Chương 17: Dưới ánh trăng múa đao | Thương Nguyên Đồ
Thương Nguyên Đồ - Cập nhật ngày 30/01/2025
Bức tranh này, mỗi một nét vẽ đều chứa đựng tình cảm, hồi ức. Nhìn vào bức họa, ta như thấy được quá khứ cùng thê tử trải qua đủ loại mỹ hảo.
Bức họa này, tự nhiên làm ta khắc khoải, lại ảnh hưởng sâu sắc đến Nguyên Thần, khiến cho Nguyên Thần tỏa ra quang mang linh tính. Chỉ là, sau khi bức họa hoàn thành, nó vẫn dừng lại ở tầng thứ sáu của Nguyên Thần.
“Vẽ xong, ta cũng đã tỉnh táo.”
Mạnh Xuyên ngồi dưới tán cây đại thụ, phất tay thu hồi bức tranh, “Ta cảm thấy, ta có thể tỉnh táo để tiếp tục tu hành.”
Khác với Chân Võ Vương, người hoài nghi về con đường tu hành của chính mình, Mạnh Xuyên lại không có bất kỳ hoài nghi nào về con đường của mình.
“Để cho ta say một trận, say xong sẽ hảo hảo tu hành.” Mạnh Xuyên lật tay lấy ra một vò Hỏa Quả Tửu, ngồi dưới cây đại thụ mà uống rượu.
Hỏa Quả Tửu, khi vào tận cổ họng, giống như ngọn lửa thiêu đốt lồng ngực, khiến cho đầu óc Mạnh Xuyên hơi nóng lên. Hắn tận lực khống chế thân thể, không để cho mình say choáng, bởi vì hắn thích cảm giác hơi say.
Với nhục thể của mình, mặc dù Hỏa Quả Tửu ngon nhưng cũng khó có thể khiến hắn say thật sự.
“Thất Nguyệt.” Mạnh Xuyên ngồi dưới tán cây, ôm vò rượu, thấp giọng tự nói, “Trong quá khứ, ta gặp được ngăn trở có thể cùng ngươi tâm sự, có niềm vui có thể cùng ngươi chia sẻ, tu hành có đột phá cũng có thể trước mặt ngươi khoe khoang, lúc thương tâm ngươi cũng luôn bồi tiếp ta… Vậy sau này thì sao? Ngàn năm tuế nguyệt trôi qua, ta lại có thể cùng ai nói chuyện đây?”
Mạnh Xuyên ngửa đầu uống rượu.
Uống vào, ực một tiếng.
Hỏa Quả Tửu, như là liệt hỏa, thiêu đốt lồng ngực, say khướt, nhưng đầu óc hắn lại càng thêm sinh động, hiện lên từng màn cảnh tượng, từng mảnh hồi ức mỹ hảo.
“Khoảnh khắc bên nhau, thời gian vui vẻ, thời gian cùng nhau chiến đấu, thời gian cùng nhau dạy dỗ cô nữ…” Mạnh Xuyên tự giễu cười nói, “Giờ đây chỉ còn lại trong hồi ức.”
“Chỉ có thể hồi ức thôi sao?”
“Đúng thật là buồn cười.”
Mạnh Xuyên tiếp tục uống rượu, vừa uống vừa nói.
Sắc trời dần dần mờ mịt.
Vò rượu này uống xong, lại một vò khác.
Mèn say càng thêm nồng đậm.
“Đã từng nói, Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triều triều mộ mộ!” Mạnh Xuyên thấp giọng nói, “Nhưng ta chỉ mong sớm sớm chiều chiều bên nhau!”
“Ta lại đang nói mê sảng, đã không thể nào.”
“Không thể nào!”
Mạnh Xuyên ném vò rượu đi, rút ra bên hông Trảm Yêu Đao.
Tùy ý thi triển đao pháp, từng chiêu thi triển như trút bỏ bi phẫn và không cam lòng trong lòng.
