Chương 928: Cực Đạo Anh Hùng | Thập Nhật Chung Yên

Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 30/03/2025

Yến Tri Xuân nhìn chằm chằm hai mắt Tề Hạ hồi lâu, sau đó mới nghiêm túc gật đầu: “Là… Ngươi nói đúng… Dê ca, là ta lắm mồm.”

“Ngươi biết là tốt.” Tề Hạ lên tiếng, “Yến Tri Xuân… Ngươi có lẽ không biết ta đã trải qua những khủng bố gì mới có thể đi đến bước đường này, ta so với bất kỳ ai đều hy vọng “Thắng”. Dù nơi này chỉ còn lại một mình ta, ta cũng hy vọng “Thắng”.”

“Ta hiểu rồi…” Yến Tri Xuân gật gật đầu, “Dê ca, kế hoạch vẫn như cũ, vậy ta đi an bài đây.”

Yến Tri Xuân định bước ra ngoài, Tề Hạ lại gọi nàng lại: “Chờ một chút.”

“Sao vậy…?”

“Không cần quá tín nhiệm Dê Trắng.” Tề Hạ nói.

Một câu của hắn khiến Yến Tri Xuân sững sờ.

“Cái gì gọi là “Đừng quá tín nhiệm Dê Trắng”…” Yến Tri Xuân rõ ràng không hiểu, “Dê ca… Ngươi… Ngươi chẳng phải là…”

“Đúng là ta, nhưng ta lại không tin được ta.” Tề Hạ đáp, “Muốn liên thủ với một kẻ không đáng tin, nghĩ thế nào cũng thấy tràn ngập biến số.”

Yến Tri Xuân nghe xong đứng ngây người một lúc lâu, không phải vì lời Tề Hạ nói khó hiểu, mà vì Dê Trắng từng nói những lời giống hệt như vậy.

Đây là tình huống hoang đường đến mức nào…?

Dê Trắng chính là Tề Hạ, Tề Hạ chính là Dê Trắng.

Rõ ràng là một trận hợp tác vượt thời không, một ván cờ kinh thiên động địa chỉ có thể xảy ra ở “Chung Yên chi địa”, đủ để ghi vào sử sách…

Nhưng bọn họ lại không tin tưởng lẫn nhau.

Nguyên nhân dường như là họ cảm thấy đối phương… không thông minh bằng mình?

“Quá hoang đường… Dê ca…” Yến Tri Xuân khẽ nói, “Ngươi biết mình đang nói gì không… Đó cũng là ngươi mà… Các ngươi nếu không ai tin ai, thì làm sao mà…”

“Đó không phải là ta chân chính.” Tề Hạ cắt ngang lời Yến Tri Xuân, “Ta sẽ không miệt thị người thông minh như vậy, cái ngu xuẩn của hắn nằm ở sự cao ngạo. Ngươi tin hắn, không bằng tin ta. Dù sao hắn sẽ không trở lại nữa, còn ta thì luôn ở đây.”

“Ta, ta biết rồi…”

Yến Tri Xuân nghe xong suy tư hồi lâu, cuối cùng rời khỏi phòng.

Tề Hạ xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không bao lâu sau, một cái đầu ló vào phòng thăm dò: “Nha!”

Tề Hạ quay lại nhìn, chính là Trần Tuấn Nam đang cười toe toét đi vào.

“Lão Tề… Ngươi có phải ức hiếp người ta không đấy, sao lúc ra ngoài cô nương kia lại có vẻ mặt đó?”

“Nhàm chán…” Tề Hạ đáp, “Ta ức hiếp nàng làm gì?”

“Dù sao thì cô nương kia trông không vui.” Trần Tuấn Nam nói, “Cô nương này trông lợi hại đấy, nàng thuộc thành phần gì?”

“Cực Đạo Vương.” Tề Hạ trả lời.

“Hoắc ~~~~~~”

Trần Tuấn Nam gân cổ hô lớn một tiếng, khiến Tề Hạ cau mày.

“Ngươi có thể đứng đắn một chút được không.” Tề Hạ nói, “Ta vừa có chuyện muốn nói với ngươi.”

“Được được được.” Trần Tuấn Nam thu lại vẻ bất cần, vẻ mặt thành thật hỏi, “Đại gia có gì phân phó?”

“Ta cần biết “Mèo” có trọng sinh hay không.” Tề Hạ nói, “Giúp ta đến ngục giam xem một chút.”

“Ngươi…” Trần Tuấn Nam ngập ngừng, “Lão Tề… Ngươi ngay cả “Mèo” mà cũng…”

“Ta cần Tiền Ngũ.” Tề Hạ nói, “Hắn hẳn là chưa chết, bây giờ vẫn còn trong ngục giam.”

“Tiểu tử ngươi thật sự không sao chứ…” Trần Tuấn Nam lo lắng nhìn Tề Hạ, “Trong thời gian ngắn như vậy ngươi đã cố kỹ trọng thi nhiều lần rồi đấy… Ngay cả “Thiên” cũng không thể làm đến mức này.”

“Ta không còn cách nào.” Tề Hạ đáp, “Ta cũng muốn nghỉ ngơi lắm, nhưng bây giờ không được.”

