Chương 15: Tân Hải Khu Ma giới | Thương Nguyên Đồ
Thương Nguyên Đồ - Cập nhật ngày 01/02/2025
“Mấy ngươi tiểu bối, mau luyện quyền đi.” Phương Đại Long tức giận quát tháo đám trẻ con bên cạnh.
“Vâng, cha.” Sáu đứa bé đồng thanh vọng lại, nhưng vẫn không khỏi hiếu kỳ nhìn về phía chương huynh trưởng, bởi vì người ta nói huynh trưởng chính là triều đình trọng thần, cũng là Khu Ma Nhân. Có lẽ lão phụ thân uy tín quá lớn, nên sáu đứa trẻ vẫn thường chạy tới luyện quyền.
“Kỳ nhi, ta sẽ dẫn ngươi về phòng.” Phương Đại Long dịu dàng nói với trưởng tử.
Mạnh Xuyên bỗng hiểu rõ quá khứ của Phương Đại Long.
Phương Đại Long có thể từ nông dân bình thường đứng lên, cũng phải nhờ vào khả năng đánh đấm. Thế giới này có quyền pháp, cũng xuất hiện cái gọi là quyền pháp đại tông sư… Quyền pháp đại tông sư mạnh mẽ đến mức có thể chống lại một trăm người chỉ bằng ngàn cân lực, mặc cho súng đạn xuất hiện và phát triển, vị trí của quyền pháp càng ngày càng giảm sút. Dẫu sao, mười mấy khẩu hỏa thương đồng loạt nổ súng, ngay cả quyền pháp đại tông sư cũng khó lòng mà ứng phó, bởi họ chỉ là huyết nhục chi thể, một chút chậm trễ cũng gây ra thương tổn.
“Phòng này chính là của ngươi.” Phương Đại Long đưa Mạnh Xuyên vào một tiểu viện, “Bày trí trong phòng giống như quê nhà.”
Ông nói rồi đẩy cửa vào.
Mạnh Xuyên vừa nhìn thoáng qua, phòng ốc thường xuyên được quét dọn gọn gàng, rất sạch sẽ, bày biện cũng không khác nhiều so với trí nhớ của hắn. Còn có một bức ảnh chụp, đó là một đôi vợ chồng ôm đứa con gái trong tay.
Người chồng nam chính là Phương Đại Long lúc còn trẻ, người vợ là một phụ nhân ôn nhu.
“Đồ vật của ngươi đều từ quê nhà chuyển tới đây, không có một món nào bị bỏ.” Phương Đại Long nói, rồi bước tới lau sạch bức ảnh chụp, nghĩ lại khi còn trẻ, chụp ảnh đều là rất xa xỉ, ông từng mang theo vợ con hớn hở đi vào thành phố chụp ảnh.
Năm mười sáu tuổi, ông kết hôn, vợ ông lúc đó mới vừa mười bảy, lớn hơn ông một tuổi.
Ông dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, trong thế giới loạn lạc này thật sự đã sáng tạo nên sự nghiệp cho mọi người, có quan hệ rất tốt với cả phản quân lẫn triều đình chức quan, uy chấn tứ phương, từng có lần quan viên nơi ấy muốn ra tay với ông, nhưng ngay sau đó đã bị phản quân ám sát.
Một đám hung nhân nơi đó đều kính phục ông, đi theo ông, thậm chí ông còn mang theo không ít đồng hương vào Tân Hải.
“Ta hối hận nhất là đã đồng ý cho ngươi đi kinh thành, đi Khu Ma viện.” Phương Đại Long buông bức ảnh, ngồi xuống giường thở dài, giờ khắc này, lão phụ thân đã lộ rõ sự già nua.
“Đó là ta ban đầu muốn làm Khu Ma Nhân, không thể trách ngươi.” Mạnh Xuyên đáp.
Thời thiếu niên, Phương Kỳ đã từng nghe nói về Khu Ma Nhân, tâm tư liền sinh ra mong muốn.
