Chương 02: Học kỳ thượng, cận đắc kỳ trung | Thương Nguyên Đồ

Thương Nguyên Đồ - Cập nhật ngày 26/01/2025

Sáng sớm.

Tại Kính Hồ Mạnh phủ, trong luyện võ đường, Liễu Thất Nguyệt đang nỗ lực căn chỉnh mũi tên, trong khi Mạnh Xuyên ở một chỗ yên tĩnh để luyện tập đao pháp.

“Hô hô.”

Đao pháp phiêu hốt, quỷ dị khó mà nắm bắt. Tốc độ cực nhanh, đây là môn khoái đao đứng đầu trong phàm tục, được gọi là « Lạc Diệp Đao ».

Hắn đã trải qua gia tộc khảo nghiệm lúc sáu tuổi và xác nhận có thiên phú nhất trong khoái đao. Hắn cũng rất thích tu luyện khoái đao, bởi vì… nó rất nhanh!

Sau hai năm rèn luyện ở nhà, năm tám tuổi, phụ thân Mạnh Đại Giang đưa hắn vào Kính Hồ đạo viện, một trong tám đại đạo viện thuộc Đông Ninh phủ! Viện trưởng Kính Hồ đạo viện, Cát Ngọc, mặc dù nhân phẩm bình thường, nhưng là toàn bộ Đông Ninh phủ, người đứng đầu về khoái đao!

Đến năm chín tuổi, Mạnh Xuyên đã tu luyện đao pháp đến viên mãn, căn cơ vững chắc, có thể truyền thụ thượng đẳng đao pháp « Truy Phong Đao ».

Mười một tuổi, « Truy Phong Đao » được hắn tu luyện đến viên mãn, viện trưởng liền tự mình truyền thụ cho hắn đỉnh tiêm đao pháp « Lạc Diệp Đao ».

Mười ba tuổi, « Lạc Diệp Đao » cũng đã đạt đến đại thành, hắn trở thành một thành viên của Sơn Thủy lâu trong Kính Hồ đạo viện. Sơn Thủy lâu… là nơi chỉ có những đệ tử ưu tú nhất trong Kính Hồ đạo viện, chỉ có hơn hai mươi người mới có thể gia nhập.

Hiện giờ đã mười lăm tuổi.

“Đáng tiếc, ta Lạc Diệp Đao vẫn chỉ đạt đến đại thành, vẫn chưa viên mãn.” Mạnh Xuyên dừng lại, nhìn vào đao trong tay, khẽ nhíu mày, “Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể ngộ ra bí kỹ Lạc Diệp đao pháp, đạt tới cảnh giới đỉnh cao ‘Hợp Nhất cảnh’ đây?”

Đao pháp, kiếm pháp, thương pháp… Hết thảy kỹ nghệ.

Cảnh giới đầu tiên, chính là ‘Hợp Nhất cảnh’, là sự hợp nhất giữa thân, tâm, kỹ, có thể phát huy ra uy lực không thể tưởng tượng nổi.

Cảnh giới thứ hai được gọi là ‘Thế’, thiên địa có đại thế! Núi có thế núi, nước có thế nước. Khi thi triển đao pháp, cơ thể nên hòa hợp với thiên địa, sơn thủy, phong hỏa, có đao thế. Sử dụng kiếm, phải có kiếm thế! Đó chính là cảnh giới cao hơn một bậc.

Tuy nhiên, qua nhiều năm, Mạnh Xuyên vẫn chưa thể thử sức ở cảnh giới này. Tất nhiên, hắn đã có căn cơ hùng mạnh đến cực hạn, nhưng khoảng cách để đạt được ‘Hợp Nhất cảnh’ chỉ còn thiếu một bước cuối cùng.

Nhưng chính cái bước cuối cùng này… lại là khó khăn nhất!

“Cho dù tại toàn bộ Đông Ninh phủ, những ai có thể đạt tới ‘Hợp Nhất cảnh’ rất ít ỏi.” Mạnh Xuyên rất rõ điều này, “Chỉ khi đạt tới ‘Hợp Nhất cảnh’ mới có thể xem như cao thủ chân chính, nếu không chỉ là những kẻ tầm thường.”

