Chương 33: Vỏ kiếm tức mộ! Ai có thể ngang hàng ? | Tuyết Trung

Tuyết Trung - Cập nhật ngày 20/02/2025

Chủy thủ này mang theo kiếm ý từng xuyên thủng ngực Vương Tiên Chi, là thanh kiếm gỗ đào. Lúc này, nó còn chưa ra khỏi vỏ, lơ lửng yên tĩnh bên cạnh Từ Phượng Niên.

Ngự kiếm mà đến, Từ Phượng Niên cười nói: “Đi thôi.”

Kiếm gỗ đào cùng người tâm ý tương thông, chậm rãi rời vỏ. Ban đầu, nó di chuyển dị thường chậm chạp, dần dần lại nhanh như sấm động liên hồi. Trên bầu trời, lôi điện theo sau tạo thành một dải cầu vồng sương mù, người không hiểu võ học cũng có thể thấy rõ ràng.

Căn cốt của một kiếm này, giống như lão bộc thiếu răng cửa, biệt hiệu giang hồ Kiếm Cửu Hoàng, chiêu thức luyện kiếm ít ỏi. Bởi vì tự thấy mình vụng về, lão sợ tham thì thâm, đi đường cũng chậm, nhàn nhã dạo giang hồ. Đến đâu không quan trọng, miễn không bỏ lỡ phong cảnh dọc đường là được.

Kiếm thứ chín vừa ra, kiếm gỗ đào liền biến mất. Vương Tiên Chi ở trên cao liên tiếp bấm đốt ngón tay trong nháy mắt, là Chỉ Huyền cảnh tìm long điểm huyệt, nhưng vẫn không thể ngắt được khí mạch mấu chốt của một kiếm du tẩu sáu ngàn dặm. Vương Tiên Chi không vẽ vời thêm chuyện, dứt khoát ngừng tay, nhưng không vội thu về, như sĩ tử khoa cử nâng bút phá đề, gặp phải nghi nan, khó mà hạ bút. Vương Tiên Chi đột nhiên ngoảnh đầu, cùng lúc đó, một sợi kiếm khí xẹt qua gò má, cắt đứt mấy sợi tóc trắng như tuyết của lão nhân.

Vương Tiên Chi vẫn không bấm tay lần nữa, tiếp tục bất động, sau đó nhẹ nhàng lùi lại một bước. Một sợi kiếm khí từ ngực lão phi tốc lướt qua, cắt xuống một mảnh vải bố vụn.

Về sau, Vương Tiên Chi từ đầu đến cuối duy trì tư thế ngón tay cong, nhưng thỉnh thoảng bước chân xê dịch, nhiều lần đều là miễn cưỡng tránh thoát kiếm khí ẩn chứa phong mang chưa phát giác.

Trong lòng Vương Tiên Chi có chút kinh ngạc. Lão từng nghênh chiến Hoàng Trận Đồ lên lầu lần thứ hai ở Võ Đế thành, đối với một kiếm này không lạ lẫm. Tám kiếm chỉ huyền trước kia, đều không khiến lão phải trịnh trọng. Kiếm thứ chín quả thực làm hỏng tay áo của lão, tuy chỉ là thiên tượng nhất kiếm, nhưng Kiếm Cửu Hoàng lại có mười phần ý mới. Căn nguyên của cao thủ thiên tượng bình thường, đến từ một vị tiên hiền thích thiên đạo nói rõ: “Hết thảy vật không được nó bình thì kêu.” Thế gian vạn vật, chim hót hoa đón xuân, sấm vang chấn hạ, trùng thu gió buồn chấn đông, bởi vậy sĩ đại phu thường lên cao cất tiếng làm phú. Mà từ xưa đến nay kiếm sĩ, sở dĩ có thể đời đời độc lĩnh phong tao, chính là ở chỗ tự nhiên có thể lấy kiếm trong tay, tố bất bình chuyện quét bất bình chuyện. Vương Tiên Chi từng lén nói với Tào Trường Khanh, không bằng bỏ nước vứt bỏ thư vong tình luyện kiếm, tất nhiên có thể sớm siêu phàm nhập thánh.