“Ta không đồng ý, một thằng nhãi con như ngươi làm sao đi kinh thành được?” Phương Đại Long liếc nhìn nhi tử, than thở, “Hay là do ta dã tâm quá lớn, nghĩ rằng súng đạn lợi hại, gia đình chúng ta dựa vào quyền pháp gia truyền chẳng đáng tin, phải học hỏi nhiều hơn. Bởi vậy ta mới để ngươi đi kinh thành Khu Ma viện… Trong thời loạn, khi mà vàng bạc, thức ăn đều trở nên vô dụng, chỉ có thể dựa vào con người, dựa vào bản lĩnh mạnh mẽ mới có thể đứng vững. Khu Ma Nhân mạnh tay, bất kể nhà ai đều phải kính sợ ba phần.”
Mạnh Xuyên nhìn ra được, Phương Đại Long thật sự là một người anh hùng.
Tại quê hương, ông dẫn đầu một đám hung nhân uy chấn tứ phương. Đến giờ vào thành phố Tân Hải phồn hoa, có thể mua xuống lớn như vậy một tòa nhà, trong viện có hơn mười vị, đủ thấy ông vẫn còn có chút địa vị.
“Ta cảm thấy áy náy với mẹ ngươi, ta đã thề trước mộ bà, nhất định phải chiếu cố tốt hai huynh muội các ngươi, nhưng ta đã nuốt lời.” Phương Đại Long âm thanh có chút ảm đạm.
Trong ngoại giới, ông vẫn luôn hung dữ, có thể đến tận bốn mươi tuổi mà ông vẫn cảm giác được thân thể đã không còn như trước.
“Chỉ cần ngươi trở về là tốt.” Phương Đại Long nhìn nhi tử, “Về nhà tìm vài phòng nữ nhân, sinh ra mấy đứa con, sống hạnh phúc.”
“Tiểu muội đâu?” Mạnh Xuyên lại hỏi.
“Muội muội của ngươi hiện đang ở ngoài kia, quá mức được sủng ái, càng ngày càng không quản được.” Phương Đại Long lắc đầu nói, mặc dù sau này cưới thêm vài thê thiếp, cũng có những đứa trẻ khác, nhưng chỉ có Phương Kỳ và Phương Thiến là ông sủng ái nhất, cũng là khó quản lý nhất.
Mạnh Xuyên gật đầu.
Trong trí nhớ, muội muội Phương Thiến, là muội muội ruột thịt cùng cha cùng mẹ của Phương Kỳ.
Kế thừa thân thể này, chính là thuộc về Phương Kỳ, vì vậy Mạnh Xuyên tự nhiên rất coi trọng người mà mình quan tâm nhất.
Đúng lúc này, muội muội Phương Thiến liền chạy về.
“Ca, ca.” Phương Thiến với mái tóc quăn chạy tới, theo hành lang tiến vào tiểu viện của Mạnh Xuyên.
Mạnh Xuyên nghe tiếng, từ trong nhà đi ra, lập tức thấy một thiếu nữ xinh đẹp tươi tắn, muội muội Phương Thiến vẻ đẹp có phần giống ảnh chụp của mẫu thân, nhưng trẻ trung hơn, đôi mắt rực sáng. Dù sao từ nhỏ đã luyện quyền nên khí sắc rất đủ.
Phương Thiến cũng nhìn thấy trước mắt huynh trưởng, tay áo trống rỗng, rõ ràng là tay bị cụt, khí tức trầm ổn khác hẳn với khí chất 20 tuổi, tựa như một người đã trải qua phong sương.
Phương Thiến thấy ca ca mình, từ lúc rời nhà đã là một thiếu niên, bây giờ nhìn lại chỉ thấy trưởng thành hơn.
Nhưng mà khí chất này…
Phương Thiến biết, việc tay cụt chắc chắn đã khiến cho huynh trưởng phải chịu đựng không ít.
“Ca.” Phương Thiến chạy tới, ôm chặt lấy huynh trưởng, nước mắt thấm ướt y phục của Mạnh Xuyên.
******
“Tam tỷ, giờ vị đại thiếu gia này trở về, lão gia có để cho đại thiếu gia làm chủ gia không?”
“Lão gia hết sức cưng chiều đôi huynh muội đó.”
Năm người phụ nữ ngồi tụm một chỗ, đang thưởng thức điểm tâm và bàn luận.
