Chương 05: Uy hiếp | Thương Nguyên Đồ

Thương Nguyên Đồ - Cập nhật ngày 30/01/2025

“Sợ là rất nhiều người ghét bỏ ngươi xen vào việc của người khác đâu.” Liễu Thất Nguyệt nhìn hắn, mỉm cười nói.

“Tùy bọn hắn đi.” Mạnh Xuyên nhấp một ngụm trà.

Liễu Thất Nguyệt xem qua hai phong thư, gật đầu nói: “Ta cảm thấy hai phong thư này không có vấn đề gì, hợp tình hợp lý. Trong suốt 40 năm qua, thiên hạ thái bình, nhân khẩu đã tăng gấp đôi. Việc quản lý thiên hạ cũng cần có sự thay đổi. Hơn nữa, ngươi tự tay viết thư, Hắc Sa Động Thiên, Lưỡng Giới đảo đều muốn cầu cạnh ngươi, làm bộ dáng cũng cần phải có một lần chứ.”

“Ngươi thấy không có vấn đề là tốt rồi.” Mạnh Xuyên gật đầu, nhìn ra ngoài phòng.

Sưu.

Một đầu phi cầm yêu bộc xuất hiện trong chớp mắt, cung kính nói: “Chủ nhân.”

“Đem hai phong thư này đưa đến Nguyên Sơ sơn.” Mạnh Xuyên tiện tay quăng ra, hai phong thư lập tức phá không bay đến tay phi cầm yêu bộc. Sau khi nhận lấy, phi cầm yêu bộc hơi khom người, rồi bay lên không, biến mất trong không trung.

“Đúng rồi, A Xuyên.” Liễu Thất Nguyệt nói, “Ngươi có biết An nhi có chuyện gì xảy ra không? Nguyên Sơ sơn có không ít người ngưỡng mộ nữ Thần Ma của hắn, nhưng hắn lại không muốn để ý đến ai cả.”

“Ừm.”

Mạnh Xuyên bưng chén trà, trầm ngâm gật đầu, “Khi còn bé An nhi cũng rất bình thường, sau khi lớn lên, cũng không gặp phải trở ngại lớn. Có khả năng lớn nhất là phương pháp tu hành đặc thù ảnh hưởng tới tâm tính của hắn, hoặc cũng có thể là do Thương Nguyên tổ sư truyền thừa đưa đến.”

“Vậy chúng ta có biện pháp nào không?” Liễu Thất Nguyệt lo lắng hỏi.

“Ngươi không phải đã thử qua rất nhiều biện pháp rồi sao?” Mạnh Xuyên cười nói.

“Đều thất bại cả.” Liễu Thất Nguyệt lo lắng nói, nhi tử nhiều năm qua luôn lẻ loi một mình, giờ lại trấn thủ thành trì cũng tự một mình, nàng làm sao không lo lắng được chứ?

“Cái gì có thể làm thì đều đã làm, mà An nhi lại là Phong Vương Thần Ma nên không cần chúng ta phải quá quan tâm.” Mạnh Xuyên nói.

“Ngươi à.” Liễu Thất Nguyệt lắc đầu.

“Ừm?”

Mạnh Xuyên bưng chén trà, chợt tay kia xuất hiện một tấm lệnh bài, lệnh bài này tỏa ra hào quang màu đỏ như máu.

“Sinh tử cầu viện.” Mạnh Xuyên biến sắc, Liễu Thất Nguyệt ở bên cạnh cũng nhìn thấy lệnh bài: “Là Đại Việt vương triều cảnh nội?”

“Ta đi ra ngoài một chuyến.” Thanh âm còn đang vang vọng, Mạnh Xuyên đã biến mất không thấy gì nữa.

Liễu Thất Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài căn phòng.

Một đạo thiểm điện đã biến mất tại chân trời phía nam.

Đại Chu vương triều và Hắc Sa vương triều có gần 70 tòa thành lớn, vô số ổ bảo và thôn xóm vây quanh những tòa thành lớn này. Trong khi đó, lãnh thổ của Đại Việt vương triều lại rộng lớn hơn rất nhiều nhưng chỉ có vỏn vẹn hai mươi ba tòa thành lớn! Gần 40 năm thái bình đã khiến cho nhân khẩu của Đại Việt vương triều tăng gấp nhiều lần; mọi người cần mậu dịch và giao dịch, nơi ở cũng cần được cải thiện. Do đó, chỉ có thể tiến hành bỏ qua những thành trì cũ và sửa chữa, xây dựng lại hơn 200 tòa thành cỡ trung.

Tịch Hà thành của Đại Việt vương triều chính là một trong những tòa thành như vậy.