Thế gian sự vật, cuối cùng không thể như ý nguyện.
Có những kẻ cam chịu, có những kẻ từ đó mà trầm luân, mà cường giả sẽ tiếp nhận nó, đồng thời nỗ lực cải biến tương lai.
Chỉ có điều, đôi khi, cho dù là cường giả lợi hại, cũng cần phát tiết.
…
Tàn nguyệt treo cao, ánh trăng lạnh lẽo vẩy vào Kính Hồ Mạnh phủ ở luyện võ tràng.
Một bóng người trên luyện võ tràng tùy ý thi triển đao pháp.
“Thiên nam địa bắc song phi khách, lão sí mấy lần nóng lạnh.” Mạnh Xuyên thi triển đao pháp, cũng cao giọng nhớ lại, thanh âm quanh quẩn trong đêm tối này.
Đã từng, hắn cùng Thất Nguyệt, giống như đôi phi khách, thiên nam địa bắc cùng nhau xông xáo, không quan tâm đến thời gian.
“Hoan nhạc thú, ly biệt khổ, giữa những thứ còn có si nhi nữ.”
Quá nhiều hồi tưởng.
Thời gian sung sướng, ly biệt thống khổ.
Si nhi nữ sao?
“Quân ứng có lời: Mịt mù vạn dặm mây tầng, thiên sơn mộ tuyết, độc ảnh hướng ai đi?” Mạnh Xuyên tiếp tục hồi tưởng, thi triển đao pháp càng thêm thê mỹ, như một con cô nhạn cô đơn bay lên giữa thiên sơn mộ tuyết.
“Độc ảnh hướng ai đi!”
Một chiêu đao vung ra lúc.
Như hoa nở.
Mạnh Xuyên cảm thấy đêm nay bầu trời mỹ lệ như một bức họa, ánh trăng vung xuống, có thể thấy từng sợi tia sáng xuyên qua hư không, tỏa khắp nơi.
Tất cả đều trở nên chậm lại.
Ánh trăng phi hành chậm chạp, gió như ngưng trệ, tất cả đều trở nên chậm. Tình trạng chậm chạp này gần như vẫn đứng im, khiến cho vạn sự vạn vật đều giống như một bức họa. Chỉ có ánh trăng tia sáng còn có thể tương đối nhanh vung xuống, nhưng Mạnh Xuyên có thể rõ ràng nhìn thấy từng sợi tia sáng, càng thêm lộ ra vẻ đẹp tuyệt mỹ.
Thậm chí, sau khi vung ra chiêu này, nó từ trong tầm mắt biến mất, như năm xưa Quách Khả tổ sư sáng tạo « Tâm Ý Đao », chiêu mạnh nhất không thể thấy, kẻ địch căn bản không phát giác, đã trúng chiêu.
Mạnh Xuyên một đao này, cũng không đạt tới Thiên Địa cảnh, chỉ là vụt ra môn tuyệt học « Vô Tận Đao » đầu tiên chân chính.
Một đao này.
Tồn tại trong khe hở thời không, khó mà tìm kiếm, khó mà ngăn cản, kẻ bị giết cũng không thấy thanh đao này.
Một đao này, thay đổi thời gian.
Thời gian chậm rãi gần như đình chỉ, kẻ địch đã bị trúng đao.
Chỉ có như vậy một chiêu, vào lúc Động Thiên cảnh viên mãn mới có hi vọng vượt cấp chém Đế Quân.
“Nguyên lai đây mới thực sự là Vô Tận Đao.” Mạnh Xuyên thấp giọng tự nói.
Đối với thê tử tình cảm nồng nàn, quyến luyến không rời, mới khiến cho Mạnh Xuyên thực hiện một đao này.
Tình này liên tục vô tận, mới có thể xuất ra một đao kia.
