Chương 72: Nhìn Bắc | Tuyết Trung
Tuyết Trung - Cập nhật ngày 21/02/2025
Một đoàn người không vội vã trở về Thanh Thương thành, Từ Phượng Niên, Tống Động Minh cùng Trần Tích Lượng ba người ngồi ở một đầu bờ suối. Dụng nhân thì không nghi, nghi nhân thì không dùng, Từ Phượng Niên không hề che giấu vị phó kinh lược sứ còn chưa nhậm chức này nhiều bố cục của Bắc Lương, nói thẳng ra tất cả. Ví dụ như việc Vương Linh Bảo mang binh lao tới Phượng Tường quân trấn diệt sát hàng tướng thay đổi thất thường Mã Lục Khả, là vì dọn đường cho hơn vạn khinh kỵ của Tào Ngôi, thậm chí có thể nói Long Tượng quân trước khi chiến đấu lâm thời mở rộng, cũng là để chôn phục bút cho một vạn kỵ này. Mà việc binh mã chủ lực của Phượng Tường tăng viện, càng là một cuộc mua bán ngầm giữa Bắc Lương và Lạn Đà Sơn Lục Châu Bồ Tát.
Tống Động Minh sau khi nghe xong không bắt tay từ những chỗ nhỏ nhặt, mà nhặt lấy mấy cục đá bày trên đất, độc thoại: “Hiện nay có ba tòa chiến trường, Chử Lộc Sơn phụ trách chủ yếu chiến tuyến ở phía Bắc Lương Châu, quan ải, quân trấn, mậu bảo, dịch đường đều cực kỳ hoàn thiện, dùng bốn chữ ‘vô cùng kiên cố’ để hình dung cũng không quá đáng. Phía Bắc U Châu có một địa hình hồ lô miệng mà Bắc Lương chiếm cứ ưu thế tự nhiên, dễ thủ khó công, Bắc Mãng rất khó có khả năng ngay từ đầu đã chủ công U Châu. Nhưng Lưu Châu địa vực rộng rãi, bằng phẳng, địa thế như tuấn mã chạy trên đồng bằng, lợi cho kỵ binh rong ruổi, bên ta lại không có hùng thành đại trấn nào để phòng thủ. Bắc Mãng tổng thể binh lực chiếm ưu, điều binh khiển tướng không cần mưu sâu kế hiểm, nếu bọn chúng lựa chọn con đường tắt này để Nam hạ, trực tiếp vòng qua U Lương hai nơi, duy nhất cần đề phòng chính là đường tiếp tế lương thảo của bọn chúng, bị Từ gia thiết kỵ đóng quân tại phía Tây Bắc Lương Châu một đao cắt đứt. Cái này khảo nghiệm bản lĩnh đánh úp và phản tập của cả hai bên.”
Từ Phượng Niên liếc mắt nhìn Trần Tích Lượng, người sau chậm rãi nói rõ ràng: “Bắc Mãng muốn thành công Nam hạ vào Thục, mặc kệ Bắc Lương có thiết lập Lưu Châu ở chỗ của lưu dân hay không, đều sẽ tính toán mở ra lỗ hổng từ nơi này. Nếu không đánh vào đầu phòng tuyến phía Bắc của U Lương, cho dù bọn chúng có trăm vạn đại quân, cũng hao tổn không nổi. Dù sao quân Bắc Lương chúng ta bất luận là kỵ binh hay bộ tốt, đều cực kỳ thiện chiến, huống chi kỵ binh xuống ngựa có thể thủ thành, lên ngựa lại có thể chủ động đánh ra, đây mới là chỗ đau đầu thực sự của Bắc Mãng. Đại tướng quân từ rất sớm đã xây dựng kho lúa, kho vũ khí cỡ lớn bên trong vài tòa thành trì, cứ điểm trọng yếu nhất ở biên giới, chuẩn bị đánh lâu dài.”
