Chương 230: Thống thống khoái khoái | Tuyết Trung

Tuyết Trung - Cập nhật ngày 22/02/2025

Ở vào Hoài Dương Quan phía sau, quân trấn Trọng Trủng không giống với Liễu Nha, Phục Linh, lấy thủ thành bộ tốt chiếm đa số. Chỉ là so với Hoài Dương Quan có được nơi hiểm yếu có thể nương tựa, thì Trọng Trủng lại có vẻ hơi lực lượng không đủ. Trên thực tế, ở đầu phòng tuyến này, chủ tướng trấn thủ Trọng Trủng đối mặt với ba vị quan giai tương đồng đồng liêu, vẫn luôn không thể nào ngẩng cao đầu, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.

Liễu Nha và Phục Linh hai trấn từ trước đều đóng quân với số lượng tương đương biên ải kỵ quân. Hai trấn chủ tướng cùng với hai vị kỵ quân phó soái hiện giờ đều có chút sâu xa. Trọng Trủng thì thuộc về loại “mẹ không thương, cậu không yêu”, rõ ràng thuộc danh sách Bắc Lương kỵ quân, nhưng mà bộ tốt lại càng nhiều, hơn nữa lại không kéo được quan hệ gì với Cố Đại Tổ, chẳng có chỗ dựa nào. Từ khi Hoài Dương Quan trở thành nơi đặt Đô Hộ phủ, Trọng Trủng quân trấn như con ghẻ lại càng không đáng chú ý.

Từ Phượng Niên ở tại một tòa biệt viện vừa mới được thu thập quét dọn. Sân nhỏ không lớn, nhưng được cái nhã tĩnh. Giữa nơi mà cơ hồ nhồi nhét toàn quyền quý quân trấn của Lương Châu biên ải, muốn tìm được một tòa sân nhỏ như thế cũng không dễ dàng. Sau khi Từ Phượng Niên ngủ lại tại sân nhỏ, đã phóng ra một tín hiệu đáng giá suy ngẫm đối với Trọng Trủng: Vị phiên vương trẻ tuổi không hề triệu kiến Chu Khang, người trước kia cùng mấy trăm lão tốt cung tiễn thế tử điện hạ vào kinh ở Cẩm Chá Cô, cũng không triệu kiến Cố Đại Tổ, người được hắn tự mình từ trong đám thảo mãng giang hồ Trung Nguyên tuệ nhãn tìm ra, thậm chí ngay cả Tề Đương Quốc, người cùng Chử Lộc Sơn, Viên Tả Tông thân là nghĩa tử của đại tướng quân, cũng không được triệu kiến. Mà thay vào đó, hắn lại gọi Ninh Nga Mi xuất thân Phượng Tự Doanh đến sân nhỏ cùng uống rượu.

Đời mới Thiết Phù Đồ phó tướng Ninh Nga Mi vẫn là vị hán tử tướng mạo thô kệch mà giọng nói lại mịn màng thú vị. Chỉ là so với tính tình thoải mái năm đó, đã thêm mấy phần câu nệ trong tình lý. Dù sao, người trẻ tuổi ngồi đối diện uống rượu bây giờ, không còn là thế tử điện hạ mà toàn bộ Bắc Lương không coi trọng nữa rồi.

Từ Phượng Niên cùng Ninh Nga Mi cụng một chén rượu, cảm khái nói:

“Năm đó Ninh tướng quân mang theo một trăm người bồi ta cùng đi giang hồ hồ nháo, trong đó bao gồm cả Hồng Thư Văn. Rất nhiều người bây giờ đều không ở Phượng Tự Doanh nữa, đều đã thành đô úy, thậm chí là giáo úy của quân ngũ địa phương. Viên Mãnh ngược lại vẫn còn. Mấy ngày trước ở sân vườn nuôi ngựa, còn phàn nàn với ta. Nói nhắc tới ngươi, muốn tiến vào Thiết Phù Đồ, chỉ là ngươi không những không niệm tình xưa mà còn mắng hắn một trận.”

Ninh Nga Mi vô thức ngồi thẳng người, dùng chất giọng uyển chuyển hàm xúc như nữ tử Đông Việt nói rõ ràng:

“Hai năm nay, Phượng Tự Doanh đã thay đổi chút người mới, khuôn mặt mới. Mạt tướng cảm thấy có Viên đô úy, một lão nhân như thế ở trong đó, mới có thể yên tâm.”

