Chương 118: Trắng đen mua thái bình | Tuyết Trung
Tuyết Trung - Cập nhật ngày 19/02/2025
So sánh với hoàng cung Thái An Thành tựa như chín tầng mây, cung thành Bắc Mãng chẳng khác nào đứa trẻ ranh, vài lần được thái giám chân cẳng nhanh nhẹn ghé qua mua vui. Đại thái giám Tôn Đinh Thịnh mỗi lần đứng ở vị trí cao quan sát hoàng cung, đều cảm thấy có chút tiếc nuối, thân phận của hắn với Hàn Điêu Đại khái tương đương, nhưng vương đình Bắc Mãng không cho phép có hoạn quan, trong cung tính toán đâu ra đấy mới hơn ba ngàn người, còn không bằng Nam triều, điều này khiến Tôn Đinh Thịnh rất phiền muộn. Nữ đế lâm triều sửa đổi hành trình, hủy bỏ chuyến ngự giá dò xét Nam triều, càng làm cho Tôn Đinh Thịnh vất vả lắm mới xuất cung hít thở không khí thêm phần tức giận.
Chỉ là hôm nay khi hắn bí mật chờ đợi tại cửa cung, gặp lão nho cõng tráp sách và nam tử đeo kiếm, đoán được thân phận, nhịn không được hít sâu một hơi, sau đó chỉ cảm thấy vinh hạnh lớn lao giáng lâm, nụ cười càng thêm kính cẩn thành tâm, không dám nói nhiều một câu, lặng lẽ dẫn hai người vào cung.
Nào ngờ vị khách quý kia lại chủ động mở lời thân thiện:
– Tôn tổng quản, thân thể đã hoàn toàn bình phục?
Tôn Đinh Thịnh thụ sủng nhược kinh, hắn chỉ gặp lão nhân một lần mười mấy năm trước, khi đó chính mình vẫn chỉ là kẻ mới vào hoạn quan, giữ vị trí trọng yếu, huống chi hoạn quan Bắc Mãng vốn không có quyền bính gì, nào dám hy vọng xa vời được lão nhân này nhớ kỹ gương mặt, càng đừng nói đến dòng họ. Tôn Đinh Thịnh cẩn thận từng li từng tí đi phía trước, lại chỉ có thể kéo ra nửa bước khoảng cách, vội vàng xoay người cúi thấp hơn, khẽ cười nói:
– Bẩm Thái Bình Lệnh, nô tài vẫn tốt, tính mệnh đều là của bệ hạ, không dám tùy tiện ngã bệnh. Thái Bình Lệnh khí sắc cũng tốt, đây mới là may mắn lớn của Bắc Mãng.
Lão nho cười ha hả nói:
– Tôn tổng quản, mượn lời lành của ngươi.
Tôn Đinh Thịnh khom người dẫn đường, cười nói:
– Nào dám, nào dám.
Lão nho cũng không khách sáo hàn huyên nữa, hai tay đút vào ống tay áo, híp mắt nhìn cung thành có chút xa lạ. Mười bậc thang mà lên, qua cửa son, xuống bậc thang, chính là ngọc thạch quảng trường bên ngoài chủ điện, lên xuống ở giữa, chẳng khác nào cuộc đời chìm nổi. Lão nho quay đầu nhìn hậu bối cách năm bước, có chút áy náy nói:
– Làm hại ngươi không thể so kiếm với Đặng Thái A.
Trung niên kiếm sĩ lắc đầu, do dự một chút, nói rõ ràng:
– Tiên sinh có chín câu hỏi. Ta chỉ có một câu hỏi, hỏi đạo.
– Hỏi kiếm đạo?
– Hỏi đạo.
– Một chữ mà giảm, chênh lệch vạn dặm. Nói hay lắm, Đặng Thái A khinh thường ngươi rồi.
Nam tử trung niên đeo kiếm ở vương đình Bắc Mãng nổi danh đã lâu, Kiếm Khí Gần, cái tên này thật sự là danh xứng với thực. Lý Mật Bật, quyền thần được nữ đế coi trọng, một tay nắm giữ tất cả thế lực âm u huyết tinh của vương triều, mười năm gần đây nhiều lần bị phủ chủ kiếm phủ trộm tập ám sát. Có Hoàng Trướng quyền quý nói đùa, chu võng những năm này có thể không ngừng hoàn thiện, phải cảm kích Kiếm Khí Gần sở trường tìm lỗ hổng.
