Chương 11: Triệu Hồng Tụ | Thương Nguyên Đồ
Thương Nguyên Đồ - Cập nhật ngày 31/01/2025
“Bành.”
Cao Phương bỗng quỳ xuống, cúi đầu đập mạnh xuống đất, cao giọng nói: “Đệ tử Cao Phương, bái kiến sư tôn.”
Mạnh Xuyên khẽ gật đầu: “Rất tốt.”
Từ đây, thế giới hư ảo liền bị tán loạn ra.
Cao Phương hoảng hốt, hắn vẫn đang ở trên Thái Âm Tinh Thần, cùng với sáu đồng bạn còn lại quỳ gối chờ đợi.
“Cao Phương, theo ta đi thôi.” Mạnh Xuyên vẫy tay, không hề phản kháng, Cao Phương liền bị thu vào trong Động Thiên.
Sưu.
Cùng Mạnh Xuyên cất bước, hắn lập tức biến mất.
Chỉ còn lại sáu người tu hành nhìn nhau, ngơ ngẩn.
“Vị đại năng này, thật sự đã mang đi Cao Phương huynh.”
“Đáng tiếc, không nhìn trúng chúng ta.”
Sáu vị Tôn Giả, tâm tình phức tạp, vị đại năng đã cứu bọn họ khỏi tuyệt cảnh, đã là đại ân lớn. Họ không dám hy vọng xa vời rằng đại năng sẽ mang tất cả đi, một người được mang theo cũng đủ khiến họ cảm thấy khó chịu.
Hâm mộ ghen ghét, đủ loại cảm xúc trong lòng xoay cuồng.
“Vị đại năng kia đã lấy đi động phủ, nhưng nói không chừng còn sót lại thứ gì, chúng ta cẩn thận tìm xem.” Tráng hán có sừng nói.
“Cứ tìm xem đi.”
Sáu vị Tôn Giả lại tiếp tục tìm kiếm trên Thái Âm Tinh, trong vòng một tháng, đúng là họ có thu hoạch. Dù sao, chủ nhân động phủ trước đây đã từng ẩn cư nơi đây rất lâu, Thái Âm Tinh rộng lớn, không ít địa điểm đã trở thành nơi đại năng diễn pháp, cũng có nhiều biệt viện.
…
Mạnh Xuyên lại một lần nữa tiến vào Thời Không Trường Hà, một lát sau, đã đến Bàng Minh giới.
Hô.
Khi trở về vực ngoại hư không, Mạnh Xuyên nhìn về phía trước một tòa thế giới sinh mệnh, Bàng Minh giới có đường kính ước chừng ba vạn dặm, dưới quy tắc của Thời Không, Mạnh Xuyên không thể tiến vào.
“Sưu.” Mạnh Xuyên vung tay, Cao Phương liền xuất hiện bên cạnh.
“Sư tôn.” Cao Phương có chút hoang mang, vừa rồi hắn bị thu vào Động Thiên một lát, cũng đang cùng Thanh Cổ Tôn Giả trò chuyện sôi nổi, giờ lại bị ném ra.
“Đây là Bàng Minh giới.” Mạnh Xuyên chỉ vào thế giới sinh mệnh phía trước.
“Đệ tử từ Bàng Minh giới mà đến.” Cao Phương cung kính đáp, ánh mắt nhìn về Bàng Minh giới, âm thầm líu lưỡi.
Sư tôn tốc độ thực sự quá nhanh.
Từ Thái Âm Tinh Thần, thông qua Thời Không Trường Hà quay về quê nhà, Cao Phương cần hơn ba mươi năm.
Mà sư tôn thì sao? Chỉ cần vài câu đã đến nơi.
“Ở Bàng Minh giới, hẳn là còn một vị Tôn Giả.” Mạnh Xuyên nói.
Cao Phương kinh ngạc nhìn Mạnh Xuyên, gật đầu: “Sư tôn anh minh, Bàng Minh giới hoàn toàn chính xác còn có một vị Tôn Giả.”
“Nói cho ta biết về vị Tôn Giả đó.” Mạnh Xuyên phân phó.
“Vâng.” Trong lòng Cao Phương cảm thấy phức tạp.
Bàng Minh giới hiện tại có hai vị Tôn Giả, hắn và vị kia có chút gút mắt, không phải là đại địch, nhưng cũng không phải bạn bè.
“Người đó là một nữ Tôn Giả.” Cao Phương cung kính bẩm, “Tên là Triệu Hồng Tụ, là sát thủ lợi hại nhất Bàng Minh giới, am hiểu cung tiễn chi thuật.”
“Cung tiễn?” Mạnh Xuyên nhướng mày, không khỏi cảm thấy hảo cảm.
Thê tử Liễu Thất Nguyệt cũng chính là dùng cung tiễn.
Tại trong vực ngoại người tu hành, sử dụng cung tiễn cũng rất ít.