Từ Phượng Niên cười nói:

“Có một số người trẻ tuổi xuất thân từ Phượng Tự Doanh với thân phận Bạch Mã Nghĩa Tòng, len lén thỉnh thoảng lại tụ tập. Nghe nói thích hỏi thăm riêng xem ai làm quan lớn đến đâu, cùng với có hy vọng làm quan lớn đến bao nhiêu. Nói chuyện xem sau này ai làm được biên ải tướng lĩnh cùng đại tướng nơi biên cương, có thể hay không nâng đỡ lẫn nhau một chút. Điểm này, ngược lại có chút giống khoa cử đồng niên đồng hương của Ly Dương triều đình. Năm đó, những biên ải du nỗ thủ kỳ cựu của Bắc Lương chúng ta cũng trải qua giai đoạn như thế. Ban đầu trùng phùng, đều là nói ai đã chết trận sa trường, mà lại dùng loại ngữ khí rất hâm mộ. Mấy năm, mười năm sau, liền không giống nữa, đều là hỏi thăm vừa mua nhà lớn bao nhiêu, mới nạp tiểu thiếp sắc đẹp thế nào, mới có được bao nhiêu mẫu ruộng tốt.”

Thấy Ninh Nga Mi sắc mặt kịch biến, Từ Phượng Niên khoát tay mỉm cười nói:

“Đừng khẩn trương, đây đều là nhân tình thế thái. Loại tình huống này ở Phượng Tự Doanh, tạm thời cũng là số ít. Nước quá trong ắt không có cá, đạo lý này ta hiểu. Huống chi Từ Kiêu cũng nói qua những điều không khác biệt lắm. Trong mắt hắn, thế đạo mà ngươi ta đang sống hiện tại, không giống với mấy chục năm trước. Lúc ấy, cơ hồ người người đều nghĩ cách làm sao để sống sót, bất kỳ ai cũng đều buộc đầu trên dây lưng quần. Khác biệt đơn giản ở chỗ bách tính thì buộc đầu trên dây cỏ, còn sĩ đại phu thì buộc đầu trên ngọc đai lưng đáng tiền hơn, kỳ thực ai cũng bữa đói bữa no. Nhưng mà hiện tại, người người đều nghĩ làm thế nào để sống tốt hơn. Cho nên từ năm ngoái đến nay, các gia tộc đều di chuyển ra khỏi Bắc Lương đạo. Những ai đã ở lại Bắc Lương có khả năng chết, thì liền chạy đến nơi không có khói báo động, đi đến nơi không nghe thấy tiếng vó ngựa Bắc Mãng. Hoài Nam đạo không được, liền đi Giang Nam đạo. Nếu Giang Nam đạo cũng đánh trận, thì còn có thể đi về phía nam Quảng Lăng giang. Thực sự không được nữa thì đi Nam Cương. Chỉ cần có tiền, một đường chạy trốn về hướng nam, chung quy là có thể sống sót.”

Từ Phượng Niên dùng ngón tay xoay xoay chén rượu bằng sứ trắng tinh xảo không thua gì vật dụng của thế gia Giang Nam, hơi nhấc lên:

“Ta đây chính là người xa xỉ hiếm có trên đời, biết rõ giá thị trường của chén rượu nhỏ này, ở những nơi màu mỡ Trung Nguyên bán được khoảng hai ba lượng bạc. Vất vả gian nan đến được Bắc Lương đạo chúng ta, liền phải lật hai lần cũng không hết. Đương nhiên, nếu thực sự nói đến, thì đồ vật đáng tiền ở Thanh Lương Sơn, mới là nhiều không đếm xuể. Sĩ tử Trung Nguyên nói Bắc Lương ta ‘Nghèo trăm vạn hộ, giàu một nhà’, kỳ thực cũng không sai. Chỉ là những bức tranh chữ ‘đồ dỏm’ quý báu mà ta đóng dấu ở Ngô Đồng viện, đã có hơn ba trăm bức. Chỉ bất quá so với Chung Hồng Võ, ta, Từ Phượng Niên, từ sớm đã nổi danh là kẻ phá gia, không giống đám thần giữ của bọn hắn.”

