Chương 03: Người thợ cùng tông sư | Thương Nguyên Đồ
Thương Nguyên Đồ - Cập nhật ngày 26/01/2025
Mạnh Xuyên cẩn thận xem qua từng quyển truyện ký cố sự, trong đó có không ít đại gia tộc vì vinh danh lão tổ tông mà biên soạn, tuyên dương những thành tích của tổ tiên. Một vài nhân vật đã thật sự nổi danh, dân gian tự phát ghi chép những cố sự về họ. Cũng có một số tông phái trực tiếp mời Thần Ma viết truyện ký cho mình. Thậm chí một số Thần Ma tự tay viết, mong rằng hậu bối nhớ kỹ sự tích của họ.
“Những truyện ký cố sự này chủ yếu chỉ là kể chuyện xưa, nhưng đối với ta lại có giá trị lớn trong tu hành. Có khi chỉ cần lướt qua vài câu cũng đủ để ta cảm ngộ. Thậm chí, có những quyển truyện ký mà ta chẳng tìm thấy được điều gì hữu ích,” Mạnh Xuyên tự nhủ.
“Nhưng mà, những cố sự này có cái đáng tin cậy, có cái thì không. Ta cần phải phân loại một cách rõ ràng.”
Mạnh Xuyên dù sao cũng là con cháu của Thần Ma gia tộc, lại được đào tạo bài bản tại Kính Hồ đạo viện, nền tảng rất vững chắc. Đỉnh tiêm đao pháp của hắn đã gần đến đại thành, chỉ còn cách ‘Hợp Nhất cảnh’ một bước ngắn.
Với nội tình như thế này, hắn có thể từ trong truyện ký cố sự mà phân biệt điều gì là hữu dụng.
“Luyện kiếm không dụng tâm, chỉ là kiếm chi nô. Luyện kiếm dụng tâm mới thành kiếm chi chủ.” Mạnh Xuyên chợt nhìn thấy câu nói này trong truyện ký cố sự của Bắc Địa Kiếm Hoàng.
Hắn chăm chú suy nghĩ: “Bắc Địa Kiếm Hoàng chỉ điểm cho hậu bối, hẳn là một vị Vô Lậu cảnh cường giả. Hậu bối kia khi đó ít nhất phải đạt đến Hợp Nhất cảnh. Thường tu luyện mà không tính là dụng tâm, có thể Bắc Địa Kiếm Hoàng thậm chí còn thấy tu luyện của hắn vẫn chưa đủ dụng tâm.”
Mạnh Xuyên tiếp tục xem đi xem lại từng quyển Thần Ma truyện ký. Thỉnh thoảng một câu nói nào đó của Thần Ma hay một sự tích nào đó lại khiến hắn mảy may suy ngẫm.
Với người bình thường, đó chỉ là những cố sự. Nhưng trong mắt người có tâm, lại có thể nhìn thấy nguyên nhân nào đó khiến Thần Ma trở nên cường đại.
“Một chiêu tươi, ăn khắp trời. Giết địch chỉ cần một chiêu, chỉ cần ngươi luyện được chiêu mạnh nhất thì đủ rồi, còn luyện nhiều chiêu khác thì có ích gì.” Đây là câu nói của Ma Đao Ngụy Phùng, một Thần Ma cường đại 3000 năm trước, nói với đệ tử trong một bản truyện ký. Liên quan đến Ma Đao Ngụy Phùng, tại Đông Ninh phủ có tận mười lăm phiên bản truyện ký được tìm thấy.
Trong tất cả phiên bản đều nhắc đến câu: “Một chiêu tươi, ăn khắp trời.” Mạnh Xuyên ghi chép lại những điều mình thấy.
Ngoài các truyện ký cố sự, những truyền thuyết về gia huấn của các Thần Ma nổi danh cũng khiến Mạnh Xuyên phải xem trọng. Gia huấn thường là những chuyện mà Thần Ma cho là cực kỳ quan trọng, truyền lại cho hậu bối.
