Chương 947: Tình cũ | Thập Nhật Chung Yên

Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 30/03/2025

Thanh Long tay xách Thiên Trư máu me đầm đìa đầu người, chậm rãi đặt nó lên mặt bàn.

Hắn từ ngực móc ra một khối khăn tay, xoa xoa huyết dịch đỏ thẫm trên tay.

“Các vị, ta không cẩn thận ra tay hơi nặng.” Thanh Long nói, “Nhưng đây đều là bất đắc dĩ mà thôi, hi vọng đại gia gõ vang hồi chuông cảnh báo, đừng lại tự cho mình là thông minh.”

Mọi người trong nhà ai cũng không dám đáp lời, chỉ nhìn Thiên Trư hai mắt chết không nhắm.

“Thiên cấp” bắt đầu có người chết, nơi này cách cục thật sự đã phát sinh biến hóa.

“Thiên Cẩu.” Thanh Long quay đầu nhìn về phía nam nhân mập mạp.

“Ta, ta đây…”

“Trong khoảng thời gian này… phía dưới có ai đề cập tới hai chữ ‘Thiên Long’ không?” Thanh Long hỏi.

Thiên Cẩu nhớ lại một lượt, chậm rãi lắc đầu: “Không có.”

“Không có…?” Thanh Long nheo mắt lại, “Khuyên ngươi nghĩ cho kỹ rồi hãy nói, mặc dù vừa rồi ta một mực động thủ, chưa chắc ngươi đã biết ta nghe được những gì.”

Thiên Cẩu lộ vẻ kinh hoảng, lại một lần nữa tỉ mỉ nhớ lại tất cả âm thanh vừa rồi nghe được, cuối cùng mới lên tiếng: “Xác thực không nghe được hai chữ ‘Thiên Long’…”

Đồng thời giám thính tất cả âm thanh “Chung Yên chi địa” đối với Thiên Cẩu mà nói tự nhiên không phải chuyện dễ, mấy vạn người thường xuyên cùng lúc bắt đầu nói chuyện, Thiên Cẩu chỉ cảm thấy bên tai vang lên tiếng sấm.

Thế là hắn chỉ có thể mang tính lựa chọn mà nghe lén một chút văn tự quan trọng, hoặc là nghe lén một vài người quan trọng theo mệnh lệnh của Thanh Long.

Nhưng vô luận là văn tự quan trọng hay người quan trọng, ai cũng không đề cập đến “Thiên Long”.

“Sao ngươi lại bối rối như vậy…?” Thanh Long nở nụ cười, “Ta chỉ là tùy tiện hỏi ngươi thôi, thật ra vừa rồi ta chuyên tâm xử lý Thiên Trư, cái gì cũng không nghe thấy.”

Thiên Cẩu nghe xong gật đầu, sau đó mắt lé nhìn Thiên Trư trên mặt bàn.

Đây chính là hạ tràng của kẻ phản kháng Thanh Long, muốn mạng sống, chỉ có thể làm hết sức theo phân phó của Thanh Long.

“Các vị, hiện tại trừ Thiên Cẩu, bất luận kẻ nào cũng không được vận chuyển ‘Tiên pháp’.” Thanh Long nói, “Mất đi một cộng sự mấy chục năm, ta phi thường đau lòng, cho nên hi vọng các ngươi tự giải quyết cho tốt, đừng lại tự tìm đường chết.”

Nói xong, hắn kéo ghế ngồi xuống lần nữa, nâng má lẳng lặng nhìn đám người, không khí trong phòng ngột ngạt đến cực điểm.

Mặc dù không ai mở miệng, nhưng mọi người đều hiểu rõ trong lòng.

Nào có cái gì “Tình cảm cộng sự mấy chục năm”, nào có cái gì “Hiểu lầm”, đối với Thanh Long mà nói, Thiên Trư chết cũng chẳng khác gì tiện tay bóp chết một con côn trùng.

Nhưng lúc này, trong chín vị “Thiên cấp” còn lại có hai, ba người nhìn chằm chằm Thiên Trư với ánh mắt lạnh lùng.

Bọn họ dường như đã từ bỏ thất tình lục dục mà trở thành “Thần”.

Thiên Chuột với khuôn mặt nhăn nheo không chỉ bình thản mà còn lộ ra nụ cười giảo hoạt sau vài giây.

“Cái kia…” Hắn mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh.

“Nói.” Thanh Long nói.

“Hiện tại Thiên Trư không còn… có thể để người mới ‘Tấn thăng’ không?” Thiên Chuột hỏi.

“‘Tấn thăng’…? “Thanh Long chậm rãi nở nụ cười, “Ngươi mà không nói, ta suýt quên mất quy tắc này.”

“A…” Thiên Chuột không biết mình có nói sai không, cười xòa rồi nói: “Hiện tại có rất nhiều Địa cấp phát hiện tấn thăng khó khăn, tính tích cực đã giảm sút… Nếu nói cho bọn họ vị trí ‘Heo’ có thể tấn thăng, chắc hẳn sẽ có không ít người ra sức làm việc hơn.”

“Vậy chỉ sẽ xuất hiện một đám ra sức làm ‘Heo’.” Thanh Long cười nói, “Các ‘Cầm tinh’ khác thì sao?”