“Yên tâm, nếu như Phương Kỳ không phải là người tàn tật, lại có khu ma bản sự, tám chín phần mười sẽ được làm chủ gia. Nhưng hắn là tàn tật, Phương gia chúng ta cũng là đại hộ, để tàn tật làm chủ sẽ thành trò cười cho Tân Hải thành. Ta nghe nói tàn tật sau, khu ma bản sự cũng bị phế, dùng súng đạn không được, bây giờ thời đại này, căn bản không có tư cách làm chủ.” Tam di nương tự tin nói.
Hiện giờ Tam di nương tại Phương gia trong hậu viện, ẩn ẩn có địa vị cao nhất, vì nàng vốn là người đi theo lão gia hơn mười vị hung nhân, một tay sắp đặt rất tinh chuẩn, dưới trướng cũng không ít nhân mạng, gả cho lão gia về sau, các di nương khác đều e sợ nàng, nàng lại có kiến thức rộng rãi.
Suy đoán của nàng rất có lý, vốn chỉ là một Khu Ma Nhân bình thường, phải có rất nhiều đồng bạn hợp lực mới có thể đối phó một đầu Quỷ Ma. Tay cụt sau thực lực sợ chỉ còn một thành… Ngay cả khả năng cùng đồng bạn hợp tác đối phó với Quỷ Ma cũng không có. Khu ma bản sự nói phế đi, cũng chẳng cách xa mấy.
Chỉ là Mạnh Xuyên giáng lâm, tự nhiên khác biệt.
…
Để đám di nương này yên tâm, vị đại thiếu gia này ‘Phương Kỳ’ sau khi trở về, cơ bản không dính dáng vào bất cứ chuyện gì trong nhà. Lão gia đưa cho hắn bạc, mà đại thiếu gia đều từ chối, trái lại tiện tay xuất ra một viên ‘Bảo châu’ an bài cho người đi mua xuống khu ma vật liệu, điều này khiến Phương Đại Long trịnh trọng mấy phần, con trưởng tử này xem ra những năm này không phải lăn lộn vô ích, những di nương kia thì đều trợn mắt hốc mồm, hầu hết bọn họ đều có cái nhìn phiến diện, chỉ vì tiền tài và sinh tồn mới gả cho lão gia.
Viên bảo châu to bằng nắm tay kia, giá trị đến cả vạn lượng! Vị đại thiếu gia này chờ đợi nhiều năm ở kinh thành, cũng thật “Mập”, lúc này cũng có chút trẻ trung, thái độ các di nương cũng đổi khác, có phần nịnh nọt.
Mạnh Xuyên tự nhiên không mấy thích Phương gia tích lũy, với bản lãnh của hắn, trong thời kỳ đại loạn, chỉ cần bằng vào huyễn thuật, thuận tay nhặt một chút, đổi lấy thứ quý giá từ hoàng tộc, thu thập được nửa bao bó ‘Bảo bối’, liền có thể trở thành đại phú gia vượt trội Tân Hải thành.
Không còn cách nào, Mạnh Xuyên muốn luyện chế pháp khí, càng nhiều tài liệu quý hiếm, càng là giá cao chót vót. Thậm chí cũng không nhất định mua được. Hắn công khai xuất ra giá trị vạn lượng bảo châu… Vừa hay đó chỉ là những bảo vật cơ bản nhất trong tay hắn.
“Bây giờ, lôi pháp, Ngũ Hành chi pháp cần tu luyện đến Thiên Sư chi cảnh, trận pháp luyện khí chi pháp cũng cần nghiên cứu.” Mạnh Xuyên ngồi khoanh chân trong phòng, vẻ mặt bình tĩnh.
Lôi pháp bao hàm rất nhiều bí pháp chiến đấu, độn pháp.
Ngũ Hành chi pháp cũng chia thành rất nhiều bí pháp cùng Ngũ Hành độn pháp.
Bị đánh không lại, cũng có thể chạy! Dù sao mình giờ là phàm tục, thất bại sẽ mất mạng, mà một khi độ kiếp thất bại thì sẽ chết.
