Chương 4: Ly biệt | Thương Nguyên Đồ
Thương Nguyên Đồ - Cập nhật ngày 30/01/2025
Nhục thân tu luyện tới Nguyên Sơ Đế Quân, lại thôn phệ luyện hóa giá trị ước ‘1500 phương’ Nguyên Sơ Chi Thạch. Nhờ đó, nhục thân càng thêm cứng cỏi tựa như pháp bảo, về cận chiến thì so với vực ngoại chân thân cũng không hề kém cỏi nhiều.
Trong Thiên Địa đại điện, ta một lần nữa xác định thực lực của mình.
Nguyên Thần Kiếp cảnh thực lực phối hợp cận chiến, vẫn như cũ thuộc về ‘Tứ Kiếp cảnh cấp độ’.
Tại trong Kiếp cảnh, Nhất Kiếp cảnh và Nhị Kiếp cảnh chênh lệch người có thể xem nhẹ, nhưng Tam Kiếp cảnh lại là một bước nhảy vọt. Càng về sau, mỗi Nhất Kiếp cảnh tăng lên thì biên độ biến hóa càng lớn, muốn Mạnh Xuyên đạt tới ‘Ngũ Kiếp cảnh chiến lực’ hiển nhiên không dễ dàng như vậy.
Giang Châu thành, dù đã vào thu nhưng vẫn nóng bức không gì sánh bằng.
Mạnh phủ.
“Nhạc phụ đại nhân.” Mạnh Xuyên đang bồi Liễu Dạ Bạch.
Liễu Dạ Bạch ngồi trên ghế, tóc hắn thưa thớt, sắc mặt lại rất hồng nhuận và phơn phớt. Trên mặt lão có thể thấy rất nhiều đốm mồi, những nếp nhăn đã sớm sâu như khe rãnh. Giờ phút này, lão cười hô hô nhìn ngắm ngoại tôn cùng ngoại tôn nữ.
“Mạnh Xuyên a, ta còn nhớ rõ, năm đó hai tiểu gia hỏa này ra đời.” Liễu Dạ Bạch vui vẻ nói, “Là tại Cố Sơn phủ, sau khi hai người bọn họ sinh ra, hai vợ chồng các ngươi phải đối phó với Yêu tộc rất bận rộn, Đại Giang cũng muốn ở Đông Ninh phủ quản lý Mạnh gia chủ trì Địa Võng… Là ta, là ta một mực mang theo hai người bọn họ, bọn chúng cũng rất dính ta.”
“Năm đó vất vả nhạc phụ đại nhân.” Mạnh Xuyên mỉm cười đáp, hắn cũng nhớ rõ những năm tháng đó, khi đó hắn còn chưa thành Phong Hầu Thần Ma.
“Ông ngoại.”
Mạnh An và Mạnh Du cũng đang bầu bạn bên Liễu Dạ Bạch.
“Cảm giác như chưa qua bao lâu, thời gian trôi qua thực sự quá nhanh.” Liễu Dạ Bạch lắc đầu, “Chỉ một cái chớp mắt, ta đã già đi đến mức không còn nhiều sức. Người a, đến lúc này luôn hồi tưởng về quá khứ, nhớ lại tuổi thơ, nhớ lại lúc còn trẻ.”
Đúng vào lúc này, hai bóng người từ đằng xa đi tới, một vị là lão giả tóc trắng, một vị là trung niên phụ nhân.
“Cha, mẹ.” Mạnh Xuyên lập tức đứng dậy, trong khi Mạnh An và Mạnh Du càng nhanh chóng đứng dậy đi nghênh đón: “Tổ phụ, tổ mẫu.”
Lão giả tóc trắng vẫn còn rất già nua, vẻ ngoài hiển thị rõ sự lão hóa. Nhưng với tư cách là Đại Nhật cảnh Thần Ma, thanh trí của hắn vẫn rất thanh tỉnh, không cần người nâng, hắn vẫn cao lớn, hơi mập mạp, quanh năm cười ha hả, càng thêm hiền lành.
“Hôm nay thật sự khó có được, con của ta, tôn tử tôn nữ đều tới.” Mạnh Đại Giang cười nói.
“Du nhi càng ngày càng đẹp.” Bạch Niệm Vân cũng cười nhìn cháu gái, nhiều năm trước, Mạnh Xuyên toàn tâm chỉ điểm Mạnh Du, rốt cuộc nàng đã thành Phong Vương Thần Ma. Chỉ có điều, trong tu hành, nàng rõ ràng kém hơn ‘Mạnh An’ rất nhiều, thành Phong Vương Thần Ma… Chỉ là vì có một cái đem « Vân Vụ Long Xà thân pháp » thoát thăng đến Đế Quân viên mãn phụ thân, phụ thân toàn lực chỉ điểm, Mạnh Du mới khó khăn thành Phong Vương.
