Chương 24: Mộ Dung Du kết cục | Thương Nguyên Đồ
Thương Nguyên Đồ - Cập nhật ngày 26/01/2025
“Sống hay chết, liền nhìn hiện tại.” Mộ Dung Du tuy trong lòng đã mát mẻ, nhưng khát vọng cầu sinh lại càng thêm mãnh liệt.
Hắn thi triển cấm thuật, vội vã lao về phía dòng sông rộng lớn phía trước.
Dẫu cho cánh tay gãy nát, thương thế rất nặng, nhưng dưới tác động của cấm thuật, tốc độ lại nhanh hơn đôi chút so với khi bình thường.
“Nhanh, nhanh, nhanh.” Mộ Dung Du điên cuồng vận sức đào mệnh, cùng lúc cũng không quên để ý đến Mạnh Xuyên ở phía sau.
Mạnh Xuyên vẫn tiếp tục bám theo sau.
“Hắn không chặn giết ta sao? Xem ra thực lực bộc phát mạnh mẽ như vậy, chắc chắn là một loại cấm chiêu nào đó. Mạnh Xuyên thiên tư trác tuyệt, tiền đồ vô lượng, không dám tùy tiện thi triển cấm chiêu.” Mộ Dung Du không khỏi thở phào nhẹ nhõm, giống hắn vì mạng sống mà không tiếc gì thi triển cấm thuật, còn Mạnh Xuyên, bậc tuyệt thế thiên tài này lại yêu quý nhục thân, nên rất cẩn trọng với cấm chiêu, e sợ tổn thương đến căn bản.
“Tào Vận Hà.” Mộ Dung Du nhìn thấy dòng sông lớn phía trước, trong lòng không khỏi vui mừng. Bỗng dưng, hắn bổ nhào về trước, hóa thành một tàn ảnh, “Phù phù,” một tiếng liền chui vào trong dòng sông.
Dọc theo con đường này, bọn họ đã truy sát được vài hô hấp công phu.
Thực tế, đã đi qua mấy con sông nhỏ, ví như cái chết của Đồ phó đường chủ, Cao phó đường chủ bên cạnh cũng có một con sông rộng hai trượng trong thành.
Thế nhưng, đường sông quá hẹp, coi như lặn vào… Địch nhân ở bên cạnh trên phố cũng có thể cảm nhận được sự dao động, nếu cứ bám theo thì chờ Mạnh tiên cô đi vào, hoặc là chết chắc.
Chỉ có bờ sông đủ lớn, đủ sâu mới có thể thoát khỏi sự truy tung.
“Đây là Tào Vận Hà, rộng 80 trượng, hắn không có cách nào truy tung ta.” Mộ Dung Du nhảy vào trong sông, lập tức hướng đáy sông chui vào, lặn càng sâu thì đứng trên bờ sẽ càng khó phát hiện.
Chui vào đáy sông, đồng thời cấp tốc bơi về phía trung tâm Tào Vận Hà, nơi đó cũng là chỗ sâu nhất.
“Ừm?”
Mạnh Xuyên đứng bên bờ, trong cảm ứng của hắn, Mộ Dung Du vừa nhảy vào nước sông, ban đầu còn rất rõ ràng, có thể cảm nhận được khí tức của hắn, nhưng khi lặn sâu đến sáu thước, thì không cách nào “thấy rõ” nữa. Chỉ có thể cảm nhận được khí tức, theo đối phương lặn càng sâu, khí tức cũng nhanh chóng biến yếu.
Đối phương một bên lặn sâu, một bên lại lặn ngày càng xa.
Mạnh Xuyên hoàn toàn không dám bay lên mặt sông, thực lực lúc này của hắn tự nhiên có thể đạp nước mà đi. Nhưng nếu bị Mộ Dung Du tập kích, trên mặt sông rối rắm, kêu trời không biết, kêu đất chẳng hay, bị kéo vào trong nước, chính mình ngược lại sẽ phải trả giá bằng tính mạng.
“Bùn đất và nham thạch là trở ngại lớn nhất đối với ta, nước sông chỉ là thứ hai mà thôi. Hắn chui vào một trượng sâu, ta sẽ không cảm ứng được.” Mạnh Xuyên nhíu mày.
Lúc này, Mộ Dung Du đã biến mất trong phạm vi cảm ứng.
Tào Vận Hà ở giữa, chiều sâu khoảng năm, sáu trượng, bên cạnh cũng có một hai trượng độ, chung quy là nơi đi thuyền lớn lâu dài.
“Chạy ra, ta sẽ cảm ứng.” Mạnh Xuyên trong bóng đêm, đứng bên bờ nhìn sóng gợn lăn tăn của Tào Vận Hà, trong tích tắc xuất hiện rất nhiều suy nghĩ.
…
Ở một bên khác.
Mạnh Đại Giang, Liễu Dạ Bạch cũng đã rời khỏi Đông Ninh phủ, bọn hắn hàng năm đều phải ra ngoài không ít thời gian.
