Chương 50: Mắt gà chọi lão đầu nhi | Tuyết Trung
Tuyết Trung - Cập nhật ngày 16/02/2025
Từ Phượng Niên trên đường hồi phủ tâm tình không tệ, ngoài định mức mua hai phần thịt bò kho tương là tiện thể cho bọn nha hoàn Ngô Đồng Uyển. Không có gì bất ngờ, Khương Nê còn đang đợi trong sân nhỏ, ả tham tiền này bây giờ bất kể gió táp mưa sa, mỗi ngày đều kiên trì đọc mười vạn chữ bí kíp điển tịch, không lừa đủ một trăm lạng bạc ròng quyết không bỏ qua. Mỗi lần đọc sai, đọc sót một chữ phạt mười văn tiền thì phải đọc thêm mười chữ trong mười vạn chữ kia. Hôm nay Từ Phượng Niên chạy ra ngoài gặp lão Hứa mù, bỏ Khương Nê lại Ngô Đồng Uyển, lát nữa gặp mặt không tránh khỏi bị lườm nguýt.
Từ Phượng Niên vào sân nhỏ, Khoai Lang chờ đã lâu đưa tới một phong thư từ Long Hổ Sơn, do lão đạo sĩ Triệu Hi Đoàn tự tay viết. Hắn bảo Thanh Điểu đem thịt bò chia xuống, một mình cầm thư vào thư phòng. Khương Nê đang ngồi xổm ở góc khuất ôm quyển “Chập Long quyền phổ”, nhỏ giọng đọc lẩm nhẩm, đến khi Từ Phượng Niên ngồi xuống mới giật mình, vội vàng đứng dậy, mặt đầy vẻ tức giận phẫn uất.
Từ Phượng Niên mở thư, ngồi vào ghế mây tử đàn vân tường, cười nói: “Đã đợi lâu vậy rồi, vậy đợi thêm lát nữa rồi xem thư này sau.”
Khương Nê không có chút giác ngộ kẻ ở nhờ, bình tĩnh nói: “Hôm nay một chữ hai văn tiền.”
Từ Phượng Niên không thèm để ý ả, chỉ lo xem thư. Khương Nê mở to mắt nhìn sắc mặt thế tử điện hạ từ trong chuyển sang âm u, rồi lại chuyển sấm chớp, cuối cùng quả thực chính là mây đen bao phủ. Nhất thời ả quên cả nhắc lại chuyện một chữ hai văn. Từ Phượng Niên giơ tay định vỗ một chưởng lên tay vịn gỗ đàn, nhưng vừa mới hạ xuống liền thu lại tám chín phần lực đạo, cuối cùng kịp thời thu tay, mới không đến nỗi đập nát một góc ghế. Dù vậy, sắc mặt vẫn âm trầm đáng sợ. Từ Phượng Niên đứng dậy, đi tới cửa sổ, hít thở sâu mấy cái, xoay người lại đã là mây trôi nước chảy, nhìn Khương Nê mỉm cười nói: “Đến, cô nương đọc sách ta nghe.”
Khương Nê đọc xong “Chập Long” lại đọc hơn nửa quyển kiếm phổ, ngoài cửa sổ đã là đêm khuya. Ả phát hiện hôm nay Từ Phượng Niên lần đầu tiên không lên tiếng trừ tiền. Nghe tiếng đọc sách suốt hai canh giờ, Từ Phượng Niên cười nói: “Cô nương bây giờ tích cóp không ít bạc ở chỗ ta, hay là chúng ta lại làm một vụ làm ăn? Một ngàn quan mua một quyển bí kíp, một năm xuống cô nương có thể mua được mười quyển. Coi như bản thân cô nương luyện võ không thành, tiện tay ném cho mấy kẻ giang hồ vài quyển, sao phải sợ bọn chúng không cắn ta như chó điên? Dù sao cũng hơn cô nương sau này lưng đeo bạc triệu mà không có chỗ dùng, làm ăn này thế nào? Đừng có bày ra vẻ mặt không tình nguyện cộng thêm khó tin, ta chỉ là nói toạc suy nghĩ trong lòng cô nương mà thôi. Với quan hệ và giao tình của hai ta, không cần già mồm cãi láo. Thế nào, nói quyết định rồi. Một quyển bí kíp một ngàn hai trăm quan?”
Khương Nê hận không thể đem “Chập Long” làm đao kiếm đâm chết tên gian trá này, cười lạnh nói: “Rốt cuộc là một ngàn quan hay một ngàn hai trăm quan?”
Bị vạch trần thủ đoạn, Từ Phượng Niên cười ha hả nói: “Giá hữu nghị, tám trăm quan một quyển.”