Kiếm Khí Gần là một nam tử rất vô vị, tướng mạo không thú vị, tính cách không thú vị, cái tên bình thường kia đã sớm bị danh hiệu thay thế, trừ luyện kiếm, không có bất kỳ hứng thú nào, không gần nữ sắc, không gần quyền thế, không gần miệng lưỡi, chỉ gần kiếm khí. Nhưng Lý Mật Bật đối với kẻ địch không đội trời chung mà nữ đế bệ hạ cũng phải chấn nộ này, đánh giá khá cao, nói kiếm khí của Kiếm Khí Gần cũng chỉ triển lộ sáu, bảy phần, bởi vì hắn chỉ cho phép mình công thành lui thân, không ôm chí giết người đền mạng. Lý Thuần Cương tuổi trẻ từng nói Bắc Mãng không có kiếm, Đặng Thái A thành tựu kiếm tiên cảnh giới sau cũng nói Bắc Mãng hoàn toàn không có kiếm.
Bắc Mãng vốn cho rằng phủ chủ kiếm phủ sẽ chặn đường Đào Hoa kiếm thần, không nói chiến thắng Đặng Thái A, ít nhất cũng phải khiến hắn thu hồi câu nói kia, nhưng Kiếm Khí Gần lại làm người ta thất vọng, từ đầu đến cuối không lộ diện. Xem ra trong mắt người ở đây, hộ tống lão nho đến Bắc Mãng vào cung, so với bất cứ thứ gì đều quan trọng hơn.
Tôn Đinh Thịnh hơi tăng tốc bước chân.
Trước chủ điện vương đình Bắc Mãng có chín bậc thang bằng dương chi ngọc, một vị phụ nhân mặt lạnh cao cao đứng trên bậc thang.
Một thân long bào.
Lão nho cười ha hả nói:
– Sắp đến rồi.
Lập tức liền muốn diện thánh, đối mặt với nữ tử dưới gầm trời này giàu uy danh nhất, lão nhân lại còn có nhàn hạ thoải mái quay đầu hỏi:
– Hoàng Thanh, hôm nay qua đi, ngươi đến Ly Dương vương triều một chuyến, không thể để Bắc Mãng biết rõ Lý Thuần Cương, Đặng Thái A, mà Ly Dương lại không biết Hoàng Thanh cũng có kiếm.
Kiếm Khí Gần gật đầu, gần như cùng đại thái giám Tôn Đinh Thịnh đồng thời dừng bước, không tiến về phía trước nữa.
Lão nhân tiếp tục tiến lên, không hướng vị hoàng đế bệ hạ kia quỳ lạy hành lễ, mà nữ đế nổi danh hùng tài đại lược này cũng không hỏi tội, chỉ là không đi xuống bậc thang, một bước cũng không.
Lão nho ngẩng đầu nhìn nhau với nàng.
Nữ đế khuôn mặt già nua, mặt mày lờ mờ có thể thấy được tuổi trẻ là một nữ tử tuyệt mỹ, bên cạnh không người nâng đỡ hầu hạ, lẻ loi đứng trên bậc thang, lạnh lùng nhìn Thái Bình Lệnh năm đó giận dỗi rời đi Bắc Mãng. Trầm mặc hồi lâu, nàng cuối cùng mỉm cười, mở miệng nói rõ ràng:
– Theo yêu cầu của ngươi, trong cung đều đã làm thỏa đáng, bắt đầu?
Lão nho không khách khí, đi lên bậc thang thứ nhất, lấy xuống rương sách, giơ tay vung lên.
Gần hai trăm cung nữ thái giám nâng gấm vóc như tranh vẽ theo thứ tự nối đuôi nhau tiến vào, quỳ gối ở hai bên trái phải quảng trường thả gấm tranh, cúi đầu rút lui, mỗi người kéo một đầu tấm gấm dài, không ngoại lệ, đều tựa lưng vào nhau ở trong sân rộng.
Nữ đế bỗng nhiên híp mắt, nhìn về phía quảng trường.
Trăm bức gấm thành bức tranh lớn.
Là bản đồ hai triều Bắc Mãng và Ly Dương, cẩn thận đến từng quân trấn, từng con sông lớn, từng dãy núi hùng vĩ.
Thiên hạ đều ở dưới chân ta.
Thế là nữ đế vô thức bước ra bước đầu tiên, đi đến bậc thang thứ tám, đứng ở nơi cao thì nhìn được xa, nhưng dã tâm của nàng từ ngày đầu tiên tiến cung, nào chỉ là nhìn mà thôi?
Giang sơn cẩm tú hai triều.
Ầm ầm sóng dậy.
Địa lý hình dáng vương triều Bắc Mãng lấy màu đen làm nền viết chữ, cương vực vương triều Ly Dương lấy màu trắng làm nền viết chữ đen.
Một bàn cờ, một ván cờ.
Trắng đen giằng co.
Nữ đế mỉm cười nói:
– Thái Bình Lệnh xưa nay giỏi đánh cờ vây, hôm nay lại muốn bày cho trẫm một bàn thôi diễn? Muốn trẫm cùng ngươi cùng đi trên giang sơn này?