Mà kiếm thứ chín của Kiếm Cửu Hoàng, rõ ràng vượt qua cánh cửa thiên tượng, lại không bước lên kiếm tiên thủy chuẩn, đúng là không cho người ta chút khí bất bình tích tụ, ngược lại khiến Vương Tiên Chi lúc đó có chút trở tay không kịp. Theo lý mà nói, một người tính tình nguội lạnh, hiền lành thì làm sao luyện ra được kiếm tốt? Này cũng giống như văn chương nhìn núi vui bất bình, kiếm pháp cũng đồng lý, thắng ở chiêu thức huyền diệu, kỳ thế xuất hiện nhiều lần.

Lập tức, một kiếm này, tính nết vẫn cổ quái như vậy. Sau khi ra chiêu, không có kiếm thế hùng vĩ mây đen ép thành, phong mãn lâu, ngược lại không sợ người khác làm phiền mà kiếm đến kiếm đi, đều là những khí tức thế tục chó sủa gà gáy, khói lửa đông đúc. Tựa như hàng xóm cãi nhau, lại làm phiền thể diện, động khẩu không động thủ, cho người ta cảm giác chỉ còn lại ồn ào đáng ghét.

Một kiếm hoàn toàn mới này so với kiếm cũ Kiếm Cửu Hoàng chém ra, chỉ có chút khác biệt, chính là người sau càng thêm hạ bút thành văn, càng thêm thuần thục xảo trá.

Tiên nhân lăng phong ngự kiếm, một đêm sương hàn mười chín châu, lời này dùng để hình dung kiếm tiên mau lẹ. Mà chuôi kiếm gỗ đào này ở bốn phía Vương Tiên Chi, thoắt ẩn thoắt hiện, cũng không biết đã đi bao nhiêu lộ trình, mấy trăm dặm? Hay một nghìn dặm?

Vương Tiên Chi hiểu rõ trong lòng, nó đã ở bên cạnh lão du tẩu trọn vẹn ba ngàn dặm, không chút kiêng kỵ! Chỗ xa nhất là ngoài chín dặm, gần nhất tất nhiên là sát người mà qua. Cứ như vậy không biết mệt mỏi mà tới lui, hoặc vẽ cung bỏ chạy vài chục trượng, hoặc thẳng tắp bay lượn trong vòng ba bốn dặm, không có định luật, không có dấu vết mà tìm kiếm.

Vương Tiên Chi vẫn còn chờ, còn bấm tay mà không điểm.

Thẳng đến lần thứ bảy cùng kiếm gỗ đào suýt chút nữa chạm trán, một cái chớp mắt sau, lão rốt cuộc nhẹ nhàng bấm xuống một chỉ.

Ngón tay đập vào không trung, nhưng trước người Vương Tiên Chi bỗng nhiên vang lên một tiếng va đập rất nhỏ của vàng đá. Càng xa Vương Tiên Chi, tiếng vang càng lớn, lăn đi không dứt.

Ngoài sáu dặm, chuôi kiếm gỗ đào chất liệu tầm thường lại tạo cho Vương Tiên Chi quấy nhiễu cực lớn, giữa không trung ầm ầm nổ tung, hóa thành một đoàn mảnh gỗ vụn.

Ngự kiếm Từ Phượng Niên vẫy tay, mảnh vụn từ xa trở về, ngưng tụ thành kiếm, nhẹ nhàng tra vào vỏ. Sau khi vào vỏ, nó lại lần nữa tiêu tán.

Vỏ kiếm chính là kiếm trủng.

Từ Phượng Niên cắm vỏ kiếm vào bên chân cát vàng, hiển nhiên là quyết định không dùng nó nữa.

Lão Hoàng xưa nay không nói đạo lý mê thích nhất thời, không nói được cái gì an tâm chỗ tức ngã hương, chỉ giảng một câu, chính là lão đầu tử rời xa nơi chôn rau cắt rốn, chỗ nào ngủ được thoải mái, chỗ đó chính là nhà. Gian phòng đơn sơ cạnh chuồng ngựa ở Thanh Lương Sơn, có thể làm cho lão ngủ thoải mái, đó chính là nhà của lão. Gối hộp mà nằm, nghĩ đến dưới giường có vài hũ rượu cũ, liền không thiếu cái gì, không cần suy nghĩ nhiều. Cho nên kiếm của lão Hoàng, ra khỏi vỏ lúc không sợ hãi, tra vào vỏ lúc không hối tiếc. Cho nên chuyến cuối cùng cầm kiếm đi giang hồ, kiếm tra vỏ tức người về hương.