Lôi Đình nhất mạch ‘Quang Mang Tướng’, ‘Âm Dương Tướng’, ‘Phân Ba Tướng’ dưới tâm cảnh này của Mạnh Xuyên, mới đánh ra một đao thê mỹ này, có thể phá bỏ thiên địa quy tắc trói buộc.
Trong truyền thuyết…
Chỉ có thuần tốc độ có thể đánh vỡ thiên địa quy tắc, cũng có thể cải biến thời gian.
…
Mạnh Xuyên vẫn dưới ánh trăng thi triển đao pháp, tình cảm quyến luyến không rời đối với thê tử đều hòa quyện trong từng chiêu.
Khi ý tận lúc, Mạnh Xuyên ngừng lại, nằm dưới cây đại thụ… Ngủ thiếp đi.
******
Nguyên Sơ sơn, Động Thiên các.
“Mạnh Xuyên những ngày gần đây, xem tình báo, đi trước Phong Tuyết quan, lại đến Giang Châu thành các vùng, bây giờ lại trở về trước Nguyên Sơ sơn, đang trên đường tới Đông Ninh thành.” Lý Quan nhíu mày nói, “Có thể dò xét được, những địa điểm hắn đã đi qua, đều là nơi từng có hắn và Liễu Thất Nguyệt ở lại. Vợ chồng họ thanh mai trúc mã, trăm năm tuế nguyệt trôi qua, tình cảm cực sâu, ta lo lắng điều này sẽ ảnh hưởng đến Mạnh Xuyên tu hành.”
“Về mặt cảm tình chịu trầm kích, mặc dù có ảnh hưởng, nhưng không đến nỗi đoạn tuyệt con đường tu hành.” Lạc Đường hư ảnh nói, “Ta Nguyên Sơ sơn các đại Thần Ma, có vài vị thân hữu đã chết, các Thần Ma có lẽ tạm thời sẽ bị ảnh hưởng, nhưng bình thường vẫn có thể khôi phục. Chân Võ Vương thì là hoài nghi về con đường tu hành. Liễu Thất Nguyệt lại chìm sâu… Mạnh Xuyên không có lý do gì để hoài nghi con đường tu hành của chính mình.”
“Cho hắn thời gian đi.” Tần Ngũ hư ảnh nói, “Một thời gian nữa, ta cảm thấy sau mấy tháng thì mọi chuyện sẽ tốt lên.”
“Ừm.”
Lý Quan trịnh trọng gật đầu, “Trấn thủ vùng sát cổng thành áp lực rất lớn, hiện tại có sáu tòa vùng sát cổng thành loại cực lớn. Trong thiên hạ bây giờ chỉ có chín vị Tạo Hóa Tôn Giả, Nguyên Sơ sơn cũng cần Tôn Giả trấn thủ. Nếu lại đến hai ba tòa vùng sát cổng thành loại cực lớn… Sẽ rất khó trấn thủ. Mà ta, cách tuổi thọ đại nạn chỉ còn lại có mấy chục năm, cho nên cần Mạnh Xuyên mau chóng trưởng thành, gánh vác trọng trách này.”
“Là người, ắt có lúc mềm yếu.” Tần Ngũ nói, “Ta tin tưởng đồ đệ của ta, hắn sẽ nhanh chóng khôi phục.”
“Ừm.” Lý Quan và Lạc Đường khẽ gật đầu.
…
Nguyên Sơ sơn các Tôn Giả lo lắng cho Mạnh Xuyên, nhưng không dám quấy rầy.
Đông Ninh thành, Kính Hồ Mạnh phủ trên luyện võ tràng, dưới đại thụ Mạnh Xuyên vẫn như cũ nằm ngủ.
Sáng sớm, ánh bình minh vừa ló dạng.
Ánh nắng chiếu lên người, Mạnh Xuyên mới chậm rãi mở mắt, nhìn lên bầu trời đỏ rực của triều dương: “Trời đã sáng rồi sao?”