Từ Phượng Niên cười nói:

“Khi còn bé, Từ Kiêu mỗi lần bưng tranh chữ, đồ cổ giá trị liên thành đến Ngô Đồng viện, hắn cũng không hiểu rõ những món đồ chơi đó tốt ở chỗ nào, càng không hiểu vì sao viết mấy chữ hoặc bôi chút mực lên liền có thể bán giá cao như vậy. Đành phải nhiều lần nói với ta rằng thứ này rất đáng tiền, sau đó tất nhiên sẽ thêm một câu rằng thứ này có thể mua được bao nhiêu thớt giáp đẳng đại mã Bắc Lương, có thể mua được bao nhiêu chuôi chiến đao Bắc Lương. Mấy năm nay, ta đã nhờ Kinh Lược sứ Lý Công Đức, Lăng Châu thứ sử Từ Bắc Chỉ và Tống Động Minh giúp lén buôn bán tranh chữ, đồ chơi quý giá. Nhìn từng rương từng rương đồ vật chuyển ra khỏi Thanh Lương Sơn. Ninh tướng quân, ngươi có biết ta đang nghĩ gì không?”

Ninh Nga Mi trịnh trọng lắc đầu.

Từ Phượng Niên trêu ghẹo nói:

“Ta liền nghĩ muốn oán trách Từ Kiêu một câu, năm đó ngươi mua lỗ rồi.”

Ninh Nga Mi nhịn không được cười lên.

Từ Phượng Niên thu liễm ý cười:

“Không nói chuyện xa xôi, chỉ nói Bạch Dục đến Thanh Lương Sơn mới mấy ngày, mà đã ngoài hợp mà trong xa với Tống Động Minh. Ta làm sao có thể khiến Chu Khang và Cố Đại Tổ hòa hợp khăng khít? Một người là lão tốt Bắc Lương năm đó hiếm hoi nguyện ý liếc ta một cái, một người là ta vất vả mời đến. Một người ở kỵ quân, một người ở bộ quân. Hôm nay ở nghị sự đường, ta giúp ai nói chuyện cũng không đúng. Việc nhà, việc nước, việc thiên hạ, cứ nói việc nhà, Vương Lâm Tuyền mơ hồ trở thành thần tài Bắc Lương và Lục Đông Cương hậm hực thất bại, hai vị nhạc phụ, hai thông gia, cùng nhau ngã xuống. Theo lý, ta nên giúp đám người Lục gia không quen khí hậu kia, nhưng mà gia sản của Lục gia có thật đỡ lên được không? Mà trong đó, những tính toán của Vương Lâm Tuyền đối với con cháu Lục thị, ta chỉ là không muốn đi sâu tìm hiểu mà thôi. Một kẻ quá tinh, một kẻ quá ngu, ăn nhịp với nhau a.”

Ninh Nga Mi thở ra một hơi, không có gì để nói. Không dám nói gì, cũng không biết có thể nói gì.

Từ Phượng Niên nhìn Ninh Nga Mi, nói đùa:

“Có phải cảm thấy ta làm chủ rất không dễ dàng?”

Bị nhìn thấu tâm tư, Ninh Nga Mi gật đầu, có lẽ lo lắng bị coi là nịnh nọt, trầm giọng nói:

“Mạt tướng quả thật nghĩ như vậy!”

Từ Phượng Niên nói:

“Ta chỉ là bực tức mà thôi, còn có thể cùng ngươi uống chút rượu, kỳ thực rất dễ dàng. Chân chính không dễ dàng, là Lưu Ký Nô, những người đã khắc tên lên bia đá Thanh Lương Sơn.”

Từ Phượng Niên thả chén rượu xuống:

“Nhưng mà càng không dễ dàng, chính là ngươi, Ninh Nga Mi, cùng Chu Khang, Cố Đại Tổ, là các ngươi.”

Từ Phượng Niên phun ra một ngụm trọc khí, đứng lên:

“Có lẽ toàn bộ Ly Dương, cũng sẽ có những nơi như Bắc Lương, ở trong cái thế đạo mà người người có thể sống tốt đẹp này, có người nguyện ý đi chết. Nhưng mà khẳng định không có nơi thứ hai, có nhiều người như vậy, nguyện ý chết chung.”

Từ Phượng Niên quay đầu nhìn Ninh Nga Mi:

“Những đồ vật trong rương kia, bán đổ bán tháo cho quan to hiển quý ở các đạo khác, ta một chút đều không đau lòng. Dù Thanh Lương Sơn có rỗng tuếch, Từ gia ta có một ngày nhà chỉ có bốn bức tường, cũng không quan trọng.”

