Chương 995: Người quan chiến | Thập Nhật Chung Yên

Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 30/03/2025

Bác sĩ Triệu cùng Hứa Lưu Niên đã nói đến khô cả miệng lưỡi, nhưng Sở Thiên Thu chỉ thản nhiên mỉm cười.

Hắn không hề cắt đứt lời hai người, cũng không phản bác những lời bọn họ nói.

“Rốt cuộc là vì sao a?” Bác sĩ Triệu lên tiếng, “Ta tổng cộng có mấy lần tham gia trò chơi đâu, mỗi một lần đều là trở về từ cõi chết, kéo dài hơi tàn… Ngươi nhất định phải chọn ta sao?”

“Bởi vì ngươi rất mạnh.” Sở Thiên Thu đáp, “Mỗi khi cần ngươi thi triển ‘Tiếng Vọng’, ngươi đều có thể chuẩn xác không sai lầm thi triển, mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, tâm lý tố chất của ngươi mạnh hơn phần lớn người ở đây.”

“Đây chẳng phải là nói nhảm sao…” Bác sĩ Triệu nói, “Ta khi tiến hành phẫu thuật cho bệnh nhân còn khoa trương hơn cả lúc phóng ‘Tiếng Vọng’… Cũng là một đám người nhìn ta chằm chằm, hễ mà ta phạm phải một chút sai lầm thì sẽ đưa đến cái chết của bệnh nhân, thân bại danh liệt, người nhà quãng đời còn lại đều sống trong dằn vặt, mặc dù ta sẽ không chết, nhưng tuyệt đối sẽ sống còn khó chịu hơn chết.”

“Thấy chưa…” Sở Thiên Thu nói, “Loại tính cách này đã mạnh hơn tuyệt đại đa số người, chỉ có dưới tình huống áp lực tuyệt đối cao độ mới có thể sinh ra cường giả, ngươi đã trải qua đủ nhiều áp lực rồi, coi như tình huống có khẩn cấp đến đâu, ngươi cũng rất khó thất bại, đúng không?”

“Nhưng ta không muốn a!” Bác sĩ Triệu kêu lên, “Ta là cỡ nào tục nhân…?”

Hắn tiến lên một bước, vẻ mặt tủi thân nói với Sở Thiên Thu.

“Mọi người đều nói ‘Bác sĩ nhân tâm’, mỗi người làm bác sĩ đều nói mộng tưởng của bản thân là ‘Chăm sóc người bị thương’…” Bác sĩ Triệu đưa tay nắm lấy tóc mình, “Nhưng ta thật sự hoàn toàn không giống bọn họ, ta chỉ nghĩ ‘Bác sĩ có thể kiếm tiền’, ‘Bác sĩ tốt cưới vợ’… Đây mới là lý do ta trở thành bác sĩ, ta vốn không phải là người cao thượng vô tư gì, tại sao phải ép ta làm những chuyện cao thượng vô tư chứ?!”

Sở Thiên Thu khẽ cười một tiếng, đưa tay đặt lên vai bác sĩ Triệu.

“Cho nên ngươi đặc biệt.” Sở Thiên Thu nói.

“Cái gì…?”

“Cho dù ai cũng biết ‘Bác sĩ có thể kiếm tiền’, ‘Bác sĩ tốt cưới vợ’, nhưng vẫn có rất nhiều người không thể trở thành bác sĩ.” Sở Thiên Thu tiếp lời, vừa cười vừa nói, “Còn lại một số ít người, coi như bởi vì loại mục tiêu này mà trở thành bác sĩ, bọn họ cũng sẽ đổi giọng nói bản thân ‘Bác sĩ nhân tâm’, mộng tưởng là ‘Chăm sóc người bị thương’, đây mới là sự khác biệt lớn nhất của ngươi so với bọn họ.”

“Đừng đùa…” Bác sĩ Triệu chán nản nói, “Coi như ta thật có khác biệt so với bọn họ, đó cũng là khác biệt ngược lại.”

“Không, trên đời này không ai thích ‘Ngụy quân tử’, nhưng lại có người thích ‘Chân tiểu nhân’.” Sở Thiên Thu nói, “Mà ta lại thích ‘Chân tiểu nhân’, ngươi có nhận thức vô cùng rõ ràng về bản thân, đây là một ưu điểm mà rất nhiều người thiếu sót.”

“Ngươi gọi cái này là ‘Ưu điểm’ ư…?”

“Đương nhiên, người và máy móc không khác gì nhau.” Sở Thiên Thu đáp, “Mỗi một cái máy móc đều có khuyết điểm và tì vết của nó, nhưng có người chọn trực diện, có người chọn giấu diếm. Mà chỉ có người trực diện tì vết của mình mới có thể khiến cho cái máy đó trở nên tốt hơn, còn người giấu diếm không báo, một ngày nào đó sẽ vì vậy mà thiệt thòi lớn, dù sao giấu diếm lâu ngày, chính bọn họ cũng không nguyện ý thừa nhận sự tồn tại của những khuyết điểm đó.”

Mấy câu nói của Sở Thiên Thu khiến biểu lộ của bác sĩ Triệu dần lộ vẻ nghi ngờ.

Tuy nói hắn vẫn luôn là “Con nhà người ta”, nhưng lại có rất ít người tán đồng hắn từ góc độ này.

Đại bộ phận người tán đồng ngươi trên đời này, đều chỉ nói ngươi học giỏi, công tác tốt, có tiền đồ, nhưng bọn họ lại xưa nay không biết ngươi là một người như thế nào.

