Chương 935: Nhân tạo quả | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 30/03/2025
Yến Tri Xuân giọng điệu vô cùng cường ngạnh, điều này không có nghĩa là nàng có thành kiến gì với Hàn Nhất Mặc, vẻn vẹn là đối với cái tên “Gây họa” mà thôi.
Ở khu vực này, “Tiếng vọng” của mỗi người đều có tác dụng phụ, nhưng chưa từng thấy ai mà “Tiếng vọng” lại mang cái tên tác dụng phụ như vậy.
“Cực Đạo” bảy năm qua cố gắng cũng là vì giờ khắc này, vào lúc này đem một cái “Gây họa” gia nhập đội ngũ, nghĩ thế nào cũng quá bất hợp lý.
“Ta… Chính ta đi…?” Bác sĩ Triệu sững sờ, “Mặc dù ta thật muốn giúp các ngươi, nhưng mặc kệ các ngươi là tổ chức gì, trong tổ chức có bao nhiêu người… Dù sao ta cũng không tin ai cả, ngươi cũng phải nghĩ cho ta chứ?”
“Quên đi.” Yến Tri Xuân nói, “Cảm ơn ngươi, bác sĩ Triệu, ngươi đã giúp ta rất nhiều. Mong lần sau hợp tác.”
“Cái này…” Bác sĩ Triệu nghe xong cũng chỉ thở dài, “Cũng được thôi, dù sao chúng ta chỉ có duyên gặp mặt một lần, ta cũng chỉ có thể nói tận lực.”
“Chính là!” Hàn Nhất Mặc xen vào, “Lão Triệu, đừng để ý tới bọn nàng, không biết một đám phối hợp diễn đến cùng tự tin cái gì.”
Yến Tri Xuân cùng Giang Nhược Tuyết chỉ cảm thấy người đàn ông trẻ tuổi này điên khùng, nói mấy câu mà chẳng câu nào bình thường.
“Tốt tốt tốt.” Giang Nhược Tuyết vội gật đầu, “Chúng ta cũng là phối hợp diễn, chỉ ngươi là diễn viên quần chúng thôi đúng không?”
“Ngươi biết là tốt.” Hàn Nhất Mặc nói xong cảm thấy không ổn, “Ai mẹ nó là diễn viên quần chúng?”
“Làm gì? Không phải diễn viên quần chúng thì là chuyên viên ánh sáng à?” Giang Nhược Tuyết hỏi lại.
Thấy nàng nhanh mồm nhanh miệng ăn nói khéo léo, Hàn Nhất Mặc mím môi, chỉ nộ khí quay lưng đi: “Lão Triệu, đừng để ý tới nàng, dù sao Tề Hạ trở lại rồi, nơi đây không lưu ta thì có nơi khác lưu ta, ta chỉ có thể nói không ai mãi mãi hèn, coi thường ta không sao, sớm muộn ta làm cho các nàng hối hận.”
“Tề Hạ… Trở lại rồi?” Yến Tri Xuân nghe xong khựng lại, “Các ngươi quen biết hắn?”
“Sao, giờ mới biết sợ?” Hàn Nhất Mặc nói, “Chúng ta không chỉ quen biết hắn, mà còn là đồng đội trong một phòng, Tề Hạ chính là ‘Người dẫn đường’ và ‘Chúa cứu thế’ của ta.”
Yến Tri Xuân cảm thấy cách nói này hơi có ý.
Dù sao Tề Hạ chính là Dê Trắng, mà Dê Trắng cũng là “Người dẫn đường” và “Chúa cứu thế” của nàng.
Đã vậy… Hàn Nhất Mặc chẳng lẽ là Tề Hạ cài vào một “Châm”?
Hắn điên như vậy, rõ ràng là thâm niên “Tiếng vọng giả”. Lại thêm năng lực của hắn giống “Thế tội”, giống như rêu rao khắp nơi, chẳng lẽ mình đã xem thường năng lực của “Gây họa”?
“Cùng phòng với Tề Hạ…?” Yến Tri Xuân nghe xong, trong lòng dâng lên một giả thuyết lớn mật, nàng vội gọi hai người lại, mở miệng hỏi, “Xin hỏi gian phòng của các ngươi có ‘Phỏng vấn trò chơi’ gì?”
“Phỏng vấn trò chơi…?” Bác sĩ Triệu nhớ lại rồi nói, “Hình như là ‘Kẻ nói dối mọc lên như nấm’, còn có một cái gì nhỉ…”
“Trên trời rơi xuống tử vong…?” Yến Tri Xuân dò hỏi.
“Đúng!” Bác sĩ Triệu gật đầu, “Sao ngươi biết, nghe người khác nói à?”
Yến Tri Xuân lập tức hiểu ra tầng quan hệ này…
Trương Cường không phải biến mất, mà là vẫn luôn “Khốn” trong phòng Tề Hạ, khó trách hắn nói Trương Cường mãi mãi không tấn thăng được…
Gian phòng này coi như tất cả mọi người biến mất, Tề Hạ cũng vĩnh viễn không thể biến mất.