Trần Tích Lượng dừng lại một chút, cười nói: “Nhưng trên thực tế, quân Bắc Lương chúng ta từ trước đến nay đều không cho rằng chỉ biết thủ thành là thượng sách. Điểm này từ đại tướng quân và Lý Nghĩa Sơn, đến Yến Văn Loan, Chử Lộc Sơn, Viên Tả Tông, cùng với tất cả các tướng lĩnh thanh niên trai tráng, đều kế thừa một mạch, đạt thành chung nhận thức rõ ràng. Cho nên bao nhiêu năm qua Bắc Lương diễn võ rất thịnh, luôn luôn gắng đạt tới cả công lẫn thủ. Bắc Mãng bên kia lựa chọn khai chiến vào lúc này, bởi vì Từ Kiêu cuối cùng cũng đã chết già, mà Bắc Lương vì thu nạp lưu dân, không thể không đem một bộ phận binh lực đầu nhập vào bình nguyên Lưu Châu. Thứ nhất là để bọn chúng cảm thấy cuối cùng cũng đã có cơ hội để lợi dụng, thứ hai là bọn chúng không kéo dài được nữa, vạn nhất để cho Ly Dương triều đình đem quốc lực ở khu vực Trung Nguyên đều diễn hóa thành chiến lực biên ải, thực lực quốc gia của hai nước sẽ chỉ càng ngày càng chênh lệch, Bắc Mãng càng không đánh nổi. Có thể nói, lựa chọn Lưu Châu làm địa điểm khai chiến, vừa là nơi Bắc Mãng cho rằng có thể cắt vào, cũng là một lựa chọn tương đối chủ động của Bắc Lương. Đây không phải là Bắc Lương tự phụ, mà là tự tin, đặc biệt là đối với kỵ quân của chúng ta ở nhà mình tác chiến.”
Tống Động Minh hiểu ý cười một tiếng, gật đầu nói: “Quân chính quy của Bắc Lương thực sự giống như một mảnh ruộng tốt đã được cày sâu bừa kỹ, chỉ chờ thu hoạch mà thôi. Ta đây còn chưa dẫn tới quan phục phó kinh lược sứ đại nhân, cũng sẽ không đi vẽ rắn thêm chân. So với Bắc Lương, Bắc Mãng có thể nói là nhà lớn nghiệp lớn, bất quá nhiều cửa thì nhà khó tránh khỏi nhiều mưa gió. Nghe nói Mộ Dung nữ đế vì không có nỗi lo về sau, muốn đại khai sát giới đối với Gia Luật dòng họ – chủ cũ của thảo nguyên. Rất nhiều đại thảo nguyên chủ không nguyện Nam hạ công đánh Bắc Lương đều đã thành cừu non đợi làm thịt, chúng ta không ngại đổ thêm dầu vào lửa một phen, tùy tiện đẩy ra một vị con cháu của Gia Luật, truyền đi tin tức, Bắc Lương nguyện ý tôn kẻ đó làm quân chủ của Bắc Mãng, mà không nhận Mộ Dung nữ đế soán vị đoạt quyền. Loại chuyện này, khẳng định không có cách nào để Bắc Mãng thương gân động cốt, bất quá có thể buồn nôn bọn chúng một chút, chung quy cũng là chuyện tốt.”
Tống Động Minh nói đến đây, cười hỏi: “Bắc Lương hơn phân nửa là đã có chuẩn bị cho những chuyện như vậy, đúng không?”
Từ Phượng Niên cười gật đầu.
Tống Động Minh tiếp tục nói: “Cụ thể về mưu đồ chiến sự, Tống Động Minh ta không xen vào, Bắc Lương là người trong nghề đánh trận, có rất nhiều tướng lĩnh quen thuộc với chiến sự, người trong nghề làm việc, ta đây người ngoài nghề chỉ xem náo nhiệt mà thôi. Nhưng mà trăm vạn đại quân của Bắc Mãng, nhìn như khí thế hùng hổ, kỳ thực chân chính có thể liều mạng chính là Đổng Trác với gần mười vạn Đổng gia quân, Hồng Kính Nham với Nhu Nhiên thiết kỵ, cộng thêm Dương Nguyên Tán, Liễu Khuê mấy vị lão tướng dẫn đầu quân ngũ chính quy, nhưng càng nhiều vẫn là một ít quân đội không được coi là tinh nhuệ. Đến lúc đó, với tiền đề không ảnh hưởng đến đại cục, chúng ta có thể một hơi đánh rụng một đội quân nào đó của Bắc Mãng có chiến lực bình thường nhưng lại đủ quân số. Bắc Mãng vốn cũng không phải là bền chắc như thép, nếu không Bắc Đình thảo nguyên chủ cũng sẽ không rời đi vào lúc này, bọn chúng đối với việc đánh Bắc Lương ở phía Tây hay Cố Kiếm Đường ở phía Đông, thủy chung vẫn có dị nghị. Chúng ta chậm đao cắt thịt, nói không chừng sẽ có niềm vui ngoài ý muốn. Đương nhiên, đây chỉ là một đề nghị thuận miệng của Tống Động Minh ta.”
