Chương 425: Trung Nguyên tông sư, khẳng khái mà tới, thẳng băng mà chết! | Tuyết Trung
Tuyết Trung - Cập nhật ngày 23/02/2025
Bắc mãng quân thần cùng tuổi trẻ phiên vương, hai vị có lẽ sẽ quyết định vận mệnh sống chết của vô số người dân Lương – Mãng, đều cố tình hay vô ý rời xa chiến trường Cự Bắc thành. Người trước chỉ e kiêng kị khí số Bắc Lương của Từ Phượng Niên còn chưa bị thiên đạo tiêu hao hết, một khi có Cự Bắc thành làm chỗ dựa, có thể sẽ áp chế Thác Bạt Bồ Tát trước khi hắn kịp tung ra đòn sát thủ. Người sau càng lo lắng hai người một khi giao tranh trong Cự Bắc thành, cực kỳ có thể dẫn đến thành quả thảm thiết mà mười tám tông sư liên thủ chống địch giành được, bị Thác Bạt Bồ Tát buông tay phá hoại, triệt để xóa sổ.
Từ Phượng Niên khi nhẹ lướt đi, có dặn dò Vi Miểu và Sài Thanh Sơn, những người vẫn cần giằng co với mấy ngàn kỵ quân, một tiếng cẩn thận. Vị tông chủ đương thời của Đông Việt Kiếm Trì ra hiệu bằng ánh mắt, ý bảo tuổi trẻ phiên vương không cần lo lắng tình hình chiến đấu nơi này. Từ Phượng Niên hướng hai vị tông sư Trung Nguyên coi thường sống chết ôm quyền thật sâu, tỏ lòng cảm kích. Sài Thanh Sơn cười trừ cho qua, trong lòng tràn đầy hào khí.
Sài Thanh Sơn mi tâm nứt toác, ngực bị Nhất Tiệt Liễu của Bắc mãng mở ra một rãnh máu sâu thấy rõ xương. Chỉ có điều so với Sài Thanh Sơn nhìn như thê thảm nhưng khí cơ căn bản không bị thương tổn, Vi Miểu của Nam Chiếu mới thật sự là người bị thương nặng, bất luận là thể phách hay khí cơ, đều như thế. Thân là đệ nhất cao thủ Tây Nam giang hồ, Vi Miểu bất luận là cảnh giới thể phách, tạo nghệ võ học hay lâm trận đối địch, đều có thể xếp vào hàng nhất lưu võ phu trong thiên hạ. Chẳng qua trước đó, Mộ Dung Bảo Đỉnh biệt hiệu “Nửa Mặt Phật” cùng thích khách mạng nhện Lý Phượng liên thủ đánh úp, quá mức âm hiểm ngoan độc, lại thêm thừa dịp người ta gặp khó khăn. Vi Miểu gắng gượng chống đỡ hai quyền dốc sức của Mộ Dung Bảo Đỉnh, đặc biệt là một quyền vào đầu, kỳ thực đã dẫn đến màng nhĩ rạn nứt, trong não sinh ra tụ huyết. Nếu không phải Từ Phượng Niên kiềm chế Thác Bạt Bồ Tát, đồng thời bày ra tư thế không tiếc mất đi tiên cơ cũng phải giết Mộ Dung Bảo Đỉnh trước, khiến cho Bắc mãng trì tiết lệnh rục rịch thủy chung không dám ra tay, thì Vi Miểu đã không có được cơ hội thở dốc, Sài Thanh Sơn cũng không thể khôi phục khí thế đôi chút. Nếu không, bằng vào một ngàn kỵ binh sấm Đông tinh của Quất Tử Châu đối đầu với bốn ngàn kỵ binh Bắc mãng, lại thêm Mộ Dung Bảo Đỉnh nhìn chằm chằm, hai vị tông sư rất khó lật ngược thế cờ.
Kỳ thực, nếu Mộ Dung Bảo Đỉnh trước đó quyết đoán lấy tính mạng của mình ra đánh cược, lựa chọn quả quyết ra tay với Vi Miểu, vì Thác Bạt Bồ Tát giành được lợi thế, có lẽ tuổi trẻ phiên vương sẽ rơi vào khốn cảnh dưới Cự Bắc thành, thậm chí không phải là không có khả năng kết thúc sớm đại chiến Lương – Mãng lần thứ hai.
