Chương 11: Son phấn thám hoa | Tuyết Trung

Tuyết Trung - Cập nhật ngày 16/02/2025

Bình thường, ngoài lúc trà dư tửu hậu, mỗi khi cảm thấy buồn bực, chán ngán, cứ nửa tuần Từ Phượng Niên lại tới chỗ triều đình hoặc sư phụ Lý Nghĩa Sơn lĩnh giáo học vấn, hoặc lên lầu hai tìm một hai cuốn mật giáo vui vẻ pháp môn bí điển về phòng tự học. Nhưng từ khi bạch hồ nhi mặt vào ở, Từ Phượng Niên không tới quấy rầy gia hỏa này bế quan nữa.

Vương phủ trên dưới giăng đèn kết hoa, vui mừng khôn xiết, chỉ riêng đèn lồng đỏ thẫm đã treo không dưới sáu trăm cái.

Cho nên Từ Phượng Niên luôn thay những thích khách hành hiệp trượng nghĩa kia bênh vực kẻ yếu, coi như khinh công có giỏi đến mấy mà chạy vào vương phủ, muốn tìm được Từ Kiêu cũng không dễ. Chín rẽ mười tám ngoặt, hảo hán nào thiếu kiên nhẫn chắc chắn phải nhịn không được mà giơ chân chửi mẹ.

Trong tháng giêng, khách khứa mang theo lễ vật quý giá tới thăm nườm nượp không dứt, nhưng có tư cách dâng lễ vật trước mặt Đại Trụ quốc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Quá nửa đều không qua được cửa ải của quản gia Tống Ngư, sau đó lại có hơn nửa bị đại quản gia Trầm Thuần cản lại.

Số còn lại đều là quan lớn hoặc thế giao ngang hàng Lý Hàn Lâm, Nghiêm Trì Tập phụ thân. Những lão già này xưa nay đều chuẩn bị hai phần lễ, hiển nhiên am hiểu sâu quy củ của Bắc Lương Vương phủ, trừ phi là việc quân quốc đại sự, còn lại hết thảy đều do thế tử điện hạ định đoạt.

Từ Phượng Niên tự nhiên ai đến cũng không từ chối, thúc thúc bá bá đều gọi rất chăm chỉ, đạo lý đối nhân xử thế càng thêm quen thuộc.

Tết nguyên tiêu.

Từ Phượng Niên dẫn theo một đám ác nô chó săn tới Khoa Giáp ngõ hẻm nổi tiếng ở Lăng Châu ngắm đèn màu. Nguyên tiêu vốn là thời điểm tốt để ngắm đèn, ngắm trăng, ngắm giai nhân.

Lưu vong ba năm, Từ thế tử tăng thêm không ít kiến thức, không chỉ nắm vững không ít thô tục lý ngữ của các châu quận, còn nghe được rất nhiều lời hay ý đẹp, ví dụ như “Có nữ nhân nơi nào, giang hồ nơi đó”, cảm xúc rất sâu, rất tán thành.

Vì các cô nương, số lần Từ Phượng Niên vung tay xuất thủ với người khác, hai tay cộng hai chân cũng đếm không xuể, còn phải thêm cả Lý Hàn Lâm, Khổng võ si mấy tên ranh con này mới miễn cưỡng đủ. Bao năm qua, những kẻ bại tướng xui xẻo gặp nạn dưới tay hắn có thể gom thành mấy hàng ngũ.

Có một vị hoa khôi mới nổi, danh tiếng gần đây mơ hồ lấn át cả Hồng Tước lâu của Tử Kim lâu, lại ở ngay trong Khoa Giáp ngõ hẻm. Cho nên Từ Phượng Niên dẫn theo Ngư Ấu Vi, nói muốn dẫn nàng đi đập phá quán.