Những kẻ tầm thường đó, dù chân khí hùng hồn, cũng chỉ là lực lượng lớn, tốc độ nhanh hơn chút để làm bia ngắm.

Trước những cao thủ thực sự, vừa đối diện là bị đánh chết.

“Dựa theo những gì đã ghi chép về Lạc Diệp Đao, nó chia thành 81 thức. Chỉ cần đem 81 thức tu luyện đến xuất thần nhập hóa, sẽ tự nhiên nắm giữ bí kỹ ‘Tam Thu Diệp’, từ đó sẽ đạt tới cảnh giới thứ nhất trong đao pháp – ‘Hợp Nhất cảnh’.” Mạnh Xuyên có chút bất đắc dĩ, vì cả bản thư tịch liên quan đến Hợp Nhất cảnh chỉ vỏn vẹn vài dòng ngắn ngủi.

Không có thêm nhiều miêu tả, thậm chí tên chiêu thức cũng không có ghi chép.

“Liền sẽ tự nhiên mà vậy nắm giữ bí kỹ”, nghe có vẻ mơ hồ, hắn đã tu luyện « Lạc Diệp Đao » đến đại thành hai năm, mỗi ngày khổ tu, sao lại không thể ngộ ra bí kỹ ấy chứ?

“Tu luyện trong phàm tục được chia thành năm giai đoạn: Trúc Cơ, Nội Luyện, Tẩy Tủy, Thoát Thai, Vô Lậu. Để đạt tới Vô Lậu cảnh… nhất định phải đạt được ‘Hợp Nhất cảnh’ trong đao pháp, chỉ có thể thống nhất ‘Thân, Tâm, Kỹ’, mới có thể đột phá đến Vô Lậu cảnh.” Mạnh Xuyên thầm nghĩ, “Tại những gia tộc lớn, có đầy đủ đan dược bảo vật cung cấp, trở thành Thoát Thai cảnh không khó. Nhưng để thành Vô Lậu cảnh thì càng ít ỏi!”

Mạnh Xuyên bắt đầu Trúc Cơ khi mới sáu tuổi.

Chín tuổi bước vào Nội Luyện cảnh, mười hai tuổi đạt tới Tẩy Tủy cảnh. Dựa theo dự đoán của Mạnh Xuyên, tháng sáu năm nay hắn sẽ có thể đạt đến Tẩy Tủy cảnh viên mãn rồi bước vào ‘Thoát Thai cảnh’. Tốc độ này tại các gia tộc hạch tâm thì được xem là tiêu chuẩn bình thường. Còn như Vân Thanh Bình, kẻ tu hành chậm chạp, sau khi tiêu thụ rất nhiều đan dược bảo vật, cũng chỉ đạt tới Tẩy Tủy cảnh khi đã mười lăm tuổi. Điều này thực sự là tụt lại phía sau.

Phàm tục có năm trọng đại cảnh giới: Trúc Cơ, Nội Luyện, Tẩy Tủy, Thoát Thai, Vô Lậu.

Phía trên cao hơn chính là ‘Thần Ma’.

Từ Vô Lậu cảnh đến Thần Ma, bậc này có thể coi như lạch trời!

Trở thành Thần Ma là một điều vô cùng khó khăn, trong hơn một trăm năm qua, Đông Ninh phủ chỉ có vài người thành công.

“Ta đã từng thề trước mộ mẹ, kiếp này nhất định phải trở thành Thần Ma, chém giết yêu quái, báo thù cho mẹ.” Mạnh Xuyên dừng lại đao pháp, nhìn đao trong tay, hồi tưởng lại hồi còn nhỏ chưa hiểu nhiều, giờ đây hắn mới hiểu rằng, việc trở thành Thần Ma khó khăn như thế nào, nhưng dù có khó khăn đến đâu, hắn cũng sẽ không từ bỏ, “Ta nhất định phải nhanh chóng nắm giữ đao pháp đệ nhất trọng đại cảnh giới ‘Hợp Nhất cảnh’, sau này còn cần nắm giữ đệ nhị trọng đại cảnh giới ‘Thế’, như vậy mới có hi vọng trở thành Thần Ma.”