Nhưng mà, một là Thác Bạt Bồ Tát khinh thường mở miệng chủ động cầu viện vị trì tiết lệnh này. Hai là Mộ Dung Bảo Đỉnh dã tâm bừng bừng, chí ở Trung Nguyên, vất vả lắm mới giành được một trận đại thắng chấn động thiên hạ ở Lương Châu quan ngoại, ăn hết kỵ quân của Lục Đại Viễn, chiến công to lớn, sánh ngang với công phá Hổ Đầu thành của Nam Viện đại vương Đổng Trác trong đại chiến Lương – Mãng lần thứ nhất, Mộ Dung Bảo Đỉnh sao có thể nguyện ý lấy thân mạo hiểm, làm áo cưới cho người khác? Cuối cùng, trong trận chặn giết ở Long Nhãn Bình Nguyên, tân Lương Vương ngay dưới mí mắt Thác Bạt Bồ Tát đánh giết Hồng Kính Nham, khiến Mộ Dung Bảo Đỉnh không thể không suy tính cẩn thận.
Mộ Dung Bảo Đỉnh không vội vàng ra tay, nhìn về phía hai vị tông sư võ đạo Trung Nguyên Vi, Sài, dùng giọng quan Trung Nguyên lơ lớ ung dung nói: “Trên sa trường có Lục Đại Viễn, trên giang hồ có Vi Miểu, Sài Thanh Sơn. Ông trời già khắc nghiệt, bạc đãi ta Mộ Dung Bảo Đỉnh hơn bốn mươi năm, cuối cùng cũng không tệ với ta một lần. Các ngươi Trung Nguyên có câu nói: ‘Sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn (Núi sông trùng điệp tưởng chừng như không có lối, hoa liễu rực rỡ lại hiện ra một thôn làng)’. Thật là khéo, đúng là thêm phần cảnh ý.”
Sau khi Thác Bạt Bồ Tát cùng tuổi trẻ phiên vương rời xa nơi này, Mộ Dung Bảo Đỉnh thân khoác bạc giáp, khí thế đột nhiên tăng cao. Vốn dĩ ở giang hồ Bắc mãng, vị này chỉ lấy da dày thịt béo mà nổi danh, là hoàng thân quốc thích. Trong kỳ võ bình trước, dù có lên bảng, thứ tự cũng cực thấp. Mộ Dung Bảo Đỉnh nổi tiếng là thiện thủ không thiện công, cùng với Chủng Lương, cự phách ma đạo từ Nhị phẩm Tiểu tông sư thẳng tiến Chỉ Huyền cảnh, có thể gọi là hai thái cực võ đạo Bắc mãng. Nhưng mà Mộ Dung Bảo Đỉnh ngang nhiên hai quyền trọng thương Vi Miểu, hiển nhiên bao năm qua vẫn luôn che giấu. Thậm chí trước kia cùng Chủng Lương liên thủ mai phục đối phó Từ Phượng Niên ở Thanh Thương thành, hắn vẫn như cũ từ đầu đến cuối hết sức che giấu tu vi của mình. Luận về chữ “nhẫn”, Mộ Dung Bảo Đỉnh quả thực thâm sâu tam muội.
Vi Miểu im lặng không lên tiếng, chậm rãi thổ nạp. Đã vị Bắc mãng trì tiết lệnh này nguyện ý bàn luận viển vông, Vi Miểu đương nhiên sẽ không chủ động truy cầu tốc chiến.
Sài Thanh Sơn nghiêng người xách thanh kiếm ba thước, thần sắc bình thản.
Câu thơ trong miệng Mộ Dung Bảo Đỉnh, ở Trung Nguyên ai ai cũng thích, chỉ có điều vị vương gia Bắc mãng nửa thùng nước này đại khái sẽ không rõ xuất xứ, là từ bài thơ “Biếm trích Lương Châu chết già thơ” khi hồi hương của vị thi nhân thiên tử đoạt giải nhất về thơ biên tái những năm cuối Đại Phụng vương triều.
