Chương 16: Song hỉ lâm môn | Thương Nguyên Đồ

Thương Nguyên Đồ - Cập nhật ngày 28/01/2025

Mạnh Xuyên cẩn thận hầu hạ thê tử Liễu Thất Nguyệt, lo lắng không muốn làm ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng nàng.

“Thất Nguyệt, Thất Nguyệt, ngươi đang mang thai, không cần luyện tiễn nữa.” Tại vùng rừng núi cách Cố Sơn phủ không xa, Mạnh Xuyên dỗ dành thê tử.

“Chỉ cần có chân nguyên bảo vệ, bào thai trong bụng sẽ không bị ảnh hưởng.” Liễu Thất Nguyệt đáp, “Đừng nói là hiện tại luyện tiễn, khi Nguyên Sơ sơn tới, ta còn muốn cùng ngươi ra tay cứu viện nữa.”

“Cùng nhau cứu viện?” Mạnh Xuyên lắc đầu, “Để ta một mình cũng đủ rồi.”

Liễu Thất Nguyệt nói: “Chỉ cần phân ra chân nguyên để bảo vệ bào thai, ta hoàn toàn có thể phát huy thực lực bình thường. Nếu như gặp phải tứ trọng thiên Yêu Vương… chỉ có ngươi một mình, chưa chắc có thể đối phó nghịch cảnh. Ta không muốn con của ta vừa sinh ra đã không có cha.”

“Ngươi mang thai, không thể thi triển Phượng Hoàng Niết Bàn.” Mạnh Xuyên lo lắng nói.

“Ừm.”

Liễu Thất Nguyệt gật đầu, “Nếu như ngươi lâm vào tuyệt cảnh, ta cũng chỉ có thể hy sinh bào thai, không thể không thi triển Phượng Hoàng Niết Bàn! Khi đó, ta vẫn đủ sức để đối phó với tứ trọng thiên Yêu Vương.”

Hai người họ một đội ngũ…

Bình thường Mạnh Xuyên phát huy tác dụng, truy sát Yêu Vương. Chỉ khi rơi vào tuyệt cảnh, Phượng Hoàng Niết Bàn xuất hiện, Liễu Thất Nguyệt mới là người bảo vệ! Nàng có thể bảo vệ Mạnh Xuyên.

“Hy sinh hài tử?” Mạnh Xuyên nhắm nghiền mắt lại.

“Ngươi một mình đi cứu viện, ta không yên lòng.” Liễu Thất Nguyệt nói, “Nguyên Sơ sơn để chúng ta cùng nhau hành động, tất có lý do. Yên tâm, chỉ cần còn hi vọng, ta cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ hài tử.”

“Ừm.” Mạnh Xuyên gật đầu.

“Tiếp tục tu luyện đi.”

Liễu Thất Nguyệt đứng đó, tiếp tục luyện tiễn, từng mũi tên như du long bay qua bầu trời.

Mạnh Xuyên tuy trong tâm cảm thấy phụ nữ mang thai cần cẩn thận, nhưng lý trí cũng nhắc nhở hắn, Thần Ma phụ nữ mang thai có thể bộc phát chiến lực kinh người. Nếu là cận chiến… vùng bụng hài tử vẫn là nhược điểm trí mạng. Thê tử là Thần Tiễn Thủ, nàng bắn tên từ xa, như vậy hoàn toàn không ảnh hưởng đến hài tử.

“Chỉ có thể như vậy.” Mạnh Xuyên tự nhủ, từ từ thích ứng.

Sau hơn một tháng Liễu Thất Nguyệt mang thai.

Một đêm nọ, khi hai vợ chồng đang ngủ, Mạnh Xuyên đột nhiên cảm nhận được trong bụng thê tử xuất hiện hai đạo sinh mệnh khí tức rất yếu ớt.

Giờ phút này đến thật đột ngột.

Phát hiện sinh mệnh dường như bắt đầu hình thành.

“Hai đạo sinh mệnh khí tức?” Mạnh Xuyên ngồi dậy, nhìn bụng thê tử, tâm trạng đang nóng ran, khóe miệng không tự chủ vểnh lên, hắn không thể kìm nén mà cười.

