Chương 229: Năm xưa Từ gia bây giờ Bắc Lương | Tuyết Trung
Tuyết Trung - Cập nhật ngày 22/02/2025
Hổ Đầu thành thất thủ bất ngờ, khiến cho đại quân Bắc Mãng có thể ở phía Nam bình nguyên Long Nhãn bày ra thế trận tiến công cực kỳ thoải mái, dẫn đến Hoài Dương Quan cùng hai trấn Liễu Nha, Phục Linh toàn tuyến báo nguy. Vào thời khắc nguy nan này, phó soái bộ quân Bắc Lương là Cố Đại Tổ đã lực bài chúng nghị, không phân tán binh lực tiếp viện tiền tuyến, mà tập kết tại vùng Trọng Chủng quân trấn phía sau Hoài Dương Quan, cùng với kỵ quân phó soái Chu Khang đang thống lĩnh chi kỵ quân biên ải cỡ lớn kia khẩn cấp hợp binh. Như vậy, xem như Hoài Dương Quan, nơi đặt trụ sở của đô hộ phủ Bắc Lương, cùng hai trấn Liễu Nha, Phục Linh, vô hình trung đã tiếp nhận trở thành tòa Hổ Đầu thành thứ hai.
Nhưng bởi vì biên quân Bắc Lương trên danh nghĩa là nhân vật số một, Chử Lộc Sơn khăng khăng muốn đích thân trấn thủ Hoài Dương Quan, hành vi có hiềm nghi thấy chết không cứu này của Cố Đại Tổ, đã đẩy vị lão tướng hộ thành ngoại lai xuất thân từ Nam Đường này lên đầu sóng ngọn gió. Không chỉ là các tướng lĩnh kỵ quân, mà ngay cả nội bộ hệ thống bộ quân biên quân, cũng có nhiều lời oán giận đối với Cố Đại Tổ. Đặc biệt là sau khi Trần Vân Thùy, người cùng là phó thống lĩnh bộ quân, lâm thời mang binh từ U Châu gấp rút tiếp viện Lương Châu, hai vị đại tướng bộ quân Bắc Lương có quan mũ phân lượng tương đương, cũng đã nảy sinh ra khác biệt không nhỏ. Thêm vào đó Cẩm Chá Cô Chu Khang vốn là thống soái điển hình tràn ngập tính tiến công trong quân Bắc Lương, Cố Đại Tổ trong lúc nhất thời ở Trọng Chủng quân trấn bị chúng bạn xa lánh. Mà lão tướng Hà Trọng Hốt, người ở trong kỵ quân bất luận là uy vọng hay tư lịch đều cao hơn Chu Khang một bậc, vào thời điểm này lại bị bệnh, đúng là nhà dột còn gặp mưa dầm. Bên ngoài Lương Châu, có thể nói là loạn trong giặc ngoài, toàn bộ tình thế Bắc Lương trở nên tràn ngập nguy hiểm.
Trong nghị sự đường của phủ tướng quân tạm thời thiết lập tại Trọng Chủng quân trấn, lại bùng nổ một trận tranh chấp gần như triệt để xé rách da mặt. Những giáo úy, đô úy có chức quan không cao kia đều hơi choáng váng. Lúc này, phòng tuyến Hoài Dương Quan phía sau Trọng Chủng và Hổ Đầu thành đã hoàn toàn mất liên lạc. Trước đó, đã có không dưới trăm tên tinh nhuệ du nỗ thủ chết trên đường truyền quân tình. Trên thực tế, Hoài Dương Quan và hai trấn Liễu Nha, Phục Linh đều đã coi như là bị cô lập bên ngoài, chìm ngập trong dòng lũ thiết kỵ của đại quân Bắc Mãng.