Núi lại trùng trùng, sông lại lớp lớp, hi vọng le lói, chỉ lấy mặt chữ mà nói, cho tới bây giờ đều là phong thổ Giang Nam say đắm lòng người, cảnh xuân tươi đẹp, cỏ mọc oanh bay, phong cảnh hợp lòng người, sao không khiến người ta lưu luyến quên về?
Trái lại, phía bắc Tây Bắc Trường Thành này, chim không thèm ị, đất vàng cằn cỗi, khe rãnh ngang dọc, trời cao mây thấp, thân ở giữa thiên địa này, hơi thở hai đất đập vào mặt, xông thẳng vào ngực. Cỗ khí tức thê lương run sợ này, phảng phất muốn ép người xứ khác lui mấy bước mới bằng lòng bỏ qua.
Sài Thanh Sơn đi đến bên cạnh Vi Miểu, mỉm cười nói: “Quyền có Vi Miểu, thiên hạ không có quyền. Hoàn toàn xứng đáng!”
Vi Miểu khẽ nhếch miệng, không nói gì.
Từ Phượng Niên từng mỉm cười nói, cả đời hắn gặp qua nhiều cao thủ tông sư đếm không xuể, trong đó, người mặc áo bào đỏ mãng phục Nhân Miêu Hàn Sinh Tuyên, đệ nhất kiếm khách kinh thành Kỳ Gia Tiết, áo tím Hiên Viên Thanh Phong ở Huy Sơn, ba người này ra sân có thanh thế đoạt người nhất.
Lại lấy Lý Thuần Cương, Kiếm Cửu Hoàng, Vi Miểu, ba người này không giống cao thủ nhất.
Sài Thanh Sơn tiếp tục cười nói: “Đã thiên hạ không thể không có Vi Miểu, Trung Nguyên kiếm lâm lại có vô số tuấn ngạn trẻ tuổi, chết một hai lão già, chắc chắn sẽ có mấy vị nhân tài mới xuất hiện thay thế. Chỉ riêng Đông Việt Kiếm Trì đã có hai vị đệ tử của ta là Thiện Nhị Y và Tống Đình Lộ, tương lai đã định trước quật khởi. Cho nên Vi Miểu, trận này, ta đi trước.”
Ngụ ý của Sài Thanh Sơn.
Là ta chết trước.
Vi Miểu cấp bách cần tu dưỡng khôi phục không cự tuyệt thiện ý của vị kiếm đạo tông sư này, trầm giọng nói: “Ta Vi Miểu cả đời này không dám khoác lác, chỉ dám cam đoan tuyệt không để Sài lão ca đi tịch mịch.”
Sài Thanh Sơn do dự một chút, thở dài nói: “Vi huynh đệ, có thể đừng chết thì đừng chết! Ngươi khác ta, Cự Bắc thành còn có người đang chờ ngươi.”
Không ngờ, Vi Miểu dáng người thấp bé, chân quấn vải trắng cười cười, hai tay nắm chặt, mở mắt híp ôn nhu nói: “Nàng gả cho ta sau, bao năm cùng nhau bôn tẩu giang hồ, bởi vì bộ da này của ta quá mức bình thường, cũng không thích ra mặt, gặp chuyện, có thể không đánh nhau liền tuyệt không ra tay. Mà tính tình hoạt bát của nàng lại là loại… như hoa như ngọc, dường như chưa từng để nàng cảm thấy gả được một tấm chồng tốt vẻ vang, luôn đùa rằng gả cho hán tử không đủ anh hùng khí khái. Cho nên hôm nay, xem như nam nhân của nàng, ta Vi Miểu muốn vì nàng làm một việc…”
Vi Miểu không nói thêm nữa.
Mộ Dung Bảo Đỉnh ý cười ngang nhiên, “Hai vị, có di ngôn gì muốn nói không? Sau này ta Mộ Dung Bảo Đỉnh vào chủ Trung Nguyên, cùng đám văn võ bá quan Trung Nguyên áo mũ chỉnh tề hồi ức chuyện cũ, cũng có một cọc đề tài câu chuyện.”
Sài Thanh Sơn giơ kiếm trước người, lắc đầu cười lớn nói: “Một cái đầu chó Bắc mãng, không đáng mấy đồng tiền, quả thực ô uế thanh kiếm ‘Nước Xanh’ mới đúc của ta!”