Huống chi lần đầu gặp Dê Trắng, Dê Trắng cũng nói, từng đồng đội trong phòng hắn đều được chọn lựa tỉ mỉ, điều này có thể bảo chứng Trương Cường “Vĩnh viễn không tấn thăng” lại có thể đảm bảo hắn “Vĩnh viễn an toàn”.
Như vậy, gã điên trước mắt này còn giống “Châm” hơn cả mình, hắn đã sớm được Tề Hạ chọn làm đồng đội, là con cờ dưới sự thao túng của hắn.
“Nghĩ kỹ một chút, cái người tên Tề Hạ…” Giang Nhược Tuyết nhẹ giọng xen vào, “Người trong phòng hắn đều có ý cả, trừ hai người này… Còn có gã ‘Cực đạo giả’ Lâm Cầm, cùng gã xăm mình có thể đánh chết Tiêu Tiêu và La Thập Nhất. Những người này thế mà đều là ‘Tiếng vọng giả’ chưa từng nghe tới.”
“Còn có cái gã muốn giới thiệu đối tượng cho ta, Trần Tuấn Nam…” Yến Tri Xuân sắc mặt khó coi nói.
“Giới thiệu đối tượng…?” Giang Nhược Tuyết dừng lại, rồi cười, “Động cơ kỳ quái gì vậy?”
Yến Tri Xuân không nói tiếp, chỉ thở dài: “Quả nhiên… Từ khi Tề Hạ dẫn đầu người trong phòng bước vào mảnh đất này, mọi sự kiện đều bắt đầu đâu vào đấy đẩy về phía trước. Thực sự là khủng bố…”
“Cái gì?” Giang Nhược Tuyết dường như không nghe rõ.
“Nhược Tuyết, ta thấy ngươi nói đúng.” Yến Tri Xuân nói, “Những chuyện chúng ta đang trải qua, thật ra đã được định trước từ lâu, đó là ‘Nhân quả’.”
“Đây có thể là châm ngôn sống của ta đấy.” Giang Nhược Tuyết cười, “Sao, ngươi cũng thấy có lý à?”
“Ngươi là ‘Nhân quả’ nên ngươi có thể cảm nhận mạnh mẽ trạng thái này.” Yến Tri Xuân nói, “Nhưng thực tế là có người dùng thời gian dài đến nhàm chán để thúc đẩy trận ‘Nhân quả’ này, tất cả không phải do trời quyết định, mà là do người định, hắn giảm phần thua của mình đến mức thấp nhất.”
“Ý ngươi là…” Giang Nhược Tuyết hiểu ra, “Người đó chính là… Hắn…?”
“Ừ.” Yến Tri Xuân gật đầu, hướng về phía bác sĩ Triệu và Hàn Nhất Mặc nói, “Nếu chúng ta xuất hiện ở đây, cũng coi như một trận duyên phận kỳ diệu, ngày mai hai người các ngươi có muốn cùng ta hành động không?”
“Nha…” Hàn Nhất Mặc cười lạnh một tiếng, “Sảng văn à, vả mặt nhanh vậy? Giờ mới cầu ta, cũng không phải không được… Dù sao các ngươi rồi sẽ biết ai mới là nhân vật chính.”
Giang Nhược Tuyết nghe xong cười khổ, rồi đưa tay xoa trán: “Ngươi thật kỳ quái… Trước kia ngươi làm gì vậy?”
“Ta viết.” Hàn Nhất Mặc nói, “Mọi thứ ở đây đều có thể dùng tri thức bên trong giải thích, cho nên so với các ngươi, ta hiểu rõ nơi này hơn. Coi như các ngươi hôm nay không kéo ta gia nhập cũng vậy thôi, ta sớm muộn cũng sẽ trở thành ‘Chúa cứu thế’.”
Giang Nhược Tuyết ngừng lại một lúc, chậm rãi nói: “Được…”
Hàn Nhất Mặc hừ nhẹ còn nói thêm: “Bất quá… Vừa rồi chỉ nghe các ngươi nhắc tới ‘Chúa cứu thế’, vậy các ngươi cần ta làm gì?”
“Ta chỉ có thể nói… Một khi ngày mai hai người các ngươi tham gia hành động, các ngươi sẽ trở thành ‘Chúa cứu thế’ thực sự, mọi người ở đây sẽ nhớ kỹ hành động vĩ đại của các ngươi.” Yến Tri Xuân quay đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, “Một người là bác sĩ chăm sóc người bị thương, một người là tác giả muốn trở thành chúa cứu thế, có lẽ các ngươi thích hợp công việc này hơn ai hết.”
“A!” Hàn Nhất Mặc nghe xong liền hào hứng, “Ngươi nói vậy sớm thì tốt biết bao!”
“Chờ, chờ một chút đã…” Bác sĩ Triệu cảm thấy có vấn đề, “Tiểu thư, nếu cô giao hết công việc này cho chúng tôi, vậy tổ chức của cô tồn tại để làm gì? Các cô không làm gì sao?”