Chương 31: Hoang mang | Thương Nguyên Đồ
Thương Nguyên Đồ - Cập nhật ngày 01/02/2025
Càn Nguyên sơn cầm tù nhiều Hỗn Độn sinh vật, Mạnh Xuyên cũng rất muốn chém giết một đầu ‘Thất Kiếp cảnh đỉnh phong Hỗn Độn sinh vật’. Dù có thử sức không ít lần, mỗi lần Nguyên Thần phân thân đều bị ép tiêu tán, không chủ động tiêu tán thì liền bị Hỗn Độn sinh vật nuốt chửng.
Không phải là không muốn, mà là thực lực còn chưa đủ!
Thiên Thủ sư huynh đã ghi chép rằng: Nhất định phải đạt tới ‘Nửa bước Bát Kiếp cảnh’ mới có hi vọng chém giết Thất Kiếp cảnh đỉnh phong Hỗn Độn sinh vật. Dù Mạnh Xuyên chưa từ bỏ ý định thử sức, hắn cũng hiểu rõ độ chuẩn xác của thông tin này. Mặc dù hắn đã gần như nắm giữ hoàn chỉnh ‘Thời Gian quy tắc’, chỉ thiếu đúng một đường cuối cùng, nhưng để vượt qua được, lại là một quá trình vô cùng gian nan. Giống như Ma Nhãn hội chủ, Ly Hồng Chi Chủ, Giới Tổ, họ đều đã sớm nắm giữ cơ sở của Thời Gian quy tắc, nhưng họ cũng không thể dung hợp thành một ‘Thời Gian quy tắc’ hoàn chỉnh.
Trong mỗi thời đại, không thiếu gì Thất Kiếp cảnh nắm giữ cơ sở của Thời Gian quy tắc, nhưng ‘Nửa bước Bát Kiếp cảnh’ thì ít hơn nhiều, mà cái khó nằm ở ‘Một đường’ cần vượt qua.
“Một đường này, mới là trở thành nửa bước Bát Kiếp cảnh nan khổ nhất.” Mạnh Xuyên đứng ở trong không gian lao ngục, chung quanh 3000 chuôi Khai Thiên Đao Nhận lơ lửng hai bên, tạo ra một uy thế khiến cho mọi thứ xung quanh bị ảnh hưởng.
Bốn bề là một mê cung Thời Không vặn vẹo.
Một đầu Hỗn Độn sinh vật khổng lồ, xấu xí đang có chút hoảng sợ ẩn núp, nó có tám cái chân ngắn tráng kiện, bốn con mắt chớp chớp, có thể tùy ý tạo dựng huyễn cảnh. Về thực lực, nó ngang với con Hàm Vĩ Đại Xà trước đó. Thế nhưng, so với con đại xà đó, thực lực của Mạnh Xuyên hiện giờ rõ ràng mạnh hơn rất nhiều. Hắn tùy tâm thi triển trận pháp, một cách dễ dàng phá giải vô số chiêu thức của Hỗn Độn sinh vật này.
Hỗn Độn sinh vật mà thi triển huyễn cảnh? Làm Nguyên Thần Thất Kiếp cảnh, Mạnh Xuyên vốn đã am hiểu huyễn cảnh, lĩnh hội 3000 huyễn trận, khiến cho hắn về phương diện này tạo nghệ còn mạnh hơn cả Hỗn Độn sinh vật dựa vào thiên phú.
Chém giết chính diện? Hắn còn có thể tùy ý nghiền ép đối phương.
“Trừ ‘Tuế Nguyệt Luân Hồi’, ngươi dường như không có chiêu thức lợi hại nào khác.” Mạnh Xuyên nhìn Hỗn Độn sinh vật lúc này đang sợ hãi chỉ biết trốn về, khẽ lắc đầu.
“Đi.”
Một ý niệm chợt hiện lên trong đầu.
3000 Khai Thiên Đao, tạo thành đao quang như dây xích, quét về bốn phương tám hướng.
Hỗn Độn Khai Thiên đại trận đệ tứ trọng biến hóa —— Như Ý Đao Liên.
Khi quét qua, mê cung Thời Không như đậu hũ bị chọc thủng, lộ ra Hỗn Độn sinh vật đang ẩn nấp, nó hoảng hốt tìm cách né tránh, nhưng không thể thoát khỏi Khai Thiên Đao Liên này.