Mộ Dung Bảo Đỉnh sắc mặt âm trầm, chậc chậc nói: “Đều nói thiên hạ kiếm học ra hai nhà, đã Ngô gia kiếm mộ có người thu thập kiếm gãy, vậy để ta tới lĩnh giáo một chút kiếm mới của Đông Việt Kiếm Trì!”
Sài Thanh Sơn nhón chân, thân hình lướt về phía trước, một vệt sáng chói cầu vồng xanh quét ngang ngực Mộ Dung Bảo Đỉnh.
“Giãy giụa vô ích! Chỉ còn một nửa khí cơ thời kỳ cường thịnh, ta nhường ngươi lão chó họ Sài ra một trăm kiếm thì ngại gì?!” Mộ Dung Bảo Đỉnh khóe miệng nhếch lên ý cười mỉa mai, không tránh né, dựng thẳng hai tay ngăn trước người.
Mũi kiếm chém vào giáp cánh tay màu bạc của Mộ Dung Bảo Đỉnh, chém sắt như chém bùn. Chỉ là sau khi phá giáp, rơi trên ống tay áo của vị Quất Tử Châu trì tiết lệnh này, như tinh thiết va chạm, vang lên một hồi âm thanh kim thạch khác thường.
Mộ Dung Bảo Đỉnh nhíu mày, thân hình lùi về sau. Hắn hạ quyết tâm muốn từng chút tiêu hao khí cơ của Sài Thanh Sơn, trừ việc tự thân thể phách được khen là Đại Kim Cương cảnh giới thuần túy võ nhân vạn người không có một, được gọi là không chỗ thua kém hơn Phật môn Long Thụ tăng nhân cùng Lý Đương Tâm, cặp sư đồ Lưỡng Thiện tự có thân thể không hỏng, quan trọng hơn là bộ mũ giáp trên người hắn, là hàng đầu trong quốc khố Bắc mãng, được rèn đúc vào thời Cam Lộ sơ kỳ, từng là bí bảo của hoàng thất Đại Phụng, tương truyền chất liệu giống với xích giáp của một trong bốn đại tông sư Xuân Thu – Phù Tướng. Mộ Dung Bảo Đỉnh dựa vào bộ mũ giáp này, vốn tự nhận cho dù đối đầu với Đào Hoa kiếm thần Đặng Thái A sát lực đệ nhất, cũng có thể gánh được hai ba kiếm. Không ngờ vừa chạm mặt, liền bị Sài Thanh Sơn thương thế không nhẹ một kiếm phá vỡ giáp cánh tay, điều này khiến Mộ Dung Bảo Đỉnh thu liễm sự khinh thường đối với tông sư Trung Nguyên.
Trên thực tế, tinh thông ám sát Nhất Tiệt Liễu Lý Phượng đã mở ra một cái đầu tốt, cũng mở ra một cái đầu xấu.
Lý Phượng suýt chút nữa một kiếm lá liễu tập sát Sài Thanh Sơn, tuyệt không phải là thực lực Sài Thanh Sơn không đủ, mà là hắn cùng Mộ Dung Bảo Đỉnh phối hợp không chê vào đâu được. Đặc biệt là kiếm thuật của Sài Thanh Sơn, có một không hai Trung Nguyên Đông Nam, không còn gì để chê.
Nếu nói thiên hạ quyền pháp tông sư, ngoài Vi Miểu cũng chỉ còn lại nữ tử Lâm Nha ở Võ Đế thành có khả năng độc bá một phương.
Như vậy Trung Nguyên kiếm lâm, hoàn toàn đúng như lời Sài Thanh Sơn, một ngọn núi tiếp một ngọn núi, liên miên không dứt, cảnh tượng là hạng gì mênh mông lộng lẫy! Tuyệt không phải là Đặng Thái A bên ngoài liền không có kiếm sĩ, tuyệt không phải là Lý Thuần Cương hai tay áo thanh xà bên ngoài liền không có kiếm chiêu!
Đã Mộ Dung Bảo Đỉnh một mực khinh thường, Sài Thanh Sơn được thế không tha người, giữa trời một kiếm bổ xuống, đúng như thác nước giương dài, kiếm khí tràn đầy trước mặt Mộ Dung Bảo Đỉnh, như treo thác nước.