Khương Nê một lời đáp ứng: “Được!”
Từ Phượng Niên phất phất tay, lần nữa cầm lấy phong mật tín hàm súc của Long Hổ Sơn kia, nghiền ngẫm từng câu từng chữ, cau mày, không ngẩng đầu, nói với Khương Nê đang đem hai quyển bí kíp đặt lại giá sách: “Có muốn ta chuẩn bị cho cô nương một cái giường quý phi không?”
Khương Nê cười nhạo khinh thường nói: “Ta còn muốn giữ mạng.”
Từ Phượng Niên không bình luận về điều này. Khương Nê vừa đi, Khoai Lang liền bưng mâm đựng đầy hoa quả cùng chiếc đèn lưu ly trong suốt sáng long lanh vào phòng. Lưu ly là trân phẩm hiếm có khó cầu, nhà giàu sang bình thường có được đồ lưu ly thứ phẩm dược ngọc đã là cực hạn của tài lực, ở đây lại chỉ dùng làm đồ đựng hoa quả. Quan viên đương triều chỉ có tứ phẩm trở lên mới được đeo đồ trang sức nhỏ bằng lưu ly, mà màu sắc thường không đủ trong suốt. Thế tử điện hạ thật sự là phung phí của trời.
Từ Phượng Niên cầm một quả lê tuyết, cắn một miếng, giọng hung ác nói: “Kỵ Ngưu vừa đưa tới một bản thảo ‘Lưỡng Nghi Tham Đồng Khế’, chỉ cho Ngụy gia gia trong thính triều đình tùy tiện liếc qua hai mắt, liền vui đến phát khóc, nói so với quyển cổ bản ‘Dịch Kinh Tham Đồng Khế’ được xưng vạn đan chi vương trong các còn diệu khế Thiên Đạo hơn. Ngươi xem xem, chưởng giáo bỏ Đại Hoàng Đình tu vi không nói, ta vừa xuống núi, Võ Đang còn nguyện ý dệt hoa trên gấm. Lại nhìn Long Hổ Sơn này, mới hơn một năm, đã có người Thiên Sư phủ đi khi dễ Hoàng Man Nhi! Đám đạo sĩ áo vàng áo tím này đúng là tự tìm đường chết!”
Khoai Lang nhẹ giọng nói: “Long Hổ Sơn thế lớn hai trăm năm, Võ Đương Sơn đã suy thoái ba trăm năm. Hơn nữa Võ Đương Sơn ngay tại Bắc Lương, Long Hổ Sơn lại cách mấy ngàn dặm, cách thức tự nhiên khác nhau.”
Từ Phượng Niên bình tĩnh nói: “Vốn định đi Long Hổ Sơn một chuyến, bây giờ càng phải tới Thiên Sư phủ kiến thức phong thái vũ y khanh tướng.”
Khoai Lang dịu dàng xoa bóp hai vai Từ Phượng Niên. Sau khi thế tử điện hạ luyện đao, thân thể vốn yếu đuối khỏe mạnh hơn nhiều, thể phách khí phách tiến bộ đều cực nhanh. Nếu nói Khoai Lang trước kia xoa bóp như thêu hoa, thì bây giờ không gõ chuông đánh trống thì Từ Phượng Niên đều cảm thấy là đang gãi ngứa. Khoai Lang dịu dàng nói: “Điện hạ, thật sự muốn rời khỏi Lương Châu sao?”
Từ Phượng Niên gật gật đầu, nửa thật nửa giả cười nói: “Bất quá chuyến đi này không phải làm chó nhà có tang, thân là thế tử điện hạ, phô trương thanh thế đều phải bày ra. Long Hổ Sơn, Thượng Âm Học Cung, Hiên Viên thế gia Hạ Mã sơn trang, Việt Vương kiếm trì, Lạc Thủy bờ sông Lạc Thần viên, mấy nơi trước kia không dám đi, cũng phải đi một lần. Khoai Lang, đi cùng không?”
Khoai Lang lắc đầu đáng thương nói: “Có thể không đi được không, điện hạ?”
Từ Phượng Niên chỉ cười một tiếng, bảo Khoai Lang cất kỹ lá thư, xách hai bầu rượu, một mình ra khỏi sân nhỏ đi tới Thính Triều Đình. Mỗi lần nhìn thấy bốn chữ lớn “Khôi vĩ hùng tuyệt” trên tấm biển chính, Từ Phượng Niên lại thấy không được tự nhiên. Nếu chỉ có tấm bảng hiệu chín rồng chữ như gà bới kia đơn độc đặt ở trên đầu, thì cũng thôi đi, đằng này bên cạnh còn có hai tấm biển phụ chữ rồng bay phượng múa nét bút cứng cáp. Thiên hạ bất kỳ vật gì đều sợ so sánh, càng làm nổi bật lên sự kém cỏi của tấm biển chín rồng. Lão hoàng đế băng hà năm Từ Phượng Niên mười bốn tuổi có thể nói là hùng tài đại lược, chỉ là nét chữ này thật sự không dám khen ngợi.