Vì thế Mạnh Xuyên rất xem trọng độn pháp, nhanh đánh vào Lôi Độn, cùng với ứng phó đủ các loại tình huống hiểm ác với Ngũ Hành độn pháp hắn đều đã học được, tại Khu Ma viện, lôi pháp của hắn đã đạt tới Thiên Sư cảnh! Ngũ Hành Pháp Tướng đa dạng và phức tạp, được hoàng cung gửi tặng ba quyển khu ma bảo sách, trở về Tân Hải thành tu luyện nửa năm qua mọi thứ đều đạt tới Thiên Sư cảnh.
“Ta tu hành bước đầu tiên, là đem khu ma chi pháp, luyện khí, trận pháp, đều đạt tới cảnh giới Thiên Sư. Còn bước đầu tiên cũng còn kém nhiều.” Mạnh Xuyên nghĩ thầm.
Muốn trở thành người mạnh nhất trong thế giới này, theo kế hoạch của hắn, trước phải tu luyện tới tình trạng mạnh nhất trong thế giới này, bao gồm cả luyện khí và trận pháp.
Sau khi có đầy đủ kinh nghiệm phong phú, sẽ tiến hành sáng tạo, thử chế tác càng cường đại hơn.
Bước thứ ba, luyện chế ra những ‘Pháp khí’ ‘Pháp trận’ phù hợp nhất với bản thân.
Người là người, bởi vì họ biết cách sử dụng công cụ! Thế giới này vốn có pháp khí, trận pháp, rất nhiều đã hư hao do thời gian. Thứ hai bảo quản Mạnh Xuyên cũng không ưa, vì những Luyện Khí Khu Ma Sư cảnh giới cũng có giới hạn, bản thân phải luyện chế ra pháp khí mạnh nhất, trận pháp mạnh nhất, phối hợp với nhiều bí pháp khu ma trong tay mình, mới có thể có hy vọng đạt được mức độ chưa từng có.
“Dù như vậy, có thể giết Nguyên Ma sao?” Mạnh Xuyên không tự tin.
Bởi vì cho tới nay, Nguyên Ma chưa bao giờ chết.
“Tìm vài đầu ma thí nghiệm một chút.” Mỗi lần Mạnh Xuyên tu luyện có thành tựu, luôn tìm ma để thí nghiệm, rồi lấy ra một pháp khí la bàn: “Ma khí truy tung.”
La bàn này, chính là pháp khí, điều khiển nó có thể cảm ứng được ba mươi dặm bên trong ma khí.
“Ừm?” Nhìn trên la bàn sáng lên hắc quang, Mạnh Xuyên vừa ngạc nhiên lại vừa hoài nghi, “Ma khí mạnh như vậy, là Đại Ma? Tân Hải thành xuất hiện Đại Ma?”
“Ta giáng lâm phương thế giới này, vẫn chưa gặp phải Đại Ma.” Mạnh Xuyên động lòng.
Tháng năm dài đằng đẵng, Nguyên Ma chỉ có chín đầu, mà đã bị phong cấm. Một khi gỡ bỏ phong cấm đi ra một đầu, sự việc chắc chắn sẽ gây hoạ lớn.
Đại Ma tuy rằng nhiều, nhưng vẫn hiếm thấy khó mà gặp, có lẽ bây giờ trong thiên hạ có vài chục đầu, nhưng phân tán khắp nơi… Mạnh Xuyên muốn gặp một đầu, trừ phi cố gắng đi tìm, bằng không rất khó mà gặp được.
Duy chỉ ở Tân Hải thành, bỗng mời một đầu Đại Ma?
Vào đêm đó, Mạnh Xuyên lặng lẽ rời khỏi Phương phủ, cầm la bàn trong tay lần theo ma khí, từng bước truy tìm.
Đi trọn vẹn hơn mười dặm, vào một địa điểm phồn hoa, Mạnh Xuyên ngẩng đầu nhìn lại, một tòa phủ đệ xa hoa lấp lánh có một lượng lớn quân đội hộ vệ, từng vị quý khách cưỡi xe hơi đến, cái gọi là ‘xe hơi’ là một loại vật mới cùng với súng đạn xuất hiện gần đây, mỗi chiếc xe hơi cần hơn ngàn lượng bạc, ở Tân Hải thành chính là biểu tượng của địa vị.
“Vạn hội trưởng, xin mời.”
“Mã bang chủ, đại soái không có mời ngươi, ngươi không thể đi vào.”
