Chương 900: Không phá, không lập | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 30/03/2025
“Đều đi một lần…?” Ta có chút chần chờ.
“Ta biết trước đi tìm một cái “Mặt nạ”, giấu đến nơi bí ẩn của “Đạo thành”, sau đó trở lại “Ngọc thành” làm một ván liều chết đánh cược.” Cố Vũ nói xong, nhìn ta một cái, “Tri Xuân tỷ, tỷ nói đúng, ta nên tận lực thân xuất viện thủ trong tình huống có thể tự vệ, có thể giúp đỡ thì giúp, không giúp được cũng coi như tận lực.”
“Có thể ngươi đã nghĩ kỹ chưa?” Giang Nhược Tuyết lại hỏi, “”Cầm tinh” cũng chưa chắc đủ để ngươi chạy đi, chỉ có thể nhường ngươi sống sót.”
“Sống sót là đủ rồi.” Cố Vũ nói, “Nếu ta lại không nhanh chân hành động… chỉ sợ ta liền vĩnh viễn ở lại “Phỏng vấn gian phòng” bên trong.”
Ánh mắt hắn dị thường bi thương, ta biết hai con đường này đối với hắn mà nói đều rất khó lựa chọn, nhưng hắn không thể không chọn.
Nếu hắn quyết định ở lại “Ngọc thành”, thì một tia cơ hội cũng không có.
“Tri Xuân tỷ, ở “Ngọc thành” người muốn chạy trốn đều trốn không thoát, ta đã coi như may mắn.” Cố Vũ cười khổ một tiếng, “Tựa như lời tỷ nói… chúng ta cuối cùng cũng có một ngày biết hủy diệt, chỉ mong đến lúc đó… kẻ thống trị có thể đem “Hy vọng” đưa đến “Đạo thành”.”
“Đem “Hy vọng” đưa đến “Đạo thành”…?” Ta cau mày nhìn về phía Cố Vũ, “Ngươi chỉ cái gì?”
“Cũng nên có người mang theo hy vọng cuối cùng của cả một tòa thành tiến lên.” Cố Vũ nói, “Tất cả chúng ta đều ở nơi này phấn đấu qua… Cho dù những người đã bị tẩy não kia, cũng không thể phủ nhận bọn họ đã giãy dụa ở chỗ này. Cho nên ta không cam tâm làm cho tất cả mọi người đều biến mất ở chỗ này… Ta hỏi phía trên một cái bàn giao.”
“Nhưng ta đề nghị là ngươi đừng trở về.” Ta nói, “Loại lựa chọn này ta không hiểu được, biết rõ có phong hiểm, nhưng ngươi lại càng muốn lao vào, Cố Vũ, ngươi thoạt nhìn là người thông minh, ngươi suy nghĩ kỹ một chút, trên đời này sẽ có lựa chọn nào không hợp với lẽ thường như vậy sao?”
“Không… Tri Xuân tỷ…” Cố Vũ thở dài, “Đây không phải là vấn đề dựa vào “Lẽ thường” mà giải quyết… Tòa thành thị kia có những người đã cho ta hy vọng, ta không thể trực tiếp lựa chọn từ bỏ bọn họ…”
“Cho nên ngươi phải cải biến tòa thành thị kia?” Ta hỏi.
“Là.” Cố Vũ nói, “Tri Xuân tỷ, tỷ vừa nói “Đoàn kết” sẽ đi đến diệt vong, cho nên trong chớp mắt ta trở về, sẽ nghĩ biện pháp tạo ra một chút hỗn loạn, nếu có thể trực tiếp lật đổ thủ lĩnh thì tốt hơn… Như thế, tình huống phân liệt nói không chừng sẽ có một chút hi vọng sống.”
“Có thể cái đó sẽ rất khó.”
“Là… Coi như chỉ có một phần ngàn vạn cơ hội, ta cũng muốn trở về đi thử một lần.” Cố Vũ đáp, “Nếu không ngày sau ta biến thành “Cầm tinh” đứng ở nơi đó cũng sẽ vĩnh thế tự trách, ta thủy chung sẽ nhớ “Ta khi đó nếu trở về, có phải hay không mọi thứ đều khác biệt”.”
“Cũng được…” Ta ảm đạm gật đầu, ta cũng rốt cuộc lý giải.
Nhiều khi ta đứng ở góc độ lý tính, rất khó lý giải người trên đời sẽ đưa ra đủ loại lựa chọn không hợp lý.
Nhưng bây giờ ta đều hiểu.
Coi như tất cả con đường “Lý tính” đều đặt ở trước mắt, Nhân Loại cũng có khả năng bị “Cảm tính” chi phối.
Ví dụ như ta một mực đều nói trên đời này ta chỉ yêu bản thân, nhưng nếu Giang Nhược Tuyết bị vây ở tòa thành thị kia, chỉ sợ ngay cả ta cũng sẽ lựa chọn đi liều một phen.
Ta cười khổ một tiếng: “Cố Vũ, ngươi là người không tồi, hi vọng có một ngày có thể gặp lại ngươi.”
“Ta cũng hi vọng.” Cố Vũ gật gật đầu, nhìn ta một cái, lại nhìn Giang Nhược Tuyết, “Tuyết tỷ, Tri Xuân tỷ… Cảm tạ lần này có thể cùng các tỷ gặp lại, cũng cực kỳ cảm tạ lão Tôn ca đã nói chuyện phiếm với ta, cùng Chu Mạt tỷ những ngày này đối với ta quyền đấm cước đá… Đây có thể là hồi ức tốt đẹp nhất của ta kể từ khi đến “Chung Yên chi địa”.”