Mộ Dung Bảo Đỉnh hít sâu một hơi, cuối cùng không còn trông mong vào việc đơn thuần dựa vào bảo giáp giá trị liên thành cùng kim cương thể phách để ngạnh kháng, ra quyền nhanh mạnh, nhanh như sấm đánh, từng quyền đánh vào kiếm khí dồi dào tạo thành thác nước, từng tiếng ầm ầm vang vọng.
Quyền nát kiếm khí, bày ra hình dạng mây trôi tuyết tan.
Sài Thanh Sơn không để ý, bước chân dồn dập tiến lên, một kiếm thẳng tắp đâm về phía trước. Mặc dù thanh trường kiếm ba thước “Nước Xanh” trong tay đâm thẳng mi tâm Mộ Dung Bảo Đỉnh, nhưng đồng thời, xung quanh kiếm Nước Xanh sinh ra không dưới bốn mươi đạo kiếm khí, kiếm khí riêng biệt khuấy động tiến lên, kiếm ý lại nhất mạch kế thừa.
Kiếm này của Sài Thanh Sơn là ngộ ra khi nhìn suối vào thời trai trẻ, trong cảnh cũ của Đông Việt quốc có suối được Trà Thánh Đại Phụng xếp hạng ba thiên hạ, trong đó nói rằng bị đá nhô ra cản trở, thủy thế hơi trệ bắn tung tóe, mấy trăm sợi nước nhỏ chảy dài, nhao nhao rơi vào hồ suối. Sài Thanh Sơn từng nói với hai vị đệ tử đắc ý, kiếm này luyện tới cực hạn, một hơi tám mươi kiếm, kim cương hóa bột mịn.
Chỉ tiếc lúc này, vị kiếm đạo tông sư này chỉ có thể một hơi sinh ra bốn mươi kiếm, nhưng dù như thế, kiếm thế đã là mười phần hùng vĩ doạ người.
Mộ Dung Bảo Đỉnh giận dữ hừ một tiếng, lại có ý tránh lui, thân hình khôi ngô bạo lui đồng thời, xòe ngang năm ngón tay như móc, khống chế khí cơ chộp lấy một kỵ binh cả người lẫn ngựa, ngăn trước màn mưa kiếm dài tràn đầy kiếm khí kia.
Sài Thanh Sơn một kiếm đâm vào đầu chiến mã, cổ tay khẽ rung, đáng thương chiến mã cùng kỵ binh lập tức bị phân thây bắn ra ngoài.
Mượn chỗ hở này, Mộ Dung Bảo Đỉnh dù sao cũng là võ đạo tông sư đếm được trên đầu ngón tay ở Bắc mãng, một chân dậm mạnh, một chân lui về phía sau nửa bước, toàn thân khí thế trong nháy mắt lên đến đỉnh điểm. Liệu định Sài Thanh Sơn tất nhiên sẽ tiếp tục tiến lên, một quyền vung ra phía trước, quyền cương nổ tung, phá không mà đi.
Đối mặt với quyền cương bá đạo mà Mộ Dung Bảo Đỉnh dốc sức tung ra, Sài Thanh Sơn một người một kiếm không hề ngưng trệ, tiếp tục phiêu diêu tiến về phía trước, chỉ là lão nhân hơi nghiêng người, mặc cho đạo cương khí nổ tung bên vai trái, nhanh như cầu vồng một kiếm tinh chuẩn đâm trúng ngực Mộ Dung Bảo Đỉnh.
Lấy thương đổi thương, lấy chết đổi chết.
Mộ Dung Bảo Đỉnh dồn khí đan điền, trong khoảnh khắc này, càng là tự nhận không còn sức đánh trả, lựa chọn liều mạng tử thủ.
Khí cơ trong cơ thể chảy xiết, khuôn mặt toát ra thần thái màu vàng sẫm, hai chân cắm rễ đại địa, như núi không động.
Ba thước thanh phong, kiếm khí phá giáp, thế như chẻ tre.
Mũi kiếm chống đỡ ngực Mộ Dung Bảo Đỉnh sau, trường kiếm uốn cong, cùng lúc đó như trăng cong, sau cùng gần như trăng tròn!