Khoa Giáp ngõ hẻm chen chúc dị thường, đám du côn chuyên môn thừa cơ hội này để giở trò sàm sỡ, từng tên ánh mắt sáng rực, bóp tay sờ ngực đập mông, thủ pháp lão luyện. Lại có kẻ tài cao gan lớn, một bên la hét “Chen cái gì mà chen, vội vàng mang người nhà đi đầu thai à?”, một bên huých mông tiểu nương tử ven bờ. Vận khí tốt, nếu đụng phải phụ nữ có chồng lẳng lơ đang xuân tình, không chừng còn được phối hợp mà mài mài, nhân sinh muôn màu, thật kỳ quái.

Từ Phượng Niên khi còn bé không ít lần cùng Lý Hàn Lâm làm những chuyện bỉ ổi này, chỉ bất quá lúc ấy, các tỷ tỷ quay đầu lại thấy là một thiếu niên tuấn tú, phần lớn không so đo.

Từ Phượng Niên đi tới đâu, tự động có một con đường nhỏ rẽ ra, không ai ăn gan hùm mật báo mà dám chiếm tiện nghi của Ngư hoa khôi.

Từ Phượng Niên không có hứng thú với đoán đố đèn, ngược lại, một đôi nam nữ có vẻ tình lữ trước mặt lại khơi dậy hứng thú của hắn.

Chàng trai trẻ tuổi ăn mặc lộng lẫy, một thân đỏ thẫm phối vàng óng ánh, tay áo buộc bằng dải lụa xanh thẳm vân bạc, thắt lưng quấn một dải ngọc dương chi mỹ ngọc, ngược lại không đeo kiếm. Nữ tử tư thái uyển chuyển hàm xúc, bóng lưng thướt tha, phong tình chập chờn.

Nàng không mở miệng nhiều, đều là nam tử nói chuyện, “Phiền muội muội, các nàng đều là nước làm cốt nhục, còn nam tử đều là bùn làm cốt nhục. Cho nên ta gặp nữ tử liền nhẹ nhàng khoan khoái, gặp nam tử liền cảm giác trọc thối bức người! Phiền muội muội, khi nào nàng mới bằng lòng cho ta ăn son phấn trên miệng nàng?”

Từ Phượng Niên nghe xong liền bực mình, không nói hai lời, tăng tốc bước chân, một cước đá vào mông công tử ca kia. Là một kẻ thân thể yếu đuối, lập tức ngã nhào về phía trước.

Từ Phượng Niên đuổi theo liền đạp cho một trận. Vị thiếu gia kia không kịp kêu la, đã bị Từ Phượng Niên giẫm chân lên miệng, khuôn mặt xinh đẹp lập tức máu tươi lẫn bụi đất. Từ Phượng Niên chân không ngừng đạp, cười hắc hắc nói: “Không phải cảm thấy bùn làm cốt nhục ô uế không chịu nổi sao? Chính ngươi không phải cũng là bùn làm? Sao không đi thắt cổ? Còn mẹ nó đòi ăn son phấn của nữ nhân, ăn cứt thì có muốn không?!”

Đám ác nô sợ thiên hạ không loạn lớn tiếng khen hay, tâng bốc thế tử điện hạ còn hơn cả thiên hạ đệ nhất cao thủ.

Phiền muội muội trong miệng của công tử ca tuấn dật thất kinh, trừng lớn đôi mắt trong sáng biết nói, ôm lấy tim, điềm đạm đáng yêu.

Từ Phượng Niên giẫm mỏi chân, đương nhiên kế tiếp là thả chó, thả ác nô, phân phó nói: “Đem gia hỏa này ném vào hố phân.”

Hai tên ác nô quen làm chuyện xấu cười nhe răng chạy tới, mỗi tên xách một chân, kéo công tử trẻ tuổi phong nhã thoát tục ban nãy rời khỏi Khoa Giáp ngõ hẻm.

Phiền muội muội kia nước mắt trong suốt, sợ hãi run giọng nói: “Lâm ca ca là thám hoa năm ngoái.”

Thám hoa lang?

Từ Phượng Niên quay sang tiểu nương tử ốm yếu như một cành u lan, đãi ngộ khác hẳn một trời một vực, ôn nhu cười nói: “Phiền muội muội, trạng nguyên lang mới tốt, nếu không thật không xứng với tuyệt mệnh liên hoàn thập bát cước danh chấn giang hồ của bản công tử.”