“Đừng quá sớm kết luận.” Ta lắc đầu, “Thời gian ngươi ở “Chung Yên chi địa” còn lâu mới kết thúc.”
“Ta biết.” Cố Vũ cười nói, “Nhưng mà vĩnh viễn không thể so với đây càng tốt hơn.”
Hắn chậm rãi đi đến bên cạnh chúng ta, từ bên cạnh ta cầm lên đóa hoa hồng nhựa kia.
Đóa hoa giả đã cũ, phai màu khiến lòng ta trầm xuống.
Nó chỉ là một món đồ làm ảo thuật mà thôi… Mọi người kỳ vọng vào nó rốt cuộc muốn cao bao nhiêu?
Nó đã làm rất nhiều chuyện vượt quá phạm vi chức trách của bản thân, nó đã đủ cố gắng…
“Ta phải đi.”
Cố Vũ đem nụ hoa hồng nắm chặt trong tay, sau đó một lần nữa nhét vào bên trong tiểu côn màu đen.
Ta chưa bao giờ nghĩ tới đóa hoa xinh đẹp như vậy lại lâu dài bị đè ép trong không gian nhỏ hẹp của côn bổng màu đen.
Nó không gặp được ánh mặt trời, nó không thể nở ra màu sắc.
Nó thống khổ giãy dụa trong tường sắt.
Lần thứ hai nó nở rộ lại là khi nào?
“Chọn “Khỉ” đi.” Ta nói.
“”Khỉ”…?” Tay Cố Vũ cầm côn bổng màu đen hơi dừng lại.
“Tất cả “Cầm tinh” đều có đặc tính.” Ta cũng đứng lên, nhìn thẳng vào mắt Cố Vũ nói, “”Khỉ” có đặc tính là “Gian lận”, ngươi là một Ma Thuật Sư, chọn “Khỉ” xác suất sống sót sẽ càng lớn.”
“Tốt…” Cố Vũ gật gật đầu, “Cảm ơn Tri Xuân tỷ…”
“Trở lại một cái tuyệt vọng chi thành, cuối cùng Niết Bàn trở thành “Cầm tinh”.” Ta bất đắc dĩ nhìn hắn, “Chính là “Không phá thì không xây được”.”
“Cái gì…?”
“Phải nhớ “Không phá thì không xây được”.” Ta đối với hắn nói, “Vô luận là trở lại “Ngọc thành” hay trở thành “Cầm tinh”, con đường nào cũng không thể lười biếng, chờ mong gặp lại ngươi.”
“Tốt.” Cố Vũ nghe xong lời ta nói như hạ quyết tâm, “Ta nhất định nhớ kỹ, Tri Xuân tỷ, Tuyết tỷ… Nếu như về sau, các tỷ đi trên đường nhìn thấy một con Hầu Tử kỳ quái cùng các tỷ chào hỏi, hi vọng các tỷ có thể cùng nó nói vài câu.”
“Ta biết.”
Mặc dù ngoài miệng nói “Biết” nhưng lòng ta lại vui vẻ không nổi.
Một khi Cố Vũ thật sự trở thành một con “Khỉ” mà đứng ở chỗ này, vậy liền nói rõ “Ngọc thành” triệt để luân hãm, những người quan trọng với hắn đều biến mất không thấy.
Hắn chỉ có thể cô đơn mà đứng ở “Đạo thành”.
Nhìn hắn quay người rời đi, ta và Giang Nhược Tuyết sắc mặt bi thương nhìn nhau.
“Uy!” Giang Nhược Tuyết sửng sốt một chút, rất nhanh phát hiện không đúng, hướng về phía hướng Cố Vũ rời đi hô, “Cố Vũ, ra khỏi thành không phải hướng kia, ngươi đi ngược rồi.”
“Ta biết.” Cố Vũ quay người lại, đối với Giang Nhược Tuyết nói, “Ta không chuẩn bị đi “Qua thành” tìm mặt nạ “Cầm tinh”, ta chuẩn bị tại “Đạo thành” cược chết một con khỉ.”
“Cái gì…?” Ta hơi sững sờ, “Rõ ràng có con đường an toàn hơn, nhưng ngươi không đi?”
“Ân, quá an toàn ngược lại không hợp với ta.” Cố Vũ nói, “Đối phương biết gian lận, ta cũng biết gian lận. Ta muốn thử xem bản thân rốt cuộc có bao nhiêu cân lượng, nếu ta có thể cược chết một cái “Cầm tinh” vậy đã nói rõ thực lực của ta chí ít đạt đến “Nhân cấp”, ứng phó đồng dạng “Người tham dự” dư xài.”
“Có thể ngươi đã biết “Cầm tinh” trước kia cũng là “Người tham dự”, còn có thể hạ được sát thủ sao?” Ta lại hỏi.
“Đây chính là “Kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn”.” Cố Vũ nói, “Nếu ta mạnh hơn hắn, vậy ta sẽ thay hắn trở thành “Khỉ”, nếu hắn thắng ta trong cuộc đánh cược bằng mệnh, chỉ có thể nói rõ năng lực của ta chỉ đến đây, dù chết không tiếc.”
“Ngươi…” Giang Nhược Tuyết hỏi, “Có cần chúng ta cùng ngươi đi cùng không?”
“Không cần.” Cố Vũ lắc đầu, “Tuyết tỷ, ta không xác định mình có thể thắng hay không, cho nên các tỷ cũng không cần đi xem ta chết thảm, vẫn dừng lại ở cảm giác chờ mong có khả năng gặp lại đi.”
Ngày đó Cố Vũ rời đi.
Ta không cảm thấy hắn có gì đáng thương, dù sao hắn chỉ là một trong những người đáng thương có thể thấy ở khắp nơi “Chung Yên chi địa” này thôi…