“Hai đứa bé?”

Liễu Thất Nguyệt cũng mở mắt, nàng cảm nhận được, giật mình ngồi dậy nhìn bụng mình, “Song bào thai?”

“Đúng vậy, là song bào thai.” Mạnh Xuyên kích động đến mức không thể kiềm chế, “Không ngờ rằng sau năm năm cưới, chúng ta lại mang thai được một đôi. Không biết là một nam một nữ, hay là hai nam, hay là hai nữ?”

Liễu Thất Nguyệt cũng nhẹ nhàng sờ bụng mình, ánh mắt tràn đầy vẻ yêu thương.

Cảm giác được hai sinh mệnh trong người, đó chính là hài tử của nàng và Mạnh Xuyên.

“A Xuyên, chúng ta sắp có hài tử.” Liễu Thất Nguyệt rưng rưng nước mắt.

“Ừm.” Mạnh Xuyên cũng cảm thấy điều này thật kỳ diệu.

Khi cảm nhận được hai đạo sinh mệnh khí tức kia, Mạnh Xuyên bỗng thấy cuộc sống của mình… có sự kéo dài khác biệt.

“Có lẽ trong lúc đối đầu với Yêu Vương, chúng ta sẽ phải đối mặt với tử vong.” Liễu Thất Nguyệt nhẹ nhàng nói, “Nhưng chúng ta có hai đứa bé, tương lai bọn chúng sẽ có con cái của mình. Bọn chúng sẽ sống sót trên thế gian này.”

“Ừm.”

Mạnh Xuyên nhẹ nhàng ôm thê tử, thấp giọng nói, “Có thể chúng ta sẽ không nhìn thấy được ngày thế giới bình an, nhưng hậu thế chắc chắn sẽ nhìn thấy.”

Từ khi có hài tử, hắn cảm thấy có thêm nhiều dũng khí, năng lực để đối mặt với hiểm nguy.

“Hy vọng các con của chúng ta sau này có thể tự do đi dạo ở vùng ngoại ô, có thể khám phá thiên hạ, chứng kiến vẻ đẹp của non sông.” Liễu Thất Nguyệt nói, “Có thể mê mẩn với hội họa, thư pháp, có thể tận hưởng cuộc sống giữa sơn thủy, mà không bị áp lực ngoài xã hội bắt buộc phải tu luyện.”

“Chỉ khi chiến tranh kết thúc, thế giới Nhân tộc không còn Yêu tộc, bọn chúng mới có thể tự do như vậy, sống một cuộc sống không bị ràng buộc.” Mạnh Xuyên nói.

Liễu Thất Nguyệt gật đầu.

Chỉ cần chiến tranh còn kéo dài, nhiều người vẫn phải liều mạng.

“Cho nên chúng ta phải cố gắng, nhanh chóng dọn sạch thiên hạ Yêu tộc.” Liễu Thất Nguyên nói, Mạnh Xuyên cũng mỉm cười gật đầu.

Chỉ sau năm ngày xác nhận mang thai song bào thai, Nguyên Sơ sơn lại một lần nữa điều khiển đến.

“Xuất phát.”

Hai vợ chồng hóa thành thiểm điện lưu quang, rời khỏi Cố Sơn phủ.

Khi Mạnh Xuyên thi triển thân pháp, từ trạng thái đứng yên đến cực hạn tốc độ, hắn cố gắng để thê tử bụng hai đứa bé chịu tác động càng ít càng tốt. Trên thực tế, Liễu Thất Nguyệt đã cẩn thận bảo vệ bào thai trong bụng.

“Thần Ma đến.”

“Là Mạnh Xuyên, Liễu Thất Nguyệt!”

Khi đến chiến trường, một đội Yêu Vương đang giao chiến với một đội Thần Ma, ưu điểm lớn nhất của Mạnh Xuyên và thê tử chính là – nhanh chóng!

Khi mà các Yêu Vương còn cảm thấy đang an toàn, Mạnh Xuyên và thê tử đã đến nơi.