Nhưng mà “Mạnh tiên cô” vì chuyện Tết Nguyên Đán, trong khoảng thời gian gần đây đều ở tại tổ trạch, khi Mạnh Xuyên kích động ống pháo hoa cầu cứu, cái ống pháo hoa đó do Mạnh tiên cô tự tay ban cho, ẩn chứa chân nguyên ấn ký của nàng, tự nhiên trước tiên sẽ cảm ứng được.
“Ừm?” Mạnh tiên cô nắm quải trượng, từ phòng ra ngoài liền nhìn thấy pháo hoa bùng nổ kia.
“Mạnh Xuyên đang cầu cứu?”
Mạnh tiên cô trong lòng căng thẳng, quải trượng trong tay nhẹ nhàng đập xuống mặt đất, lập tức vô hình dao động tràn ra, ba động ấy lan tỏa với tốc độ cực nhanh, gần như chỉ trong một chớp mắt đã tác động đến phạm vi mười dặm, cũng lan tới nơi gần cầu cứu.
Trong cảm ứng, rõ ràng nhìn thấy Mạnh Xuyên đang hoảng loạn chạy trốn, mày trắng mắt vàng Mộ Dung Du, giống như một con đại hùng, Đồ phó đường chủ, đắc ý tự tin là Cao phó đường chủ, ba người bọn họ đang ở trong vòng vây.
“Mộ Dung Du? Thiên Yêu môn Đông Ninh phân đường đường chủ, cùng hai vị phó đường chủ đều xuất hiện, bọn họ yếu nhất cũng đã ngộ ra thế, có thể yêu khí ngoại phóng. Vị Mộ Dung Du kia càng là Thần Ma gần như vô địch.” Mạnh tiên cô biến sắc, “Mạnh Xuyên nguy hiểm!”
Nàng lập tức thân ảnh mơ hồ, với tốc độ nhanh nhất hướng về phía đó tiến đến.
Trên đường đi, nàng liều mạng chạy.
Không thể lo tới việc dò xét nữa, vì dò xét cũng sẽ trì hoãn thời gian, nàng nhất định phải đuổi tới với tốc độ nhanh nhất! Giống như quá khứ tại An Hải quan, nàng chỉ cần dò xét chung quanh mọi động tĩnh, thao túng lĩnh vực, mà việc chém giết trực diện thì giao cho đồng bạn.
“Hô.”
Sau 11 hô hấp.
Lo lắng, Mạnh tiên cô đã xuất hiện ở vị trí trước kia Mạnh Xuyên kinh hoảng chạy trốn.
Nàng liếc mắt nhìn thấy thân xác bị cắt thành hai khúc của Cao phó đường chủ, hiển nhiên bị đao pháp sắc bén chặt đứt.
“Chẳng lẽ có cao thủ xuất hiện cứu được Mạnh Xuyên?” Mạnh tiên cô sững sờ, theo đó quải trượng nhẹ nhàng đập xuống mặt đất, vô hình dao động tỏa ra.
Nàng lập tức phát hiện cách đó không xa, trong một khu dân cư rách nát có một thi thể như đại hùng, đó chính là thi thể Đồ phó đường chủ, vết thương trí mạng của hắn là cổ bị cắt một đao.
Vô hình dao động lan tỏa mười dặm.
Ngay lập tức phát hiện Mạnh Xuyên và Mộ Dung Du, Mạnh Xuyên đang truy đuổi, còn Mộ Dung Du thì đang hoảng hốt chạy trốn.
“Mạnh Xuyên đang đuổi giết Mộ Dung Du?” Mạnh tiên cô có chút không rõ.
Nhìn thấy hai vị phó đường chủ của Thiên Yêu môn Đông Ninh phân đường nằm đất, nàng còn tưởng rằng có một cao thủ nào đó hiện thân cứu được Mạnh Xuyên, nhưng giờ nhìn lại… Rất có thể chính là Mạnh Xuyên đã giết chết, mà lại Mạnh Xuyên còn đang truy sát Mộ Dung Du, gần như vô địch trong Thần Ma.
Mặc dù chấn kinh, nhưng Mạnh tiên cô cũng hướng về nơi Mạnh Xuyên đang ở mà chạy tới.
Mỗi một bước đều dài mấy chục trượng, mỗi bước quải trượng đều chạm mặt đất một lần, vô hình dao động lan tỏa.
Mỗi khi phóng ra một bước là lại tiến hành dò xét, hiển nhiên rất ảnh hưởng đến tốc độ. Nhưng vào thời khắc này, Mạnh tiên cô chẳng còn vội vã, vì khoảng cách đã gần, nàng hoàn toàn tự tin, Mộ Dung Du nhất định không thể trốn thoát.