Một người tham tài háo sắc, nhưng lại tận hết khả năng trị liệu bệnh nhân, rốt cuộc xem như người tốt hay người xấu?

Một bác sĩ hễ có hồng bao liền nhận, không có hồng bao cũng sẽ hết sức làm phẫu thuật, rốt cuộc là người tốt hay người xấu?

Dù sao trên đời này lời người đáng sợ, ưu khuyết điểm của bản thân, sao dám phơi bày trước mặt tất cả mọi người?

“Còn ngươi, Hứa Lưu Niên.” Sở Thiên Thu quay đầu nói, “Ngươi chẳng phải còn có việc phải làm sao?”

“Ta phải làm việc…?” Ánh mắt Hứa Lưu Niên lóe lên, sau đó nói, “Ta không còn gì muốn làm… Ta chỉ biết mình ‘Không thể làm chuyện gì’, nếu như ta bị ép tham dự vào màn trò chơi này, đó mới thực sự là quá không hợp thói thường…”

“Đừng ngây thơ.” Sở Thiên Thu nói, “Trạng thái bây giờ của ngươi khác gì chó nhà có tang… Cứ như vậy mà nhận mệnh sao?”

“Ta có thể làm gì…?” Hứa Lưu Niên hỏi ngược lại, “Ta có thể nghĩ đến tất cả các phương pháp đều đã thực hiện rồi, bây giờ cũng chỉ có thể nhận mệnh… Ta chỉ cầu bản thân đừng lại chết thảm, thế nhưng mà vô luận ngươi hay Tề Hạ, các ngươi ai cũng không chuẩn bị bỏ qua ta.”

“Hoang đường.” Sở Thiên Thu nói, “Hứa Lưu Niên, sở dĩ qua nhiều năm như vậy ta vẫn không từ bỏ ngươi, chính là bởi vì ngươi thủy chung đều phản kháng… Ngươi nhìn lại xem ngươi bây giờ như cái gì?”

“Phản kháng… Ta còn có thể phản kháng như thế nào?” Hứa Lưu Niên ngước đôi mắt như đã chết rồi lên, tuyệt vọng hỏi, “Ngươi có thể đưa ra một lý do để ta tiếp tục phản kháng không?”

Vừa dứt lời, tất cả mọi người tại chỗ chỉ cảm thấy giữa không trung có một cảm giác áp bách dị dạng truyền đến, bọn họ nhao nhao ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng người mặc trường bào, tóc màu xanh sẫm kỳ quái thoáng hiện giữa không trung, sau đó rơi xuống đất.

“Một lý do chẳng phải đơn giản sao?” Giọng nam nữ lẫn lộn của người kia đột nhiên vang lên, “Lý do chính là trở về ‘Nhà’ a… Hôm nay ta nghĩ ra mấy chuyện cười, có muốn nghe không?”

Đám người nhìn thấy bóng dáng bỗng nhiên xuất hiện này nhất thời không nói nên lời, dù sao phần lớn người đều là lần đầu tiên nhìn thấy Thanh Long.

Trịnh Anh Hùng lập tức đưa tay che mũi, phảng phất lại một lần nữa hứng chịu trọng kích.

Bầu không khí vốn đang bình thường nói chuyện với nhau lúc này lập tức rơi vào điểm đóng băng, dù không ai gặp Thanh Long cũng biết nguy hiểm đã giáng lâm.

“Hoắc ~~~~~~”

Còn chưa đợi ai kịp phản ứng, một âm thanh xé toạc bầu trời nổ tung, quét sạch sành sanh bầu không khí vừa mới trở nên căng thẳng.

Đám người sững sờ, nhao nhao nhìn về phía Trần Tuấn Nam.

“Mấy anh em đứng nghiêm chỉnh cho ta!” Hắn hét lớn, “Thanh Long không quản ngại đường xá xa xôi đến đây kể chuyện cười, chúng ta không thể để hắn bị lạnh nhạt, lát nữa nghe tiểu gia chỉ huy thì bắt đầu cười nghe chưa.”

Thanh Long nghe xong nhíu mày, mấy giây sau vẫn lộ ra ánh mắt khinh miệt.

“Lắm lời…” Thanh Long hừ lạnh một tiếng, “Phàm nhân vẫn là như vậy… Dù thời gian có khó khăn đến đâu, miệng lưỡi vẫn cứ cứng rắn.”

“Hoắc…” Trần Tuấn Nam nghe xong chớp chớp mắt, rồi quay đầu nhìn Kiều Gia Kính, phảng phất đang suy tư điều gì.

“Sao, bị ta đâm trúng nỗi đau?”

“Cũng không hẳn…” Trần Tuấn Nam lắc đầu, “Ta chỉ không quá chắc chắn có nên cười hay không… Dù sao cái chuyện cười này thật sự không có ý gì.”

“Ngươi…”

Thanh Long vừa muốn nổi giận, Tề Hạ lại chen vào nói: “Muốn ‘Về nhà’ chẳng lẽ có vấn đề gì sao?”

Thanh Long khựng lại, lộ ra vẻ hứng thú.

“Đúng là một ý nghĩ ngu xuẩn…” Thanh Long cười nói, “Tề Hạ, ngươi biết người… Khác con heo ở chỗ nào không?”.

Quay lại truyện Thập Nhật Chung Yên

Bảng Xếp Hạng

Chương 2192: Huỳnh Hỏa trở về

Chương 1280: Ngọc nát

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 4 1, 2025

Chương 2191: Tổ ong hoạt dũng