Chúng ta kiếm sĩ không sợ sống chết, không tiếc bẻ gãy danh kiếm yêu quý.

Cái này chỉ chiếm cứ một hồn hai phách Từ Phượng Niên nhẹ giọng nói: “Sau kiếm chín, nên là đao mười.”

Hắn duỗi một tay, hai ngón khép lại, nhẹ nhàng một vòng, dưới chỉ hiện lên một thanh trường đao tím vàng do khí hội tụ mà thành, hình như Bắc Lương đao đời thứ sáu mới ra lò.

Người sống có ba hồn bảy vía, không được ghi chép trong điển tịch chính thống của Đạo giáo, thế nhân nửa tin nửa ngờ. Nhưng Từ Phượng Niên, cái chết gánh vác thiên địa áp lực nặng nề của Vương Tiên Chi, thì lại vô cùng xác định, bởi vì hắn trừ thân thể tươi sống, cũng chỉ còn lại một phách “Trừ Uế”, còn lại “Ba người” ba hồn bảy vía, đều tự đại mộng xuân thu. Từ Phượng Niên ngồi xổm ở bên hố, đem một cái “chính mình” khác hoành không xuất thế. Hắn không có nhìn chiến, mà là ngồi xổm xuống tranh thủ đổi khí, gột rửa trọc khí trong thân thể. Thể phách của Cao Thụ Lộ vốn là vô cấu chi thể, Vương Tiên Chi cay độc ở chỗ một mắt xuyên thủng trừ uế của hắn, thiên địa lật đổ, mạnh nhét cho hắn vô số khí số ô uế. Hùng hồn thể phách của Cao Thụ Lộ cơ hồ có thể không nhìn thương thế bình thường, khỏi hẳn cực nhanh, quả thực có thể khiến cho Kim Cương cảnh giới bình thường theo không kịp. Dù là bị người đánh nát ngũ tạng lục phủ, thậm chí là đánh xuyên tim, đều có thể trái lẽ trời mà sống tiếp mấy canh giờ.

Bên cạnh Từ Phượng Niên đang ngồi xổm, hắc khí quanh quẩn. Hắn tụ tinh hội thần nhìn chằm chằm đường vân rạn nứt ở biên giới hố to dưới chân.

Gặp gì biết nấy.

Sau khi Từ Phượng Niên trở thành thiên hạ đệ lục, rất nhiều người ngoài bắt đầu nghiên cứu lịch trình tập võ của vị tân Lương vương này. Phần lớn đều ngạc nhiên với việc Từ Phượng Niên học trộm, nhưng không biết rõ hắn ban đầu ở trận chiến giữa Đặng Thái A và Lạc Dương, trong thành Đôn Hoàng Bắc Mãnh, vì lĩnh hội kiếm ý, đã ghi nhớ bao nhiêu khe rãnh mảnh nhỏ do song phương phi kiếm cắt đứt. Cũng không rõ ràng hắn vì nắm chắc Liễu Hao Sư vào thành cùng Tống Niệm Khanh lảo đảo chạy kiếm, đã hao phí bao nhiêu tâm tư. Mà chuôi kiếm gỗ đào này, có thể xưng là di vật của Vương Tiểu Bình, sau khi trở về đỉnh Liên Hoa, không ở chỗ gián tiếp truyền thụ kiếm ý, mà ở chỗ tìm kiếm dấu vết, nghiên cứu khí cơ vận chuyển độc hữu của Vương Tiên Chi. Hiên Viên Thanh Phong chặn đường, chỉ là vì trả nợ, làm một cái kết thúc, chặt đứt tâm tư. Không qua được ải, vạn sự đều yên, qua được ải, liền có thể ở trên võ đạo một ngựa tuyệt trần. Nhưng mà sau đó kiếm si Võ Đương cùng hòa thượng không dùng ngăn cản, lại không đơn giản như vậy. Một người cầu không thẹn, một người ở kính hương, nhưng không hề nghi ngờ, hai người đều đang thử tìm kiếm sơ hở có lẽ căn bản không tồn tại của Vương Tiên Chi.

Ngoài dự liệu ban đầu là cô nương Ha Ha, tiếp theo đến phiên Từ Yển Binh đơn thương độc mã, tạm thời ngăn trở đường đi của Vương Tiên Chi.

