Chương 187: Hai người chi chiến, hai nước chi chiến (sáu ) | Tuyết Trung

Tuyết Trung - Cập nhật ngày 21/02/2025

Giữa màn đêm, một đôi nam nữ hướng về phía tòa thành trì biên cảnh Tây Vực, đèn đuốc sáng trưng mà đi. Tư thế tiến lên của hai người có chút cổ quái, nữ tử cõng nam tử, còn nam tử lại cõng một chiếc hộp màu tím. Sắc mặt cả hai đều khó coi, mặt mày tái nhợt như tờ giấy, vàng vọt như sáp, có chút ý vị đồng bệnh tương liên.

Nữ tử liếc mắt nhìn tòa thành trì nổi bật giữa bóng đêm, lạnh giọng hỏi: “Đây chính là Bất Dạ Thành trong miệng ngươi? Vì sao phải tới nơi này? Muốn thoát khỏi lão cẩu kia truy sát, còn có rất nhiều lựa chọn khác.”

Nam tử khẽ nhếch khóe miệng, nụ cười gian khổ mà miễn cưỡng: “Tòa thành này kỳ thực vốn tên là Tuyết Liên Thành. Nếu vận khí tốt, trong thành sẽ có thứ chúng ta cần.”

Thiếu nữ trẻ tuổi với sắc mặt tệ hại nhưng dung nhan cực kỳ xuất sắc nhíu mày nói: “Tuyết liên? Ngươi cần lấy nó làm thuốc chữa thương?”

Hình dung mỹ mạo của nữ tử, thật sự có rất nhiều cách ví von, nào là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, nào là khuynh quốc khuynh thành, quốc sắc thiên hương. Nhưng không một cách nói nào có thể so được với bốn chữ kia, bốn chữ mang đầy trọng lượng: tuyệt đại phong hoa.

Một đời người, chỉ có một người có được phong hoa này.

Lúc này, nữ tử này có lẽ xứng đáng với cách nói đó, cho dù không phải là duy nhất, thì kém nhất cũng là một trong bốn người.

Nói về dáng vẻ, nam tử kỳ thực vẫn xứng đôi với nữ tử, không cần giải thích nhiều. Hắn hơi ngẩng đầu, nhìn về phía tòa thành đêm đêm ca múa thái bình. Đúng lúc hắn đang ngẩn người xuất thần, đầu bỗng đau nhói, nguyên lai là bị nàng bên cạnh đập đầu một cái. Chịu vô số tai bay vạ gió, hắn bực bội nói: “Lại làm sao vậy? Từ sau khi ta tỉnh lại, là tự ngươi nói muốn cõng ta, ta hai tay vòng lấy cổ ngươi, thì bị ngươi ném ra ngoài mấy trượng. Ta chỉ nhẹ nhàng đỡ lấy vai ngươi, ngươi lại đánh ta bay đi. Hai cánh tay ta đành phải núp ở ngực, không dám đặt ở đâu, ngươi vẫn là chê ta trêu ghẹo ngươi? Khương Nê! Sao ngươi không dứt khoát chặt tay ta đi?!”

Lúc trước là gã kia vô tình cọ vào tóc mai của nàng, khiến nàng hơi ngứa ngáy, hiện tại lại là gã kia ồn ào bên tai, khiến nàng một hồi tâm phiền ý loạn. Nàng không chút dây dưa mà nghiêng đầu, hai cái đầu hung hăng đâm vào nhau. Rõ ràng là chiêu thức giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, nàng oán hận nói: “Ta ngược lại là muốn chặt cho chó ăn, nhưng ngay cả chó cũng không thèm!”

Hắn không có phong độ mà tranh phong đối lập nói: “Ngươi là chó à? Nếu không sao biết chó có ăn hay không?”

Tuyết Liên Thành là tòa thành nhỏ cô độc nằm ngoài quan ải, cùng với hai nơi Nam Chiếu, Tây Thục, thông với Tây Vực tạo thành thế chân vạc. Thành này lấy việc cư dân đời đời hái hoa sen tuyết trên núi mà nổi danh. Trong số chín nước thời Xuân Thu, không nói đến Nam Chiếu, Tây Thục gần đó, ngay cả hoàng thất Ly Dương bị mỉa mai là Bắc man tử, cũng cố ý thêm tuyết liên vào trong hàng cống phẩm. Bây giờ, độ trân quý của tuyết liên gần như ngang với Hải Đông Thanh của Lưỡng Liêu. Tuyết liên được công nhận là vua của các loài cỏ, chỉ sinh trưởng tại vách núi cheo leo cao ngàn trượng, giống như mò kim đáy bể giữa biển tuyết mênh mông. Mà thời kỳ nở hoa của tuyết liên lại cực kỳ dài, từ mười lăm đến ba mươi năm, có thể so với khuê phòng của nữ tử chưa đính hôn. Cho nên, những người hái sen thường thường đều là bậc cha chú vất vả tìm thấy một gốc tuyết liên chớm nở, lại cần con cháu mới có thể hái xuống, cuối cùng, trong cuộc tranh đoạt điên cuồng, bán với giá trên trời cho những hào khách Trung Nguyên đau khổ chờ đợi trong thành. Tuyết Liên Thành lấy tuyết liên đặt tên, hơn ba ngàn hộ cư dân bản địa, tất cả bi hoan ly hợp đều xoay quanh những đóa hoa tuyết trắng này. Theo đó, ba mươi năm gần đây, thứ kỳ hoa dị thảo này ngày càng khan hiếm, gần như mỗi một gốc tuyết liên xuất hiện, không những khiến Tuyết Liên Thành như lão già đang ngủ gật đột nhiên bừng tỉnh, toàn thành cuồng hoan, mà còn khiến tòa thành này rơi vào từng đợt sóng ngầm tanh máu. Năm đó, những gian tế tử sĩ ẩn núp của các quốc gia, vì hoàn thành nhiệm vụ cống phẩm mà ngồi chờ triều đình thu mua, những quan phủ chó săn nịnh nọt cắt cứ thế lực, đánh chiêu bài của các châu chức tạo cục, những giang hồ hào kiệt vì hồng nhan tri kỷ không tiếc bỏ mạng đánh cược một lần, càng nhiều là những thương nhân mong chờ một đêm phất lên nhờ tuyết liên. Tam giáo cửu lưu, rồng rắn lẫn lộn.