Từ Phượng Niên nhớ tới nhị tỷ Từ Vị Hùng cũng viết chữ như giun bò, không khỏi cảm khái, nếu nhị tỷ là thân nam nhi, ba mươi vạn thiết kỵ Bắc Lương làm sao cũng phải do Từ gia nắm giữ trong tay, mặc kệ Từ Phượng Niên thật sự ngốc hay giả ngốc, đều không thoát khỏi.
Từ Phượng Niên đẩy cửa bước vào đại sảnh Thính Triều Đình, bất đắc dĩ nói: “Nhị tỷ, lúc này cơn giận đã nguôi chưa? Thực sự không được, ta đi Thượng Âm Học Cung để tỷ mắng.”
Hắn chuyến này vào các ngoài tìm Bạch Hồ Nhi Diện uống rượu, còn có ý đồ xem xét gia phả tổ tông của Thiên Sư phủ Long Hổ Sơn. Thế hệ này tứ đại thiên sư, sư phụ trên danh nghĩa của Hoàng Man Nhi là Triệu Hi Đoàn xếp thứ hai, lại không có thực quyền. Ngoài mặt là Triệu Đan Hà Triệu quốc sư chưởng giáo thiên hạ Đạo môn, nhưng nghe nói đệ đệ của Triệu quốc sư là Triệu Đan Bình tuyệt không phải đèn cạn dầu. Vị thiên sư này một năm có hơn nửa thời gian ở kinh thành truyền đạo, đủ loại thần tiên sự tích trẻ con đều có thể nghe, danh vọng không thua Triệu Đan Hà chút nào. Vị còn lại bối phận cao nhất là Triệu Hi Dực, dường như chưa từng có tin tức lộ ra ngoài.
Mỗi nhà mỗi cảnh, huống chi là Thiên Sư phủ đạo kinh vô số?
Hôm nay Từ Phượng Niên muốn lên lầu xem xét cái gia huấn “Không phải họ ta không thể truyền thiên sư” này. Người ngoài chỉ biết Thính Triều Đình là một kho vũ khí, ít ai biết trong các sưu tầm nội tình bí văn thành tựu càng cường thịnh.
Từ Phượng Niên lên lầu hai, vừa mới rẽ, liền thấy một gương mặt mới, là một lão đầu cụt tay, dáng người thấp bé, để hai chòm râu dê, khoác trên người một chiếc áo lông dê cũ nát rách rưới, nhón chân cố hết sức rút ra một quyển võ học mật điển, dính chút nước miếng, lật xem.
Không cảm giác được bất kỳ khí cơ lưu chuyển, Từ Phượng Niên nổi hứng trêu đùa, rón rén đi tới, nhỏ giọng nói: “Lão huynh đệ, cũng tới trộm sách sao?”
Lão đầu nhi không thèm quan tâm, đọc nhanh như gió, lật sách cực nhanh, lầu các yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hắn lật giấy ào ào.
Từ Phượng Niên vươn đầu liếc mắt, muốn nhìn rõ nội dung, lão đầu nhi ngược lại cẩn thận keo kiệt, đem bí kíp trong tay cầm xa một chút.
Từ Phượng Niên giả vờ giả vịt nhét mấy cuốn sách vào trong ngực, tốt bụng nhắc nhở: “Lão huynh đệ, đừng xem nữa, có thể lấy thêm mấy quyển thì lấy.”
Lão đầu nhi nắm chặt áo lông dê, làm như không nghe thấy thế tử điện hạ.
Từ Phượng Niên nhỏ giọng nói: “Ngươi không có nhìn thấy Bạch Hồ Nhi Diện sao? Chính là nam tử có tướng mạo còn đẹp hơn mỹ nhân đeo đao kia? Hắn tính tình cực kém, chúng ta kiềm chế chút, cẩn thận không chịu nổi.”
Lão đầu nhi cuối cùng ngẩng đầu, liếc xéo thế tử điện hạ bằng đôi mắt gà chọi.
Từ Phượng Niên ra vẻ thân thiện mà kề vai sát cánh đi tới, vô cùng tận tình nói: “Lão huynh đệ, bí kíp trên lầu càng thêm thượng thừa hiếm thấy, ta mua chuộc được nha hoàn của thế tử điện hạ, rất quen thuộc đường đi lối lại, dẫn ngươi đi nhé?”