Hắn khẳng định cũng là ôm lòng quyết tử.

Nam nhân này từng mỉm cười nói, Bắc Lương có thể chết Từ Yển Binh, không thể không Bắc Lương Vương.

Lời mỉm cười nói ra, lại tuyệt đối không phải chuyện cười.

Từ Phượng Niên đang ngồi xổm không chú ý lau vết máu trên mặt. Kỳ thực lúc gánh vác thiên địa đè ép, giày chạm đất sớm đã mài sạch, hai chân máu thịt be bét. Mà lúc đó lệch đầu nghiêng vai, đỉnh đầu, bả vai cũng bị mài ra xương trắng. Chỉ bất quá những thương thế này sau khi bị Vương Tiên Chi ném xuống đất, đã khôi phục như lúc ban đầu với tốc độ mắt thường có thể thấy. Nhưng mà quần áo tổn hại ở bả vai cùng giày không đế, đều có thể chứng minh tình thế hiểm trở lúc đó. Bây giờ, Từ Phượng Niên đủ để hùng thị Ly Dương, Bắc Mãng hai tòa giang hồ, có mấy người có thể khiến hắn chịu trọng thương như vậy? Trừ Vương Tiên Chi còn chưa dốc hết toàn lực, cũng chỉ có Thác Bạt Bồ Tát, Đặng Thái A hai người có lòng tử chiến mà thôi! Từ Phượng Niên tiếp tục nhìn chăm chú vết nứt trên đất, chỉ khi tầm mắt thực sự bị vết máu che khuất, mới giơ cánh tay lên, lau qua loa máu tươi nồng đậm từ mi tâm chảy xuống.

Từ Phượng Niên đứng nắm chặt chuôi đao, cúi đầu nhìn thanh Bắc Lương đao không thể so sánh bình thường này, lẩm bẩm: “Một đao này, vốn nên đưa cho Triệu Hoàng Sào.”

Hắn nhắm mắt, lùi lại một bước dài, tay phải bày ra một chưởng phía trước, tay trái cầm đao ở phía sau.

Gió nổi mây phun, cát vàng nổi lên.

Từ Phượng Niên đang ngồi xổm rốt cuộc đứng lên, tựa hồ muốn tận mắt chứng kiến “chính mình” vung ra một đao này, duỗi một ngón tay đặt tại mi tâm. Máu tươi bị cản trở, vẫn từ giữa ngón tay thấm ra, trên khuôn mặt mà lão nhân Bắc Lương đều nói là rất giống vương phi, cong cong vẹo vẹo chảy xuống.

Một đao vạch ra.

Trước nghe tiếng sấm nổ vang liên miên, sau đó mới thấy cương khí của đao này xé rách bầu trời theo một đường thẳng.

Đây là một đao do chính Từ Phượng Niên ngộ ra. Nửa trước của chiêu thức, đến từ việc xem nước lớn sông Quảng Lăng, không thấy bóng dáng triều đầu, triều âm đã như sấm bên tai. Sau đó mới có thể trông thấy trên sông lớn mờ mịt sương mù, một đường luyện không hoành giang, triều đầu dần dần nhấc lên, như một dãy núi tuyết nguy nga từ Côn Lôn Sơn cuồn cuộn đổ xuống.

Phần sau của đao càng nặng về thần ý, là ở xuất khiếu thần du tại xuân thu, tận mắt chứng kiến Tây lũy tường quyết chiến khuấy động bi tráng, tố y đồ trắng lôi trống trận, mấy người mặc giáp dắt ngựa về?

Trước sau tương dung, mới có một đao chưa từng hiện thế như vậy. Lão Hoàng sẽ không đặt tên cho kiếm chiêu, Từ Phượng Niên là căn bản không kịp đặt tên.

Một đao này như thoải mái vẩy mực trên giấy, lưỡi đao tức đầu bút lông nặng mực, vẩy ra một đường cong lớn.

Vương Tiên Chi không trốn không né, hai tay đè lại đỉnh cung cương khí, bị đao cung mang lên không trung, cho đến khi chui vào mây xanh, hoàn toàn không thấy bóng người.

Ở chỗ cao hơn nơi Vương Tiên Chi dừng lại, cương khí bị đao cắt ra một lỗ hổng cũng không tiêu tán trên chín tầng trời, mà là như sông Quảng Lăng sau khi một đường triều dâng ào ạt, ở kho muối cũ hình thành một đạo quay đầu triều càng thêm hùng tráng!