Liễu Thất Nguyệt mở rộng đôi cánh trắng như lửa, ở giữa không trung, nàng mỉm cười nhìn bụng mình, rồi rút ra thần cung, chỉ vào phương xa, ngay sau đó là ba đạo Hỏa Diễm Du Long bay ra.

Mạnh Xuyên cũng hóa thành thiểm điện, xông vào trận chiến.

Mọi thứ vẫn như cũ.

Liễu Thất Nguyệt vẫn phát huy thực lực bình thường, chỉ đơn giản là bắn tên, hoàn toàn không ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng.

“Phốc phốc phốc.” Mạnh Xuyên lại tỏ ra rất tích cực, trong chốc lát đã làm sạch sẽ tất cả các Yêu Vương.

“Mạnh sư huynh, Liễu sư tỷ.”

“Khi Mạnh sư huynh và Liễu sư tỷ vừa đến, chỉ trong chốc lát đã tiêu diệt hết tất cả Yêu Vương.”

Bốn tên Đại Nhật cảnh Thần Ma đều cảm thấy vui vẻ, sau ba năm, Mạnh Xuyên và thê tử đã quen thuộc với việc cứu viện trong cương vực Thần Ma.

Liễu Thất Nguyệt cũng hạ xuống.

“Vu sư đệ, gần đây tình hình của các ngươi ra sao?” Mạnh Xuyên và Liễu Thất Nguyệt cùng bốn vị Thần Ma tán gẫu. Qua cuộc trò chuyện, Mạnh Xuyên và thê tử có thể nắm bắt tình hình cứu viện trong cương vực chính xác hơn.

Thời gian cứ thế trôi qua.

Liễu Thất Nguyệt mang thai, vẫn cùng Mạnh Xuyên quấn quýt bên nhau, ra tay cứu viện bốn phương.

Đông tàn xuân tới.

Bụng Liễu Thất Nguyệt ngày càng lớn.

“Đừng động, đừng động.”

Liễu Thất Nguyệt ngồi dưới ánh nắng mùa xuân, ánh nắng rực rỡ, nhờ hai bào thai mà bụng nàng đã phồng lên rất rõ rệt mặc dù chỉ mới mang thai năm tháng.

Mạnh Xuyên đứng bên, họa án cũng được dọn đến sân, cẩn thận vẽ tranh cho thê tử.

Từ khi thành thân đến nay, mặc dù trải qua nhiều trận chiến, cũng thường thấy những cảnh tượng thảm khốc. Nhưng Mạnh Xuyên vẫn mỗi năm vẽ cho thê tử một bức, giờ đây đã là bức thứ sáu, bức tranh này đặc biệt… bởi vì vẽ là thê tử mang thai. Chắc chắn sẽ rất khó để vẽ được hình ảnh của nàng khi mang thai trong những năm tháng sắp tới.

Dù sao, nữ Thần Ma thường chỉ sinh một lần trong đời. Sinh hai lần đã là điều hiếm thấy.

Dĩ nhiên, nam Thần Ma có thể lấy nhiều thê thiếp, con cái sẽ nhiều hơn rất nhiều. Điển hình như An Hải Vương, mẫu thân của Yến Tẫn có thân phận rất thấp kém.

“Ngươi nên nằm nghỉ thêm một chút.” Mạnh Xuyên vẽ rất nghiêm túc, cũng cẩn thận quan sát.

Khi thê tử mang thai, vuốt ve bụng nàng lúc này, dưới ánh mặt trời mùa xuân tươi đẹp, tất cả như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng.

Nụ cười của nàng càng làm Mạnh Xuyên xúc động hơn.

Mạnh Xuyên, người nghệ sĩ bậc nhất thời đại, bắt được chút ‘xúc động’ này, đã hòa nhập vào bút pháp của mình.

Quay lại truyện Thương Nguyên Đồ

Bảng Xếp Hạng

Chương 261: Không thể ngăn cản kiếp nạn

Chương 1045: Vò giết

Huyền Giám Tiên Tộc - Tháng 2 1, 2025

Chương 13: Hỗn Động Khai Thiên

Thương Nguyên Đồ - Tháng 2 1, 2025