“Vu tiên sinh, xin mời.”
“Liễu thiếu gia, xin mời.”
Tân Hải thành, từng nhân vật cát cứ nối tiếp nhau tiến vào phủ đệ.
“Nương hi thất, giờ Huyết Phủ bảng của chúng ta cũng có tới trăm người, ta là bang chủ vậy mà không được mời, thật là không coi ai ra gì.” Một gã có bộ dạng haphciông hằn không phục, nhìn ánh đèn sáng trưng đông đảo nhân vật đi vào phủ đệ, đây chính là phủ đại soái, bây giờ toàn bộ Tân Hải thành đều phải kiêng nể, chạm tay là bỏng.
Mạnh Xuyên đứng bên ngoài phủ đệ nhìn những thứ này.
“Ừm?” Mạnh Xuyên bỗng thấy.
Liên tục ba chiếc xe hơi đến, từ ba chiếc xe hơi bước ra sáu người đi về phía phủ đệ, trong sáu người có cả Phương Đại Long.
“Phụ thân hắn cũng đi?” Mạnh Xuyên có chút suy nghĩ, Phương Đại Long trước đây mang theo đồng hương vào Tân Hải thành, gia nhập bang phái bạn bè ‘Kim Ngân bang’, Kim Ngân bang là một trong ba bang phái lớn nhất của Tân Hải thành, Phương Đại Long ở Kim Ngân bang xếp hạng thứ năm.
Mạnh Xuyên cũng tiến tới.
Hắn, một thanh niên tay cụt, đi qua mà không gây sự chú ý từ các phương, cứ như bản năng không hề để ý đến hắn.
“Xin mời.” Trước cửa lớn không có chặn đường, ngược lại cười mỉm để Mạnh Xuyên đi vào.
Mạnh Xuyên bước vào trong phủ, đi qua tiền viện, liền đến một đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, trong đại sảnh đã ngồi đông đảo khách quý, phía trước đại sảnh có một cái đài cao, trên đài cao đang có ca nữ đang hát, chỉ mặc những mảnh vải mỏng, một đám vũ nữ đang nhảy múa điên loạn. Ca nữ này cũng chính là ca cơ nổi danh ở Tân Hải thành, nhưng hôm nay bên dưới đại sảnh đông đảo khách quý lại không mấy ai chú ý đến nàng.
“Đại soái chiếm quyền hơn một nửa Tân Hải thành, hôm nay triệu tập toàn bộ nhân vật có mặt mũi trong Tân Hải đến đây, hẳn là kẻ đến không thiện đây.”
“Hừ, hắn cũng chưa từng hoàn toàn nắm quyền Tân Hải thành, nếu gây sự khắp nơi, tất cả các hướng hợp lực, hắn thậm chí còn không biết chạy đi đâu.”
“Các phương hợp lực? Không dễ như vậy đâu.”
Các khách quý lặng yên nghị luận.
Phương Đại Long ngồi ở đó, cũng đồng thời nhíu mày.
“Ông anh, đại soái đến Tân Hải thành một mực không triệu kiến chúng ta Kim Ngân bang, lần này triệu kiến công khai xuất hiện, cảm giác không đúng lắm.” Một gã lão nhân gầy gò lạnh nhạt nói.
“Chờ xem tình hình.” Bên cạnh một nam tử lực lưỡng nói.
“Trước đó bái phỏng, đều là đóng cửa không thấy, yêu cầu của hắn quá lớn.” Một gã nam tử da trắng nõn ôn nhu nói.
“Xem khẩu vị của hắn lớn đến mức nào.” Phương Đại Long nói.
…
Mạnh Xuyên ngồi ở một bàn hẻo lánh, cùng bàn cũng có hai khách quý, đều mỉm cười và gật đầu chào Mạnh Xuyên, nhưng có phần hoang mang, cũng tựa hồ… Không biết người này.
“Trong phủ lại có mười sáu con Quỷ Ma, một đầu Đại Ma.” Mạnh Xuyên không khỏi kinh ngạc, khoảng cách gần như vậy hắn đã có thể cảm giác được, khí tức của Đại Ma thâm trầm mênh mông, vượt xa Mạnh Xuyên. Chỉ là Khu Ma Nhân vốn mượn thiên địa chi lực mà chống đỡ… Từ bề ngoài mà phán định thực lực cũng không thể.
