Chương 3: Hư vô | Thương Nguyên Đồ
Thương Nguyên Đồ - Cập nhật ngày 31/01/2025
“Ta là Nguyên Thần phân thân, đánh không lại nó, nhưng ta có chút am hiểu về trốn chạy.” Mạnh Xuyên cùng ba vị đồng bạn đề nghị, “Chư vị chỉ cần trốn vào bên trong Ta Động Thiên bảo vật, ta sẽ toàn lực trốn chạy, như vậy liền có thể vùng thoát khỏi con cấm kỵ sinh vật kia.”
Trước đó, một Nguyên Thần phân thân của ta, chính là bị ép phải trốn chạy.
“Ha ha, không cần như vậy.” Mông Hổ lại tràn đầy tâm tính chiến đấu, cười nói, “Ta vào di tích thế giới này, vẫn chưa từng cùng bất kỳ cấm kỵ sinh vật nào giao thủ qua.”
“Đông Ninh huynh, xem thủ đoạn của chúng ta đi.” Phục Toại cũng có chút tự tin.
Hắc Phong lão ma liền nói: “Con cấm kỵ sinh vật kia có lại thủ đoạn gì, Đông Ninh huynh có thể nói một chút không?”
“Thân thể của nó rất quỷ dị, tất cả chiêu số của ta đều không thể gây thương tổn đến nó.” Mạnh Xuyên cũng nhíu mày nói, “Phảng phất nó là hư ảo, tồn tại trước mắt như một hư ảnh, bất kỳ chiêu số nào cũng sẽ xuyên thẳng qua mà không gây tổn thương, đối với nó hoàn toàn không có uy hiếp.”
“Ồ?”
“Không thể thương tổn nó?”
Phục Toại suy đoán, “Có lẽ nó ẩn thân tại hư không sâu thẳm, hoặc là ẩn thân ở một không gian chân thực nào đó, lại có thể trước mặt ngươi không phải là chân thân của nó?”
Đối với các đại năng Ngũ Kiếp cảnh mà nói, thân thể phảng phất hư ảo này không phải không có khả năng.
“Ta không hiểu.” Mạnh Xuyên nhẹ nhàng lắc đầu, bởi vì biết được những quy tắc của Lục Kiếp cảnh càng ngày càng gần, Mạnh Xuyên cảm thấy vô cùng tự tin, nhưng con cấm kỵ sinh vật này lại khiến cho Mạnh Xuyên tràn đầy hoang mang.
“Cấm kỵ sinh vật, rất nhiều đều rất quỷ dị, đại diện cho Thời Không Trường Hà một loại hiện tượng quái dị nào đó.” Mông Hổ lại cười nói, “Tuy nhiên, chúng chỉ dựa vào sinh ra đã có thủ đoạn, còn chúng ta, những người tu hành, mới thật sự nắm giữ lực lượng bản chất, cấp bậc của chúng không phải là đối thủ của chúng ta.”
Khi nói chuyện, từ xa một đạo thân ảnh mờ ảo cấp tốc bay tới.
“Tới rồi.”
Mạnh Xuyên nhìn về phía xa, Mông Hổ cùng bọn hắn cũng nhìn lại.
Đó là một sinh vật hình người, da nó màu tím, khoác lên màu xanh nâu áo bào, đôi mắt lạnh lẽo như băng.
Di tích thế giới áp chế rất mạnh, con cấm kỵ sinh vật này đi nhanh nhưng vẫn chậm hơn so với Mạnh Xuyên.
“Để ta xem thủ đoạn của nó.” Người nhỏ gầy Mông Hổ có chút tự tin, phát ra một tiếng hừ nhẹ, trong lỗ mũi phun ra hai đạo ba động vô hình, hai đạo ba động vừa xuất hiện đã đến gần con cấm kỵ sinh vật.
