Chương 114: Áo trắng tăng cướp bạch hồng | Tuyết Trung
Tuyết Trung - Cập nhật ngày 19/02/2025
Sau khi Loại phủ trải qua ám sát, trên dưới trong phủ, ngoài sáng trong tối, vẫn như cũ ngay ngắn trật tự. Đại tướng quân Chủng Thần Thông thậm chí không lộ diện, chỉ có Chủng Lương ở biệt viện của Lục Quy nán lại một lúc lâu, không đau không ngứa hỏi qua tỳ nữ Lưu Đạo Cốc vài câu, lại xem xét mấy chỗ mặt đất bị kiếm khí tác động đến, nhưng không có nửa phần biểu lộ ngưng trọng.
Nhìn thấy dáng người khôi ngô của Chủng Lương, Lục Quy khẽ thở phào. Hắn tuy từ nhỏ đã không thích người này ly kinh phản đạo, nhưng đôi khi lại thấy may mắn vì mình không phải là địch nhân của Chủng gia lão nhị. Trong mắt Lục Từ, Chủng Lương hành sự hoang đường, căn bản không nhìn thấu. Khi những người đồng lứa như Chủng Thần Thông còn đang khổ học ở nhà, thiếu niên Chủng Lương đã giết qua rất nhiều người. Nghe nói khi đến tuổi cập quan, hắn đã đến viếng mộ phần công chúa, đến mức bỏ lỡ cả lễ cập quan. Về sau, khi thành thân, tân nương tử được tám người khiêng kiệu lớn vào phủ Chủng gia, nhưng mũ tân lang lại không thấy đâu. Việc xấu loang lổ, khiến Chủng gia lão thái gia tức giận đến sôi gan, đến khi lão thái gia quy tiên, Chủng Lương cũng không thể gặp mặt lần cuối.
Lục Quy như trút được gánh nặng, trừ việc thấy “ma đầu” Chủng Lương tọa trấn phủ đệ, còn có nguyên nhân không muốn cho người khác biết. Liên quan tới cái chết bất đắc kỳ tử của Chủng Quế, hắn đã nghe qua lời con gái Lục Trầm, từ đáy lòng không tin nửa điểm, nhưng Chủng Quế vừa mới chết, ngay sau đó đã có thích khách cao minh công khai vào phủ nhằm vào Chủng Đàn, tương đương chứng minh gián tiếp cho lời Lục Trầm. Đây là tin tức tốt lành cho Lục gia. Phúc họa cùng theo, con gái tiều tụy hốc hác, thêm vào minh hôn, rồi tiến vào Tần Đế lăng mộ, một khi trở lại Nam triều, toàn bộ Lục gia sẽ đạt được một bút thù lao phong phú. Lục Quy nhớ tới đứa con gái đáng thương, tự mâu thuẫn mà nói: “Đáng tiếc là con gái, may mắn là con gái.”
Trì tiết lệnh Hách Liên Uy Vũ, điều duy nhất xứng với thân phận trì tiết lệnh của lão, đại khái là dẫn suối vào phủ làm hồ. Đêm đã khuya, cơn buồn ngủ lại cạn. Không có Lạc Dương ở đây, ba nam nhân hứng thú trò chuyện đang nồng, đều là người thô kệch, ít khi trích dẫn kinh điển bàn luận viển vông. Qua cuộc nói chuyện, Từ Phượng Niên mới biết trong mắt lão trì tiết lệnh, sáu nghĩa tử của Từ Kiêu, Trần Chi Báo hoàn toàn không hổ danh soái tài, nhưng kém hơn một chút là hai vị tướng tài Chử Lộc Sơn và Viên Tả Tông. Lão nhân nhắc đến tên mập mạp chết bầm mang đến sỉ nhục binh bại bị bắt cho mình, dù đang nắm giữ quyền bính một châu, không những không ghi hận, ngược lại còn che giấu sự thưởng thức, nói Chử Lộc Sơn trị quân tàn khốc, đặc biệt sở trường thống lĩnh một đội quân độc lập, xâm nhập vào nơi hiểm địa, là phúc tướng và mãnh tướng trên sa trường, trăm trận chiến chín phần chết một phần sống, trí dũng song toàn. Từ Phượng Niên vì tuổi còn nhỏ, đã bỏ lỡ những trận đại chiến cử quốc thời xuân thu, đối với Chử mập mạp, chỉ nhớ đến khuôn mặt béo trắng nõn cười tủm tỉm, cồng kềnh đến mức gần như không thấy được mắt và cổ, rất khó tưởng tượng cảnh hắn cầm quân xông pha trận mạc. Hôm nay nghe Hách Liên Uy Vũ khen ngợi, mới giật mình nếu Chử Lộc Sơn thực sự làm phản, tựa hồ so với Viên Tả Tông dựa vào trong tối kẹp Trần Chi Báo còn đáng sợ hơn.