Đại triều từ trên trời cuồn cuộn đổ xuống.

Vương Tiên Chi đã từng ở thời điểm sát cơ xuất hiện nhiều lần, đem Từ Phượng Niên nện xuống mặt đất.

Cũng nên có qua có lại mới đúng.

Sau khi ra một đao, Từ Phượng Niên không chờ Vương Tiên Chi phá vỡ thác nước cương khí kia, lại bôi ra một thanh Bắc Lương đao, ngắn kém nặng nề, là chiến đao đời thứ nhất của Từ gia.

Từ Kiêu binh ra Lưỡng Liêu, một đường nam hạ.

Mỗi một lần vượt sông về phía nam, mỗi một lần ác chiến tử chiến, mỗi một lần chín phần chết một phần sống, bị người ngoài chế giễu, bị trào phúng là một con chó dại mà triều đình Ly Dương không cần bố thí xương cốt cũng nguyện ý liều mạng cắn người.

Từ Kiêu chưa bao giờ mở miệng cãi lại ai, khi còn sống cũng chưa từng giải thích với trưởng tử Từ Phượng Niên. Từ Phượng Niên chỉ là ở trong thần du xuân thu, mới biết rõ đáp án.

Từ Kiêu cho tới bây giờ chính là một con tốt qua sông ăn bữa hôm lo bữa mai, không muốn chết, nhưng cũng không sợ chết.

Quản ngươi thiên hạ cách cục, quản ngươi đế vương tướng mạo, quản ngươi bàn cờ quy củ!

Cầm đao, Từ Phượng Niên nhảy tới một bước, mũi đao hướng lên, chỉ thẳng Vương Tiên Chi trong mây xanh.

Nhẹ nhàng niệm: “Quá Hà!”

Một đạo cầu vồng đen từ mặt đất treo ngược lên.

Vương Tiên Chi đang chống lại thác nước treo lủng lẳng bị một đao này đụng trúng ngực. Hai Từ Phượng Niên đứng trên mặt đất, đều có thể nhìn thấy điểm đen bị thác nước ép xuống chậm rãi, lại bị một đao sau đó đụng mạnh lên mái vòm nhìn không tới.

Từ Phượng Niên từng du lịch qua xuân thu trắng đen thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: “Khó.”

Từ Phượng Niên gật đầu, bất quá rất nhanh liền cười nói: “Bất quá lần này lão thất phu không dám chỉ xuất ra bảy tám phần lực nữa rồi.”

Lời này vừa dứt, một cột sáng từ trên trời giáng xuống, đại địa theo đó chấn động.

Vương Tiên Chi như một vị thần linh Thiên Đình, đi ra cổng trời giáng lâm thế gian!

Ngực áo gai của lão ông lộ ra một vết thương lớn bằng nắm tay. Cho dù thể phách của đệ nhất nhân thiên hạ đương thời này không kém Cao Thụ Lộ ở đỉnh phong bốn trăm năm, cũng vẫn không có dấu hiệu khỏi hẳn, trong thịt có mầm, cảnh tượng quỷ quyệt, chợt sinh ra, bỗng nhiên chết đi.

Càng thêm huyền bí là, sau khi Vương Tiên Chi bị đụng vào mây xanh, lại kéo xuống một đạo lôi điện dài như thương mâu.

Hai vai áo gai tổn hại nghiêm trọng, Vương Tiên Chi thần sắc lạnh lùng, hỏi: “Cũng chỉ có chút bản sự này thôi sao?”

Đại khái, võ phu đã áp đảo thiên nhân, thế gian ai có thể ngang hàng?

Làm sao thắng mà giết?

Huống chi Từ Phượng Niên hơn phân nửa là không đợi được một hồn hai phách cuối cùng đi xa chưa về.

Quay lại truyện Tuyết Trung

Bảng Xếp Hạng

Chương 198: Gió nổi Tây Bắc đất trên (Hạ)

Tuyết Trung - Tháng 2 21, 2025

Chương 197: Gió nổi Tây Bắc đất trên (thượng)

Tuyết Trung - Tháng 2 21, 2025

Chương 196: Không gió cũng không có mưa

Tuyết Trung - Tháng 2 21, 2025