Chương 31: Cự tuyệt cùng tiếp nhận | Thương Nguyên Đồ
Thương Nguyên Đồ - Cập nhật ngày 31/01/2025
Chương 31: Cự Tuyệt Cùng Tiếp Nhận
Trong cơn mưa dồn dập, ta đứng lặng bên bờ suối, lòng trĩu nặng những suy tư. Cảnh vật xung quanh như hòa quyện vào tâm trạng phức tạp của ta, thế giới này quả thật đầy rẫy những bí ẩn khó lường.
“Ca, người muốn cự tuyệt hay tiếp nhận?” Lão nhân bên cạnh ta, với đôi mắt trầm tư, như thể đã thấy thấu suốt nỗi lòng của ta. Câu hỏi tựa như một ngọn gió lay động trong lòng ta, khơi dậy những cảm xúc chưa nguôi.
Ta chần chừ, trong đầu xoay chuyển muôn vàn hình ảnh. Đường đời sẽ ra sao nếu ta quyết định bước tiếp? Liệu có cơ hội nào để ta chạm vào ánh sáng hay mãi chỉ là bóng tối vây bủa? “Lão, ta… ta không biết,” ta đáp, giọng trầm xuống như tiếng vọng từ một vực sâu.
Lão nhân khẽ gật đầu, vẻ nghiền ngẫm hiện rõ trên gương mặt. “Trong mỗi lựa chọn đều tiềm ẩn vận mệnh. Cự tuyệt có thể là sự bảo vệ bản thân, nhưng nếu ta không dám tiếp nhận, liệu có cơ hội nào để ta tiến xa hơn?”
Những lời lão như một dòng nước mát chảy qua tâm thức ta, thổn thức lòng ta. Khó khăn lắm mới có dịp đặt chân vào con đường tu tiên, liệu ta có thể đánh mất nó chỉ vì sợ hãi? Hay ta nên mạnh dạn chấp nhận, mặc cho giông tố sắp đến?
Không gian xung quanh dần lắng lại. Ta nhìn về phía xa, nơi núi cao vấp váp với mây trắng, cảm giác như núi non cũng đang chờ đợi một quyết định. “Lão, ta quyết định tiếp nhận,” ta mạnh dạn nói, đôi chân giờ đây như đã vững vàng bước qua mọi trở ngại.
“Nếu đã quyết, hãy để trái tim dẫn dắt,” lão mỉm cười, ánh mắt như ánh sao sáng giữa màn đêm. Ta hiểu rằng, việc cự tuyệt hay tiếp nhận chỉ là hai mặt của một đồng xu, mà điều quan trọng nhất chính là tinh thần ta, dũng cảm bước ra ngoài vòng tay của nỗi sợ.
Và thế, hành trình của ta lại tiếp tục, lòng đầy hy vọng nơi phía chân trời mới…