Chương 13: Bạch đầu giai lão | Thương Nguyên Đồ

Thương Nguyên Đồ - Cập nhật ngày 30/01/2025

Ba vị Đế Quân xuyên thấu qua thế giới cửa vào, nghiêng mắt nhìn về một màn này, trong lòng đều dậy lên cảm giác phẫn nộ.

Tổn thất một đại tướng như ‘Độc Long lão tổ’, cùng với việc mất đi Kiếp cảnh bí bảo ‘Thủy Nguyên Châu’, hà cớ nào mà không khiến họ nổi trận lôi đình?

“Gặp gỡ Bất Tử Thần Hỏa, điều này cũng thật không thể trách.” Tinh Ha Đế Quân thốt lên.

“Liễu Thất Nguyệt cũng thật ngu ngốc, vì chút vấn đề phàm tục mà tiêu hao quá nhiều tuổi thọ.” Huyền Nguyệt nương nương khinh miệt cười lạnh.

“Thế giới cửa vào ngày càng nhiều, có một ngày Nhân tộc sẽ không chống đỡ nổi, lúc đó chúng ta sẽ có cơ hội.” Bằng Hoàng bình thản nói, “Rời đi thôi.”

Ba vị Đế Quân hóa thành lưu quang, rời đi.

******

Thế giới Nhân tộc.

Mạnh Xuyên bay về phía thê tử, ánh mắt ánh lên nỗi lo âu.

“A Xuyên.” Liễu Thất Nguyệt mỉm cười nhìn Mạnh Xuyên, hỏa diễm thu liễm, lộ ra diện mạo hiện tại, mái tóc dài của nàng giờ đã trắng như tuyết, trên mặt cũng xuất hiện vài nếp nhăn.

Mạnh Xuyên nhìn thê tử, trong lòng quặn thắt.

“Không còn cách nào.” Liễu Thất Nguyệt bất đắc dĩ nói, “Phượng Hoàng Niết Bàn chỉ kéo dài ba hơi thở, tiêu hao số tuổi thọ vốn chỉ khoảng 60 năm. Độc Long lão tổ, với Hắc Thủy Chi Thể lan tràn mấy trăm dặm… Ta nhất định phải giữ vững Phong Tuyết quan cho hơn 10 triệu người, vậy nên đã tiêu hao gấp mấy lần.”

Liễu Thất Nguyệt quay sang nhìn chồng, nở nụ cười: “Nhưng ta không hề hối hận, bởi vì chỉ tiêu hao phần tuổi thọ của ta, mà hơn 10 triệu người vẫn còn sống.”

“Ta hiểu.” Mạnh Xuyên gật đầu.

Vợ chồng đã cùng trải qua nhiều gian truân, hắn đương nhiên hiểu thấu tâm tư của thê tử.

Đối mặt với sự lựa chọn như vậy… phần tuổi thọ của bản thân so với mạng sống của hơn 10 triệu người, thê tử sẽ không do dự. Một giống như rất nhiều chiến tử Thần Ma, cũng sẽ không do dự.

“Lần này giữ vững Phong Tuyết quan, còn giết chết Độc Long lão tổ.” Liễu Thất Nguyệt cười nói, “Giữ lại cái tai họa như Độc Long lão tổ, thì sẽ dẫn tới hậu hoạ lớn. Hơn nữa, ta còn đạt được Kiếp cảnh bí bảo.” Nàng lật tay, xuất hiện viên thần bí hạt châu màu xanh đậm – ‘Thủy Nguyên Châu’.

“Trong thiên hạ, ngoại trừ Thất Nguyệt ngươi, không ai có thể chính diện giết chết Độc Long lão tổ.” Mạnh Xuyên nhìn thê tử nói.

Liễu Thất Nguyệt cười cười, nhìn chồng: “Ngươi có phải ghét bỏ ta già đi rồi không?”