“Mạnh Xuyên động thủ?” Mạnh tiên cô rõ ràng cảm nhận được, khi tới gần Tào Vận Hà, Mạnh Xuyên đột nhiên tốc độ tăng vọt, chính là một đao bổ về phía Mộ Dung Du, tốc độ ấy nhanh chóng làm Mạnh tiên cô chấn động, đao pháp như thiểm điện lại bá đạo, Mộ Dung Du thi triển cấm thuật cũng chỉ có thể hết sức ngăn cản, một đao, hai đao, ba đao… Đao thứ ba âm nhu quỷ dị cuối cùng đã khiến Mộ Dung Du trọng thương, thậm chí gãy mất một cánh tay.
“Nhà ta Mạnh Xuyên, sao lại mạnh như vậy?” Mạnh tiên cô không dám tin.
Thường ngày, Mạnh Xuyên cùng phụ thân, Mạnh tiên cô cũng từng thảo luận.
Đó chỉ là luận bàn tỷ thí, tôi luyện bản lĩnh bản thân. Tự nhiên không cần thiết phải dung hợp tâm hồn chi lực!
…
Trong đêm tối, Mộ Dung Du nhảy vào Tào Vận Hà, rất nhanh không còn nhìn thấy bất kỳ động tĩnh nào.
Mạnh Xuyên đứng bên bờ nhìn, mày nhíu lại, hiển nhiên tâm tình cũng không tốt: “Hay là để hắn trốn thoát, cái Mộ Dung Du này nhất định sẽ đem tin tức của ta báo lên. Yêu tộc tám chín phần mười lại phái thủ hạ đến ám sát ta thôi.”
Hắn có phần tự hiểu.
Không sử dụng tâm hồn chi lực, hắn chỉ có thể xem như một thiên tài của một châu chi địa.
Nhưng nếu có thể vận dụng tâm hồn chi lực… Nhìn toàn bộ thiên hạ, cũng chỉ có tuyệt đỉnh thiên tài. Nếu có thể tại Thoát Thai cảnh đuổi giết cô đọng yêu đan Mộ Dung Du, chỉ riêng điều này, Yêu tộc chắc chắn sẽ coi trọng tiểu gia hỏa này ở Đông Ninh phủ.
“Ừm?”
Mạnh Xuyên đột nhiên cảm ứng được, một cỗ khí tức cường đại cấp tốc đến gần, tốc độ so với khi chính mình thi triển tâm hồn chi lực còn nhanh hơn nhiều.
Rất nhanh, một đạo thân ảnh mờ ảo từ bên cạnh Mạnh Xuyên lóe lên rồi biến mất, lập tức xuất hiện trên mặt sông Tào Vận Hà, chính là một vị lão phụ nhân cầm quải trượng.
“Cô tổ mẫu.” Mạnh Xuyên ánh mắt sáng lên.
Mạnh tiên cô đứng trên mặt sông, quải trượng nhẹ nhàng chạm một cái vào mặt sông.
Lập tức toàn bộ mặt sông Tào Vận Hà đều chấn động, vô hình dao động truyền khắp mọi nơi, cũng lan đến đáy sông sâu. Ngay tại đáy sông, Mộ Dung Du đang chạy trốn với tốc độ cấp tốc, chỉ cảm thấy từng đạo sợi tơ nhanh chóng quấn chặt lấy hắn, sắc mặt hắn biến đổi, hắn muốn giãy giụa nhưng nhìn những sợi tơ bình thường lại rất cứng cỏi, hắn dù có sức cũng không thể thoát ra.
“Là Thần Ma.” Mộ Dung Du lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, cảm giác tuyệt vọng này không thể phản kháng, chỉ có Thần Ma mới có thể mang lại cảm giác này cho hắn.
Cùng lúc đó, từng sợi tơ tiến vào trong cơ thể hắn, phong cấm toàn bộ yêu lực trong cơ thể hắn, lập tức những sợi tơ này kéo Mộ Dung Du bay lên.
Bay ra khỏi đáy sông, bay lên trên mặt sông.
Mộ Dung Du nhìn thấy Mạnh tiên cô đứng trên mặt sông, nắm quải trượng.
“Mạnh tiên cô.” Lòng hắn tràn đầy tuyệt vọng, “Cuối cùng vẫn để nàng đuổi kịp.”
“Mộ Dung Du.” Mạnh Xuyên liếc nhìn từ 50 trượng bên ngoài mặt sông bị kéo lên, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, không cần lo lắng tin tức bị tiết lộ, “Cái Mộ Dung Du này chỉ trong một hô hấp công phu, dưới đáy nước liền bơi được 50 trượng, tốc độ này còn theo kịp bình thường Vô Lậu cảnh cao thủ chạy ở trên bờ, rất nhiều cá trong nước cũng không nhanh bằng hắn.”
Mạnh tiên cô cầm quải trượng, bước đi tới bên bờ, Mộ Dung Du bị từng sợi tơ buộc như cái bánh chưng bay theo sau lưng Mạnh tiên cô, cùng nhau tiến vào bên bờ.
“Cô tổ mẫu.” Mạnh Xuyên liền cung kính hành lễ.
—— ——
Cà chua chúc mọi người Tết Trung thu vui vẻ ~~~~