Tòa thành vô chủ này đương nhiên không có lệnh cấm đêm, nàng cõng hắn vào thành, đứng giữa đường phố vẫn náo nhiệt như dệt, có chút mờ mịt không đúng lúc. Tìm nơi nghỉ chân ư? Nhưng cần bạc a? Mà bọn họ không có a.

Gã kia tức giận nói: “Không nói đến bản lĩnh giết người cao thấp, ta nói ngươi đều xem như là kiếm tiên có thể ngự kiếm ngàn dặm rồi, dù có xấu hổ vì túi tiền trống rỗng, có thể ở khách sạn thì sao? Ai dám đòi tiền ngươi, ngươi liền lấy kiếm chém hắn tổ tông mười tám đời, chém tới khi bọn hắn tâm phục khẩu phục thì thôi. Liền nhà kia đi, thấy không, treo bảng hiệu ‘Duyệt Khứ khách sạn’ kia kìa, ngươi nếu không có da mặt ăn chùa, lát nữa ta tới cùng chưởng quỹ khách sạn giảng đạo lý.”

Nàng kiềm chế lửa giận, nhưng vẫn là theo lời hắn đi vào khách sạn kia, lầu một vẫn là ngồi đầy khách uống rượu thả cửa. Nàng vừa bước vào cửa, mọi người liền quay đầu nhìn chằm chằm hai người bọn họ, một đôi “nữ nhân cõng hán tử, nam nhân cõng hộp” quái dị. Mà gã kia sau lưng còn đổ thêm dầu vào lửa: “Ở trọ, ở trọ, muốn một gian phòng trên.”

Chưởng quỹ là lão già với hàng lông mày chữ bát (八) khổ ha ha, nguyên bản đang buồn ngủ nằm sấp trên quầy hàng ngáp dài. Nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi áo quần rách rưới nhưng khí độ bất phàm, lão quét mắt một cái, trong lòng líu lưỡi. Chỉ riêng chiếc hộp gỗ tử đàn có thể nói là lớn kiện trọng khí kia đã giá trị liên thành rồi, vậy thì gia thế phú quý rồng vượt sông sao lại đến miếu nhỏ của lão đặt chân? Bồ Tát quá lớn, thật sự là miếu nhỏ không chứa nổi. Mấu chốt là bây giờ đang vào thời điểm nhạy cảm, hai khỏa tuyết liên cùng nhau xuất hiện… Trong lòng niệm một câu Phật tổ phù hộ, lão chưởng quỹ thở một hơi, gạt ra khuôn mặt tươi cười, tự mình vòng qua quầy hàng, dẫn bọn họ lên lầu ba, vào một gian phòng yên tĩnh. Không cần lão nhân lên tiếng, tên tiểu nhị ngày thường còn tệ hơn heo đã phối hợp bưng tới trà nước thượng hạng nhất. Liếc mắt nhìn ánh mắt si ngốc của tên tiểu nhị, lão nhân dùng sức kéo hắn ra khỏi phòng, khom lưng đóng cửa, nhẹ giọng răn dạy: “Ngươi ranh con này, tâm cũng lớn quá rồi, nữ tử tướng mạo tiên nữ như vậy cũng là ngươi có thể nhìn vài lần liền có thể nhìn vài lần? Làm việc cho tốt, tích cóp bạc, trung thực cưới tiểu Mai quán rượu sát vách, đời này của ngươi coi như thỏa mãn!”

Tiểu nhị bi phẫn nói: “Nhìn cô nương kia vài lần cũng đâu có thiếu mất mấy lạng thịt!”

Lão chưởng quỹ đập một bàn tay lên đầu gã kia: “Người ta là không thiếu thịt, tiểu vương bát đản ngươi có thể hay không thiếu mấy cân thịt thì khó nói! Nữ tử kia nhìn yếu ớt, nhưng khẳng định là người luyện võ.”

Mắt người trẻ tuổi sáng lên: “Dáng dấp đẹp mắt như vậy, lại là người trong giang hồ, không phải là vị trúc tía tiên tử lừng danh kia chứ? Chẳng lẽ trong hộp kia là cây trúc tía đao? Hắc, hộp tím chứa trúc tía đao, chẳng phải hợp cảnh sao?”