Mắt gà chọi của lão đầu nhi càng thêm nghiêm trọng, nhưng không né tránh động tác vô lễ của Từ Phượng Niên.
Có vẻ như đối với hảo ý của “đồng hành” bên cạnh vô cùng khinh thường.
Từ Phượng Niên vừa định nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy ngạt thở, quay đầu lại nhìn thấy không chỉ Bạch Hồ Nhi Diện ở đây, mà ngay cả Từ Kiêu cùng sư phụ Lý Nghĩa Sơn đều có mặt. Sau lưng Từ Kiêu còn tụ tập đủ sáu vị thủ các nhân như lâm đại địch, đây là có chuyện gì?
Bạch Hồ Nhi Diện chậm rãi đi tới, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc mà liếc Từ Phượng Niên.
Đại trụ quốc Từ Kiêu không tới gần, chỉ hơi xoay người, nhẹ giọng nói: “Lần này ra khỏi Bắc Lương, Phượng Niên làm phiền ngài rồi.”
Vương triều duy nhất một vị khác họ vương Bắc Lương Vương từ khi nào lại cung kính với người khác như vậy?
Ngay cả Trương Cự Lộc Trương thủ phụ quyền thế ngập trời khi đó cũng không có tư cách này a?
Tay còn khoác lên vai lão đầu, Từ Phượng Niên thân thể cứng đờ.
Bạch Hồ Nhi Diện xem náo nhiệt, trong đôi mắt hoa đào tràn đầy vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Từ Phượng Niên lén lườm Bạch Hồ Nhi Diện một cái, chậm chạp rút tay ra, đem sách trong ngực đều thả lại chỗ cũ.
Từ Phượng Niên nhìn về phía Lý Nghĩa Sơn hiếm khi xuống lầu, người sau mỉm cười lắc đầu, ánh mắt ra hiệu không thể trả lời.
Đại trụ quốc cùng Lý Nghĩa Sơn cùng nhau rời đi, Từ Phượng Niên rõ ràng cảm giác được sáu đại cao thủ thủ các nô vì những nguyên nhân khác nhau trong Thính Triều Đình đồng thời hít thở dừng lại, không còn căng cứng.
Bạch Hồ Nhi Diện học Từ Phượng Niên kề vai sát cánh cười tủm tỉm nói: “Hắn tính tình cực kém, kiềm chế chút, cẩn thận không chịu nổi?”
Từ Phượng Niên muốn ôm vai Bạch Hồ Nhi Diện đáp lễ, lại bị hắn né tránh, xấu hổ giải thích: “Nghe nhầm, là tính tình cực kỳ tốt, cực kỳ tốt.”
Bạch Hồ Nhi Diện tiêu sái rời đi, leo lên một cái thang, tiếp tục xem xét sách vở trên lầu hai.
Kết quả là, vẫn chỉ còn lại thế tử điện hạ cùng lão đầu mắt gà chọi kia, một người đầy đầu mờ mịt, một người giả thần giả quỷ.
Từ Phượng Niên nghĩ nghĩ, cảm thấy rốt cục có chút manh mối, kéo dài khoảng cách với lão nhân lai lịch không rõ, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Lão huynh đệ, ngươi là cao nhân được Từ Kiêu mời đến, muốn cùng lão yêu quái bị trấn áp trong Thính Triều Đình đấu pháp sao?”
Lão đầu nhi nheo mắt thành khe, nhưng vẫn trầm mặc.
Từ Phượng Niên ra vẻ thần bí lo lắng nói: “Lão huynh đệ, chuyện này nguy hiểm a, Từ Kiêu hứa cho ngươi chỗ tốt gì? Nếu ít quá, ngươi ngàn vạn lần đừng đáp ứng. Đại ma đầu bị trấn áp trong đình vừa vặn sinh ra, ba đầu sáu tay, có thể nuốt mây nhả sương, dời non lấp biển!”
Lão đầu nhi ban đầu định đem quyển bí kíp kia nhét vào giá sách, dừng động tác, buông tay ra, nhưng quỷ dị là quyển sách kia lại treo lơ lửng không rơi!
Lão đầu mắt gà chọi quay người rời đi, ghét bỏ Từ Phượng Niên ồn ào bên tai.
Từ Phượng Niên sắc mặt trắng bệch, thì thào tự nói: “Ngàn vạn lần đừng nói với ta ngươi chính là lão yêu trong Âm phủ đó.”
Thanh âm khàn khàn của lão đầu nhi vang vọng trong lầu các: “Nhân đồ Từ Kiêu sao lại sinh ra một đứa con như ngươi. Có chút ý tứ.”