Ghi chép lại càng nhiều, Mạnh Xuyên càng thầm kinh hãi. “Học kỳ thượng, cận đắc kỳ trung; học kỳ trung, tư vi hạ hĩ. Điều này chính là sự thật trong lịch sử những Thần Ma mạnh nhất! Tất cả những truyện ký cố sự ấy chỉ là vụn vặt. Nếu như bản thân không có nền tảng vững chắc, rất dễ dàng mà đi sai lệch.” Mạnh Xuyên nhận ra được điều này, khi chứng kiến không ít gia tộc rất xem trọng tu luyện nền tảng.
Họ đều có mệnh lệnh rõ ràng, gia tộc đệ tử nhất định phải tiến vào đạo viện, thực hiện hệ thống tu luyện hoàn chỉnh.
Bởi vì đạo viện… là tông phái cổ xưa nhất, ‘Nguyên Sơ sơn’ mà Đại Chu vương triều đã thành lập tại mỗi thành lớn. Đạo viện dạy bảo theo hệ thống mà Nguyên Sơ sơn chế định. Chỉ có tại đạo viện, mới có thể có một nền tảng vững chắc.
Đương nhiên chỉ là dạy bảo nền tảng, Mạnh Xuyên đao pháp chỉ còn thiếu một bước để đạt đến Hợp Nhất cảnh, những gì đạo viện dạy trong bảy năm cũng đã bao gồm. Hắn cần điều mà bản thân tự tìm tòi nhiều hơn.
“Ta đã có nền tảng vững chắc, giờ chỉ còn thiếu một bước đột phá cuối cùng nữa.”
“Những ngày này, ta ghi chép lại nhiều điều, rất nhiều thứ đã dẫn dắt ta.”
“Nhưng mà, không thể vội vàng. Ta sẽ đem những sách vở này xem một lượt, sau đó chỉnh lý, những lý lẽ trong tu hành, chí ít là ba vị Thần Ma đã nói qua, mới càng thêm đáng tin.”
Ngày qua ngày, Mạnh Xuyên thu thập thêm kiến thức, chỉnh hợp càng nhiều. Kết hợp với một vài thiết luật trong tu hành của Kính Hồ đạo viện, đây chính là những quy củ do Nguyên Sơ sơn định ra.
Hai điều này kết hợp lại giúp Mạnh Xuyên hiểu biết thêm nhiều điều.
“Tốt.”
Khi trời chạng vạng, Mạnh Xuyên nhìn vào bút ký trước mặt, nở nụ cười.
“Năm ngày này thực sự quan trọng hơn năm năm tu hành của ta.” Hắn có một chút phấn chấn khi nhìn vào bút ký, hiểu rõ hơn về con đường tu hành.
Điểm đầu tiên, nền tảng là điều quan trọng nhất, giống như căn cơ của một ngôi nhà. Việc tiến vào đạo viện để hoàn thiện tu hành là sự lựa chọn tốt nhất.
Điểm thứ hai, số lần luyện tập rất quan trọng. Nghĩ mơ hồ không bằng luyện tập một vạn lần! Mỗi ngày rút đao vạn lần, mỗi ngày luyện ‘Huyết Ảnh Thứ’ vạn lần, những lời tương tự, mười hai vị Thần Ma đều đã từng nói qua.
Điểm thứ ba, một chiêu tươi, ăn khắp trời! Điều này tương tự với điểm thứ hai, giết địch chỉ cần một chiêu, chiêu tu luyện tới mức tận cùng, hiệu quả còn hơn luyện mười chiêu khác.
Điểm thứ tư, tu luyện là sự gian khổ, những ai có thể cắn răng chịu đựng thì mới trở thành bậc thầy. Chỉ có đắm chìm trong đó, si mê trong từng chiêu thức, mới có thể thành công.
Mạnh Xuyên cũng ngộ ra chân ý trong câu nói của Bắc Địa Kiếm Hoàng: “Luyện kiếm không dụng tâm, chỉ là kiếm chi nô. Luyện kiếm dụng tâm, mới thành kiếm chi chủ.”
Đối với những người tu luyện bình thường, họ có lẽ sẽ rất nghiêm túc mà chăm chỉ tập. Nhưng thực sự dụng tâm… chính là hưởng thụ kiếm pháp, si mê nó, buông bỏ mọi thứ xung quanh, hoàn toàn chìm đắm trong đó, như vậy mới có thể đạt đến đại thành.