“Triệu Hồng Tụ tính cách tương đối đặc thù.” Cao Phương do dự một chút, nói, “Lúc đầu nàng là một thành viên trong tổ chức sát thủ, về sau lại mưu phản tổ chức, tổ chức sát thủ đã truy sát nàng… Kết quả, toàn bộ tổ chức sát thủ đã bị hủy hoại. Nàng làm việc toàn dựa vào ý chí của mình, căm ghét tham quan ô lại, thậm chí còn từng đột nhập vào vương đô giết hại đệ tử dưới trướng đại thần.”
“Đệ tử so với nàng tu hành lâu hơn, đến nay đã có 800 năm.” Cao Phương giải thích, “Đệ tử tu luyện thành Tôn Giả, thống nhất thiên hạ, thành lập Đại Huyền vương triều, vương triều này đã tồn tại hơn sáu trăm năm, trong khi Triệu Hồng Tụ tu hành đến nay mới hơn 300 năm. Khi nàng trưởng thành, Đại Huyền vương triều do con cháu của ta nắm giữ. Nàng không quan tâm triều đình, muốn làm gì thì làm, cho nên đã từng xung đột với đệ tử.”
“Nàng trưởng thành cực nhanh, dựa vào gia truyền « Triệu thị tiễn thuật » làm căn cơ, đã nâng cao môn cung tiễn bình thường lên tới trạng thái ‘Động Thiên cảnh viên mãn’.
“Ta cùng nàng giao thủ ba lần, ban đầu ta thấy thiên tư của nàng, thêm vào lúc đó chỉ có hai chúng ta là Tôn Giả, nên lần thứ nhất đã buông tha cho nàng, cũng không truy sát nàng nữa.”
“Lần thứ hai, nàng đã có thể chạy thoát ngay trước mặt ta.”
“Lần thứ ba, khi ta từ vực ngoại trở về, gặp lại nàng, thực lực nàng đã không thua gì đệ tử.” Cao Phương nói.
Mạnh Xuyên khẽ kinh ngạc.
Hắn một chút cũng có thể nhận ra, tiện nghi đồ đệ ‘Cao Phương’ này có thân thể đặc biệt cường đại, từ lúc trước hắn ở trong động phủ biểu hiện đến nhìn, đã ít nhất tu luyện ba môn thương pháp tuyệt học tới Động Thiên viên mãn, thực lực thật sự là rất lợi hại trong số Tôn Giả.
Triệu Hồng Tụ, một Thần Tiễn Thủ không thua gì hắn? Thần Tiễn Thủ trong công kích thực lĩnh vực rất mạnh, nhưng những lĩnh vực khác lại yếu kém. Có thể địch nổi ‘Cao Phương’, lại mới tu hành hơn 300 năm, thiên tư này khiến Mạnh Xuyên trong lòng có chút vui vẻ.
Càng cao thiên tư, càng có hi vọng thành Đế Quân a.
Mạnh Xuyên mỉm cười gật đầu: “Cao Phương, ngươi bây giờ đi một chuyến đến Bàng Minh giới, đưa nàng mang ra.”
“Sư tôn muốn thu nàng làm đồ đệ?” Cao Phương hỏi.
Mạnh Xuyên gật đầu.
“Triệu Hồng Tụ tính tình cùng đệ tử không giống nhau lắm.” Cao Phương cẩn thận nói, “Nàng tu luyện tới Tôn Giả viên mãn sau đó, đã từng đi vực ngoại xông xáo một khoảng thời gian mười năm, sau đó đối với vực ngoại rất thất vọng, trở về cố hương, trường kỳ ẩn cư, nàng cam tâm sống cuộc sống bình lặng, đệ tử cũng không nắm chắc có thể khuyên nàng đi ra.”
“Ngươi thử một chút đi.” Mạnh Xuyên phân phó, “Cố gắng thì có thể.”
“Vâng.” Trong lòng Cao Phương run lên.
Sư tôn nói ‘Cố gắng’, rõ ràng là nhắc nhở hắn đừng âm thầm giở trò gian.
Ví dụ như đi một chuyến đến Bàng Minh giới, không thấy Triệu Hồng Tụ, thì đừng vội trở về nói cho sư tôn rằng Triệu Hồng Tụ không đồng ý.
“Sư tôn nguyện ý thu ta làm đồ đệ, ta vẫn phải cẩn thận.” Cao Phương thầm nghĩ, “Chớ để sư tôn nổi giận, nếu không thì ta sẽ không có chỗ trốn. Thôi, cuối cùng đều là người tu hành ở Bàng Minh giới, vậy để cho Triệu Hồng Tụ có được cơ duyên này đi.”
…
Cao Phương tiến vào quê quán Bàng Minh giới.
“Sưu.”
