Chương 20: Vận mệnh ban ân | Thương Nguyên Đồ
Thương Nguyên Đồ - Cập nhật ngày 28/01/2025
Từ Cố Sơn phủ phủ thành một đường đuổi tới Đông Ninh phủ An Bình huyện, tổng cộng 630 dặm. Mạnh Xuyên và thê tử một đường vượt qua đại sơn, sông dài. Chưa đến nửa chén trà nhỏ thời gian, bọn họ đã nhìn thấy Đông Bình huyện thành.
Trời lúc này u ám, gió thổi hiu hiu, bỗng nhiên có giọt mưa bay xuống.
“Ừm?”
Mạnh Xuyên liếc mắt thấy nơi xa trong huyện thành phát sinh đại chiến, nhiều nơi trở thành phế tích, trong thành chỉ còn lại các Yêu Vương cùng các Thần Ma đang chém giết. Các phàm nhân sợ hãi, đều trốn ở trong địa đạo chờ đợi.
“Bảy vị Yêu Vương?” Mạnh Xuyên truyền âm với thê tử, “Kế hoạch cũ.”
“Cẩn thận.” Liễu Thất Nguyệt như thường ngày nhắc nhở.
“Yên tâm, trong vòng mười chiêu sẽ chém giết bảy vị Yêu Vương.” Mạnh Xuyên tràn đầy tự tin, lao thẳng vào chiến trường.
Liễu Thất Nguyệt ở sau lưng triển khai đôi cánh chim hỏa diễm, theo quán tính bay lên không trung, cách chiến trường hơn hai dặm mới dừng lại, lơ lửng giữa trời. Nàng một tay cầm thần cung, tay kia đã xuất ra mũi tên, quan sát chỗ chiến trường, chuẩn bị viện trợ bất cứ lúc nào.
Giữ khoảng cách “Hơn hai dặm” cũng là có lý do, giống như Trương Quân Phong sư huynh, lĩnh vực của hắn bao phủ tự thân trong vòng hai dặm, Nguyên Thần tầng hai phạm vi cảm ứng cũng là hai dặm! Mạnh Xuyên ‘Tru Thần Thứ’, tối đa có thể gây thương tổn cho địch thủ trong khoảng cách hơn một dặm (gần 200 trượng). Hai dặm là một giới hạn quan trọng. Tại cấp độ Phong Hầu Thần Ma (tứ trọng thiên Yêu Vương), đại đa số công kích xa không cách nào vượt qua hai dặm. Giữ khoảng cách vượt hai dặm với địch, là bản năng của Đại Nhật cảnh Thần Ma Thần Tiễn Thủ.
Mạnh Xuyên hóa thành thiểm điện phóng tới chiến trường, cùng trên bầu trời triển khai cánh chim hỏa diễm Liễu Thất Nguyệt, rất dễ dàng nhận thấy.
Bị vây công, bốn tên Thần Ma ngẩng đầu nhìn lên, chỉ cảm thấy như hạn hán gặp mưa, mỗi người đều đại hỉ.
“Là Mạnh sư huynh.”
“Mạnh sư huynh cùng Liễu sư tỷ tới rồi!”
“Mạnh sư huynh tu luyện không hổ là tốc độ không có ai sánh bằng, Lôi Đình Diệt Thế Ma Thể, mới nửa chén trà nhỏ thời gian đã đến.”
Lục Phương bốn người tràn đầy vui vẻ.
. . .
“Là bọn họ?”
Khoảng cách chiến trường vài dặm bên ngoài huyện thành, trong trà lâu, Phục Giác Đại Yêu Vương mặc áo bào xám khó tin nhìn lên bầu trời, nơi Liễu Thất Nguyệt đang triển khai cánh và Mạnh Xuyên lao xuống!
“Liễu Thất Nguyệt cùng Mạnh Xuyên?” Phục Giác Đại Yêu Vương không thể tin nổi.
Hắn đang chờ một con cá lớn.
Việc Liễu Thất Nguyệt và Mạnh Xuyên hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của hắn. Tại Nguyên Sơ sơn, có hơn trăm thực lực cực mạnh Đại Nhật cảnh Thần Ma, tạo thành từng đội nhỏ, Mạnh Xuyên và Liễu Thất Nguyệt chính là một trong số đó. Những Thần Ma này, đại đa số tuổi tác lớn tuổi, nhưng thực lực đủ mạnh. Dù sao, 50 tuổi đạt tới ‘Đạo chi cảnh’ là rất khó, nhưng 150 tuổi đạt tới ‘Đạo chi cảnh’ thì dễ hơn nhiều.