“Ai…” Trần Tuấn Nam thở dài, “Thôi được, tiểu gia ta đi xem một lát, chỗ đó nếu là “Mèo sống” thì nói sao? “Mèo chết” thì nói sao?”

“Chỉ cần Chu Lục và Tiền Ngũ vẫn còn, nơi đó không phải là “Mèo chết”.” Tề Hạ nói, “Bảo Chu Lục liên lạc với ta.”

“Được, tuân lệnh.” Trần Tuấn Nam khoát tay, “Tiểu gia ta đi trước, hôm nay khỏi phần cơm cho ta.”

Trần Tuấn Nam chào tạm biệt Tề Hạ, rồi đi về phía mặt trời đang dần xuống núi.

Yến Tri Xuân trở lại phòng học của mình, trong cửa vọng ra tiếng Giang Nhược Tuyết, nàng dường như đang nói chuyện với ai đó.

Đứng ở cửa mấy giây, nàng phát hiện đối phương dường như là một đứa trẻ, thế là chỉ có thể nghi hoặc đẩy cửa bước vào.

Giang Nhược Tuyết đang bất đắc dĩ nói chuyện với một tiểu nam hài trông chỉ khoảng tám, chín tuổi, trên đầu thằng bé đội vương miện, sau lưng khoác một tấm ga giường bẩn thỉu.

“Má ơi, Tri Xuân cuối cùng ngươi cũng đến.” Giang Nhược Tuyết nói, “Ngươi mau đến khuyên nó đi, ta khuyên không được.”

“Khuyên?” Yến Tri Xuân nhíu mày, nhìn về phía thằng bé kia.

Giang Nhược Tuyết đưa tay xoa đầu tiểu nam hài, kéo ánh mắt của hắn về phía Yến Tri Xuân, rồi nói: “Tiểu đệ đệ, ngươi nói với ta cũng vô dụng, đây mới là lão đại của ta, có gì ngươi nói với nàng đi.”

Yến Tri Xuân im lặng, nhìn chằm chằm nam hài kỳ quái trước mặt hồi lâu, thực sự không hiểu vì sao hắn lại hóa trang như vậy.

“Ngươi có chuyện gì?” Nàng không khách khí hỏi.

“Tỷ tỷ, tỷ là thủ lĩnh “Cực Đạo” sao?” Tiểu nam hài hỏi, “Ta tên Trịnh Anh Hùng, ta muốn gia nhập “Cực Đạo”.”

“Không thể nào, đi đi.” Yến Tri Xuân đáp.

“A…?”

Giang Nhược Tuyết nghe thấy câu trả lời của Yến Tri Xuân, bật cười: “Phốc… Ha ha… Tri Xuân, ngươi làm gì vậy…”

“Sao vậy?” Yến Tri Xuân nhìn nàng, “Chẳng lẽ ngươi không có ý đó sao?”

“Mặc dù…” Giang Nhược Tuyết lắc đầu, “Ngươi cũng hơi quá lạnh nhạt rồi, hù tiểu bằng hữu thì sao?”

” “Cực Đạo” đâu phải là tổ chức từ thiện gì, loại trẻ con này gia nhập có ý nghĩa gì?” Yến Tri Xuân tiếp tục xụ mặt nói với Trịnh Anh Hùng, “Đừng làm lỡ chúng ta, chúng ta còn có chính sự muốn nói, đi nhanh đi.”

“Ta không đi.” Trịnh Anh Hùng kiên quyết nói, “Ta có lý do không thể không gia nhập “Cực Đạo”… Các ngươi không thể chỉ vì ta còn nhỏ mà đuổi ta đi chứ? Ký ức của ta còn lâu hơn so với ký ức của nhiều người đấy!”

“Vậy cũng không được.” Yến Tri Xuân quyết đoán từ chối, “Đáng tiếc ngươi đến không đúng lúc, “Cực Đạo” sắp xảy ra một chuyện lớn, vì tiền đồ chưa biết, hiện tại ta sẽ không cho phép bất kỳ ai gia nhập.”

“Đại sự…?” Trịnh Anh Hùng ngẩn người, “Tỷ tỷ, nếu có đại sự, ta lại càng phải gia nhập.”

“Cái gì?” Yến Tri Xuân cảm thấy đứa trẻ này quả thật hơi đặc biệt.

Trịnh Anh Hùng móc từ trong túi ra một tờ giấy nhàu nát đưa cho Yến Tri Xuân, trên đó viết một hàng chữ:

“Trịnh Ưng Hùng, hãy đi tìm “Nhân quả”, lựa chọn của nàng có thể là chính xác. Lúc thoái lui, dù có chuyện gì xảy ra, cũng tuyệt đối không được lựa chọn trở thành “Cầm tinh” gặp lại.”

Yến Tri Xuân xem xong chậm rãi nhíu mày: “Đây là chữ của ai?”

“Của ca ca ta.” Trịnh Anh Hùng nói, “Hắn là một con “Người Khỉ” ở đây, tỷ có biết hắn không?”

Quay lại truyện Thập Nhật Chung Yên

Bảng Xếp Hạng

Chương 1237: Trăm ngàn chỗ hở

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 4 1, 2025

Chương 1583: Vượt qua 400 vạn chữ gặp nhau

Quang Âm Chi Ngoại - Tháng 4 1, 2025

Chương 2148: Bắt ngươi luyện kiếm! !