Lão chưởng quỹ chắp tay sau lưng, đầy mặt tự giễu: “Khỏi phải nghĩ, trúc tía tiên tử đã sớm là thượng khách của Lưu tướng quân trong thành rồi.”

Người trẻ tuổi nhỏ giọng thầm thì: “Nói cũng kỳ quái, sao bây giờ chúng ta lại thêm ra những nữ hiệp tiên tử mang chữ tím này? Năm ngoái hình như mới có áo tím tiên tử cùng Tử Kiếm tiên tử đến thành mua tuyết liên a?”

Lão chưởng quỹ trợn trắng mắt: “Có trời mới biết. Có bản lĩnh ngươi tự đi hỏi những tiên tử kia đi?”

Trong phòng, nàng ném gã kia lên giường, đặt hộp kiếm gỗ tử đàn lên bàn, ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Vốn là ngự kiếm mấy ngàn dặm, từ Quảng Lăng đạo mưa khói mông lung đuổi tới sa mạc lớn Tây Vực, hai chân vừa chạm đất đã phải cùng chó già Bắc Mãng kia trải qua một trận chém giết thót tim, sau đó còn phải mang theo gã vướng víu này đào vong mấy trăm dặm, một khắc không được nghỉ ngơi, khiến khí cơ trong cơ thể nàng rối loạn đến cực điểm. Trên cổ còn lưu lại một vết máu sâu có thể thấy được xương, chỉ được băng bó qua loa. Nếu không phải lão già Lý Mật Bật kia, còn phải phân tâm bảo vệ Thác Bạt Bồ Tát an nguy, nàng chưa chắc đã có thể đến được tòa thành này. Cảnh giới cao thấp, cùng thủ pháp giết người ưu khuyết, bất luận là lão già dê da áo lông năm đó dạy nàng luyện chữ mà không phải luyện kiếm, hay là Tào thúc thúc cờ chiêu chiếu, đều đã từng nói rõ sự khác biệt giữa hai thứ đó cho nàng. Nàng lúc đó, trong lần đầu gặp gỡ mưa lớn, khống chế nước mưa và bùn lầy, phân biệt giữ lời ngàn kiếm, bày ra hai tòa kiếm trận, Lý Mật Bật vẫn không tốn nhiều sức phá vỡ kiếm trận. Trên đường đào vong, nàng đã dùng hết khả năng, tất cả sự vật đều có thể hóa thành ba thước kiếm, nhưng Lý Mật Bật vẫn ung dung đi bộ, như hình với bóng.

Nam tử chính là Từ Phượng Niên đại nạn không chết. Giờ này khắc này, hắn nằm trên giường, nhẹ giọng nói: “Lý Mật Bật mặc dù chỉ có cảnh giới Chỉ Huyền, nhưng con đường có chút tương tự với người mèo Hàn Sinh Tuyên, ngang nhau cảnh giới không có địch thủ, cho dù là cảnh giới Thiên Tượng bình thường, cũng rất khó áp chế được hắn. Nếu không, hắn cũng không làm được tổ sư gia gián điệp mạng nhện Bắc Mãng. Bất quá, đừng nhìn hắn lúc đó phá vỡ kiếm trận hời hợt qua loa, hiển lộ phong phạm tông sư, kỳ thực kiếm trận của ngươi không ít phen khiến lão già kia trong lòng run sợ, chỉ là lão đầu tử da mặt dày, ngươi nhìn không ra mà thôi. Hắn không phồng má giả làm người mập, dọa đến ngươi chỉ thủ không công, vạn nhất ngươi thuận tay giết Thác Bạt Bồ Tát, hắn làm sao chạy về báo cáo với nữ đế Bắc Mãng?”

Nàng cười lạnh: “Trách ta rồi?”

Không đợi được phản bác như dự kiến từ gã kia, nàng ngược lại càng thêm nổi trận lôi đình, tức vô cùng nói: “Người nào đó không thể một hơi làm thịt đối thủ, còn suýt chút nữa bị người ta lấy đầu về lĩnh thưởng, thật sự là lợi hại, không hổ là một trong thiên hạ tứ đại tông sư! Nếu ta nhớ không lầm, lúc đó giang hồ còn nói gì mà kế Vương lão quái sau mới võ đế đấy, chậc chậc, là người nào đó dùng tiền thuê người giúp ở giang hồ mù quáng gào to a?”

Từ Phượng Niên hữu khí vô lực nói: “Xin nhờ, lúc đó, nhân vật suýt chút nữa bị ta giết, không phải là hàng mèo ba chân, là Thác Bạt Bồ Tát a. Lý Mật Bật không xuất hiện giảo cục, lúc này ta đã nghênh ngang chạy đến biên cảnh Lương Mãng, đơn kỵ xuất trận, đầu thương sẽ treo đầu quân thần Bắc Mãng rồi, có được hay không? Như vậy, sĩ khí Bắc Mãng sẽ rơi vào đáy cốc, so với việc giết hai mươi vạn kỵ quân của bọn hắn ở biên cảnh còn hữu dụng hơn. Nói đơn giản, chính là chúng ta Bắc Lương có thể chết ít đi mười vạn người…”

Khương Nê mặc kệ cái gì nếu như không nếu như, ngắt lời hắn nói chuyện hoang đường, khịt mũi coi thường: “Kết quả còn không phải chó nhà có tang trốn tới đây?”