Từ Phượng Niên nãy giờ vẫn không nói gì, cuối cùng xen vào: “Đây vốn là một khâu nhỏ trong bố cục liên hoàn của Chử Lộc Sơn.”
Tống Động Minh vui vẻ cười nói: “Chỉ là một khâu nhỏ thôi à… Ha ha, cuối cùng cũng biết vì sao người người đều e ngại cái tiếng xấu rõ ràng của Lộc cầu nhi rồi, khó trách Nam Viện đại vương Đổng Trác cũng sẽ chịu thiệt lớn trên tay đô hộ đại nhân của chúng ta.”
Tống Động Minh nheo mắt lại, ném một cục đá xuống suối, bắn lên một hồi gợn sóng, “Phía triều đình, ta ngược lại có thể làm vài việc, vận chuyển lương thực bằng đường thủy và muối sắt hai chuyện, có một kế có thể khiến triều đình triệt để nhả ra.”
Từ Phượng Niên cười nói: “Ồ? Triều đình thế nhưng vẫn muốn ‘vừa bắt trâu kéo xe lại không cho trâu ăn cỏ’, móc môn cực kỳ, cho đến bây giờ, vất vả lắm mới nhả ra một nửa lương thực vận chuyển bằng đường thủy, cũng còn chưa vận đến bến tàu Lăng Châu của Bắc Lương. Nếu như không phải Tây Sở phục quốc ngay từ đầu đã cảnh tỉnh bọn chúng, đoán chừng nhóm lương thực vận chuyển bằng đường thủy này một trăm năm nữa cũng sẽ không rời khỏi Tương Phiền thành.”
Tống Động Minh bình thản nói: “Rất đơn giản, chúng ta Bắc Lương dâng sớ lên kinh thành, chủ động yêu cầu xuất binh một vạn dẹp loạn. Biên cảnh phiên vương đã có chức trách trấn thủ biên ải, cũng có nghĩa vụ dẹp loạn cho quốc gia, danh chính ngôn thuận. Triều đình liên tiếp đánh hai trận lớn bại trận, Dương Thận Hạnh, Kế Nam bộ tốt bị người ta bắt rùa trong hũ, chỉ kém không có một nồi hốt gọn. Diêm Chấn Xuân càng là vì nước hi sinh, tướng giỏi toàn bộ chết trận, đây không phải là bày ra rõ ràng cho triều đình thấy Tây Sở rất khó đối phó sao? Chúng ta Bắc Lương luôn luôn sở trường gặm xương cứng, phiên vương khác không thể thành công, chúng ta Bắc Lương đến vậy. Một vạn không đủ, ba vạn có đủ hay không?”
Trần Tích Lượng mỉm cười nói: “Xem ra Binh bộ ở Thái An Thành sẽ muốn loạn thành một bầy rồi.”
Lúc trước là Từ Phượng Niên hỏi Tống Động Minh một cái mũ quan từ nhị phẩm có đủ hay không, hiện tại Tống Động Minh lại dùng “Có đủ hay không” tràn ngập ý vị trêu chọc, thật đúng là có qua có lại.
Từ Phượng Niên cười nói: “Triều đình sẽ hận chết ngươi mất, ta phải để cao thủ bảo vệ ngươi – vị phó kinh lược sứ đại nhân này, nếu không đám tử sĩ của Triệu Câu khẳng định sẽ tới lấy đầu của ngươi.”
Tống Động Minh không hề có ý cười, ánh mắt kiên nghị, nhẹ nhàng nói: “Triệu gia nếu như ngay cả chút quyết đoán này cũng không có, làm sao có thể ngồi lên thiên hạ? Thật cho rằng Bắc Lương nên lấy ba mươi vạn giáp sĩ chết hết để đổi lấy sự an giấc của bọn chúng sao? Trong thiên hạ đều là vương thổ, điều này không sai, nhưng đã Bắc Lương cũng là cương vực của Ly Dương, mấy trăm vạn bách tính của Bắc Lương không phải là con dân của hắn Triệu gia rồi sao? Dưới gầm trời này không có đạo lý hoang đường như vậy!”
