Chương 999: Bàn cờ | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 30/03/2025
So với trận doanh Tề Hạ an bài chiến thuật, trận doanh Sở Thiên Thu lộ ra hơi hỗn loạn.
“Ý tứ gì đây… Ta căn bản nghe không hiểu a…” Bác sĩ Triệu nói, “Ta thực sự có thể giúp sao?”
“Chỗ nào không hiểu, ta có thể giải thích cho mọi người.” Sở Thiên Thu nói.
“Ta hiểu.” Văn Xảo Vân đáp lời, “Chúng ta cần thu thập đủ loại thiên bàng bộ thủ, chắp vá thành chữ mới, sau đó giao cho Sở Thiên Thu đi ‘Điểm số’.”
“Đúng vậy.” Sở Thiên Thu gật đầu đáp, “Đại thể chính là ý này.”
“Vậy chúng ta làm sao ‘Thu thập’?” Hứa Lưu Niên lại hỏi.
“Chẳng phải vừa nói sao…?” Yến Tri Xuân nãy giờ im lặng lên tiếng, “Muốn thì ‘Cướp đoạt’, muốn thì cầm ‘Chữ’ của bản thân cùng đối phương đánh cược, chỉ cần song phương không ý kiến, sao cũng được.”
“Nhưng chúng ta đi đâu mà ‘Cướp đoạt’ cùng ‘Đánh cược’ đây?” Bác sĩ Triệu hỏi, “Cứ thế một đám người xông vào…?”
“Ngươi quên rồi sao?” Sở Thiên Thu đáp, “Ngay từ đầu trò chơi, chúng ta từ ‘Cửa’ bên phải nhất tiến vào, Tề Hạ từ ‘Cửa’ bên trái nhất tiến vào, lúc ấy trên sân tổng cộng có bảy phiến ‘Cửa’, nói cách khác năm phiến ‘Cửa’ ở giữa, tất cả gian phòng, đều có thể là sân chơi của chúng ta.”
Sở Thiên Thu ngồi xổm xuống, phác họa đại thể bản đồ nơi đây trên mặt đất.
“Nếu ta đoán không sai, tất cả ‘Gian phòng’ ở đây sắp xếp theo ngũ hành thất liệt, mà ‘khu chuẩn bị chiến đấu’ của chúng ta và Tề Hạ ở hai đầu hàng, nói cách khác tất cả gian phòng ở giữa hẳn là năm gian một hàng, hình vuông tổng cộng hai mươi lăm gian. Những gian phòng này chính là sân bãi chúng ta tiến hành ‘Cướp đoạt’ hoặc ‘Đánh cược’.”
Đám người cúi đầu nhìn bản đồ, đại khái hiểu rõ vị trí của bản thân.
“Ta thấy không đúng.” Văn Xảo Vân nói, “Thiên Thu, ngươi sơ sót một chút.”
Nghe câu này, Sở Thiên Thu khựng lại, thần sắc phức tạp, hắn yên lặng hồi lâu, mới quay đầu hỏi: “Ta sơ sót điểm nào…?”
Trong ánh mắt hắn có chờ mong lại có hoài niệm, ẩn chứa một tia tuyệt vọng.
“Nếu màn trò chơi này tham khảo ‘Cờ tướng’, vậy không chỉ ‘Quân cờ’ được tham khảo.” Văn Xảo Vân nói, “Hẳn còn có ‘Bàn cờ’ được tham khảo.”
“‘Bàn cờ’…?”
“Đúng.” Văn Xảo Vân cúi đầu, động thủ sửa lại bản đồ Sở Thiên Thu vừa vẽ, xóa năm gian phòng ở giữa, sau đó viết mấy chữ.
“Sở Hà Hán Giới.”
“Thiên Thu, như vậy mới đúng.” Văn Xảo Vân nói, “Tuy bàn cờ có biến hóa so với bàn cờ truyền thống, nhưng theo ‘Cờ tướng’ mà nói, một hàng gian phòng ở giữa nên tính là ‘Đường sông’, không tính là một phần của sân chơi.”
Sở Thiên Thu nghe xong thở dài một hơi, cảm giác tình huống này khiến hắn hoài niệm vô cùng.
Mỗi lần bản thân đưa ra đề nghị, cuối cùng sẽ có người đứng ra nói cho hắn biết “Thiếu chút gì đó”, sau đó vài câu bổ túc trọn vẹn đề nghị.
Kế hoạch này thiếu Văn Xảo Vân thì không thành, thiếu bản thân cũng không xong.
“Nói đúng…” Sở Thiên Thu gật đầu, “Nếu là một ‘Bàn cờ’ hoàn chỉnh, chỉ có như vậy mới gần gũi với thiết lập ‘Cờ tướng’.”
Yến Tri Xuân đứng trong góc, có vẻ không hợp với những người khác, yên tĩnh một hồi rồi mở miệng: “Nếu là ‘Đánh cờ’, vậy chúng ta hành động thế nào? Trên người ai cũng mang ‘Chữ’, rồi ngươi đi một bước, hắn đi một bước sao?”