Cô nương kia có vẻ như sợ hãi, ôm lấy tim thở dốc, sắc mặt tái nhợt.

Từ Phượng Niên vốn muốn hỏi tiểu thư là người phương nào, xem tình hình vẫn là không nên hù dọa cô nương thì tốt hơn, chỉ hảo ngôn khuyên bảo: “Phiền muội muội, chờ Lâm thám hoa leo ra khỏi hố phân, bảo hắn đừng có ăn son phấn nữa, cẩn thận bị Lý đại công tử Lý Hàn Lâm ở Phượng Châu coi là thỏ nhi gia chuyên nịnh mông.”, sau đó mang theo Ngư Ấu Vi dở khóc dở cười cùng đám ác bộc dương dương đắc ý nghênh ngang rời đi.

Hồng Tước lâu vừa nghe tin thế tử điện hạ đại giá quang lâm, đều nơm nớp lo sợ như chuột thấy mèo. Từ Phượng Niên cũng chưa vào lầu, chỉ để một tên ác nô móc ra giấy niêm phong của quan phủ đã chuẩn bị sẵn, chạy tới dán lên cửa chính sơn son.

Tú bà của Hồng Tước lâu, người được mệnh danh là “mẹ mìn” số một Lăng Châu, sụt sùi như cha mẹ chết, đến trước mặt Từ Phượng Niên, lau nước mắt cẩn thận hỏi: “Thế tử điện hạ, đây là nguyên do gì vậy? Nếu Hồng Tước có chỗ nào chiêu đãi không chu đáo, điện hạ cứ đá ta mấy đá, đạp ta mấy cước là được. Điện hạ xin đợi, Hồng Tước lập tức đi ngay để mấy vị hoa khôi cùng nhau trang phục điện hạ.”

Từ Phượng Niên xụ mặt cười lạnh nói: “Ta nghe nói, ba năm trước, khi ta mới rời khỏi Lăng Châu được mấy chục dặm đường, Hồng Tước lâu đêm đó liền trắng trợn ăn mừng đến hừng đông, nghe nói cả dòng Nam Hoài sông đều là hương, có thể uống hết một trăm vò rượu ngon? Có thể kiếm được mười vạn lượng bạc trắng?”

Tú bà vẻ mặt cầu xin giải thích: “Điện hạ minh giám, Hồng Tước chỉ là buôn bán nhỏ, nào dám cự tuyệt khách.”

Từ Phượng Niên bị chọc cười, lời nói thấm thía: “Ngươi có nỗi khổ tâm, vốn thế tử hiểu rõ, nhưng nên làm thế nào thì vẫn làm thế ấy. Ngươi yên tâm, gặp rủi ro tuyệt không chỉ có một mình Hồng Tước lâu, những kẻ ba năm trước đây từng tới đây uống rượu tìm vui, từng bước từng bước thu thập hết. Hồng Tước muốn mở cửa, trước tiên đem Liễu Tước Nhi từng giễu cợt Ngư Ấu Vi đuổi khỏi Lăng Châu, lại đợi thêm một năm rưỡi nữa, khi nào bản thế tử hết giận, các ngươi mới có thể làm ăn.”

Đại mẹ mìn, người học được thủ đoạn nuôi sấu mã phát tài từ Giang Nam Đạo, còn muốn cầu khẩn, thế tử điện hạ đã không kiên nhẫn, xoay người rời đi, chỉ là quay đầu lại cười nhìn Ngư hoa khôi bên cạnh, “Hả giận chưa?”

Ngư hoa khôi học theo tiền bối Lý Viên Viên, đều rời khỏi thanh lâu vào thời điểm phong thái động lòng người nhất. Nàng ôm Võ Mị Nương mới một mùa đông đã nặng thêm năm sáu cân, chưa hề nói gì.