Trần Tích Lượng thở ra một hơi, trong lòng sinh ra kính phục đối với người này. Không biết tại sao, so sánh với Từ Bắc Chỉ mưu phản Bắc Mãng cùng lứa, Trần Tích Lượng đối với Tống Động Minh lại càng thêm có hảo cảm.
Đúng lúc này, một người rơi xuống nước, Dư Địa Long ở trên bờ run cổ tay, vẻ mặt khinh thường.
Thấy sư phụ quay đầu nhìn lại, Dư Địa Long lớn tiếng giải thích: “Sư phụ, không trách ta được, là tiểu tử này tự mình muốn ta đánh hắn, hắn mới vừa nói, đứng yên không nhúc nhích cũng có thể dùng một ngón tay đánh ngã ta, còn nói cao thủ Bắc Lương chúng ta kỳ thực chỉ có mấy người như vậy, nói cái gì mà hắn có thực lực tam phẩm, đến Bắc Lương rồi mà chưa từng gặp qua một cao thủ nào.”
Dư Địa Long liếc mắt nhìn con ếch ộp trong suối, xem thường nói: “Cái gì mà tam phẩm, hại ta phải dùng đến một nửa khí lực để đấm ra một quyền kia. Sớm biết không chịu nổi một đòn như thế, đã ra tay lưu tình rồi.”
Vi Thạch Hôi vụng trộm giơ ngón tay cái với đứa bé này, Dư Địa Long cười ngây ngô đáp lại.
Tống Động Minh không để ý tới thư đồng nhà mình mặt mày vừa ủy khuất vừa khiếp sợ, cười hỏi: “Vương gia, nghe nói ngài thu ba đồ đệ, là người nào vậy?”
Từ Phượng Niên có chút bất đắc dĩ nói: “Đại đồ đệ tuổi nhỏ nhất kia, không để cho người ta bớt lo nhất, cho nên phải mang theo bên người, bằng không sau này trên giang hồ khẳng định sẽ có thêm một đại ma đầu làm việc không kiêng nể gì.”
Một kỵ binh của Long Tượng quân chạy nhanh đến, tung người xuống ngựa, nói: “Khởi bẩm vương gia, Từ tướng quân cùng chín mươi thân kỵ đã đến bên ngoài Giết Giao Đồi cách đây mười dặm.”
Từ Phượng Niên đứng dậy cười nói: “Trần Tích Lượng, ngươi trước hết bồi Tống tiên sinh trở về Thanh Thương thành, ta đi xem đệ đệ ta một chút.”
Trần Tích Lượng hỏi: “Những Bạch Mã nghĩa tòng này thì sao?”
Từ Phượng Niên cười tủm tỉm nói: “Ngươi nói xem là hai người các ngươi cần bảo hộ, hay là ta?”
Trần Tích Lượng khẽ mỉm cười, không cần phải nói thêm nữa.
Một tên Bạch Mã nghĩa tòng do dự một chút, lấy hết dũng khí mở miệng nói: “Vương gia.”
Từ Phượng Niên hơi nghi hoặc, bình tĩnh nói: “Có lời cứ nói.”
Tên Bạch Mã nghĩa tòng kia hít sâu một hơi, khuôn mặt trẻ tuổi vẫn còn nét trẻ con chưa bị gió cát biên tái thổi tan hoàn toàn, hơi rũ tầm mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Thích Hoa Nham, chính là đứa bé lúc trước Trần thành mục nói tới đã chết ở trong ngõ hẻm của Thanh Thương thành. Lúc đó ta bị trọng thương, ngồi tựa vào trên vách tường chờ chết, là hắn đã thay ta cản mười mấy đao của mã tặc, trước khi chết cũng không thể lưu lại lời gì. Nhưng ta cảm thấy nên thay hắn nói với vương gia một tiếng, hắn Thích Hoa Nham không hề hối hận khi gia nhập Bạch Mã nghĩa tòng.”
Hắn ánh mắt trong suốt, cười một tiếng, hỏi: “Vương gia, khi nào thì đánh trận? Ta muốn vào tiên phong doanh.”