Trong hành lang, trước kia bày đặt tầm mười cái ghế, Cố Đại Tổ, Chu Khang, Trần Vân Thùy đường xa mà đến, chủ tướng sáu ngàn Thiết Phù Đồ thiết kỵ Tề Đương Quốc, thống lĩnh Bạch Vũ vệ Viên Nam Đình đám người, đều có chỗ ngồi riêng. Chỉ là ngày trước Chu Khang ngay trước mặt Cố Đại Tổ phẫn nộ đứng dậy, một chân đá nát ghế tựa rời khỏi nghị sự đường, về sau trong các cuộc nghị sự, những chiếc ghế vốn tượng trưng cho thân phận này liền trở thành vật bài trí.
Hôm nay, Chu Khang lại cùng Cố Đại Tổ đối với việc định vị tiếp theo của Trọng Chủng quân trấn, xuất hiện tranh luận không thể hòa giải. Vị đại tướng kỵ quân có thanh danh tốt đẹp Cẩm Chá Cô này đứng ở một bên bàn đặt sa bàn, tay trái hung hăng đấm một quyền lên mặt bàn, trực tiếp đưa tay phải ra dùng ngón tay chỉ vào Cố Đại Tổ ở phía bên kia, giận dữ nói: “Thủ, thủ, thủ! Chỉ biết co đầu rút cổ phòng thủ? Ngươi Cố Đại Tổ chỉ có chút bản sự ấy thôi sao? Thật không biết năm xưa Vương gia mời ngươi từ Trung Nguyên đến biên quân Bắc Lương ta để làm gì! Nếu không phải ngươi viết ra một quyển 《Hôi Tẫn Tập》, không phải Đại tướng quân và Lý tiên sinh năm đó cũng khen ngợi tình thế luận của ngươi không dứt miệng, bản tướng còn hoài nghi ngươi có phải là gián điệp của man tử Bắc Mãng rồi không!”
Lời này vừa nói ra, đừng nói là những tướng lĩnh trẻ tuổi thuộc hàng nhân tài mới xuất hiện như phó tướng Thiết Phù Đồ Ninh Nga Mi cảm thấy một hồi kinh hãi, ngay cả Trần Vân Thùy trầm mặc ít nói cũng nghe mà mí mắt giật giật. Lời nói này của Chu Khang hiển nhiên là đã quá phận. Trần Vân Thùy liếc mắt nhìn Cố Đại Tổ, người sau vẫn không nhúc nhích vẻ mặt. Mà Chu Khang không có chút nào muốn nương tay, làm bộ làm tịch mà dùng ngón tay chỉ chỉ Cố Đại Tổ: “Ngay cả Hổ Đầu thành còn thủ không được, Hoài Dương Quan thủ được sao? Liễu Nha Phục Linh vốn dựa vào tính cơ động linh hoạt của kỵ quân để chủ động tìm kiếm chiến cơ, thủ được sao? Ngươi Cố Đại Tổ là bộ quân thống lĩnh, nhưng bản tướng là phó thống lĩnh kỵ quân Bắc Lương, không thể trơ mắt nhìn hơn vạn kỵ quân trong hai trấn Liễu Nha, Phục Linh bởi vì ý kiến của riêng ngươi mà phải xuống ngựa bộ chiến, cuối cùng chỉ có thể chết nghẹn chết khuất ở trên tường thành kia! Càng không thể nhìn mấy chục ngàn kỵ quân dưới trướng bản tướng mỗi ngày chỉ có thể chen chúc ở gần Trọng Chủng này, trơ mắt nhìn tiền tuyến mỗi ngày đều có đồng đội chết trận, lại không thể khiêu chiến!”
Nói đến câu cuối cùng, Chu Khang gần như hai mắt bốc hỏa, trách cứ nói: “Ngươi Cố Đại Tổ sợ chết thì thôi đi, các ngươi bộ quân thích làm rùa đen ta không quản, nhưng ngươi dựa vào cái gì mà muốn kỵ quân chúng ta cũng phải ở chỗ này chờ chết?”