Lão nho không trả lời, chờ những nữ quan thái giám cẩn thận tỉ mỉ mồ hôi đầm đìa kia lặng lẽ rút khỏi quảng trường, mở rương sách, cầm lấy một cây gậy trúc và mấy khối than đen, ngồi xuống, ngẩng đầu nói:
– Bệ hạ tạm thời không cần xuống thang, hôm nay ta xin phép nói một chút về thiên thời địa lợi nhân hòa. Sáng mai lại nói tỉ mỉ những điều ta thấy được ở Trung Nguyên Xuân Thu về địa lý, nhân trị, quân lực, phong tục. Ngày thứ ba nói về biên cảnh hai triều, chỉ là giải quyết khẩn cấp. Ngày thứ tư nói về công việc cụ thể của triều ta, làm thế nào để được lòng sĩ tử dân tâm. Ngày thứ năm nói làm thế nào để diệt Bắc Lương, chiếm Tây Thục, nuốt Nam Chiếu. Ngày thứ sáu nói mũi nhọn chĩa thẳng vào Thái An Thành, cuối cùng bình thiên hạ. Ngày thứ bảy, lại nói làm thế nào để quản lý giang sơn.
Dù là nữ đế đã trải qua mưa gió, nghe những lời khí thôn thiên hạ như hổ này, cũng sửng sốt một chút.
Nàng đi xuống một bậc thang, cũng học theo Thái Bình Lệnh lão nho ngồi trên mặt đất.
Lão nhân đặt xuống than củi sau này sẽ dùng để vẽ rồng điểm mắt, hai tay chống lên cây gậy trúc trước kia dùng để leo núi lội nước, sớm đã vuốt ve đến bóng loáng sạch sẽ, nhìn về phía quảng trường, bình tĩnh nói:
– Hoàng Long Sĩ có nói thiên hạ đại thế, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân, rất hợp ý ta. Xuân Thu sơ định, Ly Dương vương triều diệt tám nước, mang theo mệt mỏi của kẻ thắng trận bắc chinh triều ta, nhìn như thế không thể đỡ, lại không biết một hơi xông lên, sức người có hạn, Ly Dương mệt quân phạt Bắc, Bắc Mãng tuy nói là dĩ dật đãi lao, nhưng khi đó bệ hạ mới đăng cơ cửu ngũ, triều cục bất ổn, liền không tiếc lấy thân mạo hiểm, tranh thủ một kết cục không thắng không thua rất không dễ dàng. Kỳ thực lúc đó thời tiết vẫn ở phía Ly Dương, chỉ là địa lý tình thế của Bắc Mãng khác lạ với Trung Nguyên, khiến bốn mươi vạn giáp sĩ không quen khí hậu, thêm vào đó Ly Dương tiên đế đã kiêng kỵ Từ Kiêu của Bắc Lương từ lâu, sợ Bắc Lương thiết kỵ lấy hổ nuốt sói, diệt Bắc Mãng xong, năm đó Từ Kiêu không làm được chống Giang Nam Bắc mà trị, lúc này liền có thể thành chuyện, dù sao Bắc Mãng sùng võ không sùng văn, Bắc Lương nếu chiếm cứ được hành lang sông mát màu mỡ có thể tự lập, lại thu hết Bắc địa vào túi, như vậy Nam Bắc giằng co, mới tính là ổn định. Thế là Ly Dương tiên đế một phong mật chỉ, dưới cục diện tốt đẹp khiến Từ Kiêu lui binh, ký hiệp ước với Bắc Mãng, không tính là kỳ diệu, cũng không thể gọi là hôn chiêu. Lúc này mới tạo ra cục diện ba chân vạc Ly Dương, Lương, Mãng. Đây cũng là đạo lý đầu tiên ta muốn nói với bệ hạ: Thời tiết chung quy không bằng địa lợi, địa lợi lại không bằng nhân hòa.
– Một nước dựa vào, không ở nơi hiểm yếu, mà ở lòng người. Lòng người không phải là dân tâm đơn giản như vậy, bách tính từ xưa theo đại thế, coi trọng nhưng không thể mù quáng. Xuân Thu sĩ tử phụ thuộc Bắc Mãng, với Bắc Mãng mà nói, càng là phúc họa cùng theo, không thể không xem xét.
– Lão thần du lịch các quốc gia ở Trung Nguyên, nhớ kỹ đủ loại nhân vật hai ngàn sáu trăm bốn mươi ba người, nói hết mọi chuyện, đều có ghi chép sơ lược, mời bệ hạ tìm nữ quan ghi lại.