Từ Phượng Niên cười nói: “Ta là chó nhà có tang, ngươi tốt hơn chỗ nào? Chúng ta chẳng phải là thành cẩu nam nữ?”

Khương Nê lần đầu tiên không cãi lại, trầm mặc không nói.

Từ Phượng Niên miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ đèn đuốc sáng như ban ngày, “Thác Bạt Bồ Tát khôi phục khẳng định nhanh hơn ta, cộng thêm một Lý Mật Bật tinh thông chặn giết và bố trí mai phục, chúng ta chỉ có thể kéo dài thời gian hướng Nam đi, chỉ có thể chờ Từ Yển Binh cùng Đạm Thai Bình Tĩnh dẫn người Nam hạ, khiến Thác Bạt Bồ Tát và Lý Mật Bật từ bỏ truy sát. Ta nghĩ nhiều nhất cố gắng nhịn nửa tuần, hai người bọn họ sẽ chủ động từ bỏ, bí mật trở về Bắc Mãng. Trận đánh bạc này, song phương phong hiểm đều rất lớn, cho dù Lý Mật Bật bỏ được kéo Thác Bạt Bồ Tát cùng ta đánh cược, Bắc Mãng Thái Bình Lệnh cũng sẽ không đáp ứng, Thác Bạt Bồ Tát biết rõ nặng nhẹ trong đó.”

Khương Nê lạnh lùng mở miệng hỏi: “Ngươi chừng nào có thể xuống đất đi đường?”

Từ Phượng Niên cười khổ nói: “Đại khái còn cần hai ngày, Thác Bạt Bồ Tát và Lý Mật Bật theo dấu vết đuổi tới Tuyết Liên Thành có lẽ chỉ cần một ngày. Điều này có nghĩa là ngươi có lẽ còn phải đánh nhau một trận nữa. Đương nhiên, đây là kết cục xấu nhất, nếu ta vận khí không kém như vậy, có lẽ bọn hắn bây giờ đã trên đường Bắc về rồi.”

Từ Phượng Niên đột nhiên đầy mặt mỏi mệt, mười phần bất đắc dĩ nói: “Bất quá, ta hiện tại vận khí, hình như không tốt lắm.”

Khương Nê nhíu mày: “Với cái đức hạnh nửa sống nửa chết này của ngươi, làm sao cùng người ta tranh tuyết liên?”

Từ Phượng Niên cười nói: “Ngươi sẽ không cho rằng đường đường một tòa Tuyết Liên Thành không có thực lực ẩn giấu của Bắc Lương ta chứ?”

Khương Nê nhịn không được quay đầu hỏi: “Nhà trọ này là Bắc Lương gián điệp mở?”

Từ Phượng Niên trêu ghẹo: “Ngươi cảm thấy sẽ mộc mạc như vậy sao?”

Ghét nhất bị gã này nắm mũi dẫn đi, Khương Nê trợn mắt đối mặt.

Từ Phượng Niên ngồi dựa vào thành giường, mỉm cười nói: “Phiền ngươi cùng lão chưởng quỹ đi đòi một phần ăn khuya.”

Khương Nê do dự một chút, vẫn là đi xuống lầu, đòi lão già mặt mày rầu rĩ kia một phần đồ ăn, sau đó đòi thêm một gian phòng ở lầu ba. Đã từ đầu tới đuôi, khách sạn đều không đòi bọn họ bạc, nàng cũng yên tâm xa xỉ. Từ Phượng Niên chỉ thấy lão chưởng quỹ bưng hộp đồ ăn tiến vào gian phòng, không thấy bóng dáng của nàng, nhẹ nhàng thở ra, cười tủm tỉm nói: “Chưởng quỹ, yên tâm, bạc ngủ trọ tuyệt đối không thiếu ngươi một đồng. Làm ăn, đều coi trọng ngựa không lén ăn cỏ ban đêm thì không mập, không biết chưởng quỹ ở Tuyết Hà Lâu bên kia có môn lộ không? Ta nghe nói Tuyết Liên Thành Tuyết Hà Lâu là đệ nhất động tiêu tiền ở phía Nam Tây Vực, tới đây mua được tuyết liên hay không chỉ nhìn duyên phận, nhưng mà có ăn được nữ tử Tuyết Hà Lâu hay không, thì phải xem bạc trong túi có đủ hay không. Ta đây, bạc, có một chút, thừa dịp vị kia cùng ta giận dỗi chia phòng ngủ, liền nghĩ nắm lấy cơ hội ngàn năm có một này, không uổng công đến Tuyết Liên Thành một chuyến…”

