Chương 17: Kiếp? | Thương Nguyên Đồ
Thương Nguyên Đồ - Cập nhật ngày 31/01/2025
Mạnh Xuyên trong lòng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Hắn cường quyết từ chối, là bởi vì đã sớm chuẩn bị trở mặt. Một khi đã trở mặt, Nguyên Thần phân thân của hắn trong Khôn Vân bí cảnh sẽ dẫn dắt những người trong Thương Nguyên giới thời không truyền tống về quê quán. Đối với cái tên tôn nhi Mạnh Ngự đã đạt đến Đế Quân cấp độ, Mạnh Xuyên cũng đã có sắp xếp. Hơn nữa, chỉ cần hắn rời khỏi Khôn Vân bí cảnh, không có nhân quả truy tìm, thì Ma Nhãn hội chủ muốn tìm ra Khôn Vân bí cảnh cũng sẽ không dễ dàng.
Mỗi một bí cảnh đều do Bát Kiếp cảnh đại năng sáng tạo, Thất Kiếp cảnh đại năng muốn tìm một tòa bí cảnh cũng cần phải vận khí. Thời Không Trường Hà có rất nhiều bí cảnh cho đến nay vẫn chưa có chủ, dù biết nó nằm ở vùng nào nhưng cũng không tìm ra được.
Huống hồ Khôn Vân bí cảnh còn được Thương Nguyên tổ sư bày trận ẩn tàng.
Về phần bản thân mình? Một khi vạch mặt thì tự nhiên sẽ lợi dụng tất cả tài nguyên để mau chóng nắm vững Không Gian quy tắc.
Mạnh Xuyên chợt nghĩ liệu đối phương có thật sự thay đổi chủ ý?
“Ngươi trên Không Gian quy tắc tích lũy rất sâu, ta thực sự coi trọng ngươi.” Ma Nhãn hội chủ mỉm cười nói, “Vậy hãy nói ra cái giá, ta nguyện mua lại phần cơ duyên mà Ma Sơn chủ nhân đã tặng cho ngươi. Ta không phải muốn chiếm tiện nghi của ngươi, mà Ma Sơn chủ nhân, tính tình hắn so với ta còn ma tính nhiều lắm, những gì hắn tặng đều là phúc họa tương y.”
Mạnh Xuyên nhìn đối phương, ra giá?
Hắn thật sự có rất nhiều tài nguyên mong muốn, nhưng đều bị Thất Kiếp cảnh đại năng chiếm cả.
“Ta muốn tu luyện trên Thanh Tuyền đảo.” Mạnh Xuyên nói, “Lấy phần cơ duyên này, đổi lấy thời gian tu luyện tại Thanh Tuyền đảo, ta không cần nhiều, chỉ cần 100 năm là đủ.”
“Thanh Tuyền đảo?” Ma Nhãn hội chủ nhìn kỹ Mạnh Xuyên, “Nghe qua rất hấp dẫn.”
“100 năm là đủ.” Mạnh Xuyên không dám tham lam.
Hắn đương nhiên muốn.
Thanh Tuyền đảo là chỗ tu hành thần bí nhất toàn bộ Thời Không Trường Hà, nơi đó vốn là một vũng thanh tuyền kỳ bí sinh ra trong hư không, lan tỏa chỉ vỏn vẹn phạm vi trăm dặm. Sau đó, có Bát Kiếp cảnh đại năng phát hiện nơi này, cho nên đã tạo ra một hòn đảo ở đây, bên trên chỉ có mười tám tòa động phủ.
Thanh Tuyền đảo giới hạn mười tám vị sinh linh tu hành, bởi vì vượt quá số này sẽ ảnh hưởng đến những người khác.