Một lát sau, ca múa kết thúc.
Cuối cùng, trong hai tên phó tướng chen chúc dưới, một vị nam tử trung niên mặc quân phục vóc dáng thẳng tắp và ánh mắt sắc bén bước ra giữa sân khấu, lập tức dưới chân mọi người đều lặng ngắt như tờ, trước mắt nhân vật này chính là người có quyền lực nhất Tân Hải thành hiện tại.
“Chư vị, Thạch mỗ chinh chiến hơn mười năm, giờ Đại Ngu vương triều rốt cục bị lật đổ, nhưng trong quân đều ngã xuống rất nhiều, trận chiến đều là vì bạc, Thạch mỗ ngay cả trợ cấp cho các lão huynh đệ cũng không đủ a, thật là áy náy với các lão huynh đệ.” Nam tử trung niên than thở nói, “Thạch mỗ biết Tân Hải thành chính là hào kiệt chi thành, chư vị chính là nhân vật nổi bật trong đó, hôm nay thấy chư vị duy trì ngân lượng, Thạch mỗ tự nhiên một lòng cảm kích. Với cương vị cự phú của chư vị, nếu như còn keo kiệt, chính là Thạch mỗ chi địch nhân.”
Vị nam tử trung niên này ánh mắt nhìn về phía một gã béo gụy, ngồi phía trước.
“Gã nọ liền cao giọng nói: “Đại soái dẫn đầu đại quân chinh chiến, chúng tôi tự nhiên phải góp lực, ta nguyện xuất ra một trăm ngàn lượng bạc.”
“Vạn hội trưởng, cảm ơn.” Đại soái mỉm cười gật đầu.
Phía dưới rất nhiều khách quý đều thay đổi sắc mặt.
Vạn hội trưởng, trong Tân Hải thành không xem như đại nhân vật gì, hắn còn muốn góp một trăm ngàn lượng. Vậy thì địa vị cao nhất thế lực, hẳn là không phải xuất ra ‘Trăm vạn lượng’ để làm đơn vị? Đây không phải hút máu, mà là muốn cắt đi chân vậy!
“Nhà họ Lý, ngươi đây?” Đại soái ánh mắt dừng lại tại vị lão giả bên cạnh Vạn hội trưởng.
“Ta, ta nguyện ra…” Lão giả cắn răng nói, “Ta nguyện ra ba vạn lượng! Đại soái, cái này đã là tất cả lưu động bạc của ta.”
“Quá keo kiệt.”
Đại soái lắc đầu.
Ầm!
Lão giả mi tâm xuất hiện một lỗ máu, ộc ộc máu phun ra ngoài, đúng lúc đứng bên lão giả chính là một gã quân nhân, bắn đạn vào hắn.
Cảnh tượng này khiến đại sảnh một mảnh kinh hồn táng đảm.
“Ta đã nói rồi, keo kiệt chính là Thạch mỗ chi địch nhân.” Đại soái ánh mắt sắc bén mang theo sát ý, “Địch nhân tự nhiên phải giết.”
“Số bạc ra bao nhiêu, nhìn vào tự mình ý nguyện. Dù cho đại soái không hài lòng, cũng có thể thương lượng. Làm gì mà không cho cơ hội, lại trực tiếp nổ súng như vậy?” Ngồi ở phía trước một vị lão giả có bướu thịt âm trầm, lạnh nhạt nói.
“Như vậy muốn bạc, đại soái là muốn chiếm luôn toàn bộ Tân Hải thành, không sợ băng mất rồi răng?” Một nam tử trẻ tuổi bên cạnh phu nhân cũng cười nhạo nói.
Mạnh Xuyên thật sự hiểu rõ hai vị này, cả hai đều có chút uy danh trong Khu Ma Sư, Tân Hải địa giới có hai đại tông phái khu ma ‘Hồn Linh phái’ và ‘Hải Ma phái’, khu ma tông phái truyền thừa xa xưa, lấy Khu Ma Sư, Khu Ma Nhân làm hạch tâm, giữa thời loạn cũng có súng có nhân. . . Cùng đủ loại thiên địa chi lực thủ đoạn, đây mới là đỉnh tiêm thực lực của Tân Hải thành.