Cố Đại Tổ lạnh nhạt nói: “Bởi vì không có kỵ quân của Chu thống lĩnh chống đỡ, Trọng Chủng thủ không được. Thành trì là vật chết, không có kỵ quân kiềm chế bên ngoài, dưới gầm trời này không có thành trì nào là không công phá được. Tương tự, không có thành trì kiên cố phối hợp, kỵ quân chính là nước không nguồn, đánh mấy trận thắng không khó, nhưng thắng cả một chiến dịch, là không thực tế.”
Chu Khang cười lạnh nói: “Vậy các ngươi bộ quân cứ ngoan ngoãn ở trong Trọng Chủng quân trấn đợi đi, chỉ cần phối hợp với kỵ quân chúng ta là đủ rồi, xem chúng ta giết địch là được, yêu cầu này không quá đáng chứ? Hiện tại đại quân Đổng Trác còn chưa chân chính đứng vững gót chân, nhưng kỵ quân chúng ta nhắm mắt lại cũng có thể đi dạo xong khu vực phòng tuyến của nhà mình, đừng nói là tập kích bất ngờ xung phong liều chết, cho dù là đánh đêm, chúng ta cũng có thể đánh được dứt khoát lưu loát. Binh lực yếu thế, có thể bù đắp bằng việc ta quen thuộc địa hình. Cố Đại Tổ, ngươi luôn miệng nói muốn chờ tin tức chiến trường ở hai nơi Thanh Thương thành của Lưu Châu và Hà Quang thành của U Châu, tốt nhất là kéo tới tòa thành mới xây trên biên cảnh Lương Châu, nhưng ngươi dù sao cũng là người từng lĩnh binh đánh trận, sao lại không biết đạo lý chiến cơ trên sa trường thoáng qua là mất? Thế nào, chẳng lẽ muốn đợi đến khi Chử đô hộ chết ở Hoài Dương Quan, ngươi họ Cố kia xong đi đến tòa thành mới kia làm đô hộ đại nhân đời tiếp theo à?”
Cố Đại Tổ mặt không đổi sắc, chỉ nhìn chằm chằm vào tam bả thủ kỵ quân Bắc Lương không biết lựa lời này, chậm rãi nói: “Chu Khang, trong quân không có chuyện đùa, có mấy lời ta có thể nhịn, nhưng có mấy lời không phải là coi như thả cái rắm là xong việc.”
Chu Khang híp mắt âm trầm cười nói: “Cuối cùng không nhịn được rồi? Ngoài thành có ba vạn kỵ binh hữu quân Bắc Lương của bản tướng, ngươi còn dám giết ta ở Trọng Chủng sao?”
Sau đó Chu Khang cười làm ra vẻ nhìn quanh bốn phía, “Trong diễn nghĩa tiểu thuyết đều có tiết mục ném chén làm hiệu thú vị, nói là chỉ cần ném chén rượu, liền sẽ có mấy trăm đao phủ thủ giết ra chặt người thành thịt nát. Chỉ bất quá trong tay ngươi Cố Đại Tổ cũng không có chén rượu, những tướng lãnh giáo úy trong phòng này, tựa hồ cũng chưa chắc nghe ngươi ra lệnh a?”
Cố Đại Tổ cười một tiếng, “Ngươi ta trong lòng đều rõ ràng, ở Trọng Chủng quân trấn, Chu thống lĩnh ngươi giam lỏng ta còn không sai biệt lắm, chư tướng đang ngồi ở đây, bây giờ ít nhiều gì nhìn ta Cố Đại Tổ cũng không quá thuận mắt.”
