhúng tay.”

Lão nhân cười lạnh: “Vị công tử lai lịch không rõ này, đừng tưởng có chút võ nghệ giết người mà khẩu khí lớn như trời. Lão hủ không phải đứa trẻ miệng còn hôi sữa, cũng biết tổng giáo đầu võ quan của Bắc Lương quân là võ tướng chính tứ phẩm. Nếu ngươi nói vị trí giáo đầu bình thường, lão hủ còn cho rằng ngươi là con cháu tướng môn thân phận không tầm thường, tin ngươi một hai phần. Hắc, tổng giáo đầu, là ngươi nói cho là có thể cho sao? Ngươi tưởng mình là công tử Lý Hàn Lâm của Kinh Lược Sứ đại nhân à?”

Từ Phượng Niên không nhịn được cười, không ngờ Lý Hàn Lâm bây giờ lại nổi danh ở Bắc Lương đạo như vậy? Nghe ra vẫn là thanh danh tốt.

Thiếu niên thanh tú đứng như gặp đại địch bên cạnh Từ Phượng Niên, nhìn khuôn mặt tươi cười đáng ghét của hắn, hận không thể một gậy đánh chết hắn.

Từ Phượng Niên không biết làm sao để thuyết phục Tôn Thanh Thu, nhưng vị lão nhân này rất có thể là một bảo tàng lớn đối với Bắc Lương quân. Dùng tốt, có thể làm cho chiến lực của biên quân tiến bộ vượt bậc. Có thể nói một Tôn Thanh Thu dốc hết sở học truyền thụ cho Bắc Lương, dù chỉ là một lão nhân tam phẩm thực lực ngày càng giảm sút theo tuổi tác, thậm chí còn có ích cho Bắc Lương hơn cả Hàn Lao Sơn, phó tướng Lăng Châu, sư đệ của Vương Tú! Đương nhiên đây vẫn chỉ là khả năng, nhưng nếu bỏ qua, thì đến cả khả năng cũng không còn.

Từ Phượng Niên giơ tay lên, động tác này khiến lão nhân nhanh chóng rút thương ra. Cây thương không thấy lên thế như thế nào, liền đâm chéo xuống nhắm thẳng vào cổ họng Từ Phượng Niên, gọn gàng mà linh hoạt, lại lộ ra tinh túy nhất của Tôn gia thương là tiến không lùi.

Kết quả hai thiếu niên liền thấy “đầu thương” của cây thương dừng lại cách người kia mấy tấc, sau đó cây thương phù hợp với khí thế “có đi không về” của Tôn gia trong nháy mắt cong oằn xuống, rồi gãy đôi tại chỗ!

Một cô gái trẻ mặc áo đen bó sát, sau khi Từ Phượng Niên giơ tay, xuất quỷ nhập thần xuất hiện trong bóng cây. Thấy cảnh này, thân hình nàng hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc.

Nàng chính là tử sĩ Phiền Tiểu Sai mới rời khỏi Phất Thủy Phòng không lâu.

Tôn Thanh Thu cầm một nửa cán thương, lòng bàn tay nứt toác đầy máu tươi. Dù lão nhân đã xác định mình không phải đối thủ của người này, nhưng một thương này của lão lại thất bại thảm hại, vẫn khiến lão nhân chấn động kinh ngạc.

Lão tự nhận một thương này, cho dù là những cao thủ nhị phẩm bình thường thần long thấy đầu không thấy đuôi, cũng tuyệt đối không thể hời hợt qua loa đối đãi như vậy. Huống chi người trẻ tuổi đang ngồi kia không hề nhúc nhích, thậm chí ngay cả một chút khí cơ dị thường cũng không lưu chuyển!

Từ Phượng Niên không nhìn về phía Phiền Tiểu Sai, chỉ nói: “Trong khoảng thời gian này ngươi không cần đi theo ta, mang lão tiên sinh đến biên cảnh Lương Châu, tìm Lộc Cầu Nhi, chức quan ta đã định rồi, cụ thể dùng Tôn gia thương thuật như thế nào, ngươi để Lộc Cầu Nhi tự quyết định.”

Sau đó Từ Phượng Niên cười hỏi: “Lão gia tử, đảm bảo kiếm tiền không lỗ vốn, ngươi thật sự không làm?”

Lão nhân dù sao cũng là người phóng khoáng, suy nghĩ một chút, liền thở dài: “Dù sao cũng là thân bất do kỷ, đành xem ông trời có muốn diệt Tôn gia ta hay không. Lão hủ cũng không tin Hạ Võ Thư chỉ là một đà chủ Ngư Long Bang mà có thể sai khiến được công tử.”

Từ Phượng Niên thở phào nhẹ nhõm, thăm dò hỏi: “Hay là hai ta cạn chén này, lão gia tử các ngươi lại lên đường?”

Lão nhân ngồi xuống, “Uống, sao lại không uống!”

Hai thiếu niên lo sợ ngồi về chỗ cũ, đặc biệt là thiếu niên thanh tú kia, mắt trợn tròn. Còn thiếu niên cao lớn lăng đầu xanh, thì đầy mặt sùng bái.

Có lẽ là thật sự gặp được cao nhân thế ngoại trong truyền thuyết rồi!