Điểm thứ năm, “Nhật hữu sở tiến, nguyệt hữu sở biến, chung hữu sở thành…”
Điểm thứ sáu…
Tất cả chín điểm đều ít nhất được ba vị Thần Ma đề cập, đồng thời với những gì Mạnh Xuyên thấy, hắn cũng cho rằng vô cùng có lý.
“Mỗi ngày ta luyện đao đều phải dành ra mấy canh giờ, toàn thân mệt mỏi không chịu nổi, nhưng thực chất chỉ là cắn răng mà chịu. Ta từng cho rằng mình rất trung thực dụng tâm, nhưng rõ ràng điều đó chưa đủ ‘dụng tâm’. Ta cần phải thực sự hưởng thụ đao pháp, chìm đắm trong đó, nghiêm túc suy nghĩ mọi chiêu thức.”
Mạnh Xuyên nhận ra đó chính là vấn đề lớn nhất của bản thân. Việc tu luyện vốn dĩ đã rất mệt mỏi.
Thông thường hắn sẽ dành ra một khoảng thời gian chiều để vẽ tranh, đó là sở thích mà hắn vẫn luôn giữ gìn. Mỗi khi vẽ, hắn sẽ quên đi mệt mỏi trong tu luyện, tâm hồn cũng trở nên bình tĩnh hơn.
Vì vậy, hắn mới có thể kiên trì suốt từng này năm.
Nhưng giờ đây, khi nhìn lại, tâm lý như vậy là sai lầm.
“Trước kia ta có vẻ chăm chỉ nỗ lực, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một người thợ.” Mạnh Xuyên không thể kềm chế, buông bút ký xuống, trực tiếp bước ra khỏi thư phòng, tiến vào sân.
Tại sân nhỏ, hắn bắt đầu tu luyện đỉnh tiêm đao pháp « Lạc Diệp Đao ».
Khác với những lần trước.
Lần này, hắn chỉ tập trung vào thức thứ nhất của Lạc Diệp Đao, ‘Bạt Đao Thức’, mà quên đi mọi thứ xung quanh, tâm hoàn toàn đặt lên đao pháp, trong đầu dường như chỉ còn lại tiếng đao trong tay. Lập tức, xuất đao! Hắn cảm nhận được sự tĩnh lặng khi đao ra khỏi vỏ, cảm nhận được luồng ‘Gió’ mà đao cắt ra, lòng hắn thả lỏng, tâm trạng cũng thay đổi.
Từ nhỏ, hắn chọn kiếm, hoàn toàn là vì lòng yêu thích chân chính. Nhưng qua từng ngày luyện tập, nhiệt huyết đã bị hao mòn. Hôm nay, khi tâm thái hắn thay đổi, toàn thân hắn lại cảm nhận rõ rệt đao pháp.
Các tình cảm yêu thích ấy dần thức tỉnh.
Đao, không một tiếng động ra khỏi vỏ.
Đao quỹ tích, như những nét họa, thật đẹp đẽ. Hắn cố gắng làm cho quỹ tích này thêm xinh đẹp, phá vỡ ‘Gió’ càng nhanh hơn! Đao pháp thật sự cần có mỹ cảm, Mạnh Xuyên bỗng nhiên cảm thấy mình đã gần đạt đến trình độ này.
Hắn liên tục thử nghiệm chiêu thức, xuất đao càng nhanh càng lặng lẽ, cắt ra ‘Gió’ bằng tất cả sức mạnh.
Liên tục xuất chiêu 50 lần, chỉ vậy hắn mới cảm thấy mãn nguyện.
“Chính là cách tu luyện này!” Mạnh Xuyên kích động và hưng phấn, tiếp tục thi triển thức thứ hai, ‘Toàn Nguyệt Thức’.
…
Trong ngày thứ hai, khi Mạnh Xuyên chỉnh hợp xong tu hành bút ký, tại một đại điện ngầm thuộc Vân gia.
“Hô hô~~~”
Ngọn lửa màu tím bốc lên trong đại điện.
Một lão giả tóc đen đang khoanh chân ngồi giữa ngọn lửa, trên thân không một sợi tóc thương tổn.