Chợt, một bóng dáng mập mạp từ cửa luyện võ đường đi tới.

“Xuyên nhi.”

Mạnh Xuyên quay đầu nhìn lại: “Cha.”

Người đứng trước mắt, một trung niên mập mạp với nụ cười trên môi, chính là phụ thân của hắn, Mạnh Đại Giang, người mở tửu lâu lớn nhất Đông Ninh phủ. Đồng thời ông cũng là người sẽ kế thừa chức vị tộc trưởng Mạnh gia.

Mạnh Đại Giang thực lực phi phàm, là một trong những cường giả mạnh nhất dưới tầng lớp Thần Ma, cũng là người luyện đao pháp, đồng thời nắm giữ ‘Đao thế’, là một cường giả Vô Lậu. Dù đã 47 tuổi, hy vọng trở thành Thần Ma của hắn có vẻ càng ngày càng xa vời!

“Mạnh bá bá.” Liễu Thất Nguyệt cũng đi tới.

“Sắp tới ngày mùng 3 tháng 3, chính là Ngọc Dương cung trảm yêu thịnh hội đó, Thất Nguyệt là Thần Tiễn Thủ, Liệt Dương đạo cung nhất định sẽ dành cho ngươi một chỗ.” Mạnh Đại Giang nói, Liễu Thất Nguyệt gật đầu với vẻ đắc ý, rồi nhìn Mạnh Xuyên, “Xuyên nhi, ở Kính Hồ đạo viện này, chỉ có ba chỗ dành cho đệ tử Tẩy Tủy cảnh, con có tự tin không?”

“Không có nắm chắc.” Mạnh Xuyên tự nhận biết, “Mười đệ tử Tẩy Tủy cảnh ở Kính Hồ đạo viện, sự chênh lệch không lớn lắm. Con có chút hy vọng có thể cạnh tranh, nhưng cũng không chắc chắn. Nếu con có thể ngộ ra bí kỹ Lạc Diệp Đao, thì chắc chắn có nắm chắc. Đáng tiếc con mãi chưa ngộ ra. Cha, có bí quyết nào đặc thù trong việc tu luyện bí kỹ không?”

“Haha, viện trưởng là người đứng đầu Đông Ninh phủ trong khoái đao, nên sẽ dạy cho con.” Mạnh Đại Giang cười nói, “Về phần bí kỹ, ta cảm thấy chỉ cần luyện tập nhiều sẽ có thể ngộ ra được.”

Mạnh Xuyên âm thầm cảm thấy bất đắc dĩ.

Không cách nào đạt được lợi lộc.

“Đừng suy nghĩ quá nhiều, ở toàn bộ Đông Ninh phủ, lớp trẻ trong đời Tẩy Tủy cảnh, không có ai có thể ngộ ra bí kỹ.” Mạnh Đại Giang nói, “Cha con là người xuất sắc nhất Mạnh gia, cũng phải đến 19 tuổi mới ngộ ra bí kỹ.”

“Nghe nói lão tổ Trương gia trong truyền thuyết đã nắm giữ bí kỹ và đạt tới Hợp Nhất cảnh ở tuổi 13.” Mạnh Xuyên không khỏi cảm khái.

“Lão tổ Trương gia là người duy nhất có thể bái nhập Nguyên Sơ sơn trong suốt trăm năm qua, cũng từ đó mà Trương gia trở thành một trong năm đại Thần Ma gia tộc đứng đầu Đông Ninh phủ.” Mạnh Đại Giang nói tiếp, “Con không cần sốt ruột, Mạnh gia chúng ta đã có lão tổ Dư Sơn, năm 18 tuổi ngộ ra bí kỹ, và đến 80 tuổi cũng trở thành Thần Ma. Có tài năng nhưng thành công muộn, đừng lo lắng sẽ thành Thần Ma.”

Mạnh Xuyên dĩ nhiên biết điều này.

Khi còn bé, mẫu thân thường kể rất nhiều câu chuyện về các Thần Ma trưởng thành cho hắn nghe, và hắn rất thích nghe những câu chuyện đó từ phụ mẫu!