Toàn bộ Thời Không Trường Hà có hơn hai mươi vị Thất Kiếp cảnh đại năng, cuộc cạnh tranh vô cùng khốc liệt, mà Ma Nhãn hội chủ đã sớm chiếm giữ một chỗ động phủ. Tại Thanh Tuyền đảo, theo truyền thuyết, đối với những nhân vật mới tấn chức Thất Kiếp cảnh trợ giúp rất lớn, nhưng đối với những tiền bối Thất Kiếp cảnh như họ, trợ giúp trở nên yếu đi rất nhiều. Đối với Bạch Điểu quán chủ, Vạn Tinh Thiên Đế, trợ giúp cực kỳ ít ỏi, cho nên những người giữ chỗ đều có thể tặng lại cho các Thất Kiếp cảnh khác, nhưng tất nhiên các vị Thất Kiếp cảnh khác cũng cần phải trả một cái giá xứng đáng.
Cũng có thể để nửa bước Thất Kiếp cảnh họ sử dụng. Nếu người khác sử dụng 100 năm, bản thân hắn sử dụng 200 năm…
Những thuyền viên Thất Kiếp cảnh bình thường rất ít khi nhường chỗ động phủ, mà phần lớn nhường lại cho mấy vị đỉnh tiêm Thất Kiếp cảnh. Những người như Bạch Điểu quán chủ, Vạn Tinh Thiên Đế hoàn toàn đem tài nguyên này đặt ở phe mình, có thể dùng công lao để đổi lấy thời gian tu luyện, cũng bị Bạch Điểu quán nội công cực khổ lấn áp, khiến cho những thành viên phổ thông không còn hy vọng vươn lên.
“Được rồi.” Ma Nhãn hội chủ gật đầu, “Nhưng ngươi phải đợi thêm tám mươi năm, một tộc nhân của ta sẽ ngay tại đó tu luyện. Tám mươi năm sau ta sẽ đưa một phần Thanh Tuyền lệnh cho ngươi, ngươi đi là đủ.”
Ma Nhãn hội chủ bỗng nhiên mỉm cười quỷ dị: “Thời gian tu hành của ngươi không phải 100 năm, mà là… 300 năm.”
“300 năm?” Mạnh Xuyên ban đầu thật hài lòng với giao dịch này, đổi cơ duyên thành thực lợi, nhưng đối phương đột nhiên đem thời gian kéo lên 300 năm khiến Mạnh Xuyên hơi bối rối, thậm chí cũng không dám ngay lập tức đáp ứng.
“Ta nói, ta rất xem trọng ngươi, nếu coi trọng ngươi, tự nhiên phải kết thiện duyên.” Ma Nhãn hội chủ tùy ý nói, “Giao dịch này ngươi đồng ý hay không? Nếu đồng ý, hãy mau chóng trao cho ta Yếm Cốt chi địa tiến vào chi pháp.”
“Ta đồng ý.” Mạnh Xuyên không chút do dự.
Hắn không có yêu cầu hà khắc, nên tự nhiên chấp nhận.
Con đường tu hành cần phải chăm chỉ, Mạnh Xuyên đã sớm có một quy tắc: nhất định phải cạn kiệt sức lực của mình để tu luyện, không thể có chút lười biếng.
Cho nên cơ duyên này có thể thu được là điều hắn luôn mong đợi.
Nếu như lần này lười biếng chút, lần sau lại lười biếng chút nữa… nhiều lần như vậy, cho dù thiên phú có cao cỡ nào cũng khó có thể đạt tới Thất Kiếp cảnh.
Những cường giả đỉnh phong nhất Thời Không Trường Hà, mỗi người đều không dám buông lỏng yêu cầu đối với chính mình, trừ khi cảm thấy tu hành đã vô vọng và bắt đầu từ bỏ.
“Hô.”
Mạnh Xuyên lật tay, chân nguyên cô đọng thành một tinh thạch, trong tinh thạch giấu giếm Yếm Cốt chi địa tiến vào chi pháp.
“Trong này có biện pháp tiến vào Yếm Cốt chi địa.” Mạnh Xuyên ném tinh thạch qua.
Ma Nhãn hội chủ tiếp nhận, một chút dò xét.