Sợ đổ thêm dầu vào lửa nên lão tướng Trần Vân Thùy vẫn luôn không chen vào nói, thở dài một tiếng, sao sự tình lại náo đến mức này rồi? Nếu như Chử Lộc Sơn ở đây thì tốt rồi, bằng không đổi thành Yến Văn Loan hoặc là Viên Tả Tông tùy ý một người cũng được. Đây cũng là bầy rồng không đầu, nếu không phải mọi người đối mặt với loại đại sự đủ để ảnh hưởng xu thế của Bắc Lương, thậm chí là toàn bộ thiên hạ cách cục này, thì trong phòng này Cố Đại Tổ cũng được, Chu Khang cũng được, thậm chí là Tề Đương Quốc, Ninh Nga Mi, những nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi trong quân ngũ Bắc Lương, cũng đều có thể một mình đảm đương một phía, đủ để quyết định thắng bại của một châu chiến sự, căn bản sẽ không khó giải quyết đến đau đầu như thế. Trần Vân Thùy nghĩ tới đây, đột nhiên có chút thương cảm, nhớ tới đoạn chinh chiến năm tháng khi mình còn trẻ, khi đó cũng là mãnh tướng như mây, mưu sĩ như mưa tụ tập dưới một mái nhà, Lý Nghĩa Sơn, Triệu Trường Lăng, Yến Văn Loan, Ngô Dụng, Từ Phác, Úy Thiết Sơn, Lưu Nguyên Quý, Chung Hồng Võ, Trần Chi Báo, Viên Tả Tông, Chử Lộc Sơn. . . Chỉ là lúc đó, cuối cùng đều sẽ có người một búa định âm, tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại cục diện gần như nội chiến lạ lẫm này.
Đáng tiếc Vương gia muốn đích thân đi Lưu Châu cứu hỏa.
Mà nhân vật số một biên quân tử thủ Hoài Dương Quan là Chử Lộc Sơn cũng chẳng biết tại sao, đối với quân vụ Trọng Chủng có thế lực phức tạp phía sau cũng không làm ra bất luận dự phán quyết sách gì.
Trần Vân Thùy biết rõ nếu như mình không làm người hòa giải, hôm nay nghị sự đường nói không chừng liền muốn vung tay ra tay rồi. Mặc dù Trần Vân Thùy trong lòng có khuynh hướng Chu Khang chủ động đánh ra hơn, nhưng mà dù sao Cố Đại Tổ là tai to mặt lớn của bộ quân ở Lương Châu, đối với việc Cẩm Chá Cô không chút kiêng kỵ vũ nhục chèn ép, Trần Vân Thùy khó tránh khỏi cũng có chút âu sầu trong lòng. Suy cho cùng, đây không phải là chuyện tranh cãi vặt vãnh, mà là sự khác biệt tự nhiên lâu dài giữa kỵ quân và bộ quân Bắc Lương. Mâu thuẫn này cho dù là Yến Văn Loan cũng không cách nào sửa đổi. Bộ quân Bắc Lương chiếm số lượng đông đảo, nhưng trong chiến tranh với Bắc Mãng, vai chính cho tới bây giờ đều là kỵ quân Bắc Lương, cuối cùng quyết định thắng bại cũng là kỵ quân. Tựa như lúc trước Bắc Lương cũ mới giao thế, Long Tượng quân và Đại Tuyết Long kỵ riêng phần mình tập kích bất ngờ Bắc Mãng, rực rỡ hào quang. Cùng với về sau được gọi là đại bản doanh bộ quân Bắc Lương là U Châu, chân chính danh chấn thiên hạ, cũng là tuổi trẻ tướng lĩnh Úc Loan Đao suất lĩnh chi kỵ binh vạn người U Châu kia.