Thiên Chuột nghe xong nếp nhăn trên mặt co rụt lại, cảm giác mình hình như đã nói sai.

“Ngươi nói có nên để các ‘Cầm tinh’ khác cũng trống ra vài cái không… Như vậy ‘Đào Nguyên’ của chúng ta mới sinh cơ dạt dào.” Thanh Long nói, “Dù sao ‘Thiên cấp cầm tinh’ vốn dĩ công việc rất ít, so với ‘Địa cấp cầm tinh’ nhẹ nhõm hơn nhiều.”

“Cái này… cái này…” Thiên Chuột chớp chớp mắt, “Cái này không được a… Ta mặc dù công việc ít, nhưng ta cũng có thể giúp ngươi quản lý một chút ‘Địa cấp’.”

Thanh Long nghe xong cúi đầu nhìn bên hông hắn mang theo rất nhiều điều khiển từ xa: “Chỉ bằng cái này?”

“Đúng vậy a…” Thiên Chuột gật đầu, “Đồng dạng cũng là ‘Cầm tinh’… Chỉ có người phía dưới gặp ta mới hai chân phát run, cái này vẫn chưa thể nói rõ năng lực quản lý của ta sao?”

“Bọn họ nhìn thấy ta cũng run rẩy.” Thanh Long nói, “Ý là hai chúng ta bây giờ không sai biệt lắm?”

“Không không không…” Thiên Chuột vội vàng lắc đầu, “Sao có thể, ta chỉ là đang đuổi theo bước chân của ngươi thôi…”

Thanh Long nhếch môi, rồi từ từ đứng lên, nói với mọi người: “Các ngươi cũng phát hiện, cái gọi là ‘Thiên cấp’ trên thực tế không có tác dụng gì, chỉ cần ai đạt tới ‘Địa cấp’ đều có thể thay thế các ngươi.”

Ánh mắt hắn đảo qua Thiên Ngưu: “Một đám ‘Sâu kiến’ không biết nói chuyện chẳng lẽ ‘Đào Nguyên’ to lớn như vậy chỉ có mình ngươi có thể quản lý sao?”

Nói xong, hắn lại nhìn về phía Thiên Cẩu: “Toàn bộ âm thanh ‘Đào Nguyên’, chỉ có mình ngươi có thể nghe sao?”

“Thiên Xà, ‘Nghiên cứu khoa học’ của ngươi đã bao nhiêu năm không có thành quả mới?”

“Thiên Khỉ, Thiên Kê, người có thể trở thành ‘Âm dương nhất thể’ nhiều vô số kể, mấy chục năm còn chưa thành công chỉ có hai người các ngươi.”

“Thiên Mã, Thiên Hổ, ta thường xuyên thấy người nằm mơ, nhưng người tỉnh dậy còn nguyện ý nằm mơ không nhiều. Bà và cháu trai bên cạnh các ngươi, thực sự là thân nhân của các ngươi sao?”

Cuối cùng hắn quay đầu nhìn về phía Thiên Thỏ, thản nhiên nói: “Người một mực không nguyện ý tỉnh giấc, ta cũng không cần phải đánh giá.”

Liên tiếp mấy câu khiến đám người á khẩu không trả lời được.

“Hiện tại ‘Địa cấp’ tôi luyện còn nhiều hơn các ngươi.” Thanh Long nói, “Tùy tiện chọn một người đều có thể làm tốt hơn các ngươi, ta và Thiên Long sở dĩ lòng từ bi để các ngươi lưu lại đây, ngồi lâu trên chiếc ghế này, chính là vì nể tình cũ.”

Tuy Thanh Long nói “Nể tình cũ”, nhưng ai cũng có thể nghe ra ý tứ là tất cả “Thiên cấp” đều có thể bị thay thế.

“Nhưng bây giờ cả đám các ngươi đều có phản tâm, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Thanh Long nói, “Ta chỉ muốn cho các ngươi lặng lẽ ngồi ở đây một đêm, đã có người đứng lên cùng ta liều mạng, ta rất thất vọng, hi vọng các ngươi tự giải quyết cho tốt.”

Thấy lời nói của mình bắt đầu có hiệu quả, Thanh Long cầm chiếc khăn tay lau vết máu vứt xuống đất, rồi trở về phòng khác, nhắm mắt lại khóa chặt cửa chính.

Một gốc đại thụ màu xanh biếc xuất hiện trong tầm mắt Thanh Long, Thanh Long mừng rỡ đi tới nhìn trái cây trên cây, sau đó sắc mặt trở nên cực kỳ phức tạp.

Ngay phía trước mấy bước trên bậc thang, có một vương tọa to lớn, trên đó Thiên Long đang nâng má ngủ say.

“Giấc mộng thật đẹp…” Thanh Long nhếch miệng cười nói, “Thiên Long… Chúng ta dây dưa cả đời cũng nên kết thúc.”

Thiên Long hô hấp rất nặng, lông mày hơi giật giật…

Quay lại truyện Thập Nhật Chung Yên

Bảng Xếp Hạng

Chương 1245: Song hướng chi môn

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 4 1, 2025

Chương 2155: Cấp mười

Chương 1244: Bọc hậu

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 4 1, 2025