Chương 07: Bức tranh | Thương Nguyên Đồ
Thương Nguyên Đồ - Cập nhật ngày 28/01/2025
Phục Giác Đại Yêu Vương xem xét tình báo hồ sơ, cau mày nói: “Dưới trướng ta có mười lăm vị hậu duệ Yêu Thánh huyết mạch, mỗi vị đều có những thần thông lợi hại, lần này lại hao tổn hai vị. Yêu giới đông đảo Yêu Thánh, họ không ngừng nghe theo mệnh lệnh của các Đế Quân, điều động nhiều hậu duệ tiến vào thế giới Nhân tộc. Dù sao đi nữa, ta cũng phải tận lực cam kết an toàn cho các hậu duệ Yêu Thánh, chết quá nhiều người, những thế lực Yêu Thánh kia cũng đã đến truy vấn.”
“Cố Sơn phủ đầu Bạch Hồ, cùng Dư Phưởng phủ lão Ngưu kia, đều chết như thế nào? Là vị Thần Ma nào đã giết chết, có tra ra được không?” Phục Giác Đại Yêu Vương truy vấn.
“Hắc Hồ Yêu Vương, nghe theo bẩm báo, “Lão Ngưu bên Dư Phưởng phủ là bị ‘Cung Tư Hầu’ giết chết. Lão Ngưu kia khi đi đến Dư Phưởng phủ đã tùy ý gây sát giới, nhưng vừa đại khai sát giới thì Cung Tư Hầu đã hiện thân. Dù lão Ngưu có thần thông hộ thể, nhưng vẫn bị Cung Tư Hầu chụp chết chỉ trong mấy chiêu, đập thành thịt nát. Cảnh tượng này có không ít người từ Dư Phưởng phủ nhìn thấy, rất dễ dàng tra ra.”
“Cung Tư Hầu?” Phục Giác Đại Yêu Vương nói, “Ngô Châu là một châu phồn hoa thuộc Đại Chu vương triều, sinh ra cường giả không ít. Hiện tại còn sống có ba vị Phong Hầu Thần Ma, đó là Nam Vân Hầu, Cung Tư Hầu, và Thiên Ảnh Hầu. Ba vị này có khả năng vẫn còn trấn giữ quê quán. Một vị Phong Hầu trấn thủ châu thành, còn hai vị Phong Hầu Thần Ma thì du tẩu khắp nơi, lão Ngưu kia có lẽ vận khí không tốt khi đụng phải Phong Hầu Thần Ma.”
Tại Ngô Châu, Nhân tộc có ba vị Phong Hầu Thần Ma, riêng Yêu tộc chỉ có một vị Phục Giác Đại Yêu Vương. Huống hồ, rất có khả năng Phong Vương Thần Ma sẽ hiện thân.
“Cố Sơn phủ đầu Bạch Hồ đâu?” Phục Giác Đại Yêu Vương lại hỏi.
“Không tra ra được.” Hắc Hồ Yêu Vương lắc đầu nói, “Bạch Hồ đã tập kích huyện thành, khiến phàm nhân chết thảm mà không ai hay biết. Những phàm nhân còn lại đều bị dọa chạy trốn vào địa đạo… Căn bản không ai thấy Bạch Hồ Yêu Vương chết như thế nào.”
“Có thần thông Mị Hoặc, vậy mà vẫn chết?” Phục Giác Đại Yêu Vương nghi hoặc, “Là bị Phong Hầu Thần Ma giết, hay là nội bộ Cố Sơn phủ có Đại Nhật cảnh Thần Ma lợi hại?”
Các Yêu Vương bên dưới không dám lên tiếng, họ thực lực yếu kém, chủ yếu là phụ trách điều tra. Chỉ những chiến binh thiện chiến mới chịu trách nhiệm ở các phủ.
“Thăm dò xong rồi, tiếp theo nên để các Yêu Vương tạo thành từng nhánh đội ngũ, phối hợp lẫn nhau.” Phục Giác Đại Yêu Vương liếc nhìn tình báo hồ sơ, tự hỏi làm sao phối hợp cho tốt, “Ít nhất mỗi Yêu Thánh hậu duệ đều phải phối hợp với một đội ngũ lợi hại. Không thể dễ dàng như vậy mà hao tổn.”
