Chương 157: Chặn giết chặn giết chặn giết | Tuyết Trung
Tuyết Trung - Cập nhật ngày 19/02/2025
Một kỵ binh đi đầu, gió to nóng rát của hoang mạc táp vào mặt, nút buộc áo khoác ngoài dần lỏng ra, rồi bay xuống cát vàng.
Để lộ ra một bộ mãng áo diễm lệ đến kinh người.
Tên hoạn quan này tụt lại sau lưng hai ngàn tinh kỵ của kiếm các, bị hắn kéo ra trọn vẹn một dặm lộ trình. Vương triều Ly Dương có một điều luật sắt ghi bằng văn tự, khắc rõ ràng trên tấm bia rồng: Bất kỳ hoạn quan nào cũng không được xuất cung! Vương triều Ly Dương bình định Xuân Thu, hơn mười năm nay số lần ngoại lệ chỉ đếm trên đầu ngón tay, một lần là Tùy Châu công chúa lẻn vào Bắc Mãng, tên đại hoạn quan chưởng ấn ngự mã giám kia sau khi hồi cung không lâu liền chết dưới dải lụa hồng của hắn. Lần trước nữa, là hắn đi đón con riêng của hoàng đế bệ hạ – Triệu Giai, cho dù là thiên tử bày mưu tính kế, vẫn dùng đi một nửa tình cảm. Điều động hai ngàn kỵ quân ẩn nấp chỉ phục tùng hoàng thất phía sau, y nguyên là thiên tử lặng lẽ đặt quân cờ trên bàn cờ thiên hạ này, vẫn là dùng đi nốt một nửa tình nghĩa chủ tớ còn lại, nhưng hắn – Hàn Sinh Tuyên, cái tên thật cực kỳ không thạo ở trên triều đình, đệ nhất quyền hoạn, cũng không hối hận, càng không đi suy nghĩ gì về quân vương bạc tình, người mèo Hàn điêu tự tham quyền, nếu không cũng sẽ không độc chiếm quyền bính nhiều năm như vậy, nhưng lại biết rõ vì ai mà tham. Năm đó khi thiên tử vẫn chỉ là hoàng tử có thực lực yếu nhất, vì vị hoàng tử kia mà quên mình phục vụ, làm hoàng tử ngồi lên long ỷ, khai chi tán diệp, Hàn Sinh Tuyên ngay từ đầu liền lựa chọn Triệu Giai – con trai của vị sư phụ dịu dàng của mình. Hàn Sinh Tuyên từng được nàng tự mình xuống bếp nấu cho vài bữa cơm, không còn chút nào dáng vẻ hoạn quan bị người đời phỉ nhổ, thế nhân lấn ta Hàn Sinh Tuyên một thời, ta khinh ngươi một đời. Nhưng nghe nàng kính ta Hàn Sinh Tuyên một thước, ta liền mời nàng trăm trượng, nàng chết sớm, Hàn Sinh Tuyên liền trả ân cho Triệu Giai. Hàn Sinh Tuyên không được đọc sách, không biết được mấy chữ. Người mèo cũng chưa từng nói cái gì quốc pháp nhân tình, hoàng đế bệ hạ và hoàng tử Triệu Giai chính là quy củ duy nhất, Hàn điêu tự cả đời này cũng chỉ chú ý hai phần gia quy này.
Thúc ngựa phi nước đại, khi Hàn điêu tự nhìn thấy một mảnh đen nghịt kỵ quân trận hình phía trước, lão hoạn quan không mang theo bất kỳ binh khí nào nâng hai tay lên, vê hai sợi tóc trắng bạc từ thái dương rủ xuống.
Hai tay bị ba ngàn tơ hồng lít nha lít nhít bao lấy.
Chờ hắn giết thấu trận hình của đám loạn thần tặc tử do Bắc Lương bồi dưỡng này, liền có thể giao cho Hà Yến phía sau.
Hàn điêu tự vốn có thể nhẹ nhõm giết chết tên đại thái giám Trực Điện Giám đi kiếm các ngăn cản mình điều binh, chỉ là người mèo đối với hoàng hậu nương nương cũng không có ác cảm, cũng không muốn để tiểu chủ tử về sau khó xử, quá sớm cùng nàng triệt để xé rách mặt. Liền mặc cho hắn đến kiếm các sau, đi tìm cái tên Nguyễn Đại Thành vô dụng kia.
