Chương 24: Hướng Về Triều Dương (hạ) | Thương Nguyên Đồ
Thương Nguyên Đồ - Cập nhật ngày 27/01/2025
Mạnh Xuyên đặt bút, ngay tại bức họa trung ương, lấy mực đậm vẽ ra “Thế giới cửa vào”. Từng đầu yêu quái lít nha lít nhít từ thế giới cửa vào này đi ra, đồng thời lan tràn hướng bốn phương tám hướng.
Hắn từ từ vẽ lấy, chỉ là phác thảo ra một hình dáng đại khái.
Sau đó, trọng điểm vẽ bốn phương tám hướng gần nhất, trong đó một đầu yêu quái, chính là một đầu Đường Lang đại yêu. Đường Lang đại yêu này được hắn vẽ vô cùng cẩn thận, bởi vì đó chính là đầu yêu quái mà hắn đã bị truy sát khi còn 6 tuổi, ấn tượng khắc sâu trong tâm trí.
…
Trong khi Mạnh Xuyên đang vẽ tranh, tại mi tâm trong không gian, tiểu nhân mờ ảo kia lại bắt đầu tỏa ra linh tính quang mang. Nhiều năm qua, từ khi hắn vẽ bức “Chúng Sinh Tướng”, đây là lần thứ hai tiểu nhân này phát sinh biến hóa.
…
Mạnh Xuyên bị cuốn vào trong bức tranh, hắn tập trung vẽ Đường Lang Yêu Quái, cùng Đường Lang Yêu Quái đang truy sát ba người trong một gia đình.
Phụ thân cõng hài tử chạy vội, mẫu thân nắm kiếm lao về phía Đường Lang Yêu Quái.
Với hình ảnh này, Mạnh Xuyên nghiêm túc vẽ lên, hơn hai canh giờ trôi qua mà không hay biết. Đây chỉ là một góc của bức họa mà thôi.
Khi ngừng bút, Mạnh Xuyên mới nhận thấy biến hóa trong mi tâm không gian.
“Tiểu nhân trong mi tâm ta, sao lại có thể phát sáng?” Hắn kinh ngạc, nhưng dần dần, linh tính quang mang kia lại yếu đi.
“Mi tâm không gian xuất hiện, lại thật có liên quan đến việc ta vẽ tranh.” Mạnh Xuyên rất bất ngờ, 16 tuổi, hắn vẽ xong bức “Chúng Sinh Tướng”, cũng là bức họa đỉnh phong nhất trong nhiều năm qua. Sau khi hoàn thành, hắn đã phát hiện ra mi tâm không gian, cùng với tâm hồn chi lực. Nhưng khi đó hắn còn chưa dám hoàn toàn xác định điều này có liên quan đến việc vẽ tranh.
E rằng chỉ là trùng hợp.
Thế nhưng, lần này vẽ tranh, cảm xúc nồng nàn không thua kém gì lúc vẽ “Chúng Sinh Tướng”. Mi tâm không gian tiểu nhân nở rộ quang mang, khiến hắn hoàn toàn xác định.
Có liên quan đến việc vẽ tranh!
“Ta chưa bao giờ nghe nói việc vẽ tranh lại sinh ra thần bí tâm hồn chi lực?” Mạnh Xuyên trầm tư một hồi lâu mà vẫn chưa rõ, “Thôi, chờ đến khi vào Nguyên Sơ sơn, nhất định phải điều tra cho minh bạch.”
Ít nhất hiện tại, xem ra, tâm hồn chi lực đối với hắn trợ giúp rất lớn.
******
Kể từ ngày đó, Mạnh Xuyên hoàn toàn hòa mình vào bức tranh, nồng đậm tình cảm này hao tốn thật nhiều thời gian, mỗi ngày ít thì một canh giờ, lâu thì hai ba canh giờ.
Hơn sáu tháng sau, Mạnh Xuyên cuối cùng cũng hoàn thành.
Đây là một bộ nhóm tranh, chia làm ba bức vẽ.