Đầu vai vỡ nát máu tươi đầy người, Sài Thanh Sơn cười to nói: “Cút!”
Mộ Dung Bảo Đỉnh dáng người khôi ngô cường tráng bị một kiếm này đánh bay, như diều đứt dây đập ra đi!
Sau khi rơi xuống đất, Mộ Dung Bảo Đỉnh sắc mặt hơi trắng, không cúi đầu nhìn, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm tên kiếm sĩ cao tuổi kia, chỉ là đưa tay quệt một cái, trong lòng bàn tay đỏ tươi.
Sài Thanh Sơn thân hãm vòng vây trùng điệp của kỵ binh Bắc mãng, không thể không ra kiếm chém giết những kỵ binh chen chúc liều chết mà tới.
Thế là giữa hai người, tầm mắt bị ngăn trở.
Mộ Dung Bảo Đỉnh thừa cơ đập tay xuống đất, đứng dậy lần nữa, có chút kinh hãi. Lão già này, có chút khó chơi!
Không muốn lại cứng chọi cứng, Mộ Dung Bảo Đỉnh liên tục lui lại, thẹn quá hoá giận nói: “Đâm chết hắn!”
Lấy Sài Thanh Sơn làm trung tâm, thiết kỵ Bắc mãng bắt đầu xung kích gấp rút, va chạm mà đi.
Kỵ binh ở vòng ngoài cùng cuối cùng có cơ hội bày ra công phu cưỡi ngựa bắn cung của kỵ binh thảo nguyên, tên quý tộc vạn phu trưởng sắp nứt cả tim gan kia đã truyền đạt liều mạng, bất luận địch ta, một mực bắn giết!
Vừa muốn ngăn cản kỵ quân va chạm, vừa muốn phá vỡ mưa tên, Sài Thanh Sơn kiếm như rồng bơi, thân hãm tử địa, lão nhân vẫn tính toán phá vỡ kỵ trận, đuổi giết Quất Tử Châu trì tiết lệnh đang tránh né. Chỉ là khí cơ khẽ động, vết thương trước ngực, máu tươi chuyển thành màu xanh đen quỷ dị, chỉ còn một đường liền xông ra vòng vây mà kỵ binh Bắc mãng dùng tính mạng chồng chất lên.
Mộ Dung Bảo Đỉnh đã lui đến trước kỵ binh sấm Đông tinh, sắc mặt dữ tợn, hung hăng phun ra một ngụm máu, nếu không phải trên kiếm của Nhất Tiệt Liễu có tẩm kịch độc, nói không chừng còn thật sự bị Sài Thanh Sơn này đuổi giết đến tận đây. Không phải nói hắn sẽ thua, Mộ Dung Bảo Đỉnh vẫn có lòng tin từ từ mài chết lão thất phu này, chỉ có điều tính mạng của Sài Thanh Sơn chắc chắn phải chết, sao có thể đánh đồng với tính mạng của hắn Mộ Dung Bảo Đỉnh!
Hắn càng chú ý tới Vi Miểu, nếu tên kia muốn vứt bỏ Sài Thanh Sơn hẳn phải chết không nghi ngờ rút về Cự Bắc thành, với thương thế của Mộ Dung Bảo Đỉnh, hoàn toàn có thể ngăn cản hắn lại.
Từ đầu thành Cự Bắc nhìn về phía bắc, hoặc từ trên lưng ngựa sấm Đông tinh nhìn về phía nam, chỉ thấy vòng tròn lớn nơi lão nhân đứng, tầng tầng lớp lớp kỵ binh Bắc mãng, hướng trung tâm không ngừng xung phong liều chết.
Sài Thanh Sơn một người một kiếm, cầm kiếm mà đứng, bốn phía đều là người chết, hài cốt chất chồng.
Mộ Dung Bảo Đỉnh đột nhiên ngẩng đầu.
Một tiếng nổ vang đột nhiên vang lên, sau đó một bóng người từ trên không trung rơi xuống.
Mộ Dung Bảo Đỉnh chỉ kịp nghiêng đầu, hai tay giao nhau, ngăn trên đỉnh đầu.