“Ôi, Đại Giang, nhìn xem ngươi, già như thế này rồi.” Liễu Dạ Bạch cười nói, hắn thật sự trẻ hơn nhiều.
“Tôi chí ít còn tóc một chút.” Mạnh Đại Giang ngồi bên, nhìn lão bạn già, “Ngươi xem, tóc của ngươi thiếu thốn, sao không thử làm cái đầu trọc luôn cho rồi.”
“Đến, ăn chút dưa hấu.”
Mạnh Xuyên vung tay, trên bàn xuất hiện một trái dưa hấu, đồng thời nhanh chóng chia thành từng miếng. Ruột dưa rất đỏ, Mạnh An và Mạnh Du lập tức cầm từng miếng dưa đưa cho tổ phụ, tổ mẫu và ông ngoại.
Ăn dưa, tán gẫu.
Mạnh Xuyên cười nhìn cảnh tượng này, mẫu thân còn sống lâu, nhưng phụ thân chỉ còn hơn ba năm tuổi thọ, nhạc phụ Liễu Dạ Bạch cũng chỉ còn tám năm nữa.
Cuộc sống như vậy trôi qua từng ngày ít một.
Năm ấy khi mình còn nhỏ, chính là bọn họ che chở cho mình một bầu trời, giờ đây bọn họ đang dần dần già đi.
Hàn huyên hơn nửa canh giờ, Mạnh Đại Giang cười nói: “Xuyên nhi, hôm nay là ngày gì mà triệu tập mọi người lại như thế. Bình thường thì ngươi chỉ ngẫu nhiên tìm chúng ta, hẳn là Mạnh An, Mạnh Du hai tiểu gia hỏa này đều bề bộn nhiều việc đi.”
“Đúng vậy, cha, hôm nay có chuyện gì vậy?” Mạnh Du cũng hỏi.
“Ừm.”
Mạnh Xuyên gật đầu, nhìn về phía Mạnh An bên cạnh.
Mạnh An nói: “Là ta, ta muốn rời khỏi Nhân tộc thế giới, tiến về vực ngoại.”
“Tiến về vực ngoại?” Mạnh Đại Giang, Bạch Niệm Vân, Liễu Dạ Bạch nhìn nhau, trầm tư, ba người mặc dù cảnh giới tu hành không cao, nhưng cũng đều là tiền bối của Mạnh Xuyên và Liễu Thất Nguyệt, biết chút tin tức đơn giản về vực ngoại.
“Đại trượng phu, nên chí ở bốn phương.” Mạnh Đại Giang cười nói, “Nếu muốn đi, thì cứ đi đi. Trước đây ta cũng từng nghĩa vô phản cố, tham gia quân đội, đi sát cổng thành cùng Yêu tộc chiến đấu. Cha ngươi và mẹ ngươi cũng vừa rời khỏi Nguyên Sơ sơn, cũng từng cùng Yêu tộc chém giết, trong thời gian mang theo hai người các ngươi, cha mẹ ngươi còn thường xuyên chém giết bên ngoài, không ít Yêu Vương cũng đã bị họ hạ gục.”
“Nếu muốn đi cứ việc đi, nhưng phải cẩn thận.” Liễu Dạ Bạch cũng nhắc nhở.
“Tất cả đều phải cẩn thận.” Bạch Niệm Vân cũng nói, “Cha ngươi cũng đã sống ở vực ngoại một thời gian, con hãy thường xuyên thỉnh giáo cha ngươi.”
Cả ba vị đều đã trải qua nhiều trận máu lửa, cũng dần dần tiếp nhận việc này.
…
Ở bên ngoài Giang Châu thành, dưới bầu trời đêm, Mạnh Xuyên cùng Mạnh An, hai cha con sánh vai bước đi.
“Tối nay sẽ đi?” Mạnh Xuyên hỏi.
“Cần phải nói lời tạm biệt với tổ phụ bọn họ.” Mạnh An gật đầu đáp.
Mạnh Xuyên gật đầu, lật tay lấy ra một khối phù lệnh màu vàng, một khối phù lệnh màu tím: “Đây là Hư Không Na Di Phù, đây là Thời Không Truyền Tống Phù, cầm lấy.”
“Hư Không Na Di Phù?” Mạnh An nhìn kỹ hai tấm phù lệnh trước mặt, có chút chấn kinh.
Hắn đã sớm biết, Nguyên Sơ sơn có một phần Hư Không Na Di Phù đã bị mất, ít nhất ở Tôn Giả cấp cũng không tìm thấy trong bảo khố.
Trừ phi Thương Nguyên tổ sư bảo tàng, tầng thứ cao hơn mới có khả năng giấu giếm.
