Chương 940: Mộng tỉnh thời gian | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 30/03/2025
“Ta cần người bảo lãnh.” Thanh Long thẳng thắn nói, ” “Thiên cấp thời khắc” sẽ tạo thành diện tích lớn tử thương, ta cần tránh cho chuyện này phát sinh.”
“Vậy ta liền giảm xuống cường độ.” Thiếu niên Thiên Kê nói, “Chỉ cần có thể giảm bớt tỉ lệ tử vong, ta liền có thể đạt thành nhiệm vụ đúng không?”
“A?” Thanh Long giương mày một cái, rồi cúi đầu mân mê ngón tay.
“Chúng ta chỉ là kẹp ở giữa.” Thiếu niên còn nói, “Ngươi và “Thiên Long” có mâu thuẫn gì chúng ta mặc kệ, chúng ta chỉ muốn tự vệ.”
Mấy “Thiên cấp” đều ném ánh mắt thành khẩn về phía Thanh Long, dù sao Thiên Kê nói chuyện đã cực kỳ khiêm tốn.
Đám người hiện tại chỉ cầu một phương pháp có thể hoàn thành nhiệm vụ của Thiên Long, đồng thời lại không đắc tội Thanh Long.
“Không thể nào.” Thanh Long nở nụ cười, sau đó nhìn mọi người ở đây, ánh mắt khóa chặt trên hai “Thiên cấp” vẫn còn ngủ say, “Đánh thức “Thiên Thỏ” và “Thiên Trư” dậy đi.”
“Cái gì…” Thiên Xà sững sờ.
“Hôm nay ta ở chỗ này.” Thanh Long toét miệng nói, “Ai cũng không thể tiếp tục nằm mộng.”
Không khí lại độ khẩn trương trong khoảnh khắc, đám người chỉ cảm giác được tựa hồ có chuyện gì sắp xảy ra.
Có thể Thanh Long vì sao bỗng nhiên phản đối cách làm của Thiên Long…
Nơi này “Người tham dự” coi như tất cả đều chết hết thì sao?
Mục tiêu của hai người này từ đầu đến cuối không phải là quét sạch tất cả “Người tham dự” sao?
Đám người chỉ biết giờ khắc này phải cẩn thận ứng đối, dù sao hai người này cũng không thể trêu chọc. Bọn họ tuy là “Thiên” đã bao trùm lên trên tất cả “Cầm tinh” và “Người tham dự”, nhưng vẫn có người e ngại.
Một khi chuyện này không ứng phó tốt, chờ đợi bọn họ chỉ có hạ tràng biến mất.
“Thiên Trư và Thiên Thỏ… Hai người bọn họ là “Mộng hành giả”…” Thiên Xà nói, “Thanh Long, ngươi muốn đánh thức bọn họ…?”
” “Mộng hành giả” cũng vô dụng.” Thanh Long nói, “Để cho bọn họ mở mắt ra nhìn ta, từ giờ trở đi ai cũng không được liên hệ với Thiên Long.”
“Ngươi…” Thiên Xà nhíu mày, “Không, không đúng… Ta…”
“Sao?” Thanh Long hỏi, “Các ngươi cam tâm sao? “Mộng hành giả” trước kia nhiều người như vậy, cuối cùng đều lục tục tỉnh lại, chỉ có hai người bọn họ còn đắm chìm trong mộng đẹp. Vì sao việc cực khổ đều do các ngươi làm, mà bọn họ lại có thể mãi nằm mơ?”
“Nhưng mà điều kiện để bọn họ trở thành “Thiên cấp” chính là một mực đắm chìm trong mộng đẹp.” Thiên Xà nói thêm, “Đây là Thiên Long đã đáp ứng…”
“Ta nhưng không có đáp ứng.” Thanh Long nói, “Để cho bọn họ mở mắt nhìn ta.”
Một nữ nhân cao gầy tráng kiện chậm rãi đứng lên, chính là Thiên Ngưu.
Ánh mắt nàng hơi lóe lên, đi tới chỗ Thiên Thỏ và Thiên Trư, rồi duỗi cánh tay tráng kiện ra nắm lấy cổ áo hai người, tùy ý ném hai người lên không trung.
Hai người nhanh chóng rơi xuống khi sắp đụng vào nóc nhà, cuối cùng hung hăng đập xuống sàn nhà.
“Làm tốt lắm.” Thanh Long chống má nói, “Tiếp tục.”
Thiên Ngưu tự biết không thể làm trái Thanh Long, liền lần nữa nắm lấy cổ áo hai người, ném bọn họ lên trời lần nữa.
Cảm giác rơi xuống liên tục hai lần, khiến hai người đang đắm chìm trong giấc mộng tỉnh lại.
Bọn họ kinh hô một tiếng khi va chạm xuống sàn nhà, không bao lâu liền lảo đảo bò dậy.
Thiên Thỏ là một trung niên phụ nữ, còn Thiên Trư là một nam nhân trẻ tuổi cao to.