Đại soái nhìn hai vị này, biết họ đại diện cho phía sau tông phái, không khỏi cười: “Thạch mỗ rất kính trọng khu ma tông phái, lượng lớn người đã làm ra cống hiến, Hồn Linh phái cùng Hải Ma phái chỉ cần xuất ra một triệu lượng bạc, Thạch mỗ sẽ rất thỏa mãn.”
“Bằng chuyện quân đội của ngươi?” Người trẻ tuổi lạnh nhạt nói, vỗ phu nhân bên cạnh.
Hải Ma phái, tự thân đã có vài ngàn trang bị tinh nhuệ nhân mã, đương nhiên không sợ một cái quân đội ba mươi ngàn. Chỉ là truyền thừa xa xưa tông phái, rất ít chịu giao phong.
Luận về đấu trong sảnh, số lượng ít không thể đánh diện diện đối đầu, Khu Ma Sư chưa một lần sợ điều này! Khu Ma Sư là thực thể duy nhất có khả năng đối phó ma, vả lại có thể đối đầu với ma, nói chi là phàm nhân?!
“Đại soái chinh chiến tứ phương, Hải Ma phái, Hồn Linh phái đồng đạo nên thông cảm với đại soái vất vả a.” Một vị lão giả áo xám từ trong hư ảo hiện hiện, đứng bên cạnh đại soái.
“Phong tông chủ?”
“Phong tông chủ?”
Người trẻ tuổi, lão giả có bướu thịt cùng nhau kinh ngạc.
Lão giả áo xám trước mặt, chính là đương đại tông chủ của ‘Luyện Ma tông’, một trong mười đại tông phái trên thiên hạ. Luyện Ma tông, nói về kiểm soát ma, trong lịch sử đã luyện hóa ba đầu ‘Đại Ma’, trong đó hiện tại còn sống vẫn còn hai. Dù cho khu động cũng rất khó. . . Có thể khu động một đầu Đại Ma, đó chính là thực lực ngang ngửa Khu Ma Thiên Sư. Phong tông chủ là người có thể khu động ‘Đại Ma’ trong tông phái, là nhân vật chân chính trong giới Khu Ma.
“Hồn Linh phái, Hải Ma phái đồng đạo, đều ra một triệu lượng bạc, ta tin tưởng bọn họ là nguyện ý.” Lão giả áo xám mỉm cười nói.
Người trẻ tuổi có bướu thịt nhìn nhau một cái.
“Phong tông chủ mở miệng, chúng ta nguyện dành cho đại soái mặt mũi này.” Người trẻ tuổi có bướu thịt cũng không thể làm gì hơn, bởi vì Tân Hải thành hai đại tông phái ngược lại, so ra với Luyện Ma tông quả thực có chút yếu kém, Luyện Ma tông tông chủ tự thân xuất hiện, có thể có các Khu Ma Sư khác ủng hộ.
“Có vẻ loạn thế này, Luyện Ma tông đang cố cứu giữ Thạch đại soái để tranh đoạt thiên hạ.” Trong đại sảnh các phương cũng rõ ràng điều này.
Hiện giờ thiên hạ chiến tranh, thực lực Thạch đại soái cũng không tính dễ dàng thấy được, và đều không đến mức không thể coi thường, thực lực quân phiệt hàng đầu lại còn có thế lực khu ma mạnh mẽ duy trì.
Thạch đại soái, sẽ để tông phái Luyện Ma tông trì hoãn những điều này, mỗi phương nghĩ về mặt đó cũng có điều thay đổi.
“Nhà họ Lý nguyện duy trì đại soái 200.000 lượng.”
“Ta Phó gia nguyện ra 200.000 lượng.”
Từng bên đều đối chiếu với Vạn hội trưởng, theo sức lực bản thân mà rút ruột xuất ra giá.
Chỉ cần đại soái quân đội cũng không đáng sợ, nhưng nếu thêm vào đó là lực lượng khu ma đỉnh tiêm trong thiên hạ, Luyện Ma tông thì có chút đáng sợ.