Chưởng quỹ tuổi tác đã lớn lập tức hiểu ý cười, bất quá rất nhanh liền ủ rũ, cẩn thận từng li từng tí nói: “Thật không dám giấu giếm, khách sạn tửu lầu trong thành đều có những mánh khóe lớn nhỏ này, chính là nghĩ làm sao hầu hạ khách nhân cao hứng, thừa hứng mà đến, thừa hứng mà về. Lão già Duyệt Khứ khách sạn ta, đã dám đánh ra danh hào như vậy, đương nhiên cũng có môn đạo của mình. Chỉ bất quá, công tử có lẽ không biết, cô nương Tuyết Hà Lâu giá rất cao, giống như nương nương trong cung, bất kể thân phận gì, những nữ tử kia một mực không ra lầu tiếp khách, ngược lại là mấy nhà cô nương còn lại, không có chú ý như vậy, lão già ta cũng có thể bắt mối, để các cô nương trang điểm lộng lẫy mà tới đây, thần không biết quỷ không hay, đảm bảo vị kia của công tử không biết. Mà lại, công tử thích khẩu vị gì, cũng có thể nói trước, lui một bước, nếu công tử sợ không đúng khẩu vị, lão già ta cũng có thể bán mặt mo, để các nàng đến thêm mấy vị, cho công tử chọn vừa mắt… Công tử, bằng không?”

Từ Phượng Niên lắc đầu cười: “Cô nương ngõ nhỏ khác thì thôi, chúng ta ăn chính là chiêu bài Tuyết Hà Lâu này, cô nương xinh đẹp hay không không phải quan trọng nhất, trở về mới tốt khoe khoang với anh em, nếu không, chỗ nào ăn mà chẳng phải ăn? Nữ tử Tuyết Liên Thành các ngươi, còn thật có thể so với hoa khôi lầu xanh Trung Nguyên sao? Chưởng quỹ, ngươi nói có đúng lý này không? Tốt rồi, chưởng quỹ, ta trước kia có một người bạn xem như là khách quen của Tuyết Hà Lâu, cũng là nện xuống mấy ngàn lượng bạc, đùa giỡn nhân vật có tiếng, ngươi đi tìm tú bà Tuyết Hà Lâu, nói là có bạn bè của công tử họ Từ ở Phất Thủy quận, muốn tìm hoa khôi trong lầu ra uống rượu, giá cả cứ để các nàng ra, chỉ cần dám kêu giá, ta liền dám ra giá. Chưởng quỹ, ngươi chỉ cần truyền lời, mặc kệ sự tình có thành hay không, chúng ta trả phòng tính tiền, ta đều sẽ thêm khoản ‘tiền đi lại’.”

Lão chưởng quỹ nghe xong, vui mừng, hấp tấp chạy đi bắt cầu.

Không lâu sau, Từ Phượng Niên liền thấy cửa phòng mở ra, đứng đó là nàng với vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười, không đợi hắn giải thích, nàng đóng sầm cửa lại.

Chưa đến nửa canh giờ, cửa phòng nhẹ nhàng gõ, Từ Phượng Niên bình tĩnh nói: “Vào đi.”

Hai nữ tử đi vào trong phòng, cố ý mặc quần áo bình thường, bất quá, sau khi bỏ màn che mặt xuống, mới khiến người ta phát hiện, một vị Từ nương đã lớn tuổi, một vị đang tuổi trẻ, đều là những nữ tử xuất sắc, phong lưu từ đầu đến chân.

Nhìn thấy dung mạo Từ Phượng Niên, cô gái trẻ kia còn có chút hiếu kỳ và xem xét, vốn là một đường nơm nớp lo sợ, phụ nhân quyến rũ kia, thì là sợ tới mức trực tiếp bịch một tiếng quỳ xuống, không dám nói nửa chữ, thở mạnh cũng không dám.

Từ Phượng Niên ôn nhu nói: “Tống phu nhân, đứng lên đi, ngồi nói chuyện. Cho dù là Lộc Cầu Nhi được Ly Dương công nhận lòng lang dạ sói, riêng tư cũng rất kính trọng Tống phu nhân.”

Phụ nhân mắt đỏ hoe, sau khi đứng dậy thi lễ, lúc này mới ngồi xuống.

Từ Phượng Niên cười hỏi: “Vị này chính là hoa khôi đời tiếp theo của Tuyết Hà Lâu, Vu Thanh Linh?”

Phụ nhân đã nhận ra thân phận của Từ Phượng Niên gật đầu, cung kính trả lời: “Vu Thanh Linh là cô nhi Tuyết Liên Thành, từ nhỏ đã vào Tuyết Hà Lâu, là tâm phúc do nô tỳ một tay vun trồng. Nhưng vì lý do cẩn thận, mãi đến bốn năm trước mới vào hàng tam đẳng phòng ở Phất Thủy phòng, năm ngoái lập được một công nhỏ, đầu xuân năm nay vừa mới tấn thăng nhị đẳng phòng. Trước mắt, nàng phụ trách tiếp cận địa đầu xà số một của thành, Lưu Hoài Tỳ. Người này biệt hiệu Lưu tướng quân, là nhân vật bản địa Tuyết Liên Thành, thủ hạ có thể điều khiển hơn ngàn người ngựa, mà lại có ảnh hưởng lớn ở Nam Chiếu, mấy chi Thục Miêu thế lực đều cảm ân mang đức với Lưu Hoài Tỳ. Nô tỳ hoài nghi Lưu Hoài Tỳ ban đầu là nhân vật do Ly Dương Triệu Câu bồi dưỡng, nhưng ba tên gián điệp Triệu Câu năm ngoái liên tiếp chết bất đắc kỳ tử, Lưu Hoài Tỳ hôm nay có hay không đã bị Bắc Mãng hoặc Tây Thục xúi giục, thì cần Vu Thanh Linh đi tìm dấu vết. Nếu có thể chiêu mộ hắn cho Phất Thủy phòng ta, Vu Thanh Linh cũng coi như không thẹn với thân phận nhị đẳng phòng.”