Trên đường đi ngắm đèn ở cầu Sư Tử bờ sông Nam Hoài, thế tử điện hạ bất học vô thuật lặng lẽ hỏi: “Ấu Vi, vừa rồi ta vốn định dùng ‘một người làm quan cả họ được nhờ’ để hình dung đám tinh trùng lên não làm xằng làm bậy ở Hồng Tước lâu, có thỏa đáng không?”

Trong con ngươi Ngư Ấu Vi nổi lên phong cảnh nhỏ bé như bọt rượu mới trên mặt lục nghĩ, ngữ khí lại hết sức bình tĩnh: “Không ổn.”

Từ Phượng Niên tự đắc nói: “May mắn.”

Cầu Sư Tử mười ba lỗ ở Lăng Châu gần như là đại danh từ của Khoa Giáp ngõ hẻm.

Cây cầu này có ba điều kỳ lạ, thứ nhất là cầu tên Sư Tử, nhưng trên lan can nhìn trụ lại điêu khắc bách thú thiên cầm, duy chỉ thiếu sư tử. Thứ hai là thân cầu dùng cẩm thạch, cho nên luôn có người mang búa sắt, chùy sắt tới gõ chút ngọc, đục chút ngọc phấn đem bán lấy tiền, đến mức Sư Tử cầu lâu dài có nửa chính thức thân phận tráng hán đứng canh ở đầu cầu, đuôi cầu. Thứ ba là có truyền thuyết tiên nhân cưỡi rồng phi thăng trên cầu.

Từ Phượng Niên thấy Ngư Ấu Vi ôm Võ Mị Nương có vẻ mệt, liền nhận lấy bế vào lòng. Chú mèo trắng mập ú hết sức đáng yêu, đối với người chủ tử này cũng không nũng nịu, biểu cảm lạnh nhạt không khác gì Ngư Ấu Vi.

Cầm một xâu kẹo hồ lô, Từ Phượng Niên cũng không để ý, cắn một cái, hắn đột nhiên hỏi: “Ngươi nói xem tên thiếu gia thích ăn son phấn kia nếu không biết bơi thì làm sao? Một thân cứt đái, ra khỏi hố phân rồi làm sao về nhà?”

Ngư Ấu Vi không muốn trả lời vấn đề này, đặc biệt là trong tay nàng còn cầm một phần đường điêu phượng đồ ngọt.

Từ Phượng Niên hiểu lầm rồi.

Vị công tử ca kia có biết bơi hay không kỳ thực đều không quan trọng, bởi vì hắn đứng trong một hầm cầu, đánh chết cũng không chịu leo ra, không muốn Phiền muội muội trong lòng hắn như tiên tử nhìn thấy một Lâm thám hoa đầy người phân.

Phiền muội muội đứng ở nơi không xa, ôm ngực nhíu mày, mềm giọng khuyên bảo, mãi cho đến khi hội đèn lồng nguyên tiêu kết thúc, mới thuyết phục được Lâm thám hoa leo ra khỏi hầm cầu. Còn về việc làm thế nào để trở về, lại là một đoạn đường gian truân chua xót mà thám hoa lang nhất định cả đời khó quên.

Tai bay vạ gió này khiến Lâm công tử, vốn định ngày thứ hai sẽ tới bái phỏng trưởng bối thế giao, phải hoãn lại gần nửa tuần.

Đợi đến khi hắn rốt cục lấy hết can đảm ra ngoài gặp người, lại biết được vị trưởng bối có quan hệ thân thích cực mỏng nhưng tay cầm đệ nhất đẳng công khí của triều đình đã ra khỏi thành dò xét biên cảnh. Thế là thám hoa lang dẫn theo Phiền muội muội lên núi Võ Đang giải sầu.

Quay lại truyện Tuyết Trung

Bảng Xếp Hạng

Chương 196: Không gió cũng không có mưa

Tuyết Trung - Tháng 2 21, 2025

Chương 195: Trung Nguyên chưa từng ít hào khí

Tuyết Trung - Tháng 2 21, 2025

Chương 194: Một cọc mua bán

Tuyết Trung - Tháng 2 21, 2025