Mộ Dung Bảo Đỉnh bị một quyền này nện đến một nửa thân thể lún xuống đất!
Thì ra là Vi Miểu trực tiếp vượt qua đỉnh đầu kỵ binh Bắc mãng, tìm tới Mộ Dung Bảo Đỉnh, căn bản không thèm quan tâm đường lui hay không đường lui.
Mộ Dung Bảo Đỉnh theo bản năng dùng hai tay bảo vệ đầu, quả nhiên Vi Miểu một tay đè lên đầu người trước, một gối thúc lên!
Mộ Dung Bảo Đỉnh bị va chạm bay ngược về sau, cày ra một rãnh sâu dài mấy trượng.
Bụi đất tung bay, cát vàng hỗn loạn, Vi Miểu ra quyền nhanh chóng, nhanh đến mức khiến người ta chỉ thấy một mảnh tàn ảnh, Mộ Dung Bảo Đỉnh mặc bạc giáp liên tục lùi lại.
Vi Miểu ra quyền mãnh liệt cứng rắn, mạnh như nứt cung, như sấm nổ! Cứng rắn mở cửa giữa Mộ Dung Bảo Đỉnh, liên tục nện!
Cuối cùng, quyền thế của Vi Miểu như ôm hài nhi.
Chiêu thức tên gọi không lộ hung hãn, kỳ thực lại là hung mãnh vô cùng.
Lão quyền pháp tông sư giang hồ sớm đã kết luận, thức luyện quyền này phải đánh đến mấy vạn lần, mới có thể thấy bản lĩnh, mạnh đến mức khó tin!
Vi Miểu luyện quyền thành si, từ trước tới giờ không vì thiên phú xuất chúng mà lười biếng, từ nhỏ học được thức này, ngày ngày cần cù không ngừng, vào núi phá gỗ to, xuống nước nện sông lớn, có lẽ sớm đã ra quyền trăm vạn!
Một quyền như là đụng nát chuông lớn, ầm ầm nổ vang.
Sau khi bị Sài Thanh Sơn một kiếm đánh lui, Mộ Dung Bảo Đỉnh chiếm cứ thiên thời địa lợi nhân hòa lại lần nữa bị Vi Miểu một quyền đánh bay ra ngoài hơn mười trượng, mấy chục kỵ binh sấm Đông tinh không kịp tránh né bị đâm chết tại chỗ!
Vị tông sư võ đạo Nam Chiếu vốn nên tỏa sáng rực rỡ ở giang hồ Trung Nguyên này, ở trên sa trường ngoài Cự Bắc thành, trong tầm mắt của mấy ngàn kỵ binh Bắc mãng, đánh cho Mộ Dung Bảo Đỉnh chật vật đến cực điểm, khí cơ lay động! Đánh cho bảo giáp trên người Mộ Dung Bảo Đỉnh mấp mô, gần như triệt để tổn hại!
Thân hình lung lay sắp đổ, Mộ Dung Bảo Đỉnh gầm thét nói: “Lại đến!”
Vi Miểu như hình với bóng, cánh tay trái duỗi ra, vòng đến bên tai Mộ Dung Bảo Đỉnh, bàn tay dán sát huyệt thái dương, nhìn như hời hợt vỗ một cái, Mộ Dung Bảo Đỉnh cao lớn hơn Vi Miểu rất nhiều liền hai chân cách đất. Tay phải Vi Miểu một quyền như sấm nện vào bụng người phía sau.
Thân thể vốn bay ngược ra sau lại bị tay trái Vi Miểu kéo về, lại là một quyền nện vào bụng.
Một màn kia buồn cười mà vô cùng thê thảm.
Thân thể nghiêng lệch treo lơ lửng của Mộ Dung Bảo Đỉnh chưa từng rơi xuống đất, cứ như vậy bị Vi Miểu từng bước đạp tới, từng quyền từng quyền đánh vào bụng người sau.
Quyền cuối cùng của Vi Miểu, cũng là quyền cuối cùng trong đời này, nện mạnh vào bụng Mộ Dung Bảo Đỉnh sau khi bảo giáp vỡ nát, máu thịt be bét.
Mộ Dung Bảo Đỉnh cuối cùng rơi xuống đất, văng ra xa bảy tám trượng, thất khiếu chảy máu.