“Cha, ngươi tìm ta?” Vân Phù An cung kính tiến vào đại điện, nhưng không dám lại gần, khoảng cách xa mà hắn vẫn cảm thấy sóng nhiệt phả vào mặt, không khí cũng đang vặn vẹo.
“Phù An.” Lão giả tóc đen mở mắt ra, ánh mắt bình tĩnh, “Ta vừa nhận được một tin tức, lão thái bà Mạnh gia đã bị thương nặng khi chắn Yêu tộc tại An Hải quan, e rằng sống không được bao lâu, có thể sẽ trở lại Đông Ninh trong vài ngày tới.”
Vân Phù An kinh ngạc: “Cha, ngươi nói chính là Mạnh tiên cô đó sao?”
“Đúng vậy.” Lão giả tóc đen nhẹ gật đầu.
“Chả nhẽ không thể nào sai sao?” Vân Phù An không thể tin nổi, “Không phải nói Mạnh tiên cô rất am hiểu dò xét, mười dặm không có động tĩnh nào lừa được nàng? Làm sao nàng lại trọng thương đột ngột như vậy?”
“Sẽ không sai.” Lão giả tóc đen lạnh lùng nói, “An Hải Vương đã mời vài thầy thuốc tài giỏi cho nàng, nhưng thương thế quá nặng, không còn cách nào cứu chữa. Chuyện xảy ra tại An Hải quan, không phải bí mật gì cả! Nếu nàng không còn chém giết để bảo tồn, thì có lẽ cũng chỉ sống thêm bảy tám năm. Nếu như vẫn tiếp tục liều mạng, e rằng thời gian sống sẽ ngắn lại nhiều.”
“Tối đa cũng chỉ bảy tám năm?” Vân Phù An không nhịn được kêu lên, “Nếu không có Mạnh tiên cô, chẳng phải Mạnh gia sẽ mất đi sao?”
“Ngũ đại Thần Ma gia tộc Đông Ninh, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành tứ đại Thần Ma gia tộc.” Lão giả tóc đen gật đầu.
Một gia tộc, nhờ vào Thần Ma mà hưng thịnh.
Tương tự, không có Thần Ma thì gia tộc cũng sẽ trở nên tầm thường.
“Mạnh gia cũng không có tư cách chiếm giữ những vị trí và lợi ích như vậy lâu hơn.” Lão giả tóc đen nói với giọng băng lạnh, “À phải rồi, chuyện quyết định hôn ước giữa Thanh Bình và người Mạnh gia, ngươi hãy đến Mạnh gia một chuyến, yêu cầu họ giao lại hôn thư, trực tiếp xé bỏ! Hiện giờ Mạnh gia… không xứng có được liên minh với chúng ta.”
“Vâng.” Vân Phù An cung kính đáp.
“Nhưng trước khi lão thái bà kia chết, cũng không cần làm quá khó coi.” Nói xong, lão giả tóc đen nhắm mắt lại.
Vân Phù An lặng lẽ cáo lui.
…
“Cái gì? giải trừ hôn ước?” Vân Thanh Bình kinh ngạc nhìn cha mình.
Trước đâu không phải đã đồng ý sao? Sao giờ lại đổi ý?
“Cha chỉ muốn báo cho con một tiếng.” Vân Phù An mỉm cười nói, “Hôm nay ta sẽ đến Mạnh gia, giúp con giải trừ hôn ước.”
“Liệu Mạnh gia có ngoan ngoãn giao hôn thư không?” Vân Thanh Bình không nhịn được hỏi.
“Họ sẽ ngoan ngoãn giao ra.” Vân Phù An tự tin nói, phụ thân hắn từ bạn hữu của mình đã nhận được tin tức, Mạnh gia chắc hẳn cũng sớm biết lão tổ tông gặp chuyện, những đại gia tộc này đều rất hiểu lý lẽ, nếu cứng rắn chống lại chỉ tự rước lấy nhục.
Vân Thanh Bình nhanh chóng nói: “Cha, con muốn giải trừ hôn ước, nhưng không muốn làm mất lòng hai nhà. Nếu có thể, hãy mời Mạnh bá bá đến trao đổi một phen…”
“Không cần phải phiền phức như vậy.” Vân Phù An cười nói, “Để việc này cho ta, con chỉ cần ở nhà chờ tin tốt là được.”