Hóa ra cái gọi là “cao hơn một chút xíu” của vị công tử ca này, lại cao đến vậy sao?

Thiếu niên nhảy nhót kia sau khi ngồi xuống, lo lắng hỏi: “Cao thủ công tử ca, gia gia ta luôn nói ta không có thiên phú tập võ, ánh mắt của ngươi chắc chắn cao hơn gia gia ta, hay là ngươi xem giúp ta một chút? Có khi nào ta lại là kỳ tài luyện võ không?”

Từ Phượng Niên nhìn thiếu niên, bình thản nói: “Theo lý mà nói, ngươi đến tuổi của lão gia tử, còn kém xa lắm.”

Thiếu niên há hốc mồm, vẫn không cam lòng, vẻ mặt cầu xin truy vấn: “Cái gì? Cao thủ công tử ca, ngươi đừng nhìn nhầm chứ, xem lại kỹ một chút đi?”

Từ Phượng Niên cười lắc đầu: “Nhìn nhầm còn khó hơn không nhìn ra.”

Thiếu niên rên rỉ thở dài, ủ rũ cúi đầu không nói.

Thiếu niên thanh tú che miệng cười trộm, chỉ là khi cao thủ kia nhìn về phía hắn, hắn theo bản năng trừng mắt.

Từ Phượng Niên cười nói: “Luyện thương cho giỏi, ngươi sẽ có tiền đồ lớn, không ai nói nữ tử không thể luyện ra thương thuật nhất lưu vừa mãnh liệt vừa vô địch.”

“Thiếu niên” đỏ mặt.

Bà chủ đã kinh ngạc nhiều lần nhìn “thiếu niên” này, trách sao nhìn giống như một tiểu nương tử.

Phụ nhân gan dạ, trêu ghẹo: “Cao thủ công tử ca, đừng cho rằng là cao thủ thì không trả tiền rượu.”

Từ Phượng Niên móc ra một mảnh bạc vụn, đặt lên bàn. Bà chủ cười nói: “U, thật sự không thêm một phần bạc sao? Cao thủ công tử ca, ngươi đã là cao thủ, sao không ra tay hào phóng một chút, không sợ mất phong độ cao thủ sao?”

Cách đó không xa, tử sĩ Phiền Tiểu Sai nhớ lại những gì mình đã trải qua, bắt đầu khâm phục sự gan dạ của thôn phụ này.

Từ Phượng Niên cười nói: “Gia chủ mới biết giá dầu muối đắt, bây giờ không còn vốn liếng phùng má giả làm người giàu nữa rồi.”

Từ Phượng Niên đột nhiên nhìn thấy con chim cắt xanh trắng bay lượn trên đầu, chậm rãi đứng dậy: “Lão gia tử, ta phải đi trước, chúng ta quay đầu lại gặp ở biên cảnh Lương Châu uống rượu, tin rằng sẽ còn cơ hội.”

Tôn Thanh Thu cũng đứng dậy, gật đầu, không nói nhiều.

Từ Phượng Niên nói xong liền biến mất.

Khiến phụ nhân và hai thiếu niên Tôn thị cho rằng mình gặp phải thần tiên quỷ quái.

Phiền Tiểu Sai lúc này mới lạnh lùng nói: “Uống rượu xong, lập tức đi biên ải.”

Tôn Thanh Thu ừ một tiếng.

Thiếu niên cao lớn nhìn vị tỷ tỷ này, trừng mắt, không rời mắt.

Thiếu nữ giả nam trang lại có chút ngưỡng mộ, thật là một tỷ tỷ đẹp đến cực điểm, chỉ là cho người ta cảm giác quá lạnh lùng.

Bà chủ ngồi ở bàn bên cạnh vỗ ngực, chậc chậc nói: “Hôm nay thật sự là mở mang tầm mắt.”

Lão nhân uống một ngụm rượu, nheo mắt nói: “Ai nói không phải chứ.”

Phiền Tiểu Sai đứng trong bóng râm nhắm mắt dưỡng thần.

Trực giác mách bảo nàng, có lẽ Bắc Mãng đã xuất binh.

Đối với vận mệnh thăng trầm của ba người Tôn gia, nàng không có chút hứng thú. Còn cái tên Hạ Võ Thư của Ngư Long Bang kia, có lẽ đối với ba người mà nói, chính là một kẻ thù mà cả đời này bọn họ muốn giết nhưng không giết được.

Nhưng khoảng cách giữa nàng và kẻ thù, còn lớn hơn cả trời và đất.

Nàng biết cả đời này mình đừng hòng tự tay giết chết người đàn ông kia.

Dù sao ngay cả Vương Tiên Chi cũng không giết được hắn.

Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ không phải chết.

Bởi vì hắn phải đối mặt với toàn bộ Bắc Mãng.

Quay lại truyện Tuyết Trung

Bảng Xếp Hạng

Chương 192: Kiếm Quang Phân Hóa

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 2 25, 2025

Chương 532: Hóa Thần cục

Tiên Công Khai Vật - Tháng 2 25, 2025

Chương 193: Phiên Đầu Nga tiềm lực khủng bố

Đỉnh Cấp Gian Thương - Tháng 2 25, 2025