Mạnh Xuyên bây giờ đã có tổng cộng lục trọng biến hóa trong Hỗn Độn Khai Thiên đao trận, biến hóa thứ tư này có khả năng khống chế tốt hơn, hắn thi triển ra cũng nhẹ nhàng hơn.
“Phốc.”
Khi đao liên quét qua, tốc độ thời gian trôi qua biến hóa hết thảy chỉ trong chốc lát, con Hỗn Độn sinh vật khổng lồ có hình dáng tựa như ‘Thằn lằn’ đã bị chém chôn vùi, không một dấu vết còn sót lại.
Mạnh Xuyên vừa cất bước, đã tiến tới mệnh hạch ở trước.
Mệnh hạch là một cái túi màu xám.
“Đối phó Thất Kiếp cảnh đỉnh phong Hỗn Độn sinh vật dễ dàng như vậy, mà muốn đối mặt với Thất Kiếp cảnh đỉnh phong Hỗn Độn sinh vật, ta đều đã thi triển ra mạnh nhất đệ lục trọng biến hóa, vẫn ở vào tuyệt đối hạ phong, bị tùy ý chế nhạo.” Mạnh Xuyên không khỏi thở dài.
Đúng vậy, cho dù là nửa bước Bát Kiếp cảnh, cũng chỉ có hy vọng ‘Có thể’ đánh giết Thất Kiếp cảnh đỉnh phong Hỗn Độn sinh vật.
Hiện nay bản thân hắn, cuối cùng vẫn chưa vượt qua được một đường đó, đúng là còn chênh lệch với nửa bước Bát Kiếp cảnh.
Trong lịch sử, những Thất Kiếp cảnh chói lọi nhất, nhiều nhất cũng chỉ được tán thưởng một câu ‘Tiến gần tới nửa bước Bát Kiếp cảnh’.
“Hô.”
Túi màu xám mang theo một tia khí tức đục ngầu, Mạnh Xuyên cảm nhận được, đưa tay chạm vào túi màu xám. Ngay khi vừa chạm, cái túi đã như hạt cát tan biến, tiêu tán vào hư không. Mệnh hạch ‘Túi’ ẩn chứa lực lượng thần bí, triệt để dung nhập vào trong thể nội Mạnh Xuyên. Hắn vô cùng quen thuộc rời khỏi không gian lao ngục, bắt đầu bình tĩnh chờ đợi quá trình dung hợp kết thúc.
Lần này thôn phệ hấp thu lực lượng thần bí, chỉ mất nửa canh giờ đã xong.
“Lần này mang đến lợi ích cũng không rõ ràng như vậy.” Mạnh Xuyên khoanh chân ngồi tại một góc khô héo của Càn Nguyên sơn, chăm chú trải nghiệm.
Bởi vì lần trước thuế biến, khiến cho hắn có được một chút thiên phú về ‘Thời Gian nhất mạch’ từ Hỗn Độn sinh vật, nên lần này tự nhiên biến hóa cũng khá ít.
“Ta thậm chí còn chưa hình thành được thiên phú chiêu thức.” Mạnh Xuyên cảm giác có chút thất vọng.
Thu hoạch của hắn, chỉ là cảm thấy độ khống chế ‘Thời gian’ tốt hơn một chút.
Như chim chóc trời sinh biết bay, cá trời sinh biết bơi.
Mạnh Xuyên bây giờ có thể càng ‘Tinh tế’ khống chế thời gian, kết hợp giữa thời gian và không gian, mà không cần bất kỳ chiêu thức thiên phú nào, dựa vào cảm ngộ của bản thân cũng có thể tạo ra huyễn cảnh — Tuế Nguyệt Luân Hồi.
“So với Tuế Nguyệt Luân Hồi, chiêu thức huyễn cảnh này đã có chút khác biệt, khống chế thời gian của ta đã tăng lên một chút, đối với việc tu hành cũng có chút trợ lực.” Trong đầu Mạnh Xuyên tự nhiên nảy ra vô số ý tưởng về việc khống chế thời gian và không gian.
“Về phần Thời Gian quy tắc.”
“Quá khứ, hiện tại, tương lai, ba cái làm sao hợp nhất, ta vẫn không có đầu mối gì.” Mạnh Xuyên nhíu mày.
Hắn luôn cảm thấy mình có tiến bộ, nhưng lại không cách nào đột phá được bình cảnh, ngay cả tưởng tượng cũng không thể chính xác.
Thực ra, trong 5000 năm qua tại Càn Nguyên sơn, hắn đã nắm giữ được cơ sở của Thời Gian quy tắc. Hắn tu luyện thêm một ngàn năm, mới có thể đánh bại con Hỗn Độn sinh vật thứ hai, chỉ mong tích lũy càng sâu hơn chút.