Đạo thân ảnh màu tím trong áo lục đó lọt vào hai đạo ba động, nhưng không có chút cảm giác nào, vẫn tiếp tục bay tới.
“Thật đúng là như phó mặc hư vô, hoàn toàn không có đụng phải thân thể của nó.” Mông Hổ cảm thấy kinh ngạc.
“Ta thử một chút.” Một bên Hắc Phong lão ma nói, đã đấm ra một quyền.
Oanh!
Một đạo quyền ảnh màu đen khiến hư không vặn vẹo, nhằm vào con cấm kỵ sinh vật kia.
Lần trước tìm kiếm di tích, Hắc Phong lão ma đã tổn thất một bộ chân thân, cảnh giới giờ đây tăng lên rất nhiều, hiện tại lực lượng của hắn có thể áp chế Tuyết Ngọc cung chủ một đầu.
Nhưng đạo quyền ảnh hung ác này xuyên qua cấm kỵ sinh vật, lại không gây thương tích chút nào.
“Hoàn toàn không có đụng phải, phảng phất như đánh vào không khí.” Hắc Phong lão ma cũng ngạc nhiên.
“Để cho ta.” Mông Hổ nghiêm túc nói, tại mi tâm của hắn hiện ra một viên tinh thạch hình thoi, trong tinh thạch vô số bí văn hiện lên, cả người uy thế phóng đại.
Hắc Phong lão ma và Phục Toại chờ mong nhìn xem cảnh tượng này.
Mạnh Xuyên thì hiếu kỳ nhìn: “Đây chính là lực lượng Thiên Mộng Thần Tướng?”
Mỗi một thế giới cao đẳng, đều có nội tình vô cùng thâm hậu.
Hệ thống tu hành, truyền thừa đặc thù, dị bảo, luân hồi chuyển thế… Rất nhiều phương diện, chúng đều đạp lên tuyệt đại đa số người tu hành.
Thiên Mộng giới cũng có được một số truyền thừa đặc thù.
‘Thiên Mộng Thần Tướng’ chính là một trong số đó.
Mông Hổ, theo truyền thuyết nắm giữ hai loại Ngũ Kiếp cảnh quy tắc, nhờ vào thiên phú và con đường tu hành, may mắn thông qua được khảo nghiệm Thiên Mộng Thần Tướng, trở thành Thiên Mộng Thần Tướng. Dù vì cảnh giới còn thấp, chỉ có thể phát huy bộ phận sức mạnh của Thiên Mộng Thần Tướng, nhưng trong Ngũ Kiếp cảnh cũng đủ để đứng ở vị trí đỉnh phong.
Chỉ như Mạnh Xuyên, hiện tại cũng chỉ có thể coi như không kém hơn bao nhiêu.
“Phá.”
Nhỏ gầy Mông Hổ đứng tại chỗ, tay trái tích tụ sức mạnh, tay phải đấm ra một quyền.
“Oanh!!!”
Hư không của di tích thế giới chấn động, con cấm kỵ sinh vật ngang nhiên lao tới, khinh thường né tránh, nhưng khi một quyền này đánh vào trên thân nó.
“Ừm?” Cái cấm kỵ sinh vật này lộ ra sắc mặt thống khổ, thân thể trong hư không cũng vặn vẹo biến hình, nhưng ngay sau đó nó lại phục hồi hoàn hảo, trong ánh mắt hung lệ càng thêm nồng đậm, trực tiếp xông về phía người gây rối lớn nhất là Mông Hổ.
“Không chết?” Mông Hổ kinh ngạc rằng mình một quyền này không thể tiêu diệt được đối phương.
Mạnh Xuyên quan sát bên cạnh lại có chút hiểu rõ: “Một quyền của Mông Hổ, lấy Hư Không nhất mạch làm chủ, nhưng uy lực lớn không thể tưởng tượng, siêu cường uy lực đã ảnh hưởng cấu trúc thân thể của cấm kỵ sinh vật này, xem như dùng lực phá pháp.”