Hắn một mình một ngựa, không chút giảm tốc độ mà phóng tới ba ngàn kỵ binh hùng tráng kia, vẫn có tâm tình cười tủm tỉm nói: “Hắc hòa thượng, cũng đừng để hai đồ đệ của chúng ta chết ở chỗ này. Nếu không lão nô làm đại sư phụ, coi như liều đi tính mạng cũng muốn xé xác ngươi, nhị sư phụ.”
Phía đối diện, kỵ tướng Uông Thực, cho dù đối mặt với Hàn điêu tự một mình một ngựa, cũng không có bất kỳ thư giãn thích ý nào, không chỉ là đoán được thân phận của lão hoạn quan, cũng bởi vì biết rõ mình đang làm cái gì, mưu phản!
Uông Thực cúi đầu sờ thanh đao trân tàng nhiều năm, rốt cục cũng có thể rút ra.
Ba ngàn thân kỵ phía sau, đều không nhận sự thống lĩnh của Nguyễn Đại Thành của kiếm các, thậm chí nhiều năm chém giết mài giũa, lăn lộn trong thi thể của địch và ta, ngay cả thiên tử Triệu gia cũng quên hết. Cha của hắn năm đó bị Từ đại tướng quân xếp vào kiếm các đảm nhiệm một viên thủ tướng, khi chết lôi kéo một ngàn tâm phúc, đến tay hắn, dùng mười năm tăng thêm hai ngàn kỵ, trong đó có ba trăm người là từ Bắc Lương, từng bước thẩm thấu vào kiếm các, phần lớn là thiếu niên mới mười lăm, mười sáu tuổi. Năm ngoái, một hơi đến tám mươi người, tại cát chảy Tây Vực cách xa Kiếm Môn quan tám trăm dặm, Uông Thực lần đầu tiên nhìn thấy tên nhân đồ công cao chấn chủ quá nhiều năm kia, Uông Thực biết rõ có lẽ không bao lâu nữa sẽ dùng đến thanh Bắc Lương đao mà phụ thân trân tàng.
Uông Thực nghiêng đầu nhổ nước miếng, lặng lẽ rút Bắc Lương đao.
Một ngàn kỵ khác thường mà lui về phía sau, hai ngàn kỵ bắt đầu công kích.
Đây là một trận lấy vô số đầu người tính mạng đi chặn đường một vị cao thủ đỉnh tiêm Chỉ Huyền cảnh chặn giết.
Uông Thực còn muốn trở thành đại tướng biên cương danh lưu sử sách, trở thành đại tướng quân uy hiếp đại mạc. Chết thật ở chỗ này khẳng định *** hối hận, nhưng đã cùng lão cha từng là lão tốt Bắc Lương họ Uông, liền không có hối hận!
――――
Mai Tử Tửu nơi tay.
Nam tử không uống rượu lấy túi nước bên hông, ngửa đầu uống một ngụm.
Có người nói là vị tướng quân có thể biến mục nát thành thần kỳ nhất kể từ khi kỵ chiến quy mô lớn xuất hiện, là tồn tại vô địch trong những trận kỵ chiến quy mô trên mười vạn, ngay cả đương kim thiên tử đều ca tụng hắn là cả triều văn võ không thể so bì, áo trắng chiến tiên, văn võ song tuyệt.
Vương triều Ly Dương trong quân, ai võ lực xếp đệ nhất? Trước kia đại đa số nói là Cố Kiếm Đường đại tướng quân lợi hại hơn một chút, từ khi hắn cùng Hồng Kính Nham của Bắc Mãng và đồng nhân tổ sư liên chiến hai trận, hắn trở thành thương tiên hoàn toàn không thẹn, mơ hồ vượt qua Cố Kiếm Đường đao pháp siêu phàm nhập thánh.
Trần Chi Báo dừng ngựa, quay người nhìn lại.
Một đội nhỏ kỵ binh rất thưa thớt theo đuôi mà tới, chiến mã dưới háng đường dài truy kích, đều là sớm đã mỏi mệt không chịu nổi, nhìn thấy cầm đầu đeo kiếm nữ tử, một thân vết máu khô khốc. Trần Chi Báo khóe miệng đắng chát cười một tiếng, lóe lên một cái rồi biến mất.
Hắn đổi đầu ngựa, đem túi nước nhẹ nhàng linh hoạt ném qua, đáng tiếc nàng không có đi tiếp.