Trần Vân Thùy tới gần cái bàn mấy bước, hai tay nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn, nhẹ giọng nói: “Lương Châu chiến cuộc bất lợi, Lưu Châu cũng vậy, ngay cả Vương gia đều không thể không tự mình đi bên kia trực diện đại quân Liễu Khuê, nói không chừng còn sẽ đối đầu với Thác Bạt Bồ Tát. Chúng ta đừng thêm phiền cho Vương gia nữa, có chuyện gì thì từ từ nói, nói nhảm ít thôi…”
Trần Vân Thùy dừng lại một chút, nhìn hai người Chu Khang và Cố Đại Tổ đang giằng co, “Các vị, cho ta lắm miệng nhắc nhở một câu, nơi này là nghị sự đường biên quân có quy cách gần với đô hộ phủ Bắc Lương, nơi này không phải là triều đình Ly Dương nơi quan văn động động miệng, võ quan chạy gãy chân, chúng ta càng không phải là đám văn thần không đếm xỉa đến việc bày mưu tính kế. Ngươi ta đều là người mang binh đánh giặc, nói không chừng sáng mai ai sẽ phải tự mình lao ra chiến trường, có lẽ… Có lẽ hôm nay chính là lần cuối cùng ta Trần Vân Thùy gặp mặt các ngươi. Ta tin tưởng sự cẩn thận của Cố tướng quân, cũng tin tưởng sự quả quyết của Chu tướng quân, kỵ quân Trọng Chủng là chiến hay là thủ, trước mắt xem ra, có lợi có hại. Cố tướng quân và Chu tướng quân đã nói rất nhiều, hiện tại Hoài Dương Quan không liên lạc được, Viên thống lĩnh lại không ở Lương Châu, Vương gia cũng đã đi Lưu Châu nơi tình hình chiến đấu khẩn cấp, vậy chúng ta lùi một bước mà cầu việc khác, Trọng Chủng có thể hay không thương lượng ra một đấu pháp chiết trung điều hòa? Có thể hay không vừa công vừa thủ? Ví dụ như Cố tướng quân cho rằng ba vạn kỵ binh Tả Quân dưới trướng Chu tướng quân, cùng sáu ngàn Thiết Phù Đồ của Tề tướng quân và Bạch Vũ vệ của Viên tướng quân, dốc hết toàn lực, tìm kiếm lấy được chiến công to lớn giết địch mười vạn trở lên trong một trận chiến dịch cỡ lớn, là quá mức cấp tiến, như vậy…”
Cố Đại Tổ do dự một chút, vẫn là ngữ khí kiên định nói: “Trần thống lĩnh, thực không dám giấu giếm, Trọng Chủng chẳng những phải thủ chắc, mà quan trọng hơn là chúng ta phải vì Bắc Lương lưu lại đầy đủ sinh lực kỵ quân, đây căn bản không phải là vấn đề cấp tiến hay bảo thủ, mà là ngay từ đầu đã không thể đánh trận chiến này. Lui một bước mà nói, cho dù kỵ quân giết địch qua mười vạn, nhưng nếu phe mình tổn thương ba vạn trở lên, dẫn đến cả chi Tả Quân kỵ quân này trong vòng một năm không cách nào hình thành chiến lực tuyệt đối, như vậy chúng ta Bắc Lương kỳ thực đã thua rồi. Còn nữa, đối mặt với đại quân Đổng Trác có chuẩn bị mà đến, đối mặt với những kỵ quân nghỉ ngơi dưỡng sức đã lâu của Đổng Trác, ba vạn Tả Quân kỵ quân và hai chi tinh nhuệ kỵ quân của Tề tướng quân, Viên tướng quân, quả thật có thể cam đoan nhất định không tổn thương nguyên khí mà đại hoạch toàn thắng sao?”