Hách Liên Uy Vũ uống một ngụm rượu, mặt mày hồng hào, nếp nhăn trên da như vân gỗ thông, càng giống một lão nông.
“Ta có nghe qua một chút về việc môn phiệt công tử được trời ưu ái, luyện võ cuối cùng thành cao thủ, nhưng chưa từng nghe qua con trai trưởng của phiên vương thành tựu thời cuộc.”
Lão đầu tóc trắng phá đám nói: “Tiểu tử này vận khí tốt, có Kiếm Cửu Hoàng và Lý Thuần Cương dẫn đường. Lão phu nếu từ nhỏ có một tòa Thính Triều Các, đảm bảo trước mười tám tuổi đã vào nhất phẩm. Lại có cao nhân chỉ điểm, trước ba mươi tuổi tuyệt đối đạt tới Chỉ Huyền cảnh.”
Hách Liên Uy Vũ liếc mắt nói: “Ngươi mà làm Bắc Lương thế tử, sớm đầu thai mười tám kiếp rồi.”
Lão đầu trừng mắt trợn trừng, Hách Liên Uy Vũ nào có sợ hắn thị uy, mặc kệ không hỏi. Từ Phượng Niên thản nhiên tự giễu: “Là vận khí tốt. Đạo giáo có nói, người từ khi thụ thai, nam tử có thiên chất, lấy tám làm chuẩn, sau bảy tám năm mươi sáu tuổi, sinh khí hoàn toàn không còn, chỉ còn dư khí để chống đỡ, cho nên những lão giả phú quý, tuổi cao lại tin Hoàng Lão, cầu đạo tu trường sinh, thường là hy vọng xa vời, cũng chỉ là kéo dài tuổi thọ. Luyện võ trước tám tuổi, trúc cơ luyện thể cực kỳ quan trọng, trước mười sáu tuổi nếu không khổ công, muốn trở thành cao thủ, chẳng khác nào nằm mộng. Ta khi còn bé cũng có ý nghĩ trở thành đỉnh tiêm kiếm sĩ hoặc nhất lưu đao khách, bất quá đã bỏ lỡ. Sau này quy công lên Võ Đương Sơn, được Vương chưởng giáo quán thâu Đại Hoàng Đình, cảnh giới phía sau mới có thể tiến triển cực nhanh. Nói cho cùng, dựa vào chính mình rất ít, dựa vào gia thế chiếm nhiều.”
Hách Liên Vũ Uy lắc đầu: “Ta không thích nghe những lời này. Ta là người từng trải, biết rõ trong đó gian khổ.”
Lão đầu tóc trắng cuối cùng cũng nói một câu lương tâm: “Kỳ thực tiểu tử ngươi vẫn có chút tính bền dẻo, điều này lão phu thật sự không nỡ phủ nhận. Bất quá nói một câu dội nước lạnh, đời này ngươi không đuổi kịp được những quái vật có ý niệm lớn kia đâu.”
Hách Liên Vũ Uy mắng: “Ngươi lắm mồm nhất!”
Từ Phượng Niên cười nói: “Võ công, nói cho cùng vẫn là luyện rồi mới nói.”
Lão đầu sửng sốt một chút, lẩm bẩm: “Cùng một tính tình với Kiếm Cửu Hoàng.”
Từ Phượng Niên như không nghe thấy câu này, hỏi một vấn đề mấu chốt: “Hách Liên bá bá, vậy lần này có đáp ứng đoạn sông, để Tần Đế lăng nổi lên mặt nước, lại hiện ra dưới ánh mặt trời không?”
Hách Liên Vũ Uy híp mắt uống rượu, trầm tư hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Trước kia lão đầu nhi ta không có ý định cắn câu, sau khi ‘đại ý niệm’ đến phủ, liền thay đổi chủ ý. Ai là ve, bọ ngựa, chim sẻ, ná cao su, thì phải xem thiên mệnh của mỗi người.”
Từ Phượng Niên đột nhiên cười nói: “Hách Liên bá bá, trị quân trị chính hai việc, đều muốn học hỏi từ người, học được mấy phần da lông cũng tốt.”