Ngoài việc vẽ tranh, nghe chuyện là sở thích lớn nhất của hắn hồi nhỏ.

Cha mẹ đều mua rất nhiều sách viết về các Thần Ma nổi tiếng trong lịch sử, chuyên biệt đọc cho hắn nghe.

“Mẹ, một ngày nào đó, ta cũng sẽ trở thành Thần Ma.” Mạnh Xuyên lặng lẽ tự nhủ.

Trưa hôm đó, sau khi về nhà, Mạnh Xuyên lập tức đi tới Kính Hồ đạo viện, vì có một buổi dạy chớp nhoáng từ viện trưởng về đao pháp. Được viện trưởng dạy bảo, hắn chỉ có thể thực hiện khóa học này sau năm ngày.

Một canh giờ khóa học đao pháp kết thúc.

“Vẫn không có cách nào đột phá.”

“Thực sự không biết đến khi nào ta mới có thể đạt tới Hợp Nhất cảnh trong đao pháp.” Mạnh Xuyên bước đi trong đạo viện, suốt hai năm qua hắn hầu như mỗi ngày đều khổ tu Lạc Diệp Đao bí kỹ, gần như phát điên.

Khi đi ngang qua một mảnh đất trống, hắn nghe thấy tiếng quát mắng.

Mạnh Xuyên quay ra nhìn.

Mã giáo dụ của đạo viện đang nổi giận mắng mỏ một đám thiếu niên.

“Học kỳ thượng, cận đắc kỳ trung; học kỳ trung, tư vi hạ hĩ. Các ngươi nghe rõ chưa?” Mã giáo dụ nổi giận nói, “Ta không phải là đến để dạy các ngươi cùng hỏng học! Nếu không học tốt… sẽ chỉ đánh mất cả một đời! Nếu không thể tu luyện tới Tẩy Tủy cảnh, cả đời này không có tiền đồ đâu. Một khi đạt tới Tẩy Tủy cảnh, đến tuổi 20 các ngươi phải phục vụ nghĩa vụ quân sự, theo đội chém giết yêu quái. Giờ không chịu khổ, đến lúc đó chỉ có đổ máu, thậm chí mất mạng. Có thể sống sót trở về khi phục vụ nghĩa vụ quân sự cũng chỉ còn một nửa! Các ngươi hy vọng chết trên chiến trường, hay là còn sống trở về?”

“Mau nhìn, đó là Mạnh gia Mạnh Xuyên, 13 tuổi đã đạt tới Lạc Diệp Đao đại thành, gia nhập Sơn Thủy lâu của Kính Hồ đạo viện, được viện trưởng tự mình dạy bảo! Đao pháp đại thành, không có con đường tắt nào khác, chỉ có thể khổ học! Nghe nói Mạnh Xuyên ở nhà mỗi ngày đều khổ tu mấy canh giờ, các ngươi thì sao? Nhìn chính các ngươi đi!”

“Học kỳ thượng phải học từ người giỏi nhất, hiểu chưa?”

Dưới tiếng rống giận dữ của Mã giáo dụ, một đám thiếu niên thở hắt cũng không dám chẳng rén.

Hơn nữa, Mã giáo dụ còn cười về phía Mạnh Xuyên đang đi qua, Mạnh Xuyên cũng cười gật đầu đáp lại.

Ánh mắt của hắn bỗng nhiên ánh lên vẻ quyết tâm, lập tức bước nhanh chạy về nhà.

Trở lại nhà, Mạnh Xuyên lập tức tới thư phòng.

“Học kỳ thượng, cận đắc kỳ trung; học kỳ trung, tư vi hạ hĩ. Muốn học, thì phải học từ những người giỏi nhất!” Mạnh Xuyên lẩm bẩm, đôi mắt dần dần sáng lên, càng lúc càng kích động, “Muốn học… thì học từ những Thần Ma mạnh nhất! Học từ những tồn tại vĩ đại nhất trong lịch sử! Đó mới chính là học!”

“Dù những cường giả vang danh trong lịch sử, nhiều kẻ đã sớm trở thành bụi phấn, nhưng vẫn còn đó những câu chuyện của họ lưu truyền, sống mãi với thời gian!”