“Cái…” Thiên Trư cao lớn sửng sốt hồi lâu, lập tức nhìn về phía bàn tròn trước mắt và đám người xung quanh, “Các ngươi là ai…”
Thiên Thỏ cũng hoảng sợ đứng sau Thiên Trư, nàng trông vô cùng lo lắng, không nói được một câu.
“A…” Thanh Long nhếch môi cười, ánh mắt khiến người ta không rét mà run.
Thiên Trư lại nhìn những người gần bàn tròn, phát hiện ở đây có cả nam nữ già trẻ, rồi càng tin chắc mình bị bắt tới.
“Ngươi đừng làm loạn…” Thiên Trư nhìn Thanh Long, “Ngươi, ngươi muốn đòi tiền sao?”
“Ngươi gan cũng lớn thật…” Thanh Long vẫn giữ nụ cười, rồi đưa tay sờ mặt mình, “Ngủ say mấy chục năm, liền quên cả ta?”
“Cái gì…” Thiên Trư hơi chớp mắt.
“Khó trách…” Thanh Long nói, “Một mực ngủ say trong mộng đẹp, khiến các ngươi ngộ nhận rằng mình đã rời khỏi cái nơi dơ bẩn hôi thối này, trở về “Thế giới hiện thực”… Ta chỉ là cho các ngươi mở mắt thấy chân tướng mà thôi, nhìn kỹ đi, các ngươi đang ở đâu? Người thân của các ngươi ở đâu?”
Thiên Trư như bị sét đánh giữa trời quang mà ngây người tại chỗ, vô số hồi ức bắt đầu khôi phục.
Đúng… Những hồi ức đó chỉ là cách hiện tại quá xa xưa, chứ không phải là không tồn tại.
“A!” Thiên Thỏ bỗng nhiên quát to một tiếng.
Xem ra ký ức của nàng đã khôi phục.
“Xanh… Thanh Long…” Thiên Thỏ run rẩy nói, rồi cúi đầu nhìn hai tay mình, “Ta, ta tỉnh…?”
“Hoan nghênh đến với thế giới chân thật.” Thanh Long cười nói, “Mời hai vị ngồi đi, dù sao mấy chục năm qua các ngươi vẫn luôn ngồi ở chỗ này, không cần khách khí.”
Tinh thần hai người xem ra đã gần sụp đổ, bọn họ vô số lần quên đi cái địa phương khủng bố này, thậm chí đã sống đến tuổi già trong giấc mộng, lại không ngờ khi mở mắt ra, vẫn thấy ác mộng đáng sợ nhất.
“Là “Đào Nguyên”…” Thiên Trư cũng nhớ lại tất cả, “Ta căn bản không ra ngoài… Người nhà của ta đều…”
“Đều là Thiên Long ban cho các ngươi giấc mộng đẹp đó.” Thanh Long cười nói, “Ta so với hắn nhân từ hơn nhiều, ta muốn cho các ngươi thấy hiện thực hơn.”
Bầu không khí trong gian phòng lại một lần nữa đè nén.
“Nhanh ngồi đi!” Thanh Long đưa tay quơ quơ, “Khách khí quá!”
Thiên Trư và Thiên Thỏ sắc mặt chần chừ một chút, vẫn chậm rãi ngồi xuống.
Mỗi người đang ngồi đều từng lâm vào mộng cảnh của Thiên Long, chỉ tiếc họ tỉnh ngộ sớm hơn, tuyệt vọng cũng sớm hơn.
“Thanh Long.” Thiên Ngưu giãy dụa cổ tay nói, “Ta cho ngươi đánh thức người rồi, thả ta ra ngoài đi.”
“A…?” Thanh Long lại nhìn ngón tay mình, “Ta có đáp ứng để ngươi ra ngoài sao?”
“Ta muốn đi thả “Sâu kiến” ra ngoài.” Thiên Ngưu nói, “Dù không liên quan đến “Thiên cấp thời khắc” ta vẫn có công việc của mình, một khi trì hoãn, ta không chịu nổi trách nhiệm.”
“Miễn.” Thanh Long nói, “Ngươi cứ ngồi đi, đêm nay “Sâu kiến” giả ta cũng cho đi.”
Đám người lúc này mới cảm giác được bầu không khí kiềm chế này là gì.
Giống như “xúi giục”.
Đám người càng giống như bị Thanh Long giam lỏng ở đây.
Có điều kỳ lạ là phía bên kia gian phòng là vương tọa ngủ say của Thiên Long, chẳng lẽ Thanh Long thật muốn xúi giục ở khoảng cách gần như vậy sao?
“Thanh Long… Ngươi làm vậy có ý nghĩa gì?” Thiên Ngưu hỏi, “Coi như đêm nay ngươi có thể thống trị tất cả, ngày mai hừng đông thì sao? Ngươi có thể khiến chúng ta mãi mãi không rơi vào trạng thái ngủ say sao?”
“Ngày mai hừng đông… Trò hay sẽ đến.” Thanh Long khoát tay với Thiên Ngưu, “Ngươi cũng ngồi xuống đi, để mọi người chúng ta cùng nhau vượt qua một đêm vui vẻ khó quên.”