Lúc xế chiều, ở bên ngoài thành Tịch Hà, cách khoảng hai ba dặm, “Xoẹt!” Hư không bỗng nhiên bị xé nứt ra một lỗ lớn, dài hơn sáu dặm. Từ nơi kết nối của thế giới này có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên kia của Yêu giới.

“Cái gì?”

“Đó là —— ”

Trên tường thành Tịch Hà, bọn thủ vệ nhìn thấy lỗ hổng to lớn đột nhiên xuất hiện, đều sợ ngây người, có nhóm người vội vàng phóng hỏa, cũng có người lập tức bóp nát lệnh phù cầu viện.

Sưu sưu sưu.

Bên trong Tịch Hà thành, một tên Đại Nhật cảnh Thần Ma cùng hai tên Bất Diệt cảnh Thần Ma nhanh chóng bay lên ngọn cây, từ xa nhìn về hướng tường thành phía đông. Do khoảng cách quá xa, lại có tường thành trở ngại nên bọn họ không nhìn thấy được lỗ hổng.

“Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Chẳng lẽ là không ổn định lỗ hổng?”

“Hay là có Yêu Vương xâm lấn?” Ba tên Thần Ma có chút hoang mang, đạp trên tán cây, nóc nhà hóa thành lưu quang chạy về phía tường thành phía đông.

Lúc này, một tên Hùng Yêu Vương cao gần hai mươi trượng xuyên qua lỗ hổng đi tới thế giới Nhân tộc, đứng lại tại điểm lối ra, không tiếp tục tiến vào.

“Nhân tộc thành trì? Thật sự quá may mắn.” Con Hùng Yêu Vương này dữ tợn cười, há miệng đột nhiên hô lớn, thi triển ra thần thông.

Hô hô hô ~~~~

Hắc phong che khuất bầu trời, phô thiên cái địa, quét sạch một mảnh.

Cây cối, hoa cỏ đều bị quét sạch, tường thành phía đông của Tịch Hà trong nháy mắt bị hủy hoại. Bọn thủ vệ hoảng sợ chạy trốn vẫn không thoát khỏi, kêu thảm biến thành thịt nát, huyết thủy văng tung tóe. Trong thành, vô số kiến trúc, cây cối đều bị hủy hoại, rất nhiều người không kịp phản ứng liền bị cuốn vào trong hắc phong hoành hành. Hắc phong nhanh như vậy, chỉ trong chớp mắt đã quét qua khoảng cách hai ba dặm.

Các Thần Ma đang đuổi theo tường thành đông nhìn thấy hắc phong khủng bố xé nát hết thảy đều sợ ngây người, một tên Bất Diệt cảnh Thần Ma vì quá hoảng sợ quay đầu chạy trốn, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, hắc phong đã gào thét cuốn lấy hắn.

“Hô hô.”

Hắc phong lướt qua, mọi thứ đều bị phá hủy, sinh linh mất mạng, ngay cả Bất Diệt cảnh Thần Ma cũng chỉ trong nháy mắt mất mạng.

“Cầu viện, cầu viện.”

“Nhanh, sinh tử cầu viện.” Hai gã Thần Ma còn lại nhìn thấy hắc phong hủy diệt hết thảy, đều hoảng sợ vô cùng, một bên cầu viện một bên chạy trốn.

Hắc phong cuồn cuộn, quét sạch cả hơn mười dặm.

“Vị Đông Ninh Vương kia, một hơi thời gian có thể đi được vạn dặm, ta phải tranh thủ thời gian rút lui.” Khôi ngô hùng mạnh Hùng Yêu Vương cũng rất cẩn thận, chỉ thi triển một lần thần thông, liền lập tức lui về phía lỗ hổng.

Những năm gần đây.

Yêu tộc dưới tay Đông Ninh Vương Mạnh Xuyên đã chịu không ít thua thiệt!

Cho nên họ cũng đã cảm nhận được bài học, dù hiện tại ‘Tịch Hà thành’ là một miếng mỡ dày, chỉ cần có mười hơi thời gian có thể dễ dàng nuốt trọn. Nhưng Hùng Yêu Vương này vẫn quyết định từ bỏ.

Lại qua một thời gian dài.

“Sưu.”

Mạnh Xuyên xuất hiện trên không Tịch Hà thành.

Mặt của hắn hai bên hiển hiện bí văn màu bạc ẩn giấu bên dưới, xung quanh từng sợi tia chớp màu bạc cũng biến mất, vẫn như cũ chân đạp Huyết Nhận Bàn nhìn quanh.