Lão trì tiết lệnh cởi mở nói: “Không giấu giếm. Ta dưới gối không con cũng không gái, vất vả tích lũy chút học vấn, cũng không thể mang xuống quan tài. Trước đó đã nói, ngươi muốn thực lòng lấy kinh nghiệm, còn phải cùng ta đi xem xét. Những thứ trên sách vở, ta biết được ít, cũng không thích dạy ngươi.”
Từ Phượng Niên cười gật đầu, lão đầu lẩm bẩm: “Các ngươi những người làm quan và muốn làm quan, không có một khắc thanh nhàn, so với tập võ còn không thú vị.”
Một già một nhỏ nhìn nhau cười, nói chuyện quân chính với lão đầu, không phải đàn gảy tai trâu thì là gì?
Sau khi uống rượu, Từ Phượng Niên im lặng tính kế trong lòng, như đánh cờ.
Công chúa mộ phần chia làm hai, “đại ý niệm” Lạc Dương, nghe nói ngoài khách khanh Hách Liên Vũ Uy, không có thế lực nào khác có thể thúc đẩy. Chí mạng là vị trì tiết lệnh này không muốn dính líu quá sâu, bàng quan, mặc dù có trợ giúp thực chất, nhưng không thể trắng trợn điều động binh cường mã tráng của Khống Bích quân. May mắn có lão đầu tóc trắng Sở Cuồng Nô, không có gì bất ngờ xảy ra sẽ đích thân vượt cục.
“Tiểu ý niệm” bên kia, có cấu kết với Chủng Lương, có lẽ đối với việc mở Đế Lăng, tối thiểu sẽ mở một mắt nhắm một mắt, thậm chí rất có khả năng chỉ muốn thoát khỏi thân phận người thủ lăng tám trăm năm.
Chủng Lục hai nhà không cần nhiều lời, Chủng Thần Thông cùng đẳng cấp quyền thần với Hách Liên Vũ Uy đều đích thân tới Tây Hà Châu, dốc hết toàn lực môn phiệt, thế lực nhất định kinh người.
Ngoài ra, liệu có những kẻ hám lợi, nghe tanh mà đến, những thế lực tạp nham hay không, còn chưa rõ, nhưng chắc chắn sẽ có, hơn nữa không thể khinh thường.
Từ Phượng Niên bị Lạc Dương cưỡng ép buộc chặt vào một sợi dây, xuất lực nhiều ít, phải xem cục diện hiểm trở đến đâu. Theo bản ý của Từ Phượng Niên, loại nước đục tốn công mà không có kết quả này, không nên nhúng chân vào mới là tốt nhất. Hắn là người từ nhỏ đã leo lên leo xuống Thính Triều Các, đối với bí kíp và bảo vật, thực sự không mấy hứng thú. Đục nước béo cò, cũng phải là người thích ăn cá mới dùng sức.
Một trận loạn cục.
Từ Phượng Niên nhíu mày, chậm rãi uống rượu.
Hách Liên Vũ Uy liếc nhìn, ý cười cay độc mà nghiền ngẫm.
Lưỡng Thiện Tự là ngôi chùa đứng đầu thiên hạ, chủ trì Long Thụ tăng nhân được tôn làm phật đầu của Phật môn. Nhưng kỳ thực, khi đến đó mới biết, nó còn xa mới bằng mấy ngôi chùa trên núi danh tiếng ở các châu quận, không có núi lớn, chùa lớn, phật điện lớn. Đặc biệt là nơi ở của lão chủ trì Long Thụ hòa thượng, càng đơn sơ, không khác gì thôn dân dưới núi, một căn nhà tranh coi như tráng kiện, am lư chật hẹp, sân cũng không được bằng phẳng rộng rãi. Chỉ xa xa nghe được tiếng suối róc rách, nhưng không thấy nước suối, góc tường có cây rào, đi thêm mấy bước, không chừng còn dẫm phải mấy đống phân gà. Sau phòng có một gốc cổ bách, cũng không có thuyết pháp mơ hồ nào, dưới bóng cây có một chum đựng nước. Tăng nhân Lưỡng Thiện Tự, dưới sự dẫn dắt của chủ trì, đều vụ thực lực đi, không xem canh tác là điều đáng hổ thẹn. Long Thụ hòa thượng mỗi lần lao động trở về khi mặt trời lặn, liền đến vạc nước tẩy đi bùn đất, nơi đó lắng đọng rất nhiều nước bùn. Nghe nói có danh sĩ Giang Nam lấy bùn này chế thành một chiếc ấm, được lưu truyền rộng rãi. Lúc này, một đôi nam nữ đang đứng trước vạc nước, ghé tai nói nhỏ. Lão chủ trì ra chùa xuống núi, muốn đi vạn dặm đến Bắc Mãng cùng người tranh cãi, những con gà vịt này phải có người nuôi, liền giao cho hai đứa trẻ từ nhỏ lớn lên trên núi, dù sao chúng cũng thường chơi đùa ở đây, quen cửa quen nẻo, lão hòa thượng rất yên tâm. Tiểu hòa thượng khoác một chiếc cà sa xanh ngọc mới tinh sạch sẽ, Lưỡng Thiện Tự khác với Thiên Sư phủ của Long Hổ Sơn, dù có triều đình ban thưởng, cũng không thích khoác áo tím. Chiếc cà sa của tiểu hòa thượng đã là quy cách mà những đại tăng cao đức trong chùa mới được mặc. Bất quá, ngay sau đó, tiểu hòa thượng môi đỏ răng trắng thanh tú, mặt mày phiền muộn, mở miệng đầy do dự: “Cây Mận, lại có người đến chùa đòi cáu bẩn trong vạc lớn này, ngươi nói chúng ta có nên cho không?”