Năng lượng sẽ ảnh hưởng đến thời không.
Uy lực đạt tới trình độ nhất định, cũng sẽ lấy lực phá pháp.
“Nhưng cấm kỵ sinh vật bị thương không đủ nặng, nhanh chóng khôi phục.” Mạnh Xuyên cũng mơ hồ cảm thấy không ổn.
Oanh! Oanh!
Mông Hổ cùng cấm kỵ sinh vật đều chăm chú nhìn nhau, Mông Hổ chủ động nghênh tiếp, giữa không trung liền chém giết với nhau.
“Xoẹt.”
Áo lục tóc tím cấm kỵ sinh vật lao tới trước mặt Mông Hổ, một trảo liền xé rách ra vết thương ở ngực. Máu tươi vừa muốn chảy xuống, vết thương liền lập tức khôi phục.
“Chết.” Mông Hổ cũng điên cuồng, mi tâm tinh thạch phát ra ánh sáng lấp lánh, những chiêu số cận chiến uy lực của hắn cũng khủng bố đến cực điểm, từng đòn đều rơi xuống người cấm kỵ sinh vật, nó cũng không thể kiềm chế mà thống khổ vặn vẹo biến hình, nhưng đều nhanh chóng phục hồi hoàn hảo. Mông Hổ nhìn thê thảm hơn nhiều, trên thân từng đạo vết thương, dù như khép lại nhanh cũng sẽ xuất hiện thêm nhiều vết thương mới.
“Cùng tiến lên.” Phục Toại nghiêm túc nói, Mông Hổ toàn lực xuất thủ mà không thể tiêu diệt cấm kỵ sinh vật, chỉ có mọi người cùng nhau xông lên.
Hắc Phong lão ma chiêu số cuồng bạo, quỷ dị vô hình.
Phục Toại cũng thi triển đao pháp, đao pháp của hắn tuy mắt thường không thấy rõ, nhưng từng đạo đao quang cũng đã rơi xuống người cấm kỵ sinh vật.
“Đi.” Mạnh Xuyên thì thi triển cấm thuật ‘Ma Chùy’, trong nháy mắt cũng tập nhập vào cấm kỵ sinh vật thể nội, mặc dù bị phá hủy, nhưng vẫn khiến cấm kỵ sinh vật phát ra tiếng kêu thống khổ.
“A…~~~”
Nếu như nói Mông Hổ chính diện điên cuồng tấn công, lấy lực phá pháp có thể thương tổn được nó, cũng chỉ coi như vết thương ngoài da.
Còn Mạnh Xuyên với ‘Ma Chùy’ lại chính là chém sâu vào trong tâm linh, thống khổ muốn mạnh hơn gấp trăm lần.
Một thanh Ma Chùy nát, Mạnh Xuyên lại ngưng tụ ra một thanh mới, lần lượt đánh vào cấm kỵ sinh vật thể nội.
“A…~~~” cấm kỵ sinh vật thê lương kêu, bỏ mặc Mông Hổ mà thẳng hướng tới Mạnh Xuyên.
“Chạy đâu.” Mông Hổ cận chiến hoàn toàn chính xác lợi hại, từng chiêu quấn lấy cấm kỵ sinh vật, tận lực giảm bớt tốc độ của nó. Mạnh Xuyên cũng thi triển thân pháp dẫn theo Phục Toại và Hắc Phong, kéo ra khoảng cách với cấm kỵ sinh vật.
“A…~~~”
Con cấm kỵ sinh vật điên cuồng, trong di tích thế giới chỉ hành động theo bản năng, giết chóc nuốt ăn sinh mệnh khác! Lúc này Mông Hổ công sát, Mạnh Xuyên ‘Ma Chùy’ khiến nó phải chịu đựng thống khổ cực lớn, mà nó không thể giết được Mạnh Xuyên bọn họ, liền phát ra tiếng kêu thống khổ và nhanh chóng lao về nơi xa.