…
Giữa Nhân tộc và Yêu tộc đang diễn ra một cuộc tranh đấu không ngừng. Sau khi trải qua sơ bộ giao phong, Nguyên Sơ sơn đã cải biến đội ngũ Thần Ma của các phủ.
Tất cả ‘Bất Diệt cảnh Thần Ma’ rời khỏi đội ngũ, đi phụ trách dò xét. Mọi giao tranh sẽ giao lại cho ‘Đại Nhật cảnh Thần Ma’.
Mỗi phủ chỉ có một đội ngũ Thần Ma, được tạo thành từ bốn tên Đại Nhật cảnh Thần Ma (hai tên là đệ tử nội môn của Nguyên Sơ sơn, hai tên là đệ tử ngoại môn). Họ lẫn nhau biết rõ điểm mạnh, hỗ trợ cho nhau, khiến cho sức chiến đấu của mỗi đội ngũ tăng mạnh. Một đội ngũ có thể đối đầu với mười đến hai mươi tam trọng thiên Yêu Vương.
Các Thần Ma có thể bảo vệ mạng sống tốt hơn, nhưng lại yếu kém khi can thiệp cứu viện cho huyện thành hay thôn xóm. Bởi vì chỉ có một đội ngũ! Nếu cùng lúc có nhiều địa phương bị tấn công, họ chỉ có thể chạy đến từng nơi.
Nói gì thì nói, sau cuộc thăm dò quy mô đầu tiên, thiệt hại của tam trọng thiên Yêu Vương là không nhỏ, sau đó còn lại các Yêu Vương dần trở nên cẩn thận hơn, thế công cũng trở nên hòa hoãn hơn.
Dù sao, thế công quá mạnh cũng có nghĩa là nhiều Yêu Vương sẽ phải chết.
Trong toàn Yêu giới, tam trọng thiên Yêu Vương cũng chỉ có vài người, nếu tổn thất quá lớn thì không cách nào duy trì lâu dài.
******
Tại Cố Sơn phủ.
Mạnh Xuyên vợ chồng trải qua cuộc sống ‘Bình tĩnh’, vẫn chưa đạt được ‘Vượt phủ cứu viện’, động thái xuất thủ chỉ diễn ra trong Cố Sơn phủ.
“Vị công tử này.” Một nam tử gầy yếu tiến lại vồn vã.
Mạnh Xuyên vừa bước ra khỏi cửa viện, nghi ngờ nhìn hắn: “Có việc gì?”
Nam tử gầy yếu chỉ vào biệt thự của Mạnh Xuyên, hỏi: “Vị công tử này, đây là nhà ngươi sao?”
Mạnh Xuyên nhíu mày.
“Ta không có ý tứ gì khác, ta là người giao dịch kinh doanh.” Nam tử gầy yếu cười nói, “Nhà ngươi trạch viện mua xuống bỏ ra mấy trăm lượng bạc sao? Ngươi có dự định bán không? Bây giờ ta có thể báo giá 3000 lượng, ngươi hoàn toàn có thể bán đi!”
Mạnh Xuyên hơi kinh ngạc, khi hắn và thê tử định cư nơi này, chỉ bỏ ra tám trăm lượng bạc.
Mọi người rất tiếc khi chi tiền cho nơi ở của mình.
Tám trăm lượng bạc cho một trạch viện không phải là đại trạch đại viện, nhưng cũng rất ổn. Bình thường trong nhà cũng có vài người hầu.
“Đã tăng lên 3000 lượng rồi sao?” Mạnh Xuyên kinh ngạc, 3000 lượng đối với phàm tục mà nói là rất cao.
“3000 lượng chắc chắn có thể bán.” Nam tử gầy yếu nói, “Nếu ngươi không vội, báo giá 4000 lượng cũng có thể thử một chút. Nếu ngươi gật đầu, ta sẽ giúp ngươi đi bán. Quay đầu lại, chỉ cần bỏ ra ngàn lượng mua một cái sân nhỏ là ổn rồi. Từ đó, trong tay có vài ngàn lượng bạc. Thời gian gần đây, giá lương thực và thịt đều đang tăng, có thêm một ít bạc trong tay cũng có thể phòng thân.”
Nam tử này hết sức lừa gạt.
“Không cần, ta không muốn bán.” Mạnh Xuyên quay người bỏ đi.
“Ấy ấyyyy…” Nam tử gầy yếu gọi theo, nhưng không thể ngăn lại.