Khi xưa, Liễu Thất Nguyệt luôn duy trì vẻ trẻ trung như tuổi đôi mươi, Mạnh Xuyên cũng giống vậy. Nhưng giờ đây, Liễu Thất Nguyệt tóc trắng như tuyết, trên mặt đã xuất hiện vài dấu hiệu của thời gian, dáng vẻ giống như ba bốn mươi tuổi.

“Ta còn 53 tuổi thọ, vẫn còn có thể miễn cưỡng kiểm soát dung mạo. Theo tuổi thọ ngày càng ít, ta sẽ ngày càng già.” Liễu Thất Nguyệt nhẹ nhàng nói, ngẩng đầu nhìn Mạnh Xuyên, “Còn ngươi ——”

Liễu Thất Nguyệt sững sờ khi nhìn thấy chồng.

Mái tóc dài của trượng phu cũng đã bạc, khuôn mặt cũng xuất hiện vài nếp nhăn, cũng giống như độ tuổi ba bốn mươi. Liễu Thất Nguyệt thấy tuổi thọ đang trôi qua trong khi Mạnh Xuyên vẫn kiểm soát thân thể mình như thế.

“Ta sẽ cùng ngươi trải qua những năm tháng ấy.” Mạnh Xuyên mỉm cười nhìn thê tử.

Liễu Thất Nguyệt ôm chặt Mạnh Xuyên.

Cả hai cùng ở trong nội thành, vô hình tràn ngập sự rung động, các Thần Ma xung quanh đều không thấy được hai người.

Tại trạch viện nơi Mạnh Xuyên và thê tử sinh sống.

Hai vợ chồng ngồi trên ghế dài ở hành lang, Liễu Thất Nguyệt tựa vào trượng phu, cười nói: “A Xuyên, ngươi có nghĩ rằng chúng ta đã trở thành bạch đầu giai lão không?”

“Đúng vậy, đương nhiên rồi.” Mạnh Xuyên gật đầu, “Chúng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau, trải qua trăm năm tuế nguyệt, cùng nhau tóc bạc, đương nhiên là bạch đầu giai lão.”

“Trời cao đãi ngộ ta quả thật không tệ.” Liễu Thất Nguyệt ôm lấy cánh tay trượng phu, nhìn lên bầu trời đang bay bông tuyết, “Một cặp ưu tú, có trượng phu tốt, còn cùng nhau vượt qua hoạn nạn gần trăm năm. Rất nhiều phàm nhân cả đời cũng không sống tới trăm tuổi… Năm nay ngươi 98, ta 97 rồi.”

“Ừm, chúng ta đều gần trăm tuổi.” Mạnh Xuyên mỉm cười.

“Sống lâu trăm tuổi, bạch đầu giai lão, thật tốt.” Liễu Thất Nguyệt nói, “Trong cuộc chiến tranh trường kỳ này, nhiều người đã chết đi, nhiều Thần Ma hi sinh, chúng ta thực sự may mắn.”

Mạnh Xuyên lắng nghe.

“A Xuyên, ngươi còn nhớ không?” Liễu Thất Nguyệt cười nói, “Năm đó chúng ta ở Nguyên Sơ sơn, vào đêm ấy, chúng ta đã từng ước hẹn, cả đời này sẽ cùng nhau đi, hoặc là tiêu diệt hết thảy yêu tộc, hoặc là chiến tử trên chiến trường.”

“Ta đã chuẩn bị cho điều đó, sẵn sàng chiến tử trong sa trường. Mà giờ đây, chúng ta đã sống đến trăm năm.” Liễu Thất Nguyệt nhìn Mạnh Xuyên, “Khi đó, chúng ta đều cảm thấy mục tiêu ‘Chém hết yêu tộc’ quá xa xôi, chuẩn bị tiêu tốn cả đời sau. Khi ấy có ai ngờ rằng, chính vì A Xuyên, mà đã dẹp yên trăm vạn yêu vương, thiên hạ đã có thái bình mấy chục năm.”

“Ha.” Mạnh Xuyên cười, “Đúng vậy, lúc đó chỉ muốn chém yêu, mà không hề nghĩ đến điều này.”