Cô bé đưa tay khuấy nát vạc nước sạch, tiện thể liếc mắt: “Không cho! Dưới gầm trời này làm gì có đạo lý khách nhân trèo lên cửa lại lấy đồ, quá không biết xấu hổ.”
Tiểu hòa thượng cau mày: “Nhưng lão chủ trì chỉ cần có bùn, mỗi lần đều sẽ đáp ứng.”
Thiếu nữ trừng mắt: “Lúc này lão chủ trì không ở, là ta làm chủ, ta quyết định!”
“Sư phụ sư nương mà biết, lại trách ta không hiểu đạo đãi khách.”
Thiếu nữ mắt sáng lên, dương dương đắc ý, tự cho là đã tìm được biện pháp vẹn toàn: “Hay là chúng ta bán một lượng bạc một nhúm đất?”
Tiểu hòa thượng là người đầu óc chậm chạp, hiển nhiên không có phần thông minh này, mặt mày khó xử, cũng không dám phản bác thiếu nữ, chỉ đành im lặng.
Thiếu nữ suy nghĩ, trịnh trọng nói: “Một nhúm đất bán một lượng bạc, có vẻ hơi quá đáng, thôi được rồi, mặc kệ hắn đào đi bao nhiêu, chúng ta chỉ lấy một lượng bạc. Ra ngoài hành tẩu giang hồ phải khôn khéo một chút, nhưng ở trong nhà, vẫn phải phúc hậu. Ngươi xem lần trước đến Bắc Lương Vương phủ, Từ Phượng Niên đối đãi với chúng ta rất xa xỉ, đó mới gọi là đại khí, ta cũng không thể keo kiệt.”
Tiểu hòa thượng Nam Bắc nhếch miệng cười rạng rỡ.
Cô nương Đông Tây rút tay khỏi vạc nước, nhỏ giọng căn dặn: “Quay đầu về đến chỗ cha mẹ ta, còn có lão chủ trì, ngươi không được nói ta kiếm được một lượng bạc, nhớ chưa?”
Tiểu hòa thượng cười ngây ngô, nghĩ ra cách không cần nói dối: “Lát nữa bán bùn, ta lên núi đem gà vịt đuổi vào chuồng, cái gì cũng không nhìn thấy.”
Cô nương Đông Tây ném một cái nhìn khinh thường: “Ngươi sau này lớn lên, chắc chắn cũng đần chết, làm sao có thể thành phật đốt ra xá lợi.”
Tiểu hòa thượng sờ đầu trọc, có chút thẹn thùng.
Khi cô nương Đông Tây chuẩn bị đi buôn bán với danh sĩ Giang Nam mặt dày mày dạn ở trong chùa không chịu đi, nhìn thấy một vị tăng nhân áo trắng thân hình cao lớn chậm rãi đi tới, nàng cười tít mắt, chạy tới, gọi một tiếng cha. Tiểu hòa thượng đang học tiếng gà gáy để lừa những con gà già cũng nở nụ cười. Tăng nhân áo trắng vuốt đầu con gái, bảo nàng đi làm việc của mình. Tiểu cô nương hồn nhiên ngây thơ, không buồn không lo, đưa cho Nam Bắc một ánh mắt “đừng nói lỡ miệng”, sau đó nhanh nhẹn rời đi. Nam Bắc kỳ thực không ngốc, chỉ liếc qua vẻ mặt sư phụ, liền biết có chuyện, dừng động tác đuổi gà buồn cười, tăng nhân áo trắng Lý Đương Tâm do dự một chút, nói: “Sư phụ ngươi và sư phụ cãi nhau không được, đánh nhau càng không được, ta phải ra ngoài một chuyến, khi ta không có ở đây, ngươi trông chừng Cây Mận.”