Từ Phượng Niên cười nói: “Lưu Hoài Tỳ có thể xê dịch giữa mấy thế lực lớn, mọi việc đều thuận lợi, không ngừng lớn mạnh thực lực, vốn là từ một tên vô lại chợ búa trổ hết tài năng, đứng vững gót chân, chưa đến ba mươi lăm tuổi, đã trở thành chư hầu một phương ở Nam bộ Tây Vực. Một kiêu hùng có quyết đoán, có cổ tay như vậy, tự nhiên rất có mị lực cá nhân, gián điệp tình báo nói, ngay cả con gái quận vương Ly Dương của Nam Chiếu, cũng cam tâm tình nguyện làm nữ nhân sau màn của hắn, không tiếc vì hắn bỏ trốn đào hôn.”

Phụ nhân nhìn nữ tử ngây ngốc đứng đó không biết làm sao, nhẹ nhàng cười nói: “Dê vào miệng cọp, có thể công thành thân lui là tốt nhất, cho dù hài cốt không còn cũng không kỳ quái, nhưng nếu nối giáo cho giặc, đó là tội đáng chết vạn lần. Vu Thanh Linh đã vào Phất Thủy phòng, phân rõ công tư.”

Một câu nói tiếp theo hiển lộ phong thái thiết huyết của “Tống phu nhân” thân là đỉnh tiêm gián điệp: “Nếu xảy ra sơ suất, không cần Phất Thủy phòng phân phó, nô tỳ tự mình có thể thanh lý môn hộ, dùng người không rõ, nô tỳ cũng sẽ tự mình thỉnh tội với Chử đại chưởng quỹ.”

Vu Thanh Linh cắn môi, cao vút đứng đó, càng khiến người ta sinh yêu.

Từ Phượng Niên không tỏ ý kiến, nhìn về phía nữ tử động lòng người, nhà nhà đều biết ở Tuyết Liên Thành kia: “Vu Thanh Linh, ngươi cảm thấy Lưu Hoài Tỳ là người như thế nào, nói lời trong lòng.”

Nàng vẫn là đoán không ra công tử ca trẻ tuổi này là thần thánh phương nào, nhưng đã có thể khiến Tống phu nhân có biệt hiệu “Thái hậu nương nương” của Tuyết Hà Lâu trịnh trọng như vậy, thậm chí không tiếc tự xưng “nô tỳ”, Vu Thanh Linh tin tưởng khẳng định là nhân vật lớn của Phất Thủy phòng đại giá quang lâm Tuyết Liên Thành. Sau khi thấp thỏm, cẩn thận lựa lời, nàng trả lời: “Lòng dạ độc ác, nhưng có tình có nghĩa.”

Từ Phượng Niên chỉ cười một tiếng, “Tuyết Liên Thành gần đây có tuyết liên sẵn không?”

Phụ nhân nói rõ ràng: “Khéo rồi, không những có, mà lại là hai gốc. Một gốc là Lưu Hoài Tỳ trong phủ xuất động đội lớn hái sen tìm được, một gốc khác là thiếu niên trong thành từ di ngôn của cha biết được tin tức, chờ ròng rã sáu năm, trong lúc đó bốn lần lên núi tuyết xem xét hoa sen bao, trải qua trăm cay nghìn đắng mới hái về năm nay. Gốc trước đang treo giá, truyền ngôn Lưu Hoài Tỳ dự tính ban đầu là đem gốc tuyết liên kia tặng cho quận vương phủ Nam Chiếu, coi như bồi tội cho cha vợ già. Về sau, hình như là Tây Thục và Nam Cương, hai đại phiên vương hạt cảnh chức tạo cục đều có ý định mua, muốn cung phụng cho hoàng hậu hiện nay, lấy lòng tân quân Ly Dương Triệu thất. Nhưng mà, cũng có một vị cao thủ hàng đầu Trung Nguyên đợi ở đây nhiều năm, thả ra lời nguyện ý bán mạng cho Lưu Hoài Tỳ để đổi lấy tuyết liên, hình như là muốn chữa bệnh cho một nữ tử. Sau khi thiếu niên hái sen mang gốc tuyết liên kia và cõng một lão nhân mất đi hai chân về thành, thế lực khắp nơi lại bắt đầu một vòng đấu sức mới. Dù sao, tuyết liên là vật quá mức có thể ngộ nhưng không thể cầu, ba mươi năm trước đã bán được ba vạn lượng bạc trắng một gốc, bây giờ càng là có tiền mà không mua được, mười vạn lượng đều chưa chắc mua được. Thiếu niên vô tri kia hết lần này tới lần khác một mực cố chấp, nói là tuyết liên của hắn không bán, chỉ muốn tặng cho một thiếu nữ ở Mã gia bảo. Cô bé kia là thiên kim bảo chủ Mã gia bảo, đã sớm được bậc cha chú an bài thông gia môn đăng hộ đối, có lẽ là từng gặp thiếu niên hái sen, mới khiến thiếu niên cố chấp như vậy, liều cả tính mạng. Bây giờ, thiếu niên và gốc tuyết liên cất giữ trong hầm băng, bị cao thủ Trung Nguyên kia chặn ở cửa, giữa hai người có lẽ đã đạt thành hiệp nghị nào đó. Không có kiếm đạo tông sư kia che chở, thiếu niên chỉ sợ sớm đã không còn thi thể.”

