Chương 942: Tuyệt vọng thiên | Thập Nhật Chung Yên

Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 30/03/2025

“Nào có nhân sinh như vậy…?”

Thiên Ngưu cười khổ nói: “Đi qua ta vì sống sót, đã từng ngậm bao nhiêu đắng… Chẳng lẽ ta không biết sao? Làm sao có thể từng tới một lần ‘Đào Nguyên’, làm qua một lần ‘Thiên Ngưu’ mà khi đi ra, nhân sinh của ta bỗng nhiên liền thuận buồm xuôi gió…?”

Thiên Ngưu nói xong đưa tay chỉ lên giữa không trung, một mặt bi thương mà hỏi: “Thanh Long, ngươi nói cho ta, chẳng lẽ ‘Đào Nguyên’ thoạt nhìn như là cái gì thánh địa có thể giúp chúng ta tâm tưởng sự thành sao…? Vậy làm sao có thể không khiến người sinh nghi?”

Đám người sắc mặt dưới ánh đèn mờ tối cũng bắt đầu tuyệt vọng, cứ việc trước mắt mọi người đều là “Thiên cấp”, lại như cũ giống như con kiến hôi nhỏ bé.

“Thế nhưng rốt cuộc khác nhau ở chỗ nào đâu?” Thanh Long hỏi.

“Cái gì…?”

“Các ngươi trong mộng sống một đời, cho đến lúc lìa đời, cùng trở lại thế giới hiện thực bên trong sống đến già chết… Có cái gì bản chất khác biệt?”

Lời nói của Thanh Long khiến tất cả mọi người ở đây sửng sốt một chút, bọn họ tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng trước mắt tìm không thấy lý do để phản bác.

Đúng vậy a… Hai loại nhân sinh này đến cùng khác nhau ở chỗ nào?

“Tóm lại… Ta là không thể hiểu.” Thanh Long nói, “Đối với các ngươi mà nói, đồng dạng cũng chỉ là tìm một chỗ để sống sót thôi, một nhân sinh hoàn mỹ không một tì vết, chẳng phải mê người hơn so với hiện thực thủng trăm ngàn lỗ của các ngươi sao? Ta sai ở nơi nào? Thiên Long lại sai ở nơi nào?”

“Sao có thể giống nhau…” Thiên Ngưu có chút bất lực, “Trong mộng dù sao cũng là trong mộng… Nó cùng hiện thực vẫn có khác nhau…”

“Thế nhưng Thiên Long nhập mộng phi thường mạnh mẽ.” Thanh Long nói, “Các ngươi coi như ở trong mộng, cũng có thể cảm nhận được đau đớn cùng vui thích, các ngươi có thể cảm nhận được tất cả hỉ nộ ái ố, đối với các ngươi mà nói hai cái này căn bản không có khác nhau.”

“Có thể… Có thể nhân sinh của chúng ta… Sẽ không trôi chảy như thế…” Thiên Ngưu vẫn là lực bất tòng tâm mà phản bác, “Chính là bởi vì nhân sinh chập trùng lên xuống… Chúng ta vừa muốn trở về nhìn xem…”

“Ha ha ha ha ha!” Thanh Long nghe xong bỗng nhiên cười ha hả.

Tiếng cười lớn khiến đám người trong gian phòng nhao nhao nhìn về phía hắn.

“Tư tưởng buồn cười biết bao!” Thanh Long cong lên một đôi mắt nói, “Bởi vì quá trôi chảy cho nên không phải cuộc đời, nhất định phải chập trùng lên xuống mới được? Ngươi nói cho ta… Loại tư tưởng không tự trọng này là làm thế nào mà có được?”

“Ngươi…”

“Các ngươi phấn đấu trong thế giới hiện thực, chẳng phải cũng vì ngày tháng sau này thuận buồm xuôi gió sao?” Thanh Long âm điệu càng ngày càng cao, “Ai nói cho các ngươi sinh mệnh chỉ có thể chịu khổ?”

Hắn chậm rãi đi tới bên cạnh Thiên Ngưu, lúc này Thiên Ngưu xem ra đã hoàn toàn mất đi khí lực phản bác.

“Thiên Ngưu… Nếu như ngươi ngại cuộc đời mình quá trôi chảy… Vậy sao không trực tiếp để cho Thiên Long cho ngươi một cái nhân sinh thủng trăm ngàn lỗ?” Thanh Long cười đưa tay đặt lên bờ vai Thiên Ngưu, “Nếu như ngươi chịu nhiều đau khổ trong mộng… Có phải hay không liền cho rằng đó là thật? Có phải hay không liền có thể vĩnh viễn không tỉnh lại?”

“Ta… Ta…”

“Ý nghĩ của ngươi không sai, chưa chắc đã nói được nhân sinh chân chính chính là thuận buồm xuôi gió.” Thanh Long đem miệng chậm rãi gần sát lỗ tai Thiên Ngưu, nhẹ giọng nói với nàng, “Tất cả cực khổ mới là mộng.”

Thiên Ngưu nghe xong ánh mắt lóe lên một trận, sau đó chậm rãi cúi đầu xuống.

“Ngươi có muốn chết không?” Thanh Long lại tại bên tai nàng nhẹ giọng hỏi, “Hiện tại mọi thứ đều là mộng, chết rồi ngươi liền giải thoát.”

Nhìn thấy phòng tuyến tâm lý của Thiên Ngưu từng bước sụp đổ, Thiên Trư vừa mới thức tỉnh ngồi không yên, vội vàng mở miệng đổi chủ đề.

“Thanh Long… Chúng ta lúc nào mới có thể tự do hoạt động?” Hắn hỏi.

