Chương 40: Thăm dò | Tiên Tử Xin Nghe Ta Giải Thích

Tiên Tử Xin Nghe Ta Giải Thích - Cập nhật ngày 20/01/2025

Cái này xóa suy nghĩ đến cũng nhanh, mà đi cũng nhanh.
Thế giới này bù đắp cho loại chuyện này quá mơ hồ.
Chứng cứ không đủ, chỉ toàn là suy đoán, những thứ được đưa ra chỉ có thể làm tham khảo, không thể coi là thật.
Muốn nghiệm chứng, còn phải từng bước một mà đi.
Bây giờ Hứa Nguyên có thể khẳng định chỉ có một điều, vị Tần tiên sinh kia, bất kể lệ thuộc vào thế lực nào, có lẽ đều hướng về phía hắn, cái gọi là Tam công tử.
Đáng lẽ nên xuất hiện tại Tiêu Tương các, các nhân vật nữ chính vô duyên vô cớ bị hắn dẫn tới Túy Tiên lâu, nếu nói là trùng hợp, thì đúng là trùng hợp thật.
Ngừng lại suy nghĩ, Hứa Nguyên lại nhìn về phía Nguyệt Nương, nhẹ giọng cười nói:
” Nếu Tần tiên sinh tự mình chọn đầu bài hoa khôi, thì đương nhiên bản công tử không thể bỏ qua.”
Nguyệt Nương trên mặt nụ cười có chút ngập ngừng.
Tam công tử trầm mặc lâu như vậy, nàng vốn nghĩ đối phương sẽ từ bỏ, nhưng lại nghe được một câu như vậy.
Nàng vội vàng nói:
“Tam công tử… Nếu Tần tiên sinh trách tội xuống…”
Hứa Nguyên đưa tay ngắt lời, nhìn vào mắt nàng, quan sát từng biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt nàng, cười nói:
“Trách tội? Nếu Tần tiên sinh nghĩ tới trách tội, Nguyệt Nương chỉ cần để hắn đến tìm ta là được, ngược lại ta thật sự rất hiếu kỳ về vị Tần tiên sinh ấy, người có thể cùng ta đại ca sóng vai…”
Nói xong, Hứa Nguyên cười ha ha một tiếng, quay đầu đi luôn.
Chu Sâm im lặng theo sau.
Nguyệt Nương há to miệng muốn ngăn cản, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lại lời nói.
Lâm viên trong hẻm nhỏ rơi vào hoàn toàn yên tĩnh.
Khi thấy Hứa Nguyên và người kia đi vào Cẩn Huyền chỗ trúc uyển, cửa phòng khép kín, Nguyệt Nương thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đứng dậy và lặng lẽ trở về chính mình biệt viện.