Mông Hổ không tiếp tục dây dưa, để mặc cho đối phương trốn thoát.
“Hô.” Mông Hổ thở phào, mi tâm tinh thạch ẩn giấu, “Cấm kỵ sinh vật này, ta toàn lực ứng phó mới miễn cưỡng làm bị thương nó, muốn giết nó căn bản không làm được.”
“Ngươi chí ít có thể thương tổn được nó, nhưng chúng ta đều không chạm vào nó.” Phục Toại cười nói, “Đông Ninh huynh với Nguyên Thần binh khí lại là lợi hại, khiến nó không chịu được.”
“Nó cũng chỉ là cảm thấy thống khổ mà thôi.”
Mạnh Xuyên cảm khái, “Nếu như nó tỉnh táo có lý trí, thì chắc chắn sẽ khó chơi nhiều, cũng sẽ không tùy tiện bỏ đi.”
Mông Hổ và mọi người đều đồng ý.
Có lý trí, có thanh tỉnh ý thức, thực sự sẽ gây ra uy hiếp lớn hơn nhiều.
“Chúng ta tiếp tục đi, đừng dừng lại quá lâu, chiến đấu vừa rồi có thể sẽ dẫn đến cấm kỵ sinh vật khác.” Phục Toại nói.
“Đi.”
Sau đó, hành trình trở nên thuận lợi, đến chân núi cao màu đen trước mắt, không gặp cấm kỵ sinh vật nào nữa. Bởi vì tất cả đều bị Nguyên Thần phân thân của Mạnh Xuyên ngăn lại.
“Đến.” Bốn người đi tới chân núi cao màu đen.
“Hai người thử nhìn một chút, bước vào ngọn núi này.” Phục Toại chỉ xuống dưới chân, bọn họ hiện vẫn đứng trên lục địa, ngoài mấy trượng chính là nham thạch màu đen, thuộc về giới hạn khu vực núi cao màu đen, cái này rất rõ ràng.
Mạnh Xuyên và Mông Hổ nhìn nhau một cái, đều tiến về trước vài bước, bước lên nham thạch màu đen.
Tại khi vừa bước vào một giây.
Mạnh Xuyên nghe thấy trong núi lớn tiếng nước chảy, gió rít qua rừng cây, nghe thấy lá cây bay xuống tiếng động… còn có đủ loại hương hoa, mùi thơm, thanh âm, khiến cho Mạnh Xuyên cảm thấy vô cùng dễ chịu, Nguyên Thần trở nên linh hoạt kỳ diệu, giờ đây, tư duy cũng biến nhanh hơn rất nhiều lần.
“Cái này cái này?” Mạnh Xuyên khó tin, “Nguyên Thần của ta càng trở nên linh hoạt, tư duy biến nhanh, ta có thể cảm nhận được quy tắc ảo diệu quanh đây, linh cảm hiện lên, giống như là ăn một loại linh quả kỳ trân hỗ trợ tu hành vậy.”
Có chút kỳ trân, ăn một quả gần như có hiệu quả ‘Đốn ngộ’.
Bây giờ mặc dù không có thời gian để đốn ngộ, nhưng cũng mạnh hơn nhiều.
“Nếu chỉ đứng ở đây tu luyện, đoán chừng một hai tháng, ta liền có thể ngộ ra quy tắc của Lục Kiếp cảnh.” Mạnh Xuyên minh bạch điểm ấy, hắn vốn đã nắm giữ quy tắc Lục Kiếp cảnh tương đối gần, nếu ở ngoại giới, ngắn thì phải mất vài chục năm, lâu thì hơn trăm năm mới có thể nắm giữ. Nhưng tại ngọn núi cao màu đen này, vừa mới bước vào đã giúp ích rất nhiều cho tu hành, cần thiết thời gian sẽ ngắn đi rất nhiều.