Đang thi triển thần thông ‘Lưu Sa’ toàn lực để di chuyển, chợt lách người, Mạnh Xuyên có thể di chuyển 3,800 dặm, một hơi thời gian chính xác là hơn vạn dặm, tốc độ kinh khủng như vậy, khiến cho Mạnh Xuyên chỉ trong ba nhịp hô hấp đã có thể tới bất kỳ nơi nào trên lục địa. Những năm gần đây, nếu như phải đối mặt với cuộc tập kích của Yêu Vương hay tình huống khẩn cấp nào đó, chỉ có Mạnh Xuyên mới có thể xuất hiện kịp thời.

Đây cũng chính là lý do mà Lưỡng Giới đảo, Hắc Sa Động Thiên muốn cầu cạnh Mạnh Xuyên.

“Lớn vậy đã?” Mạnh Xuyên quan sát phía dưới, liếc nhìn lỗ hổng dài hơn sáu dặm, cũng thấy một số Yêu Vương ở bên kia, tâm thần bất định hướng về bên Nhân tộc nhìn lại, cũng không dám tiến vào.

“Những Yêu tộc này ngày càng giảo hoạt, biết ta có tốc độ nhanh, một lần tập kích liền lập tức chuồn mất, chốc lát cũng không tham.” Mạnh Xuyên nhìn xuống Tịch Hà thành, nơi đây có khoảng năm mươi, sáu mươi dặm, giờ thì khu vực phía đông đã hoàn toàn hóa thành phế tích, vô số huyết thủy nhuộm đỏ, “Hẳn là đã giết mấy vạn người trong một thời gian ngắn.”

Mạnh Xuyên sắc mặt lạnh lùng, có một làn sóng vô hình ẩn chứa bên trong, Yêu tộc căn bản không nhìn thấy hắn.

Chỉ như vậy, yên lặng chờ đợi.

Yêu tộc cũng không dám tiến vào.

“Đừng nóng vội, vị Đông Ninh Vương kia tám chín phần mười đã đến. Đây là ổn định lỗ hổng, chúng ta còn nhiều thời gian từ từ tiến đánh.” Bên kia lỗ hổng, các Yêu Vương đều rất kiên nhẫn.

“Đại vương lần này tàn sát mấy vạn Nhân tộc cũng xem như kiếm lời phần lớn công lao.” Có Yêu Vương thổi phồng, mỗi khi giết một kẻ Nhân tộc đều có thể nhận được công lao, diệt sát mấy vạn người thì công lao đó thật lớn.

“Ha ha ha.” Hùng Yêu Vương cười lớn, cũng hướng về phía lỗ hổng bên kia mà nhìn chằm chằm.

Mạnh Xuyên chỉ cần một chén trà nhỏ mà thời gian đã trôi qua.

Một nam tử mặc áo bào đen, tay cầm bội đao mới bay tới.

“Gặp qua Đông Ninh Vương.” Nam tử áo bào đen khách khí nói.

“Mục Thủy Vương.” Mạnh Xuyên cũng gật đầu, “Lúc ta tới, vùng này của Tịch Hà thành đã bị hủy, hẳn là đã chết mấy vạn người. Yêu tộc rất giảo hoạt, không muốn tiếp tục tiến vào.”

Nam tử áo bào đen nhìn về phía lỗ hổng dài hơn sáu dặm phía trước, nhíu mày, vẫn có chút cảm kích nói: “Đa tạ Đông Ninh Vương, nếu không có sự uy hiếp của Đông Ninh Vương, Yêu tộc đã sớm san bằng Tịch Hà thành. Nếu đại lượng Yêu tộc sau khi tiến vào, cũng sẽ lập tức phân tán tứ phía, xâm nhập các nơi. Có Đông Ninh Vương ở đây, những Yêu tộc đó mới trở nên cẩn thận, thiếu chút nữa đã tàn sát mấy triệu người.” Trong lời nói của hắn đều mang theo âm hưởng nịnh nọt.

Đông Ninh Vương nhìn về vùng phế tích, nơi có huyết thủy nhuộm đỏ một khu vực lớn, tâm tình cũng trở nên nặng nề.

“Nơi này giao cho ngươi, ta phải về trước.” Mạnh Xuyên nói.

“Đông Ninh Vương yên tâm, Lưỡng Giới đảo sẽ thích đáng xử lý nơi này.” Mục Thủy Vương lập tức trả lời.

Quay lại truyện Thương Nguyên Đồ

Bảng Xếp Hạng

Chương 12: Về đến cố hương

Thương Nguyên Đồ - Tháng 1 31, 2025

Chương 115: Cửu triều chi kiếp, thu hoạch tuổi thọ

Chương 11: Triệu Hồng Tụ

Thương Nguyên Đồ - Tháng 1 31, 2025