Trúc uyển tự nhiên có danh tiếng, đẩy cửa vào, trước mắt hiện lên một mảnh rừng trúc bao quanh đình viện.
Trúc Diệp xanh tươi, theo gió lan tỏa, một dòng ao nước sóng biếc dập dờn.
Uyển bên trong mang theo hương bùn đất nhàn nhạt, Hứa Nguyên nhìn quanh một vòng, cũng không thấy bất kỳ bóng người nào.
Đình sau là đường, đường phía sau mới là thất.
Đã làm hoàn khố, cũng không có thông tri gì từ Cẩn Huyền cô nương. Hứa Nguyên trực tiếp dẫn theo Chu Sâm đi thẳng vào sâu trong thất.
Đi dọc theo phiến đá đường nhỏ, Hứa Nguyên vô tình hỏi:
“Chu tiên sinh, mới ngươi nói Tần tiên sinh hơn mười năm trước có thể cùng Hứa Trường Ca sánh vai?”
Tin tức này khiến Hứa Nguyên sinh ra ý nghĩ rằng Tần tiên sinh có thể là do sự bù đắp của thế giới này.
Hứa Trường Ca, dám một mình đánh đến Cổ Uyên, tránh xà yêu công chúa đầu ngoan nhân.
Có thể cùng hắn sánh vai, vậy Tần tiên sinh không có lý do không xuất hiện trong kịch bản.
Chu Sâm ngước nhìn bóng lưng Hứa Nguyên, cũng không để ý việc Tam công tử gọi thẳng tên huynh trưởng, khẽ vuốt cằm:
“Ừm, trưởng công tử múa muôi chi niên danh chấn đế kinh, dưới gầm trời này có rất nhiều người có thể cùng trưởng công tử sánh vai.”
“A?”
Hứa Nguyên nhíu mày, hỏi:
“Ý của Chu tiên sinh là vị Tần tiên sinh kia chỉ là cái bala dởm? Nếu đã như vậy, sao phải đơn độc đề cập?”
Chu Sâm theo phía sau Hứa Nguyên nói:
“Tam công tử thông minh, vị Tần tiên sinh cũng khác với những người khác mượn danh tiếng của trưởng công tử.”
“Có gì khác biệt?” Hứa Nguyên hỏi nhẹ nhàng.
Chu Sâm hơi chần chừ:
“Trước đây, trưởng công tử du lịch thiên hạ, cùng Tần tiên sinh cũng có chỗ gặp nhau, hai người kết bạn đồng hành một thời gian.”
“Như vậy sao?”
Hứa Nguyên nỉ non một câu, trong trí nhớ huynh trưởng mặc dù đối đãi mọi người đều ôn hòa, nhưng thực chất bên trong có sự kiêu ngạo.
Tần tiên sinh có thể đồng hành với hắn, nghĩ đến cũng xác nhận không tệ.
Dừng một chút, Hứa Nguyên lại hỏi:
“Chỉ là vậy thôi?”
Chu Sâm lắc đầu:
“Tam công tử có biết mỗi bảy năm Thiên Nguyên kiếm tông sẽ phát thiệp mời, mời thiên hạ chư tông con em trẻ tuổi tại Thiên Nguyên Thành tổ chức đại hội không?”
Hứa Nguyên trầm ngâm, nhẹ gật đầu:
“… Biết.”
Việc này hắn biết.
Không chỉ biết, còn biết ngày đại hội đó sẽ xảy ra sự kiện gì.
Kiếp trước đã nghe tin tức.
Thiên Nguyên đại hội, bên ngoài là khích lệ thiên hạ thế hệ trẻ, nhưng kỳ thực là để cho các tông môn, trưởng lão gặp gỡ và thảo luận các công việc.
Do Thiên Nguyên kiếm tông dẫn đầu, triệu tập các quân phiệt đầu lĩnh đến hội nghị.
Dù sau đó có mục đích như vậy, nhưng vì Thiên Nguyên kiếm tông mỗi lần đều sẽ xuất ra bảo vật “màu vàng kim” làm phần thưởng hạng nhất, mỗi lần Thiên Nguyên đại hội đều có thể coi là thiên hạ thịnh hội.
Hứa Nguyên dừng một chút, hỏi:
“Ý Chu tiên sinh là, Hứa Trường Ca trong chuyến du lịch vừa rồi đã tham gia đại hội này?”
“Ừm, lúc ấy Tần tiên sinh cùng trưởng công tử đồng hành, mục đích chính là để tham dự Thiên Nguyên đại hội.”
“Vậy hắn đã tỷ thí với Hứa Trường Ca? Thực lực rất mạnh?”
Chu Sâm khẽ vuốt cằm:
“Rất mạnh, hắn là một trong số ít người còn sống sót dưới kiếm của trưởng công tử.”
“Hả…?” Hứa Nguyên.
Người còn sống sót…?
Ngây người một khắc, Hứa Nguyên sau đó liền trầm thấp nở nụ cười.
Đại Viêm hoàng triều tể tướng chi tử, tham gia họp thi đấu của các địa phương quân phiệt đầu lĩnh, còn trực tiếp đương đầu với những tông môn kia…
Hứa Nguyên đại khái đoán được những gì đã xảy ra tại đại hội Thiên Nguyên cách đây mười ba năm, cũng hiểu phần nào hạn mức cao nhất của Tần tiên sinh nằm ở đâu, khẽ cười một tiếng:
“Ta biết đại khái vị Tần này là ai rồi…”