Sở Thiên Thu nghe xong cúi đầu suy tư chốc lát, lắc đầu: “Chắc không phải… Tuy nói là ‘Cờ’, nhưng không phải trò chơi hiệp chế, bởi không phải ai cũng có thể nghe được ‘Chủ soái’ chỉ lệnh ở các ngõ ngách. Cho nên ta đoán, trừ ‘Chủ soái’ ra, sáu người còn lại nên hoạt động đồng thời.”
“Đồng thời…?” Văn Xảo Vân và Yến Tri Xuân cùng nhíu mày.
“Cho nên ngoài tranh đoạt ‘Chữ’ ra, ‘Tình báo’ cũng rất quan trọng.” Sở Thiên Thu nói, “Tựa như hành quân chiến tranh thời cổ đại… Tuy sân bãi không lớn, lại bị tường cao và cửa phòng che khuất tầm mắt, coi như ta là ‘Chủ soái’ cũng không cách nào biết trước tình báo chiến trường, vì vậy chúng ta cần một ‘Tình báo viên’, như vậy ta mới có thể chưởng khống toàn cục tốt hơn.”
Sở Thiên Thu nói xong nhìn về phía Kim Nguyên Huân.
“Kim Nguyên Huân, năng lực của ngươi thích hợp nhất trở thành tình báo viên.” Sở Thiên Thu nói, “Độ ‘Niềm tin’ tăng lên chưa? Nếu có cửa phòng cản trở… Có thể tùy ý ‘Nhảy vọt’ không?”
“Khó nói lắm, ca.” Kim Nguyên Huân lắc đầu, “Trong tình huống chưa quen thuộc địa hình, ta không dám mạo muội thử, nếu không rất có thể ‘Nhảy vọt’ đến nơi khác mất.”
Sở Thiên Thu nghe xong gật đầu, nếu Kim Nguyên Huân không cẩn thận ‘Nhảy vọt’ đến ‘Thiên Đường Khẩu’, hẳn sẽ bị coi là ‘Thoát ly’.
“Vậy ngươi dành thời gian làm quen địa hình trước đi.” Sở Thiên Thu nói, “Cố gắng báo cáo tình hình trên chiến trường cho ta.”
“Tốt.” Kim Nguyên Huân gật đầu.
“Tiếp đó ta phân phối ‘Chữ’.” Sở Thiên Thu đảo mắt nhìn mọi người, “Các ngươi đều là người thông minh, hẳn biết ‘Chữ’ không thể bị lộ, sau khi trò chơi bắt đầu, chúng ta dành mấy phút ‘Thăm dò’, đầu tiên là đoán ‘Chữ’ của đối phương là gì, thứ hai là xem xét ‘Chiến trường’ có cấu tạo thế nào.”
“Tốt.” Mọi người nghe xong nhao nhao gật đầu.
“Vậy còn ngươi?” Yến Tri Xuân hỏi, “Ngươi định ở mãi ‘Khu chuẩn bị chiến đấu’, để chúng ta ra tiền tuyến chém giết sao?”
Sở Thiên Thu nghe xong mỉm cười gật đầu: “Ta tin Tề Hạ cũng giống ta, trước khi trò chơi bắt đầu vài phút sẽ phân ‘Chữ’ cho đồng đội trước, dù sao chỉ có ‘Chủ soái’ mới có thể điểm số, sau đó dựa theo ‘Chữ’ đồng đội cướp được mà lục tục điểm số.”
Đám người nghe xong im lặng chốc lát, sau đó gật đầu.
Sau khi Sở Thiên Thu nói xong, cầm bảy ‘Chữ’ trong tay lên, nói với mọi người: “Đội ngũ chúng ta khác với đội ngũ Tề Hạ, ở chỗ nhiều người ở đây chưa quen nhau, cho nên ‘Năng lực cá nhân’ lớn hơn nhiều so với ‘Đoàn đội hợp tác’. Ta không yêu cầu các ngươi đoàn kết, chỉ cần làm theo ý mình là được, nếu không nắm chắc được chiến thuật, có thể hỏi Văn Xảo Vân hoặc Yến Tri Xuân, nếu hai nàng không nắm chắc được thì hỏi ta.”
Đám người nghe xong cảm thấy sách lược lãnh đạo của Sở Thiên Thu có chút đặc thù, nhưng lúc này cũng là lựa chọn tốt nhất.
“Ta cũng phải nói rõ, trí tuệ của ta không bằng Tề Hạ, muốn không bị loại khỏi trò chơi này, chỉ có thể thông qua các vị phóng xuất ‘Tiếng vọng’.” Sở Thiên Thu nói, “Nhưng ‘Tiếng vọng’ của các vị phần lớn không ổn định, cần thời gian thích ứng, cho nên chúng ta sẽ phát lực ở giai đoạn sau, nhất cử thắng trò chơi.”
Tiếp đó Sở Thiên Thu cầm ‘Chữ’ lên, suy nghĩ một lát rồi phân tán sáu ‘Chữ’ cho mọi người…