Hai người cách xa năm mươi bước.
Trần Chi Báo cười nói: “Chỉ với loại chặn giết không cân nhắc thể lực này của các ngươi, hai ngàn kỵ cũng chưa chắc có thể cản được ta.”
Nữ tử đã hai ngày đêm không chợp mắt lạnh lùng nói rõ: “Điển Hùng Súc điều sáu trăm Thiết Phù Đồ và Vi Phủ Thành điều động tám trăm nỏ thủ, đều đã chết. Thật sự là tiền đồ cực kỳ, đều mặc áo giáp của Bắc Mãng.”
Trần Chi Báo mây trôi nước chảy nói rõ: “Giết bọn hắn làm cái gì, bọn hắn đều không có phản. Chỉ là không trùng hợp xuất hiện tại Tây Vực mà thôi.”
Từ Vị Hùng chậm rãi hít thở.
Trần Chi Báo không nóng lòng có động tĩnh gì, vẫn ghìm ngựa mà đứng, trường thương chỉ hướng cát vàng dưới móng ngựa, “Ta không nghĩ tới lại là ngươi đến, nếu không cũng liền không vẽ vời thêm chuyện.”
Từ Vị Hùng mỉa mai nói: “Còn có chuyện mà Trần Chi Báo ngươi không dự liệu được sao?”
Trần Chi Báo lạnh nhạt nói: “Tính ngược lại là tính tới, chỉ là không muốn thừa nhận. Chẳng biết tại sao, mỗi khi ta nghĩ đến những tình cảnh không muốn xuất hiện nhất, thường thường đều sẽ xuất hiện, một lần đều không có ngoại lệ.”
Từ Vị Hùng trực tiếp hỏi: “Ngươi thật muốn phản ra Bắc Lương?!”
Trần Chi Báo hơi nghiêng đầu, hỏi ngược lại: “Ai nói?”
Từ Vị Hùng không còn chuẩn bị nói chuyện, nhẹ nhàng thổ nạp, cổ kiếm sau lưng run rẩy không thôi.
Trần Chi Báo vẫn không có nhấc trường thương lên dù chỉ một tấc một thước, “Khi ta còn bé, ta không muốn cha ta thay nghĩa phụ đi chết, kết quả hắn không nói hai lời mang theo sáu mươi hai vị con cháu Trần gia đi đoạn hậu, hắn vẫn đi Linh Châu. Lần thứ hai, ta không muốn thế tử điện hạ cự tuyệt vào kinh thành làm phò mã an hưởng phú quý, hắn không có đi. Lần trước, ta không muốn hắn còn sống từ Bắc Mãng trở lại Bắc Lương, hắn còn sống. Lần này, ta không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi đã đến.”
Trần Chi Báo rốt cục nhấc cán Mai Tử Tửu lên một chút, “Những năm này, ta cũng không có làm gì, ta nghĩ nghĩa phụ chậm rãi chết già ở vị trí Bắc Lương Vương. Hiện tại, ta vẫn không muốn làm nghịch thần nghịch tử bất trung bất nghĩa, cho nên lúc trước dù biết rõ ràng thế tử điện hạ ba lần xuất hành, ta vẫn khoanh tay đứng nhìn. Một lần cuối cùng không muốn làm cái gì, giống như hết lần này tới lần khác lại xuất hiện.”
Trần Chi Báo xoay người lấy ra một mũi thương từ trong túi đeo, khảm vào cán Mai Tử Tửu vốn không hoàn chỉnh kia.
Cúi đầu, vị áo trắng này chậm rãi nói: “Nha hoàn Thanh Điểu ở Ngô Đồng tiểu viện kia, là con gái của thương tiên Vương Tú, ta biết. Cán Sát Na thương lưu tại kho vũ khí, ta cũng biết. Nàng bị bồi dưỡng thành tử sĩ, về sau chuyên môn dùng để giết ta, ta vẫn rõ mồn một. Từ Vị Hùng, đã ngươi là tử sĩ Giáp ẩn núp hơn hai mươi năm kia, Trần Chi Báo ta hôm nay liền để ngươi chết. Dù sao, nam nhân cuối cùng ngươi thấy khi còn sống, vẫn là ta.”
“Ta sẽ dẫn ngươi mang thi thể của ngươi đi Tây Thục, làm mười năm Thục vương phi.”