Nói xong, đã nhận được đầy đủ tin tức, Hứa Nguyên không cần nói thêm nữa.
Trúc uyển rộng lớn, đi vào sâu trong, vượt qua đình viện đại đường, đi qua hai cổng vòm đá, Hứa Nguyên nhìn thấy một mảnh rừng trúc, xen lẫn với con đường nhỏ.
Hai người tiếp tục đi trên con đường nhỏ, vượt qua một khúc quanh, cuối cùng đến một vùng rừng trúc rộng mở.
Hiện lên một hình khuyên, để lại một mảnh đất trống,
Ánh nắng như thác nước đổ xuống, một tòa cổ phác trúc lâu cô độc đứng sừng sững, giữa rừng trúc yên ắng, tĩnh mịch.
Tranh cổ và nhạc mang theo chút phiền muộn vang lên từ trong thất, truyền vào tai Hứa Nguyên.
Hứa Nguyên đứng đó, lặng lẽ nghe một lúc, liếc nhìn qua Chu Sâm bên cạnh, nói:
“Chu tiên sinh, tầng trên còn có hai vị giai nhân chờ, ngươi… không quay lại nhìn xem sao?”
Hắn không muốn một hồi lại bị Chu Sâm ngồi xổm ở cửa ra vào, nhìn hắn tường thuật trực tiếp.
Chu Sâm nghe vậy sờ lên râu cằm, có chút im lặng, ho nhẹ một tiếng, chắp tay:
“Khục, vậy… Chu mỗ trước tiên chúc Tam công tử võ vận hưng thịnh.”
“….” Hứa Nguyên.
Hai người nhìn nhau không nói gì, nhưng cùng lúc cười ha ha một tiếng.
Cười xong, nghe theo tiếng đàn từ trong trúc lâu truyền ra, Chu Sâm quay người rời đi, Hứa Nguyên tiến bước về phía trước.
Rừng trúc theo gió xào xạc, một mình tiến vào trúc lâu, đi theo tiếng đàn lên tầng hai, đứng ở một bên trước phòng.
Rất nhanh, một khúc nhạc kết thúc, một giọng nữ dịu dàng từ trong truyền ra:
“Tam công tử đã tới, cần gì phải đứng ở ngoài cửa?”
Dứt lời, trong phòng tiếng đàn lại vang lên.
Hứa Nguyên lắc đầu, không lưu lại, trực tiếp đẩy cửa vào.
Xốc màn châu nội thất, theo bên trong vang lên âm thanh, Hứa Nguyên bước vào khuê phòng của nữ tử.
Trong phòng, một nữ tử ngồi ngay ngắn bên cây cổ cầm, đôi mắt trong veo hạ xuống, ngón tay thuôn dài không ngừng nhảy múa, âm thanh du dương từ dây đàn truyền ra.
Nữ tử mặc váy đỏ tươi, cổ áo mở rộng, lộ ra làn da trắng như tuyết.
Gương mặt như phù dung, mày như liễu, so với hoa đào còn quyến rũ hơn rất nhiều, da dẻ như tuyết, mái tóc đen xắn cao, có một cây ngọc trâm chiếu ánh sáng nhu hòa.
Nhìn thấy nhan sắc của nữ tử, Hứa Nguyên đại khái đã hiểu tại sao bụi hoa lão thủ nguyên thân lại si mê nàng, thậm chí biến thành một kẻ hâm mộ.
Mị cốt thiên thành.
Đè nén sự kích thích trong lòng, Hứa Nguyên tập trung, cúi người ngồi vào bồ đoàn đối diện nữ tử.
Sau khi ngồi xuống, một thanh tú thị nữ lập tức châm cho hắn một chén trà thơm, sau đó thản nhiên lui ra ngoài.
Hương trà nhàn nhạt tràn ngập phòng, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, mờ ảo.
Thưởng trà, nghe nhạc, ngắm mỹ nhân, cuộc sống thật hài lòng.
Trong không gian tĩnh lặng, Hứa Nguyên say sưa nhắm mắt.
Không biết từ lúc nào, không biết mấy khúc nhạc đã kết thúc.
Tô Cẩn Huyền chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía nam tử đang nhắm mắt lắng nghe, khẽ mỉm cười:
“Tam công tử, xem ra ngài cũng có chút hiểu biết về âm luật?”
Theo giọng nói của nàng truyền tới,
Hứa Nguyên từ từ mở mắt, sững sờ một lát.
Lấy lại tinh thần, cười nhẹ lắc đầu, Hứa Nguyên chỉ vào bộ hồng y của vị nữ chính, nói:
“Ta không hiểu âm luật, so với âm luật ta càng thích tiếng người tự nhiên hơn, Cẩn Huyền tiểu thư, ngươi hẳn phải biết ta tìm ngươi vì lý do gì phải không?”
Nói xong, Hứa Nguyên liếc qua giường lớn trong sương phòng bị tấm vải hồng che khuất.

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 531: Tả hữu khó phân (3)

Phổ La Chi Chủ - Tháng Một 21, 2025

Chương 530: Mới một đời chiến lực mạnh nhất

Quang Âm Chi Ngoại - Tháng Một 21, 2025

Q.1 – Chương 530: Tả hữu khó phân (2)

Phổ La Chi Chủ - Tháng Một 21, 2025