Bay trên không, Cao Phương nhanh chóng đến một tòa phồn hoa thành trì, phủ đệ ‘Triệu phủ’ trên không.
Tòa phủ đệ này, chiếm diện tích hơn mười dặm, có thể được gọi là một thành phố. Triệu gia trong lịch sử đã từng là đại gia tộc tại Bàng Minh giới, nhưng sau đó dần dần xuống dốc, Triệu Hồng Tụ khi còn nhỏ đã lạc lối vào tổ chức sát thủ, có thể nàng quật khởi sau này vẫn như cũ dựa vào « Triệu thị tiễn thuật », đồng thời nâng cao môn cung tiễn này lên tới trình độ kinh ngạc.
Triệu Hồng Tụ đã làm cho Triệu phủ được tu sửa lại, phục hồi về thời kỳ cường thịnh trong lịch sử. Thực tế, trong thời kỳ huy hoàng nhất, Triệu gia cũng chỉ thiếu một bước để đạt tới ‘Tôn Giả cấp’. Hiện tại, thời kỳ này, Triệu gia mới thực sự là thời kỳ huy hoàng nhất.
Chỉ có điều, dòng chính nhân khẩu của Triệu gia hiện nay lại rất ít.
Đặc biệt là tại tòa tổ trạch này, càng là ít người vô cùng. Chi thứ tộc nhân đều ở những nơi khác.
“Ừm?” Triệu Hồng Tụ khoanh chân ngồi dưới cây mai, bông tuyết bay lượn, hoa mai nở rộ, hương thơm tràn ngập. Triệu Hồng Tụ yêu thích sự yên tĩnh, tòa phủ đệ này rộng hơn mười dặm, dòng chính tộc nhân chỉ có hơn chục người, người hầu cũng chỉ có hơn trăm người. Trong phạm vi một dặm mà Triệu Hồng Tụ ở lại, hoàn toàn không có người bên ngoài, chỉ có một vài mèo chó.
Triệu Hồng Tụ ngẩng đầu nhìn lên.
Người thanh niên cao lớn ‘Cao Phương’ xuất hiện trên không trung, lóe lên đã đứng trên mặt tuyết, nhìn về phía Triệu Hồng Tụ.
Triệu Hồng Tụ vẫn như cũ khoanh chân ngồi, nàng mặc bộ áo trắng, bên trong có áo hồng, đôi mắt hẹp dài nhìn Cao Phương: “Thật sự là khó được, ngươi thế mà từ vực ngoại trở về sao?”
Hai người họ như hai thái cực.
Cao Phương, rất toàn diện, bao quát cả nhục thân lẫn các tuyệt học, hắn đã tu luyện năm môn tuyệt học lên đến Động Thiên viên mãn, tích lũy muốn đạt tới Thiên Địa cảnh.
Triệu Hồng Tụ lại chỉ tập trung vào cung tiễn, « Triệu thị tiễn thuật » về cơ bản đã thuộc về nàng tự sáng tạo, không chỉ bộ phận Tôn Giả cấp quan trọng nhất, ngay cả những phần cơ sở trước đó, nàng đều đã sửa chữa và hoàn thiện qua. Tự sáng tạo bộ môn Động Thiên viên mãn tiễn thuật tuyệt học, chiến lực của nàng tự nhiên cực kỳ mạnh mẽ.
“Triệu Hồng Tụ.” Cao Phương đứng đó bình thản nói, “Ta ở vực ngoại đã gặp một vị Kiếp cảnh đại năng, vị đại năng này có quan hệ với Bàng Minh tổ sư, cho nên nguyện ý thu ta làm đồ đệ. Cũng biết Bàng Minh giới còn có một vị Tôn Giả… cũng nguyện ý thu ngươi làm đồ đệ.”
“Kiếp cảnh đại năng, nguyện ý thu ta làm đồ đệ?” Triệu Hồng Tụ lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Ừm.”
Cao Phương lạnh nhạt nói, “Ngươi có thể từ chối, không ai có thể cưỡng bức ngươi. Đúng, một khi trở thành đồ đệ của đại năng, thì phải đi theo đại năng, tiến về một nơi hải vực xa xôi. Sợ rằng thời gian rất lâu sẽ không thể trở về. Triệu Hồng Tụ, ngươi đáp ứng, hay là không đáp ứng?”
Triệu Hồng Tụ nhoẻn miệng cười, nụ cười rực rỡ ấy làm cho mùa đông với hoa mai đều thêm phần mỹ lệ: “Đương nhiên là nguyện ý, cầu còn không được!”
…
Vực ngoại hư không, Mạnh Xuyên nhìn vào Bàng Minh giới trước mắt.
“Sau khi thu đồ đệ, ta sẽ trở về quê nhà Tam Loan hà hệ.” Mạnh Xuyên đã để tâm tư ở quê hương xa xôi, đó mới là nơi hắn muốn xây dựng căn cơ.