Bức thứ nhất, dài một trượng sáu thước.
Bức tranh trung ương, thể hiện thế giới cửa vào với lít nha lít nhít yêu quái đi ra, lan tràn khắp nơi.
Yêu quái truy sát khắp chốn.
Có phụ mẫu muốn bảo vệ hài tử, nhưng tất cả đều bị cái đuôi sắc bén của yêu quái đâm thủng.
Có đầy đất thi thể tràn cảnh.
Có hài tử đứng đó thút thít, lão giả nghênh chiến yêu quái.
Cũng có phụ thân cõng hài tử chạy vội, mẫu thân cầm kiếm ngăn cản yêu quái…
Mạnh Xuyên đã vẽ ra 38 loại tràng cảnh, mỗi loại tràng cảnh đều rõ ràng hiện lên hình ảnh yêu quái và con người, chính là những gì hắn tự mình trải nghiệm hoặc chứng kiến. Mỗi lần vẽ khiến trong lòng hắn “Hỏa Diễm” càng thêm nóng bỏng.
…
Ra xa hơn một chút, trên con đường của đệ tử đạo viện, đầu đường tiểu thương, người đi đường bình thường đều thất kinh.
…
Ở phía ngoài nhất.
Có Ngọc Dương cung, ba tên Thần Ma trận địa sẵn sàng nghênh địch.
Cùng với những nơi khác trong địa phương.
Trong đạo viện, các đệ tử yếu đuối toàn bộ tiến vào địa đạo, trong khi những đệ tử mạnh hơn thì theo từng nhóm dẫn dắt vào chuẩn bị nghênh chiến.
Cư dân bình thường, tại tửu lâu và các nơi phồn hoa, những gia tộc Thần Ma… đều không ngoại lệ, phụ nữ, trẻ em, người già yếu đều xếp hàng tiến vào địa đạo.
Còn các thực lực cường đại, không phân biệt nam nữ, không phân biệt tuổi tác, đều sánh vai nghênh chiến.
…
Trong bức họa, mặt trời chỉ vừa mới nhô lên, rõ ràng cho thấy yêu tộc xâm lấn xảy ra vào lúc sáng sớm.
Đây chính là bức tranh thứ nhất.
Bức họa thứ hai, dài một trượng tám thước.
Màu sắc tàn khốc, đầy huyết tinh.
Trong bức tranh, khu vực hạch tâm bị yêu quái xâm lấn là một mảnh thi thể, nam nữ già trẻ đều có, còn có những thiếu niên mặc áo bào đạo viện.
Bốn phương tám hướng, khắp nơi đều đang chiến đấu.
Một tên Nhân tộc chiến sĩ cầm tấm chắn kháng cự yêu quái, một tên khác thì từ xa bắn tên ra.
Một tên Nhân tộc bị yêu quái đâm xuyên bụng, nhưng vẫn ôm chặt yêu quái. Một người đồng bạn khác chém ra, yêu quái đầu lâu bị chém rời.
Có Nhân tộc bố trí bẫy rập, thành công đánh giết yêu quái. Bên cạnh lại có yêu quái khác lao tới.
Có phụ tử hợp sức đối phó yêu quái.
Có các lão binh tàn tật vẫn kiên trì chống lại yêu quái.
…
Đủ loại thảm liệt tràng cảnh, đều là những gì Mạnh Xuyên đã tận mắt thấy tại Đông Ninh phủ bị yêu tộc xâm lấn. Hắn chỉ là phác họa lại những ký ức đó. Hắn và yêu quái quyết tâm liều mạng trước mắt mọi người, đồng đội đau khổ nhưng vẫn tiếp tục chiến đấu…
“Bọn họ liều mạng như vậy, là vì cái gì?” Mạnh Xuyên đã từng hoang mang.
Nhưng trong quá trình vẽ, khi đem từng người sống sờ sờ tái hiện lại, hắn đã hiểu.
Bọn họ chiến đấu vì hi vọng.