Cái gọi là thân thể không bại, dù có bảo giáp hộ thể, vẫn như cũ trở thành trò cười lớn.
Vi Miểu ngạo nghễ đứng nguyên chỗ, khẽ quay đầu nhìn lại, nhìn vòng tròn kỵ quân kia, không có cách nào nhìn thấy thân hình Sài Thanh Sơn kề vai chiến đấu đến đây.
Hơi hơi nâng tầm mắt, nhìn về phía Cự Bắc thành kia, đã định trước không có cách nào nhìn thấy bóng dáng thướt tha kia rồi.
Tầm mắt Vi Miểu dần dần bị máu loãng từ hốc mắt chảy ra làm mờ.
Mộ Dung Bảo Đỉnh sau khi ngã xuống, tính toán giãy dụa đứng dậy, nhưng đều là phí công, không ngừng nôn ra máu.
Hắn biết rõ, Vi Miểu chỉ còn thiếu mấy quyền, liền có thể lấy đi tính mạng của mình.
Nếu như hai bên công bằng chém giết, Mộ Dung Bảo Đỉnh căn bản không có cách nào chống lại Vi Miểu.
Giờ khắc này, Mộ Dung Bảo Đỉnh đối với việc xưng bá giang hồ Trung Nguyên sau này, không còn chút ý nghĩ nào nữa.
Mộ Dung Bảo Đỉnh ba lần đứng dậy đều nửa đường bỏ cuộc, đành phải chán nản nằm trên đất, sắc mặt tái nhợt không màu, đã hoàn toàn mất đi chiến lực. Vị Bắc mãng trì tiết lệnh lòng cao hơn trời này, khuôn mặt đắng chát, khẽ chửi mắng nói: “Giang hồ Trung Nguyên chó má!”
Cách đó không xa, Vi Miểu đứng nguyên chỗ, không hề có một tiếng động.
Tông sư Nam Chiếu Vi Miểu, toàn thân gân mạch đứt từng khúc, chết mà không ngã!
Đã thiên hạ quyền có Vi Miểu, há có đạo lý chó má ta Vi Miểu sợ chết thu quyền!
Không có đạo lý như vậy.
Nàng thấy được rồi chứ.
Trước khi Vi Miểu oanh liệt chiến tử, vòng vây kỵ binh Bắc mãng xuất hiện sự tĩnh lặng quỷ dị, lão nhân kia đã giết đến mức bọn hắn sợ hãi, mà thi thể kỵ binh cùng chiến mã đã hình thành một rào chắn tự nhiên, không có lợi cho kỵ binh rong ruổi xung phong liều chết.
Thân trúng mấy mũi tên, kiếm sĩ cao tuổi phun ra một ngụm máu đen, quỳ một gối xuống đất, lấy trường kiếm trong tay chống đất, mới chống đỡ thân hình không ngã.
Sài Thanh Sơn tuyệt không nguyện ý hai đầu gối quỳ xuống đất mà chết, cũng không nguyện ngã trên đất mà vong, cuối cùng ngồi xếp bằng, giơ kiếm ngang gối.
Đã kiếm tên Nước Xanh, như vậy thân kiếm tự nhiên xanh biếc ngang nhiên, giống như ánh xuân Giang Nam Trung Nguyên, ánh mặt trời chiếu xuống, ánh kiếm gợn sóng, đúng như hồ nước Đông Việt Kiếm Trì bị gió xuân thổi nhăn.
Sài Thanh Sơn dùng ống tay áo lau nhẹ vết máu đen trên thân kiếm.
Lúc sắp chết, lão nhân run giọng mỉm cười nói: “Ta Đông Việt Kiếm Trì, khai tông lập phái năm trăm năm, cầm kiếm xem giang hồ… Núi cao nước sâu kiếm khí dài! Ta Sài Thanh Sơn… Chưa từng để ba thước kiếm bị cảm thấy nhục nhã!”
Sau Trình Bạch Sương và Tùy Tà Cốc, hai vị tông sư Trung Nguyên.
Sài Thanh Sơn, hiên ngang chiến tử.
Vi Miểu, theo sát phía sau, lặng lẽ đi chết.