– Một nông dân có thể cày ba mươi mẫu ruộng, mỗi mẫu thu hai thạch hoặc ba thạch lúa, lấy hai thạch làm trung bình, mỗi mẫu nộp một thạch cho chủ, nhà năm người, mỗi người ngày ăn một đấu, một năm dùng hết mười tám thạch, còn dư mười hai thạch, ngoài ra quần áo, cưới xin, tế tự, sinh lão bệnh tử, đều là chi phí. Nếu gặp hạn hán, úng lụt, châu chấu, giật gấu vá vai. Lão thần giảng ở đây vẫn là tình hình ở lưu vực Tô Hàng gia hồ, Tây Thục và kho lúa của đế quốc, còn lại các nơi, thường có gia đình sinh tử không đủ sức, số lượng lớn người phiêu bạt không rễ, không phải là hiếm thấy. Cái gọi là hải yến thanh bình của Ly Dương vương triều, rất có bọt nước.
– Ly Dương vương triều đã có quan không phong kiến mà lại có mầm mống phong kiến, quan không thỏa đáng mà người đảm nhiệm, lại đời đời kiếp kiếp làm lại ở địa phương, không quá trăm năm, liền khắp nơi đều là địa đầu xà, Trương Cự Lộc làm loạn, rất nhiều chính sách vội vàng, không thể không gấp.
– Ta chọn ra thương nhân buôn bán trên biển, thương nhân buôn muối, trà để nói với bệ hạ về tài chính và thuế vụ của Ly Dương.
– Ly Dương vương triều mới bỏ chức quan khởi cư lang, những điều nói về quân quốc chính khách, mỗi tháng dâng lên là quản, trở thành ghi chép về tình hình chính trị đương thời. Phân ra đế, hậu phi, năm loại lễ, dư phục, nói thả, thụy dị, phiên di các loại hai mươi mốt loại. Ta tạm nói qua, bệ hạ liền có thể nhìn lá rụng biết mùa thu, hai mươi mốt chiếc lá biết Ly Dương.
– Long Hổ Sơn ở yên mà không nghĩ đến nguy, bệ hạ nên thừa cơ hội này để quốc sư bắt tay biên soạn vạn quyển «Đạo Tàng», để Đạo Đức Tông trở thành kẻ cầm đầu thiên hạ Đạo giáo.
– Tây Vực đỏ vàng hai giáo tranh chấp, bệ hạ không thể chỉ xem kịch, triều ta diệt Phật, có thể diệt Thiền Tông phật lớn, lại nên dựng lên Mật giáo phật nhỏ.
Thiên hạ sự, không gì không tường tận, Thái Bình Lệnh lão nho chậm rãi kể, ban ngày nói, nữ đế trừ ngày đầu tiên ngồi trên bậc thang, ngày thứ hai liền đi xuống bậc thang, đi theo sau lão nhân vừa đi vừa nghỉ, chân đạp lên gấm vóc. Ban đêm cũng không ngừng nói, đèn lồng treo cao, lửa đèn huy hoàng như ban ngày, trên quảng trường không cho phép người khác đặt chân, nữ đế bệ hạ liền tự tay cầm đèn cho lão nhân chiếu sáng.
Lại một ngày, hai người ăn uống tùy tiện, hoặc ngồi xổm hoặc ngồi trên bức gấm, nữ đế thậm chí còn đeo một túi vải, đựng đầy nước ấm và thức ăn, lão nhân nếu cảm thấy khát nước đói bụng, cũng không cần lên tiếng, đưa tay là có thể lấy từ nàng. Mỗi khi qua một địa điểm liền phải ở trên mặt đất vòng vòng vẽ vẽ, Thái Bình Lệnh đã không biết dùng hết bao nhiêu khối than củi, hai tay mười ngón đen kịt, mỗi lần vội vàng rửa tay, chậu nước đều thành mực.
Nữ đế kia một bộ long bào tay áo lớn dài, càng về sau nàng dứt khoát tiện tay buộc lại bằng dây, dễ dàng cho việc đi lại, không chú ý đến thể thống lễ nghi nữa.
Đêm thứ năm cầm đuốc nói chuyện, nữ đế vẫn không thấy chút mệt mỏi, thần thái tỏa sáng.
Bảy ngày đầy bụng học thức nói hết.
Lão nhân đi ra khỏi bức địa đồ lớn nhất dưới gầm trời này, đứng dưới bậc thang, nữ đế nắm chặt tay hắn, lưng đối diện với giang sơn cẩm tú có chút nếp nhăn, cùng nhau đi lên bậc thang, bình tĩnh nói:
– Nguyện tiên sinh làm đế sư.
P/s: Đã xác định Kiếm Khí Gần là biệt danh, giữ nguyên như vậy, chứ Kiếm Khí Cận nghe không hợp lý.