“Những câu chuyện ấy, cũng là những ghi chép của họ.”

Mạnh Xuyên ngẩng đầu nhìn lên kệ sách, “Cha mẹ hồi nhỏ đã cho ta đọc qua rất nhiều câu chuyện về Thần Ma. Họ đã mua rất nhiều sách.”

Nói rồi hắn cầm lên một quyển.

Mở ra xem.

Đây là câu chuyện về một vị Thần Ma tên Đặng Phong, trong sách ghi chép rằng, từ nhỏ hă không có sư phụ dạy dỗ, người thân duy nhất chỉ dạy cho hắn một chiêu ‘Bạt Đao Thức’ rồi qua đời. Hắn sống cô độc trong núi thâm, chỉ với một thanh đao… Hă mỗi ngày hao tốn bốn canh giờ, rút đao vạn lần, không học qua bất kỳ một chiêu đao nào khác.

Nhưng giữa cảnh cô độc, mỗi ngày bốn canh giờ, rút đao vạn lần, trải qua hai mươi năm.

Khi hắn rời khỏi núi, với thực lực Tẩy Tủy cảnh, chỉ với một chiêu Bạt Đao Thức… đã có thể chém giết cường giả Vô Lậu. Đao pháp của hắn đã đạt đến trình độ không thể tưởng tượng nổi. Tin tức này nhanh chóng lan ra, và hắn được ‘Nguyên Sơ sơn’ chủ động mời chào, từ đó gia nhập Nguyên Sơ sơn và bắt đầu con đường trở thành Thần Ma.

Tất cả tư liệu đều rất dài, ghi chép về nhiều sự tích của Đặng Phong sau khi trở thành Thần Ma, để hậu thế kính ngưỡng.

Liên quan đến tu luyện rất ít, chỉ có một câu gọi là “Mỗi ngày bốn canh giờ, rút đao vạn lần, rút đao trong hai mươi năm.”

Đối với Mạnh Xuyên mà nói, câu nói này chính là trọng yếu nhất.

“Một cao thủ, cho dù đao pháp có thể thi triển chậm hơn so với người khác, một canh giờ cũng đủ để rút đao vạn lần.” Mạnh Xuyên nhíu mày nói, “Hắn lại mỗi ngày bốn canh giờ, cho thấy mỗi một đao đều phải tích tụ lực lượng, vô cùng quan tâm, sau đó mới rút ra một đao! Một đao lại một đao… mỗi một đao đều phải tích tụ, vỏn vẹn hơn vạn lần, mới cần bốn canh giờ.”

“Tích tâm? Luyện một chiêu? Nhiều lần như vậy?”

Mạnh Xuyên ghi chép tại bàn sách, sau đó lại lật xem một quyển Thần Ma khác.

Hắn khao khát tìm ra những ‘điểm giống nhau’ giữa các cường giả Thần Ma trong từng quyển truyện.

“Học kỳ thượng, cận đắc kỳ trung; học kỳ trung, tư vi hạ hĩ. Muốn học… thì học từ người giỏi nhất!”

“Học từ những Thần Ma trong lịch sử đã từng vô địch!”

“Tiền thúc.” Mạnh Xuyên đột ngột gọi ra ngoài.

“Thiếu gia.” Giọng nói từ bên ngoài vọng vào.

“Ngươi hãy mang theo hai người ra ngoài, mua về những cuốn Thần Ma truyện ký! Còn những gia huấn cường đại của các Thần Ma gia tộc, mua hết về cho ta, phải nhanh!” Mạnh Xuyên nói.

“Tốt, tôi sẽ đi ngay.” Tiền thúc đáp.

Tên chương trong câu cổ ngữ Trung Quốc trong Thương Lãng Thi Thoại.

Quay lại truyện Thương Nguyên Đồ

Bảng Xếp Hạng

Chương 03: Nhân tuyển

Thương Nguyên Đồ - Tháng 1 29, 2025

Chương 1516: Thanh Thiên!

Quang Âm Chi Ngoại - Tháng 1 29, 2025

Chương 1515: Chuẩn Tiên trước nay chưa từng có

Quang Âm Chi Ngoại - Tháng 1 28, 2025