Đối với hắn mà nói, toàn bộ Thời Không Trường Hà có ngày càng ít tài nguyên hữu ích cho tu hành. Ma Sơn chủ nhân chung quy cũng là Bát Kiếp cảnh đại năng, những cơ duyên hắn lưu lại có lẽ vẫn có thể giúp một chút.
“Tốt, tám mươi năm sau, Thanh Tuyền lệnh sẽ trực tiếp đưa đến Đông Ninh thành thuộc Tam Loan hà hệ của ngươi.” Ma Nhãn hội chủ nói xong, liền hư không tiêu thất không thấy.
“Cùng ta kết thiện duyên? Đổi lấy thanh Tuyền đảo tu luyện 300 năm?” Mạnh Xuyên đứng tại chỗ, vẫn còn chút kinh ngạc, “Thật không thể tin được, Ma Nhãn hội chủ làm việc đúng là mang đầy ma tính.”
Vốn cho rằng đây chỉ là một kiếp lại hóa thành cơ duyên.
…
Trong hư không sương mù xám tràn ngập.
Ma Nhãn hội chủ hành tẩu trong đó, cũng đang suy tư: “Cho dù là chân chính Thất Kiếp cảnh, vào lúc Lục Kiếp cảnh, nhìn thấy tương lai của hắn… Bình thường cũng chỉ là một phần tương lai sẽ trở thành Thất Kiếp cảnh.”
“Trước đó ta đã muốn truy sát Mạnh Xuyên cùng hết thảy phân thân của hắn bên ngoài, lớn áp lực hắn. Ta nhìn thấy tuyến tương lai của hắn, vẫn như cũ đều là Thất Kiếp cảnh, thậm chí không phải là Thất Kiếp cảnh bình thường.” Ma Nhãn hội chủ nghĩ thầm, “Có gần như một nửa, đều là hư hư thực thực nửa bước Bát Kiếp cảnh.”
“Tiềm lực như vậy, thật đúng là đáng kinh ngạc. Chắc hẳn chỉ có thời thanh xuân của Bạch Điểu quán chủ và Vạn Tinh Thiên Đế mới có thể so với hắn.”
Ma Nhãn hội chủ phải thừa nhận.
Mặc dù bây giờ nhiều Thất Kiếp cảnh đều rất đáng gờm, nhưng nếu luận về quỹ tích trưởng thành, Bạch Điểu quán chủ, Vạn Tinh Thiên Đế hoàn toàn vượt qua những Thất Kiếp cảnh khác. Giờ đây hắn cảm thấy ‘Mạnh Xuyên’ có tiềm lực ngang hàng với hai vị kia.
“Nói không chừng hắn chính là một vị nửa bước Bát Kiếp cảnh, thậm chí có khả năng sẽ trở thành Bát Kiếp cảnh.” Ma Nhãn hội chủ suy tư, “Con đường tu hành này, ngoài việc tự mình tu hành, đôi khi kết thiện duyên cũng rất quan trọng.”
Ma Nhãn hội chủ từng đứng ở đỉnh phong Thời Không Trường Hà, và còn từng tiến ra vũ trụ bên ngoài, y có kiến thức uyên bác.
Y biết rằng, trong những vũ trụ khác có một người tu hành tên là ‘Tất Cốc’, hắn ánh mắt tinh tường, khi còn là Ngũ Kiếp cảnh đã một lòng cống hiến cho một người thần bí, từ thuở trẻ đến già, không màng đến oán hận. Sau này, hắn mới biết người thần bí đó chính là một vị Vĩnh Hằng tồn tại, trước khi rời đi đã cho Tất Cốc một cuộc sống dài lâu, đồng thời ban cho một phần truyền thừa, tự mình giảng đạo. Tất Cốc trải qua nhiều năm tu hành, cuối cùng đã thành tựu Bát Kiếp cảnh đại năng.
Truyền thuyết tương tự còn nhiều lắm.
“Không dám hy vọng xa vời vào Vĩnh Hằng tồn tại, chỉ cần có thể kết thiện duyên với một vị Bát Kiếp cảnh thì cũng vô cùng có ích.” Ma Nhãn hội chủ âm thầm nghĩ, “Lần này chỉ là lần đầu gặp gỡ, sau này sẽ còn nhiều thời gian.”