Từ Phượng Niên giật giật khóe miệng, không biết là do kiếm khí trong cơ thể quấy phá, hay là thế nào, mà lộ ra vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, hung dữ nói:

“Nhưng mà gia sản chân chính mà Từ Kiêu để lại cho ta, ví dụ như ba mươi vạn thiết kỵ, sau khi ta thế tập võng thế Bắc Lương Vương, dù chết một người, ta đều đau lòng. Lại ví dụ như quân sĩ khí, quân tâm của Từ gia quân, ở trên tay ta mà thiếu đi một phần, ta đều sẽ hổ thẹn!”

Ninh Nga Mi không lý do nghĩ đến một câu nói:

“Người suy nghĩ nhiều tất tâm mệt, người nặng lòng tất tâm khổ.”

Từ Phượng Niên đột nhiên nở nụ cười, nhẹ giọng nói:

“Biết rõ lần này ta đi ngang qua phủ đệ của Hà Trọng Hốt, thống lĩnh phải kỵ quân, nhìn mấy vị lão tướng quân Úy Thiết Sơn, Lưu Nguyên Quý đến thăm bệnh, biết bọn họ nghĩ thế nào không? Trong đó, Lưu Nguyên Quý nói với ta vài câu từ đáy lòng. Lão nhân nói, trong khoảng thời gian ngắn ngủi hai mươi năm, đã có thể khiến giáo úy trẻ tuổi Chung Hồng Võ, người gặp tử chiến tất xung phong đi đầu, biến thành Hoài Hóa đại tướng quân về sau nắm quyền lớn lại chỉ biết bài trừ đối lập trong quân. Lưu Nguyên Quý nói với ta, nhất định phải biết quý trọng thiết kỵ Bắc Lương hiện tại, qua hai mươi, ba mươi năm nữa, chỉ sợ sẽ không còn thấy được nữa. Cho nên hắn cùng Úy Thiết Sơn phải thừa dịp còn có thể cưỡi ngựa, xách đao, muốn thống khoái chết khi còn thấy được Bắc Lương quân như thế.”

Ninh Nga Mi uống một ngụm rượu, thấp giọng nỉ non:

“Sinh ở Bắc Lương, chết ở Bắc Lương, thật sự là thống khoái!”

Lẩm bẩm tự nói xong, Ninh Nga Mi, người cực kỳ chú trọng chi tiết, cẩn thận cất chén rượu trong tay. Tựa hồ cảm thấy vị trí đặt không chính xác, còn xê dịch, lúc này mới đứng dậy hỏi:

“Vương gia, mạt tướng trong lòng vẫn có một vấn đề, nhưng mà không dám hỏi. Hôm nay uống rượu, mượn rượu làm càn, cả gan hỏi được không?”

Từ Phượng Niên ngây người một chút, mỉm cười nói:

“Cứ hỏi.”

Ninh Nga Mi nhếch miệng cười hỏi:

“Mạt tướng chỉ muốn biết, nếu như có một ngày, ba mươi vạn thiết kỵ Bắc Lương đều không còn, vương gia có hối hận không?”

Từ Phượng Niên không chút do dự nói:

“Nói nhảm! Khẳng định hối hận chết, hối hận đến xanh ruột!”

Ninh Nga Mi gãi gãi đầu, trên mặt tựa hồ không có bất kỳ biểu lộ thất vọng nào, ngược lại có chút đương nhiên, chỉ là cười hắc hắc nói:

“Quả là thế. Vương gia làm ăn lành nghề, đến mức thu mua lòng người, thủy chung là kẻ ngoại đạo sứt sẹo.”

Từ Phượng Niên cười ha hả.

Ninh Nga Mi nghiêm mặt nói:

“Bất quá ta biết, dù biết rõ sẽ đánh sạch ba mươi vạn thiết kỵ, vương gia làm lại từ đầu, vẫn là sẽ làm ra lựa chọn giống như vậy.”

Từ Phượng Niên “ừ” một tiếng:

“Ta cũng nhìn ra rồi, mấy năm nay, bản lĩnh thu mua lòng người của ta qua loa, công phu vuốt mông ngựa của Ninh tướng quân ngược lại là sở trường.”

Ninh Nga Mi thản nhiên cười nói:

“Nếu như Lưu lão tướng quân nói đúng, chết trên lưng ngựa, vừa vặn!”

Quay lại truyện Tuyết Trung

Bảng Xếp Hạng

Chương 167: Lâm Văn giác tỉnh năng lực

Đỉnh Cấp Gian Thương - Tháng 2 25, 2025

Chương 165: Quỷ dị Sát Thi

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 2 25, 2025

Chương 166: Muốn bại lộ sao?

Đỉnh Cấp Gian Thương - Tháng 2 25, 2025