Hơn trăm người Đại Nhật cảnh Thần Ma, tuyệt đại đa số đều là tuổi tác lớn, số rất ít là thiên tài.
Mà thiên tài cũng có phân chia cao thấp.
Mạnh Xuyên, Tiết Phong, Diêm Xích Đồng… những người trẻ tuổi thực lực mạnh, có hi vọng thành Phong Hầu Thần Ma! Có thể thành Phong Vương Thần Ma cũng có cơ hội. Bọn họ là thiên tài được Nguyên Sơ sơn coi trọng nhất.
Liễu Thất Nguyệt yếu nhược hơn, nhờ vào huyết mạch Phượng Hoàng chắc chắn sẽ thành Phong Hầu Thần Ma, nhưng thành Phong Vương hi vọng xa vời. Huyết mạch của nàng có thể di truyền, vì vậy nàng vẫn rất quan trọng với toàn bộ Nhân tộc.
“Hai thiên tài trẻ tuổi chói mắt nhất lại đụng phải ta? Mạnh Xuyên cùng Liễu Thất Nguyệt? Ha ha, quả nhiên trời đã ban ân, không chỉ là hai con cá lớn, mà còn rất béo tốt. Nếu giết bọn họ, Nguyên Sơ sơn chắc chắn sẽ tức điên. Công lao giết chết bọn họ, cũng có thể ngang bằng công lao giết hai tên Phong Hầu Thần Ma.” Phục Giác Đại Yêu Vương kích động, “Không thể gấp, không thể loạn.”
“Nếu quá kích động hành động bất cẩn, để cho bọn họ trượt mất, ta sẽ hối hận không kịp.”
Phục Giác Đại Yêu Vương lúc này tự hỏi.
“Mạnh Xuyên tốc độ nhanh, chắc chắn là Phong Vương Thần Ma. Hơi kinh động hắn, là hắn có thể mang theo Liễu Thất Nguyệt trốn mất.”
“Liễu Thất Nguyệt là Phượng Hoàng Thần Thể, có thể thi triển Phượng Hoàng Niết Bàn.”
“Hai người bọn họ địa vị phi phàm, Nguyên Sơ sơn rất có thể ban cho họ hộ thân bảo vật.”
Phục Giác Đại Yêu Vương híp mắt lại, suy tư.
“Mọi thứ không thể có mười phần tự tin, có tám chín phần nắm chắc như vậy là đủ rồi.” Hắn lặng lẽ rời khỏi trà lâu, hành tẩu trên đường phố hóa thành huyễn ảnh, nhanh chóng tiến tới gần Mạnh Xuyên.
Hắn thu liễm khí tức, ngay cả ánh sáng cũng bị che lấp, mắt thường không cách nào thấy hắn.
Hắn trong cơn mưa thẳng hướng tới.
“Nhất định phải giữ khoảng cách vừa đủ.”
“Khoảng cách xa xuất thủ, một khi thất bại, Mạnh Xuyên sẽ trốn mất. Không thể làm.”
“Khoảng cách gần ra tay uy lực càng lớn, hi vọng một chiêu chém giết. Dù thất bại, cũng có thể liên tục xuất sát chiêu.” Trong lòng Phục Giác Đại Yêu Vương đã có kế hoạch, “Nhất định phải trong chớp mắt, liên tục xuất chiêu, đánh giết Mạnh Xuyên! Khi Mạnh Xuyên chết, chỉ còn lại Liễu Thất Nguyệt, mà nàng tốc độ phi hành kém xa ta, cơ bản không thể trốn thoát. Dù có thể thi triển Phượng Hoàng Niết Bàn, ta cũng đủ thời gian để giết chết nàng.”
Hô ~~~
Gió thổi, mưa bắt đầu lớn.
Mạnh Xuyên hạ xuống, thì bảy vị Yêu Vương đều hốt hoảng chạy trốn.