“Tôi Kim Ngân bang nguyện ra một triệu lượng.” Bang chủ Kim Ngân bang cũng mở miệng nói.
“Kim Ngân bang, thế nhưng là một trong ba bang phái nổi danh nhất Tân Hải thành, lại còn đòi bù đắp vàng bạc, một trăm ngàn lượng, quá ít.” Thạch đại soái mỉm cười nói, “Thạch mỗ cảm thấy, năm triệu lượng tương đối phù hợp với địa vị của các ngươi trong bang phái.”
Sắc mặt các vị cao tầng Kim Ngân bang trở nên đáng sợ.
Kim Ngân bang quả thật lớn, có thể có nhiều võ đệ như vậy, nhưng chi phí hàng ngày cũng hao tổn không ít. Bang phái nhìn bề ngoài xinh đẹp, nhưng thực tế nội tình lại không được tốt. Xuất ra một triệu lượng, đã là lao rồi đến cả khô kiệt, thì tiếp tục về sau vận hành đều phải thế chấp tài sản. Còn về năm triệu lượng? Không phải cắt đi chân tay, mà gần như là muốn mạng.
Thạch đại soái mỉm cười mà nhìn, ánh mắt cũng vô cùng lạnh.
Khu ma thế lực, có bối cảnh thâm hậu, đại gia tộc, hắn đương nhiên nương tay một phần.
Còn về phần cái gọi là tam đại bang phái? Đám người quê mùa đó tụ họp thành bang phái, hắn sẽ không buông tha cho một ai.
“Tam đại bang phái, địa vị tương đương. Mỗi bên đều xuất ra năm triệu lượng, ta cảm thấy rất tốt.” Thạch đại soái nói.
“Cái này — ”
“Đại soái!”
Hai đại bang phái khác cũng gấp gáp lên tiếng.
Bang phái phàm nhân nhìn đông người, nhưng mà so với quân đội thì quả thực chẳng đáng kể gì. Bởi vậy nhận lệnh một tiếng, ba đại bang phái cùng đi vào, không nghĩ tới Thạch đại soái lại độc ác như vậy.
“Trong thời loạn, cá lớn nuốt cá bé, Kim Ngân bang cũng là cá con đó.” Phương Đại Long hiểu rõ điểm mấu chốt.
“Ừm?” Phương Đại Long bỗng cảm thấy gì đó, quay người nhìn lại, một tên thanh niên cụt tay tiến lại bên cạnh hắn.
“Kỳ nhi?” Phương Đại Long giật mình, nhi tử làm sao lại đến đây?
Mạnh Xuyên dù kỹ năng Khu Ma xuất sắc, nhưng rốt cuộc vẫn là phàm nhân, nếu như khoảng cách xa, một viên đạn bắn về phía phụ thân, hắn cũng không kịp cản, cho nên đứng bên cạnh! Hắn ở đây… Dù cho quân đội nhiều như vậy, cũng khó mà uy hiếp nổi Phương Đại Long.
“Ngươi đi nhanh lên.” Phương Đại Long gấp gáp nhắc nhở, xem ra những quân nhân đang chỉ súng vào các cao tầng Kim Ngân bang, vốn không có ý định đối phó con mình, nhi tử lâm vào tình thế hiểm nghèo này thì không thể nào.
“Không sao đâu.”
Mạnh Xuyên an ủi, ngẩng đầu nhìn vị Thạch đại soái, mở miệng nói, “Thạch đại soái, ta rất thắc mắc, kinh thành là ở phương bắc, triều đình đại quân phần lớn hội tụ ở phương bắc. Ngươi muốn lật đổ triều đình, sao bây giờ một mạch chạy về phía nam, còn chạy ra tận Tân Hải thành?”
Đại sảnh tức thì im phăng phắc, mọi người đều kinh ngạc nhìn thanh niên cụt tay này, dám ăn nói lớn mồm như vậy, ngay cả những vị cao tầng của Kim Ngân bang cũng kinh nghi không gì sánh được.
“Ngươi là ai?” Trên đài, Thạch đại soái lạnh lùng hỏi, lúc này vị lão giả áo xám Phong tông chủ trong tay áo kết ấn, đôi mắt như ánh tử quang nhìn về Mạnh Xuyên, không khỏi biến sắc.