Vì những người thân mà họ yêu quý, và còn cả hi vọng thấy được ánh bình minh.
Họ cần phải liều, cho mọi người trong nhà một đầu sinh lộ.
…
Tại nơi đạo viện, một trận quyết đấu đang diễn ra, yêu tộc xâm lấn vào Liệt Dương bảo, từng người lão binh, cùng còn rất non nớt thiếu niên điên cuồng ngăn cản. Dùng sinh mạng tạo thành một bức tường, bảo vệ những sư đệ sư muội nhỏ yếu trong địa đạo.
…
Trong gia tộc Thần Ma cũng đang liều mạng, các trưởng lão dẫn đầu xông lên ngăn cản yêu quái, tuổi trẻ hậu bối cũng đang liều tấn công. Một lão giả đầu trọc xông lên phía trước nhất, mặc dù ngực đã bị xúc tu xuyên qua, nhưng vẫn một đao chém giết một đầu yêu quái.
…
Ngọc Dương cung cũng đang liều mạng, một vị Thần Ma đã ngã xuống, một nữ Thần Ma gian nan chèo chống, chỉ còn một nam Thần Ma vẫn đang chiến đấu, đối phó với bốn tên Yêu Vương.
Họ chỉ còn lại một Thần Ma còn đủ sức chiến đấu, nhưng vẫn đang liều.
Cũng là vì hi vọng.
…
Mặt trời trong bức họa lại dâng lên một chút, cao hơn một chút.
Cả bức họa khắp nơi đều đang chiến đấu, Mạnh Xuyên đã dành ba tháng để vẽ bức họa này.
******
Bức họa thứ ba, dài một trượng sáu thước.
Cục diện chiến trường đã chuyển bại thành thắng, bốn phương tám hướng mọi người bắt đầu tấn công yêu quái, bọn yêu quái bắt đầu hoảng loạn bỏ chạy.
Tất cả yêu quái đều đang lẩn trốn.
Chúng cũng biết sợ hãi, cũng từng cái bị chém giết.
Chúng điên cuồng hướng trung ương “Thế giới cửa vào” phóng đi, đó chính là nơi chúng tới, giờ cũng là nơi chúng chạy trốn.
Mà bên ngoài.
Ngọc Dương cung, một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống chém tới Yêu Vương, mặt khác Yêu Vương cũng chật vật chạy trốn.
Trong đạo viện, mọi người đang cứu chữa những đồng bạn bị thương, có những người trưởng thành, cũng có những thiếu niên.
Đồng thời còn có rất nhiều người đã hy sinh, nam nữ già trẻ đều có, hoặc còn rất trẻ, hoặc rất xinh đẹp, hoặc rất già nua. Những người hy sinh đều để lại nỗi đau thương.
Khắp nơi mọi địa phương.
Dân cư bình thường, tại tửu lâu trà lâu, gia tộc Thần Ma cũng bắt đầu cứu chữa người bị thương, thu dọn thi thể của những người đã hy sinh.
Rất nhiều thi thể yêu quái nằm rải rác khắp nơi, mọi người cũng không muốn nhìn thấy, họ chỉ chăm sóc cho những người bị thương, lo cho nỗi bi thương của những người hy sinh.
Dù rằng đã chiến thắng, nhưng cảm giác trong bức họa lại không thấy vui sướng, mà lan tỏa chính là ‘Chiến ý’, chiến ý càng thêm nồng nặc!
Người anh hùng đã hy sinh, nhưng những người còn sống sẽ tiếp tục tiến lên, cùng nhau chiến đấu, sẽ không bao giờ dừng lại.
Thành trì phương đông, mặt trời đã lên cao hơn nữa.
Bức họa này sắc thái cũng là trong ba bức vẽ sáng nhất.
…
Mạnh Xuyên sau khi vẽ xong trầm mặc hồi lâu, sau cùng, tại bức họa viết xuống bốn chữ —— “Hướng Về Triều Dương”. Hai bức tranh đầu tiên hắn đều không viết danh tự.