Từ Phượng Niên hỏi ngược lại: “Thích Hoa Nham chết trận rồi, nếu như ngươi Đinh Tuyên cũng chết rồi, có mấy người nhớ được hắn?”
Bạch Mã nghĩa tòng bị gọi tên cắn môi một cái, cười rạng rỡ nói: “Sau này cùng rất nhiều các tướng quân chôn ở phía sau núi Thanh Lương, không sợ bị người ta quên.”
Đinh Tuyên gãi đầu, nói: “Không sợ vương gia chê cười, bởi vì Thích Hoa Nham, ta là ở trong đống người chết của Thanh Thương thành nhặt về một cái mạng, bây giờ vẫn còn rất sợ chết, chỉ là cả nhà Đinh Tuyên năm đó đi theo đại tướng quân cùng đến Bắc Lương, đã coi nơi này là nhà rồi. Gia gia ta nói rồi, cho dù chết, lão nhân gia cũng muốn chết ở Bắc Lương, nơi này chính là gốc rễ của Đinh gia chúng ta. Huynh trưởng trong nhà cũng đã làm quan, mấy đứa đệ đệ đều đang học. Ta chỉ cần đi biên giới giết Bắc man tử, giết một tên là hòa vốn, giết hai tên chính là lời rồi.”
Từ Phượng Niên cười nói: “Tiên phong doanh không đến lượt ngươi tranh giành vị trí, trung thực làm Bạch Mã nghĩa tòng của ngươi đi, thật đến lúc cần ngươi ra trận, không nói những cái khác, mộ phần của chúng ta, còn có thể làm hàng xóm.”
Đinh Tuyên há to miệng, không biết nên nói cái gì.
Sau một khắc, thân hình của vị phiên vương trẻ tuổi lóe lên một cái rồi biến mất, đám người chỉ cảm thấy gió mát phả vào mặt.
Ngay cả thư đồng mới từ trong suối lên bờ kia, đều trợn to mắt, không hổ là thiên hạ đệ nhất nhân khiến cho Vương lão quái của Võ Đế thành có đến mà không có về!
Tống Động Minh không lý do nhớ tới một chuyện.
Lúc trước gặp gỡ, Bắc Lương Vương dùng tên giả là Từ Kỳ.
Chữ “Kỳ”. Dùng trong tên, cũng không phải là một chữ tốt lành gì.
Mệnh kỳ, trong sử sách trước sau như một đều dùng để hình dung những nhân vật nửa đường chết yểu, chưa từng trèo lên đỉnh cao. Ví dụ như xuân thu binh giáp Diệp Bạch Quỳ, chẳng những không giúp Đại Sở vấn đỉnh thiên hạ, ngược lại còn đền nợ nước. Lại ví dụ như công thần biên cương đệ nhất được công nhận của Đại Phụng vương triều bốn trăm năm trước, đến chết cũng không thể làm lên đại tướng quân là Lạc Công Minh, đều bị coi là có mệnh cách lệch kỳ bất chính.
Trần Tích Lượng nhẹ giọng mở miệng nói: “Ba mươi vạn bia mộ, chỉ sợ muốn kéo dài từ sau núi của vương phủ ra ngoài hơn mười dặm, công trình to lớn, mà đại chiến sắp đến, Tống tiên sinh, chúng ta có thể hay không bị hiềm nghi là quan văn động miệng, võ tướng chạy gãy chân?”
Tống Động Minh bình tĩnh nói: “Yên tâm, cử chỉ lần này không cần phải dùng đến một đồng nào trong kho tiền của vương phủ, càng không đến mức ảnh hưởng đến binh lực ở biên ải. Tự có vô số gia tộc có con cháu tác chiến ở biên ải xuất tiền xuất lực. Ai dám trốn tránh, ta – vị quan mới nhậm chức phó kinh lược sứ đại nhân này, sẽ đem mồi lửa đầu tiên đốt ở trên đầu bọn chúng! Ta chính là muốn bọn chúng biết rõ, đánh trận chiến này, không phải là chuyện của một mình Từ gia, mà là chuyện của cả tòa Bắc Lương!”
Trần Tích Lượng mấp máy môi.
Tống Động Minh nhìn về phía thư sinh trẻ tuổi phong mang nội liễm này, ôn nhu cười nói: “Tích Lượng, có phải hay không cảm thấy ta làm như vậy không hợp tình người?”