Cố Đại Tổ cầm lên cán gậy trúc đặc chế kia, vạch một vòng lớn ở phía Nam Trọng Chủng và phía Bắc biên cảnh Lương Châu, “Bốn vạn kỵ quân của Hà Trọng Hốt, vì sao đến lúc này vẫn án binh bất động? Không có nghe được tin dữ Hổ Đầu thành liền giận dữ Bắc tiến Trọng Chủng? Đạo lý rất đơn giản, tòa thành mới hao phí một nửa của cải của Bắc Lương ta kia có thể hay không xây thành công, quyết định việc Bắc Lương có thể hay không một lần nữa đứng bên ngoài quan ải. Dưới tiền đề này, Hoài Dương Quan có thể mất, thậm chí Trọng Chủng của chúng ta đều có thể mất, nhưng chúng ta nhất định phải trước khi phá thành, tận khả năng ngăn bước chân của đại quân Bắc Mãng ở phía Bắc tòa thành mới, thời gian càng lâu càng tốt! Biên quân Bắc Lương ta trong lúc này giết địch nhiều ít, có bao nhiêu quân công, đều không quan trọng! Thậm chí có thể nói, Chử đô hộ chết hay không, ta Cố Đại Tổ chết hay không, ngươi Trần Vân Thùy chết hay không, hắn Chu Khang chết hay không, cũng không quan trọng!”
Cố Đại Tổ cười khổ nói: “Đổng Trác hận không thể kỵ quân chúng ta chủ động quyết chiến với hắn, đổi binh lực với nhau, hắn Nam viện đại vương này rất cao hứng! Nói câu khó nghe, bọn hắn Bắc Mãng man tử Tây Kinh và Bắc Đình, sẽ chỉ để ý Đổng Trác hắn giết bao nhiêu biên quân Bắc Lương, mà sẽ không quá mức tính toán chết bao nhiêu sĩ binh Bắc Mãng. Ngươi xem Đông tuyến Hồ Lô khẩu, võ tướng trẻ tuổi tên Chủng Đàn kia, đã bức chết bao nhiêu bộ quân công thành của Bắc Mãng? Không quản chết bao nhiêu người, chỉ cần hắn công phá Ngọa Cung thành và Loan Hạc thành, không phải vẫn được lão phụ nhân Mộ Dung kia thăng quan tiến tước, nhảy lên trở thành Bắc Mãng Hạ Nại Bát đời mới sao? Ta không ngại khẳng định ở chỗ này, chỉ cần Tả Quân kỵ quân xuất động, cho dù là chết trận hơn vạn người, cái mông của Đổng Trác ngồi trên chiếc ghế Nam viện đại vương kia, vất vả lắm mới đánh được lung lay, lập tức có thể vững chắc lại nửa năm!”
Cố Đại Tổ cúi đầu nhìn sa bàn, giọng nói khàn khàn, “Ta biết, trong phòng này chỉ sợ trừ ta Cố Đại Tổ ra, tất cả mọi người đều cảm thấy Trọng Chủng đã có nhiều binh lực như vậy, lại lựa chọn phòng thủ mà không chiến, có lỗi với biên quân Bắc Lương chết trận ở Hồ Lô khẩu U Châu, càng có lỗi với Hổ Đầu thành và Lưu Ký Nô…”
Đúng lúc này, từ cửa lớn nghị sự đường truyền tới một giọng nói có vẻ lạnh lùng, “Đủ rồi.”
Không chỉ là Cố Đại Tổ đột nhiên ngẩng đầu, tất cả tướng lĩnh bao gồm cả Chu Khang, Trần Vân Thùy đều nhanh chóng quay đầu nhìn về phía bóng người thon dài kia.
Người trẻ tuổi phong trần mệt mỏi, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng an tâm.
Người này, chính là một mình từ bãi chăn nuôi ở sân vườn đuổi tới Trọng Chủng quân trấn, Từ Phượng Niên. Vì để đuổi tới Hoài Dương Quan một đường với tốc độ nhanh nhất, cũng vì để cho Thạch Phù, tướng quân Lương Châu trọng chưởng quyền hành, mang đi Lưu Châu càng nhiều binh lực, Từ Phượng Niên ngay cả một tên bạch mã nghĩa tòng cũng không mang theo. Không tính toán hậu quả đi đường, những kiếm khí do Kỳ Gia Tiết gieo trồng trong cơ thể vốn đã bị áp chế lại rục rịch, điều này khiến cho Từ Phượng Niên thân là một trong tứ đại tông sư cũng có sắc mặt không dễ nhìn, nhưng mà điều chân chính khiến Từ Phượng Niên cảm thấy tức giận vẫn là trận sóng ngầm sóng gió trong nghị sự đường này.