Hi vọng rằng với tích lũy càng thâm hậu cùng thiên phú, có thể đúng thời điểm có đột phá rõ ràng.
“Thế nào hợp nhất?”
“Quá khứ kéo dài, chính là hiện tại. Hiện tại, cũng tương đương với quá khứ và tương lai.” Mạnh Xuyên khẽ lắc đầu.
Làm cơ sở của Thời Gian quy tắc, ba cái lẫn nhau ảnh hưởng lẫn nhau.
Quá khứ và hiện tại.
Hiện tại và tương lai.
Quá khứ và tương lai.
Liên hệ quá chặt chẽ, có quá nhiều mặt khác nhau, nhưng mọi hướng Mạnh Xuyên thử đều cảm thấy mơ hồ, không một cái nào khiến hắn cảm thấy tự tin.
“Không có đầu mối nào rõ ràng, cũng không có phương hướng nào.”
“Mới thu hoạch được chút thiên phú, nhưng cũng không có đầu mối.” Mạnh Xuyên như có điều suy nghĩ.
Nắm giữ Thời Gian, Không Gian quy tắc, đối với Hỗn Độn sinh vật thì cũng như là một con đường gian nan, không thể chỉ dựa vào một chút thiên phú mà có thể vượt qua.
“Lần này, nếu chỉ vùi đầu vào tu luyện sẽ không thu được bao nhiêu, ta cần có một chút lóe sáng, cần một chút xúc động.” Mạnh Xuyên đã quyết định, “Thôi được, ta sẽ thuận tiện đi một chút, đi dạo vòng quanh. Nhìn kỹ một chút quê quán vũ trụ, tu hành nhiều năm như vậy, quê quán vũ trụ có quá nhiều địa phương ta đều chưa đi qua, chẳng hạn như Cửu Kiếp tinh, vẫn luôn muốn đi… mà đến giờ vẫn chưa có đi.”
…
Bát Kiếp cảnh đại năng, trong phương diện thời gian và không gian đi đã rất xa.
Thời gian và không gian, bọn họ chỉ dùng làm công cụ để lĩnh hội bản chất vô tận của thời không, những di tích họ để lại đều ẩn chứa con đường tu hành của họ. Mạnh Xuyên quyết định không còn khổ tu nữa, mà là đi hành tẩu bốn phương, vừa xem những gì xung quanh vừa tu luyện. Những địa phương… Tự nhiên là những di tích lưu lại của Bát Kiếp cảnh. Dù Càn Nguyên sơn chính là nơi Vĩnh Hằng tồn tại để lại, có lẽ vì là Vĩnh Hằng tồn tại sáng tạo nên Mạnh Xuyên căn bản không thể lĩnh hội được gì.
Núi là núi, cây là cây, hoa cỏ là hoa cỏ, rất bình thường.
Nếu như bị hủy hoại, mọi thứ lại có thể phục hồi, huyền diệu nội liễm khiến Mạnh Xuyên khó mà lĩnh hội.
Ngược lại, những dấu vết để lại của Bát Kiếp cảnh, Mạnh Xuyên có thể tìm hiểu rất nhiều.
“Cửu Kiếp tinh.”
Mạnh Xuyên, áo bào trắng tóc bạc, đi tới một tòa tinh thần khổng lồ trên không, toàn bộ tinh thần tỏa ra vô tận sát khí, độ dày đặc sát khí khiến cho Ngũ Kiếp cảnh đại năng chỉ có thể đứng từ xa nhìn, Lục Kiếp cảnh đại năng thì có lẽ có thể đến gần hơn chút, nhưng cũng không thể giáng lâm đến tinh thần mặt ngoài.
“Thật là một tòa Cửu Kiếp tinh.” Mạnh Xuyên nhìn xuống phía dưới, không khỏi sợ hãi và thán phục.
Từ trên cao nhìn xuống.
Mặt ngoài tinh thần núi non chập chùng, dòng sông mênh mông, tự nhiên hình thành nên vài bức tranh.
Chín bức tranh bao trùm toàn bộ mặt ngoài tinh thần.
“Để tinh thần làm giấy, dãy núi giang hà làm bút phác họa, tùy ý vẽ tranh.” Mạnh Xuyên gật đầu, “Chỉ là khó mà nén cái hung lệ sát khí kia.”
Mạnh Xuyên chậm rãi hạ xuống.