Trần Tích Lượng lắc đầu.
Tống Động Minh cảm khái nói: “Không làm như vậy, Bắc Lương là không giữ được, kết quả là khổ vẫn là lão bách tính. Một bia mộ tốn sức người, làm sao có thể so sánh với cảnh nhà tan cửa nát sau này. Hoàng Long Sĩ nói năng xằng bậy làm loạn xuân thu, nhưng có một câu nói, khiến người tỉnh ngộ!”
Trần Tích Lượng hỏi: “Có phải là câu ‘Vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì vãng thánh kế tuyệt học, vì vạn thế khai thái bình’?”
Tống Động Minh cười lắc đầu.
Trần Tích Lượng tiếp tục hỏi: “Thất phu không thể đoạt chí?”
Tống Động Minh vẫn lắc đầu, nhẹ giọng nói rằng: “Từ xưa quân vương ngu muội nhất, bách tính không thẹn nhất.”
Trần Tích Lượng thần thái sáng láng, gật đầu nói: “Đã được dạy bảo!”
Giết Giao Đồi, là một sườn núi nhỏ hơi cao ngất.
Sử sách ghi lại, biên cương tướng quân Lạc Công Minh của Đại Phụng triều từng bắn chết Giao Long ở nơi này.
Dưới chân núi có hơn chín mươi kỵ binh xuống ngựa nghỉ ngơi, ai nấy áo giáp, khó che giấu vết máu đỏ tươi, vốn là áo giáp đen kịt của Long Tượng quân, đã nhuốm quá nhiều máu tươi của mã tặc không kịp lau.
Bây giờ, Từ Long Tượng được bách tính Bắc Lương kính gọi là tiểu vương gia, một mình đứng ở trên đỉnh sườn núi, nhìn về phía Bắc xa xôi.
Từ khi hắn lấy Long Tượng kỵ quân một đường nghiền ép ba đại quân trấn trong Quân Tử quán gần như không còn, Bắc Lương đều nói nhị công tử của đại tướng quân đã khai khiếu, mà từ nhỏ đã có thần linh phụ thể, mới sinh ra đã là kim cương, có được Long Tượng chi lực. Thậm chí khi Từ Phượng Niên vẫn còn là thế tử điện hạ đảm nhiệm Lăng Châu tướng quân, thiên hạ ồn ào, đều nói Từ Long Tượng làm Bắc Lương Vương, Bắc Lương mới có thể an ổn.
Chuyến này Từ Long Tượng mang binh vào ở Lưu Châu, vốn là đem một vạn mã tặc có giấu tinh nhuệ của Bắc Mãng giết đến không chừa mảnh giáp, sau đó đem chín mươi đô úy dưới trướng đều gọi đến bên mình, cũng không nói gì, chính là mang theo bọn hắn một người hai ngựa, một đao một nỏ, bốn phía giết người.
Lớn nhỏ chiến sự hai mươi lần, giết địch hơn một ngàn bốn trăm, phe mình không một người chết.
Những đô úy có thực quyền này, bội phục đến năm vóc sát đất, coi vị thống soái trẻ tuổi hơn tất cả mọi người này như thần minh.
Chỉ tiếc chuyến săn bắn này, không thấy con hổ đen của tiểu vương gia, cũng không thấy tiểu vương gia khoác bộ phù giáp đỏ tươi kia.
Mà Từ Long Tượng lại trầm mặc ít nói với tất cả mọi người, đến nay cũng không có ai có cơ hội nói lên cái gì dư thừa.
Từ Long Tượng đứng ở trên Giết Giao Đồi, quay lưng về phía tất cả cấp dưới.
Dưới sườn núi không có ai biết vị thống soái tuổi còn thiếu niên này đang suy nghĩ cái gì.
Đột nhiên tất cả mọi người gần như đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng người không có dấu hiệu nào mà lướt đến sườn núi, đám người vô thức muốn rút đao, đợi đến khi thấy rõ diện mạo của người tới, mới như trút được gánh nặng.
Là Bắc Lương Vương!
Cũng chính là ca ca của chủ soái bọn họ.
Từ Phượng Niên đi đến bên cạnh Từ Long Tượng, một tay nhẹ nhàng đặt lên đầu thiếu niên, hai huynh đệ, cùng nhau nhìn về phía Bắc.