――――
Chi đội kỵ mã nắm giữ bình bạc, muốn phá vỡ cách cục thế lực hiện hữu của Tây Vực, vậy mà lại ngừng bước chân đi về phía Tây.
Nơi dừng chân, nằm giữa kiếm các và cát chảy, phía sau đội kỵ mã là cửa sắt quan ghi trong «Xuân Thu phương dư kỷ yếu», Đại Tần đế quốc bắt đầu thiết lập quan ải, sườn núi như búa bổ, đá có màu như sắt, nơi đây chặn hẻm núi dốc đứng dài hai mươi dặm thượng du sông, là lỗ đạo quan trọng từ Tây Cương vượt dãy núi tiến vào Đông Cương, mỗi khi thế cục Trung Nguyên vương triều sơ định, liền muốn kinh lược Thiên Sơn Nam Bắc, mà giáp sĩ Trung Nguyên tất nhiên phải đi qua nơi này. Mỗi một lần tiếng vó ngựa đạp vang về phía Tây, đều tượng trưng cho quốc lực của Trung Nguyên vương triều cường thịnh, mỗi một lần rút lui về phía Đông, đều mang ý nghĩa Trung Nguyên Xuân Thu cắt cứ tán loạn.
Hoàng tử Triệu Giai ngồi lên xe ngựa, ngồi ở vị trí mã phu, mà tôn phù tướng kim giáp kia liền thủ ở bên cạnh hắn.
Khi hắn nhìn thấy lão tăng áo đen bụi đất từ phương Bắc dài cướp mà đến, nụ cười rực rỡ.
Là nhị sư phụ của hắn, bệnh hổ Dương Thái Tuế.
Lão tăng tiều tụy nhìn thấy Triệu Giai bình yên vô sự, như trút được gánh nặng, cũng không cùng đồ đệ có hi vọng tôn phật giáng chức, nói một chữ nào về việc đánh gãy tiến trình diệt phật, chỉ cùng tên sáu châu Bồ Tát kia chắp tay trước ngực hành lễ, sau đó im lặng quay người đi về phía Đông.
Chưa đến nửa dặm.
Một đao một kiếm Từ Phượng Niên thúc ngựa thẳng đến cửa sắt quan.
Bất luận vị hoàng tử nào cũng có thể đi Tây Vực góp nhặt công huân, vì về sau đăng cơ mà tạo dựng danh vọng, cũng có thể tùy ý một vị hoàng tử đi làm phục bút cắt cứ Bắc Lương, Nam Chiếu của Thục vương.
Duy chỉ có không thể có hoàng tử đã lập đại công, lại làm Thục vương, tiếp theo lại dựa vào xúc bình Bắc Lương mà ngồi lên long ỷ.
Huống chi, vị hoàng tử này vẫn là Triệu Giai, người mà Lý Nghĩa Sơn định là tất sát trong túi gấm!
Phía trước, một lão tăng lướt nhanh chạm mặt mà đến.
Dùng đại thần thông Phật môn mật ngữ lập tức nói với vị thế tập võng thế Bắc Lương Vương Từ Phượng Niên kia, “Ai cũng có thể chết, lão tăng có thể chết, Hồng giáo pháp vương có thể chết, hai trăm mười sáu tên tùy tùng cũng có thể chết, duy chỉ có Triệu Giai không thể chết!”
“Lão tăng có thể hộ tống Triệu Giai trở lại kinh thành, sau đó đến Bắc Lương Vương phủ thỉnh tội.”
“Ngươi hôm nay nếu khăng khăng muốn sát thân vì thân phụ hoàng mệnh, càng thân có khí vận Triệu Giai, có biết hạ tràng như thế nào không?”
Lão tăng bồng bềnh mà tới.
“Cút mẹ mày đi hạ tràng!”
Từ Phượng Niên luôn bình tâm tĩnh khí đối địch, đúng là bỗng nhiên đôi mắt đỏ thẫm, giận dữ nói: “Dương Thái Tuế, lão tử hôm nay người thứ nhất giết được chính là ngươi, năm đó kinh thành áo trắng án, còn nhớ kỹ không?! Lão tử tình nguyện chết trên đường luyện đao, cũng không chịu về sau làm phế vật Bắc Lương Vương, chính là vì tự tay thịt đám khốn kiếp các ngươi!”
P/s: Đến lượt Từ Vị Hùng chết sao, haiz, Từ Kiêu số khổ quá.