“Đi trăm dặm, thì chín mươi dặm cũng chỉ là nửa chặng đường.” Liễu Thất Nguyệt nhìn chồng, “Bây giờ chúng ta càng ngày càng gần với chiến thắng, càng không thể khinh thường.”

Mạnh Xuyên ngắm nhìn thê tử bên cạnh.

“Nhưng ta muốn cùng A Xuyên, xem thật kỹ cuộc đời này.” Liễu Thất Nguyệt mỉm cười nói, “Hãy nghỉ ngơi một năm, sau một năm, ta sẽ làm những gì cần phải làm.”

Vào ban đêm.

Vù.

Mạnh Xuyên Nguyên Thần hóa thân rời khỏi Phong Tuyết quan, đến một khu hoang dã ngoài thành, gặp Lý Quan Nguyên Thần phân thân, bên cạnh cũng hiện ra hình ảnh Tần Ngũ, Lạc Đường.

“Mạnh Xuyên.” Tần Ngũ hư ảnh lên tiếng, “Hôm nay ban ngày trận chiến ở Phong Tuyết quan, chúng ta cũng đã quan sát toàn bộ quá trình. Liễu Thất Nguyệt đã cứu vớt hơn 10 triệu người, đồng thời giết chết mối họa lớn như Độc Long lão tổ.”

“Ừm.” Mạnh Xuyên gật đầu.

“Tuy nhiên, chúng ta có thể thấy rằng, vì bảo vệ toàn bộ Phong Tuyết quan, tuổi thọ của Liễu Thất Nguyệt đã bị hao tổn rất lớn.” Lý Quan nhìn Mạnh Xuyên.

“Đúng vậy, đã tiêu hao hơn 220 năm tuổi thọ.” Mạnh Xuyên gật đầu, “Hiện tại Thất Nguyệt chỉ còn lại có 53 năm tuổi thọ.”

Liễu Thất Nguyệt tỏ ra thoải mái.

Cảm thấy rằng phàm nhân có thể sống tới trăm năm đã là trường thọ, bản thân có thể sống lâu như vậy là rất hài lòng, nhưng Mạnh Xuyên lại đau lòng vì thê tử.

“53 năm tuổi thọ.” Tần Ngũ hư ảnh nói, “Ngươi biết rằng, theo quy định của Nguyên Sơ sơn, Phong Vương Thần Ma còn lại khoảng 50 năm tuổi thọ, nên cần phải thực hiện ‘Nhất Thuấn Thiên Niên’ để vào trạng thái ngủ say. Chuẩn bị cho cuộc chiến này sẽ bước vào giai đoạn nguy hiểm nhất, cần phải tỉnh lại những người đó. Liễu Thất Nguyệt bây giờ Phượng Hoàng Niết Bàn, phát huy thực lực, so với ta và Lý sư huynh cũng mạnh hơn một bậc. Nàng trong cuộc chiến tương lai, có thể phát huy tác dụng rất lớn.”

Mạnh Xuyên khẽ gật đầu: “Thực tế Thất Nguyệt đã chuẩn bị từ lâu, chỉ là hy vọng chúng ta sẽ có một năm thời gian, một năm sau, chúng ta sẽ cùng nhau hành động.”

“Đây chỉ là phương án dự phòng, và không nhất thiết phải để Liễu Thất Nguyệt hy sinh.” Tần Ngũ hư ảnh nói, “Mạnh Xuyên, để nàng thực hiện Nhất Thuấn Thiên Niên bí thuật cũng chính là cứu nàng.”

“Cứu?” Mạnh Xuyên sững sờ.

“Ừm.” Tần Ngũ hư ảnh gật đầu, “Kiểu này nàng có thể bảo trì sinh mệnh hơn ngàn năm, và với thiên tư của Mạnh Xuyên ngươi, trong ngàn năm thời gian, cơ hội trở thành ‘Kiếp cảnh đại năng’ là rất lớn.”