Tống phu nhân hạ thấp giọng hỏi: “Cần Tuyết Hà Lâu tranh đoạt hai gốc tuyết liên kia? Nếu cần…”

Từ Phượng Niên khoát tay: “Không cần Tuyết Hà Lâu nhúng tay, nói cho ta biết địa điểm chính xác của hai gốc tuyết liên là được.”

Tống phu nhân ánh mắt nóng bỏng mà kiên nghị, trầm giọng nói: “Phất Thủy phòng đã thiết lập Tuyết Hà Lâu ở đây, lẽ nào chỉ là bài trí? Thử hỏi biên cảnh Lương U hai châu đã chết trận bao nhiêu người? Tuyết Hà Lâu cho dù chết sạch, lại có thể chết mấy người?”

Từ Phượng Niên cười nói: “Tống phu nhân nói, Tuyết Hà Lâu công tư rõ ràng, ta cũng nên như thế.”

Tống phu nhân lắc đầu: “Không giống!”

Từ Phượng Niên nhìn phụ nhân giống như tùy thời có thể chết vì đại nghĩa, bình tĩnh nói: “Ta quyết định.”

Tống phu nhân ngây người một chút.

Từ Phượng Niên liếc mắt nhìn về phía cửa phòng, hắng giọng, nói với Tống phu nhân: “Phiền phu nhân đi nhờ khách sạn chuẩn bị cho ta một chiếc xe ngựa, ta muốn lập tức đến chỗ thiếu niên hái sen, phu nhân chỉ đường cho mã phu là được. Đúng rồi, cho chưởng quỹ khách sạn thêm chút bạc. Về sau, nếu có cần, ta nhất định sẽ tìm Tuyết Hà Lâu các ngươi, nếu không, các ngươi cũng không cần tự tiện chủ trương, coi như là quy củ của Phất Thủy phòng.”

Hai chiếc xe ngựa ở ngoài khách sạn rẽ hai ngả, Tống phu nhân mặt không biểu tình ngồi trong buồng xe, chẳng mấy chốc sẽ đến Lưu tướng quân phủ, lấy thân phận hổ, Vu Thanh Linh muốn hỏi gì đó, Tống phu nhân nhắm mắt, lạnh lùng nói: “Không nên hỏi thì đừng hỏi.”

Trong một chiếc xe ngựa khác, Từ Phượng Niên dựa vào vách xe ngồi, Khương Nê thì ngồi nghiêm chỉnh, sau lưng dựa sát hộp kiếm gỗ tử đàn, sắc mặt âm tình bất định.

Xe ngựa rẽ trái rẽ phải, đi đến đầu một con hẻm nhỏ hẹp âm u, mã phu chất phác dừng xe, vén rèm lên, áy náy nói: “Công tử, tiểu thư, ngõ nhỏ quá, xe ngựa không vào được, hai người phải tự đi bộ khoảng ba mươi, bốn mươi bước nữa.”

Khương Nê dẫn đầu xuống xe, quẳng lại một câu: “Tự mình vịn tường đi.”

Từ Phượng Niên đầy mặt cười khổ, được mã phu đỡ xuống xe, sau khi xuống xe, hắn bảo mã phu không cần đợi, về khách sạn trước. Hắn thật sự là phải vịn tường mới có thể đi, muốn chật vật bao nhiêu liền có bấy nhiêu. Khương Nê bước chân không lớn, đi chậm rãi ở phía trước cách đó không xa, chỉ là không quên giễu cợt: “Nếu đi Tuyết Hà Lâu qua đêm, đến mai còn không phải vịn tường cũng đi không được?”

Chưa hết, nàng còn lạnh lùng bồi thêm một câu: “‘Cô nương ngõ nhỏ khác thì thôi, chúng ta ăn chính là chiêu bài Tuyết Hà Lâu’, chậc chậc, không hổ là con cháu hoàn khố số một thiên hạ, lời này nghe chính là tay chơi hoa lão luyện mới có thể nói ra.”

Từ Phượng Niên tức cười: “Nghe lén người khác nói chuyện cũng lý lẽ hùng hồn như vậy?”

Khương Nê hừ lạnh: “Ta tai thính, nếu không ngươi cho rằng ta thích nghe loại ô ngôn uế ngữ này?”