Nam Bắc dùng sức gật đầu, lập tức hỏi: “Sư nương biết rồi?”
Lý Đương Tâm cười nói: “Chuyện nhỏ nghe nàng, chuyện lớn theo ta, những năm này đều như vậy.”
Nam Bắc nghiêng đầu, nghĩ thầm từ khi hắn nhớ được chuyện, chưa từng thấy chuyện lớn nào nghe theo sư phụ, đều là nghe sư nương.
Tăng nhân áo trắng sờ đầu trọc, biết đồ đệ đang nghĩ gì, cười ha ha nói: “Lần này không phải là đại sự sao.”
Nam Bắc cẩn thận hỏi: “Sư phụ, có thể cùng lão phương trượng trở về chùa không?”
Tăng nhân áo trắng thở dài: “Không biết.”
Nam Bắc tiểu hòa thượng không nói hai lời, đuổi theo Cây Mận, lập tức mang theo cô nương Đông Tây đang nổi giận đùng đùng trở về. Tăng nhân áo trắng bất đắc dĩ cười, trong nhà bốn người, tức phụ nói chuyện không bằng con gái, hắn cũng chỉ có thể lải nhải đồ đệ, đáng tiếc tên ngốc này lại luôn hướng về phía các nàng.
Tiểu cô nương chống nạnh nói: “Cha, người phải xuống núi, sao không thông báo cho con một tiếng.”
Tăng nhân áo trắng ngượng ngùng cười: “Sợ con không cho phép.”
Cây Mận sắc mặt rất nhanh chuyển biến, đang muốn nói chuyện, Lý Đương Tâm biết con gái hơn ai hết, lắc đầu nói: “Cây Mận, con không thể đi.”
Tiểu cô nương sắc mặt ảm đạm, cúi đầu nhìn mũi chân, tựa hồ che giấu ánh mắt đỏ hoe, hỏi: “Nương đồng ý?”
Tăng nhân áo trắng ừ một tiếng.
Cây Mận đến gần, nhẹ nhàng giật ống tay áo hắn: “Hay là con đi xin nương ít bạc?”
“Không cần, giữ lại mua son phấn, ăn mặc thật xinh đẹp, cha chỉ cần nghĩ đến Cây Mận trong nhà, nghĩ đi nghĩ lại liền không thấy lạnh không thấy đói.”
“Lại khoác lác. Đúng rồi, cha, trong chùa có rất nhiều hòa thượng đầu trọc đều biết đánh nhau, hay là gọi họ đi cùng cha?”
“Không cần, cha đi được nhanh, bọn họ theo không kịp.”
“A.”
“Cha không ở nhà, nếu buồn chán, thì cùng Nam Bắc xuống núi đi chơi. Thái An Thành con chưa từng đến, son phấn ở đó mới tốt. Cha không có tiền, nhưng thất của phương trượng sư phụ con có rất nhiều đồ tốt, đem bán rất đáng tiền, so với bán bùn thối trong chum còn kiếm được nhiều hơn, ví dụ như bồ đoàn mà lão phương trượng thường dùng để thiền định.”
“Như vậy không tốt đâu?”
“Có gì không tốt, quay đầu bảo Nam Bắc bện cái mới.”
“Ai, đi thôi đi thôi, còn nữa, không được lăng nhăng với những cô gái khác, để mẫu thân tức giận.”
“Sao có thể chứ, trong mắt cha, trừ Cây Mận và mẹ con, không có nữ nhân nào khác.”
Trên đường lên núi, rất nhiều khách hành hương đều thấy một vị tăng nhân áo trắng phiêu dật.
Một vài cô gái trẻ tuổi và phụ nhân, đều vô thức nhìn theo vài lần.
Giang hồ trăm năm, kiếm thần Lý Thuần Cương đeo Mộc Mã Ngưu, thực sự phong lưu. Ngựa trắng áo trắng về Thái An, hoàng đế thân nghênh dắt ngựa vào cung, lúc đó Lý Đương Tâm, cũng thực sự phong lưu.
Xa Lưỡng Thiện Tự, nơi bốn bề vắng lặng, có bạch hồng vút lên không trung.
P/s: Không biết là Hách Liên Uy Vũ hay Hách Liên Vũ Uy nữa.