Ma Nhãn hội chủ tuổi tác đã quá lớn, lòng tin vào việc đạt thành nửa bước Bát Kiếp cảnh càng ngày càng ít, vì vậy rất chú trọng đến những người có tiềm năng.
Bạch Điểu quán chủ, Vạn Tinh Thiên Đế, chính là ánh sáng lấp lánh lúc đó, giờ chỉ còn là một mục tiêu —— thành tựu Bát Kiếp cảnh.
…
Sau khi Ma Nhãn hội chủ rời đi, Mạnh Xuyên lại tiếp tục hành tẩu trên Ma Sơn một cách chậm chạp.
Con đường đốn ngộ, tâm linh tích hợp sau này khiến cho hắn thực sự có chút biến đổi.
Âm thanh trên đỉnh núi rõ ràng đã tăng lên một chút, nhưng Nguyên Thần của Mạnh Xuyên thì kỳ ảo hơn nhiều, lắng nghe âm thanh tự phù khiến cho hắn có nhiều trợ giúp hơn trong việc lĩnh hội.
“Theo tâm linh ý chí của bản thân mạnh lên, muốn biến chuyển lại càng khó khăn hơn.” Mạnh Xuyên nhận ra điều này.
Kể từ khi rời khỏi Ma Sơn, hắn đã đi được hơn năm vạn dặm, mà tâm linh ý chí lại chưa hề thay đổi.
“Có lẽ do áp lực lên tâm linh ý chí thấp hơn một chút.” Mạnh Xuyên suy đoán.
Thời gian tiếp tục trôi qua.
Mạnh Xuyên từng chặng từng chặng đi tới, vẫn như cũ cẩn thận trải nghiệm âm thanh tự phù tác động đến Nguyên Thần, thời gian dần qua đi, âm thanh tự phù tạo ra áp lực càng lúc càng lớn.
Năm mươi sáu ngàn dặm, năm mươi bảy ngàn dặm, năm mươi tám ngàn dặm, năm mươi chín ngàn dặm…
Áp lực mỗi lúc một lớn.
Mạnh Xuyên lại càng thêm hứng khởi, bởi vì mỗi một âm thanh tự phù như một kiếp nạn, khiến Nguyên Thần hắn va chạm mạnh mẽ, làm cho hắn dễ dàng nhận ra những nhược điểm trong kết cấu của Nguyên Thần, và cũng khám phá ra tâm linh ý chí của mình còn thiếu sót ở chỗ nào.
“Rất tốt.”
“Chính là như vậy.” Áp lực càng lớn, ảnh hưởng càng sâu sắc, càng giúp hắn thấy rõ hơn khuyết điểm của bản thân. Mạnh Xuyên tinh tế lĩnh hội từng nghĩ.
Thời gian không nhận ra, áp lực mạnh mẽ đã khiến cho toàn bộ thức hải của Mạnh Xuyên rung động mãnh liệt, nhanh chóng gần đến cực hạn.
“Vạn Kiếp Tinh Thần.”
Kết cấu của Nguyên Thần của Mạnh Xuyên, bên ngoài là một lớp thủy lưu, bên trong là tinh thần.
Bên trong tinh thần, mang theo là truyền thừa từ “Nguyên Thần Tinh Thần”. Lần này, Mạnh Xuyên đã có nhận thức mới với “Nguyên Thần Tinh Thần”. Mỗi một âm thanh tự phù giống như kiếp nạn, đôi khi kiếp nạn không phải là lực cản, mà ngược lại, lại là một sức mạnh cường đại.
Kết cấu của Nguyên Thần có chút biến hóa, tâm linh ý chí càng thêm cô đọng mạnh mẽ.
Đây chính là lần đầu tiên Mạnh Xuyên đi trên con đường Ma Sơn mà có sự biến chuyển. Giờ phút này, hắn cũng đã đi tới vị trí khoảng sáu mươi hai ngàn dặm.