Lương Châu Hổ Đầu thành thất thủ, Lưu Ký Nô chết trận, Lưu Châu có thể là Long Tượng quân toàn quân bị diệt, tình thế ác liệt. Hồ Lô khẩu U Châu có thể hay không đem đại quân Dương Nguyên Tán làm sủi cảo còn chưa biết, tòa thành mới trên biên cảnh Lương Châu còn chưa xây xong. Lại không thành cứ điểm lớn nhưng theo không có cửa ải hiểm yếu đáng tin cậy là Lương Châu, đã không thể không đối mặt với tuyến giữa đại quân tiến quân thần tốc của Đổng Trác. Mà Hà Trọng Hốt, một trong những trụ cột kỵ quân Lương Châu, lại đột nhiên bệnh tình nguy kịch. Bản thân Từ Phượng Niên tạm thời lại không cách nào tham chiến. Có thể tưởng tượng được, tâm tình của Từ Phượng Niên lúc này là hỏng bét đến mức nào. Chỉ bất quá, tuổi trẻ phiên vương nhanh chân bước vào nghị sự đường vẫn hết sức ẩn nhẫn, nhưng cho dù như thế, Từ Phượng Niên không có bộc lộ ra ý tứ hưng sư vấn tội đối với bất kỳ người nào. Kỵ quân phó soái Chu Khang không sợ trời không sợ đất cũng trong nháy mắt không còn vẻ bệ vệ, lần đầu tiên có chút chột dạ.
Từ Phượng Niên thở phào một hơi, trầm mặc một lát, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: “Ta cũng rất muốn đi ra ngoài Thanh Thương thành Lưu Châu, bắt lấy Thác Bạt Bồ Tát vào chỗ chết đánh một trận, tốt nhất là xử lý luôn cả Liễu Khuê, nhưng mà ta bây giờ làm không được, còn nữa Lương Châu quan trọng hơn Lưu Châu, cho nên ta chỉ có thể một bước cũng không dám dừng mà chạy tới nơi này, ân, sau đó đứng ở ngoài cửa nghe các ngươi cãi nhau không sai biệt lắm một khắc đồng hồ. Đáng tiếc không thể nhìn thấy Cố thống lĩnh và Chu thống lĩnh vung tay ra tay, có chút tiếc nuối.”
Sắc mặt xấu hổ, Chu Khang ho khan vài tiếng.
Một ít giáo úy trẻ tuổi thấy cảnh này, cố nín cười, nhịn rất vất vả.
Từ Phượng Niên không có tiếp tục móc mỉa mấy vị lão tướng, đi đến phía Bắc cái bàn, mặt hướng về phía Nam, hai phái võ tướng trái phải đều tự nhiên mà vậy nín thở ngưng thần, nghiêm nghị mà đứng.
Từ Phượng Niên nói rõ ràng: “Không đánh mà thắng, đó là ngón nghề của đám quan văn lão gia, chúng ta Bắc Lương không làm như vậy, Bắc Mãng man tử muốn Nam hạ, vậy chúng ta liền chiến mà thắng, đánh đến khi bọn chúng không thể quay về Bắc Mãng nữa.”