“Hư Không Na Di Phù, chỉ cần niệm một cái là có thể kích phát, có thể trong nháy mắt vượt qua vài tòa hà hệ.” Mạnh Xuyên nói, “Trong tình huống bình thường có thể bảo vệ mạng sống. Mà ‘Thời Không Truyền Tống Phù’ thì càng mạnh mẽ hơn, bất kể ở đâu, một khi kích phát… Trong tình huống bình thường đều có thể thoát đi, ngươi chỉ cần theo cảm ứng mà trốn về Tam Loan hà hệ là được.”
“Trốn về quê quán?” Mạnh An không thể tin được, “Từ xa xôi hà vực, lại muốn về quê quán?”
“Dù có xa thế nào vẫn có thể trở về.” Mạnh Xuyên lại lật tay, cầm ra hai tấm phù lục màu đen, “Hai cái này đều là ‘Bất Tử Phù’, bình thường có thể duy trì một canh giờ Bất Tử Thân, lọt vào trí mạng tập kích thì có thể tự động kích phát. Sau khi kích phát, ngươi có thể dựa vào ‘Hư Không Na Di Phù’ hoặc ‘Thời Không Truyền Tống Phù’ để thoát đi.”
Mạnh Xuyên nhìn nhi tử: “Một tấm Hư Không Na Di Phù, một tấm Thời Không Truyền Tống Phù, đại diện cho ngươi hai lần đào mệnh cơ hội.”
“Nếu dùng đến bọn chúng, có nghĩa là ngươi phải mau chóng trốn về, không thích hợp tiếp tục mạo hiểm ở vực ngoại.” Mạnh Xuyên nói.
“Cha…”
Mạnh An nhìn phụ thân, hắn biết Hư Không Na Di Phù trân quý, trước khi đến vực ngoại, hắn chắc chắn đã xem rất nhiều hồ sơ tình báo, cũng biết Thời Không Trường Hà Cương Vực Đồ.
Thật sự có ‘Thời Không Truyền Tống Phù’, nhưng chưa từng nghe qua, nhưng từ mô tả có thể thấy rõ ràng rằng nó vượt trội hơn ‘Hư Không Na Di Phù’ rất nhiều.
“Chỉ có hai lần cơ hội.” Mạnh Xuyên nhìn nhi tử sắc mặt nghiêm túc.
“Hài nhi cáo từ.”
Mạnh An không nói nhiều.
“Nhớ kỹ, đây là quê hương của ngươi.” Mạnh Xuyên nói khẽ, “Có thể trở về thì hãy thường xuyên về thăm, nhìn xem các thân nhân của ngươi, đừng ở bên ngoài lâu quá, lâu, sẽ không thể gặp được nhiều người.”
“Ừm.” Mạnh An nghiêm túc gật đầu.
Hắn cũng không muốn rời bỏ quê hương.
Nhưng hắn nhất định phải đi, để xông ra tương lai thuộc về hắn.
Véo.
Vách tường thế giới bị xé rách, Mạnh An trực tiếp bay qua vết nứt hướng về phía vực ngoại.
Mạnh Xuyên yên lặng nhìn theo cảnh này, nhi tử chỉ mới là Tôn Giả cấp mà đã muốn tiến về nơi sâu thẳm của hà vực, dù có thật thành Đế Quân, nhưng nếu không cần ‘Thời Không Truyền Tống Phù’, có lẽ phải thành Kiếp cảnh đằng sau mới có thể vượt qua hà vực chạy về quê quán.
Chẳng lẽ phải mất bao lâu?
Mấy trăm năm? Ngàn năm?
Mạnh Xuyên trong lòng cảm thấy phức tạp.
Xông ra vách tường thế giới, nhìn thấy vực ngoại hư không, chứng kiến ‘Thái Dương tinh’ và ‘Thái Âm tinh’, Mạnh An có chút rung động, quay đầu nhìn về phía quê quán, nhìn phụ thân, khẽ gật đầu.
“Ông.” Ngay sau đó, hào quang màu tím bao bọc Mạnh An, trong nháy mắt lóe lên rồi biến mất hoàn toàn.
Mạnh Xuyên và nhi tử có liên hệ sâu sắc, huyết mạch cảm ứng cũng rõ ràng.
Hắn trong nháy mắt cảm giác được, nhi tử đã đến một nơi xa xôi hơn nhiều so với Vu Cổ hà vực, thậm chí còn có một lực lượng thần bí mà Mạnh Xuyên mơ hồ cảm nhận được.
“Cần phải tu hành.” Mạnh Xuyên quay người rời đi, hắn sắp đến thời điểm chuẩn bị lần đầu Nguyên Thần chi kiếp.