Lý Quan cũng nói: “Tiềm lực của ngươi, là Chiến Thần Tháp Tâm Hải điện công nhận Nhân tộc lịch sử thứ nhất, trong ngàn năm trở thành Kiếp cảnh đại năng hy vọng hoàn toàn chính xác rất lớn. Thực lực đủ cao, ngươi sẽ có nhiều phương pháp giúp đỡ Liễu Thất Nguyệt. Chẳng hạn như diên thọ bảo vật, kéo dài tuổi thọ của nàng, làm cho nhục thân sinh cơ khôi phục lại đỉnh phong. Liễu Thất Nguyệt có thể tiếp tục tu hành, thậm chí trở thành Tạo Hóa Tôn Giả.”

“Diên thọ bảo vật rất khó, nhưng ngươi có thể tìm đến thứ tương tự như bảo vật nhục thân bảo vệ. Thực hiện cải tạo sinh mệnh đặc thù, cũng có thể sống lâu hơn.”

“Chỉ cần ngươi trưởng thành nhanh chóng, tương lai cũng không cần Liễu Thất Nguyệt một lần nữa thực hiện Phượng Hoàng Niết Bàn.” Lý Quan nói, “Nhất Thuấn Thiên Niên, ngược lại có thể cứu nàng.”

“Diên thọ bảo vật? Khôi phục nhục thân sinh cơ đến đỉnh phong?” Mạnh Xuyên chợt động tâm.

Tần Ngũ hư ảnh nói: “Từ rất lâu trước đây, hay là thời kỳ Thương Nguyên tông, Nhân tộc đã từng có những bảo vật này. Những bảo vật ấy có rất nhiều Thần Ma khao khát, nên đã được sử dụng hết. Ngươi chỉ có thể dựa vào bản thân đi tìm. Trở thành Kiếp cảnh đại năng, sẽ có hy vọng tìm thấy.”

“Cho dù không tìm thấy, ngàn năm sau, khi chiến tranh chiến thắng, ngươi vẫn có thể cùng Liễu Thất Nguyệt vượt qua tuổi thọ còn lại 50 năm.” Lạc Đường nói.

Mạnh Xuyên khẽ gật đầu.

“Dù thế nào, người trong Phong Tuyết quan đều sẽ mãi mãi cảm tạ Thất Nguyệt.” Tần Ngũ nói, “Nàng đã cứu vớt hơn 10 triệu người. Thậm chí, nhờ giết chết Độc Long lão tổ, gián tiếp cứu sống hàng chục triệu người.”

Mạnh Xuyên mỉm cười: “Thất Nguyệt tự nguyện làm như vậy.”

Không oán không hối.

Phong Tuyết quan đã trở thành ‘Vùng sát cổng thành loại cực lớn’, do Tạo Hóa Tôn Giả nhân thủ thiếu, nên Hắc Sa Động Thiên Mị Ngọc tạm thời trấn thủ. Nếu trong tương lai Nguyên Sơ sơn xuất hiện Tạo Hóa Tôn Giả mới, sẽ thay thế Mị Ngọc.

“Thiên hạ thái bình, thật phồn hoa.” Liễu Thất Nguyệt cùng Mạnh Xuyên bay lượn trên trời, cười nói, “Những năm qua chỉ biết giữ thành, chưa từng thực sự thưởng thức thiên hạ này, năm sau, A Xuyên ngươi phải luôn ở bên ta.”

“Yên tâm, ta sẽ luôn bên cạnh ngươi.” Mạnh Xuyên mỉm cười đáp.

Hai vợ chồng bắt đầu thưởng thức vùng đất này, tán thưởng những gì họ đã dùng sinh mệnh để bảo vệ thế giới, đến cùng là bực nào chói lọi và đầy màu sắc.

Quay lại truyện Thương Nguyên Đồ

Bảng Xếp Hạng

Chương 176: Nhìn trộm chúng sinh mắt!

Chương 4: Cứu Long Hạm

Thương Nguyên Đồ - Tháng 1 31, 2025

Chương 175: Tô Hàn hâm mộ, Yêu Tổ phục sinh