Hắn tiếp tục quanh quẩn, va phải các chủ nhân khác trong khu vực, liền lập tức tiến lên nói: “Vị lão gia này, nhà ngươi trạch viện có người ra giá 3000 lượng mua đấy…”
Mạnh Xuyên lại có chút cảm khái.
Có lẽ cuộc điều tra tấn công của Yêu tộc đã khiến nhiều người phải di chuyển. Đặc biệt là các gia tộc Thần Ma, phú thương, quyền quý, tin tức linh thông đều biết được càng nhiều, thì việc giá đất tăng cao cũng là điều dễ hiểu. Giống như ‘Mạnh thị gia tộc’, đã di chuyển hơn vạn người đến phủ thành, thêm vào đó có vài trăm tộc nhân chuyển đến châu thành và Lạc Đường thành.
Đây là một gia tộc có lịch sử hơn ngàn năm, tự nhiên sẽ xu cát tị hung. Việc hình thành tộc nhân tại châu thành, Lạc Đường thành là để bảo tồn huyết mạch gia tộc.
Không thể nào để một ngày nào đó phủ thành bị phá hủy, gia tộc sẽ tan rã.
Các gia tộc Thần Ma, phú thương, tộc nhân đều nhanh chóng chuyển vào thành cũng khiến giá đất cháy lên không ngừng, ví dụ như trạch viện kiểu như Mạnh Xuyên, hoàn toàn có thể xây thêm phòng, để ở một vài chục người cũng không khó! Có thể đẩy giá lên cao như vậy, dĩ nhiên không phải là người thường.
…
Mạnh Xuyên tự tay chọn mua các loại thuốc vẽ cần thiết.
“Công tử đi thong thả, công tử thường tới.” Cửa hàng chưởng quỹ nhiệt tình vô cùng.
“Ngay cả thuốc màu cũng lên giá.” Mạnh Xuyên kinh ngạc, trong Cố Sơn phủ khắp nơi đều đang tăng giá, phòng ở bình dân còn tốt hơn một chút. Nếu thuê một hoặc hai gian thì có thể làm giảm áp lực. Nếu thuê phòng trong phủ thành sẽ rất khó qua, thậm chí có thể bị ép đến phải rời khỏi phủ thành! Không sống nổi, cũng không ăn nổi.
Mạnh Xuyên không có cách nào.
Đây chính là toàn bộ thế giới Nhân tộc đại thế!
“Kẹt kẹt.”
Mạnh Xuyên mang theo thuốc màu và các vật khác trở về chỗ ở của mình.
“Lão gia.” Canh cổng lão bộc nhiệt tình vô cùng.
Mạnh Xuyên trở lại thư phòng, điều chế xong thuốc màu, liền bắt đầu tiếp tục vẽ tranh.
Một bộ trường quyển họa đã vẽ xong Bắc Hà quan tràng cảnh, bây giờ đang vẽ Giang Châu thành, các Thần Ma cùng Yêu Vương chiến đấu, phàm nhân có người mất mạng, càng nhiều người trốn vào địa đạo. Nơi này chiến tranh càng khốc liệt hơn, có Hắc Thủy cung chủ giết chóc liên tiếp, từng vị Thần Ma bị mất mạng…
Đợi cho sắc trời lờ mờ.
“A Xuyên, nên ăn cơm tối.” Liễu Thất Nguyệt tiến đến, nhìn bức tranh, cười nói, “Bức họa này còn đang vẽ ở đâu, vẽ lên bao nhiêu?”
“Còn sớm, không vội.” Mạnh Xuyên mỉm cười nói.
Hắn vốn định chỉ một hai tháng là đủ, nhưng khi đã nhập tâm vào vẽ, hắn phát hiện suy nghĩ quá nhiều khiến cho việc vẽ bức họa dần trở nên phong phú và sống động, như là cảnh Thần Ma chết không nhắm mắt, hoặc phàm nhân run rẩy trong tuyệt vọng, rất nhiều cảnh hắn tận mắt chứng kiến, hắn đều muốn vẽ ra.
Đây chính là ghi chép, ghi lại chân thực hình ảnh về thời đại này.
Hắn cảm thấy nếu không có ba bốn tháng thì cũng không đủ, nhưng không gấp gáp, đây vốn dĩ là sự tận tâm trong nghệ thuật, đến lúc nào hoàn thành tự nhiên sẽ hoàn thành.