“Chiến mà thắng, là sự tự tin của thiết kỵ Từ gia chúng ta, hay nói cách khác là của Bắc Lương, không phải là tự phụ. Nhưng cho dù là Từ Kiêu, cũng chưa từng cảm thấy đánh một trận thắng lợi thuận lợi, có cái gì đáng giá cao hứng. Chiến dịch nào đã đặt vững địa vị đệ nhất quân ngũ trong chiến sự mùa xuân thu của biên quân Bắc Lương ta? Là chiến dịch Tây Lũy tường mà Từ Kiêu chính miệng nói với ta là trận đánh khổ nhất, thảm thiết nhất, người chết nhiều nhất, đến mức nhiều lần hắn không nhìn thấy hy vọng, suýt chút nữa muốn từ bỏ! Như vậy, hiện tại chúng ta Bắc Lương liền muốn đối mặt với trận chiến Tây Lũy tường thứ hai. Từ Kiêu không còn nữa, mà Lý Nghĩa Sơn, Triệu Trường Lăng, Trần Chi Báo, Ngô Khởi, Từ Phác, Chung Hồng Võ, vân vân, cũng đã đi thì đi, chết thì chết, nhưng mà!”
“Nhưng mà hiện tại bên cạnh ta, còn có các ngươi Trần Vân Thùy, Chu Khang, Viên Nam Đình, Tề Đương Quốc, Ninh Nga Mi, còn có Cố Đại Tổ mới vào Bắc Lương. Hướng Bắc một chút, Hoài Dương Quan còn có Chử Lộc Sơn. Hướng Đông, U Châu có bộ quân của Yến Văn Loan và kỵ quân của Úc Loan Đao, có Hồ Khôi và Hoàng Phủ Bình, trong Hồ Lô khẩu càng có hai chi trọng kỵ quân do đích thân Viên Tả Tông dẫn đầu. Hướng Tây, có Long Tượng quân của Từ Long Tượng, Lí Mạch Phiên, Vương Linh Bảo, có Dương Quang Đấu và Trần Tích Lượng, thứ sử Lưu Châu phủ. Hướng Nam, vậy thì càng nhiều rồi, không nói đến văn võ quan viên bản thổ Bắc Lương, ngay cả sĩ tử nơi khác cũng có mấy ngàn người!”
“Úy Thiết Sơn, Lưu Nguyên Quý, những người đã xuất ngũ, trong đó còn có lão tốt Lâm Đấu Phòng, đều đã rõ ràng tỏ thái độ muốn tái xuất, quay về biên quân Bắc Lương.”
Từ Phượng Niên đột nhiên cười nói: “Về sau trong sử sách có một đoạn cố sự về việc Bắc Lương lấy một vùng đất chiến một nước hay không, đó là chuyện của quan văn Ly Dương, chúng ta không quản, bọn hắn muốn viết thế nào thì viết. Nhưng mà tối thiểu ta cảm thấy qua chút năm nữa, các vị đang ngồi ở đây, cố gắng sống sót, cùng con cháu lải nhải về năm tháng chinh chiến năm xưa, tổng là tốt.”
“Đại khái tựa như Từ Kiêu những năm kia cùng ta lải nhải vậy.”
“Nếu như vạn nhất ai trong các vị đang ngồi đây chết trận, thì không có phúc khí khoe khoang với người trẻ tuổi rồi.”
Từ Phượng Niên nói tới đây, nhìn về phía Chu Khang, “Ví dụ như ngươi Chu Khang chết trận, tin tưởng về sau sẽ có một lão già họ Cố, nếu gặp người trẻ tuổi họ Chu, có thể sẽ ngồi xuống thuận miệng nói vài câu, uống rượu, nói năm đó lão già Chu Khang nhà các ngươi, nói chuyện không dễ nghe, nhưng… là anh hùng nguyện ý vì Bắc Lương mà dâng hiến tính mạng.”
Vẻ mặt Từ Phượng Niên xuất hiện một lát hoảng hốt, sau đó cười nói: “Nếu như ta chết trận, mà trong các ngươi lại có ai sống sót, vậy thì mời nói cho con cháu các ngươi biết, Bắc Lương là tử chiến mà bại, không phải không chiến mà thua.”