Vấn đề bất ngờ khiến Thiên Ngưu lập tức lấy lại tinh thần, còn Thanh Long cũng lộ ra vẻ không vui.

“Tự do hoạt động…?”

“Chúng ta cũng không thể vẫn luôn ngồi ở chỗ này a.” Thiên Trư nói, “Ngươi không bằng trực tiếp cùng chúng ta thản nhiên ý nghĩ của ngươi, nói không chừng trong chúng ta có người nguyện ý giúp ngươi một tay. Cứ như vậy, người phản đối ngươi chết, người thuận theo ngươi sống, ngươi xem thế nào?”

Thanh Long nghe xong gật đầu: “Ngược lại cũng có lý…”

“Cho nên ngươi có muốn nói một chút rốt cuộc ngươi có dự định gì không?” Thiên Trư lại hỏi, “Ta trước tiên có thể tỏ thái độ, bởi vì ngươi đem ta từ trong lúc ngủ mơ phóng ra, để cho ta về tới hiện thực, xem như đối với ta có ân, cho nên ta sẽ đứng về phía ngươi.”

Thiên Xà nghe đằng sau sắc mặt e sợ mà ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Trư, vô số tiếng lòng của đối phương đều truyền đến tai hắn.

Thiên Trư buồn cười biết bao, âm thanh trong lòng hắn giống như là đứng về phía Thanh Long, lại càng giống muốn giết chết Thanh Long và Thiên Long để tranh công.

“Đáng tiếc ta không ngốc…” Thanh Long chậm rãi dạo bước trong phòng, rất nhanh đã đến sau lưng Thiên Hổ, “Các ngươi đến nay còn có thể ngồi ở chỗ này, đỉnh lấy danh hiệu ‘Thiên cấp cầm tinh’, chính là bởi vì các ngươi đều vô cùng có lòng dạ, dù là Thiên Hổ loại cởi truồng mặc cái yếm…”

Hắn tự tay chậm rãi sờ lên đầu Thiên Hổ, còn Thiên Hổ lại phi thường thức thời không nói một lời.

“…Cũng đã là lão quái vật năm sáu mươi tuổi rồi?” Thanh Long cười nói, “Đối mặt các ngươi, nói dối và hứa hẹn bình thường đã hoàn toàn vô dụng, chỉ có thực lực chí cao vô thượng mới có thể đè ép được các ngươi.”

Thiên Trư nghe xong hoạt động ngón tay, bởi vì thời gian dài ngủ say khiến việc khống chế thân thể dần xa lạ.

Nhưng bây giờ đám người rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể liên lạc được với Thiên Long?

Bọn họ tốn thời gian lâu như vậy bò đến bước này, ai cũng không muốn chết.

Coi như Thiên Long và Thanh Long đều không phải người tốt, nhưng chỉ có Thiên Long mới có thể ngăn được Thanh Long.

Hai người sở dĩ lâu như vậy đến nay bình an vô sự, thật ra chính là lẫn nhau kiềm chế, một khi một trong hai kẻ thống trị xúi giục, tình huống ở đây sẽ càng thêm độc tài, chờ đợi đám người chỉ có tuyệt vọng sâu hơn.

“Yên tâm.” Thanh Long còn nói thêm, “Ta đối với các ngươi yêu cầu rất đơn giản, tựa như ta đã nói ngay từ đầu, các ngươi chỉ cần thành thật ngồi ở chỗ này, ai cũng không có việc gì, ta từ vừa mới bắt đầu đã không muốn mạng của các ngươi, nhưng điều kiện tiên quyết là các ngươi đừng tự tìm chết.”

Thiên Xà nghe xong cảm thấy hơi kỳ quái, dù sao vừa rồi trong một chớp mắt, hắn đã thấy được sát ý rất cụ thể trong mắt Thanh Long, nhưng hôm nay hắn lại nói không muốn giết đám người.

“Các ngươi dù sao cũng là ‘Thiên cấp’.” Thanh Long còn nói, “Chúng ta vài chục năm nay đã cộng sự cùng nhau, dù là ‘đồng nghiệp’ trong thế giới hiện thực cũng không thể kiên trì lâu như vậy, cho nên ta vẫn có chút tình cảm cực kỳ bé nhỏ với các ngươi.”

Thiên Khỉ và Thiên Kê sau khi nghe được câu này đồng thời ngẩng đầu lên nhìn về phía Thanh Long, trăm miệng một lời mà hỏi: “Chúng ta thật không có việc gì sao?”

“Đúng.” Thanh Long nói, “Nhưng cùng lúc… Các ngươi cũng phải không hề đề cập đến những gì xảy ra tối nay trước mặt Thiên Long, điều này có thể mua được mạng của các ngươi, hiểu không?”

Các vị “Thiên cấp” biết bây giờ không có gì có thể dùng để đàm phán với Thanh Long, chỉ có thể nhao nhao đáp ứng.

Có điều Thiên Trư dường như vẫn còn ý nghĩ gì đó, hắn đảo mắt, rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Vào thời khắc này, tai Thanh Long hơi động một chút, quay đầu nhìn về phía hắn.

“‘Khôi lỗi’…? ” Hắn cười nói, “Thiên Trư… Ta có phải đã nói rồi… Không nên làm trò vặt?”

“Ta…” Thiên Trư nghe xong vội vàng lắc đầu, “Hiểu lầm, ta chỉ là bởi vì quá lâu không dùng ‘Tiên pháp’ của mình… Muốn xem nó còn ở đó hay không thôi.”

Quay lại truyện Thập Nhật Chung Yên

Bảng Xếp Hạng

Chương 2161: Đen cánh tay đen kiếm

Chương 1250: Thông hướng thắng lợi đường

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 4 1, 2025

Chương 2160: Lâm Phong cùng con giun