Phục Giác Đại Yêu Vương mặc áo bào xám, vẫn lặng yên không một tiếng động tiến gần trong mưa, nó căn bản không quan tâm số phận bảy vị Yêu Vương. Thậm chí nó mà mưu phục chỉ có nó tự biết.
Nó hai ba năm mới ra tay một lần, hành động cũng không theo quy luật nào, chọn một chỗ chiến trường để mai phục. Không có thủ hạ biết nó ở đâu, nên nó cũng sẽ không bị phản bội.
Nếu người cứu viện là Phong Hầu Thần Ma, nó sẽ lặng lẽ thoái lui.
Nhưng lần này người cứu viện là vợ chồng Mạnh Xuyên, Phục Giác Đại Yêu Vương cảm thấy đây là vận mệnh ban ân.
“Giết bọn họ, lấy được công lao, đủ để đổi lấy viên ngũ trọng ‘Độc Long Đan’.” Phục Giác Đại Yêu Vương khóe miệng nhếch lên, nó vốn nghĩ rằng muốn ẩn núp trong giới Nhân tộc trăm năm, trăm năm góp nhặt công lao mới có hi vọng, ai ngờ vận khí tốt như vậy, ngay lập tức đụng phải Mạnh Xuyên cùng Liễu Thất Nguyệt.
Có lẽ tương lai bọn họ sẽ rất mạnh.
Nhưng bây giờ chỉ là Đại Nhật cảnh Thần Ma mà thôi.
“Phốc phốc phốc.”
Mạnh Xuyên nhanh như thiểm điện, đao quang chém giết các Yêu Vương, bảy tên Yêu Vương hốt hoảng bỏ chạy. Lúc này, tiểu đội bốn tên Thần Ma cũng hỗ trợ ngăn cản.
Hô.
Phục Giác Đại Yêu Vương mặc áo bào xám, lặng yên không một tiếng động ở gần, trong khoảng cách hai dặm, một dặm.
Tốc độ của nó cũng nhanh, thoáng chốc đã xuyên qua trăm trượng, khi khoảng cách tới Mạnh Xuyên chỉ còn 30 trượng, dưới chiếc mũ màu xám, đôi con ngươi của nó chợt rực sáng.
Vù vù!
Hai đạo kim quang từ trong mắt của nó bắn ra, như cơn bão, trực tiếp tập sát về phía Mạnh Xuyên.
“Phốc.” Mạnh Xuyên chém chết vị thứ sáu Yêu Vương, vị thứ bảy Tuyết Yêu Vương cũng bị bốn tên Thần Ma còn lại liên thủ chém giết.
Mạnh Xuyên vừa lộ ra nụ cười, bỗng nhiên trong lòng run lên.
Bởi vì hắn trong Nguyên Thần lĩnh vực, cảm ứng rõ ràng một đạo tàn ảnh chợt xông vào trong ’50 trượng lĩnh vực’ của hắn! Dưới Nguyên Thần lĩnh vực, rõ ràng rành mạch, Mạnh Xuyên có thể ‘thấy rõ’ đối phương, người mặc áo bào màu xám, giấu dưới mũ là một tên độc giác đầu lâu, khuôn mặt nếp nhăn đầy đặn, hiển nhiên không phải Nhân tộc, mà là Yêu tộc.
“Nguyên Thần lĩnh vực có thể cảm ứng phạm vi năm dặm, lại không cảm ứng được khí tức của nó.”
“Là tứ trọng thiên Yêu Vương.” Mạnh Xuyên trong nháy mắt chấn động.
. . .
Khi thần thông vừa ra, hai đạo kim quang xẹt qua khoảng cách 30 trượng, khiến cho nhiều người chấn kinh.
“Cái gì?” Cách đó không xa, bốn tên Thần Ma kinh ngạc nhìn hai đạo kim quang từ hư vô xuất hiện, tập sát về phía Mạnh Xuyên.
“A Xuyên.” Nguyên bản buông lỏng của Liễu Thất Nguyệt đồng thời thu hồi cung tiễn, sắc mặt đại biến.
Tại bọn họ nhìn soi mói, Mạnh Xuyên trong nháy mắt rút đao, đao quang lóe lên, những tia sáng như cánh hoa Hồng Liên nở rộ, “Keng keng” thanh thúy vang lên, Trảm Yêu Đao đã ngăn cản tất cả hai đạo kim quang kia.