Hai người tới trước một căn phòng đất bùn rách nát không có tường vây, Khương Nê cõng hộp kiếm gỗ tử đàn, hai tay khoanh trước ngực đứng đó. Từ Phượng Niên một tay khoác lên vai nàng mới có thể ổn định thân hình, bất quá nàng lắc mình tránh đi, Từ Phượng Niên đành phải hai tay chống đầu gối, khom lưng. Trên bậc thềm trước phòng, ngồi một trung niên nam tử giơ kiếm trên đầu gối, có lẽ chính là kiếm khách Trung Nguyên có thể xưng là võ đạo tông sư trong mắt người Tuyết Liên Thành. Từ Phượng Niên không biết nhân vật như vậy, hình như đối phương cũng không nhận ra hắn và Khương Nê, dù đã ở Tuyết Liên Thành bốn, năm năm. Còn những kẻ ẩn núp trong bóng tối xung quanh, Từ Phượng Niên lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, mặc dù là thể phách yếu đuối gió thổi là ngã, nhưng thần ý cảm nhận được rõ ràng. Đối phó không nổi Lý Mật Bật và Thác Bạt Bồ Tát, nhưng ở đây đại khai sát giới, thì không cần động một ngón tay, huống chi có Khương Nê bên cạnh, chỉ cần không phải mười bốn người đứng đầu võ bình hoặc đại tông sư chỉ kém một đường chạy tới chuyến nước đục này, thì không phải là vấn đề. Kiếm khách kia không chớp mắt, thần sắc lạnh lùng nói: “Tuyết liên của Lưu Hoài Tỳ ta mặc kệ, nhưng gốc tuyết liên trong phòng này ta đã định rồi, các ngươi đi đi, nếu không chết tâm, có thể, hỏi qua kiếm của ta.”

Từ Phượng Niên thở dốc, ngẩng đầu nhìn chằm chằm trung niên kiếm khách phong phạm cao thủ hiển lộ không bỏ sót kia, cười hỏi: “Cả gan hỏi vị đại hiệp này có biệt hiệu vang dội gì?”

Kiếm khách không trả lời, ngược lại, trong phòng truyền ra một giọng nói sang sảng mà tang thương: “Đại hiệp cái rắm, Đông Việt Đổng Nguyên Duệ, một trong những bại tướng dưới tay lão phu, một tay là có thể chơi ngã. Giang hồ bây giờ thật sự là càng không tưởng nổi, loại hàng này xách thanh kiếm gãy cũng coi là một nhân vật à? Hệ của lão phu mới là anh tài xuất hiện lớp lớp, không nói người khác, chỉ nói những người từng giao thủ với lão phu, có Vương Tú dùng thương xưng bá Lương địa, còn có Phong Đô áo bào xanh lão tổ, cũng miễn cưỡng xem như là cao thủ. Lão phu năm đó so chiêu với bọn hắn, bất quá là làm nóng tay mà thôi, chỉ có kiếm khách họ Lý kia, xem như là địch nhân vốn có trong mệnh của lão phu, bất quá, cũng là người cùng chí hướng…”

Nhưng trong phòng lại có giọng nói non nớt ngắt lời lão nhân nói khoác: “Được rồi, được rồi, ngươi vẫn là ta cõng từ trong sơn động trên núi tuyết ra, hảo hán không nhắc chuyện năm xưa, biết không? Ăn bánh nướng của ngươi đi!”

Từ Phượng Niên đầu óc mờ mịt, quay đầu nhìn Khương Nê, nàng khẽ động khóe miệng, lạnh lùng nói: “Căn bản không có người này, lão già dê da áo lông chưa từng nhắc tới.”

Từ Phượng Niên nhỏ giọng thầm thì: “Khí cơ bây giờ cũng chỉ là nhị phẩm tiểu tông sư chưa tới, đoán chừng đỉnh phong lúc miễn cưỡng đến cửa nhất phẩm, bất quá, khẩu khí này, so với Lý lão đầu lúc đó còn muốn nuốt trời che lấp mặt trời.”

Sau đó, Từ Phượng Niên thấy Khương Nê đi thẳng về phía trước, hỏi: “Làm gì?”

Khương Nê lạnh nhạt nói: “Đi vào đánh hắn răng rơi đầy đất, tránh để hắn ở đó khoác lác không cần bản nháp.”

Từ Phượng Niên dở khóc dở cười: “Người ta đã một bó tuổi rồi, không cho lão đầu tử qua miệng nghiện? Lại nói, hắn liệt kê một loạt anh hùng hào kiệt giang hồ, không phải là đặt Lý lão đầu lên đầu bảng rồi sao? Chỉ bằng điểm này, ta đã muốn cùng vị ‘lão tiền bối’ này uống mấy bát rượu.”

Khương Nê lúc này mới dừng bước, chỉ là nàng đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía góc hẻm, Từ Phượng Niên thuận theo ánh mắt của nàng nhìn lại, là một thiếu nữ dắt một con tuấn mã đỏ thẫm khoan thai mà đến. Nàng có một loại ngây thơ, thẳng tiến không lùi, độc hữu của nghé con mới sinh, cái gì cũng có thể mặc kệ không chú ý.

Thiếu nữ đi vào đầm rồng hang hổ này, cảnh giác vạn phần mà liếc nhìn Từ Phượng

Quay lại truyện Tuyết Trung

Bảng Xếp Hạng

Chương 14: Đưa tới cửa thợ rèn, luyện đan sư

Đỉnh Cấp Gian Thương - Tháng 2 23, 2025

Chương 12: Hái thuốc

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 2 23, 2025

Chương 13: Mang theo mỗ mỗ đi giết người

Đỉnh Cấp Gian Thương - Tháng 2 23, 2025